Chương 17: quyết đấu
Yên Vũ Giang Nam
21/10/2013
Một thu hoạch khác là Richard cải tiến thêm một chỗ của hỏa cầu thuật
thành công, đó chính là giảm đi nửa giây chú ngữ. Đây là bước đầu tiên
để tiến đến hỏa cầu thuật thuấn phát cũng là bước quan trọng nhất. Mà
đây không phải là bắn nhanh ma pháp tiêu chuẩn nghĩa là lý giải của
Richard đối với ma pháp đã lên một tầng cao mới, nếu như sau này hắn có
thể hoàn thành tăng hiệu ma pháp hoặc cực hiệu ma pháp như vậy hắn sẽ sở hữu thuấn phát đại hỏa cầu - một trong những tiêu chí của pháp sư mạnh!
Vì có huyết thống tinh linh nên hắn rất để ý dung nhan bản thân, hôm nay hắn an bài một việc đặc thù cho chính mình. Hắn chuẩn bị ném một bó hoa trắng thật lớn từ đỉnh Thâm Lam. Nghe nói trên đỉnh Thâm Lam đã bắt đầu có gió mùa, nếu như ném bó hoa này đủ cao lại thêm đủ vận may thì bó hoa sẽ theo gió đi xa mấy trăm cây. Richard hy vọng mẹ hắn ở trên trời có thể nhìn thấy.
Giống với trước kia, Richard ra khỏi khu vực của mình ôm theo bó hoa đi đến truyền tống trận lên đỉnh Thâm Lam. Truyền tống trận có thể một lần đưa mười người đến địa điểm chỉ định trước, đây là phương tiện di chuyển nhanh chóng nhất nhưng đương nhiên càng nhanh thì giá sử dụng càng cao.
Khi Richard đến bên ma pháp trận thì cạnh đó đã có mấy ma pháp học đồ trẻ tuổi đứng sẵn. Trong đó có vài gương mặt quen thuộc đã từng học cùng còn một vài người Richard chưa từng gặp. Bọn họ như đang chờ đợi gì đó, khi thấy Richard đi vào truyền tống trận, cả đám như thay đổi ý định cũng cùng chen vào theo hắn. Truyền tống trận cũng không lớn, thêm vào trong đó đã có mấy người sẵn bởi thế có vẻ chật chội. Qua mấy giây đung đưa thì cảm giác trói buộc toàn thân tan biến, đó là tiêu chí đã truyền tống xong. Theo ánh sáng ma pháp tan biến, Richard đã đến tầng hai mươi Thâm Lam, ở đây hắn lại lên truyền tống trận lên tầng bốn mươi, cứ thế cho đến khi đến ban công tầng tám mươi của Thâm Lam.
Ngay khi Richard bước ra khỏi vòng sáng, mông đít hắn đột nhiên đau nhói - bị người hung hăng đâm! Richard không chút phòng bị kêu lên rồi theo bản năng tiến về phía trước nhưng chân hắn lại bị chặn lại thế là cả người ngã văng xuống đất, bó hoa trong tay lăn tròn trên nền đá đen mấy mét mới dừng lại được. Đau đớn kịch liệt đột ngột làm Richard có cảm giác muốn ngất đi nhưng tiếng cười nhạo vang lên sau lưng làm hắn hiểu mình vừa bị người khác gài bẫy.
Hắn không chút để ý đến chiêu đánh lén bỉ ổi vừa rồi nhưng bó hoa kia là hắn muốn tặng mẹ hắn, giờ thì cánh hoa vương vãi, cành hoa tung tóe như sắp rời khỏi bó. Richard vội vã đứng lên lao nhanh đến bên bó hoa. Đó là loại hoa mẹ hắn thích nhất, dù cho không phải quý hiếm gì nhưng ở phương bắc lạnh giá này thì không dễ gặp, hắn phải đặt trước một tháng mới có bó hoa này.
Nhưng khi tay hắn sắp chạm được bó hoa thì một bàn tay nhanh chóng cướp lấy. Toàn thân Richard cứng đờ chậm rãi đứng lên nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một pháp sư thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, hắn cao hơn Richard nửa cái đầu, trên gương mặt tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn bó hoa trong tay. Vừa rồi hắn cũng trong số những người tiến vào truyền tống trận, giờ lại đứng ra cướp bó hoa xem ra chính hắn cầm đầu gài bẫy. Mà những kẻ khác cũng túm tụm lại ẩn ẩn bao vây lấy Richard ở giữa.
