Chương 137: trách nhiệm (thượng)
Yên Vũ Giang Nam
01/03/2014
Sau khi thanh lý chiến trường, những bộ chiến kỵ sĩ kéo
từng cỗ thi thể ra khỏi cứ địa hơn nữa thu thập trang bị trên thi thể.
Richard bắt đầu thẩm tra từng tù binh, vấn đề hắn hỏi vô cùng rộng, từ
địa lý, tôn giáo đến phong tục tập quán thậm chí yêu thích của nam tước
cũng không bỏ qua. Mỗi lần thẩm vấn hắn đều ghi lại lượng lớn tư liệu
vào quyển sổ bên cạnh.
Sau khi dọn dẹp xong cứ địa thì hoàng hôn đã buông xuống. Khoảng đất trống ngoài cứ địa có hơn trăm cỗ thi thể nhưng khắp cứ địa vẫn tỏa mùi thức ăn thơm phức. Khi Lưu Sa kết thúc minh tưởng tiến vào quán rượu, nàng thấy Richard vẫn còn đang thẩm vấn một chiến sĩ, quyển sổ trên bàn chi chít chữ.
Richard tuy đầy mặt mệt mỏi nhưng hai mắt tỏa sáng, những chữ trong sổ vô cùng ngay ngắn chỉnh tề không có chút viết ngoáy nào. Lưu Sa ngồi bên Richard chăm chú nói: "Ngươi nên nghỉ đi, pháp sư không có ma lực còn không bằng chiến sĩ."
Richard ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: "Còn hai người nữa thôi, hỏi xong ta sẽ ăn gì đó." Hắn vỗ quyển sổ dày bên cạnh nói: "Những tin tức này quan trọng hơn ma lực của ta nhiều. Chúng ta gần như hoàn toàn không biết vị diện này cũng không biết ngày mai sẽ ra sao. Ta cần phải nhanh chóng hiểu rõ để còn quyết định bước tiếp theo như nào. Trận chiến đấu này chúng ta tiêu diệt hơn một phần ba quân tinh nhuệ của Bodhisattva nam tước, đặc biệt là ba trong năm tước sĩ chiến tử. Tin tưởng trong thời gian ngắn hắn không dám tấn công, chút binh lực còn lại của hắn đủ để phòng ngự điểm then chốt mà thôi. Cho nên ta còn có thời gian khôi phục ma lực."
Nói tới đây, Richard thở dài một hơi nói: "Vừa rồi ta phạm phải sai lầm lớn. Lúc chiến đấu kết thúc đáng nhẽ phải lập tức truy kích đám chạy trốn, hơn nữa nắm chặt trấn Oswald dưới chân núi luôn. Nơi đó có chiến mã đám kỵ sĩ để lại, đó là một khoản tiền lớn mà lại cũng trực tiếp tăng chiến lực cho chúng ta nhưng là hiện tại chúng đã về đến Oswald hơn nữa mang theo toàn bộ chiến mã."
"Richard, ngươi không thể không mắc chút sai lầm nào. Thực tế, trong trận chiến vừa rồi ngươi hoàn toàn có thể tự xưng là tướng quân ưu tú nhất. Không nên quá hà khắc với bản thân, ngươi còn chưa đến mười sáu tuổi." Thần tình Lưu Sa vẫn nhàn nhạt nhưng ngữ khí mang theo ôn nhu và uyển chuyển.
Richard khẽ xoa thái dương cười khổ nói: "Đây là một vị diện hoàn toàn xa lạ, đối mặt với địch nhân mạnh mẽ không biết rõ mà thần minh vị diện này còn đưa xuống thần dụ chỉ rõ vị trí chúng ta. Chúng ta thì sao? Thậm chí vì sao đến đây cũng không biết, hiện tại ngoài một chút vật tư cơ bản thì không còn gì nữa. Đội ngũ tiên phong tan biến trong dòng chảy thời quang, chiến sĩ tinh nhuệ chết mất ba chỉ sau đợt vây giết đầu. Mà hiện tại chúng ta còn chưa biết có thể chiêu binh từ dân bản địa không nữa, chúng ta không được phạm sai lầm."
