Chương 5
Loạn
21/09/2022
Editor: Linh Le
Trong suốt kì nghỉ của Trì Kinh Hồng, anh chàng người Anh ấy cũng không có rời đi. Quả thật, sau khi cạo râu, người đó đã trở thành một anh chàng đẹp trai như lời Trì Hồng Nhạn nói.Trì Hồng Nhạn rất thích nghe anh ta kể về những chuyến đi và những trải nghiệm của mình. Bọn họ thường ngồi trong sân và nói chuyện với nhau.
Có một hôm, khi nghe Jack kể về đất nước mang tên Ireland, Trì Kinh Hồng thấy đôi mắt Trì Hồng Nhạn ánh lên những tia sáng rạng ngời.
Tối đến, Trì Hồng Nhạn tới phòng cậu, nhìn rất lâu vào tấm bản đồ thế giới treo trên tường.
Trì Kinh Hồng thấy cô vuốt ve hồi lâu kí hiệu đất nước Ireland trên bản đồ thế giới. Dưới ánh đèn, có ánh nước nổi lên trong mắt cô. Khẽ chớp mắt, chúng trở thành một loại chất lỏng trong suốt như ngọc trai rơi xuống.
Họ ở gần nhau tới nỗi cậu chỉ cần vươn nhẹ tay ra là có thể lau đi hai hàng nước mắt ấy.
Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn chúng chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Ireland, mình đã mơ về hình dáng của nó, mơ về những bãi biển, đồi núi, đồng bằng, rừng cây và cả những cành olive. Mình còn mơ thấy hậu duệ của người Celtic trồng những khóm cỏ ba lá trên ban công của họ. Ở đó, vào mùa lễ hội, họ mặc trang phục truyền thống, hát và nhảy múa cùng nhau."
"Kinh Hồng, cậu biết không. Mẹ mình đã mang thai mình khi bà ở Ireland đấy. Nghe ông ngoại nói, bà ấy rất thích Ireland nên vào năm hai mươi tuổi bà đã đến và sống ở đó được ba năm. Ở đó, bà cũng gặp được người mà mình thật lòng yêu thương. "
"Một ngày nào đó, mình cũng sẽ đến nơi đấy. Đợi khi mình biết thêm nhiều điều hơn và khi mình khoẻ hơn nữa mình sẽ đi. Tới lúc đó, cậu sẽ đi cùng với mình chứ, Kinh Hồng?"
Tất nhiên là không rồi, đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Trì Kinh Hồng.
" Tới lúc đó rồi tính sau!"
Lần đầu tiên, Trì Kinh Hồng cảm nhận được rằng từng mảnh xương trên cơ thể của cậu đều toát lên sự lạnh lùng. Bằng không, tại sao cậu lại có thể thờ ơ trước nước mắt của cô như vậy chứ?
Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa họ lại sớm tối ở cạnh nhau.
Cô gái này thực ra rất tốt với cậu. Mỗi khi có đồ ăn ngon thì luôn để dành cho cậu một phần. Mỗi khi có chuyện vui thì luôn kể cho cậu biết đầu tiên. Mỗi khi có khách tới nhà chơi thì luôn kéo tay cậu và nói với khách rằng đây là Kinh Hồng, là người thông minh nhất trong nhà của chúng ta.
Và còn rất nhiều, rất nhiều thứ nữa...
Nhưng tại sao một cô gái như thế lúc đó lại dùng thái độ cao ngạo như thế để nói ra câu đó?
Ông ơi, cháu muốn cậu ấy.
Năm chữ nhẹ bẫng ấy cứ như thế tạo thành một bức tường cản trong trái tim cậu năm mười hai tuổi.
Thở dài một hơi, Kinh Hồng đúng là vô tình thật. Cô rơi nước mắt như thế mà cũng không làm cậu mềm lòng được.
" Kinh Hồng, cậu thực sự rất giống một khúc gỗ". Trì Hồng Nhạn khẽ cười nhìn vào mắt cậu: " Nếu mình nói mình không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, cậu liệu có đối xử với mình thân thiện nhẹ nhàng hơn một chút không, liệu có nói chuyện với mình nhiều hơn một chút không, liệu có..."
