Chương 1: Hiền Giả Tỉnh Dậy Ở Chốn Xa Lạ.
DS
10/03/2021
Một thế giới nơi mà độ khó được đẩy cao đến mức đỉnh điểm.
Một chàng trai với những suy nghĩ vượt xa giới hạn của người thường.
Một xã hội với những con người không bao giờ thay đổi, mang đầy đủ những điểm yếu chí mạng của tất cả các những đám đông từ trước đến nay.
Nơi họ đặt chân đến, kì thực chỉ có chỗ chết.
***
Giới thiệu
Năm 2020, tình hình thế giới bất ổn, khắp nơi trên trái đất xảy ra các vụ mất tích bí ẩn của học sinh. Những học sinh xấu số này mất tích ở trên phạm vi tất cả các quốc gia, ở tất cả các địa điểm từ công cộng cho đến nhà riêng, theo những cách kì dị mà không ai lý giải nổi. Vì không có thông tin gì thêm, những cuộc điều tra của cảnh sát dần đi vào ngõ cụt.
Sự thực là những người này không phải biến mất, mà họ đã bị đẩy sang thế giới khác. Không chỉ một người bị dịch chuyển, mà là một quần thể rất rất lớn. Họ không những không được ban cho những vũ khí, năng lực mạnh mẽ, mà còn không được chỉ dạy bất cứ điều gì, họ chỉ đơn giản là đang nhận vé một chiều xuống thẳng địa ngục. Đồng thời ở trái đất sự tồn tại của họ cũng dần bị xóa nhòa, sau một thời gian, cũng chẳng còn người thân nào nhớ về họ nữa.
Nguyễn Tuấn Anh là một sinh viên có tính cách lập dị, cậu cũng không là người đầu tiên hay cuối cùng đến đây. Nhưng cậu nhận ra được trọng trách của mình là phải chỉ dẫn những người này để có khả năng sinh tồn ở một thế giới đầy rẫy những nguy hiểm.
Tên khác: Giả lập thủ thành, Giả lập cho trẻ tự kỉ tái hòa nhập cộng đồng, Giả lập quản lý nhân sự.
***
Prologue
Con người không phải ai sinh ra cũng đã tài giỏi.
Có những thiên tài từ lúc mới sinh đã được ban cho những kĩ năng xuất chúng, có những người bình thường, có những người lại không vì xuất thân yếu kém mà từ bỏ ước mơ, họ dùng sự miệt mài cố gắng tiến lên tới đỉnh cao. Có những kẻ lại ham muốn hư vinh mà không ngần ngại làm việc xấu. Nhưng cho dù bạn có là ai, thì những điều bạn làm cũng đều mang một ý nghĩa đặc biệt, góp phần vào bức tranh tổng thể của xã hội.
Nhưng nếu bạn chỉ là một người bình thường, vậy cuộc sống của bạn sẽ trông như thế nào ?
Không có gì xảy ra cả.
Đúng vậy, chỉ gói gọn trong 6 chữ: “Không có gì xảy ra cả.”
Như Frank Herbert đã từng nói: “Hạnh phúc là hài lòng với những thứ mình đang có”. Nếu người bình thường cảm thấy việc nhận một mức lương bình thường, lấy một người vợ bình thường, xây một căn nhà bình thường là hạnh phúc, vậy đó chính là hạnh phúc. Nhưng tâm lý con người nào đâu có dễ thỏa mãn như vậy, họ ngước nhìn lên trên, họ thấy những người thành công hơn, nhà to, vợ đẹp, sự nghiệp thành công rực rỡ. Họ thèm khát những thứ đó, và dần dần tự cho là cuộc sống của mình tràn đầy thiếu thốn và tẻ nhạt.
Những con người thành công đó, họ được gọi là những Elite (cá nhân kiệt xuất). Không cần biết là bằng cách gì: tự học, trải nghiệm, quan hệ…Những Elite này leo lên đỉnh cao của tháp quyền lực. Sở hữu trong tay những tài sản giá trị nhất, sở hữu trong đầu hệ thống tư duy sắc bén nhất, sở hữu giá trị bản thân bằng cả triệu người bình thường gộp lại. Giống như người ta đã thống kê chỉ có 1% giới tài phiệt Mĩ nắm trong tay 99% kinh tế của quốc gia, 1% giới tài phiệt này, chính là Elite.
Elite nắm trong tay những chức vụ quan trọng qua từng thời kì phát triển của thế giới, họ là những vua chúa, những quan lại trong triều đình, những thương nhân lỗi lạc, những tên độc tài khét tiếng. Đến thời kì hiện đại, họ là những chính trị gia, những nhà phát minh, những cá mập trong chương trình shark tank…vv… Có thể nói, thế giới xoay vần và biến đổi chỉ vì những phát kiến của Elite, còn những người bình thường bên dưới chỉ cần lao động và hưởng thành quả.
Đối nghịch với Elite, là Normie (Người bình thường), họ sinh ra với không đặc điểm nào nổi trội, cũng không muốn cố gắng. Có nhiều người cố gắng dẫn đến thất bại, rồi cuối cùng dẫn đến nản chí và tự cho rằng năng lực bản thân chỉ đến thế. Ngược lại họ vẫn thần tượng Elite, họ ham muốn được đứng vào trong ánh hào quang đầy ắp sự giàu có và quyền lực ấy, nhưng không có cách nào để với tới được, vì thế họ vẫn cứ mãi ngước nhìn.
Normie có thể là bất kì ai vì đã chiếm hết 99% bộ phận xã hội, giờ ném một hòn đá ngẫu nhiên ra ngoài đường cũng trúng được một normie. Đó là những người làm công ăn lương, những học sinh, chú công nhân, bà bán hàng, bác sĩ, kĩ sư, kế toán, nhân viên tiếp thị...Một danh sách dài dằng dặc có thể kể đến năm sau không hết. Normie chịu ảnh hưởng rất nặng của tâm lý đám đông, nếu người đứng đầu hướng họ đến cái tốt, họ làm việc tốt. Còn nếu đã bị một kẻ xấu dẫn dắt tư tưởng, thì họ cũng không ngần ngại làm việc xấu.
Quản lý đối tượng Normie suốt mấy ngàn năm nay luôn là một bài toán đau đầu với nhóm Elite, bởi nhóm thường rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông, 1 người đầu tiên làm gì thì cả 99 người tiếp theo sẽ làm y hệt, không có chính kiến, không có bất kì khả năng phòng thủ nào trước các chiêu trò lừa đảo.
Cụ thể là giữa những người bình thường, sẽ xuất hiện 1 vài cá thể người bình thường thông minh hơn, gọi là Ex-normie (Hoặc KOLs: người dẫn dắt dư luận chủ chốt). Nhóm người này là những kẻ “muốn có ăn nhưng không có làm”, họ thèm thuồng những thành quả to lớn của Elite, nhưng lại không muốn bỏ ra sức lực to lớn như thế để đạt được nó, vậy bây giờ họ phải làm gì ?
