Chương 29
A Thuần
09/08/2021
Edit: Sa
Ngày thứ hai Bùi Nhất nằm viện, “Hung Thủ” chính thức bấm máy.
Tuy lễ khai máy được tiến hành thầm lặng nhưng vì nhờ danh tiếng của Giản Dịch Bình và ảnh đế Trần Vũ Hán nên bộ phim vẫn được lên hotsearch rầm rộ. Mà thần kỳ là Lâm Mạn Thiến còn được chú ý hơn cả Trần Vũ Hán, nhấn vào hotsearch, hơn phân nửa bình luận dưới bài của một blogger có tiếng đều nói về cô. Lúc mới biết chuyện này, cô còn tưởng ekip mua bài, sau đó ngẫm nghĩ mới thấy hợp lý.
Thứ nhất, Trần Vũ Hán đi theo con đường thực lực, phần lớn fans đều là fans qua đường, tuy giành được rất nhiều giải thưởng nhưng độ thảo luận quả thật không cao.
Thứ hai, đây là lần đầu tiên đạo diễn Giản chọn diễn viên vô danh đóng vai chính, không chỉ khán giả mà cả giới truyền thông lẫn các diễn viên đều tò mò về Lâm Mạn Thiến. Vì vậy đa số tiêu đề báo đều tương tự như “Nữ chính “Hung Thủ” là thần thánh phương nào lại có thể phá vỡ nguyên tắc chọn diễn viên của Giản Dịch Bình?”
Thứ ba, không phải cô khoác lác, hiện giờ cô đã là “nữ diễn viên thân với Bùi Nhất nhất showbiz”. Sau vài lần em trai Bùi kéo cô lên hotsearch, cô có cảm giác như mình đã là một nửa ngôi sao, chỉ vui tay đăng bừa tấm ảnh thôi cũng nhận được vô số lời yêu thương. Khi bộ phim mới của đạo diễn Giản lên hotsearch, nhìn thấy tên cô, một lượng lớn fan của Bùi Nhất cũng kéo vào xem, đồng thời cổ vũ và chúc mừng cô.
“Chị bé cố lên cố lên cố lên!”
“Chị bé ơi, em là fan nhan sắc của chị nè, tạo hình phim này đẹp xỉu luôn!”
“Chị bé đẹp xỉu, hóng “Cửu Vệ” của chị với lão đại nhà em.”
…
Hiện giờ Lâm Mạn Thiến đã có thể phân biệt trong đống bình luận đâu là fans cô, đâu là fans Bùi Nhất. Ai gọi cô “Thiến Thiến” là fan cô, ai gọi “chị bé” là fan Bùi Nhất, còn ai gọi “chị bé Thiến Thiến” thì chính là fan couple của cô và Bùi Nhất. Đừng hiểu lầm, tất nhiên không phải là kiểu cp yêu đương hường phấn mà là cp chị em.
Phương Viên cảm thán vô số lần: “Thảo nào ai cũng muốn lăng xê với mấy nam diễn viên nổi tiếng trẻ tuổi, hiệu quả siêu việt.” Cô ấy ngẫm nghĩ chốc lát lại nói, “Có điều lăng xê dễ rước antifan lắm, suy cho cùng con đường của Mạn Thiến vẫn ổn hơn.”
Lâm Mạn Thiến: “Em đi con đường nào?”
“Thì đường tình thân đó. Em xem đi, fans rất hài lòng, xuất sắc.”
Cô cởi áo khoác, nhướn mày: “Điều ngoài dự tính thôi, em có muốn kéo Bùi Nhất lăng xê đâu. Chị nói với chị Trần là sau này có tin tức gì về Bùi Nhất, chúng ta né được thì cứ né, hạn chế dính tới nhau.”
Phương Viên ngẩn người: “Tại sao?”
“Sao trăng cái gì? Không lẽ chị cũng nghĩ em kéo Bùi Nhất lăng xê hả?”
“Chị nào nghĩ vậy chứ!” Trợ lý tủi thân, “Nhưng chị nghĩ chỉ mấy chuyện bình thường thôi mà, đâu phải mình cố ý dựa hơi đâu, độ hot cho không sao lại không cần.”
“Không được.”
“Sao lại không được?”
“Em nói không được là không được!”
“Mạn Thiến…”
Lâm Mạn Thiến giương mắt nhìn trợ lý, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị còn nói nữa là em giận đấy.”