" Đừng nói bậy!" Trì Kinh Hồng vội vã ngắt lời cô. " Bây giờ chẳng phải cậu đang rất tốt sao? Có thể chạy nhảy, có thể cười đùa, nói gì tới chuyện chết chóc ở đây."
Trì Hồng Nhạn cảm thấy mấy lời đó rất chói tai.
Trì Hồng Nhạn hài lòng nở nụ cười. Cô chắp hai tay sau lưng, đi một vòng quanh cậu, sau đó lại nhìn thẳng vào mặt cậu.
" Kinh Hồng, thì ra cậu cũng không tuyệt lắm. Jack nói cậu là một chàng trai tuyệt vời đấy." Đưa tay ra, khẽ vén tóc lên, cô nói tiếp: " Thật là vô lí. Mình là một người yêu đời, mình muốn trở thành một vị khách lữ hành như Jack, mang balo lên và đi du lịch, mình còn phải xem cậu cưới vợ, rồi giúp cậu trông con nữa chứ."
Câu nói cuối cùng khiến Trì Kinh Hồng rất khó chịu, như thể có cái gì đó đè nặng lên ngực của cậu.
Về sau,Trì Kinh Hồng thường nghĩ, cậu không hiểu tại sao khi nói về việc mình chỉ có thể sống không quá hai mươi lăm tuổi, Trì Hồng Nhạn lại có thái độ vô tâm vô tư đến vậy?
Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn, mẹ Minh sẽ gọi họ dậy thật sớm và nấu cho họ một bát mì trường thọ. Năm nay cũng không ngoại lệ. Giống như lúc này đây, Trì Hồng Nhạn đã đứng trước cửa phòng Trì Kinh Hồng, chỉ cần mở cửa, câụ sẽ thấy ngay cô đang đứng ở đấy. Lúc đó, cô thường mỉm cười và nói, Kinh Hồng, chúc sinh nhật của chúng ta thật vui vẻ.
Tiếp đến, cô sẽ đặt một món quà lên tay cậu, chúng thường là những vỏ sò với nhiều màu sắc khác nhau. Mỗi lần như thế, cô dùng rất nhiều từ ngữ để nói về việc rằng chúng đẹp như thế nào, rằng cô đã phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được chúng.
Vào bữa sáng, Trì Thanh Dương hỏi hai người bọn họ:
" Hai đứa năm nay định tổ chức sinh nhật như thế nào?"
Mấy năm trước, ông thường đưa hai đứa đi thuyền câu cá trên biển. Nhưng rồi ông lại phát hiện hai đứa nó chẳng có chút gì là hứng thú cả.
Suy nghĩ một lúc, Trì Kinh Hồng nói: " Ông ơi, năm nay cháu muốn tổ chức cùng các bạn trong lớp ạ."
Trì Kinh Hồng mười lăm tuổi đã biết cách giao thiệp với những người xung quanh. Cậu hiểu rõ ai có thể giúp cậu, ai có thể hợp làm bạn xã giao.
Vì thế mà Trì Kinh Hồng có rất nhiều bạn bè.
" Như thế à!". Trì Thanh Dương suy nghĩ một lúc rồi nhìn cháu gái đang thất vọng. " Được thôi, nhưng nhớ đưa Hồng Nhạn đi cùng nhé!"
" Đừng, đừng!" Trì Hồng Nhạn nhanh chóng xua tay. " Cháu không quen với các bạn cùng lớp Kinh Hồng. Vì thế cháu không muốn đi đâu."
Cô quay đầu sang phía Jack: " Jack, anh sẽ ở lại với em hôm nay chứ? Chúng ta hãy đi tới hòn đảo đối diện đi. Chẳng phải anh nói muốn đi sang hòn đảo lửa phía đối diện đó sao?"
