Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 129
Tiêu Y Y
06/07/2021
Dư luận xôn xao, trên mạng cũng nhấc lên đủ loại suy đoán.
Giang Ly cũng biết tin tức phong tỏa toàn thành phố tối qua, lập tức gọi điện thoại cho chồng, muốn thăm dò nguyên nhân chân thực.
Đoạn Khuynh Trạch ở bên kia ngữ khí uể oải trả lời: "Ngươi xuống lầu đi, ta ngay ở đại sảnh dưới lầu."
"Cái gì? Ngươi hiện tại không có lịch làm việc sao?" Giang Ly kinh ngạc treo điện thoại, nhấc làn váy chạy xuống lầu.
Vừa vào đại sảnh, chỉ thấy chồng nàng cụt hứng ngồi dựa vào lưng ghế cạnh bàn trà, một tay đỡ trán.
"Xảy ra chuyện gì!" Giang Ly rất nhiều năm chưa thấy qua dáng vẻ thất hồn lạc phách của Đoạn Khuynh Trạch.
"Có phải vụ án mất trộm quốc bảo để lộ tin tức rồi không?"
Đoạn Khuynh Trạch ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lắc đầu.
"Vậy ngươi làm sao?" Giang Ly bước nhanh đến phía sau hắn, nâng tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho hắn: "Xảy ra chuyện lớn gì? Ta không muốn nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm."
Đoạn Khuynh Trạch hô hấp trầm trọng, dừng hồi lâu, mới trầm giọng lên tiếng: "Ta cảm thấy Đồng Đồng rất thích hợp kế vị."
Giang Ly dừng tay, lấy lại tinh thần, một cát tát vỗ lên gáy hắn, vội vàng nói: " Nói bậy bạ gì đó!"
Đoạn Khuynh Trạch kéo cổ tay nàng, để nàng ngồi xuống ghế, thần sắc trầm trọng mà nói cho nàng nghe tất cả những chuyện Đoạn Tử Đồng đã làm.
Bao gồm lệnh phong tỏa tám tiếng đồng hồ điên rồ của tối qua.
Vốn tưởng rằng thê tử sẽ cùng chung lo lắng với hắn, không nghĩ tới Giang Ly sau khi nghe xong, cư nhiên vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: "Nga! Tiểu hài nhi hiện tại thật sự lãng mạn nha!"
Đoạn Khuynh Trạch: "...."
Giang Ly: "Nếu như ta mất tích, ngươi có phong tỏa toàn thành phố tìm kiếm ta hay không?"
Đoạn Khuynh Trạch: "...."
Hắn không muốn tiếp tục thảo luận nữa, còn không bằng tìm một thuộc hạ đáng tin cậy để thảo luận chuyện này.
Thấy chồng tỏ vẻ khổ đại thâm cừu, Giang Ly vội vàng thu hồi tâm tình thiếu nữ, chăm chú khuyên bảo: "Chuyện này cũng không phải đại sự gì, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, Đồng Đồng còn nhỏ, lần đầu tiên yêu đương, khó tránh không quá lý trí, có cái gì đáng ngạc nhiên?"
"Ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!" Đoạn Khuynh Trạch vừa muốn phản bác, bỗng nhiên nghe 'xoảng' một tiếng!
"Úc!" Giang Ly sợ đến đứng lên, được Đoạn Khuynh Trạch che chắn ở phía sau.
"Là tiếng gì?"
Long lân cả người Đoạn Khuynh Trạch bỗng nhiên nổi lên, để thê tử ở lại đại sảnh, tự mình bước nhanh ra cửa, xem xét tình huống.
Thì ra là hỗn đản tiểu long tể kia trở về.
Đoạn Khuynh Trạch lần đầu tiên thấy hài tử nhà mình có bộ dạng này.
Cửa lớn hoàng cung là bị nàng một cước đá văng, hạ nhân đều bị đẩy lảo đảo.