“… Ờ.” Phương Viên rầu rĩ nhận lấy áo khoác, vẫn không cam lòng, “Chị nghĩ Bùi Nhất cũng không để ý đâu…”
Vấn đề không phải là Bùi Nhất để ý hay không mà là trên mạng hiện nay, chỉ cần nhắc tới cô thì 80% là nói về cô và Bùi Nhất, trên Bilibili cũng có rất nhiều video hậu trường “Cửu Vệ” về cp chị em, tuy chỉ là fans làm cho vui nhưng nếu cứ thế này hoài thực sự rất giống cô đang kéo Bùi Nhất lăng xê.
Cô không có suy nghĩ đó, cũng tin chắc rằng Bùi Nhất cũng không nghĩ cô có suy nghĩ đó, nhưng cô cũng không muốn bất kỳ ai có suy nghĩ đó. Cô muốn khi mọi người nhắc tới cô thì chỉ là “Lâm Mạn Thiến” chứ không phải là “chị của Bùi Nhất”.
Lâm Mạn Thiến cũng không hiểu vì sao mình lại cứng đầu với vấn đề này như vậy, có thể là vì Bùi Nhất đã giúp đỡ cô quá nhiều, tình bạn này quá đơn thuần và quý giá trong giới giải trí nên mới khiến cô không muốn lợi dụng danh tiếng của cậu dù là vô tình.
Vì dù sao… Dù sao cậu cũng là một đứa em trai rất tốt.
Cô cụp mắt, lấy bút dạ quang đánh dấu kịch bản.
“Ai cũng nói càng thân thiết càng không kiêng dè. Nhưng tôi không như vậy.
Càng là người thân cận, tôi càng e dè, càng đối xử thận trọng hơn. Anh biết vì sao không?
Bởi vì có quá ít người yêu thương tôi nên họ rất quý giá.”
Bên trên có câu ghi chú: không nên diễn đáng thương, phải nói một cách kiên cường.
Ừm. Lâm Mạn Thiến, mày cũng phải thật kiên cường.
Nhưng ông trời không cho cô cơ hội này.
Hai ngày sau, Weibo bị tê liệt suốt một tiếng đồng hồ. Wechat, báo mạng, QQ đều xôn xao một chuyện: Bùi Nhất bị chém.
Tin tức này khiến đến người qua đường cũng sợ phát khiếp.
Nghe nói mấy ngày trước, đúng hôm có kết quả thi, hôm đó cũng là ngày giỗ của bố Bùi Nhất, cậu tới nghĩa trang để viếng bố mình, không biết vì sao tin tức lại lọt tới tai kẻ thù, chúng tới trước chặn đầu rồi chém cậu mấy nhát. Ở bệnh viện có một y tá là fan của Bùi Nhất đã chụp lén bức ảnh khi cậu đang được bôi thuốc. Ngực và lưng bị chém không ít, có vết chém quá sâu buộc phải khâu lại, vết khâu rất dài, trông rất đáng sợ.
Fans khóc muốn chết, liên tục lướt mạng nhằm tìm thêm thông tin.
Cuối cùng Weibo cũng hoạt động trở lại, trên mạng quả thực toàn là nước mắt.
Có người hỏi ai lại ác độc ra tay tàn nhẫn thế chứ, có phải là đắc tội ai nên mới thuê xã hội đen báo thù không?
Có người hỏi tại sao một thiếu niên mười tám tuổi như Bùi Nhất lại bị thù hằn tới mức này? Không lẽ chính cậu là dân xã hội đen? Hình tượng trước đây đều là giả dối sao?
Tóm lại, đúng như người quản lý đã đoán, một khi tin tức được tung ra, suy đoán gì cũng có. Bởi vì tin tức quá kinh khủng và khó tin nên trong khoảng thời gian ngắn, suy đoán tiêu cực chiếm ưu thế, toàn là lưu manh, yêu sách, xã hội đen.
Tin đồn xấu loan truyền quá nhanh, vừa nhìn là biết có người đứng sau giật dây. Nhưng cũng chính lúc này, một thông tin khác bị đào ra còn nhanh hơn cả tin đồn xấu. Hình như là con nhà giàu nào đó tiết lộ thật ra Bùi Nhất là con nhà giàu, vì bố qua đời, ông bị bệnh nặng nên trong nhà tranh giành tài sản, do đó mới ngầm hãm hại cậu.
Thông tin này oanh tạc hơn mớ tin vụn vặt trước đó rất nhiều, càng khiến công chúng tò mò, chỉ trong thời gian ngắn đã leo lên hotsearch.
Chuyện lần này còn chấn động hơn cả việc Bùi Nhất thi ngành Đạo diễn. Top hotsearch toàn liên quan tới việc cậu bị thương, đằng sau còn kèm theo từ “Siêu hot” đỏ thẫm.
