Chương 55: Tiểu biệt thắng tân hôn!
Bắc Nam
06/09/2020
Đinh Hán Bạch đứng ngoài bờ tường rất lâu, đèn Khổng Minh cũng đã bay tới chân trời rồi mà anh vẫn đứng thẳng. Bỗng, từ bên trong văng ra một viên đá cuội, là đá trong vườn hoa.
Đây là Kỷ Thận Ngữ bắn tín hiệu cho anh, Kỷ Thận Ngữ nhìn thấy rồi.
Anh từng bước một lùi về sau, lưu luyến rời đi, đi qua cửa lớn nhà họ Đinh anh liếc mắt một cái, không biết hai vị gia trưởng kia dạo này thế nào rồi. Trở lại Sùng Thủy, anh xếp vài bộ quần áo, muốn đi một chuyến đến Thượng Hải.
Vừa sáng đã ký thác người mua, đi suốt đêm, sau khi đến liền tham gia buổi đấu giá. Trương Tư Niên đang đóng lại ván giường, vừa hát, hồi tưởng lại quang cảnh thuở thiếu thời lần đầu tiên đi Thượng Hải, sau khi quay về thì không làm gì khác, thấy ai không vừa mắt liền mắng người ta là “Thằng khốn nạn”.
Đinh Hán Bạch tốc chiến tốc thắng, đổi một cái áo gió, trước khi đi để lại hai xấp tiền mặt. “Đừng sửa nữa, mua cái giường mới đi, số còn lại người cứ giữ lấy.” Anh dặn, “Xấp kia nếu có cơ hội thì đưa cho sư đệ con.”
Trương Tư Niên hỏi: “Buổi tối con làm gì đấy? Không gặp nau à?”
Đinh Hán Bạch nếu như thật sự muốn gặp thì leo tường vào cũng không khó, nhưng anh không có tính tự chủ tốt như vậy, một khi nhìn thấy sẽ không đi được. Nhịn thêm vậy, chờ anh trở về, dù hóa thành khói cũng phải bay tới trước mặt Kỷ Thận Ngữ.
Anh xách balo rời đi, nhân lúc trời chưa sáng.
Tàu hỏa xuất phát vào sáng sớm, các lữ khách vừa lên xe liền ngủ.
Đinh Hán Bạch đi toa nối hút thuốc, hồi tưởng lại ánh hoàng hôn trên đường đến Xích Phong. Giây phút đó thật là đẹp, anh ôm lấy Kỷ Thận Ngữ từ phía sau, yên tĩnh thong dong che giấu tiếng tim đập, không giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Đâu chỉ có mình anh, Kỷ Thận Ngữ nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn lên bầu trời, chờ đợi đèn Khổng Minh bay xa sẽ quay lại. Đêm rất tối, phòng lại sáng, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Tiết trời ngày càng ấm, sức khỏe Đinh Duyên Thọ mệt mỏi vì tức giận lại chẳng thấy tốt hơn, thông tin Đinh Nhĩ Hòa tiết lộ như một cái búa tạ, đả kích rất lớn đến người cha nguyên tắc cứng rắn này. Cứ như vậy, ông ở nhà dưỡng bệnh, để Đinh Hậu Khang toàn quyền quản ba gian Ngọc Tiêu Ký.
Trên bàn cơm, Đinh Nhĩ Hòa biết thời biết thế: “Bác cả, cửa hàng số một quan trọng nhất, bác không có mặt không ai trông coi, nếu không để ba con ra quản lý trước.” Nói xong, hắn gắp cái quẩy cuối cùng, không ngờ bị đôi đũa đối diện cướp đi.
Kỷ Thận Ngữ xé quẩy ra làm hai, một phần cho Khương Đình Ân, một phần cho Đinh Khả Dũ, nói: “Sư phụ, anh ba trông chừng con, bọn con đều ở cửa hàng số ba, Đình Ân làm đồ trang sức cũng ở đó. Nếu như chú hai đến cửa hàng số một, anh hai ở cửa hàng số hai, vậy hai cửa hàng đó sẽ có chút khẩn trương.”
Đinh Nhĩ Hòa nói: “Không có vấn đề gì là được, trong lòng tôi nắm chắc.”
Kỷ Thận Ngữ nhắc lại chuyện xưa: “Lúc trước cửa hàng số hai nhờ sư phụ làm một đống lặc tử và mề đay, chứng tỏ anh hai và chú hai đều không giúp được, mỗi cửa hàng chỉ một người quản thực sự sẽ không xảy ra vấn đề sao.” echkidieu2029.wordpress.com
Cậu nhắc nhở Đinh Duyên Thọ, nói tiếp: “Sư phụ, con và anh ba đến cửa hàng số một, công việc của sư phụ trên tay con vốn đang làm dở dang, chung quy phải có đầu có đuôi. Chú hai và anh hai vẫn ở cửa hàng số hai, đồ trang sức làm nhanh, Đình Ân một mình ở cửa hàng số ba là được.”
Kỷ Thận Ngữ tại dưới bàn đá Khương Đình Ân một cái, Khương Đình Ân lập tức vỗ ngực bảo đảm, Đinh Khả Dũ cũng biểu thị không có ý kiến. Đinh Duyên Thọ đồng ý, ăn xong liền trở về phòng nằm, Đinh Nhĩ Hòa không có cơ hội bác bỏ.
Cùng nhau ra ngoài, Đinh Hậu Khang bụng phệ đi ở phía trước, bốn sư huynh đệ đi ở phía sau. Ra tới đầu phố mỗi người đi một ngả, Kỷ Thận Ngữ quay người nhìn Đinh Nhĩ Hòa, lúc kề sát vai nhau, đối phương nói: “Cậu ở nhà chỉ là người ngoài, ở trong cửa hàng là một người làm công không có cổ phần, đừng nhớ lộn.”
Giọng điệu rất thấp, trong vẻ bình thản lẫn chút tức giận, Kỷ Thận Ngữ lưỡng lự: “Chính là bởi vì em không có cổ phần, vậy nên những gì em nói, những gì em làm, không có ai có thể phán tội danh dã tâm nham hiểm cho em được.”
Người có mục đích cũng sẽ có yếu điểm, có yếu điểm sẽ bị hạn chế. Kỷ Thận Ngữ quang minh chính đại, ở nhà hi vọng Đinh Duyên Thọ sớm ngày tha thứ cho Đinh Hán Bạch, hai cha con cùng hòa nhau; ở Ngọc Tiêu Ký cậu tất cả đều cân nhắc vì cửa hàng, ai có tâm địa gian xảo thì cậu sẽ đối phó với người đó.
Kỷ Thận Ngữ cùng Đinh Khả Dũ đến cửa hàng số một, đường lớn Nghênh Xuân không phụ lòng cái tên này, hai bên đường hoa nở đón xuân rất nhiệt liệt. Người đi đường đều xoay cổ ngắm nhìn, chỉ có lòng cậu tĩnh lặng như nước, mở cửa liền vào trong tiệm. Trước mặt người khác cậu vừa lễ phép vừa chu đáo, làm việc, tiếp khách, quản lý mọi phương diện trong tiệm. Đợi đến lúc rảnh rỗi, quay lưng lại, cậu liền trầm mặc ít nói như một miếng gỗ.
Trong lúc đó, cậu nhớ Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch đêm nay có còn xuất hiện ở ngoài tường nữa không?
Chỉ cái vấn đề này thôi, cậu cũng có thể suy nghĩ một trăm lẻ tám nghìn lần.
“Kỷ Trân Châu, nghỉ một lát đi.” Đinh Khả Dũ tiến vào, xắn tay áo đeo tạp dề, “Mấy ngày qua chỉ toàn giám thị cậu, chưa sờ tới máy móc, tôi làm việc một chút.”
Kỷ Thận Ngữ có lòng chuẩn bị trà nước, còn lau dao, sau đó giống như vô ý nói: “Trên đường hoa nở đẹp thật, mấy cô gái nhìn thấy cũng không nhúc nhích.”
Đinh Khả Dũ thuận miệng nói: “Con gái mà, khó cưỡng lại lắm.”
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Anh ba, anh không phải có bạn gái sao? Đẹp không?”
Đinh Khả Dũ trêu ghẹo cậu: “Cậu cũng đâu thích con gái, hỏi người ta có xinh đẹp hay không làm gì.” Nói xong bất đắc dĩ thở dài, “Lâu rồi không gặp, chắc đang giận tôi rồi.”
Ngày ngày đều đi giám thị, không chỉ không để ý tới máy móc, cũng không đoái hoài tới bạn gái. Kỷ Thận Ngữ thăm dò xong lòng sinh kế, không nói gì, đến tiền sảnh trông quầy. Tháng Năm rồi, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Đinh Hán Bạch, cậu nhất định phải gặp mặt đối phương.
Người làm công vừa đến, nhìn thấy cậu cười đắc ý một mình, cũng cười theo.
Mặt cậu đỏ lên, phô trương thanh thế, ra vẻ thợ chính: “Món đồ buổi sáng vừa ra đã ghi sổ chưa? Tháng Năm rồi, vật liệu đem tới hồi tháng trước đã phân loại chưa?”
Người làm công đáp: “Không phải trước kia cậu tự làm sao?”
Kỷ Thận Ngữ bận đến mê sảng, cậu cứ lo làm việc, làm xong liền xóa hết khỏi đầu, không nhớ, cả một khoang não lớn, chỉ lo nghĩ đến Đinh Hán Bạch. Cậu lại bắt đầu cười, liền dùng dáng vẻ này tiếp đón khách hàng, bán đồ càng thêm thuận lợi.
Đáng tiếc không vui được đến trời tối, đóng cửa trở về thì bị Khương Đình Ân kéo đến phòng Khương Thải Vi, tư thế kia, là người một nhà nói chuyện thần bí. “Hôm nay anh hai đến cửa hàng số ba, hỏi sổ sách.” Khương Đình Ân nói, “Tui không quản sổ sách, nhưng biết lợi nhuận vẫn đang tăng cao, nên nói cho ổng biết như vậy.”
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Ổng có chuyện gì hả?”
Khương Đình Ân đáp: “Không biết, ổng chỉ nói chúng ta làm rất tốt, còn nói cửa hàng số hai không so được, rồi không nhắc nữa.”
Vô duyên vô cớ, nhất định còn có chiêu, Kỷ Thận Ngữ không nói gì, cũng bảo Khương Đình Ân cũng đừng để ý, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Khương Thải Vi, cậu hơi lúng túng mím môi một cái. Khương Thải Vi là trưởng bối, hẳn là cũng đau lòng vì chuyện của cậu và Đinh Hán Bạch, cậu cảm thấy rất có lỗi.
Không ngờ Khương Thải Vi nói: “Đình Ân, Hán Bạch không ở nhà, Thận Ngữ có chuyện gì cần con giúp thì con phải cố hết sức giúp đấy nhé.”
Khương Đình Ân nhanh miệng: “Anh đại không có mặt nên nghe lời chị dâu chứ gì?”
Kỷ Thận Ngữ đột nhiên đứng phắt dậy, mà hai cô cháu nhà người ta còn chưa làm gì. Nhưng nghĩ lại, đối phương đến cả chuyện này cũng dám đùa, có phải là… Có phải là không còn phản đối cậu và Đinh Hán Bạch ở bên nhau rồi đúng không?
Trong phòng nhất thời náo loạn, Khương Đình Ân bị Khương Thải Vi đuổi theo đánh, nước hoa cũng đập hư một bình. Kỷ Thận Ngữ trốn theo, hai người một hơi chạy về tiểu viện, đứng ở cổng vòm, đối mặt thở dốc, người cùng cảnh ngộ.
Kỷ Thận Ngữ thăm dò: “… Trong lòng anh nghĩ như thế nào?”
Khương Đình Ân nói lắp: “Tui, tui đùa thôi, cậu cũng không phải phụ nữ, làm sao làm chị dâu được.” Chột dạ, ánh mắt bối rối, không chống đỡ được, “Thôi, tui ích kỷ… Tui không phản đối chuyện cậu và anh đại nữa!”
Kỷ Thận Ngữ vui vẻ nói: “Thật sao?! Anh đúng là người chí công vô tư!”
Khương Đình Ân nói: “Vậy sẽ không có ai giành chị Tiểu Mẫn với tui nữa.”
Nguyên nhân gì cũng được, dù sao Kỷ Thận Ngữ cũng có người ủng hộ đầu tiện, cậu hận không thể lập tức khắc một pho tượng Du Long Diễn Phượng cho Khương Đình Ân và Thương Mẫn Nhữ. Hai người náo loạn nửa ngày, cuối cùng Khương Đình Ân hỏi, có cần báo chuyện Đinh Nhĩ Hòa hỏi sổ sách cho Đinh Duyên Thọ nghe không.
Kỷ Thận Ngữ đáp không cần, trước mắt chỉ mới hỏi một chút mà thôi, nếu quá phòng bị sẽ cho thấy bọn họ hẹp hòi. Cậu còn bảo Khương Đình Ân từ cửa hàng số ba lấy một sợi dây chuyền về, hình dáng đóa hoa, kí vào sổ của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thận Ngữ ngồi xổm ở vườn hoa tưới nước, một tràng tiếng bước chân dồn dập kéo tới, Đinh Nhĩ Hòa mang theo mấy người làm công đến. Mới sáng sớm, trận chiến này cũng không thể là quét tước vệ sinh, không đợi cậu hỏi, Đinh Nhĩ Hòa đã đòi cậu chìa khóa khu nam. truyenfull reup làm chó
Cậu tất nhiên không chịu cho, nhưng Đinh Nhĩ Hòa đã gọi người tới hỗ trợ, ý là đã được Đinh Duyên Thọ đồng ý, muốn chuyển vật liệu trong phòng cơ khí. “Chuyển đi đâu? Vật liệu ở đây đều là sư ca mua, không phải vật liệu của chung.” Cậu không muốn giao nộp.
Đinh Nhĩ Hòa khách khí nói: “Quả thật là vật liệu của Hán Bạch, nhưng cậu ta không có mang đi, tôi hỏi bác cả cậu ta có còn trở về hay không, bác cả không cho cậu ta về, vậy những vật liệu này cũng không thể đặt ở đây cả đời được. Chỉ để lại vài cái, còn đâu chuyển hết về Ngọc Tiêu Ký.”
Kỷ Thận Ngữ cứng họng, cũng không nghĩ ra biện pháp kéo dài, đối phương danh chính ngôn thuận còn có mệnh lệnh của chổi lông gà, cậu không cãi được. Giao chìa khóa, cậu bất lực đứng ở trong sân nhìn người ta lục tung tùng phèo, tất cả đều vật liệu Đinh Hán Bạch yêu thích, đều là bảo vật.
Bỏ nhà tiêu sái, không lấy bất cứ gì, nhanh như vậy đã bị người khác tới giành.
Đinh Nhĩ Hòa đi tới, cười đến đẹp mặt: “Hán Bạch là một người có khí phách, gia nghiệp không cần tự ra ngoài gây dựng tiền đồ, dường như không hề quyến luyến chút nào. Thật ra tôi cảm thấy cậu mới là người cần phải đi, đã bám lấy con ruột nhà người ta, còn ngày ngày ở đây ăn cơm ngủ nghỉ, xấu hổ thật.”
Kỷ Thận Ngữ quay người tưới hoa, không hé răng, chút sỉ nhục này cậu nhịn được.
Đối phương vẫn chưa xong, lại nói: “Con ruột đi rồi, còn đứa không thân không thích lại được giữ, nói ra quả thật là trò cười cho thiên hạ. Vậy mà cậu còn yên tâm thoải mái, chỉ mình cậu như vậy, hay người Dương Châu các cậu đều có đức hạnh này? Ba cậu lúc trước cũng thú vị thật, gửi gắm mà lại gửi cho một tên sao chổi, chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng mà cũng đúng, cậu là con riêng, tật xấu này hẳn là mang từ bụng mẹ ra rồi.”
Kỷ Thận Ngữ xoay mặt: “Sao thế? Khích tôi à?” Cậu bỏ bình tưới xuống, “Tôi phá hỏng nề nếp nhà họ Đinh, dằn vặt nhà họ Đinh các người có đúng không? Tôi làm sao có thể sống yên ổn ở đây, tôi đáng ra phải nhảy xuống sông quyên sinh có đúng không? Nhưng mà mắc mớ gì tôi phải làm như vậy? Tôi không có phạm pháp, cho đến hôm nay vẫn là thợ chính của Ngọc Tiêu Ký, anh có được như vậy không? Chủ tịch nước không phê bình tôi, cục công an không lập án tôi, dân cảnh không tìm tôi nói chuyện, đến cả ủy ban hội liên hiệp phụ nữ cũng không chỉ điểm tôi, anh lấy cái quyền gì ở đây? Đinh Nhĩ Hòa anh là cái thá gì?!”
Cậu đến gần thêm một bước: “Tôi là con riêng, không sánh được với anh, mẹ anh mang thai thanh bạch, khỏe mạnh trưởng thành, có một người bác ghê gớm còn có một người cha hơi kém, vậy thì kỳ quái thật đấy, tay nghề của anh sao còn không bằng một đứa con riêng như tôi nhỉ? Là anh trời sinh ngu dốt, hay là tôi thông tuệ hơn người? Nghe nói anh học máy móc, thi được mấy lần hạng nhất rồi? Cầm được mấy tấm bằng khen rồi? Hình như là không được cái nào. Chi bằng tôi chỉ cho anh một con đường xán lạn hơn, điêu khắc không nổi tiếng thì mau chóng đổi nghề, sửa đồng hồ, mở khóa, khoan dây kéo, tự nhận rõ cái số mệnh tầm thường của mình đi!”
Tay nghề kém người ta một bậc, cãi nhau cũng không chiếm được thế thượng phong, bất tài! Đinh Nhĩ Hòa mặt đỏ tới mang tai, chỉ nói “Mày mày mày” một hồi không nói nổi nữa, đợi người làm công chuyển đồ xong, hắn bỏ lại câu “Ghê tởm” liền đi.
Cuống họng Kỷ Thận Ngữ căng đau, bước chân mơ hồ, đi tới bậc thang khu bắc từ từ té ngã, ngây ngốc nhìn sân. Trúc phú quý xanh rồi lại vàng, hoa hồng tàn rồi lại nở, những thử thách khốn đốn cậu gặp phải, sau khi chịu đựng được, sẽ càng ngóng trông có một con đường sáng sủa hơn.
Hối hận không? Mỗi ngày cậu đều tự xét.
Nhưng trái tim cậu đã sớm bị Đinh Hán Bạch lấp kín rồi, cái thân thể tầm thường này cũng được Đinh Hán Bạch thương yêu đến tột cùng, không sửa được, không quay đầu lại được. Cãi nhau với người ta như một tên lưu manh vô lại cụng được, dốc hết tâm can giữ gìn một chút lợi ích trong nhà cũng được, cậu không hề hối hận một xíu nào.
Nhịn xong, cậu đóng kỹ các cửa đến Ngọc Tiêu Ký, không ngờ tiền sảnh có một ông lão đeo kính râm, chính là Trương Tư Niên.
Cách một quầy hàng, giọng cũng hạ thấp, Kỷ Thận Ngữ khống chế cấp thiết, hỏi: “Sư phụ Trương, sư ca con sao rồi?”
Trương Tư Niên nói: “Ăn được ngủ được, ván giường cũng lăn sụp luôn rồi.” Cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của người làm công và Đinh Khả Dũ, “Đưa ta xem thử ống hương (*) này, đồ khắc à?”
(*) ống hương:
Kỷ Thận Ngữ lấy ra giới thiệu, nhìn kiểu dáng, là Dao Trì dâng thọ. Trương Tư Niên siết một chuỗi chìa khóa, đặt chìa khóa lên quầy, nhận lấy ống hương nhìn một lát, cảm thấy nước bóng (*)không xứng với kỹ thuật khắc.
(*) nước bóng: Hán Việt là “bao tương” là từ ngữ chuyên dùng trong giới đồ cổ, là lớp oxy hóa qua thời gian dài ở bên ngoài món đồ, được hình thành từ bụi, mồ hôi, thấm nước, ánh sáng xuyên qua trong không khí, dần dần tích tụ trở thành một lớp “bao tương”, và bởi vì cái lớp này nó không mờ mà nó lại bóng loáng, mình tìm hiểu bằng nhiều phương tiện thì có chỗ gọi là “nước bóng” nên mình sử dụng luôn.
Ông lão lục tục nhìn ba, bốn món, soi mói xong luôn có chỗ bất mãn, Kỷ Thận Ngữ vẫn luôn kiên nhẫn giới thiệu. Trương Tư Niên đóng vai một người khách hang khó chiều, chọn này chê kia cuối cùng không mua gì hết, bỏ đi.
Đi ra ngoài chốc lát, ông ở ngoài cửa hô một tiếng: “Tiểu sư phụ, chìa khóa tôi làm rơi rồi!”
Kỷ Thận Ngữ cầm chìa khóa đi ra đưa, đứng ở cửa, vừa giao chìa khóa liền nhận được một phong thư. Trương Tư Niên thấp giọng nói: “Đinh Hán Bạch cho cậu tiền tiêu vặt, nó đi Thượng Hải, ngày 5 mới về.”
Ngày 5? Đó không phải là sinh nhật Đinh Hán Bạch sao? Kỷ Thận Ngữ nhận lấy thật cẩn thận, trả lời: “Cảm ơn ông đã đến đây, con sẽ nghĩ cách đến gặp anh ấy.”
Trương Tư Niên muốn nói, hai đứa bây chia tay đại đi, tính kế làm gì, tội tình gì chứ. Lại không thể kết hôn, lại càng không có con, vừa nghĩ, chính ông có con mà cũng như chưa có, thôi kệ đi.
Đinh Hán Bạch ở Thượng Hải bôn ba mấy ngày, tham gia buổi đấu giá, chạy mấy cái chợ đồ cổ, còn gặp được đồng môn hồi đi du học. Bên sông Hoàng Phố, anh một mình hong gió, trước khi đi vẽ một bức kí hoạ.
Nhà như thế nào rồi? Không có anh kiếm chuyện, chắc yên bình hơn nhiều.
Ba mẹ thế nào rồi? Có nhớ anh không? Lúc nghĩ đến anh sẽ thấy phẫn nộ nhiều hơn, hay là không nỡ nhiều hơn?
Ngọc Tiêu Ký thế nào rồi? Mấy món anh đã khắc chắc bán hết rồi, sau đó lượng tiêu thụ có trượt dốc không?
Cuối cùng, anh nghĩ một chút Kỷ Thận Ngữ thế nào rồi. Anh chỉ có thể đem Kỷ Thận Ngữ đặt ở cuối cùng, bởi vì đã mở ra sẽ không ngăn được, nếu anh đặt cậu ở đầu tiên, thì mấy cái khác sẽ phải đợi lâu đấy.
Nước sông cuồn cuộn, Đinh Hán Bạch ôm lấy nhớ nhung dâng trào bước lên đường về, dựa vào hành lý ngủ một giấc, khi tỉnh lại tàu hỏa vừa vào ga. Đến lúc đó chính là ngày mùng 5 tháng 5, sinh nhật anh.
Năm đó phòng sinh có sáu sản phụ, anh sinh ra thứ tư, tiếng khóc vang dội nhất, cái đầu cũng to nhất. Sinh nhật hàng năm Khương Sấu Liễu đều nói đâu đâu, năm nay… chắc quá sức rồi.
Tàu hỏa tuýt còi, đánh vỡ màn đêm quê nhà.
Anh đón một chiếc xe ba bánh, buột miệng nói ra trạm Trì Vương, nói xong chép miệng, đổi lại thành Sùng Thủy. Đến cái hẻm cũ, gõ cái cửa tàn, tiến vào phòng tồi, ôi, chiếc giường sập đã sửa xong rồi.
Đinh Hán Bạch dính gối liền ngủ, nhét một cái hộp nhỏ dưới gối.
Hôm đó bầu không khí đã định là không bình thường, cá trong ao vẫy đuôi cũng tém lại một chút. Bữa sáng cũng qua quýt, một nồi sữa đậu nành là xong, người người rót một bát uống no, không dám phẫn nộ lại không dám nói, đón sinh nhật người nào đó còn phiền muộn hơn cả tiết Thanh Minh.
Kỷ Thận Ngữ kéo Đinh Khả Dũ đến tiểu viện, lấy ra cái dây chuyền hình hoa, đá màu nhạt, là kiểu dáng bán chạy nhất. “Anh ba, dạo này chắc thấy em phiền lắm nhỉ, đến cả thời gian gặp bạn gái cũng không có, cái này tặng cho chị ba được không?” Cậu giỏi nhất là lấy lòng, “Nếu như nhỏ quá không hợp thì em sẽ đổi, nhất định phải thử nha.”
Đinh Khả Dũ đã sớm tương tư đến bệnh rồi, nhưng hắn mà đi thì ai trông Kỷ Thận Ngữ?
Khương Đình Ân đúng lúc nhảy ra, tỏ vẻ không vui muốn cướp dây chuyền kia, nói là khách hàng đã đặt rồi. Kỷ Thận Ngữ ngăn cản: “Em đã đưa cho anh ba rồi, làm lại cái khác đi.”
Khương Đình Ân nói: “Vậy hôm nay cậu làm đi, tui trông chừng, không làm xong thì đừng hòng ăn cơm.”
Đinh Khả Dũ lần này yên lòng, xếp gọn dây chuyền rồi yên tâm đi hẹn hò. Diễn kịch xong, Khương Đình Ân từ giám công biến thành thông đồng, giúp Kỷ Thận Ngữ đánh yểm trợ chuồn ra cửa. Kỷ Thận Ngữ vừa được giải phóng, thích ý, chạy chậm về phía khu Sùng Thủy.
Lúc này Đinh Hán Bạch mới vừa dậy, đi tắm, ở trong sân bày ra mấy món vừa mua, chiếu sáng lấp lánh, trong lúc nhất thời thậm chí không nỡ lòng tìm người mua. Thưởng thức xong, anh thay quần áo ra ngoài, trước khi đi cầm lấy hộp nhỏ dưới gối.
Anh muốn đi gặp Kỷ Thận Ngữ, trèo tường cũng muốn gặp, chui xuống đất cũng muốn gặp, đá văng cái cửa hư kia, một bước nhảy vào con hẻm.
Giương mắt, tổ tông ơi ông trời ơi, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đường nét quen biết, mà gầy đi rất nhiều. Đinh Hán Bạch giật mình đứng im, sớm đã mất đi vẻ thong dong, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm phía trước.
Kỷ Thận Ngữ chạy ra mồ hôi mẹ mồ hôi con, ngẩng đầu sững sờ, dừng lại bước chân.
Đinh Hán Bạch cuống lên: “Dừng lại làm gì?! Lại đây!”
Kỷ Thận Ngữ thật muốn khóc luôn, nhưng cậu đến cười ngây ngốc, nhấc chân lao nhanh đến trước mặt Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch ôm chặt lấy cậu, nhấc bổng khỏi mặt đất, lắc, siết, ghé vào lỗ tai cậu thở dốc, thiêu đỏ cổ cậu.
Đinh Hán Bạch vậy mà khóc trước.
“Lâu rồi không gặp.” Đinh Hán Bạch khàn giọng, “Anh đợi từ hai mươi tuổi đến hai mươi mốt tuổi luôn rồi.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em cũng đợi từ tuổi mụ mười bảy đến tuổi mụ mười tám.”
Đinh Hán Bạch hối tiếc không kịp, bỏ qua sinh nhật lần này của cậu tương lai nhất định phải bù đắp, ôm Kỷ Thận Ngữ trở lại, đạp lên cửa hư. Trương Tư Niên giật mình, dời mắt, chỉ lo mắt phải sẽ chịu kích thích, Kỷ Thận Ngữ không dám ngẩng đầu, càng không nỡ lòng bỏ xuống đất, vùi trong hõm cổ Đinh Hán Bạch đóng vai chim cút.
Đinh Hán Bạch đắc ý rồi, khoa trương rồi, ngây ngốc rồi.
Khi Vào nhà liền cao giọng la —— “Tiểu biệt thắng tân hôn!”
Trương Tư Niên muốn nói câu gì đó, nhưng nét mặt già nua của ông xấu hổ đến nỗi không nói ra được gì, mặc áo khoác vào trốn ra ngoài, công viên hay là đường cái, dù cho xin cơm cũng phải ở bên ngoài. Cái thằng đồ đệ chó má, ban ngày ban mặt ở ngay nhà sư phụ mặn nồng! Còn có nhóc vợ của đồ đệ, ông đã sớm nhìn thấu rồi mà, chính là tiểu hồ ly mà tên sáu ngón bồi dưỡng!
Phòng trong đầy đồ cổ, Kỷ Thận Ngữ thấy cái nào cũng đều hiếm lạ, chưa xem đủ đã bị xách lên giường, trúng ngay một trận hôn môi kịch liệt. “Vết thương khỏi chưa?” Cậu lẩm bẩm hỏi, Đinh Hán Bạch mượn tay cậu cởi quần áo, cho cậu kiểm tra.
Cơ thịt bóng lưỡng, không để lại sẹo, Kỷ Thận Ngữ được thân thể rắn chắc này ôm chặt, không ngừng run rẩy. Đồ cổ khắp nơi, cậu chợt thấy một đống chữ “Chính” trên tường.
Đinh Hán Bạch nói: “Không gặp được em, anh vẫn luôn nhớ.”
Vậy cũng nhiều lắm á, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Bên ngoài một ngày, bằng một năm của anh sao?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Em nói đúng rồi, mẹ nó chứ anh sống một ngày mà như một năm vậy.”
Đèn đang mờ đi, Kỷ Thận Ngữ cảm thấy đèn tại mờ đi, sau đó mới hiểu được là cậu xóc nảy dữ lắm rồi. Cái giường này không chịu được mà kháng nghị, cọt kẹt cọt kẹt, tiếng động lấp mất tiếng của cậu. Tên vô lại ôm lấy cậu mà còn chưa hài lòng, còn vỗ cậu, dụ dỗ cậu, bảo cậu lớn tiếng một chút.
Mảng tường đầy chữ cũng mơ hồ trong tầm mắt, tường ngăn không biết có tai hay không, nếu có nhất định sẽ nóng hết cả ruột. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bỗng nhiên một tiếng rầm vang rung trời.
Trời long đất lở, trời đất sụp đổ.
Bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, lại hy sinh đi chiếc giường vừa mới sửa.Vậy luôn
(*) Dao Trì dâng thọ:
Đây là Kỷ Thận Ngữ bắn tín hiệu cho anh, Kỷ Thận Ngữ nhìn thấy rồi.
Anh từng bước một lùi về sau, lưu luyến rời đi, đi qua cửa lớn nhà họ Đinh anh liếc mắt một cái, không biết hai vị gia trưởng kia dạo này thế nào rồi. Trở lại Sùng Thủy, anh xếp vài bộ quần áo, muốn đi một chuyến đến Thượng Hải.
Vừa sáng đã ký thác người mua, đi suốt đêm, sau khi đến liền tham gia buổi đấu giá. Trương Tư Niên đang đóng lại ván giường, vừa hát, hồi tưởng lại quang cảnh thuở thiếu thời lần đầu tiên đi Thượng Hải, sau khi quay về thì không làm gì khác, thấy ai không vừa mắt liền mắng người ta là “Thằng khốn nạn”.
Đinh Hán Bạch tốc chiến tốc thắng, đổi một cái áo gió, trước khi đi để lại hai xấp tiền mặt. “Đừng sửa nữa, mua cái giường mới đi, số còn lại người cứ giữ lấy.” Anh dặn, “Xấp kia nếu có cơ hội thì đưa cho sư đệ con.”
Trương Tư Niên hỏi: “Buổi tối con làm gì đấy? Không gặp nau à?”
Đinh Hán Bạch nếu như thật sự muốn gặp thì leo tường vào cũng không khó, nhưng anh không có tính tự chủ tốt như vậy, một khi nhìn thấy sẽ không đi được. Nhịn thêm vậy, chờ anh trở về, dù hóa thành khói cũng phải bay tới trước mặt Kỷ Thận Ngữ.
Anh xách balo rời đi, nhân lúc trời chưa sáng.
Tàu hỏa xuất phát vào sáng sớm, các lữ khách vừa lên xe liền ngủ.
Đinh Hán Bạch đi toa nối hút thuốc, hồi tưởng lại ánh hoàng hôn trên đường đến Xích Phong. Giây phút đó thật là đẹp, anh ôm lấy Kỷ Thận Ngữ từ phía sau, yên tĩnh thong dong che giấu tiếng tim đập, không giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Đâu chỉ có mình anh, Kỷ Thận Ngữ nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn lên bầu trời, chờ đợi đèn Khổng Minh bay xa sẽ quay lại. Đêm rất tối, phòng lại sáng, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của mình.
Tiết trời ngày càng ấm, sức khỏe Đinh Duyên Thọ mệt mỏi vì tức giận lại chẳng thấy tốt hơn, thông tin Đinh Nhĩ Hòa tiết lộ như một cái búa tạ, đả kích rất lớn đến người cha nguyên tắc cứng rắn này. Cứ như vậy, ông ở nhà dưỡng bệnh, để Đinh Hậu Khang toàn quyền quản ba gian Ngọc Tiêu Ký.
Trên bàn cơm, Đinh Nhĩ Hòa biết thời biết thế: “Bác cả, cửa hàng số một quan trọng nhất, bác không có mặt không ai trông coi, nếu không để ba con ra quản lý trước.” Nói xong, hắn gắp cái quẩy cuối cùng, không ngờ bị đôi đũa đối diện cướp đi.
Kỷ Thận Ngữ xé quẩy ra làm hai, một phần cho Khương Đình Ân, một phần cho Đinh Khả Dũ, nói: “Sư phụ, anh ba trông chừng con, bọn con đều ở cửa hàng số ba, Đình Ân làm đồ trang sức cũng ở đó. Nếu như chú hai đến cửa hàng số một, anh hai ở cửa hàng số hai, vậy hai cửa hàng đó sẽ có chút khẩn trương.”
Đinh Nhĩ Hòa nói: “Không có vấn đề gì là được, trong lòng tôi nắm chắc.”
Kỷ Thận Ngữ nhắc lại chuyện xưa: “Lúc trước cửa hàng số hai nhờ sư phụ làm một đống lặc tử và mề đay, chứng tỏ anh hai và chú hai đều không giúp được, mỗi cửa hàng chỉ một người quản thực sự sẽ không xảy ra vấn đề sao.” echkidieu2029.wordpress.com
Cậu nhắc nhở Đinh Duyên Thọ, nói tiếp: “Sư phụ, con và anh ba đến cửa hàng số một, công việc của sư phụ trên tay con vốn đang làm dở dang, chung quy phải có đầu có đuôi. Chú hai và anh hai vẫn ở cửa hàng số hai, đồ trang sức làm nhanh, Đình Ân một mình ở cửa hàng số ba là được.”
Kỷ Thận Ngữ tại dưới bàn đá Khương Đình Ân một cái, Khương Đình Ân lập tức vỗ ngực bảo đảm, Đinh Khả Dũ cũng biểu thị không có ý kiến. Đinh Duyên Thọ đồng ý, ăn xong liền trở về phòng nằm, Đinh Nhĩ Hòa không có cơ hội bác bỏ.
Cùng nhau ra ngoài, Đinh Hậu Khang bụng phệ đi ở phía trước, bốn sư huynh đệ đi ở phía sau. Ra tới đầu phố mỗi người đi một ngả, Kỷ Thận Ngữ quay người nhìn Đinh Nhĩ Hòa, lúc kề sát vai nhau, đối phương nói: “Cậu ở nhà chỉ là người ngoài, ở trong cửa hàng là một người làm công không có cổ phần, đừng nhớ lộn.”
Giọng điệu rất thấp, trong vẻ bình thản lẫn chút tức giận, Kỷ Thận Ngữ lưỡng lự: “Chính là bởi vì em không có cổ phần, vậy nên những gì em nói, những gì em làm, không có ai có thể phán tội danh dã tâm nham hiểm cho em được.”
Người có mục đích cũng sẽ có yếu điểm, có yếu điểm sẽ bị hạn chế. Kỷ Thận Ngữ quang minh chính đại, ở nhà hi vọng Đinh Duyên Thọ sớm ngày tha thứ cho Đinh Hán Bạch, hai cha con cùng hòa nhau; ở Ngọc Tiêu Ký cậu tất cả đều cân nhắc vì cửa hàng, ai có tâm địa gian xảo thì cậu sẽ đối phó với người đó.
Kỷ Thận Ngữ cùng Đinh Khả Dũ đến cửa hàng số một, đường lớn Nghênh Xuân không phụ lòng cái tên này, hai bên đường hoa nở đón xuân rất nhiệt liệt. Người đi đường đều xoay cổ ngắm nhìn, chỉ có lòng cậu tĩnh lặng như nước, mở cửa liền vào trong tiệm. Trước mặt người khác cậu vừa lễ phép vừa chu đáo, làm việc, tiếp khách, quản lý mọi phương diện trong tiệm. Đợi đến lúc rảnh rỗi, quay lưng lại, cậu liền trầm mặc ít nói như một miếng gỗ.
Trong lúc đó, cậu nhớ Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch đêm nay có còn xuất hiện ở ngoài tường nữa không?
Chỉ cái vấn đề này thôi, cậu cũng có thể suy nghĩ một trăm lẻ tám nghìn lần.
“Kỷ Trân Châu, nghỉ một lát đi.” Đinh Khả Dũ tiến vào, xắn tay áo đeo tạp dề, “Mấy ngày qua chỉ toàn giám thị cậu, chưa sờ tới máy móc, tôi làm việc một chút.”
Kỷ Thận Ngữ có lòng chuẩn bị trà nước, còn lau dao, sau đó giống như vô ý nói: “Trên đường hoa nở đẹp thật, mấy cô gái nhìn thấy cũng không nhúc nhích.”
Đinh Khả Dũ thuận miệng nói: “Con gái mà, khó cưỡng lại lắm.”
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Anh ba, anh không phải có bạn gái sao? Đẹp không?”
Đinh Khả Dũ trêu ghẹo cậu: “Cậu cũng đâu thích con gái, hỏi người ta có xinh đẹp hay không làm gì.” Nói xong bất đắc dĩ thở dài, “Lâu rồi không gặp, chắc đang giận tôi rồi.”
Ngày ngày đều đi giám thị, không chỉ không để ý tới máy móc, cũng không đoái hoài tới bạn gái. Kỷ Thận Ngữ thăm dò xong lòng sinh kế, không nói gì, đến tiền sảnh trông quầy. Tháng Năm rồi, mấy ngày nữa chính là sinh nhật Đinh Hán Bạch, cậu nhất định phải gặp mặt đối phương.
Người làm công vừa đến, nhìn thấy cậu cười đắc ý một mình, cũng cười theo.
Mặt cậu đỏ lên, phô trương thanh thế, ra vẻ thợ chính: “Món đồ buổi sáng vừa ra đã ghi sổ chưa? Tháng Năm rồi, vật liệu đem tới hồi tháng trước đã phân loại chưa?”
Người làm công đáp: “Không phải trước kia cậu tự làm sao?”
Kỷ Thận Ngữ bận đến mê sảng, cậu cứ lo làm việc, làm xong liền xóa hết khỏi đầu, không nhớ, cả một khoang não lớn, chỉ lo nghĩ đến Đinh Hán Bạch. Cậu lại bắt đầu cười, liền dùng dáng vẻ này tiếp đón khách hàng, bán đồ càng thêm thuận lợi.
Đáng tiếc không vui được đến trời tối, đóng cửa trở về thì bị Khương Đình Ân kéo đến phòng Khương Thải Vi, tư thế kia, là người một nhà nói chuyện thần bí. “Hôm nay anh hai đến cửa hàng số ba, hỏi sổ sách.” Khương Đình Ân nói, “Tui không quản sổ sách, nhưng biết lợi nhuận vẫn đang tăng cao, nên nói cho ổng biết như vậy.”
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Ổng có chuyện gì hả?”
Khương Đình Ân đáp: “Không biết, ổng chỉ nói chúng ta làm rất tốt, còn nói cửa hàng số hai không so được, rồi không nhắc nữa.”
Vô duyên vô cớ, nhất định còn có chiêu, Kỷ Thận Ngữ không nói gì, cũng bảo Khương Đình Ân cũng đừng để ý, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Khương Thải Vi, cậu hơi lúng túng mím môi một cái. Khương Thải Vi là trưởng bối, hẳn là cũng đau lòng vì chuyện của cậu và Đinh Hán Bạch, cậu cảm thấy rất có lỗi.
Không ngờ Khương Thải Vi nói: “Đình Ân, Hán Bạch không ở nhà, Thận Ngữ có chuyện gì cần con giúp thì con phải cố hết sức giúp đấy nhé.”
Khương Đình Ân nhanh miệng: “Anh đại không có mặt nên nghe lời chị dâu chứ gì?”
Kỷ Thận Ngữ đột nhiên đứng phắt dậy, mà hai cô cháu nhà người ta còn chưa làm gì. Nhưng nghĩ lại, đối phương đến cả chuyện này cũng dám đùa, có phải là… Có phải là không còn phản đối cậu và Đinh Hán Bạch ở bên nhau rồi đúng không?
Trong phòng nhất thời náo loạn, Khương Đình Ân bị Khương Thải Vi đuổi theo đánh, nước hoa cũng đập hư một bình. Kỷ Thận Ngữ trốn theo, hai người một hơi chạy về tiểu viện, đứng ở cổng vòm, đối mặt thở dốc, người cùng cảnh ngộ.
Kỷ Thận Ngữ thăm dò: “… Trong lòng anh nghĩ như thế nào?”
Khương Đình Ân nói lắp: “Tui, tui đùa thôi, cậu cũng không phải phụ nữ, làm sao làm chị dâu được.” Chột dạ, ánh mắt bối rối, không chống đỡ được, “Thôi, tui ích kỷ… Tui không phản đối chuyện cậu và anh đại nữa!”
Kỷ Thận Ngữ vui vẻ nói: “Thật sao?! Anh đúng là người chí công vô tư!”
Khương Đình Ân nói: “Vậy sẽ không có ai giành chị Tiểu Mẫn với tui nữa.”
Nguyên nhân gì cũng được, dù sao Kỷ Thận Ngữ cũng có người ủng hộ đầu tiện, cậu hận không thể lập tức khắc một pho tượng Du Long Diễn Phượng cho Khương Đình Ân và Thương Mẫn Nhữ. Hai người náo loạn nửa ngày, cuối cùng Khương Đình Ân hỏi, có cần báo chuyện Đinh Nhĩ Hòa hỏi sổ sách cho Đinh Duyên Thọ nghe không.
Kỷ Thận Ngữ đáp không cần, trước mắt chỉ mới hỏi một chút mà thôi, nếu quá phòng bị sẽ cho thấy bọn họ hẹp hòi. Cậu còn bảo Khương Đình Ân từ cửa hàng số ba lấy một sợi dây chuyền về, hình dáng đóa hoa, kí vào sổ của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thận Ngữ ngồi xổm ở vườn hoa tưới nước, một tràng tiếng bước chân dồn dập kéo tới, Đinh Nhĩ Hòa mang theo mấy người làm công đến. Mới sáng sớm, trận chiến này cũng không thể là quét tước vệ sinh, không đợi cậu hỏi, Đinh Nhĩ Hòa đã đòi cậu chìa khóa khu nam. truyenfull reup làm chó
Cậu tất nhiên không chịu cho, nhưng Đinh Nhĩ Hòa đã gọi người tới hỗ trợ, ý là đã được Đinh Duyên Thọ đồng ý, muốn chuyển vật liệu trong phòng cơ khí. “Chuyển đi đâu? Vật liệu ở đây đều là sư ca mua, không phải vật liệu của chung.” Cậu không muốn giao nộp.
Đinh Nhĩ Hòa khách khí nói: “Quả thật là vật liệu của Hán Bạch, nhưng cậu ta không có mang đi, tôi hỏi bác cả cậu ta có còn trở về hay không, bác cả không cho cậu ta về, vậy những vật liệu này cũng không thể đặt ở đây cả đời được. Chỉ để lại vài cái, còn đâu chuyển hết về Ngọc Tiêu Ký.”
Kỷ Thận Ngữ cứng họng, cũng không nghĩ ra biện pháp kéo dài, đối phương danh chính ngôn thuận còn có mệnh lệnh của chổi lông gà, cậu không cãi được. Giao chìa khóa, cậu bất lực đứng ở trong sân nhìn người ta lục tung tùng phèo, tất cả đều vật liệu Đinh Hán Bạch yêu thích, đều là bảo vật.
Bỏ nhà tiêu sái, không lấy bất cứ gì, nhanh như vậy đã bị người khác tới giành.
Đinh Nhĩ Hòa đi tới, cười đến đẹp mặt: “Hán Bạch là một người có khí phách, gia nghiệp không cần tự ra ngoài gây dựng tiền đồ, dường như không hề quyến luyến chút nào. Thật ra tôi cảm thấy cậu mới là người cần phải đi, đã bám lấy con ruột nhà người ta, còn ngày ngày ở đây ăn cơm ngủ nghỉ, xấu hổ thật.”
Kỷ Thận Ngữ quay người tưới hoa, không hé răng, chút sỉ nhục này cậu nhịn được.