" Cô bé" Jack cầm dao và nĩa vỗ vào vai Trì Hồng Nhạn. " Em nên ở cùng với mấy người bạn cùng trang lứa vào ngày sinh nhật của mình đi. Thật không hay khi suốt ngày cứ kè kè bên cạnh một ông chú như tôi. Đừng tự làm cho mình lạc hậu nữa, Hồng Nhạn công chúa."
" Hồng Nhạn công chúa?" Trì Hồng Nhạn bật cười, lấy đũa của mình nâng cằm Jack lên: " Ông chú? Để em xem nào? Nhưng ông chú này lại rất đẹp trai. Có muốn cùng Hồng Nhạn công chúa ở lại trong cung điện không?"
Trì Kinh Hồng cau mày lại. Cô gái này vẫn tùy tiện như mọi khi. Nụ cười tùy tiện, hành động cũng tùy tiện.
Khi ánh hoàng hôn bao phủ lên mặt biển, Trì Hồng Nhạn tiễn Trì Kinh Hồng lên phà.
Ngày hôm đó, Trì Hồng Nhạn mặc một chiếc váy là quà sinh nhật mà Jack đã đặc biệt chuẩn bị cho cô. Là một chiếc váy khá dài và rộng, có in hoa văn cỏ ba lá.
Chiếc váy đó là Jack đã gọi một cuộc xuyên qua đại dương nhờ bạn bè ở Ireland gửi cho cách đây nửa tháng. Người ta nói rằng những cô gái người Celtic mỗi khi đến tuổi trưởng thành thường được bố mẹ tặng cho một món quà như thế. Những chiếc váy dài có hình cỏ ba lá và được làm thủ công. Nghe nói, phụ nữ Celtic luôn trân trọng món quà đó cho tới khi già, thậm chí là cho tới khi chết.
Họ đứng cạnh nhau trên tầng cao của phà. Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên mặt Trì Hồng Nhạn. Sự nhẹ nhàng mềm mại đó như lan đến tận trái tim của Trì Kinh Hồng.
Cơn gió buổi chiều thổi tung mái tóc và làn váy của cô lên khiến cô trông như một tiên nữ. Trong một khoảnh khắc, Trì Kinh Hồng cảm thấy như cơn gió đó sẽ thổi cô bay đi mất, bay lên bầu trời xa xăm, bay tới đất nước mang tên Ireland kia.
Trì Kinh Hồng còn cảm thấy cô gái đứng trước mặt này như thuộc về quốc gia Celtic từ lâu đã nằm sâu dưới đáy đại dương.
Theo bản năng, Trì Kinh Hồng vươn tay ra giữ cô lại.
Nghiêng đầu sang, Trì Hồng Nhạn nhìn cậu mỉm cười, nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi buồn khiến cậu cảm thấy xa lạ. Sau đó cô nhanh chóng cụp mắt xuống.
" Kinh Hồng, cậu biết không? Mẹ mình mất ngay từ lúc mới sinh ra mình. Vì thế mà sinh nhật của mình là ngày giỗ của mẹ, ngày mình chào đời cũng là ngày mẹ phải rời khỏi thế giới này. Thật tàn nhẫn, phải không?"
" Bà ấy đã chịu nhiều đau đớn để đưa mình tới thế giới này và cuối cùng lại bỏ lại một mình mình." Trì Hồng Nhạn đặt một bàn tay lên trái tim minh " Vì vậy mà ngày hôm nay, ở nơi này đang rất đau."
Cô cúi đầu xuống, Trì Kinh Hồng không nhìn rõ biểu cảm của cô. Gió thổi làm cho mấy sợi tóc của cô bay vào mặt cậu. Cậu nhẹ nhàng vén những sợi tóc đó ra sau tai giúp cô.
Vô tình, cậu đụng phải giái tai cô, mềm mềm, như thể đang chạm vào một nhúm bông gòn vậy, khiến cậu không tự chủ được mà vuốt ve tóc cô.