Trong lúc cư dân mạng sục sôi, Bùi Nhất nhận được một cú điện thoại. Cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt sâu thẳm.
“A lô.”
“Bùi Nhất, mày muốn làm gì?” Giọng đàn ông cố kìm nén cơn giận, “Chuyện trong nhà mà lôi ra cho công chúng xem là sao?! Mày tưởng ai cũng cần nổi tiếng như mày hả?!” Bùi Nhĩ hoàn toàn không ngờ thằng con hoang này lại có gan công khai ra ngoài, khiến ông ta trở tay không kịp. Bây giờ lớn chuyện, ngay cả cổ đông trong công ty cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, “Người nhà họ Bùi chúng ta trở mặt nhau, mày cũng bị xấu mặt đó!”
“Chúng ta?” Cậu dựa đầu giường xem Pokémon, hờ hững, “Mặt mũi nhà họ Bùi liên quan gì tới chú?”
Bùi Nhĩ giận dữ cười lạnh lùng: “Không liên quan tới tao chẳng lẽ lại liên quan tới mày? Bùi Nhất, mày bớt ảo tưởng đi, trong mắt tao, mày chỉ là con hát mà thôi.”
“Ồ.” Bùi Nhất nhếch môi, “Bùi Nhĩ, điều gì khiến chú ảo tưởng rằng một con chó được nhặt về trông nhà lại có tư cách sủa với chủ của nó?”
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, sau đó truyền đến tiếng hít thở sâu, giọng vừa thấp vừa gằn: “Bùi Nhất, mày đừng quên hiện tại tao mới là người quản lý nhà họ Bùi, còn mày thì sao? À, mày đến cả cổng nhà cũng không vào được. Nếu tao là chó giữ nhà thì mày chỉ là thằng con hoang bị nhà họ Bùi vứt bỏ mà thôi!” Cơn giận qua đi, ông ta bình tĩnh trở lại, cười mỉa mai, “Chẳng lẽ mày thực sự cho rằng công bố tin tức mày bị chém thì mấy chục triệu fans của mày sẽ làm lung lay Bùi thị? Bùi Nhất, thủ đoạn của con hát chúng mày chỉ đủ để chơi trong giới con hát thôi, còn ở chỗ tao thì nó chả là gì sất.”
“Pikachu!”
Tiếng phim hoạt hình dễ thương chợt vang lên cắt đứt khí thế của ông ta. Thiếu niên nhìn Pikachu phóng điện, biếng nhác đổi tư thế: “Ai nói tôi muốn động vào Bùi thị? Chú út à, chú lo lắng đến độ nào mà lấy cả Bùi thị ra để nói điều kiện với tôi vậy? Bùi thị liên quan gì tới chú à? Chú là người của Bùi thị hả? Mấy chục triệu fans không làm lung lay được Bùi thị nhưng chẳng lẽ lại không hủy nổi Hoa Ảnh?”
Từng câu từng câu như khoáy vào lòng Bùi Nhĩ, chỉ chớp mắt đã máu đổ đầm đìa, vô cùng rõ ràng nói cho ông ta biết dẫu rằng ông ta vất vả bao lâu nay thì trên tay cũng chỉ có mỗi Hoa Ảnh, chẳng hề chạm nổi tới Bùi thị.
Tiếng thiếu niên vừa lạnh nhạt vừa uể oải vang lên từ trong điện thoại: “Bùi Nhĩ, chú biết tại sao chú tên là Bùi Nhĩ không? Bởi vì có tôi ở đây, chú mãi mãi chỉ có thể đứng thứ hai(1) mà thôi.”
(1) Nhĩ trong tên Bùi Nhĩ là 尔/ěr/,phát âm gần giống số 2 /èr/
Đúng vậy. Bùi Nhĩ nhớ mãi cảnh tượng ấy. Ông ta được dẫn từ cô nhi viện về nhà họ Bùi, quản gia bảo cha nuôi đặt tên cho ông, ông cụ nhìn ông một cái, nói: “Bố có đứa cháu nội tên Bùi Nhất, vậy con lấy tên là Bùi Nhị đi.”
Bùi Nhị. Không có bất kỳ ý nghĩa gì, không có bất kỳ nguồn gốc nào, chỉ đơn giản là vì cháu nội đích tôn nhà họ Bùi tên là Bùi Nhất. Dẫu sau này ông ta van nài cha nuôi đổi “Nhị” thành “Nhĩ” thì cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Chỉ cần có Bùi Nhất, ông ta mãi mãi đứng thứ hai.