Dù Richard có ngốc thì cũng biết những kẻ này cố tình gây sự. Nhưng làm hắn không hiểu chính là hắn một mực chìm trong thế giới ma pháp, hắn gần như không giao lưu với ai cả ngoại trừ các giáo viên giảng bài sao có thể va chạm với bọn họ chứ? Richard có thể khẳng định chính mình chưa từng nói chuyện dù chỉ một câu với những người này. Nhưng là trí tuệ và trí nhớ siêu việt giúp Richard nhớ được thiếu niên trước mặt tên là Papin, hình như xuất thân quý tộc không lớn không nhỏ mà trong Thâm Lam cũng không xuất chúng nếu không Richard đã có thể nhớ nhiều hơn rồi. Trong tầm nhìn của Richard, con số ma lực của Papin không ngừng lên xuống cuối cùng dừng lại ở con số 15. Thế là Richard biết Papin đã là ma pháp sư cấp 2, chí ít ma lực đã đạt đến tiêu chuẩn cấp 2.
Papin lật qua lật lại bó hoa trong tay làm cánh hoa càng thêm vương vãi, hắn không chút coi ra gì nhìn hướng Richard kiêu ngạo hỏi: "Ngươi tên là Richard sao? Nhìn không ra có bản lĩnh gì sao có thể làm Tô Hải Luân điện hạ thu ngươi làm đệ tử được. A, nhưng mà mông đít của ngươi cũng không tệ!"
Cả đám thiếu niên xung quanh lập tức cười rộ lên, bọn họ hiển nhiên có kinh nghiệm nào đó lập tức hiểu được ẩn ý trong câu nói. Richard dù cho không có kinh nghiệm nhưng cũng có thể hiểu phần nào qua ánh mắt dâm dật của bọn họ. Gương mặt hắn nhất thời tức giận đến đỏ bừng nhưng kiên nghị giúp hắn kiềm chế tức giận, hắn gằn từng chữ một: "Trả hoa cho ta!"
"A, hoa sao? Ta quên mất còn có một vật như vậy!" Papin đầy khoa trương kêu lên, sau đó làm bộ làm tịch nhìn bó hoa trong tay, không ngờ hắn còn biến thái vươn lưỡi ra liếm sau đó nói: "Thứ này rất quan trọng với ngươi sao? Để ta đoán xem, nhất định là để tặng nữ nhân đúng không? Ta nói này tiểu Richard, ta rất hoài nghi bên dưới ngươi đã mọc lông chưa, bé như vậy mà đã học người khác tặng hoa rồi? Như vậy rất không tốt, à mà ngươi muốn tặng ai, hay để ta giúp cho. Ngươi xem, con người ta rất tốt, thích nhất là giúp đỡ người khác. Ài, mà nói thật bó hoa này tàn đến xấu xí rồi!" Hắn lại dùng sức vung vẩy bó hoa trong tay làm đến cả lá hoa cũng dần rơi, "Giống như bó hoa tặng kỹ nữ vậy…"
"Trả lại cho ta!" Thanh âm của Richard biến thành trầm thấp giống như sư tử con gầm gừ.
"A! Xem ra ngươi thật sự cần thứ này…" Papin có chút khom người dí mặt sát vào mặt Richard, tay kia thả lỏng để mặc bó hoa rơi xuống đất. Còn chưa đợi Richard kịp phản ứng những thiếu niên học đồ xung quanh đã hung hăng giẫm lên.
Cánh hoa trắng nhanh chóng tán loạn, rất nhiều bị giày xéo nằm im trên đất nhưng càng nhiều là rên rỉ dưới đế giày của đám thiếu niên.
Phản ứng của Richard nằm ngoài dự đoán của đám thiếu niên, hắn không xông đến bảo vệ bó hoa cũng không ngăn đám thiếu niên kia mà là đầu ngửa về sau rồi như cung cứng đàn hồi hung hăng va mạnh vào mặt cười của Papin!