Cô gái nhỏ tựa đầu lên vai cậu, vòng tay quanh eo cậu, nhẹ nhàng, cô nói:
" Kinh Hồng, cậu đúng là một khúc gỗ. Mình buồn như vậy mà cậu lại không muốn nói gì để an ủi mình ư?"
Bàn tay Trì Kinh Hồng đặt trên đầu Trì Hồng Nhạn. Giờ phút này đây, cả thế giới như bị yểm bùa chú, thời gian như ngừng trôi, sóng biển như ngừng vỗ.
Cô gái tên Trì Hồng Nhạn đang kiểm soát tâm trí cậu.
" Kỳ thực, mình cũng chưa từng được gặp bố mẹ mình. Lúc còn chưa hiểu chuyện, mình cứ nghĩ rằng cậu mợ chính là bố mẹ. Có lần có mấy người nói mình là con chó nhỏ không ai cần cả, mình đã khóc và chạy tới kể lể với cậu. Mình vẫn nhớ rõ lời ông ấy nói lúc đó. Ông ấy nói, đi đi, đừng làm phiền đến ta, suốt ngày chỉ biết khóc và mang đến những điều xui xẻo. Anh họ đứng một bên cười cười. Sau đó, mình nghĩ có lẽ cậu ghét mình là do mình hay khóc. Nhưng dần dần dần mình nhận ra điều đó không đúng. Vào những ngày lễ, khi mọi người đều ra ngoài chơi, mình lại chỉ có thể ở nhà một mình. Khi cậu mua đồ áo mới cho anh em họ, ông lúc nào cũng nói quên không mua cho mình. Ngay cả tiền mừng tuổi mỗi năm mình cũng không có.
" Nhưng mà, không phải cậu còn có ông ngoại sao? Ông ngoại cậu thương cậu rất nhiều mà."
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Kinh Hồng nói một lúc nhiều như vậy. Giọng nói của cậu chậm rãi vang bên tai cô. Trong mơ hồ, cô như thấy Kinh Hồng nhỏ bé cũng đang trốn trong góc nhìn anh họ, em họ mặc quần áo mới với ánh mắt ngưỡng mộ.
- ------------------------
Hết chương 5
Trong suốt kì nghỉ của Trì Kinh Hồng, anh chàng người Anh ấy cũng không có rời đi. Quả thật, sau khi cạo râu, người đó đã trở thành một anh chàng đẹp trai như lời Trì Hồng Nhạn nói.Trì Hồng Nhạn rất thích nghe anh ta kể về những chuyến đi và những trải nghiệm của mình. Bọn họ thường ngồi trong sân và nói chuyện với nhau.
Có một hôm, khi nghe Jack kể về đất nước mang tên Ireland, Trì Kinh Hồng thấy đôi mắt Trì Hồng Nhạn ánh lên những tia sáng rạng ngời.
Tối đến, Trì Hồng Nhạn tới phòng cậu, nhìn rất lâu vào tấm bản đồ thế giới treo trên tường.
Trì Kinh Hồng thấy cô vuốt ve hồi lâu kí hiệu đất nước Ireland trên bản đồ thế giới. Dưới ánh đèn, có ánh nước nổi lên trong mắt cô. Khẽ chớp mắt, chúng trở thành một loại chất lỏng trong suốt như ngọc trai rơi xuống.
Họ ở gần nhau tới nỗi cậu chỉ cần vươn nhẹ tay ra là có thể lau đi hai hàng nước mắt ấy.
Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn chúng chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Ireland, mình đã mơ về hình dáng của nó, mơ về những bãi biển, đồi núi, đồng bằng, rừng cây và cả những cành olive. Mình còn mơ thấy hậu duệ của người Celtic trồng những khóm cỏ ba lá trên ban công của họ. Ở đó, vào mùa lễ hội, họ mặc trang phục truyền thống, hát và nhảy múa cùng nhau."