Lưu Sa nắm chặt lấy tay Richard, ôn nhu nói: "Bình tĩnh đi Richard. Ngươi không thể nghiền ép bản thân như này được, ngươi là lãnh tụ của chúng ta, đây là sự thật không thể chối cãi. Ngươi có lực sát thương mạnh nhất mà lại là cấu trang sư, ngươi cũng đừng nên quên mình có thân ân của vĩnh hằng và thời quang chi long. Ta và mẫu sào xuất hiện ở đây chứng minh thần ân. Còn về thần dụ của thần dũng cảm, ta cho rằng nó chỉ có thể dự đoán được vị trí truyền tống môn của chúng ta khi chúng ta mới đến đây. Xuyên qua không gian sẽ tạo ra dấu vết mà nó không thể biết được hành động sau này của chúng ta, nếu như thần minh đó đủ mạnh thì đã không phái chỉ một Cage tước sĩ vây giết chúng ta rồi. Sau cùng, Richard à, nếu như ngươi có chuyện gì thì những người có khế ước với ngươi sẽ không sống nổi."
"Trách nhiệm này có chút quá lớn." Richard khẽ thở dài.
Lưu Sa chăm chú nhìn hắn nói: "Đây là lựa chọn của ngươi, không phải vậy sao?"
Richard gật gật đầu, mỉm cười lần nữa xuất hiện trên gương mặt anh tuấn nói: "Ta biết nên làm như nào. Ta lần này mang đủ tài liệu cho bốn cấu trang, lát nữa ta sẽ làm một cấu trang cho ngươi. Ma lực tăng phúc đi, tài liệu trong tay ta chỉ tạo được cấu trang này thích hợp với ngươi."
"Được, nhưng ta phải ra ngoài xử lý những thi thể kia đã. Ngươi giao cho ta hai bộ chiến kỵ sĩ và mười tù binh đi."
Richard nhanh chóng đáp ứng. Phần lớn tù binh đã thẩm vấn rồi, trí nhớ mạnh mẽ của Richard ghi lại hết tư liệu về bọn họ. Những tù binh Richard chọn ra đều là những chiến sĩ bình thường hơn nữa bị thương nhẹ và thái độ ngoan hiền.
Sau khi an bài xong, Just bỗng tiến vào nói lớn: "Thủ lĩnh! Ăn cơm thôi, lấp đầy bụng rồi tính!"
Richard cũng ngửi được mùi thức ăn nên lập tức cảm giác vô cùng đói khát. Nhưng là hắn vẫn thẩm vấn nốt tù binh rồi mới đến phòng ăn cùng Just. Trong sảnh, mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn, ba bộ chiến kỵ sĩ rảnh rỗi, Bọt Nước và Laer ngồi vây bên bàn đang ăn ngấu nghiến bằng bát lớn. Vừa vào sảnh, Richard đã thấy thực nhân ma Tiramisu đứng sau bếp dừng sức quấy nồi lớn. Xem ra thức ăn mọi người ăn đều từ hắn nấu.
Just cũng bưng một chén lớn đưa cho Richard cười nói: "Thủ lĩnh, hai thực nhân ma của người thật biết nấu ăn a, ngon hơn nhiều thức ăn ở tử vong huấn luyện doanh."
Laer khẽ hừ: "Canh thịt mà thôi, ta đã ăn rất nhiều lần. Nhưng quả thực hắn nấu cũng được."
Laer đã từng qua tay mấy đại quý tộc nên từng thưởng thức vô số mỹ vị. Nếu như hắn cảm thấy cũng được thì quả thực là cũng được. Nhưng lúc này thực nhân ma sau bàn bếp gầm gào lên: "Thân hình nhỏ! Ta có tên, đừng suốt ngày gọi thực nhân ma, thực nhân ma!"