Long cánh phía sau lưng Đoạn Tử Đồng 'sát' một tiếng, lập tức thu hồi, quanh thân dường như bao phủ một tầng hắc ám, đôi tử đồng nhạy cảm tìm được vị trí của phụ vương, lập tức tựa như đi săn, đằng đằng sát khí mà xông đến chỗ hắn.
"Ngươi rốt cuộc trở về!" Đoạn Khuynh Trạch xa xa chỉ vào Đoạn Tử Đồng, muốn trách cứ, nhưng cuộc đời lần đầu tiên sản sinh một loại cảm giác sợ hãi nói không rõ.
Nhưng hắn không mềm giọng, ngược lại càng thêm cứng rắn chất vấn: "Tối qua là ngươi hạ lệnh phong tỏa toàn thành phố?!"
Giang Ly ở đại sảnh nghe vậy, lập tức lao ra cửa, trốn sau lưng Đoạn Khuynh Trạch, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nhất thời hoảng sợ.
Đang xông về phía này, rõ ràng là quyển mao ấu tể nhu thuận đáng yêu nhà nàng.
Giờ khắc này, lại có cảm giác gì đó không giống bình thường.
Gần như là xuất phát từ bản năng, Giang Ly bỗng nhiên lao ra, nhào vào trong lòng Đoạn Tử Đồng, hô lên: "Đồng Đồng? Đồng Đồng?"
Nàng không ý thước được cử chỉ của nàng lúc này là đang đẩy một cổ máy giết chóc cực kỳ nguy hiểm cách xa chồng mình hơn.
Dưới vài tiếng hô của mẫu hậu, lệ khí trong mắt Đoạn Tử Đồng rất nhanh tiêu tán, cổ khí tức nguy hiểm vừa rồi cũng không tồn tại.
Đoạn Khuynh Trạch nghi hoặc nhìn Đoạn Tử Đồng: "Ngươi muốn làm gì?"
Đoạn Tử Đồng thẳng lưng, bị mẫu hậu ngăn ở xa ba bước, nghiêng đầu mặt không biểu tình nhìn phụ vương, giọng nói khàn đục: "Ngươi triệu hồi tất cả đặc công ở Tây Lan Tát trở về?"
Trong lòng Đoạn Khuynh Trạch có một chút bất an, nhưng vẫn giương cằm quát lớn: "Lời vô ích! Nếu không lẽ nào tùy ý ngươi tiếp tục điên rồ?!"
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, thì thào: "Điên rồi chính là ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Đoạn Khuynh Trạch siết nắm tay, không thể nhịn được nữa, tiến lên một bước.
Đoạn Tử Đồng lần đầu tiên không né tránh, nhìn chằm chằm vào hắn, từng chữ lặp lại: "Ta nói, điên, là ngươi."
"Ngươi!"
"A Trạch!" Giang Ly xoay người xoay người nhào vào lòng chồng mình, ra sức ngăn cản: "Ngươi lần trước đã cam đoan với ta sẽ không bao giờ động tay động chân nữa!"
Đoạn Tử Đồng cười khổ lui ra phía sau hai bước, mọi việc đều hết rồi.
Chỉ cần hơn một tuần nữa thì có thể tận diệt băng đản trộm cướp buôn lậu, án mất trộm văn vật những năm gần đây, vu oan giá họa và nhân khẩu mất tích, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng, nhưng vào lúc này, phụ vương triệu hồi nhân thủ, để đám người kia có thời cơ bỏ trốn.
Quyển Quyển tuyệt vọng xoay người rời khỏi, lúc lên lầu lấy điện thoại ra, mở màn hình, gọi vào một dãy số.
Điện thoại rất nhanh chuyển được.
Quyển Quyển giọng nói rầu rĩ, nói với người bên kia: "Nha ca, ta gặp gỡ phiền phức, chỗ ngươi có thể triệu tập bao nhiêu người?"