Con đường đến truyền tống trận là đường chính nên đã có không ít người đứng xem. Đám vây xem ngoài nghe thấy thanh âm quả mọng bị nghiền nát ra còn nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn. Nhìn thấy Richard làm như vậy có kẻ nhát gan còn khẽ sờ sống mũi mình.
Papin cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm sau đó hoa đi, thế giới như xoay tròn quanh hắn nhất thời hắn không biết mình đang đứng đâu. Ngay khi đám thiếu niên kinh ngạc thì cả người Richard đã nhào lên Papin, hai tay hắn nắm chặt đầu hắn làm kéo văng người đối phương rời đất, sau đó lại hung hăng ấn đầu đối phương va chạm thật mạnh xuống nền đất cứng rắn!
Chỉ cần chạm xuống đất thì xương đầu Papin sẽ rạn nứt!
Nhưng là ở nơi pháp sư tụ tập như Thâm Lam sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Hai cái ma pháp cấp 6 'lá chắn miễn dịch vật lý' đồng thời rơi trên người Richard và Papin, làm cả hai như quả cầu đột nhiên bắn tách ra.
Có thể thuấn phát ma pháp cấp 6 thì chí ít là đại ma pháp sư 14 cấp, hai trung niên pháp sư đi tới trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Ma pháp cấp 6 quả nhiên mạnh mẽ, nếu như không chịu thương hại đầy đủ mà bị phá thì chỉ có thể chờ ma pháp bị xua tan hoặc thời gian quá dài mà mất hiệu lực, Richard bị bao bọc trong vòng tròn hai mắt đỏ bừng không ngừng công kích để thoát ra ngoài, hắn căn bản không để ý pháp sư trung niên kia.
Trong vòng tròn còn lại thì Papin cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn vừa sợ vừa tức khi nghĩ đến tình cảnh lúc trước, đau đớn kịch liệt từ mũi làm hắn không thể chịu đựng nổi, đủ loại cảm xúc hỗn loạn như muốn kích ngất hắn, gương mặt trước giờ vẫn là điểm kiêu ngạo nhất của hắn! Lúc này Papin điên cuồng đến mất đi lý trí thậm chí còn đè lại được đau đớn, hắn chỉ thẳng Richard hét lên: "Chết tiệt, ngươi dám quyết đấu ma pháp với ta không? Kẻ thua liếm mông đít cho kẻ thắng!"
Nghe thấy Papin kêu gào thì Richard cũng tỉnh táo lại, cũng dừng công kích vòng bảo vệ, thậm chí còn tiện tay sửa lại quần áo rồi loạn rồi dùng dáng vẻ trịnh trọng không hợp tuổi trả lời: "Ta tiếp nhận!"
"Không được!" Một vị pháp sư trung niên hơi nhíu mày định ngăn lại. Nhưng vị pháp sư con lại lại kéo tay hắn nói nhỏ: "Để bọn chúng đi!"
Pháp sư trung niên kia khẽ ngớ, thanh âm cũng thu nhỏ nói: "Nhưng Richard là đệ tử của điện hạ…"
Kẻ kia lại cười khẽ nói: "Kẻ khiêu chiến tên là Papin, hắn là bạn học của Randolph. Randolph cũng là đệ tử của điện hạ, cho nên ta nghĩ ma pháp quyết đấu mới là mục đích chỉ là kẻ ngu này suýt làm hỏng chuyện…"
Pháp sư trung niên cũng hiểu ra nói: "Đã là chuyện giữa đệ tử điện hạ thì chúng ta không thể xen tay. Được, cứ làm theo quy củ!"
Truyền thống của Thâm Lam là nếu như đôi bên có mâu thuẫn không thể điều hòa thì ngoại trừ dùng kim tệ nện người ra thì còn có thể dùng ma pháp đánh người. Một bên đưa ra quyết đấu ma pháp và bên kia đồng ý tiêp nhận, thêm vào thực lực đôi bên chênh lệch không nhiều như vậy quyết đấu thành công, quá trình quyết đấu có pháp sư chấp pháp của Thâm Lam quan sát. Có địa điểm chuyên dùng cho ma pháp quyết đấu, chỗ đó cũng có vòng bảo vệ bên ngoài cho khán giả. Muốn tiến vào quyết đấu phải nộp tiền sử dụng trước để bồi thường vật dụng bị hỏng nếu có. Pháp sư chấp pháp quan sát có nhiệm vụ bảo vệ đôi bên bởi vì nguyên tắc của quyết đấu là không nguy hiểm sinh mạng.