Đi lừa đảo.
Đúng vậy, 90% ý nghĩa cuộc sống của Ex-normie, là lừa đảo. Họ lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin của cộng đồng normie, phối hợp với ngoại hình đẹp và tài ăn nói liến thoắng của bản thân để chiếm đoạt về những lợi ích lớn. Ex-normie có thể là bất kì ai, từ thanh niên đa cấp đang diễn thuyết trên bục, cho đến ông trùm xã hội đen, những kẻ cầm đầu các cuộc biểu tình, hay đơn giản hơn chính là lớp trưởng lớp bạn... Những kẻ cầm đầu này luôn nắm thóp được điểm yếu của quần chúng, và chiếm được lòng tin của đa số normie qua từng thời kì.
Người ta đã từng nói: “Nếu chuyên tâm chỉ làm một việc, thì một ngày nào đó bạn có thể trở thành thiên tài trong lĩnh vực ấy”. Đúng, Ex-normie chỉ chuyên tâm lừa đảo, thì một ngày không xa chúng sẽ kiếm được bộn tiền và trở nên giàu sang. Nhưng sự thật thì không dễ như thế, chúng quên rằng bản thân nghĩ ra được cách lách luật, thì Elite bên trên còn nghĩ được ra hàng chục cách lách luật còn hiệu quả hơn. Nên kết cục cuối cùng của nhóm người này luôn là nằm sau song sắt nhà tù.
…
Sau 4000 ngàn năm thay đổi và phát triển, Normie vẫn bị lừa hàng ngày, Ex-normie vẫn tìm cách lách luật mỗi ngày để làm giàu trên xương máu người khác, và có đánh chết thì bọn họ vẫn không tin sẽ có một ngày họ bị Elite bắt và tống vào ngục. Thế giới không thay đổi quá nhiều, có hay chăng chỉ là việc không còn các cuộc chiến tranh đẫm máu nữa, con người giờ đây kéo nhau lên mạng xã hội để xây dựng một cộng đồng mới.
Thế giới này như một hệ thống bánh răng khổng lồ, được những người giỏi nhất thao túng và vận hành theo một guồng quay nhất định. Bạn không có cách nào can thiệp vào nó, thay đổi chiều quay của nó. Chỉ có thể hàng ngày ngước lên nhìn cách mà bộ máy hoạt động, cảm thán cho thân phận nhỏ bé của bản thân.
Thời gian xoay vần, của cải con người sản xuất ra trở nên dư thừa, chiến tranh bị những con người yêu hòa bình phản đối, động vật nguy hiểm thì bị săn bắn đến mức ghi tên hết vào sách đỏ.
Không còn mối đe dọa nào khác, con người cứ thế bước lên làm bá chủ xã hội.
Cho đến khi sự kiện ấy xuất hiện…
***
Haeven Path.
Quyển 1: Thế giới mà chỉ Elite mới có thể tồn tại.
Chương 00: Hiền giả tỉnh dậy ở chốn xa lạ:
Nguyễn Tuấn Anh mở mắt, phát hiện ra mình không còn ở trong lớp học nữa.
Vị trí của cậu hiện giờ là một thảo nguyên vô cùng xa lạ.
Khắp nơi chỉ là một màu xanh lam ngút ngàn của cỏ, không nhà cửa, không cây cối, không có lấy một bóng dáng dù chỉ một con người. Giờ đây xung quanh cậu chỉ còn tiếng gió thổi xì xào, với bầu không khí tĩnh mịch đến rợn người không biết đang ẩn chứa điều gì bên trong.
Tuấn Anh đưa tay lên sờ đầu, cảm giác có chút mất thăng bằng. Cậu không cảm thấy đói hay khát nước, cũng không có cảm giác như bản thân đã bị đánh thuốc mê, cậu bình tĩnh xem xét lại tình hình…Không đúng, quanh trường cậu không hề có bãi cỏ nào rộng lớn đến mức này cả. Nếu muốn nói bị chụp thuốc mê hay bắt cóc thì ít nhất cũng phải để lại một dấu vết gì đó của sự chống cự.
Tuấn Anh cẩn trọng đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Khuôn mặt anh lộ ra nét thư sinh đặc trưng, vóc dáng nhỏ con, người ngoài nhìn vào thì không ai có thể phân biệt được anh với các sinh viên bình thường khác. Duy chỉ có một điểm đặc biệt là nét mặt anh khá lạnh nhạt, biểu lộ ra một vẻ không vui cũng không buồn, không coi thường người khác nhưng cũng chẳng để tâm vào bất cứ việc gì bên cạnh. Bạn bè không hiểu Tuấn Anh nghĩ gì, Tuấn Anh không muốn bỏ thời gian ra để hiểu mọi người nghĩ gì, anh cứ thế dần bị loại bỏ ra khỏi vòng xã hội.
Tuấn Anh nhớ lại, trong kí ức của mình là những năm tháng gian khổ mà cha mẹ đã li dị, anh em li tán, là những lần chuyển nhà liên tục theo lịch công tác của người bố. Cậu không học ở ngôi trường nào được quá năm tháng, cũng chẳng thể kết bạn được với ai. Để rồi cuối cùng, cậu phải đứng ở trước phiên tòa để luận tội chính người cha của mình trong một vụ bê bối.
Kế đó là những năm tháng đại học, Tuấn Anh vùi đầu trong phòng thí nghiệm để quên đi quá khứ, tích cách của cậu vẫn lập dị như vậy, hàng ngày đều làm ra những chuyện viển vông mà chả ai hiểu. Nhưng cậu đã quen với lối sống như vậy, không ai hiểu cũng không sao, vì cậu biết rằng chỉ dựa vào sức của một mình bản thân cũng có thể giải quyết được những việc cả cộng đồng mấy chục người gộp lại mới có thể làm.
Nhưng giờ đây, quãng đời bình thường đó đã kết thúc, bởi một sự kiện vô cùng khó hiểu này.
Chuyển sinh ?
Tuấn Anh cũng đã từng đọc qua rất nhiều ấn phẩm giải trí của giới trẻ, như light novel, manga, tiểu thuyết chương hồi...vv... cậu không thể hiểu hết, nhưng vẫn muốn thử làm quen với chúng. Hầu hết những thứ cậu đọc được là những câu chuyện về các cá nhân thất bại trong cuộc sống được triệu hồi sang thế giới khác, được làm anh hùng, được gặp thần linh, rồi dần dà mạnh lên và được mọi người yêu quý. Nói chung là để thỏa mãn tâm trí của những người không thể tìm ra lối thoát ngoài đời thực.