Điện thoại bên kia chỗ Đại Nha đang là ba giờ đêm, mơ mơ màng màng trả lời: "Ngươi muốn bao nhiêu người?"
"Chỉ cần thân thủ tốt, càng nhiều càng tốt, dùng trực thăng cá nhân đến, phải nhanh."
"Xảy ra chuyện gì, Quyển Quyển?"
"Để nói sau, bảo Đại Tây cùng nhau đến, tất cả huấn luyện viên có thể mời được đều mời theo, chuyên môn gì cũng được, chọn thêm một số lính đánh thuê đặc cách trên đảo."
"Đã biết, ngươi chờ."
Sáu ngày qua đi.
Giống như đã trải qua một cơn ác mộng dài, Hạ Mộc không mở mắt ra được, chấn động ù ù trong tai dần lắng xuống.
Một trận ù tai qua đi, cô mơ hồ nghe đối thoại của hai nam nhân.
"Các chỉ số khôi phục bình thường."
"Trong huyết thanh đã không xét nghiệm được thành phần thuốc nữa."
Đại não hỗn độn của Hạ Mộc dường như bãi công, khó khăn để khôi phục vận chuyển, nghe không hiểu những người này đang nói cái gì.
Cô hiện tại chỉ muốn biết mình đang ở nơi nào.
Cô còn không mở mắt, chợt nghe thấy một người nam nhân lên tiếng: "Bệnh nhân tỉnh."
Hắn thế nào biết?
Hạ Mộc cật lực mở mắt ra, lại bị bạch quang chói mắt kích thích đến co rụt cổ lại, mất một hồi lâu cuối cùng mới dần dần thích ứng.
Mở mắt nhìn bốn phía, trắng xoá một mảnh.
Như là phòng bệnh, xung quanh đặt những thiết bị hình dạng khác nhau, còn có màn hình, biểu đồ cao thấp bất định di chuyển trên màn hình.
Cô nhìn thấy bên giường đứng hai nam bác sĩ đeo khẩu trang, một người nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Mộc nhất thời cảnh giác quấn chặt chăn, hé môi, lại phát hiện cổ họng khô khốc, không thể phát ra âm thanh.
Không biết bao lâu không nói chuyện rồi.
Đây là đâu?
Lòng bàn tay lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm tình càng trở nên khẩn trương, biểu đồ đủ mọi màu sắc trên màn hình cũng theo tâm tình của cô dao động bất định.
Suy nghĩ sẽ làm cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng cô vẫn ôm đầu, tỉ mỉ hồi tưởng.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao lại ở chỗ này?
Cô nhớ kỹ... Nhớ kỹ buổi trưa cô đến ngân hàng điều tra thông tin của người chuyển tiền, sau đó thì sao?
Cô tựa hồ còn chưa đến ngân hàng.
Ký ức cuối cùng là cô đang băng qua đường.
Chẳng lẽ là xảy ra tai nạn giao thông?
Cô khẩn trương sờ hai chân mình, tựa hồ vẫn bình thường, cô mặc cũng là quần áo lúc ra ngoài, một chút bụi bậm cũng không có.
Cô cố sức ho khan hai tiếng, cuối cùng phát ra âm thanh: "Nơi này là đâu? Ta thế nào lại ở chỗ này?"
Hai nam bác sĩ đứng cuối giường nhìn nhau mỉm cười, bởi vì mang khẩu trang, nên đôi mắt nheo lại rất dễ nhận thấy.
Hạ Mộc cảm giác nụ cười của bọn họ xen lẫn châm chọc, không giống như bác sĩ chân chính.
Cô cố sức chống người ngồi dậy, xốc chăn lên, ngồi vào bên giường, nhưng hai chân tê dại, nhất thời không đứng dậy được.
Hai nam nhân phát ra một tràng cười cổ quái.
"Các ngươi là ai!" Hạ Mộc càng khẩn trương, sờ soạng đến một bình thủy tinh bên giường, chỉ vào hai nam nhân: "Nơi này là chỗ nào? Các ngươi mang ta đến nơi này làm gì?"