Đương nhiên công bằng tuyệt đối không tồn tại. Ví như nói Papin kia trong tư liệu là ma pháp sư cấp 1 nhưng ma lực thực tế đã đạt đến cấp 2.
Nửa giờ sau, Richard và Papin đứng trên đài quyết đấu, hai bên đứng cách nhau hai mươi mét. Thương thế trên mặt của Papin đã được xử lý qua không còn chút nào nhếch nhác khó coi nào, mà ma pháp bào trên người cũng đã được đổi mới nhưng nhìn qua sống mũi gãy đôi kia thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Tuy chỉ là quyết đấu giữa ma pháp sư cấp một nhưng tin tức khuếch tán vô cùng nhanh, do thân phận của Richard đặc thù cho nên có không ít người đến xem, khán đài có thể chứa hai trăm người nhanh chóng chật kín. Thần thái những người đến xem vô cùng nhẹ nhàng, còn gặp nhau bắt tay trò chuyện, tất cả đều không coi trận quyết đấu này là đại sự, dù cho đôi bên không thêm phòng ngự có dùng ma pháp cấp một đánh đến mai cũng không giết được nhau. Huống hồ lấy ma lực của bọn họ nhiều nhất chỉ đủ phóng ra ba ma pháp cấp một.
Thật ra đại đa số người đến xem là vì muốn xem Richard có gì đặc biệt để Tô Hải Luân thu làm đệ tử. Nếu như Richard biểu hiện kém vậy thì vui rồi, sung sướng nhìn người khác rớt ngã là sở thích của đại đa số người.
Mà ở trên đài cao cũng có hai đệ tử khác của Tô Hải Luân, Minnie và Randolph. Minnie là thiếu nữ vóc người cao ráo, lạnh lùng mà kiêu ngạo, tuy nàng chưa lớn lắm nhưng đã phát dục đầy đủ. Khí chất ngăn người từ ngoài ngàn dặm của nàng càng có lực hấp dẫn muốn chinh phục. Mà Randolph đã là thiếu niên cao lớn, so với bạn bè đồng lứa thì ngoại hình, gia thế và khí chất của hắn không thể xoi mói. Nếu như không phải thiên tài một trong vạn thì hắn cũng không thể trở thành đệ tử của Tô Hải Luân.
Minnie nhìn từ cao xuống lướt qua hai người rồi lành lạnh nói: "Randolph, cách nghĩ của ngươi rất hay. Nếu như Richard thua thì sẽ phải làm theo điều kiện quyết đấu, như vậy lão sư sẽ không thu nhận hắn nữa. Nhưng là hắn mới chỉ là ma pháp sư cấp một, ngươi có cần phải coi trọng đến mức dùng thủ đoạn đó đối phó hắn không?"
Randolph tiêu sái khẽ nhún vai cười nói: "Ta chỉ muốn xem vị ma văn cấu trang sư tương lai này có gì hơn người thôi. Thật ra ta đến giờ vẫn không hiểu tại sao lão sư không cho phép ta phát triển theo hướng cấu trang sư. Phải biết cấu trang sư thánh Cruise điện hạ đã khẳng định ta có thiên phú với ma văn cấu trang. Huống hồ, hắn đã là đệ tử của lão sư thì cũng không nên thua những phế vật dưới đáy kia, đúng không? Dù sao cũng chỉ là chênh lệch một cấp ma pháp."
Minnie chế nhạo nói: "Đúng a! Chỉ là chênh lệch giữa cấp 1 và cấp 2 thôi. Randolph, ngươi đang nhục nhã trí tuệ của ta hay của chính ngươi? Mà ngươi làm như vậy không sợ lão sư trở về sẽ tức giận sao?"
Randolph kiêu ngạo cười nói: "Lão sư sẽ không vì một kẻ thất bại mà bỏ qua thiên tài như ta. Trong hóa đơn mỗi tháng của ta, số tiền lão sư vui vẻ là hơn 10 vạn kim tệ! Hơn nữa phụ thân ta còn là… Được rồi, quyết đấu bắt đầu, chúng ta xem trước đã!"