Nhưng tình hình lúc này lại rất quỷ dị, không có thượng đế nào đứng trước mặt cậu, cũng không có con người nào dang tay ra chào đón cậu cả, nếu bây giờ muốn nói chuyện với ai thì chỉ có thể trò chuyện với ngọn cỏ dưới chân mà thôi. Tuấn Anh có cảm giác như mình đang chơi một game nhập vai mà hoàn toàn không được cho bất cứ một chỉ dẫn nào vậy.
Cậu đứng suy tư một lúc, rồi bất chợt giơ hai tay lên bầu trời đan thành hình chữ nhật, qua “thấu kính” giả tưởng bằng hai bàn tay này, cậu nheo mắt nhìn về phía mặt trời.
Kích cỡ mặt trời này không giống với ở trái đất – Chính xác là chỉ bằng 2/3. Nếu là khi ở trái đất thì tỉ lệ mặt trời lúc lên cao chính giữa đỉnh đầu sẽ bằng đúng một đốt ngón tay của cậu khi cố định ở một vị trí cách mắt 20cm.
Tuấn Anh lại cúi người xuống, dùng tay phải bứt một nắm cỏ ngay dưới chân, đưa lên mũi ngửi. Cậu lại bóp nát nó, nhẹ nhàng chà xát vào phần da trên cánh tay,
Loại cỏ này có hương thơm rất lạ, cũng không gây nên bất cứ phản ứng nào với da người, nó khác xa mọi giống cỏ mà cậu đã từng đọc trong sách.
Và điều kì dị nhất là giống cỏ này là thứ duy nhất bao trùm thảo nguyên, còn lại tuyệt nhiên không có lấy bóng dáng một loài động vật hay thực vật nào khác. Không có cây cao, không có đá tảng, không có lấy một loại côn trùng nhỏ bé nào lẫn trong từng cọng cỏ. Có thể nói, nếu đây là chương trình thế giới động vật, thì cậu chính là động vật duy nhất.
Tuấn Anh lại chuyển qua tò mò muốn biết tại sao mình lại đến được đây, là do ai chủ mưu ? nhằm đạt được mục đích gì ? Nhưng dường như tất cả những điều đó giờ đây cũng đã trở nên không quan trọng. Bởi chẳng có một tín hiệu nào cho thấy người sống sẽ đến đây cả, cậu đã đứng đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Điều này rất nguy hiểm, bởi cứ đứng đợi ở đây thì trời sẽ rất nhanh chuyển về tối. Cậu đã từng đọc những cuốn sách mô tả về cuộc sống trên các thảo nguyên Nam Mĩ, chúng tồn tại những động vật ăn thịt chỉ thích sống về đêm. Nếu muốn lấy mạng sống của bản thân ra để đánh cược, vậy cứ đứng yên không làm gì sẽ là cách tốt nhất.
Không còn lựa chọn nào khác, giờ Tuấn Anh chỉ có thể làm một người tiền sử, sử dụng mặt trời trên đầu làm la bàn, sử dụng hướng gió để đoán chiều đi lại. Và rất nhanh cậu đã tìm được điểm khác lạ.
Thảo nguyên này không kéo dài ra xa vô tận, nó có điểm dừng, hay nói đúng hơn là có các “vách ngăn”, nằm tương ứng về bốn hướng.
Hướng Bắc, là một khu rừng đen ngòm, nó đen một cách quái dị như một lỗ đen hút hết mọi thứ ánh sáng vào bên xong, chỉ có thể thấy được phần rìa xơ xác những tán cây.
Hướng Nam, là một đống đổ nát, nếu nhìn kĩ hơn nữa là một phế tích, trông như là tàn dư của một nền văn minh cổ đại nào đó còn sót lại.
Hướng Đông, là một con sông chạy dọc ra sau một ngọn núi, có lẽ đó là thượng nguồn của dòng nước, không thể thấy được bất kì sự sống nào hiện diện dọc hai bên bờ.
Và cuối cùng, Hướng Tây, một tòa thành nhỏ xíu, không thể nhìn rõ được, nhưng có thể nhìn thấy một lá cờ nhỏ cắm trên nóc đang bay phấp phới, là báo hiệu duy nhất cho nơi có con người sinh sống.
Nào, giờ là lúc đưa ra lựa chọn.
Nếu đi vào trong rừng thì có thể tìm được quả dại cung cấp cả thức ăn và nước uống, nhưng đồng thời cũng làm tăng nguy cơ bị thú dữ tấn công, và còn một điều quan trọng nữa là ban đêm ngủ ở đâu, trèo lên cây nằm ? Hoàn toàn không khả thi. Kế đó là di tích, cái này có thể giải quyết nhu cầu chỗ ngủ, nhưng không ai biết nó có thật sự bỏ hoang hay không, và mình sẽ tìm thức ăn bằng cách nào ? Hoặc nếu chọn con sông, thì có thể ngay lập tức giải quyết vấn đề nước uống, và nếu đi dọc con sông về thượng nguồn có thể gặp được một số ngôi làng nơi dân bản địa sinh sống. Và cuối cùng, là tòa thành, nơi cung cấp tất cả mọi thứ, và cũng là phương án khả thi nhất.
Tuấn Anh đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ, đây là chuỗi hành động phải có khi cậu rơi vào trạng thái vắt óc suy luận. Nhưng nét mặt cậu vẫn vậy, lạnh lẽo và vô cảm như một kẻ giết người.
Không mất đến một phút, Tuấn Anh ngẩng đầu lên, dứt khoát chỉ tay về một hướng
Hướng Nam, là nơi có phế tích, cậu thấy cần phải khởi hành ngay trước khi trời tối.
Không ai có thể lý giải được những quyết định của Tuấn Anh có ý nghĩa gì, kể cả người thân hay bạn học của cậu. Những điều cậu nghĩ, thì chỉ mình cậu có thể hiểu. Cậu cũng là một sinh viên xuất sắc trong chuyên ngành tâm lý học, nhưng càng tìm hiểu, cậu lại càng không thể hiểu được những suy nghĩ của người bình thường có ý nghĩa gì. Giống như Albert Anhxtanh lúc nhỏ, ông hiểu 1+1 =2, nhưng cố đến mấy cũng không thể hiểu được tại sao nó lại mang ý nghĩa như thế.
Tuấn Anh cứ đi, đi mãi.
Thể lực của cậu không tốt, nhưng không giống như những nhà văn “cả đời không cầm thứ gì nặng quá cây bút”, thể lực của Tuấn Anh chỉ đơn giản là yếu hơn so với người bình thường, hoặc nói thẳng là giống như người bị bệnh tim, không thể thực hiện được các hoạt động quá mạnh
Cậu cứ thế dùng một tốc độ chậm rãi, đi từng bước chắc chắn đến địa điểm đã xác định trong đầu.