"A, được! Là ta sai!" Just giơ hai tay lên như xin tha nói: "Ta biết ngươi tên là Ba Phần Chín."
Ngoài cửa vang lên thanh âm rống giận: "Ta mới là Ba Phần Chín, hắn là Tiramisu! Thân hình nhỏ này!"
Ba Phần Chín cúi đầu luồn tiến vào sảnh ăn, đầy phẫn nộ nhìn Just như thể sẵn sàng động thủ. Richard chỉ đành đứng lên ngăn lại nói: "Được rồi! Just cũng không phải…"
Richard định nói Just cũng không phải cố ý nhưng vừa quay đầu sang đã thấy nụ cười gian xảo của Just nên hắn không biết nên nói gì cho phải.
Just thấy thế hắc hắc cười vài tiếng nói: "Được, ta thừa nhận là ta cố ý! Sau này ta sẽ gọi tên các ngươi nhưng các ngươi không được gọi ta là thân hình nhỏ nữa."
"Được!" Tiramisu và Ba Phần Chín cùng lúc lên tiếng.
Richard lắc lắc đầu, thử một ngụm canh thịt trong bát, quả nhiên vô cùng tươi ngon và nấu vừa đúng tầm. Thậm chí trình độ này còn tốt hơn đầu bếp của Archimonde gia tộc, đã gần bằng đầu bếp ở Thâm Lam rồi.
"Thật ngon!" Richard khẽ khen.
"Đó là đương nhiên! Chúng ta là ẩm thực gia trong thực nhân ma mà!" Hai thực nhân ma ngạo nghễ trả lời.
Vừa ăn nửa bát canh, Richard đột nhiên dừng lại động tác. Bọt Nước lập tức ngẩng đầu lên nhìn Richard, Just thì hỏi: "Thủ lĩnh, ngài không sao chứ?"
Richard hoảng hốt một chút rồi mau chóng khôi phục nói: "Ta không sao, mau ăn!" Hắn lại chuyên tâm đối phó bát canh.
Trong tích tắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác được mẫu sào vô cùng yếu nhưng trong nháy mắt nó lại dần khỏe lên nên hắn mới an tâm lại.
Sau khi dọn dẹp xong cứ địa thì hoàng hôn đã buông xuống. Khoảng đất trống ngoài cứ địa có hơn trăm cỗ thi thể nhưng khắp cứ địa vẫn tỏa mùi thức ăn thơm phức. Khi Lưu Sa kết thúc minh tưởng tiến vào quán rượu, nàng thấy Richard vẫn còn đang thẩm vấn một chiến sĩ, quyển sổ trên bàn chi chít chữ.
Richard tuy đầy mặt mệt mỏi nhưng hai mắt tỏa sáng, những chữ trong sổ vô cùng ngay ngắn chỉnh tề không có chút viết ngoáy nào. Lưu Sa ngồi bên Richard chăm chú nói: "Ngươi nên nghỉ đi, pháp sư không có ma lực còn không bằng chiến sĩ."
Richard ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: "Còn hai người nữa thôi, hỏi xong ta sẽ ăn gì đó." Hắn vỗ quyển sổ dày bên cạnh nói: "Những tin tức này quan trọng hơn ma lực của ta nhiều. Chúng ta gần như hoàn toàn không biết vị diện này cũng không biết ngày mai sẽ ra sao. Ta cần phải nhanh chóng hiểu rõ để còn quyết định bước tiếp theo như nào. Trận chiến đấu này chúng ta tiêu diệt hơn một phần ba quân tinh nhuệ của Bodhisattva nam tước, đặc biệt là ba trong năm tước sĩ chiến tử. Tin tưởng trong thời gian ngắn hắn không dám tấn công, chút binh lực còn lại của hắn đủ để phòng ngự điểm then chốt mà thôi. Cho nên ta còn có thời gian khôi phục ma lực."