Chán chường cúp điện thoại, Bùi Nhất mở Weibo lên xem, vừa nhìn đã hiểu vì sao Bùi Nhĩ lại sốt sắng thế. Quả thật chuyện này hơi ồn ào.
Cậu tùy tiện lướt xuống, vô tình bấm trúng hotsearch “Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến”, mở ra xem, hóa ra là có người trong bệnh viện chụp được ảnh sáng qua Lâm Mạn Thiến thăm cậu. Hiện giờ đã có vô số fans chạy tới Weibo cô hỏi han tình hình.
Bùi Nhất nhíu mày, hơi ảo não vì đã làm liên lụy tới cô. Cậu suy nghĩ chốc lát, định gọi cho Tiêu Trí để anh ấy xử lý nhưng chưa kịp gọi thì Lâm Mạn Thiến đã gọi tới.
“Chị Mạn Thiến ạ?”
“Khụ khụ.” Cô hắng giọng, nghe hơi lo lắng, “Bùi Nhất, cậu thấy hotsearch chưa?”
Ồ, xem ra chị Mạn Thiến cũng đã biết. Đúng là chuyện này ồn ào thật rồi.
“Thế ạ…”
“Xin lỗi nhé Bùi Nhất.” Giọng cô đầy áy náy, “Nhưng tôi không hề làm gì cả, tôi không biết vì sao diễn viên vô danh như tôi lại bị người ta chú ý thế nữa.”
Bùi Nhất nhíu mày: “Hửm?”
Lâm Mạn Thiến tưởng cậu không tin, bèn ưỡn ngực thề: “Con người tôi tuyệt đối không dùng cách ti tiện như thế để dựa hơi người khác. Huống hồ cậu còn là ân nhân và em trai thân thiết nhất của tôi, chúng ta quen biết bao lâu nay, chắc cậu cũng hiểu đôi chút tính cách của tôi, mong cậu tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý lợi dụng cậu đâu! Nếu cậu không tin, tôi có thể làm sáng tỏ ngay bây giờ. Nhưng tôi thấy vẫn nên giải thích với ekip của cậu trước nên mới gọi đện cho cậu, hơn nữa có lúc…”
“Em tin.”
“Có lúc phủ nhận một cách vu vơ sẽ khiến chuyện xấu hơn… Hả?” Lâm Mạn Thiến thoáng sửng sốt, “Cậu tin tôi thật sao?”
Chuyện này tuy hot nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, liên quan bí mật gia đình và các mặt trái trong gia đình người ta vốn đã khó nói rồi, đằng này cô lại đột nhiên dính vào. Người bình thường cũng rất khó bình tĩnh. Nhưng em trai Bùi Nhất nói dứt khoát như vậy nghe giống như thật sự không có thành kiến gì với cô…
“Cực kỳ tin tưởng chị, thật đấy.” Thiến niên nhoẻn cười, “Với cả cũng không sao.”
“Cái gì không sao?”
“Lợi dụng em. Muốn lợi dụng sao cũng được.”
“…” Lâm Mạn Thiến cho rằng thằng bé này đang thử mình nên hùng hồn nói, “Cậu yên tâm, con người tôi tuyệt đối không làm chuyện như dựa hơi đâu.”
Thiếu niên mở to mắt. Trên màn hình máy tính, Pikachu đã phóng điện xong tự lúc nào, chỉ thấy Purin đang tiến hóa thành Pukurin.
Pukurin gầy hơn Purin một chút, cũng không đáng yêu bằng Purin, nhưng nhúm lông trên đầu lại khiến người ta cảm thấy thân thiết quá đỗi.
Ai đó vẫn đang nhấn mạnh: “Tuyệt đối tuyệt đối không làm loại chuyện đó!”
Cậu mở album ảnh trong điện thoại, chọn một tấm đăng lên Weibo, hai đầu lông mày rạng rỡ như ánh nắng: “Tất nhiên em biết chị Mạn Thiến sẽ không làm vậy. Nhưng là hơi của em đều có thể cho chị dựa hết.”
Bùi Nhất V:
“Cảm ơn tiểu tiên nữ tỷ tỷ đã tới thăm [hình ảnh][hình ảnh]”
Fans mở ảnh ra xem.
Giường êm. Nắng ấm. Gương mặt ngơ ngác của Purin. Gương mặt ngơ ngác của chị bé. Ở giữa là núi kẹo.
Fans: Bùi Nhất, cậu bị chém mười mấy nhát dao không báo bình an mà lại khoe Purin và gái?! Tức muốn khóc.