Cuối cùng, một người trong số đó châm chọc trả lời: "Là chính ngươi chạy tới."
Nam nhân cười một tiếng, đi đến bên cạnh thiết bị bên giường bệnh, điều chỉnh thiết bị, cũng lẩm bẩm: "Còn phải làm chút trị liệu hồi phục vận động mới bình thường, không thể lãng phí thời gian, sáng mai, ngươi sẽ bắt đầu hành động."
"Hành động gì?" Hạ Mộc kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người kia.
Nam nhân lại đi đến trước mặt cô, khom người nói với cô: "Nhìn ở đây."
Hạ Mộc nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy nam nhân kia ở trước mặt cô búng tay một cái.
Thần sắc lo lắng của Hạ Mộc trong nháy mắt biến mất.
Thần sắc của cô, chuyển biến thành một loại mờ mịt trầm tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn nam nhân kia, không có cảm giác xa lạ và bài xích vừa rồi.
Nam nhân vỗ tay một cái, tựa như đang điều chỉnh một người máy, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi là ai?"
"Hạ Mộc."
"Vì sao muốn ám sát nhân viên bảo an của viện bảo tàng?"
"Hắn nói với cảnh sát ngày đó đã từng gặp ta."
Nam nhân đứng bên cạnh nhíu mày lắc đầu: "Mất tự nhiên."
Một nam nhân khác cười một tiếng: "Ngươi còn muốn tựa nhiên thế nào nữa? Thực nhập tâm trí khả năng tối đa cũng chỉ như vậy. Thuốc thôi miên loạn thần hiệu quả tự nhiên, nhưng rất khó khống chế, lại không ổn định, nha đầu này một ngày 20 mấy tiếng không ra cửa, còn lại 4 tiếng đồng hồ, còn có một Địch Hách Lạp gọi đến là đến che chở, muốn dẫn hướng tâm trí căn bản không có cách nào tiếp cận nàng."
Giang Ly cũng biết tin tức phong tỏa toàn thành phố tối qua, lập tức gọi điện thoại cho chồng, muốn thăm dò nguyên nhân chân thực.
Đoạn Khuynh Trạch ở bên kia ngữ khí uể oải trả lời: "Ngươi xuống lầu đi, ta ngay ở đại sảnh dưới lầu."
"Cái gì? Ngươi hiện tại không có lịch làm việc sao?" Giang Ly kinh ngạc treo điện thoại, nhấc làn váy chạy xuống lầu.
Vừa vào đại sảnh, chỉ thấy chồng nàng cụt hứng ngồi dựa vào lưng ghế cạnh bàn trà, một tay đỡ trán.
"Xảy ra chuyện gì!" Giang Ly rất nhiều năm chưa thấy qua dáng vẻ thất hồn lạc phách của Đoạn Khuynh Trạch.
"Có phải vụ án mất trộm quốc bảo để lộ tin tức rồi không?"
Đoạn Khuynh Trạch ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lắc đầu.
"Vậy ngươi làm sao?" Giang Ly bước nhanh đến phía sau hắn, nâng tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho hắn: "Xảy ra chuyện lớn gì? Ta không muốn nhìn ngươi sầu mi khổ kiểm."
Đoạn Khuynh Trạch hô hấp trầm trọng, dừng hồi lâu, mới trầm giọng lên tiếng: "Ta cảm thấy Đồng Đồng rất thích hợp kế vị."
Giang Ly dừng tay, lấy lại tinh thần, một cát tát vỗ lên gáy hắn, vội vàng nói: " Nói bậy bạ gì đó!"
Đoạn Khuynh Trạch kéo cổ tay nàng, để nàng ngồi xuống ghế, thần sắc trầm trọng mà nói cho nàng nghe tất cả những chuyện Đoạn Tử Đồng đã làm.