"Kinh Hồng, cậu biết không. Mẹ mình đã mang thai mình khi bà ở Ireland đấy. Nghe ông ngoại nói, bà ấy rất thích Ireland nên vào năm hai mươi tuổi bà đã đến và sống ở đó được ba năm. Ở đó, bà cũng gặp được người mà mình thật lòng yêu thương. "
"Một ngày nào đó, mình cũng sẽ đến nơi đấy. Đợi khi mình biết thêm nhiều điều hơn và khi mình khoẻ hơn nữa mình sẽ đi. Tới lúc đó, cậu sẽ đi cùng với mình chứ, Kinh Hồng?"
Tất nhiên là không rồi, đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Trì Kinh Hồng.
" Tới lúc đó rồi tính sau!"
Lần đầu tiên, Trì Kinh Hồng cảm nhận được rằng từng mảnh xương trên cơ thể của cậu đều toát lên sự lạnh lùng. Bằng không, tại sao cậu lại có thể thờ ơ trước nước mắt của cô như vậy chứ?
Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa họ lại sớm tối ở cạnh nhau.
Cô gái này thực ra rất tốt với cậu. Mỗi khi có đồ ăn ngon thì luôn để dành cho cậu một phần. Mỗi khi có chuyện vui thì luôn kể cho cậu biết đầu tiên. Mỗi khi có khách tới nhà chơi thì luôn kéo tay cậu và nói với khách rằng đây là Kinh Hồng, là người thông minh nhất trong nhà của chúng ta.
Và còn rất nhiều, rất nhiều thứ nữa...
Nhưng tại sao một cô gái như thế lúc đó lại dùng thái độ cao ngạo như thế để nói ra câu đó?
Ông ơi, cháu muốn cậu ấy.
Năm chữ nhẹ bẫng ấy cứ như thế tạo thành một bức tường cản trong trái tim cậu năm mười hai tuổi.
Thở dài một hơi, Kinh Hồng đúng là vô tình thật. Cô rơi nước mắt như thế mà cũng không làm cậu mềm lòng được.
" Kinh Hồng, cậu thực sự rất giống một khúc gỗ". Trì Hồng Nhạn khẽ cười nhìn vào mắt cậu: " Nếu mình nói mình không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, cậu liệu có đối xử với mình thân thiện nhẹ nhàng hơn một chút không, liệu có nói chuyện với mình nhiều hơn một chút không, liệu có..."
" Đừng nói bậy!" Trì Kinh Hồng vội vã ngắt lời cô. " Bây giờ chẳng phải cậu đang rất tốt sao? Có thể chạy nhảy, có thể cười đùa, nói gì tới chuyện chết chóc ở đây."
Trì Hồng Nhạn cảm thấy mấy lời đó rất chói tai.
Trì Hồng Nhạn hài lòng nở nụ cười. Cô chắp hai tay sau lưng, đi một vòng quanh cậu, sau đó lại nhìn thẳng vào mặt cậu.
" Kinh Hồng, thì ra cậu cũng không tuyệt lắm. Jack nói cậu là một chàng trai tuyệt vời đấy." Đưa tay ra, khẽ vén tóc lên, cô nói tiếp: " Thật là vô lí. Mình là một người yêu đời, mình muốn trở thành một vị khách lữ hành như Jack, mang balo lên và đi du lịch, mình còn phải xem cậu cưới vợ, rồi giúp cậu trông con nữa chứ."
Câu nói cuối cùng khiến Trì Kinh Hồng rất khó chịu, như thể có cái gì đó đè nặng lên ngực của cậu.
Về sau,Trì Kinh Hồng thường nghĩ, cậu không hiểu tại sao khi nói về việc mình chỉ có thể sống không quá hai mươi lăm tuổi, Trì Hồng Nhạn lại có thái độ vô tâm vô tư đến vậy?
Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn, mẹ Minh sẽ gọi họ dậy thật sớm và nấu cho họ một bát mì trường thọ. Năm nay cũng không ngoại lệ. Giống như lúc này đây, Trì Hồng Nhạn đã đứng trước cửa phòng Trì Kinh Hồng, chỉ cần mở cửa, câụ sẽ thấy ngay cô đang đứng ở đấy. Lúc đó, cô thường mỉm cười và nói, Kinh Hồng, chúc sinh nhật của chúng ta thật vui vẻ.