Hết chương 29
Ngày thứ hai Bùi Nhất nằm viện, “Hung Thủ” chính thức bấm máy.
Tuy lễ khai máy được tiến hành thầm lặng nhưng vì nhờ danh tiếng của Giản Dịch Bình và ảnh đế Trần Vũ Hán nên bộ phim vẫn được lên hotsearch rầm rộ. Mà thần kỳ là Lâm Mạn Thiến còn được chú ý hơn cả Trần Vũ Hán, nhấn vào hotsearch, hơn phân nửa bình luận dưới bài của một blogger có tiếng đều nói về cô. Lúc mới biết chuyện này, cô còn tưởng ekip mua bài, sau đó ngẫm nghĩ mới thấy hợp lý.
Thứ nhất, Trần Vũ Hán đi theo con đường thực lực, phần lớn fans đều là fans qua đường, tuy giành được rất nhiều giải thưởng nhưng độ thảo luận quả thật không cao.
Thứ hai, đây là lần đầu tiên đạo diễn Giản chọn diễn viên vô danh đóng vai chính, không chỉ khán giả mà cả giới truyền thông lẫn các diễn viên đều tò mò về Lâm Mạn Thiến. Vì vậy đa số tiêu đề báo đều tương tự như “Nữ chính “Hung Thủ” là thần thánh phương nào lại có thể phá vỡ nguyên tắc chọn diễn viên của Giản Dịch Bình?”
Thứ ba, không phải cô khoác lác, hiện giờ cô đã là “nữ diễn viên thân với Bùi Nhất nhất showbiz”. Sau vài lần em trai Bùi kéo cô lên hotsearch, cô có cảm giác như mình đã là một nửa ngôi sao, chỉ vui tay đăng bừa tấm ảnh thôi cũng nhận được vô số lời yêu thương. Khi bộ phim mới của đạo diễn Giản lên hotsearch, nhìn thấy tên cô, một lượng lớn fan của Bùi Nhất cũng kéo vào xem, đồng thời cổ vũ và chúc mừng cô.
“Chị bé cố lên cố lên cố lên!”
“Chị bé ơi, em là fan nhan sắc của chị nè, tạo hình phim này đẹp xỉu luôn!”
“Chị bé đẹp xỉu, hóng “Cửu Vệ” của chị với lão đại nhà em.”
…
Hiện giờ Lâm Mạn Thiến đã có thể phân biệt trong đống bình luận đâu là fans cô, đâu là fans Bùi Nhất. Ai gọi cô “Thiến Thiến” là fan cô, ai gọi “chị bé” là fan Bùi Nhất, còn ai gọi “chị bé Thiến Thiến” thì chính là fan couple của cô và Bùi Nhất. Đừng hiểu lầm, tất nhiên không phải là kiểu cp yêu đương hường phấn mà là cp chị em.
Phương Viên cảm thán vô số lần: “Thảo nào ai cũng muốn lăng xê với mấy nam diễn viên nổi tiếng trẻ tuổi, hiệu quả siêu việt.” Cô ấy ngẫm nghĩ chốc lát lại nói, “Có điều lăng xê dễ rước antifan lắm, suy cho cùng con đường của Mạn Thiến vẫn ổn hơn.”
Lâm Mạn Thiến: “Em đi con đường nào?”
“Thì đường tình thân đó. Em xem đi, fans rất hài lòng, xuất sắc.”
Cô cởi áo khoác, nhướn mày: “Điều ngoài dự tính thôi, em có muốn kéo Bùi Nhất lăng xê đâu. Chị nói với chị Trần là sau này có tin tức gì về Bùi Nhất, chúng ta né được thì cứ né, hạn chế dính tới nhau.”
Phương Viên ngẩn người: “Tại sao?”
“Sao trăng cái gì? Không lẽ chị cũng nghĩ em kéo Bùi Nhất lăng xê hả?”
“Chị nào nghĩ vậy chứ!” Trợ lý tủi thân, “Nhưng chị nghĩ chỉ mấy chuyện bình thường thôi mà, đâu phải mình cố ý dựa hơi đâu, độ hot cho không sao lại không cần.”
“Không được.”
“Sao lại không được?”
“Em nói không được là không được!”
“Mạn Thiến…”
Lâm Mạn Thiến giương mắt nhìn trợ lý, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị còn nói nữa là em giận đấy.”