Bao gồm lệnh phong tỏa tám tiếng đồng hồ điên rồ của tối qua.
Vốn tưởng rằng thê tử sẽ cùng chung lo lắng với hắn, không nghĩ tới Giang Ly sau khi nghe xong, cư nhiên vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: "Nga! Tiểu hài nhi hiện tại thật sự lãng mạn nha!"
Đoạn Khuynh Trạch: "...."
Giang Ly: "Nếu như ta mất tích, ngươi có phong tỏa toàn thành phố tìm kiếm ta hay không?"
Đoạn Khuynh Trạch: "...."
Hắn không muốn tiếp tục thảo luận nữa, còn không bằng tìm một thuộc hạ đáng tin cậy để thảo luận chuyện này.
Thấy chồng tỏ vẻ khổ đại thâm cừu, Giang Ly vội vàng thu hồi tâm tình thiếu nữ, chăm chú khuyên bảo: "Chuyện này cũng không phải đại sự gì, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, Đồng Đồng còn nhỏ, lần đầu tiên yêu đương, khó tránh không quá lý trí, có cái gì đáng ngạc nhiên?"
"Ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!" Đoạn Khuynh Trạch vừa muốn phản bác, bỗng nhiên nghe 'xoảng' một tiếng!
"Úc!" Giang Ly sợ đến đứng lên, được Đoạn Khuynh Trạch che chắn ở phía sau.
"Là tiếng gì?"
Long lân cả người Đoạn Khuynh Trạch bỗng nhiên nổi lên, để thê tử ở lại đại sảnh, tự mình bước nhanh ra cửa, xem xét tình huống.
Thì ra là hỗn đản tiểu long tể kia trở về.
Đoạn Khuynh Trạch lần đầu tiên thấy hài tử nhà mình có bộ dạng này.
Cửa lớn hoàng cung là bị nàng một cước đá văng, hạ nhân đều bị đẩy lảo đảo.
Long cánh phía sau lưng Đoạn Tử Đồng 'sát' một tiếng, lập tức thu hồi, quanh thân dường như bao phủ một tầng hắc ám, đôi tử đồng nhạy cảm tìm được vị trí của phụ vương, lập tức tựa như đi săn, đằng đằng sát khí mà xông đến chỗ hắn.
"Ngươi rốt cuộc trở về!" Đoạn Khuynh Trạch xa xa chỉ vào Đoạn Tử Đồng, muốn trách cứ, nhưng cuộc đời lần đầu tiên sản sinh một loại cảm giác sợ hãi nói không rõ.
Nhưng hắn không mềm giọng, ngược lại càng thêm cứng rắn chất vấn: "Tối qua là ngươi hạ lệnh phong tỏa toàn thành phố?!"
Giang Ly ở đại sảnh nghe vậy, lập tức lao ra cửa, trốn sau lưng Đoạn Khuynh Trạch, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nhất thời hoảng sợ.
Đang xông về phía này, rõ ràng là quyển mao ấu tể nhu thuận đáng yêu nhà nàng.
Giờ khắc này, lại có cảm giác gì đó không giống bình thường.
Gần như là xuất phát từ bản năng, Giang Ly bỗng nhiên lao ra, nhào vào trong lòng Đoạn Tử Đồng, hô lên: "Đồng Đồng? Đồng Đồng?"
Nàng không ý thước được cử chỉ của nàng lúc này là đang đẩy một cổ máy giết chóc cực kỳ nguy hiểm cách xa chồng mình hơn.
Dưới vài tiếng hô của mẫu hậu, lệ khí trong mắt Đoạn Tử Đồng rất nhanh tiêu tán, cổ khí tức nguy hiểm vừa rồi cũng không tồn tại.
Đoạn Khuynh Trạch nghi hoặc nhìn Đoạn Tử Đồng: "Ngươi muốn làm gì?"