Minnie cũng thu lại ánh mắt nhìn hướng trận đấu, nhưng nàng lại khẽ lẩm bẩm như tự nói: "Nhưng sao ta lại nghe được mỗi tháng khoản thu nhập đó của Richard là hơn 50 vạn kim tệ."
Randolph nhất thời im lặng như không nghe thấy Minnie nói, nhưng là sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Vì có huyết thống tinh linh nên hắn rất để ý dung nhan bản thân, hôm nay hắn an bài một việc đặc thù cho chính mình. Hắn chuẩn bị ném một bó hoa trắng thật lớn từ đỉnh Thâm Lam. Nghe nói trên đỉnh Thâm Lam đã bắt đầu có gió mùa, nếu như ném bó hoa này đủ cao lại thêm đủ vận may thì bó hoa sẽ theo gió đi xa mấy trăm cây. Richard hy vọng mẹ hắn ở trên trời có thể nhìn thấy.
Giống với trước kia, Richard ra khỏi khu vực của mình ôm theo bó hoa đi đến truyền tống trận lên đỉnh Thâm Lam. Truyền tống trận có thể một lần đưa mười người đến địa điểm chỉ định trước, đây là phương tiện di chuyển nhanh chóng nhất nhưng đương nhiên càng nhanh thì giá sử dụng càng cao.
Khi Richard đến bên ma pháp trận thì cạnh đó đã có mấy ma pháp học đồ trẻ tuổi đứng sẵn. Trong đó có vài gương mặt quen thuộc đã từng học cùng còn một vài người Richard chưa từng gặp. Bọn họ như đang chờ đợi gì đó, khi thấy Richard đi vào truyền tống trận, cả đám như thay đổi ý định cũng cùng chen vào theo hắn. Truyền tống trận cũng không lớn, thêm vào trong đó đã có mấy người sẵn bởi thế có vẻ chật chội. Qua mấy giây đung đưa thì cảm giác trói buộc toàn thân tan biến, đó là tiêu chí đã truyền tống xong. Theo ánh sáng ma pháp tan biến, Richard đã đến tầng hai mươi Thâm Lam, ở đây hắn lại lên truyền tống trận lên tầng bốn mươi, cứ thế cho đến khi đến ban công tầng tám mươi của Thâm Lam.
Ngay khi Richard bước ra khỏi vòng sáng, mông đít hắn đột nhiên đau nhói - bị người hung hăng đâm! Richard không chút phòng bị kêu lên rồi theo bản năng tiến về phía trước nhưng chân hắn lại bị chặn lại thế là cả người ngã văng xuống đất, bó hoa trong tay lăn tròn trên nền đá đen mấy mét mới dừng lại được. Đau đớn kịch liệt đột ngột làm Richard có cảm giác muốn ngất đi nhưng tiếng cười nhạo vang lên sau lưng làm hắn hiểu mình vừa bị người khác gài bẫy.
Hắn không chút để ý đến chiêu đánh lén bỉ ổi vừa rồi nhưng bó hoa kia là hắn muốn tặng mẹ hắn, giờ thì cánh hoa vương vãi, cành hoa tung tóe như sắp rời khỏi bó. Richard vội vã đứng lên lao nhanh đến bên bó hoa. Đó là loại hoa mẹ hắn thích nhất, dù cho không phải quý hiếm gì nhưng ở phương bắc lạnh giá này thì không dễ gặp, hắn phải đặt trước một tháng mới có bó hoa này.
Nhưng khi tay hắn sắp chạm được bó hoa thì một bàn tay nhanh chóng cướp lấy. Toàn thân Richard cứng đờ chậm rãi đứng lên nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một pháp sư thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, hắn cao hơn Richard nửa cái đầu, trên gương mặt tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn bó hoa trong tay. Vừa rồi hắn cũng trong số những người tiến vào truyền tống trận, giờ lại đứng ra cướp bó hoa xem ra chính hắn cầm đầu gài bẫy. Mà những kẻ khác cũng túm tụm lại ẩn ẩn bao vây lấy Richard ở giữa.