***
Hình ảnh đống đổ nát trước mặt ngày càng gần, nó trông có vẻ như là một điện thờ cổ của người La Mã, với những tượng đá nghiêng ngả xếp chồng lên nhau, cái thì còn nguyên, cái thì đã vỡ vụn. Còn muốn xem kĩ hơn thì chỉ có thể đi vào bên trong.
Tuấn Anh cứ đi, đi mãi, cậu không có đồng hồ để xem giờ nên cũng không thể biết được thời gian đã trải qua bao lâu. Chỉ biết là mặt trời đã đi được một quãng đường rất dài từ đông sang tây, nếu thế giới này có kết cấu giống với trái đất, thì chỉ vài tiếng nữa thôi mặt trời sẽ lặn.
Lúc cậu đặt chân đến những bậc đá đầu tiên của phế tích, thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống.
Một màu vàng ảm đạm “không đẹp lắm” bao trùm xuống nhân gian, mà còn có chút cảm giác lạnh lẽo.
Trước mặt cậu không là một khung cảnh tương đối bất ngờ: khắp nơi đều là đất đá cùng những cây cột màu trắng bạc siêu vẹo. Các công trình nhà cửa đều đã bị phá hủy, như thể chúng đã phải trải qua một trận động đất rất lớn. Những mảnh tường còn sót lại thì trông hệt như những bia đá khổng lồ, bên trên khắc chi chít những kí tự mà cậu có cố đọc cũng không thể hiểu..
Và vẫn không có sự hiện của bất kì sinh vật sống nào.
Nhưng đó chưa phải là hết, cậu nhìn thấy dải ánh sáng huyền ảo trước mặt, thứ ánh sáng không hề xuất hiện vào ban ngày, mà chỉ buổi tối mới hiện ra. Nó như một cánh tay vươn dài đang ra sức mời gọi cậu.
Theo sự chỉ dẫn của ánh sáng, Tuấn Anh đi chầm chậm men theo từng tảng đá đổ nát, tiến sâu vào bên trong điện thờ. Càng vào sâu hơn, cậu lại càng chiêm ngưỡng được những khung cảnh tráng lệ hơn. Như thể nơi này được xây nên bởi bàn tay của thần thánh chứ không phải con người vậy.
Đi đến điểm dừng cuối cùng, là trung tâm thánh điện, nơi này được xây dựng như một đấu trường hình tròn của La Mã, nơi các đấu sĩ quyết đấu ở giữa và người dân hò hét xung quanh. Nhưng tất cả những thứ ấy giờ đây đã không còn, chỉ còn một bệ đá được chạm khắc hoa văn tuyệt đẹp ở chính giữa.
Giữa thánh điện đổ nát, là một quyển sách đang trôi lơ lửng bên trên một bệ đá cổ.
Quyển sách có phần bìa bằng bạc được chạm khắc bởi những cổ ngữ tinh xảo, nó cũng được bao bọc bởi một thứ “chất lỏng” màu vàng, thứ này thực chất chính là một dòng năng lượng ánh sáng. Thứ nâng đỡ cho quyển sách bay lơ lửng giữa không trung.
Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng vô cùng phản khoa học, nhất là với những người tôn sùng khoa học như Tuấn Anh. Nhưng cái gì cũng phải được tận mắt trông thấy mới có thể tin tưởng, cậu quyết định đến thử chạm tay vào nó.
Quyển sách hoạt động như một vật thể có sự sống, không ngừng mời gọi cậu tiến lại gần.
Tuấn Anh cẩn thận bước từng bước chậm rãi, nhưng bản chất nghi hoặc vẫn còn tồn tại bên trong cậu, Tuấn Anh liên cẩn thận nhặt một hòn đá dưới chân ném vào phần thân của bệ đá, vẫn không có thấy phản ứng gì xảy ra.
Quyết đoán, Tuấn Anh bước từng bước mạnh bạo về phía quyển sách, mạnh mẽ đưa tay vào phía trong dòng chất lỏng để rút cuốn sách ra.
Đột nhiên ngay lúc này, một hiện tượng đã xảy ra: Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội. Các phiến đá còn sót lại thay phiên nhau đổ xuống, các bức tường nát ra thành gạch vụn. Dần dần từng ô gạch vuông dưới chân bắt đầu tách rời, rơi xuống vực đen sâu hun hút bên dưới.
Là công tắc tự hủy !
Tuấn Anh cố hết sức rút cuốn sách ra, không ngờ cả quá trình cũng không hề có cản trở. Bàn tay cậu tiếp xúc với cột năng lượng thì cũng chỉ như đang nhúng tay xuống một dòng nước mát, thực sự là không để lại bất cứ thương tốn nào.
Nhưng đến lúc này, đầu óc Tuấn Anh cũng đã trở nên chấn động.
Lúc hai tay cậu tiếp xúc với quyển sách, một dòng thông tin cực lớn tuôn thẳng vào não cậu như thác lũ. Đó là đoạn phim quay nhanh của các cuộc thánh chiến, những cuộc đấu đá tàn ác và đẫm máu của loài người, là lịch sử, là những nền văn hóa của các dân tộc từng xuất hiện trên mảnh đất này… chúng cứ thể lướt qua trước mắt cậu với vận tốc hàng triệu hình một giây. Đầu Tuấn Anh lúc này như một chiếc máy tính đã quá tải, nhưng cậu vẫn bị bắt phải ghi nhớ tiếp.
Và điều quan trọng hơn, là thánh điện này đã sụp đổ đến những ô cuối cùng – cũng chính là ô mà Tuấn Anh đang đứng. Chàng trai đứng chết lặng ôm theo quyển sách, cứ thế mà bị kéo xuống vực sâu.
Vực sâu, sâu mãi, không thấy điểm dừng, cũng không có tiếng động nào vọng lại.
***
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên
Một cột sáng vàng từ dưới đáy vực chiếu thẳng lên trời, nó có cấu trúc hệt như cột sáng đã từng nâng đỡ quyển sách, nhưng quy mô lớn hơn rất nhiều, giờ đây nó là cả một vùng sáng khổng lồ, với một nguồn năng lượng dồi dào mạnh mẽ lưu chuyển bên trong. Đất đá bị kéo ngược lên trên, va chạm với nhau tạo thành từng tiếng nổ lớn.
Từ giữa cột sáng, một bóng người từ từ bay lên, chàng thanh niên không những không chết, mà còn làm chủ được cuốn sách. Khắp người anh được bao bọc bởi một vùng quang mang vàng rực hình cầu, lấp lánh như hổ phách. Quyển sách trên tay anh không ngừng lật trang, là những trang sách trắng phau chưa từng được ghi chép gì bên trong
Tuần Anh từ từ đáp xuống một khoảng đất vững chãi, đầu óc đã trở nên điềm tĩnh hơn, nét mặt khôi phục về dáng vẻ ban đầu, anh dùng tay lật từng trang trong quyển sách trước mặt.
Tất cả đều là giấy trắng.
