Tòa Thành Tội Ác

Chương 22: truyền kỳ (thượng,ha)

Yên Vũ Giang Nam

28/10/2013

Trong phòng sách cá nhân, Tô Hải Luân hiếm thấy đoan trang ngồi lật xem quyển sách ma pháp nặng dày. Phải trái trên dưới nàng bồng bềnh cả trăm quyển sách ma pháp, có quyển đóng, có quyển mở, có quyển biểu thị hình ảnh hoặc chữ bên ngoài để chờ đến lượt. Ngay khi pháp sư truyền kỳ cần đến, những quyển sách này sẽ bay đến trước mặt nàng hơn nữa còn lật đến trang đã được chỉ định hơn nữa dùng góc độ dễ dàng nhất biểu hiện nội dung. Đôi lông mi của nàng khẽ nhíu lại, bàn tay không ngừng lật nhanh các trang sách, thỉnh thoảng mới chỉnh sửa vài chữ trên tờ giấy đặt trước mặt.

Khu vực này trên danh nghĩa là phòng sách của nàng nhưng với quy mô bảy mươi giá sách, mỗi giá cao đến bảy mét chất đầy sách quý thì không chút thua kém đồ thư quán của một quốc gia. Ánh sáng từ vòm tròn bên trên chiếu rọi vào vị trí nàng ngồi. Lúc này cánh cửa phòng sách khép hờ bị đẩy nhẹ ra, một vị ma đạo sư chu nho đầu tóc râu mép bạc trắng khẽ đi đến, khi nhìn thấy vị pháp sư truyền kỳ vẫn còn công tác liền vội thả nhẹ bước chân sau đó dùng thanh âm vô cùng êm nhẹ gọi khẽ: "Điện hạ…"

"Ta đang vội!" Tô Hải Luân không chút khách khí ngắt lời hắn, thậm chí cả mặt cũng không ngẩng lên.

Vị ma đạo sư chu nho lập tức kinh ngạc nhưng là nghĩ đến có tin quan trọng cần báo nên sau khi cân nhắc một phen liền khẽ nói: "Điện hạ, con của công tước Suo Lamu đã đến, hiện hắn đang chờ ngài tiếp kiến…"

Ầm!

Tô Hải Luân vỗ mạnh xuống bàn cắt đứt lời nói của vị ma đạo sư chu nho. Nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng trên gương mặt tràn ngập lạnh lùng, khẩu khí chắc nịch: "Ta nói là ta đang vội! Bảo hắn chờ!"

"Nhưng là…" Vị ma đạo sư chu nho cuối cùng không dám nói tiếp, khẽ đi đến bên cửa phòng sách rồi mới nói: "Được rồi, bảo hắn chờ, để con của Suo Lamu chờ vậy. Hắn mới chỉ chờ ba giờ mà thời gian ngài hẹn gặp hắn là hai giờ trước."

Cửa phòng sách đột nhiên mở ra, một quyển sách gần như cao bằng cả người vị chu nho pháp sư bay vút ra nện mạnh lên lưng vị pháp sư này làm hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng cuộn chồm, suýt thì ngất xỉu mất. Chu nho ma đạo sư lúc này mới biết Tô Hải Luân có chuyện vô cùng quan trọng thật sự, quan trọng đến mức không tiếc đắc tội với Suo Lamu công tước.

Lại một giờ trôi qua, vị cho nho ma đạo sư này mới được gọi. Hắn lập tức vội vã chạy vào phòng sách, vị pháp sư truyền kỳ lộ vẻ mệt mỏi ném ra một tờ giấy chi chít chữ cho hắn rồi mới đi hướng phòng khách. Do vẻ không vui vì bị gián đoạn công tác vẫn lưu lại trên nét mặt pháp sư truyền kỳ nên vị chu nho ma đạo sư với dáng vẻ vô cùng cung kính thêm vào ánh mắt và biểu tình vô ăn năn sám hối tiễn nàng đi xa. Sau khi nàng đi hắn mới dám nhìn nội dung trên giấy, nhưng là vừa nhìn hắn đã kinh ngạc không thôi.

Trên giấy là một khẩu phần ăn bao gồm trăm mười hai loại thịt, hai mươi loại rau, độ chính xác lên đến từng mg, thậm chí thời gian ăn uống cũng chính xác đến từng phút. Khẩu phần ăn này là chuẩn bị cho Richard, mà chỉ bao gồm một tháng tới mà thôi! Có thể để pháp sư truyền kỳ tốn bốn giờ chủ vị diện để chuẩn bị phần ăn cho Richard?