“… Ờ.” Phương Viên rầu rĩ nhận lấy áo khoác, vẫn không cam lòng, “Chị nghĩ Bùi Nhất cũng không để ý đâu…”
Vấn đề không phải là Bùi Nhất để ý hay không mà là trên mạng hiện nay, chỉ cần nhắc tới cô thì 80% là nói về cô và Bùi Nhất, trên Bilibili cũng có rất nhiều video hậu trường “Cửu Vệ” về cp chị em, tuy chỉ là fans làm cho vui nhưng nếu cứ thế này hoài thực sự rất giống cô đang kéo Bùi Nhất lăng xê.
Cô không có suy nghĩ đó, cũng tin chắc rằng Bùi Nhất cũng không nghĩ cô có suy nghĩ đó, nhưng cô cũng không muốn bất kỳ ai có suy nghĩ đó. Cô muốn khi mọi người nhắc tới cô thì chỉ là “Lâm Mạn Thiến” chứ không phải là “chị của Bùi Nhất”.
Lâm Mạn Thiến cũng không hiểu vì sao mình lại cứng đầu với vấn đề này như vậy, có thể là vì Bùi Nhất đã giúp đỡ cô quá nhiều, tình bạn này quá đơn thuần và quý giá trong giới giải trí nên mới khiến cô không muốn lợi dụng danh tiếng của cậu dù là vô tình.
Vì dù sao… Dù sao cậu cũng là một đứa em trai rất tốt.
Cô cụp mắt, lấy bút dạ quang đánh dấu kịch bản.
“Ai cũng nói càng thân thiết càng không kiêng dè. Nhưng tôi không như vậy.
Càng là người thân cận, tôi càng e dè, càng đối xử thận trọng hơn. Anh biết vì sao không?
Bởi vì có quá ít người yêu thương tôi nên họ rất quý giá.”
Bên trên có câu ghi chú: không nên diễn đáng thương, phải nói một cách kiên cường.
Ừm. Lâm Mạn Thiến, mày cũng phải thật kiên cường.
Nhưng ông trời không cho cô cơ hội này.
Hai ngày sau, Weibo bị tê liệt suốt một tiếng đồng hồ. Wechat, báo mạng, QQ đều xôn xao một chuyện: Bùi Nhất bị chém.
Tin tức này khiến đến người qua đường cũng sợ phát khiếp.
Nghe nói mấy ngày trước, đúng hôm có kết quả thi, hôm đó cũng là ngày giỗ của bố Bùi Nhất, cậu tới nghĩa trang để viếng bố mình, không biết vì sao tin tức lại lọt tới tai kẻ thù, chúng tới trước chặn đầu rồi chém cậu mấy nhát. Ở bệnh viện có một y tá là fan của Bùi Nhất đã chụp lén bức ảnh khi cậu đang được bôi thuốc. Ngực và lưng bị chém không ít, có vết chém quá sâu buộc phải khâu lại, vết khâu rất dài, trông rất đáng sợ.
Fans khóc muốn chết, liên tục lướt mạng nhằm tìm thêm thông tin.
Cuối cùng Weibo cũng hoạt động trở lại, trên mạng quả thực toàn là nước mắt.
Có người hỏi ai lại ác độc ra tay tàn nhẫn thế chứ, có phải là đắc tội ai nên mới thuê xã hội đen báo thù không?
Có người hỏi tại sao một thiếu niên mười tám tuổi như Bùi Nhất lại bị thù hằn tới mức này? Không lẽ chính cậu là dân xã hội đen? Hình tượng trước đây đều là giả dối sao?
Tóm lại, đúng như người quản lý đã đoán, một khi tin tức được tung ra, suy đoán gì cũng có. Bởi vì tin tức quá kinh khủng và khó tin nên trong khoảng thời gian ngắn, suy đoán tiêu cực chiếm ưu thế, toàn là lưu manh, yêu sách, xã hội đen.
Tin đồn xấu loan truyền quá nhanh, vừa nhìn là biết có người đứng sau giật dây. Nhưng cũng chính lúc này, một thông tin khác bị đào ra còn nhanh hơn cả tin đồn xấu. Hình như là con nhà giàu nào đó tiết lộ thật ra Bùi Nhất là con nhà giàu, vì bố qua đời, ông bị bệnh nặng nên trong nhà tranh giành tài sản, do đó mới ngầm hãm hại cậu.
Thông tin này oanh tạc hơn mớ tin vụn vặt trước đó rất nhiều, càng khiến công chúng tò mò, chỉ trong thời gian ngắn đã leo lên hotsearch.
Chuyện lần này còn chấn động hơn cả việc Bùi Nhất thi ngành Đạo diễn. Top hotsearch toàn liên quan tới việc cậu bị thương, đằng sau còn kèm theo từ “Siêu hot” đỏ thẫm.