Lần đầu tiên trong ngày, khóe miệng của cậu mấp máy:
“Hiểu rồi, quyển sách này rất phù hợp với mình.”
Một chàng trai với những suy nghĩ vượt xa giới hạn của người thường.
Một xã hội với những con người không bao giờ thay đổi, mang đầy đủ những điểm yếu chí mạng của tất cả các những đám đông từ trước đến nay.
Nơi họ đặt chân đến, kì thực chỉ có chỗ chết.
***
Giới thiệu
Năm 2020, tình hình thế giới bất ổn, khắp nơi trên trái đất xảy ra các vụ mất tích bí ẩn của học sinh. Những học sinh xấu số này mất tích ở trên phạm vi tất cả các quốc gia, ở tất cả các địa điểm từ công cộng cho đến nhà riêng, theo những cách kì dị mà không ai lý giải nổi. Vì không có thông tin gì thêm, những cuộc điều tra của cảnh sát dần đi vào ngõ cụt.
Sự thực là những người này không phải biến mất, mà họ đã bị đẩy sang thế giới khác. Không chỉ một người bị dịch chuyển, mà là một quần thể rất rất lớn. Họ không những không được ban cho những vũ khí, năng lực mạnh mẽ, mà còn không được chỉ dạy bất cứ điều gì, họ chỉ đơn giản là đang nhận vé một chiều xuống thẳng địa ngục. Đồng thời ở trái đất sự tồn tại của họ cũng dần bị xóa nhòa, sau một thời gian, cũng chẳng còn người thân nào nhớ về họ nữa.
Nguyễn Tuấn Anh là một sinh viên có tính cách lập dị, cậu cũng không là người đầu tiên hay cuối cùng đến đây. Nhưng cậu nhận ra được trọng trách của mình là phải chỉ dẫn những người này để có khả năng sinh tồn ở một thế giới đầy rẫy những nguy hiểm.
Tên khác: Giả lập thủ thành, Giả lập cho trẻ tự kỉ tái hòa nhập cộng đồng, Giả lập quản lý nhân sự.
***
Prologue
Con người không phải ai sinh ra cũng đã tài giỏi.
Có những thiên tài từ lúc mới sinh đã được ban cho những kĩ năng xuất chúng, có những người bình thường, có những người lại không vì xuất thân yếu kém mà từ bỏ ước mơ, họ dùng sự miệt mài cố gắng tiến lên tới đỉnh cao. Có những kẻ lại ham muốn hư vinh mà không ngần ngại làm việc xấu. Nhưng cho dù bạn có là ai, thì những điều bạn làm cũng đều mang một ý nghĩa đặc biệt, góp phần vào bức tranh tổng thể của xã hội.
Nhưng nếu bạn chỉ là một người bình thường, vậy cuộc sống của bạn sẽ trông như thế nào ?
Không có gì xảy ra cả.
Đúng vậy, chỉ gói gọn trong 6 chữ: “Không có gì xảy ra cả.”
Như Frank Herbert đã từng nói: “Hạnh phúc là hài lòng với những thứ mình đang có”. Nếu người bình thường cảm thấy việc nhận một mức lương bình thường, lấy một người vợ bình thường, xây một căn nhà bình thường là hạnh phúc, vậy đó chính là hạnh phúc. Nhưng tâm lý con người nào đâu có dễ thỏa mãn như vậy, họ ngước nhìn lên trên, họ thấy những người thành công hơn, nhà to, vợ đẹp, sự nghiệp thành công rực rỡ. Họ thèm khát những thứ đó, và dần dần tự cho là cuộc sống của mình tràn đầy thiếu thốn và tẻ nhạt.
Những con người thành công đó, họ được gọi là những Elite (cá nhân kiệt xuất). Không cần biết là bằng cách gì: tự học, trải nghiệm, quan hệ…Những Elite này leo lên đỉnh cao của tháp quyền lực. Sở hữu trong tay những tài sản giá trị nhất, sở hữu trong đầu hệ thống tư duy sắc bén nhất, sở hữu giá trị bản thân bằng cả triệu người bình thường gộp lại. Giống như người ta đã thống kê chỉ có 1% giới tài phiệt Mĩ nắm trong tay 99% kinh tế của quốc gia, 1% giới tài phiệt này, chính là Elite.
Elite nắm trong tay những chức vụ quan trọng qua từng thời kì phát triển của thế giới, họ là những vua chúa, những quan lại trong triều đình, những thương nhân lỗi lạc, những tên độc tài khét tiếng. Đến thời kì hiện đại, họ là những chính trị gia, những nhà phát minh, những cá mập trong chương trình shark tank…vv… Có thể nói, thế giới xoay vần và biến đổi chỉ vì những phát kiến của Elite, còn những người bình thường bên dưới chỉ cần lao động và hưởng thành quả.
Đối nghịch với Elite, là Normie (Người bình thường), họ sinh ra với không đặc điểm nào nổi trội, cũng không muốn cố gắng. Có nhiều người cố gắng dẫn đến thất bại, rồi cuối cùng dẫn đến nản chí và tự cho rằng năng lực bản thân chỉ đến thế. Ngược lại họ vẫn thần tượng Elite, họ ham muốn được đứng vào trong ánh hào quang đầy ắp sự giàu có và quyền lực ấy, nhưng không có cách nào để với tới được, vì thế họ vẫn cứ mãi ngước nhìn.
Normie có thể là bất kì ai vì đã chiếm hết 99% bộ phận xã hội, giờ ném một hòn đá ngẫu nhiên ra ngoài đường cũng trúng được một normie. Đó là những người làm công ăn lương, những học sinh, chú công nhân, bà bán hàng, bác sĩ, kĩ sư, kế toán, nhân viên tiếp thị...Một danh sách dài dằng dặc có thể kể đến năm sau không hết. Normie chịu ảnh hưởng rất nặng của tâm lý đám đông, nếu người đứng đầu hướng họ đến cái tốt, họ làm việc tốt. Còn nếu đã bị một kẻ xấu dẫn dắt tư tưởng, thì họ cũng không ngần ngại làm việc xấu.
Quản lý đối tượng Normie suốt mấy ngàn năm nay luôn là một bài toán đau đầu với nhóm Elite, bởi nhóm thường rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông, 1 người đầu tiên làm gì thì cả 99 người tiếp theo sẽ làm y hệt, không có chính kiến, không có bất kì khả năng phòng thủ nào trước các chiêu trò lừa đảo.
Cụ thể là giữa những người bình thường, sẽ xuất hiện 1 vài cá thể người bình thường thông minh hơn, gọi là Ex-normie (Hoặc KOLs: người dẫn dắt dư luận chủ chốt). Nhóm người này là những kẻ “muốn có ăn nhưng không có làm”, họ thèm thuồng những thành quả to lớn của Elite, nhưng lại không muốn bỏ ra sức lực to lớn như thế để đạt được nó, vậy bây giờ họ phải làm gì ?