Trước khi nhìn tháy trang giấy này, vốn vị chu nho ma đạo sư còn tưởng Richard nhiều nhất chỉ có thể làm sơ cấp cấu trang sư, nhưng hiện tại hắn lại thêm vài phần nghi hoặc về vị thánh cấu trang sư tương lai này. Dù sao một vị cấu trang sư tầm thường còn chưa đủ để pháp sư truyền kỳ tốn thời gian quý báu của mình để xây dựng phần ăn.

Trong một sảnh tiếp khách hào hoa, một thanh niên đang đứng chắp tay sát cửa sổ thưởng thức vẻ đẹp tráng lệ của vịnh Băng Nổi. Tuy lúc này đã là trời xuân nhưng khí hậu phương bắc vẫn rét lạnh, từ xa có thể nhìn thấy lác đác các tảng băng trôi như những cánh buồm trắng đan xen các đội thuyền. Chúng nó có thể chỉ là những tảng băng hơi lớn chút, cũng có thể ẩn giấu cả núi băng bên dưới! Tuy cảng Thâm Lam quanh năm không đóng băng nhưng là thời gian này tàu thuyền đi qua vẫn phải cẩn thận tránh né để tránh đụng phải núi băng bồng bềnh.

Từ cửa sổ trên cao nhìn xuống có thể thấy Hằng Đông sơn mạch hùng vĩ xuốn lượn bên phải phía xa bao lấy phía bắc hải vịnh. Mà phía nam hải vịnh bình hòa hơn nhiều, địa thế chỉ hơi chút phập phồng được che phủ bởi mảng lớn phi lao rậm rạp thành bãi. Phía nam là bến cảng, dù cho mùa đông thì thuyền bè cập bến cũng quá nửa. Thậm chí trong số đó còn có cả ma động viễn dương hạm dài gần trăm mét, cao đến cả ba chục mét. Người tới người đi tấp nập trên cảng làm không nhìn ra được giá lạnh tiêu điều, cảng biển thịnh vượng ý nghĩa cơ hội và tiền tài!

Ở phía xa có thể thấy một cánh cờ tung bay đến gần, một thuyền ma động viễn dương hạm từ nơi xa dần đến gần, xung quanh nó là đông đúc thuyền con theo đoàn.

Thanh niên đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bến cảng, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã biến mất thay bằng suy tư. Trong phòng tiếp khách ngoài hắn ra cũng chỉ còn Minnie. Thiếu nữ đang nằm dài trên ghế sofa lật xem sách ma pháp, nhưng là dáng vẻ của nàng không chút yên tâm. Nàng đã khổ sở chờ ở đây bốn giờ rồi, sớm đã vượt qua cực hạn của nàng. Nhưng là suy nghĩ đến liên hệ mật thiết giữa hai gia tộc, thêm vào thủ hạ của thanh niên không thể vào đây được nên nàng là người thích hợp ở lại cùng hắn nhất.

"Cảnh tượng thật hùng vĩ!" Thanh niên đột nhiên cảm thán.

Minnie cũng lạnh lùng nói: "Randolph cũng thường xuyên nói câu này."

Thanh niên đã quay đầu lại nở nụ cười không thể xoi mói với nàng: "Ta là Stevenson, không phải là Randolph. Khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là ta chỉ nói một lần, mà hắn sẽ nói mãi."



"Có vẻ lợi hại a." Minnie lười nhác vươn vai vặn eo làm vô ý để lộ vóc người hấp dẫn của nàng. Tròng mắt nàng không rời khỏi sách ma pháp nhưng là vì câu nói của đối phương nên thay đổi chú ý: "Nhưng là, Stevenson của nhà Suo Lamu công tước hình như là long mạch thuật sĩ, dù cho vô cùng hiếm thấy nhưng chức nghiệp này không liên quan gì đến cấu trang sư a!"

Khóe miệng thanh niên khẽ mỉm cười tạo thành đường cong y như trước: "Cho nên ta mới muốn gặp Tô Hải Luân điện hạ. Thánh Cruise đại sư không phải không có năng lực giúp ta trở thành cấu trang sư, nhưng mà tiền đề là ta phải bỏ đi năng lực huyết mạch. Ta tin tưởng điện hạ đủ năng lực phá giải nan đề này."

