Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 132
Tiêu Y Y
07/07/2021
Tô Ngữ Mạt và Milna đúng lúc này từ phòng khách đi đến, thấy Hạ Mộc không nói lời nào mà đi qua, Tô Ngữ Mạt hắng giọng, nghiêm khắc giáo huấn: "Còn ở đây làm gì? Ăn xong rồi thì trở về phòng đọc sách đi, đừng suốt ngày dính lấy nhau!"
Ngoài dự đoán, Hạ Mộc hoàn toàn không đáp lại nàng, trực tiếp nghiêng người lách qua bên cạnh nàng.
"Ôi chao! Đang nói chuyện với ngươi đây!" Tô Ngữ Mạt kinh ngạc xoay người nhìn cô.
Milna nhíu mày, xoay người trực tiếp đuổi theo Hạ Mộc, tiến đến bên tai cô, trong miệng phát ra những âm điệu cổ quái.
Vừa nghe âm thanh như thế, Hạ Mộc đờ đẫn chậm rãi dừng bước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Quyển Quyển đang nói điện thoại ở cách đó không xa, Hạ Đóa Đóa cũng ngồi bên cạnh bàn ăn nhìn điện thoại.
Milna ở trước mắt Hạ Mộc búng tay một cái, ngữ khí mềm nhẹ gọi: "Hạ Mộc? Hạ Mộc, ngươi đang ở đâu?"
Tô Ngữ Mạt giật mình hỏi: "Giáo sư? Ngài đây là..."
"Xuỵt...." Milna ra dấu nàng đừng lên tiếng, nắm cổ tay Hạ Mộc, dẫn cô đến phòng trị liệu, cũng thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Đừng sợ, đi theo ta..."
Tô Ngữ Mạt thấy thế, đoán rằng nữ nhi lại có vấn đề gì, lập tức không rên một tiếng mà đứng ở tại chỗ, khẩn trương nhìn chằm chằm hai người.
Hạ Mộc giống như cọc gỗ đứng bất động tại chỗ, Milna không dám dùng lực, chỉ có thể không ngừng phát ra âm điệu thôi động cô.
Đúng lúc này, Quyển Quyển một bên nghe điện thoại một bên chậm rãi đi ra hoa viên, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Hạ Mộc.
Bởi vì mất đi mục tiêu, sự hướng dẫn của Milna cuối cùng phát huy hiệu lực.
Hạ Mộc tựa như một món đồ chơi nới lỏng dây cót, bỗng nhiên cúi đầu, được Milna lôi kéo cổ tay đi vào phòng trị liệu.
Milna dán miếng dán cảm ứng lên cho cô, khởi động thiết bị.
Sau hơn một phút, Hạ Mộc bỗng nhiên hít sâu một hơi, tựa như người đuối nước cuối cùng được kéo lên khỏi mặt nước, lập tức bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tô Ngữ Mạt hồi lâu không dám lên tiếng lo lắng nhìn về phía Milna nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Milna thần sắc lo lắng mà lắc đầu, khom người hỏi Hạ Mộc: "Ngươi nhìn thấy cái gì? Hay là nghe thấy âm thanh gì?"
Đôi mắt màu phách sắc của Hạ Mộc mở to, dường như đã trải qua một cơn ác mộng.
Tô Ngữ Mạt nhìn thấy đau lòng, ấp úng hỏi Milna: "Ngươi không phải nói không thể để nàng hồi ức sao?"
Milna nhíu mày nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, thần sắc cực kỳ lo lắng, trầm giọng trả lời: "Lần này không giống với lần tỉnh lại trong mộng, nàng hiện tại là bị thôi miên gián đoạn, hẳn là có thể nhớ kỹ đã xảy ra chuyện gì, nếu như là tỉnh lại sau quá trình thôi miên quá trình, nàng sẽ quên mọi việc, hỏi cũng vô dụng, mà hiện tại, không hỏi nàng cũng có thể nhớ kỹ."
Tô Ngữ Mạt kinh ngạc nói: "Nàng lại bị thôi miên? Là ai làm!"
Nàng cấp thiết khom người vỗ lưng Hạ Mộc: "Xảy ra chuyện gì Xảy ra chuyện gì Hạ Mộc, vừa rồi ngươi nhìn thấy ai?"
Hạ Mộc không trả lời, thần sắc thống khổ chậm rãi nhắm mắt lại, cuộn người trên ghế, dùng tay che mắt.