Đoạn Tử Đồng thẳng lưng, bị mẫu hậu ngăn ở xa ba bước, nghiêng đầu mặt không biểu tình nhìn phụ vương, giọng nói khàn đục: "Ngươi triệu hồi tất cả đặc công ở Tây Lan Tát trở về?"
Trong lòng Đoạn Khuynh Trạch có một chút bất an, nhưng vẫn giương cằm quát lớn: "Lời vô ích! Nếu không lẽ nào tùy ý ngươi tiếp tục điên rồ?!"
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, thì thào: "Điên rồi chính là ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Đoạn Khuynh Trạch siết nắm tay, không thể nhịn được nữa, tiến lên một bước.
Đoạn Tử Đồng lần đầu tiên không né tránh, nhìn chằm chằm vào hắn, từng chữ lặp lại: "Ta nói, điên, là ngươi."
"Ngươi!"
"A Trạch!" Giang Ly xoay người xoay người nhào vào lòng chồng mình, ra sức ngăn cản: "Ngươi lần trước đã cam đoan với ta sẽ không bao giờ động tay động chân nữa!"
Đoạn Tử Đồng cười khổ lui ra phía sau hai bước, mọi việc đều hết rồi.
Chỉ cần hơn một tuần nữa thì có thể tận diệt băng đản trộm cướp buôn lậu, án mất trộm văn vật những năm gần đây, vu oan giá họa và nhân khẩu mất tích, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng, nhưng vào lúc này, phụ vương triệu hồi nhân thủ, để đám người kia có thời cơ bỏ trốn.
Quyển Quyển tuyệt vọng xoay người rời khỏi, lúc lên lầu lấy điện thoại ra, mở màn hình, gọi vào một dãy số.
Điện thoại rất nhanh chuyển được.
Quyển Quyển giọng nói rầu rĩ, nói với người bên kia: "Nha ca, ta gặp gỡ phiền phức, chỗ ngươi có thể triệu tập bao nhiêu người?"
Điện thoại bên kia chỗ Đại Nha đang là ba giờ đêm, mơ mơ màng màng trả lời: "Ngươi muốn bao nhiêu người?"
"Chỉ cần thân thủ tốt, càng nhiều càng tốt, dùng trực thăng cá nhân đến, phải nhanh."
"Xảy ra chuyện gì, Quyển Quyển?"
"Để nói sau, bảo Đại Tây cùng nhau đến, tất cả huấn luyện viên có thể mời được đều mời theo, chuyên môn gì cũng được, chọn thêm một số lính đánh thuê đặc cách trên đảo."
"Đã biết, ngươi chờ."
Sáu ngày qua đi.
Giống như đã trải qua một cơn ác mộng dài, Hạ Mộc không mở mắt ra được, chấn động ù ù trong tai dần lắng xuống.
Một trận ù tai qua đi, cô mơ hồ nghe đối thoại của hai nam nhân.
"Các chỉ số khôi phục bình thường."
"Trong huyết thanh đã không xét nghiệm được thành phần thuốc nữa."
Đại não hỗn độn của Hạ Mộc dường như bãi công, khó khăn để khôi phục vận chuyển, nghe không hiểu những người này đang nói cái gì.
Cô hiện tại chỉ muốn biết mình đang ở nơi nào.
Cô còn không mở mắt, chợt nghe thấy một người nam nhân lên tiếng: "Bệnh nhân tỉnh."
Hắn thế nào biết?
Hạ Mộc cật lực mở mắt ra, lại bị bạch quang chói mắt kích thích đến co rụt cổ lại, mất một hồi lâu cuối cùng mới dần dần thích ứng.
Mở mắt nhìn bốn phía, trắng xoá một mảnh.
Như là phòng bệnh, xung quanh đặt những thiết bị hình dạng khác nhau, còn có màn hình, biểu đồ cao thấp bất định di chuyển trên màn hình.
Cô nhìn thấy bên giường đứng hai nam bác sĩ đeo khẩu trang, một người nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Mộc nhất thời cảnh giác quấn chặt chăn, hé môi, lại phát hiện cổ họng khô khốc, không thể phát ra âm thanh.