Minnie khẽ gật đầu. Thật ra thuật sĩ là một nhánh hiếm thấy của pháp sư, họ làm phép dựa trên năng lực huyết mạch, thông thường số ma pháp bọn họ có thể làm phép rất ít nhưng uy lực lại hơn xa pháp sư cùng cấp. Mà long mạch thuật sĩ là một trong những chức nghiệp cao nhất của thuật sĩ, dù cho là huyết mạch lục long kém nhất thì sau này cũng có tiềm lực trở thành đại ma đạo sư. Nếu như bỏ đi long mạch thuật sĩ để trở thành cấu trang sư thì quả là lựa chọn khó khăn. Mà ở phương diện khác, điều này cũng chứng minh địa vị đặc thù của Stevenson. Thánh Thụ Vương Triều công nhận Stevenson mới là người có tiềm lực nhất trong đời sau của Suo Lamu gia tộc.

"Lão sư không hẳn sẽ thu nhận ngươi, tuổi ngươi quá lớn." Minnie theo tập quán nói thẳng.

"Điện hạ nhất định sẽ thu ta, bởi vì ta tự trả tiền." Stevenson cũng thật ưu nhã đáp trả.

Nhìn thấy Minnie còn có chút tức giận thế là Stevenson nói: "Sau khi ta trở thành học sinh của điện hạ còn có rất nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngươi. Chí ít ta không hiểu nhiều về Thâm Lam."

Ngừng lại một chút rồi hắn nói: "Ngoài ra quan hệ giữa chúng ta có thể gần gũi hơn, hơn nữa dùng phương thức khác để hiểu biết hơn, ví như hôn ước chẳng hạn."

Minnie toàn thân chấn động ngẩng đầu lên nhìn Stevenson, nàng muốn nói gì đó rồi lại cố nhịn lại. Bộ ngực nàng kịch liệt phập phòng, sau mấy hơi hít thở sâu mới bình tĩnh lại được. Minnie đặt chân xuống ghế sofa rồi ngồi thẳng lên sau đó nghiêm túc nói: "Chúng ta mới chỉ gặp mặt lần đầu, còn căn bản chưa hiểu rõ nhau chứ đừng nói đến yêu thích. Ngươi không cảm thấy hiện tại nói những điều này quá sớm sao?"

Stevenson cười cười nói: "Tiểu thư Minnie xinh đẹp, là thành viên trực hệ huyết mạch của một gia tộc hiển hách, tiểu thư hẳn đã biết hôn nhân không cần yêu thích, không chán ghét nhau đã là kết quả rất tốt rồi. Mỗi liên hệ ràng buộc chúng ta cùng một chỗ chính là lợi ích gia tộc, huống hồ chúng ta còn có rất nhiều điểm yêu thích chung. Còn nói về hiểu rõ, chí ít hiện tại ta đã hiểu nàng đủ nhiều. Bởi vì Randolph vì muốn cầu hôn với nàng mà đã thu thập tin tức tình báo về nàng. Đương nhiên, sau chuyện đó, đã có người giao phần tình báo này cho ta. Còn về ta, nàng hẳn cũng đã nghe danh, mà sau này cũng có thời gian chầm chậm tìm hiểu lẫn nhau. Điều cuối cùng, có lẽ cũng là quan trọng nhất, chính là Mourinho hầu tước cần kết minh với Suo Lamu công tước, kết minh này cần hôn nhân để duy trì. Trong gia tộc Mourinho, hiện không có ai xinh đẹp hơn nàng cho nên nếu như nàng không chọn ta thì chỉ có thể chọn gả cho những anh em khác của ta."

"Ta sẽ không gả cho bất cứ ai!" Minnie lạnh lùng trả lời.

Stevenson thong dong cười nói: "Điều này không thể thành hiện thực được. Nếu như nàng muốn làm như vậy chỉ có thể thoát khỏi gia tộc Mourinho. Mà nếu như không có Mourinho hầu tước ủng hộ, ta không tin nàng có thể tự trả học phí, dù cho học phí của nàng chỉ bằng một phần năm của ta. Ngoài ra, ta còn nghe nói điện hạ không thích người khác nợ mình tiền."

Nhìn thấy Minnie vẫn còn trầm tư, Stevenson đành nhún vai nói: "Mà lại, ngươi thấy đấy, con người của ta cũng không làm người khác chán ghét. Còn về nàng, Minnie tiểu thư, nếu như ta cần một người vợ chính thống, ta rất khó tìm được đối tượng tốt hơn nàng. Ta kiến nghị nàng nên xem xét cẩn thận, không nên vội vã quyết định. Ưu điểm lớn nhất của ma pháp sư chúng là ta lý trí và bình tĩnh."