Tiếp đến, cô sẽ đặt một món quà lên tay cậu, chúng thường là những vỏ sò với nhiều màu sắc khác nhau. Mỗi lần như thế, cô dùng rất nhiều từ ngữ để nói về việc rằng chúng đẹp như thế nào, rằng cô đã phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được chúng.
Vào bữa sáng, Trì Thanh Dương hỏi hai người bọn họ:
" Hai đứa năm nay định tổ chức sinh nhật như thế nào?"
Mấy năm trước, ông thường đưa hai đứa đi thuyền câu cá trên biển. Nhưng rồi ông lại phát hiện hai đứa nó chẳng có chút gì là hứng thú cả.
Suy nghĩ một lúc, Trì Kinh Hồng nói: " Ông ơi, năm nay cháu muốn tổ chức cùng các bạn trong lớp ạ."
Trì Kinh Hồng mười lăm tuổi đã biết cách giao thiệp với những người xung quanh. Cậu hiểu rõ ai có thể giúp cậu, ai có thể hợp làm bạn xã giao.
Vì thế mà Trì Kinh Hồng có rất nhiều bạn bè.
" Như thế à!". Trì Thanh Dương suy nghĩ một lúc rồi nhìn cháu gái đang thất vọng. " Được thôi, nhưng nhớ đưa Hồng Nhạn đi cùng nhé!"
" Đừng, đừng!" Trì Hồng Nhạn nhanh chóng xua tay. " Cháu không quen với các bạn cùng lớp Kinh Hồng. Vì thế cháu không muốn đi đâu."
Cô quay đầu sang phía Jack: " Jack, anh sẽ ở lại với em hôm nay chứ? Chúng ta hãy đi tới hòn đảo đối diện đi. Chẳng phải anh nói muốn đi sang hòn đảo lửa phía đối diện đó sao?"
" Cô bé" Jack cầm dao và nĩa vỗ vào vai Trì Hồng Nhạn. " Em nên ở cùng với mấy người bạn cùng trang lứa vào ngày sinh nhật của mình đi. Thật không hay khi suốt ngày cứ kè kè bên cạnh một ông chú như tôi. Đừng tự làm cho mình lạc hậu nữa, Hồng Nhạn công chúa."
" Hồng Nhạn công chúa?" Trì Hồng Nhạn bật cười, lấy đũa của mình nâng cằm Jack lên: " Ông chú? Để em xem nào? Nhưng ông chú này lại rất đẹp trai. Có muốn cùng Hồng Nhạn công chúa ở lại trong cung điện không?"
Trì Kinh Hồng cau mày lại. Cô gái này vẫn tùy tiện như mọi khi. Nụ cười tùy tiện, hành động cũng tùy tiện.
Khi ánh hoàng hôn bao phủ lên mặt biển, Trì Hồng Nhạn tiễn Trì Kinh Hồng lên phà.
Ngày hôm đó, Trì Hồng Nhạn mặc một chiếc váy là quà sinh nhật mà Jack đã đặc biệt chuẩn bị cho cô. Là một chiếc váy khá dài và rộng, có in hoa văn cỏ ba lá.
Chiếc váy đó là Jack đã gọi một cuộc xuyên qua đại dương nhờ bạn bè ở Ireland gửi cho cách đây nửa tháng. Người ta nói rằng những cô gái người Celtic mỗi khi đến tuổi trưởng thành thường được bố mẹ tặng cho một món quà như thế. Những chiếc váy dài có hình cỏ ba lá và được làm thủ công. Nghe nói, phụ nữ Celtic luôn trân trọng món quà đó cho tới khi già, thậm chí là cho tới khi chết.
Họ đứng cạnh nhau trên tầng cao của phà. Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu lên mặt Trì Hồng Nhạn. Sự nhẹ nhàng mềm mại đó như lan đến tận trái tim của Trì Kinh Hồng.