Dù Richard có ngốc thì cũng biết những kẻ này cố tình gây sự. Nhưng làm hắn không hiểu chính là hắn một mực chìm trong thế giới ma pháp, hắn gần như không giao lưu với ai cả ngoại trừ các giáo viên giảng bài sao có thể va chạm với bọn họ chứ? Richard có thể khẳng định chính mình chưa từng nói chuyện dù chỉ một câu với những người này. Nhưng là trí tuệ và trí nhớ siêu việt giúp Richard nhớ được thiếu niên trước mặt tên là Papin, hình như xuất thân quý tộc không lớn không nhỏ mà trong Thâm Lam cũng không xuất chúng nếu không Richard đã có thể nhớ nhiều hơn rồi. Trong tầm nhìn của Richard, con số ma lực của Papin không ngừng lên xuống cuối cùng dừng lại ở con số 15. Thế là Richard biết Papin đã là ma pháp sư cấp 2, chí ít ma lực đã đạt đến tiêu chuẩn cấp 2.
Papin lật qua lật lại bó hoa trong tay làm cánh hoa càng thêm vương vãi, hắn không chút coi ra gì nhìn hướng Richard kiêu ngạo hỏi: "Ngươi tên là Richard sao? Nhìn không ra có bản lĩnh gì sao có thể làm Tô Hải Luân điện hạ thu ngươi làm đệ tử được. A, nhưng mà mông đít của ngươi cũng không tệ!"
Cả đám thiếu niên xung quanh lập tức cười rộ lên, bọn họ hiển nhiên có kinh nghiệm nào đó lập tức hiểu được ẩn ý trong câu nói. Richard dù cho không có kinh nghiệm nhưng cũng có thể hiểu phần nào qua ánh mắt dâm dật của bọn họ. Gương mặt hắn nhất thời tức giận đến đỏ bừng nhưng kiên nghị giúp hắn kiềm chế tức giận, hắn gằn từng chữ một: "Trả hoa cho ta!"
"A, hoa sao? Ta quên mất còn có một vật như vậy!" Papin đầy khoa trương kêu lên, sau đó làm bộ làm tịch nhìn bó hoa trong tay, không ngờ hắn còn biến thái vươn lưỡi ra liếm sau đó nói: "Thứ này rất quan trọng với ngươi sao? Để ta đoán xem, nhất định là để tặng nữ nhân đúng không? Ta nói này tiểu Richard, ta rất hoài nghi bên dưới ngươi đã mọc lông chưa, bé như vậy mà đã học người khác tặng hoa rồi? Như vậy rất không tốt, à mà ngươi muốn tặng ai, hay để ta giúp cho. Ngươi xem, con người ta rất tốt, thích nhất là giúp đỡ người khác. Ài, mà nói thật bó hoa này tàn đến xấu xí rồi!" Hắn lại dùng sức vung vẩy bó hoa trong tay làm đến cả lá hoa cũng dần rơi, "Giống như bó hoa tặng kỹ nữ vậy…"
"Trả lại cho ta!" Thanh âm của Richard biến thành trầm thấp giống như sư tử con gầm gừ.
"A! Xem ra ngươi thật sự cần thứ này…" Papin có chút khom người dí mặt sát vào mặt Richard, tay kia thả lỏng để mặc bó hoa rơi xuống đất. Còn chưa đợi Richard kịp phản ứng những thiếu niên học đồ xung quanh đã hung hăng giẫm lên.
Cánh hoa trắng nhanh chóng tán loạn, rất nhiều bị giày xéo nằm im trên đất nhưng càng nhiều là rên rỉ dưới đế giày của đám thiếu niên.
Phản ứng của Richard nằm ngoài dự đoán của đám thiếu niên, hắn không xông đến bảo vệ bó hoa cũng không ngăn đám thiếu niên kia mà là đầu ngửa về sau rồi như cung cứng đàn hồi hung hăng va mạnh vào mặt cười của Papin!
Con đường đến truyền tống trận là đường chính nên đã có không ít người đứng xem. Đám vây xem ngoài nghe thấy thanh âm quả mọng bị nghiền nát ra còn nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn. Nhìn thấy Richard làm như vậy có kẻ nhát gan còn khẽ sờ sống mũi mình.