Ngay lúc này thanh âm Tô Hải Luân vang lên vọng khắp phòng khách: "Đó quả thực là ưu điểm của ma pháp sư. Nhưng ma pháp sư không phải thuật sĩ, trong máu mỗi thuật sĩ đều tồn tại điên cuồng."

Tô Hải Luân bay vào phòng khách trực tiếp hạ xuống ghế sofa chủ vị, sau đó khẽ kéo tơ đỏ bên cạnh. Theo tiếng chuông thanh thúy, cảnh cửa bên phòng khách mở ra, sáu tên nô lệ nhanh chóng mang bàn trà, lư hương, đương nhiên không thể thiếu được bồn vàng trái cây vào.

Tô Hải Luân sau khi chỉnh sửa tư thế thoải mái nhất rồi mới nói: "Gọi Hắc Kim tới."

Một tên học đồ vội vã chạy đi, chốc lát sau vị ma đạo sư hôi ải nhân vội vã tiến vào phòng. Tên đầy đủ của vị hôi ải nhân này là Hắc Kim Chùy Gió Bão. Chùy Gió Bão là dòng họ của một bộ tộc lớn trong hôi ải nhân, thậm chí lớn đến mức đã lập vương quốc. Mà Hắc Kim là một vị hôi ải nhân đặc biệt, hắn không thích rượu mạnh mà lại có ham mê đặc thù với quáng thạch và châu báu. Hơn nữa nhờ thiên phú ma pháp kết hợp với ham mê đặc thù mà hắn có năng lực giám định nên mới được vị pháp sư truyền kỳ lựa chọn cho chức vụ tài chính quan.

Đón lấy trang giấy hôi ải nhân đưa, sau khi lật xem một lượt, gương mặt đang cau có của nàng dần vui vẻ lên, lúc này nàng mới nhớ đên Stevenson còn đang đứng trong phòng khách liền gật đầu với hắn nói: "Ngươi là Stevenson sao? Còn được, không cần đứng, ngồi xuống đi!"

Stevenson lựa chọn một ghế sofa dãy ngoài rồi đoan chính ngồi xuống, sắc mặt thậm chí có chút trắng bệch.



Tô Hải Luân vừa cẩn thận đọc tài liệu trong tay về thờ ơ nói: "Long mạch thuật sĩ sao, không tệ, rất hiếm gặp. Là huyết mạch long tộc nào?"

"Hồng long." Stevenson cung kính trả lời, sau đó sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.

Ánh mắt Tô Hải Luân lướt qua một hàng chữ nhỏ, mấy chữ này được Hắc Kim đánh dấu cần chú ý. Sau khi xem xong, gương mặt cau có của vị pháp sư truyền kỳ dần rạng rỡ, đầy hiếm thấy giải thích: "Bởi vì cự long bị ta bắt nạt hay giết chết quá nhiều, theo thời gian trên người ta sản sinh khí tức uy hiếp đối với cự long. Mà ngươi có huyết mạch long tộc nên ở bên cạnh ta khẳng định không thoải mái."

"Ngài thật làm người khâm phục!" Đây là lời nói từ tâm can của Stevenson. Nghịch hướng long uy trên người Tô Hải Luân cũng không phải tự nhiên hình thành như vậy, mà thực chất là do cự long nguyền rủa tích lũy lại. Nguyền rủa đương nhiên không thể thương hại đến Tô Hải Luân, nhưng nghịch hướng long uy không phải dùng để trợ giúp pháp sư truyền kỳ chiến đấu mà là để cảnh báo cự long. Trong vòng một trăm cây cự long sẽ cảm giác được Tô Hải Luân đến gần. Nhưng là đã giết bao nhiêu cự long mới có nghịch hướng long uy đây?

Vài đoạn trên trang tư liệu kia đều được Hắc Kim đánh dấu, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh ghi vào ghi chú. Đây là một phần danh sách vật tư tiền học phí của Stevenson. Ánh mắt nàng lướt đến dòng cuối, gương mặt vị pháp sư truyền kỳ này bỗng tươi như hoa, nàng rất muốn cười nhưng phải duy trì trước mặt học sinh. Bất kể thế nào, dáng vẻ của pháp sư truyền kỳ vô cùng quan trọng.

"A, là Stevenson sao? Tới, mau tới đây ngồi, ngươi nếm thử những trái cây này xem!" Vị pháp sư truyền kỳ tâm tình tốt đẹp đến nỗi chia cả món ăn vặt của mình. Dù sao từ danh sách có thể thấy Suo Lamu công tước trả toàn bộ học phí mà không phải là một nửa như ước định.