Không biết bao lâu không nói chuyện rồi.
Đây là đâu?
Lòng bàn tay lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm tình càng trở nên khẩn trương, biểu đồ đủ mọi màu sắc trên màn hình cũng theo tâm tình của cô dao động bất định.
Suy nghĩ sẽ làm cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng cô vẫn ôm đầu, tỉ mỉ hồi tưởng.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao lại ở chỗ này?
Cô nhớ kỹ... Nhớ kỹ buổi trưa cô đến ngân hàng điều tra thông tin của người chuyển tiền, sau đó thì sao?
Cô tựa hồ còn chưa đến ngân hàng.
Ký ức cuối cùng là cô đang băng qua đường.
Chẳng lẽ là xảy ra tai nạn giao thông?
Cô khẩn trương sờ hai chân mình, tựa hồ vẫn bình thường, cô mặc cũng là quần áo lúc ra ngoài, một chút bụi bậm cũng không có.
Cô cố sức ho khan hai tiếng, cuối cùng phát ra âm thanh: "Nơi này là đâu? Ta thế nào lại ở chỗ này?"
Hai nam bác sĩ đứng cuối giường nhìn nhau mỉm cười, bởi vì mang khẩu trang, nên đôi mắt nheo lại rất dễ nhận thấy.
Hạ Mộc cảm giác nụ cười của bọn họ xen lẫn châm chọc, không giống như bác sĩ chân chính.
Cô cố sức chống người ngồi dậy, xốc chăn lên, ngồi vào bên giường, nhưng hai chân tê dại, nhất thời không đứng dậy được.
Hai nam nhân phát ra một tràng cười cổ quái.
"Các ngươi là ai!" Hạ Mộc càng khẩn trương, sờ soạng đến một bình thủy tinh bên giường, chỉ vào hai nam nhân: "Nơi này là chỗ nào? Các ngươi mang ta đến nơi này làm gì?"
Cuối cùng, một người trong số đó châm chọc trả lời: "Là chính ngươi chạy tới."
Nam nhân cười một tiếng, đi đến bên cạnh thiết bị bên giường bệnh, điều chỉnh thiết bị, cũng lẩm bẩm: "Còn phải làm chút trị liệu hồi phục vận động mới bình thường, không thể lãng phí thời gian, sáng mai, ngươi sẽ bắt đầu hành động."
"Hành động gì?" Hạ Mộc kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người kia.
Nam nhân lại đi đến trước mặt cô, khom người nói với cô: "Nhìn ở đây."
Hạ Mộc nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy nam nhân kia ở trước mặt cô búng tay một cái.
Thần sắc lo lắng của Hạ Mộc trong nháy mắt biến mất.
Thần sắc của cô, chuyển biến thành một loại mờ mịt trầm tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn nam nhân kia, không có cảm giác xa lạ và bài xích vừa rồi.
Nam nhân vỗ tay một cái, tựa như đang điều chỉnh một người máy, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi là ai?"
"Hạ Mộc."
"Vì sao muốn ám sát nhân viên bảo an của viện bảo tàng?"
"Hắn nói với cảnh sát ngày đó đã từng gặp ta."
Nam nhân đứng bên cạnh nhíu mày lắc đầu: "Mất tự nhiên."
Một nam nhân khác cười một tiếng: "Ngươi còn muốn tựa nhiên thế nào nữa? Thực nhập tâm trí khả năng tối đa cũng chỉ như vậy. Thuốc thôi miên loạn thần hiệu quả tự nhiên, nhưng rất khó khống chế, lại không ổn định, nha đầu này một ngày 20 mấy tiếng không ra cửa, còn lại 4 tiếng đồng hồ, còn có một Địch Hách Lạp gọi đến là đến che chở, muốn dẫn hướng tâm trí căn bản không có cách nào tiếp cận nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.