Nói tới đây, Richard thở dài một hơi nói: "Vừa rồi ta phạm phải sai lầm lớn. Lúc chiến đấu kết thúc đáng nhẽ phải lập tức truy kích đám chạy trốn, hơn nữa nắm chặt trấn Oswald dưới chân núi luôn. Nơi đó có chiến mã đám kỵ sĩ để lại, đó là một khoản tiền lớn mà lại cũng trực tiếp tăng chiến lực cho chúng ta nhưng là hiện tại chúng đã về đến Oswald hơn nữa mang theo toàn bộ chiến mã."
"Richard, ngươi không thể không mắc chút sai lầm nào. Thực tế, trong trận chiến vừa rồi ngươi hoàn toàn có thể tự xưng là tướng quân ưu tú nhất. Không nên quá hà khắc với bản thân, ngươi còn chưa đến mười sáu tuổi." Thần tình Lưu Sa vẫn nhàn nhạt nhưng ngữ khí mang theo ôn nhu và uyển chuyển.
Richard khẽ xoa thái dương cười khổ nói: "Đây là một vị diện hoàn toàn xa lạ, đối mặt với địch nhân mạnh mẽ không biết rõ mà thần minh vị diện này còn đưa xuống thần dụ chỉ rõ vị trí chúng ta. Chúng ta thì sao? Thậm chí vì sao đến đây cũng không biết, hiện tại ngoài một chút vật tư cơ bản thì không còn gì nữa. Đội ngũ tiên phong tan biến trong dòng chảy thời quang, chiến sĩ tinh nhuệ chết mất ba chỉ sau đợt vây giết đầu. Mà hiện tại chúng ta còn chưa biết có thể chiêu binh từ dân bản địa không nữa, chúng ta không được phạm sai lầm."
Lưu Sa nắm chặt lấy tay Richard, ôn nhu nói: "Bình tĩnh đi Richard. Ngươi không thể nghiền ép bản thân như này được, ngươi là lãnh tụ của chúng ta, đây là sự thật không thể chối cãi. Ngươi có lực sát thương mạnh nhất mà lại là cấu trang sư, ngươi cũng đừng nên quên mình có thân ân của vĩnh hằng và thời quang chi long. Ta và mẫu sào xuất hiện ở đây chứng minh thần ân. Còn về thần dụ của thần dũng cảm, ta cho rằng nó chỉ có thể dự đoán được vị trí truyền tống môn của chúng ta khi chúng ta mới đến đây. Xuyên qua không gian sẽ tạo ra dấu vết mà nó không thể biết được hành động sau này của chúng ta, nếu như thần minh đó đủ mạnh thì đã không phái chỉ một Cage tước sĩ vây giết chúng ta rồi. Sau cùng, Richard à, nếu như ngươi có chuyện gì thì những người có khế ước với ngươi sẽ không sống nổi."
"Trách nhiệm này có chút quá lớn." Richard khẽ thở dài.
Lưu Sa chăm chú nhìn hắn nói: "Đây là lựa chọn của ngươi, không phải vậy sao?"
Richard gật gật đầu, mỉm cười lần nữa xuất hiện trên gương mặt anh tuấn nói: "Ta biết nên làm như nào. Ta lần này mang đủ tài liệu cho bốn cấu trang, lát nữa ta sẽ làm một cấu trang cho ngươi. Ma lực tăng phúc đi, tài liệu trong tay ta chỉ tạo được cấu trang này thích hợp với ngươi."
"Được, nhưng ta phải ra ngoài xử lý những thi thể kia đã. Ngươi giao cho ta hai bộ chiến kỵ sĩ và mười tù binh đi."
Richard nhanh chóng đáp ứng. Phần lớn tù binh đã thẩm vấn rồi, trí nhớ mạnh mẽ của Richard ghi lại hết tư liệu về bọn họ. Những tù binh Richard chọn ra đều là những chiến sĩ bình thường hơn nữa bị thương nhẹ và thái độ ngoan hiền.