Stevenson theo lời đến gần Tô Hải Luân một chút nhưng hắn cũng đủ khôn để không đụng đến quà vặt của nàng, dù cho trong đó có rất nhiều loại quả tạo cho hắn xung động muốn liều mạng lao lên cắn.

Sau khi nhìn danh sách lần nữa, Tô Hải Luân mới quyết luyến giao trang giấy cho Hắc Kim. Cho đến lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Stevenson hỏi: "Suo Lamu gần đây ra sao? Đã tấn giai truyền kỳ chưa? Hắn đã tấn giai đúng không?"

Thân thể Stevenson nhanh chóng thẳng tắp, hắn đã chờ đợi vấn đề này từ lâu: "Phụ thân năm ngoái cuối cùng thành công tấn giai truyền kỳ, trở thành phá ma ám chiến."

Phá ma ám chiến là võ sĩ sở hữu lực lượng nhục thể và lực lượng bóng tối, có kháng lực với ma pháp rất mạnh thậm chí còn miễn dịch hoàn toàn với rất nhiều loại ma pháp cấp thấp. Có lẽ lực công kích của bọn họ không mạnh nhưng tốc độ công kích và di chuyển không khác gì đạo tặc thêm vào kỹ xảo đỉnh cao có thể giúp nhanh chóng áp sát pháp sư và trở thành khắc tinh thật sự của pháp sư làm chức nghiệp này có thêm hai chữ phá ma ở đầu.

Trong suy xết của Stevenson, đều là thân phận truyền kỳ, dù cho Suo Lamu mới tấn cấp nhưng ưu thế chức nghiệp cũng đủ để trở thành đối thủ nguy hiểm của Tô Hải Luân. Dưới điều kiện như này mà Suo Lamu vẫn trả ra đủ học phí, thực lực cường đại và thái độ khiêm tốn nhất định sẽ đưa hắn thành đối tượng bồi dưỡng hạch tâm của Tô Hải Luân. Tuy Stevenson đến hiện tại còn không hiểu tại sao phụ thân lại chủ động trả giá lớn như vậy, thậm chí còn gấp đôi ước định.

Sau khi nghe được Suo Lamu trở thành truyền kỳ quả nhiên Tô Hải Luân hơi ngớ người: "Hắn tấn giai làm phá ma ám chiến?"

"Vâng, điểm này ta có thể khẳng định."

Biểu tình trên mặt Tô Hải Luân đột nhiên ngưng trệ, sau đó nàng cười lớn tiếng: "Không ngờ lại chọn phá ma ám chiến mà không phải thánh tài võ sĩ thích hợp hắn nhất! Suo Lamu này a, xem ra đòn đau năm đó còn lưu lại bóng mờ thật sâu trong tâm linh hắn! Hắc hắc, tên này muốn báo thù ta sao? Xem ra ta phải dạy cho hắn một bài học càng sâu mới được, cho hắn biết dù thành cường giả truyền kỳ cũng phải bảo trì khiêm tốn trước mặt ta! Ha ha ha! Không được, thật không đợi được!"

Phong cách của pháp sư truyền kỳ luôn nóng vội nên nàng vừa nói dứt lời đã đứng lên lệnh người chuẩn bị hành trang còn bản thân thì đi ra ban công phòng khách. Nhìn bộ dáng của nàng như là không muốn để lỡ dù chỉ một phút vậy, nàng định bay trực tiếp đến phương nam tìm Suo Lamu công tước quyết đấu.

Cho đến khi giẫm lên khối gạch đỏ sẫm của ban công, Tô Hải Luân mới nhớ tới gì đó quay lại nói với Stevenson: "Từ giờ ngươi là học sinh của ta! Hiện tại ta bận chuyện, mười ngày sau sẽ trở về. Thời gian này ngươi cứ làm quen với Thâm Lam đi, có gì cần cứ hỏi trực tiếp Minnie, ta đi!"

Tô Hải Luân hóa thành lưu tinh khổng hồ hừng hực thiêu đốt xé rách bầu trời chỉ để lại Stevenson vẫn đang há hốc mồm với tư thế buồn cười nửa quỳ nửa đứng như tượng đá. Hắn mấy lần muốn mở miệng gọi lại nhưng rồi lại không dám phát ra thanh âm nào.

Hiện tại hắn cuối cùng hiểu ra vì sao Suo Lamu công tước chịu trả đủ học phí hơn nữa còn dặn hắn không được để lộ tin tức bản thân tấn giai truyền kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tòa Thành Tội Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook