Chương 7
Bán Tài Minh Nguyệt
23/06/2023
Qua mấy ngày sau, Lý Hà mang theo một đội người tới cửa phủ thừa tướng, khiêng theo một đống rương hòm, hắn nhìn thấy ta, mặt đỏ lên, cực kỳ xấu hổ.
"Khương tiểu thư, thái tử nói nếu như đã đường ai nấy đi, Đông cung liền không nên lưu lại đồ vậy mà tiểu thư đưa tới nữa, miễn cho Khúc cô nương nhìn thấy lại không vui."
Bản thân ta đính thân, mẫu thân dặn dò ta phải thường xuyên làm chút xiêm y cùng túi thơm, đưa đến Đông cung cùng trong cung, biểu hiện đích nữ Khương gia hiền huệ, nhiều năm như vậy, liên tiếp đưa vào cung bao nhiêu đồ vật, cũng tính đến không sót thứ nào.
Nhìn một đám rương hòm kia, thật sự có chút chói mắt, ta cười khổ, "Thái tử điện hạ suy nghĩ cũng thật chu toàn."
Lý Hà gãi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ta nhìn vài thứ kia, bỗng nhiên nhớ tới thật nhiều chuyện xưa.
Thời điểm ta tròn một tuổi, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, đầy bàn đều là bảo vật rực rỡ muôn màu lại không tuyển, va va chạm chạm, đá rớt không ít bảo bối, liền từ một đầu bên này, bò tới một đầu phía bên kia, sau đó ôm chặt cổ Dung Ngọc sáu tuổi.
Trưởng bối ngồi đầy xung quanh đều bị chọc cười, nói giỡn rằng ta thật biết chọn, chọn đồ vật đoán tương lai cũng là quý trọng nhất duy nhất trong thiên hạ lễ vật.
Bắt đầu từ khi đó, ta cùng Dung Ngọc liền ràng buộc sâu vô cùng, hắn thật sự là chiếm cứ quá nhiều hồi ức nửa đời của ta.
Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức ảm đạm, Lý Hà chần chờ mà đánh thức ta, "...... Khương tiểu thư?"
Ta hoàn hồn, ánh mắt lại một lần nữa mà xẹt qua những đồ vật kia, thật lâu sau, ta nói: "Nếu là đường ai nấy đi, nên để thái tử tự mình đến đây, mới có vẻ trịnh trọng. Ngươi trở về đi."
Ta xoay người quay vào Khương phủ, chưa cho Lý Hà cơ hội gọi ta lại. Truyện Đoản Văn
Nha hoàn Bảo Châu bên người tức giận không thôi, "Tiểu thư, người sao lại để cho bọn họ nâng trở về, chúng ta cho dù bán cho người khác, ném cho đám ăn mày ngoài đường cũng không cho bọn họ a!"
Ta lắc đầu, "Vài thứ kia, phần lớn đều có kí hiệu hoàng gia, người bình dân là không thể dùng."
Lại qua mấy ngày, cửa lớn Khương phủ lại một lần bị người gõ mở, thái tử mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng tiến đến, phía sau là Lý Hà mang theo một đoàn người lại đem một đống rương hòm kia khiêng đến đây.
Hắn nhìn ta, không có hiện ra biểu tình gì, "Bổn thái tử tự mình tới, ngươi đã vừa lòng chưa?"
Hết chương 7
(Có vài lời mình giải thích trước: Thật ra trong bản gốc của truyện là thái tử tự xưng là "cô" nhưng mình đọc thấy không quen nên sửa lại thành "ta" hay "thái tử". Bởi vì cũng không ảnh hưởng đến nội dung của truyện và cảm giác khiến cho lời thoại hay hơn nên mình để vậy nha...)
"Khương tiểu thư, thái tử nói nếu như đã đường ai nấy đi, Đông cung liền không nên lưu lại đồ vậy mà tiểu thư đưa tới nữa, miễn cho Khúc cô nương nhìn thấy lại không vui."
Bản thân ta đính thân, mẫu thân dặn dò ta phải thường xuyên làm chút xiêm y cùng túi thơm, đưa đến Đông cung cùng trong cung, biểu hiện đích nữ Khương gia hiền huệ, nhiều năm như vậy, liên tiếp đưa vào cung bao nhiêu đồ vật, cũng tính đến không sót thứ nào.
Nhìn một đám rương hòm kia, thật sự có chút chói mắt, ta cười khổ, "Thái tử điện hạ suy nghĩ cũng thật chu toàn."
Lý Hà gãi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ta nhìn vài thứ kia, bỗng nhiên nhớ tới thật nhiều chuyện xưa.
Thời điểm ta tròn một tuổi, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, đầy bàn đều là bảo vật rực rỡ muôn màu lại không tuyển, va va chạm chạm, đá rớt không ít bảo bối, liền từ một đầu bên này, bò tới một đầu phía bên kia, sau đó ôm chặt cổ Dung Ngọc sáu tuổi.
Trưởng bối ngồi đầy xung quanh đều bị chọc cười, nói giỡn rằng ta thật biết chọn, chọn đồ vật đoán tương lai cũng là quý trọng nhất duy nhất trong thiên hạ lễ vật.
Bắt đầu từ khi đó, ta cùng Dung Ngọc liền ràng buộc sâu vô cùng, hắn thật sự là chiếm cứ quá nhiều hồi ức nửa đời của ta.
Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức ảm đạm, Lý Hà chần chờ mà đánh thức ta, "...... Khương tiểu thư?"
Ta hoàn hồn, ánh mắt lại một lần nữa mà xẹt qua những đồ vật kia, thật lâu sau, ta nói: "Nếu là đường ai nấy đi, nên để thái tử tự mình đến đây, mới có vẻ trịnh trọng. Ngươi trở về đi."
Ta xoay người quay vào Khương phủ, chưa cho Lý Hà cơ hội gọi ta lại. Truyện Đoản Văn
Nha hoàn Bảo Châu bên người tức giận không thôi, "Tiểu thư, người sao lại để cho bọn họ nâng trở về, chúng ta cho dù bán cho người khác, ném cho đám ăn mày ngoài đường cũng không cho bọn họ a!"
Ta lắc đầu, "Vài thứ kia, phần lớn đều có kí hiệu hoàng gia, người bình dân là không thể dùng."
Lại qua mấy ngày, cửa lớn Khương phủ lại một lần bị người gõ mở, thái tử mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng tiến đến, phía sau là Lý Hà mang theo một đoàn người lại đem một đống rương hòm kia khiêng đến đây.
Hắn nhìn ta, không có hiện ra biểu tình gì, "Bổn thái tử tự mình tới, ngươi đã vừa lòng chưa?"
Hết chương 7
(Có vài lời mình giải thích trước: Thật ra trong bản gốc của truyện là thái tử tự xưng là "cô" nhưng mình đọc thấy không quen nên sửa lại thành "ta" hay "thái tử". Bởi vì cũng không ảnh hưởng đến nội dung của truyện và cảm giác khiến cho lời thoại hay hơn nên mình để vậy nha...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.