Trong lúc cư dân mạng sục sôi, Bùi Nhất nhận được một cú điện thoại. Cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt sâu thẳm.
“A lô.”
“Bùi Nhất, mày muốn làm gì?” Giọng đàn ông cố kìm nén cơn giận, “Chuyện trong nhà mà lôi ra cho công chúng xem là sao?! Mày tưởng ai cũng cần nổi tiếng như mày hả?!” Bùi Nhĩ hoàn toàn không ngờ thằng con hoang này lại có gan công khai ra ngoài, khiến ông ta trở tay không kịp. Bây giờ lớn chuyện, ngay cả cổ đông trong công ty cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, “Người nhà họ Bùi chúng ta trở mặt nhau, mày cũng bị xấu mặt đó!”
“Chúng ta?” Cậu dựa đầu giường xem Pokémon, hờ hững, “Mặt mũi nhà họ Bùi liên quan gì tới chú?”
Bùi Nhĩ giận dữ cười lạnh lùng: “Không liên quan tới tao chẳng lẽ lại liên quan tới mày? Bùi Nhất, mày bớt ảo tưởng đi, trong mắt tao, mày chỉ là con hát mà thôi.”
“Ồ.” Bùi Nhất nhếch môi, “Bùi Nhĩ, điều gì khiến chú ảo tưởng rằng một con chó được nhặt về trông nhà lại có tư cách sủa với chủ của nó?”
Bên kia điện thoại im lặng chốc lát, sau đó truyền đến tiếng hít thở sâu, giọng vừa thấp vừa gằn: “Bùi Nhất, mày đừng quên hiện tại tao mới là người quản lý nhà họ Bùi, còn mày thì sao? À, mày đến cả cổng nhà cũng không vào được. Nếu tao là chó giữ nhà thì mày chỉ là thằng con hoang bị nhà họ Bùi vứt bỏ mà thôi!” Cơn giận qua đi, ông ta bình tĩnh trở lại, cười mỉa mai, “Chẳng lẽ mày thực sự cho rằng công bố tin tức mày bị chém thì mấy chục triệu fans của mày sẽ làm lung lay Bùi thị? Bùi Nhất, thủ đoạn của con hát chúng mày chỉ đủ để chơi trong giới con hát thôi, còn ở chỗ tao thì nó chả là gì sất.”
“Pikachu!”
Tiếng phim hoạt hình dễ thương chợt vang lên cắt đứt khí thế của ông ta. Thiếu niên nhìn Pikachu phóng điện, biếng nhác đổi tư thế: “Ai nói tôi muốn động vào Bùi thị? Chú út à, chú lo lắng đến độ nào mà lấy cả Bùi thị ra để nói điều kiện với tôi vậy? Bùi thị liên quan gì tới chú à? Chú là người của Bùi thị hả? Mấy chục triệu fans không làm lung lay được Bùi thị nhưng chẳng lẽ lại không hủy nổi Hoa Ảnh?”
Từng câu từng câu như khoáy vào lòng Bùi Nhĩ, chỉ chớp mắt đã máu đổ đầm đìa, vô cùng rõ ràng nói cho ông ta biết dẫu rằng ông ta vất vả bao lâu nay thì trên tay cũng chỉ có mỗi Hoa Ảnh, chẳng hề chạm nổi tới Bùi thị.
Tiếng thiếu niên vừa lạnh nhạt vừa uể oải vang lên từ trong điện thoại: “Bùi Nhĩ, chú biết tại sao chú tên là Bùi Nhĩ không? Bởi vì có tôi ở đây, chú mãi mãi chỉ có thể đứng thứ hai(1) mà thôi.”
(1) Nhĩ trong tên Bùi Nhĩ là 尔/ěr/,phát âm gần giống số 2 /èr/
Đúng vậy. Bùi Nhĩ nhớ mãi cảnh tượng ấy. Ông ta được dẫn từ cô nhi viện về nhà họ Bùi, quản gia bảo cha nuôi đặt tên cho ông, ông cụ nhìn ông một cái, nói: “Bố có đứa cháu nội tên Bùi Nhất, vậy con lấy tên là Bùi Nhị đi.”
Bùi Nhị. Không có bất kỳ ý nghĩa gì, không có bất kỳ nguồn gốc nào, chỉ đơn giản là vì cháu nội đích tôn nhà họ Bùi tên là Bùi Nhất. Dẫu sau này ông ta van nài cha nuôi đổi “Nhị” thành “Nhĩ” thì cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Chỉ cần có Bùi Nhất, ông ta mãi mãi đứng thứ hai.