Đi lừa đảo.
Đúng vậy, 90% ý nghĩa cuộc sống của Ex-normie, là lừa đảo. Họ lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin của cộng đồng normie, phối hợp với ngoại hình đẹp và tài ăn nói liến thoắng của bản thân để chiếm đoạt về những lợi ích lớn. Ex-normie có thể là bất kì ai, từ thanh niên đa cấp đang diễn thuyết trên bục, cho đến ông trùm xã hội đen, những kẻ cầm đầu các cuộc biểu tình, hay đơn giản hơn chính là lớp trưởng lớp bạn... Những kẻ cầm đầu này luôn nắm thóp được điểm yếu của quần chúng, và chiếm được lòng tin của đa số normie qua từng thời kì.
Người ta đã từng nói: “Nếu chuyên tâm chỉ làm một việc, thì một ngày nào đó bạn có thể trở thành thiên tài trong lĩnh vực ấy”. Đúng, Ex-normie chỉ chuyên tâm lừa đảo, thì một ngày không xa chúng sẽ kiếm được bộn tiền và trở nên giàu sang. Nhưng sự thật thì không dễ như thế, chúng quên rằng bản thân nghĩ ra được cách lách luật, thì Elite bên trên còn nghĩ được ra hàng chục cách lách luật còn hiệu quả hơn. Nên kết cục cuối cùng của nhóm người này luôn là nằm sau song sắt nhà tù.
…
Sau 4000 ngàn năm thay đổi và phát triển, Normie vẫn bị lừa hàng ngày, Ex-normie vẫn tìm cách lách luật mỗi ngày để làm giàu trên xương máu người khác, và có đánh chết thì bọn họ vẫn không tin sẽ có một ngày họ bị Elite bắt và tống vào ngục. Thế giới không thay đổi quá nhiều, có hay chăng chỉ là việc không còn các cuộc chiến tranh đẫm máu nữa, con người giờ đây kéo nhau lên mạng xã hội để xây dựng một cộng đồng mới.
Thế giới này như một hệ thống bánh răng khổng lồ, được những người giỏi nhất thao túng và vận hành theo một guồng quay nhất định. Bạn không có cách nào can thiệp vào nó, thay đổi chiều quay của nó. Chỉ có thể hàng ngày ngước lên nhìn cách mà bộ máy hoạt động, cảm thán cho thân phận nhỏ bé của bản thân.
Thời gian xoay vần, của cải con người sản xuất ra trở nên dư thừa, chiến tranh bị những con người yêu hòa bình phản đối, động vật nguy hiểm thì bị săn bắn đến mức ghi tên hết vào sách đỏ.
Không còn mối đe dọa nào khác, con người cứ thế bước lên làm bá chủ xã hội.
Cho đến khi sự kiện ấy xuất hiện…
***
Haeven Path.
Quyển 1: Thế giới mà chỉ Elite mới có thể tồn tại.
Chương 00: Hiền giả tỉnh dậy ở chốn xa lạ:
Nguyễn Tuấn Anh mở mắt, phát hiện ra mình không còn ở trong lớp học nữa.
Vị trí của cậu hiện giờ là một thảo nguyên vô cùng xa lạ.
Khắp nơi chỉ là một màu xanh lam ngút ngàn của cỏ, không nhà cửa, không cây cối, không có lấy một bóng dáng dù chỉ một con người. Giờ đây xung quanh cậu chỉ còn tiếng gió thổi xì xào, với bầu không khí tĩnh mịch đến rợn người không biết đang ẩn chứa điều gì bên trong.
Tuấn Anh đưa tay lên sờ đầu, cảm giác có chút mất thăng bằng. Cậu không cảm thấy đói hay khát nước, cũng không có cảm giác như bản thân đã bị đánh thuốc mê, cậu bình tĩnh xem xét lại tình hình…Không đúng, quanh trường cậu không hề có bãi cỏ nào rộng lớn đến mức này cả. Nếu muốn nói bị chụp thuốc mê hay bắt cóc thì ít nhất cũng phải để lại một dấu vết gì đó của sự chống cự.
Tuấn Anh cẩn trọng đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Khuôn mặt anh lộ ra nét thư sinh đặc trưng, vóc dáng nhỏ con, người ngoài nhìn vào thì không ai có thể phân biệt được anh với các sinh viên bình thường khác. Duy chỉ có một điểm đặc biệt là nét mặt anh khá lạnh nhạt, biểu lộ ra một vẻ không vui cũng không buồn, không coi thường người khác nhưng cũng chẳng để tâm vào bất cứ việc gì bên cạnh. Bạn bè không hiểu Tuấn Anh nghĩ gì, Tuấn Anh không muốn bỏ thời gian ra để hiểu mọi người nghĩ gì, anh cứ thế dần bị loại bỏ ra khỏi vòng xã hội.
Tuấn Anh nhớ lại, trong kí ức của mình là những năm tháng gian khổ mà cha mẹ đã li dị, anh em li tán, là những lần chuyển nhà liên tục theo lịch công tác của người bố. Cậu không học ở ngôi trường nào được quá năm tháng, cũng chẳng thể kết bạn được với ai. Để rồi cuối cùng, cậu phải đứng ở trước phiên tòa để luận tội chính người cha của mình trong một vụ bê bối.
Kế đó là những năm tháng đại học, Tuấn Anh vùi đầu trong phòng thí nghiệm để quên đi quá khứ, tích cách của cậu vẫn lập dị như vậy, hàng ngày đều làm ra những chuyện viển vông mà chả ai hiểu. Nhưng cậu đã quen với lối sống như vậy, không ai hiểu cũng không sao, vì cậu biết rằng chỉ dựa vào sức của một mình bản thân cũng có thể giải quyết được những việc cả cộng đồng mấy chục người gộp lại mới có thể làm.
Nhưng giờ đây, quãng đời bình thường đó đã kết thúc, bởi một sự kiện vô cùng khó hiểu này.
Chuyển sinh ?
Tuấn Anh cũng đã từng đọc qua rất nhiều ấn phẩm giải trí của giới trẻ, như light novel, manga, tiểu thuyết chương hồi...vv... cậu không thể hiểu hết, nhưng vẫn muốn thử làm quen với chúng. Hầu hết những thứ cậu đọc được là những câu chuyện về các cá nhân thất bại trong cuộc sống được triệu hồi sang thế giới khác, được làm anh hùng, được gặp thần linh, rồi dần dà mạnh lên và được mọi người yêu quý. Nói chung là để thỏa mãn tâm trí của những người không thể tìm ra lối thoát ngoài đời thực.
Nhưng tình hình lúc này lại rất quỷ dị, không có thượng đế nào đứng trước mặt cậu, cũng không có con người nào dang tay ra chào đón cậu cả, nếu bây giờ muốn nói chuyện với ai thì chỉ có thể trò chuyện với ngọn cỏ dưới chân mà thôi. Tuấn Anh có cảm giác như mình đang chơi một game nhập vai mà hoàn toàn không được cho bất cứ một chỉ dẫn nào vậy.