Đối phương vẫn chưa xong, lại nói: “Con ruột đi rồi, còn đứa không thân không thích lại được giữ, nói ra quả thật là trò cười cho thiên hạ. Vậy mà cậu còn yên tâm thoải mái, chỉ mình cậu như vậy, hay người Dương Châu các cậu đều có đức hạnh này? Ba cậu lúc trước cũng thú vị thật, gửi gắm mà lại gửi cho một tên sao chổi, chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng mà cũng đúng, cậu là con riêng, tật xấu này hẳn là mang từ bụng mẹ ra rồi.”
Kỷ Thận Ngữ xoay mặt: “Sao thế? Khích tôi à?” Cậu bỏ bình tưới xuống, “Tôi phá hỏng nề nếp nhà họ Đinh, dằn vặt nhà họ Đinh các người có đúng không? Tôi làm sao có thể sống yên ổn ở đây, tôi đáng ra phải nhảy xuống sông quyên sinh có đúng không? Nhưng mà mắc mớ gì tôi phải làm như vậy? Tôi không có phạm pháp, cho đến hôm nay vẫn là thợ chính của Ngọc Tiêu Ký, anh có được như vậy không? Chủ tịch nước không phê bình tôi, cục công an không lập án tôi, dân cảnh không tìm tôi nói chuyện, đến cả ủy ban hội liên hiệp phụ nữ cũng không chỉ điểm tôi, anh lấy cái quyền gì ở đây? Đinh Nhĩ Hòa anh là cái thá gì?!”
Cậu đến gần thêm một bước: “Tôi là con riêng, không sánh được với anh, mẹ anh mang thai thanh bạch, khỏe mạnh trưởng thành, có một người bác ghê gớm còn có một người cha hơi kém, vậy thì kỳ quái thật đấy, tay nghề của anh sao còn không bằng một đứa con riêng như tôi nhỉ? Là anh trời sinh ngu dốt, hay là tôi thông tuệ hơn người? Nghe nói anh học máy móc, thi được mấy lần hạng nhất rồi? Cầm được mấy tấm bằng khen rồi? Hình như là không được cái nào. Chi bằng tôi chỉ cho anh một con đường xán lạn hơn, điêu khắc không nổi tiếng thì mau chóng đổi nghề, sửa đồng hồ, mở khóa, khoan dây kéo, tự nhận rõ cái số mệnh tầm thường của mình đi!”
Tay nghề kém người ta một bậc, cãi nhau cũng không chiếm được thế thượng phong, bất tài! Đinh Nhĩ Hòa mặt đỏ tới mang tai, chỉ nói “Mày mày mày” một hồi không nói nổi nữa, đợi người làm công chuyển đồ xong, hắn bỏ lại câu “Ghê tởm” liền đi.
Cuống họng Kỷ Thận Ngữ căng đau, bước chân mơ hồ, đi tới bậc thang khu bắc từ từ té ngã, ngây ngốc nhìn sân. Trúc phú quý xanh rồi lại vàng, hoa hồng tàn rồi lại nở, những thử thách khốn đốn cậu gặp phải, sau khi chịu đựng được, sẽ càng ngóng trông có một con đường sáng sủa hơn.
Hối hận không? Mỗi ngày cậu đều tự xét.
Nhưng trái tim cậu đã sớm bị Đinh Hán Bạch lấp kín rồi, cái thân thể tầm thường này cũng được Đinh Hán Bạch thương yêu đến tột cùng, không sửa được, không quay đầu lại được. Cãi nhau với người ta như một tên lưu manh vô lại cụng được, dốc hết tâm can giữ gìn một chút lợi ích trong nhà cũng được, cậu không hề hối hận một xíu nào.
Nhịn xong, cậu đóng kỹ các cửa đến Ngọc Tiêu Ký, không ngờ tiền sảnh có một ông lão đeo kính râm, chính là Trương Tư Niên.
Cách một quầy hàng, giọng cũng hạ thấp, Kỷ Thận Ngữ khống chế cấp thiết, hỏi: “Sư phụ Trương, sư ca con sao rồi?”
Trương Tư Niên nói: “Ăn được ngủ được, ván giường cũng lăn sụp luôn rồi.” Cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của người làm công và Đinh Khả Dũ, “Đưa ta xem thử ống hương (*) này, đồ khắc à?”
(*) ống hương:
Kỷ Thận Ngữ lấy ra giới thiệu, nhìn kiểu dáng, là Dao Trì dâng thọ. Trương Tư Niên siết một chuỗi chìa khóa, đặt chìa khóa lên quầy, nhận lấy ống hương nhìn một lát, cảm thấy nước bóng (*)không xứng với kỹ thuật khắc.
(*) nước bóng: Hán Việt là “bao tương” là từ ngữ chuyên dùng trong giới đồ cổ, là lớp oxy hóa qua thời gian dài ở bên ngoài món đồ, được hình thành từ bụi, mồ hôi, thấm nước, ánh sáng xuyên qua trong không khí, dần dần tích tụ trở thành một lớp “bao tương”, và bởi vì cái lớp này nó không mờ mà nó lại bóng loáng, mình tìm hiểu bằng nhiều phương tiện thì có chỗ gọi là “nước bóng” nên mình sử dụng luôn.
Ông lão lục tục nhìn ba, bốn món, soi mói xong luôn có chỗ bất mãn, Kỷ Thận Ngữ vẫn luôn kiên nhẫn giới thiệu. Trương Tư Niên đóng vai một người khách hang khó chiều, chọn này chê kia cuối cùng không mua gì hết, bỏ đi.
Đi ra ngoài chốc lát, ông ở ngoài cửa hô một tiếng: “Tiểu sư phụ, chìa khóa tôi làm rơi rồi!”
Kỷ Thận Ngữ cầm chìa khóa đi ra đưa, đứng ở cửa, vừa giao chìa khóa liền nhận được một phong thư. Trương Tư Niên thấp giọng nói: “Đinh Hán Bạch cho cậu tiền tiêu vặt, nó đi Thượng Hải, ngày 5 mới về.”
Ngày 5? Đó không phải là sinh nhật Đinh Hán Bạch sao? Kỷ Thận Ngữ nhận lấy thật cẩn thận, trả lời: “Cảm ơn ông đã đến đây, con sẽ nghĩ cách đến gặp anh ấy.”
Trương Tư Niên muốn nói, hai đứa bây chia tay đại đi, tính kế làm gì, tội tình gì chứ. Lại không thể kết hôn, lại càng không có con, vừa nghĩ, chính ông có con mà cũng như chưa có, thôi kệ đi.
Đinh Hán Bạch ở Thượng Hải bôn ba mấy ngày, tham gia buổi đấu giá, chạy mấy cái chợ đồ cổ, còn gặp được đồng môn hồi đi du học. Bên sông Hoàng Phố, anh một mình hong gió, trước khi đi vẽ một bức kí hoạ.
Nhà như thế nào rồi? Không có anh kiếm chuyện, chắc yên bình hơn nhiều.
Ba mẹ thế nào rồi? Có nhớ anh không? Lúc nghĩ đến anh sẽ thấy phẫn nộ nhiều hơn, hay là không nỡ nhiều hơn?
Ngọc Tiêu Ký thế nào rồi? Mấy món anh đã khắc chắc bán hết rồi, sau đó lượng tiêu thụ có trượt dốc không?
Cuối cùng, anh nghĩ một chút Kỷ Thận Ngữ thế nào rồi. Anh chỉ có thể đem Kỷ Thận Ngữ đặt ở cuối cùng, bởi vì đã mở ra sẽ không ngăn được, nếu anh đặt cậu ở đầu tiên, thì mấy cái khác sẽ phải đợi lâu đấy.
Nước sông cuồn cuộn, Đinh Hán Bạch ôm lấy nhớ nhung dâng trào bước lên đường về, dựa vào hành lý ngủ một giấc, khi tỉnh lại tàu hỏa vừa vào ga. Đến lúc đó chính là ngày mùng 5 tháng 5, sinh nhật anh.