Cơn gió buổi chiều thổi tung mái tóc và làn váy của cô lên khiến cô trông như một tiên nữ. Trong một khoảnh khắc, Trì Kinh Hồng cảm thấy như cơn gió đó sẽ thổi cô bay đi mất, bay lên bầu trời xa xăm, bay tới đất nước mang tên Ireland kia.
Trì Kinh Hồng còn cảm thấy cô gái đứng trước mặt này như thuộc về quốc gia Celtic từ lâu đã nằm sâu dưới đáy đại dương.
Theo bản năng, Trì Kinh Hồng vươn tay ra giữ cô lại.
Nghiêng đầu sang, Trì Hồng Nhạn nhìn cậu mỉm cười, nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi buồn khiến cậu cảm thấy xa lạ. Sau đó cô nhanh chóng cụp mắt xuống.
" Kinh Hồng, cậu biết không? Mẹ mình mất ngay từ lúc mới sinh ra mình. Vì thế mà sinh nhật của mình là ngày giỗ của mẹ, ngày mình chào đời cũng là ngày mẹ phải rời khỏi thế giới này. Thật tàn nhẫn, phải không?"
" Bà ấy đã chịu nhiều đau đớn để đưa mình tới thế giới này và cuối cùng lại bỏ lại một mình mình." Trì Hồng Nhạn đặt một bàn tay lên trái tim minh " Vì vậy mà ngày hôm nay, ở nơi này đang rất đau."
Cô cúi đầu xuống, Trì Kinh Hồng không nhìn rõ biểu cảm của cô. Gió thổi làm cho mấy sợi tóc của cô bay vào mặt cậu. Cậu nhẹ nhàng vén những sợi tóc đó ra sau tai giúp cô.
Vô tình, cậu đụng phải giái tai cô, mềm mềm, như thể đang chạm vào một nhúm bông gòn vậy, khiến cậu không tự chủ được mà vuốt ve tóc cô.
Cô gái nhỏ tựa đầu lên vai cậu, vòng tay quanh eo cậu, nhẹ nhàng, cô nói:
" Kinh Hồng, cậu đúng là một khúc gỗ. Mình buồn như vậy mà cậu lại không muốn nói gì để an ủi mình ư?"
Bàn tay Trì Kinh Hồng đặt trên đầu Trì Hồng Nhạn. Giờ phút này đây, cả thế giới như bị yểm bùa chú, thời gian như ngừng trôi, sóng biển như ngừng vỗ.
Cô gái tên Trì Hồng Nhạn đang kiểm soát tâm trí cậu.
" Kỳ thực, mình cũng chưa từng được gặp bố mẹ mình. Lúc còn chưa hiểu chuyện, mình cứ nghĩ rằng cậu mợ chính là bố mẹ. Có lần có mấy người nói mình là con chó nhỏ không ai cần cả, mình đã khóc và chạy tới kể lể với cậu. Mình vẫn nhớ rõ lời ông ấy nói lúc đó. Ông ấy nói, đi đi, đừng làm phiền đến ta, suốt ngày chỉ biết khóc và mang đến những điều xui xẻo. Anh họ đứng một bên cười cười. Sau đó, mình nghĩ có lẽ cậu ghét mình là do mình hay khóc. Nhưng dần dần dần mình nhận ra điều đó không đúng. Vào những ngày lễ, khi mọi người đều ra ngoài chơi, mình lại chỉ có thể ở nhà một mình. Khi cậu mua đồ áo mới cho anh em họ, ông lúc nào cũng nói quên không mua cho mình. Ngay cả tiền mừng tuổi mỗi năm mình cũng không có.
" Nhưng mà, không phải cậu còn có ông ngoại sao? Ông ngoại cậu thương cậu rất nhiều mà."
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Kinh Hồng nói một lúc nhiều như vậy. Giọng nói của cậu chậm rãi vang bên tai cô. Trong mơ hồ, cô như thấy Kinh Hồng nhỏ bé cũng đang trốn trong góc nhìn anh họ, em họ mặc quần áo mới với ánh mắt ngưỡng mộ.
- ------------------------
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.