Chán chường cúp điện thoại, Bùi Nhất mở Weibo lên xem, vừa nhìn đã hiểu vì sao Bùi Nhĩ lại sốt sắng thế. Quả thật chuyện này hơi ồn ào.
Cậu tùy tiện lướt xuống, vô tình bấm trúng hotsearch “Bùi Nhất và Lâm Mạn Thiến”, mở ra xem, hóa ra là có người trong bệnh viện chụp được ảnh sáng qua Lâm Mạn Thiến thăm cậu. Hiện giờ đã có vô số fans chạy tới Weibo cô hỏi han tình hình.
Bùi Nhất nhíu mày, hơi ảo não vì đã làm liên lụy tới cô. Cậu suy nghĩ chốc lát, định gọi cho Tiêu Trí để anh ấy xử lý nhưng chưa kịp gọi thì Lâm Mạn Thiến đã gọi tới.
“Chị Mạn Thiến ạ?”
“Khụ khụ.” Cô hắng giọng, nghe hơi lo lắng, “Bùi Nhất, cậu thấy hotsearch chưa?”
Ồ, xem ra chị Mạn Thiến cũng đã biết. Đúng là chuyện này ồn ào thật rồi.
“Thế ạ…”
“Xin lỗi nhé Bùi Nhất.” Giọng cô đầy áy náy, “Nhưng tôi không hề làm gì cả, tôi không biết vì sao diễn viên vô danh như tôi lại bị người ta chú ý thế nữa.”
Bùi Nhất nhíu mày: “Hửm?”
Lâm Mạn Thiến tưởng cậu không tin, bèn ưỡn ngực thề: “Con người tôi tuyệt đối không dùng cách ti tiện như thế để dựa hơi người khác. Huống hồ cậu còn là ân nhân và em trai thân thiết nhất của tôi, chúng ta quen biết bao lâu nay, chắc cậu cũng hiểu đôi chút tính cách của tôi, mong cậu tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý lợi dụng cậu đâu! Nếu cậu không tin, tôi có thể làm sáng tỏ ngay bây giờ. Nhưng tôi thấy vẫn nên giải thích với ekip của cậu trước nên mới gọi đện cho cậu, hơn nữa có lúc…”
“Em tin.”
“Có lúc phủ nhận một cách vu vơ sẽ khiến chuyện xấu hơn… Hả?” Lâm Mạn Thiến thoáng sửng sốt, “Cậu tin tôi thật sao?”
Chuyện này tuy hot nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, liên quan bí mật gia đình và các mặt trái trong gia đình người ta vốn đã khó nói rồi, đằng này cô lại đột nhiên dính vào. Người bình thường cũng rất khó bình tĩnh. Nhưng em trai Bùi Nhất nói dứt khoát như vậy nghe giống như thật sự không có thành kiến gì với cô…
“Cực kỳ tin tưởng chị, thật đấy.” Thiến niên nhoẻn cười, “Với cả cũng không sao.”
“Cái gì không sao?”
“Lợi dụng em. Muốn lợi dụng sao cũng được.”
“…” Lâm Mạn Thiến cho rằng thằng bé này đang thử mình nên hùng hồn nói, “Cậu yên tâm, con người tôi tuyệt đối không làm chuyện như dựa hơi đâu.”
Thiếu niên mở to mắt. Trên màn hình máy tính, Pikachu đã phóng điện xong tự lúc nào, chỉ thấy Purin đang tiến hóa thành Pukurin.
Pukurin gầy hơn Purin một chút, cũng không đáng yêu bằng Purin, nhưng nhúm lông trên đầu lại khiến người ta cảm thấy thân thiết quá đỗi.
Ai đó vẫn đang nhấn mạnh: “Tuyệt đối tuyệt đối không làm loại chuyện đó!”
Cậu mở album ảnh trong điện thoại, chọn một tấm đăng lên Weibo, hai đầu lông mày rạng rỡ như ánh nắng: “Tất nhiên em biết chị Mạn Thiến sẽ không làm vậy. Nhưng là hơi của em đều có thể cho chị dựa hết.”
Bùi Nhất V:
“Cảm ơn tiểu tiên nữ tỷ tỷ đã tới thăm [hình ảnh][hình ảnh]”
Fans mở ảnh ra xem.
Giường êm. Nắng ấm. Gương mặt ngơ ngác của Purin. Gương mặt ngơ ngác của chị bé. Ở giữa là núi kẹo.
Fans: Bùi Nhất, cậu bị chém mười mấy nhát dao không báo bình an mà lại khoe Purin và gái?! Tức muốn khóc.
Hết chương 29
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.