Năm đó phòng sinh có sáu sản phụ, anh sinh ra thứ tư, tiếng khóc vang dội nhất, cái đầu cũng to nhất. Sinh nhật hàng năm Khương Sấu Liễu đều nói đâu đâu, năm nay… chắc quá sức rồi.
Tàu hỏa tuýt còi, đánh vỡ màn đêm quê nhà.
Anh đón một chiếc xe ba bánh, buột miệng nói ra trạm Trì Vương, nói xong chép miệng, đổi lại thành Sùng Thủy. Đến cái hẻm cũ, gõ cái cửa tàn, tiến vào phòng tồi, ôi, chiếc giường sập đã sửa xong rồi.
Đinh Hán Bạch dính gối liền ngủ, nhét một cái hộp nhỏ dưới gối.
Hôm đó bầu không khí đã định là không bình thường, cá trong ao vẫy đuôi cũng tém lại một chút. Bữa sáng cũng qua quýt, một nồi sữa đậu nành là xong, người người rót một bát uống no, không dám phẫn nộ lại không dám nói, đón sinh nhật người nào đó còn phiền muộn hơn cả tiết Thanh Minh.
Kỷ Thận Ngữ kéo Đinh Khả Dũ đến tiểu viện, lấy ra cái dây chuyền hình hoa, đá màu nhạt, là kiểu dáng bán chạy nhất. “Anh ba, dạo này chắc thấy em phiền lắm nhỉ, đến cả thời gian gặp bạn gái cũng không có, cái này tặng cho chị ba được không?” Cậu giỏi nhất là lấy lòng, “Nếu như nhỏ quá không hợp thì em sẽ đổi, nhất định phải thử nha.”
Đinh Khả Dũ đã sớm tương tư đến bệnh rồi, nhưng hắn mà đi thì ai trông Kỷ Thận Ngữ?
Khương Đình Ân đúng lúc nhảy ra, tỏ vẻ không vui muốn cướp dây chuyền kia, nói là khách hàng đã đặt rồi. Kỷ Thận Ngữ ngăn cản: “Em đã đưa cho anh ba rồi, làm lại cái khác đi.”
Khương Đình Ân nói: “Vậy hôm nay cậu làm đi, tui trông chừng, không làm xong thì đừng hòng ăn cơm.”
Đinh Khả Dũ lần này yên lòng, xếp gọn dây chuyền rồi yên tâm đi hẹn hò. Diễn kịch xong, Khương Đình Ân từ giám công biến thành thông đồng, giúp Kỷ Thận Ngữ đánh yểm trợ chuồn ra cửa. Kỷ Thận Ngữ vừa được giải phóng, thích ý, chạy chậm về phía khu Sùng Thủy.
Lúc này Đinh Hán Bạch mới vừa dậy, đi tắm, ở trong sân bày ra mấy món vừa mua, chiếu sáng lấp lánh, trong lúc nhất thời thậm chí không nỡ lòng tìm người mua. Thưởng thức xong, anh thay quần áo ra ngoài, trước khi đi cầm lấy hộp nhỏ dưới gối.
Anh muốn đi gặp Kỷ Thận Ngữ, trèo tường cũng muốn gặp, chui xuống đất cũng muốn gặp, đá văng cái cửa hư kia, một bước nhảy vào con hẻm.
Giương mắt, tổ tông ơi ông trời ơi, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đường nét quen biết, mà gầy đi rất nhiều. Đinh Hán Bạch giật mình đứng im, sớm đã mất đi vẻ thong dong, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm phía trước.
Kỷ Thận Ngữ chạy ra mồ hôi mẹ mồ hôi con, ngẩng đầu sững sờ, dừng lại bước chân.
Đinh Hán Bạch cuống lên: “Dừng lại làm gì?! Lại đây!”
Kỷ Thận Ngữ thật muốn khóc luôn, nhưng cậu đến cười ngây ngốc, nhấc chân lao nhanh đến trước mặt Đinh Hán Bạch. Đinh Hán Bạch ôm chặt lấy cậu, nhấc bổng khỏi mặt đất, lắc, siết, ghé vào lỗ tai cậu thở dốc, thiêu đỏ cổ cậu.
Đinh Hán Bạch vậy mà khóc trước.
“Lâu rồi không gặp.” Đinh Hán Bạch khàn giọng, “Anh đợi từ hai mươi tuổi đến hai mươi mốt tuổi luôn rồi.”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Em cũng đợi từ tuổi mụ mười bảy đến tuổi mụ mười tám.”
Đinh Hán Bạch hối tiếc không kịp, bỏ qua sinh nhật lần này của cậu tương lai nhất định phải bù đắp, ôm Kỷ Thận Ngữ trở lại, đạp lên cửa hư. Trương Tư Niên giật mình, dời mắt, chỉ lo mắt phải sẽ chịu kích thích, Kỷ Thận Ngữ không dám ngẩng đầu, càng không nỡ lòng bỏ xuống đất, vùi trong hõm cổ Đinh Hán Bạch đóng vai chim cút.
Đinh Hán Bạch đắc ý rồi, khoa trương rồi, ngây ngốc rồi.
Khi Vào nhà liền cao giọng la —— “Tiểu biệt thắng tân hôn!”
Trương Tư Niên muốn nói câu gì đó, nhưng nét mặt già nua của ông xấu hổ đến nỗi không nói ra được gì, mặc áo khoác vào trốn ra ngoài, công viên hay là đường cái, dù cho xin cơm cũng phải ở bên ngoài. Cái thằng đồ đệ chó má, ban ngày ban mặt ở ngay nhà sư phụ mặn nồng! Còn có nhóc vợ của đồ đệ, ông đã sớm nhìn thấu rồi mà, chính là tiểu hồ ly mà tên sáu ngón bồi dưỡng!
Phòng trong đầy đồ cổ, Kỷ Thận Ngữ thấy cái nào cũng đều hiếm lạ, chưa xem đủ đã bị xách lên giường, trúng ngay một trận hôn môi kịch liệt. “Vết thương khỏi chưa?” Cậu lẩm bẩm hỏi, Đinh Hán Bạch mượn tay cậu cởi quần áo, cho cậu kiểm tra.
Cơ thịt bóng lưỡng, không để lại sẹo, Kỷ Thận Ngữ được thân thể rắn chắc này ôm chặt, không ngừng run rẩy. Đồ cổ khắp nơi, cậu chợt thấy một đống chữ “Chính” trên tường.
Đinh Hán Bạch nói: “Không gặp được em, anh vẫn luôn nhớ.”
Vậy cũng nhiều lắm á, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Bên ngoài một ngày, bằng một năm của anh sao?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Em nói đúng rồi, mẹ nó chứ anh sống một ngày mà như một năm vậy.”
Đèn đang mờ đi, Kỷ Thận Ngữ cảm thấy đèn tại mờ đi, sau đó mới hiểu được là cậu xóc nảy dữ lắm rồi. Cái giường này không chịu được mà kháng nghị, cọt kẹt cọt kẹt, tiếng động lấp mất tiếng của cậu. Tên vô lại ôm lấy cậu mà còn chưa hài lòng, còn vỗ cậu, dụ dỗ cậu, bảo cậu lớn tiếng một chút.
Mảng tường đầy chữ cũng mơ hồ trong tầm mắt, tường ngăn không biết có tai hay không, nếu có nhất định sẽ nóng hết cả ruột. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bỗng nhiên một tiếng rầm vang rung trời.
Trời long đất lở, trời đất sụp đổ.
Bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, lại hy sinh đi chiếc giường vừa mới sửa.Vậy luôn
(*) Dao Trì dâng thọ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.