Milna ngẩng đầu nói với Tô Ngữ Mạt: "Có thể chỉ là ngẫu nhiên xảy ra di chứng, ta phải một mình tiến hành trao đổi với nàng, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Tô Ngữ Mạt lúc này lòng nóng như lửa đốt, muốn lưu lại nhìn nữ nhi, muốn nói lại thôi, sợ gây cản trở giáo sư trị liệu, cho chỉ đành ngoan ngoãn ra ngoài.
Milna đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ để lại ánh đèn ôn hòa.
Nàng không lập tức nói chuyện với Hạ Mộc, mà chỉ để cô yên tĩnh một hồi, chờ cô tự mình lên tiếng.
Không bao lâu, Hạ Mộc cuối cùng buông tay ra, thần sắc tiều tụy nhìn về phía Milna, giọng nói run rẩy: "Vì sao sẽ như vậy? Vì sao..."
Milna nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì? Hoặc là nghe được những gì? Nghĩ lại xem."
"Ta cái gì cũng không nghe thấy! Ta chỉ là thu dọn bàn ăn! Bỗng nhiên lại...lại..."
Hạ Mộc sắc mặt trắng nhợt, khiếp sợ lại vô thố: "Phải ám sát vương trữ, đây là mệnh lệnh ta nhận được."
Milna kinh ngạc, vội hỏi: "Là ai phát ra mệnh lệnh? Ngươi nghe thấy được âm thanh gì?"
Hạ Mộc thống khổ cúi đầu, gắt gao đè huyệt Thái Dương: "Không! Ta cái gì cũng không nghe thấy! Thực sự chính là đột nhiên, ý thức giống như bị nhốt vào trong thân thể, chỉ còn lại một thể xác phục tùng mệnh lệnh!"
"Luôn có một nhân tố dẫn phát." Milna kiên trì khom người nhìn về phía cô: "Hồi ức một chút, ngươi nhìn thấy cái gì."
Hạ Mộc thống khổ nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, khàn giọng trả lời: "Thực sự không có, đĩa ăn, tủ chén đĩa, bồn nước.... Đều là những thứ bình thường."
Milna thất vọng nhíu mày.
"Tại sao có thể như vậy..." Hạ Mộc từ trong tay áo rít con dao gọt trái cây ra, ngẩng đầu nhìn Milna, nức nở nói: "Ngươi nhìn thấy không? Đây là thứ vừa rồi ta giấu trong tay áo, ngươi nhìn thấy không! Ta thiếu chút nữa đã đâm bị thương Quyển Quyển!"
Milna cẩn thận nhận lấy con dao từ trong tay cô, cất vào ngăn kéo, quay đầu lại nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì, tất cả mọi người đều biết bệnh tình của ngươi, ngươi không nên tự trách."
Hạ Mộc đột nhiên bật dậy từ trên ghế, tâm tình kích động mà quát lớn: "Sao lại không có việc gì? Ngươi đã nói ta chỉ cần không ra ngoài, bệnh tình sẽ không tái phát, nhưng ta vừa rồi thiếu chút nữa đã làm Quyển Quyển bị thương!"
Milna hoảng hốt tiến lên trấn an: "Ngươi không nên kích động, không có việc gì, Quyển Quyển ở trên đảo huấn luyện nhiều năm như vậy, nào dễ dàng bị đả thương như vậy? Lần trước lúc ngươi phát bệnh, cũng không làm nàng bị thương, không phải sao?"
Hạ Mộc kinh ngạc trợn to mắt, khó có thể tin mà nhìn về phía Milna.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, sau một lúc lâu, Hạ Mộc run giọng lên tiếng: "Lần trước? Cái gì lần trước? Trước đó ta cũng từng tấn công Quyển Quyển?"
Milna sững sốt, lúc này mới phát hiện bản thân lỡ lời, nhất thời ảo não giải thích: "Không, không, ta..."
Hạ Mộc chợt rít gào: "Trước đó ta từng ám sát Quyển Quyển?!"
Milna vội vàng cúi đầu tìm kiếm thuốc an thần, hoảng loạn mà giải thích: "Ta cũng là sau khi đến đây mới nghe mẹ ngươi nói, cụ thể ta cũng không chứng kiến, ngươi bình tĩnh một chút."