Cậu đứng suy tư một lúc, rồi bất chợt giơ hai tay lên bầu trời đan thành hình chữ nhật, qua “thấu kính” giả tưởng bằng hai bàn tay này, cậu nheo mắt nhìn về phía mặt trời.
Kích cỡ mặt trời này không giống với ở trái đất – Chính xác là chỉ bằng 2/3. Nếu là khi ở trái đất thì tỉ lệ mặt trời lúc lên cao chính giữa đỉnh đầu sẽ bằng đúng một đốt ngón tay của cậu khi cố định ở một vị trí cách mắt 20cm.
Tuấn Anh lại cúi người xuống, dùng tay phải bứt một nắm cỏ ngay dưới chân, đưa lên mũi ngửi. Cậu lại bóp nát nó, nhẹ nhàng chà xát vào phần da trên cánh tay,
Loại cỏ này có hương thơm rất lạ, cũng không gây nên bất cứ phản ứng nào với da người, nó khác xa mọi giống cỏ mà cậu đã từng đọc trong sách.
Và điều kì dị nhất là giống cỏ này là thứ duy nhất bao trùm thảo nguyên, còn lại tuyệt nhiên không có lấy bóng dáng một loài động vật hay thực vật nào khác. Không có cây cao, không có đá tảng, không có lấy một loại côn trùng nhỏ bé nào lẫn trong từng cọng cỏ. Có thể nói, nếu đây là chương trình thế giới động vật, thì cậu chính là động vật duy nhất.
Tuấn Anh lại chuyển qua tò mò muốn biết tại sao mình lại đến được đây, là do ai chủ mưu ? nhằm đạt được mục đích gì ? Nhưng dường như tất cả những điều đó giờ đây cũng đã trở nên không quan trọng. Bởi chẳng có một tín hiệu nào cho thấy người sống sẽ đến đây cả, cậu đã đứng đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Điều này rất nguy hiểm, bởi cứ đứng đợi ở đây thì trời sẽ rất nhanh chuyển về tối. Cậu đã từng đọc những cuốn sách mô tả về cuộc sống trên các thảo nguyên Nam Mĩ, chúng tồn tại những động vật ăn thịt chỉ thích sống về đêm. Nếu muốn lấy mạng sống của bản thân ra để đánh cược, vậy cứ đứng yên không làm gì sẽ là cách tốt nhất.
Không còn lựa chọn nào khác, giờ Tuấn Anh chỉ có thể làm một người tiền sử, sử dụng mặt trời trên đầu làm la bàn, sử dụng hướng gió để đoán chiều đi lại. Và rất nhanh cậu đã tìm được điểm khác lạ.
Thảo nguyên này không kéo dài ra xa vô tận, nó có điểm dừng, hay nói đúng hơn là có các “vách ngăn”, nằm tương ứng về bốn hướng.
Hướng Bắc, là một khu rừng đen ngòm, nó đen một cách quái dị như một lỗ đen hút hết mọi thứ ánh sáng vào bên xong, chỉ có thể thấy được phần rìa xơ xác những tán cây.
Hướng Nam, là một đống đổ nát, nếu nhìn kĩ hơn nữa là một phế tích, trông như là tàn dư của một nền văn minh cổ đại nào đó còn sót lại.
Hướng Đông, là một con sông chạy dọc ra sau một ngọn núi, có lẽ đó là thượng nguồn của dòng nước, không thể thấy được bất kì sự sống nào hiện diện dọc hai bên bờ.
Và cuối cùng, Hướng Tây, một tòa thành nhỏ xíu, không thể nhìn rõ được, nhưng có thể nhìn thấy một lá cờ nhỏ cắm trên nóc đang bay phấp phới, là báo hiệu duy nhất cho nơi có con người sinh sống.
Nào, giờ là lúc đưa ra lựa chọn.
Nếu đi vào trong rừng thì có thể tìm được quả dại cung cấp cả thức ăn và nước uống, nhưng đồng thời cũng làm tăng nguy cơ bị thú dữ tấn công, và còn một điều quan trọng nữa là ban đêm ngủ ở đâu, trèo lên cây nằm ? Hoàn toàn không khả thi. Kế đó là di tích, cái này có thể giải quyết nhu cầu chỗ ngủ, nhưng không ai biết nó có thật sự bỏ hoang hay không, và mình sẽ tìm thức ăn bằng cách nào ? Hoặc nếu chọn con sông, thì có thể ngay lập tức giải quyết vấn đề nước uống, và nếu đi dọc con sông về thượng nguồn có thể gặp được một số ngôi làng nơi dân bản địa sinh sống. Và cuối cùng, là tòa thành, nơi cung cấp tất cả mọi thứ, và cũng là phương án khả thi nhất.
Tuấn Anh đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ, đây là chuỗi hành động phải có khi cậu rơi vào trạng thái vắt óc suy luận. Nhưng nét mặt cậu vẫn vậy, lạnh lẽo và vô cảm như một kẻ giết người.
Không mất đến một phút, Tuấn Anh ngẩng đầu lên, dứt khoát chỉ tay về một hướng
Hướng Nam, là nơi có phế tích, cậu thấy cần phải khởi hành ngay trước khi trời tối.
Không ai có thể lý giải được những quyết định của Tuấn Anh có ý nghĩa gì, kể cả người thân hay bạn học của cậu. Những điều cậu nghĩ, thì chỉ mình cậu có thể hiểu. Cậu cũng là một sinh viên xuất sắc trong chuyên ngành tâm lý học, nhưng càng tìm hiểu, cậu lại càng không thể hiểu được những suy nghĩ của người bình thường có ý nghĩa gì. Giống như Albert Anhxtanh lúc nhỏ, ông hiểu 1+1 =2, nhưng cố đến mấy cũng không thể hiểu được tại sao nó lại mang ý nghĩa như thế.
Tuấn Anh cứ đi, đi mãi.
Thể lực của cậu không tốt, nhưng không giống như những nhà văn “cả đời không cầm thứ gì nặng quá cây bút”, thể lực của Tuấn Anh chỉ đơn giản là yếu hơn so với người bình thường, hoặc nói thẳng là giống như người bị bệnh tim, không thể thực hiện được các hoạt động quá mạnh
Cậu cứ thế dùng một tốc độ chậm rãi, đi từng bước chắc chắn đến địa điểm đã xác định trong đầu.
***
Hình ảnh đống đổ nát trước mặt ngày càng gần, nó trông có vẻ như là một điện thờ cổ của người La Mã, với những tượng đá nghiêng ngả xếp chồng lên nhau, cái thì còn nguyên, cái thì đã vỡ vụn. Còn muốn xem kĩ hơn thì chỉ có thể đi vào bên trong.