Papin cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm sau đó hoa đi, thế giới như xoay tròn quanh hắn nhất thời hắn không biết mình đang đứng đâu. Ngay khi đám thiếu niên kinh ngạc thì cả người Richard đã nhào lên Papin, hai tay hắn nắm chặt đầu hắn làm kéo văng người đối phương rời đất, sau đó lại hung hăng ấn đầu đối phương va chạm thật mạnh xuống nền đất cứng rắn!
Chỉ cần chạm xuống đất thì xương đầu Papin sẽ rạn nứt!
Nhưng là ở nơi pháp sư tụ tập như Thâm Lam sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Hai cái ma pháp cấp 6 'lá chắn miễn dịch vật lý' đồng thời rơi trên người Richard và Papin, làm cả hai như quả cầu đột nhiên bắn tách ra.
Có thể thuấn phát ma pháp cấp 6 thì chí ít là đại ma pháp sư 14 cấp, hai trung niên pháp sư đi tới trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Ma pháp cấp 6 quả nhiên mạnh mẽ, nếu như không chịu thương hại đầy đủ mà bị phá thì chỉ có thể chờ ma pháp bị xua tan hoặc thời gian quá dài mà mất hiệu lực, Richard bị bao bọc trong vòng tròn hai mắt đỏ bừng không ngừng công kích để thoát ra ngoài, hắn căn bản không để ý pháp sư trung niên kia.
Trong vòng tròn còn lại thì Papin cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn vừa sợ vừa tức khi nghĩ đến tình cảnh lúc trước, đau đớn kịch liệt từ mũi làm hắn không thể chịu đựng nổi, đủ loại cảm xúc hỗn loạn như muốn kích ngất hắn, gương mặt trước giờ vẫn là điểm kiêu ngạo nhất của hắn! Lúc này Papin điên cuồng đến mất đi lý trí thậm chí còn đè lại được đau đớn, hắn chỉ thẳng Richard hét lên: "Chết tiệt, ngươi dám quyết đấu ma pháp với ta không? Kẻ thua liếm mông đít cho kẻ thắng!"
Nghe thấy Papin kêu gào thì Richard cũng tỉnh táo lại, cũng dừng công kích vòng bảo vệ, thậm chí còn tiện tay sửa lại quần áo rồi loạn rồi dùng dáng vẻ trịnh trọng không hợp tuổi trả lời: "Ta tiếp nhận!"
"Không được!" Một vị pháp sư trung niên hơi nhíu mày định ngăn lại. Nhưng vị pháp sư con lại lại kéo tay hắn nói nhỏ: "Để bọn chúng đi!"
Pháp sư trung niên kia khẽ ngớ, thanh âm cũng thu nhỏ nói: "Nhưng Richard là đệ tử của điện hạ…"
Kẻ kia lại cười khẽ nói: "Kẻ khiêu chiến tên là Papin, hắn là bạn học của Randolph. Randolph cũng là đệ tử của điện hạ, cho nên ta nghĩ ma pháp quyết đấu mới là mục đích chỉ là kẻ ngu này suýt làm hỏng chuyện…"
Pháp sư trung niên cũng hiểu ra nói: "Đã là chuyện giữa đệ tử điện hạ thì chúng ta không thể xen tay. Được, cứ làm theo quy củ!"
Truyền thống của Thâm Lam là nếu như đôi bên có mâu thuẫn không thể điều hòa thì ngoại trừ dùng kim tệ nện người ra thì còn có thể dùng ma pháp đánh người. Một bên đưa ra quyết đấu ma pháp và bên kia đồng ý tiêp nhận, thêm vào thực lực đôi bên chênh lệch không nhiều như vậy quyết đấu thành công, quá trình quyết đấu có pháp sư chấp pháp của Thâm Lam quan sát. Có địa điểm chuyên dùng cho ma pháp quyết đấu, chỗ đó cũng có vòng bảo vệ bên ngoài cho khán giả. Muốn tiến vào quyết đấu phải nộp tiền sử dụng trước để bồi thường vật dụng bị hỏng nếu có. Pháp sư chấp pháp quan sát có nhiệm vụ bảo vệ đôi bên bởi vì nguyên tắc của quyết đấu là không nguy hiểm sinh mạng.
Đương nhiên công bằng tuyệt đối không tồn tại. Ví như nói Papin kia trong tư liệu là ma pháp sư cấp 1 nhưng ma lực thực tế đã đạt đến cấp 2.