Sau khi an bài xong, Just bỗng tiến vào nói lớn: "Thủ lĩnh! Ăn cơm thôi, lấp đầy bụng rồi tính!"
Richard cũng ngửi được mùi thức ăn nên lập tức cảm giác vô cùng đói khát. Nhưng là hắn vẫn thẩm vấn nốt tù binh rồi mới đến phòng ăn cùng Just. Trong sảnh, mùi thức ăn vô cùng hấp dẫn, ba bộ chiến kỵ sĩ rảnh rỗi, Bọt Nước và Laer ngồi vây bên bàn đang ăn ngấu nghiến bằng bát lớn. Vừa vào sảnh, Richard đã thấy thực nhân ma Tiramisu đứng sau bếp dừng sức quấy nồi lớn. Xem ra thức ăn mọi người ăn đều từ hắn nấu.
Just cũng bưng một chén lớn đưa cho Richard cười nói: "Thủ lĩnh, hai thực nhân ma của người thật biết nấu ăn a, ngon hơn nhiều thức ăn ở tử vong huấn luyện doanh."
Laer khẽ hừ: "Canh thịt mà thôi, ta đã ăn rất nhiều lần. Nhưng quả thực hắn nấu cũng được."
Laer đã từng qua tay mấy đại quý tộc nên từng thưởng thức vô số mỹ vị. Nếu như hắn cảm thấy cũng được thì quả thực là cũng được. Nhưng lúc này thực nhân ma sau bàn bếp gầm gào lên: "Thân hình nhỏ! Ta có tên, đừng suốt ngày gọi thực nhân ma, thực nhân ma!"
"A, được! Là ta sai!" Just giơ hai tay lên như xin tha nói: "Ta biết ngươi tên là Ba Phần Chín."
Ngoài cửa vang lên thanh âm rống giận: "Ta mới là Ba Phần Chín, hắn là Tiramisu! Thân hình nhỏ này!"
Ba Phần Chín cúi đầu luồn tiến vào sảnh ăn, đầy phẫn nộ nhìn Just như thể sẵn sàng động thủ. Richard chỉ đành đứng lên ngăn lại nói: "Được rồi! Just cũng không phải…"
Richard định nói Just cũng không phải cố ý nhưng vừa quay đầu sang đã thấy nụ cười gian xảo của Just nên hắn không biết nên nói gì cho phải.
Just thấy thế hắc hắc cười vài tiếng nói: "Được, ta thừa nhận là ta cố ý! Sau này ta sẽ gọi tên các ngươi nhưng các ngươi không được gọi ta là thân hình nhỏ nữa."
"Được!" Tiramisu và Ba Phần Chín cùng lúc lên tiếng.
Richard lắc lắc đầu, thử một ngụm canh thịt trong bát, quả nhiên vô cùng tươi ngon và nấu vừa đúng tầm. Thậm chí trình độ này còn tốt hơn đầu bếp của Archimonde gia tộc, đã gần bằng đầu bếp ở Thâm Lam rồi.
"Thật ngon!" Richard khẽ khen.
"Đó là đương nhiên! Chúng ta là ẩm thực gia trong thực nhân ma mà!" Hai thực nhân ma ngạo nghễ trả lời.
Vừa ăn nửa bát canh, Richard đột nhiên dừng lại động tác. Bọt Nước lập tức ngẩng đầu lên nhìn Richard, Just thì hỏi: "Thủ lĩnh, ngài không sao chứ?"
Richard hoảng hốt một chút rồi mau chóng khôi phục nói: "Ta không sao, mau ăn!" Hắn lại chuyên tâm đối phó bát canh.
Trong tích tắc vừa rồi, hắn đột nhiên cảm giác được mẫu sào vô cùng yếu nhưng trong nháy mắt nó lại dần khỏe lên nên hắn mới an tâm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.