Tuấn Anh cứ đi, đi mãi, cậu không có đồng hồ để xem giờ nên cũng không thể biết được thời gian đã trải qua bao lâu. Chỉ biết là mặt trời đã đi được một quãng đường rất dài từ đông sang tây, nếu thế giới này có kết cấu giống với trái đất, thì chỉ vài tiếng nữa thôi mặt trời sẽ lặn.
Lúc cậu đặt chân đến những bậc đá đầu tiên của phế tích, thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống.
Một màu vàng ảm đạm “không đẹp lắm” bao trùm xuống nhân gian, mà còn có chút cảm giác lạnh lẽo.
Trước mặt cậu không là một khung cảnh tương đối bất ngờ: khắp nơi đều là đất đá cùng những cây cột màu trắng bạc siêu vẹo. Các công trình nhà cửa đều đã bị phá hủy, như thể chúng đã phải trải qua một trận động đất rất lớn. Những mảnh tường còn sót lại thì trông hệt như những bia đá khổng lồ, bên trên khắc chi chít những kí tự mà cậu có cố đọc cũng không thể hiểu..
Và vẫn không có sự hiện của bất kì sinh vật sống nào.
Nhưng đó chưa phải là hết, cậu nhìn thấy dải ánh sáng huyền ảo trước mặt, thứ ánh sáng không hề xuất hiện vào ban ngày, mà chỉ buổi tối mới hiện ra. Nó như một cánh tay vươn dài đang ra sức mời gọi cậu.
Theo sự chỉ dẫn của ánh sáng, Tuấn Anh đi chầm chậm men theo từng tảng đá đổ nát, tiến sâu vào bên trong điện thờ. Càng vào sâu hơn, cậu lại càng chiêm ngưỡng được những khung cảnh tráng lệ hơn. Như thể nơi này được xây nên bởi bàn tay của thần thánh chứ không phải con người vậy.
Đi đến điểm dừng cuối cùng, là trung tâm thánh điện, nơi này được xây dựng như một đấu trường hình tròn của La Mã, nơi các đấu sĩ quyết đấu ở giữa và người dân hò hét xung quanh. Nhưng tất cả những thứ ấy giờ đây đã không còn, chỉ còn một bệ đá được chạm khắc hoa văn tuyệt đẹp ở chính giữa.
Giữa thánh điện đổ nát, là một quyển sách đang trôi lơ lửng bên trên một bệ đá cổ.
Quyển sách có phần bìa bằng bạc được chạm khắc bởi những cổ ngữ tinh xảo, nó cũng được bao bọc bởi một thứ “chất lỏng” màu vàng, thứ này thực chất chính là một dòng năng lượng ánh sáng. Thứ nâng đỡ cho quyển sách bay lơ lửng giữa không trung.
Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng vô cùng phản khoa học, nhất là với những người tôn sùng khoa học như Tuấn Anh. Nhưng cái gì cũng phải được tận mắt trông thấy mới có thể tin tưởng, cậu quyết định đến thử chạm tay vào nó.
Quyển sách hoạt động như một vật thể có sự sống, không ngừng mời gọi cậu tiến lại gần.
Tuấn Anh cẩn thận bước từng bước chậm rãi, nhưng bản chất nghi hoặc vẫn còn tồn tại bên trong cậu, Tuấn Anh liên cẩn thận nhặt một hòn đá dưới chân ném vào phần thân của bệ đá, vẫn không có thấy phản ứng gì xảy ra.
Quyết đoán, Tuấn Anh bước từng bước mạnh bạo về phía quyển sách, mạnh mẽ đưa tay vào phía trong dòng chất lỏng để rút cuốn sách ra.
Đột nhiên ngay lúc này, một hiện tượng đã xảy ra: Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội. Các phiến đá còn sót lại thay phiên nhau đổ xuống, các bức tường nát ra thành gạch vụn. Dần dần từng ô gạch vuông dưới chân bắt đầu tách rời, rơi xuống vực đen sâu hun hút bên dưới.
Là công tắc tự hủy !
Tuấn Anh cố hết sức rút cuốn sách ra, không ngờ cả quá trình cũng không hề có cản trở. Bàn tay cậu tiếp xúc với cột năng lượng thì cũng chỉ như đang nhúng tay xuống một dòng nước mát, thực sự là không để lại bất cứ thương tốn nào.
Nhưng đến lúc này, đầu óc Tuấn Anh cũng đã trở nên chấn động.
Lúc hai tay cậu tiếp xúc với quyển sách, một dòng thông tin cực lớn tuôn thẳng vào não cậu như thác lũ. Đó là đoạn phim quay nhanh của các cuộc thánh chiến, những cuộc đấu đá tàn ác và đẫm máu của loài người, là lịch sử, là những nền văn hóa của các dân tộc từng xuất hiện trên mảnh đất này… chúng cứ thể lướt qua trước mắt cậu với vận tốc hàng triệu hình một giây. Đầu Tuấn Anh lúc này như một chiếc máy tính đã quá tải, nhưng cậu vẫn bị bắt phải ghi nhớ tiếp.
Và điều quan trọng hơn, là thánh điện này đã sụp đổ đến những ô cuối cùng – cũng chính là ô mà Tuấn Anh đang đứng. Chàng trai đứng chết lặng ôm theo quyển sách, cứ thế mà bị kéo xuống vực sâu.
Vực sâu, sâu mãi, không thấy điểm dừng, cũng không có tiếng động nào vọng lại.
***
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên
Một cột sáng vàng từ dưới đáy vực chiếu thẳng lên trời, nó có cấu trúc hệt như cột sáng đã từng nâng đỡ quyển sách, nhưng quy mô lớn hơn rất nhiều, giờ đây nó là cả một vùng sáng khổng lồ, với một nguồn năng lượng dồi dào mạnh mẽ lưu chuyển bên trong. Đất đá bị kéo ngược lên trên, va chạm với nhau tạo thành từng tiếng nổ lớn.
Từ giữa cột sáng, một bóng người từ từ bay lên, chàng thanh niên không những không chết, mà còn làm chủ được cuốn sách. Khắp người anh được bao bọc bởi một vùng quang mang vàng rực hình cầu, lấp lánh như hổ phách. Quyển sách trên tay anh không ngừng lật trang, là những trang sách trắng phau chưa từng được ghi chép gì bên trong
Tuần Anh từ từ đáp xuống một khoảng đất vững chãi, đầu óc đã trở nên điềm tĩnh hơn, nét mặt khôi phục về dáng vẻ ban đầu, anh dùng tay lật từng trang trong quyển sách trước mặt.
Tất cả đều là giấy trắng.
Lần đầu tiên trong ngày, khóe miệng của cậu mấp máy:
“Hiểu rồi, quyển sách này rất phù hợp với mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.