Nửa giờ sau, Richard và Papin đứng trên đài quyết đấu, hai bên đứng cách nhau hai mươi mét. Thương thế trên mặt của Papin đã được xử lý qua không còn chút nào nhếch nhác khó coi nào, mà ma pháp bào trên người cũng đã được đổi mới nhưng nhìn qua sống mũi gãy đôi kia thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Tuy chỉ là quyết đấu giữa ma pháp sư cấp một nhưng tin tức khuếch tán vô cùng nhanh, do thân phận của Richard đặc thù cho nên có không ít người đến xem, khán đài có thể chứa hai trăm người nhanh chóng chật kín. Thần thái những người đến xem vô cùng nhẹ nhàng, còn gặp nhau bắt tay trò chuyện, tất cả đều không coi trận quyết đấu này là đại sự, dù cho đôi bên không thêm phòng ngự có dùng ma pháp cấp một đánh đến mai cũng không giết được nhau. Huống hồ lấy ma lực của bọn họ nhiều nhất chỉ đủ phóng ra ba ma pháp cấp một.
Thật ra đại đa số người đến xem là vì muốn xem Richard có gì đặc biệt để Tô Hải Luân thu làm đệ tử. Nếu như Richard biểu hiện kém vậy thì vui rồi, sung sướng nhìn người khác rớt ngã là sở thích của đại đa số người.
Mà ở trên đài cao cũng có hai đệ tử khác của Tô Hải Luân, Minnie và Randolph. Minnie là thiếu nữ vóc người cao ráo, lạnh lùng mà kiêu ngạo, tuy nàng chưa lớn lắm nhưng đã phát dục đầy đủ. Khí chất ngăn người từ ngoài ngàn dặm của nàng càng có lực hấp dẫn muốn chinh phục. Mà Randolph đã là thiếu niên cao lớn, so với bạn bè đồng lứa thì ngoại hình, gia thế và khí chất của hắn không thể xoi mói. Nếu như không phải thiên tài một trong vạn thì hắn cũng không thể trở thành đệ tử của Tô Hải Luân.
Minnie nhìn từ cao xuống lướt qua hai người rồi lành lạnh nói: "Randolph, cách nghĩ của ngươi rất hay. Nếu như Richard thua thì sẽ phải làm theo điều kiện quyết đấu, như vậy lão sư sẽ không thu nhận hắn nữa. Nhưng là hắn mới chỉ là ma pháp sư cấp một, ngươi có cần phải coi trọng đến mức dùng thủ đoạn đó đối phó hắn không?"
Randolph tiêu sái khẽ nhún vai cười nói: "Ta chỉ muốn xem vị ma văn cấu trang sư tương lai này có gì hơn người thôi. Thật ra ta đến giờ vẫn không hiểu tại sao lão sư không cho phép ta phát triển theo hướng cấu trang sư. Phải biết cấu trang sư thánh Cruise điện hạ đã khẳng định ta có thiên phú với ma văn cấu trang. Huống hồ, hắn đã là đệ tử của lão sư thì cũng không nên thua những phế vật dưới đáy kia, đúng không? Dù sao cũng chỉ là chênh lệch một cấp ma pháp."
Minnie chế nhạo nói: "Đúng a! Chỉ là chênh lệch giữa cấp 1 và cấp 2 thôi. Randolph, ngươi đang nhục nhã trí tuệ của ta hay của chính ngươi? Mà ngươi làm như vậy không sợ lão sư trở về sẽ tức giận sao?"
Randolph kiêu ngạo cười nói: "Lão sư sẽ không vì một kẻ thất bại mà bỏ qua thiên tài như ta. Trong hóa đơn mỗi tháng của ta, số tiền lão sư vui vẻ là hơn 10 vạn kim tệ! Hơn nữa phụ thân ta còn là… Được rồi, quyết đấu bắt đầu, chúng ta xem trước đã!"
Minnie cũng thu lại ánh mắt nhìn hướng trận đấu, nhưng nàng lại khẽ lẩm bẩm như tự nói: "Nhưng sao ta lại nghe được mỗi tháng khoản thu nhập đó của Richard là hơn 50 vạn kim tệ."
Randolph nhất thời im lặng như không nghe thấy Minnie nói, nhưng là sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.