Hạ Mộc mất hết can đảm, suy sụp mà mím môi nghẹn ngào, trong miệng hàm hồ nỉ non: "Ngươi gạt ta... Bị người Căn bản không phải bị kích thích gì, ta là bị bọn họ khống chế! Đã bị khống chế.... Bọn họ muốn ta giết Quyển Quyển... Làm sao bây giờ... Chết tiệt, ta sẽ hại chết Quyển Quyển...."
Milna mở ống tiêm, lưu loát rút lấy thuốc: "Ngươi bình tĩnh một chút, tin tưởng ta, sẽ không có lần sau nữa."
Hạ Mộc dùng sức lắc đầu: "Ngươi gạt ta... Ngươi căn bản không có cách nào khống chế ta!"
Milna đẩy ống tiêm, đẩy hết không khí, cất bước đến gần Hạ Mộc: "Ngươi tin tưởng ta."
Hạ Mộc tuyệt vọng chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý nàng tiêm thuốc an thần, lúc này mới trầm giọng lên tiếng: "Giáo sư, ta muốn xin ngài giúp ta một việc."
—
Buổi sáng chín giờ ngày hôm sau, lúc Quyển Quyển đang ở viện bảo tàng thì nhận được điện thoại của vệ sĩ, nghe được một tin tức mạc danh kỳ diệu.
Hạ Mộc từ sau bức tường sau hoa viên leo ra ngoài, âm thầm xuống núi, bị vệ sĩ chặn lại ở nửa đường, không chịu về nhà.
Vệ sĩ điện thoại xin chỉ thị, dự định cưỡng chế áp giải cô về nhà.
"Đừng động vũ lực, có thể nàng chỉ là muốn xuống núi giải sầu, các ngươi âm thầm đi theo là tốt rồi, thường xuyên báo cáo địa điểm cụ thể cho ta, ta xong việc lập tức đi tìm các ngươi."
"Vâng."
Buổi sáng chín giờ hai mươi, Hạ Mộc đến một trạm xăng dầu ven đường, gọi một cuộc điện thoại.
Mười giờ kém năm phút, một chiếc ô tô màu bạc ngân sắc đứng ở trạm xăng dầu, cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong phất phất tay, Hạ Mộc lập tức bước nhanh lên xe.
Các vệ sĩ vốn dĩ là bộ hành theo dõi, thấy thế vội vàng đón một chiếc taxi, theo sát Hạ Mộc, cũng đúng lúc hội báo.
"Điện hạ, nàng lên một chiếc xe riêng màu bạc, hiện tại đang ở trạm xăng dầu Viên Nam, đang chuẩn bị lái về phía khu phố, có nên chặn lại hay không?"
"Xe riêng? Biển số xe là bao nhiêu?"
—
"Mấy bộ phim gần đây, danh tiếng cũng không được tốt lắm, nếu không, chúng ta đến công viên giải trí đi?"
Trên xe, Giang Vũ chăm chú kiến nghị.
Hạ Mộc tâm tình sa sút: "Học tỷ, ta chỉ là muốn nhờ giúp đỡ, không phải thực sự muốn xem phim."
"Ta biết, ta biết." Giang Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Ta thực sự hiếu kỳ, ngươi biết rõ bản thân đang làm gì sao?"
Hạ Mộc thống khổ xoa nhẹ hốc mắt: "Ta biết, ngươi yên tâm, lát nữa nếu như Quyển Quyển tâm tình kích động, ngươi cũng đừng quan tâm ta, trực tiếp bỏ chạy, ta sẽ ngăn nàng lại."
Giang Vũ cười một tiếng, lắc đầu.
Hạ Mộc hổ thẹn nhìn nàng: "Nếu như như cảm thấy bất tiện, hay là ta dùng tiền mời một người khác giúp đỡ đi..."
"Có cái gì bất tiện?" Giang Vũ hăng hái dạt dào: "Ta không phải lần đầu tiên trải qua loại cục diện này, nhưng trái lại là lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ này, làm cho người ta rất chờ mong."
Thấy Hạ Mộc thần sắc lo lắng, Giang Vũ lần thứ hai cảnh cáo: "Bất quá, ngươi phải hiểu rõ, người đó là Đoạn Tử Đồng, tình nhân trong mộng của vô số omega, qua thôn này thì không có tiệm này nữa, ngươi sau này vạn nhất hối hận thì cũng đừng oán ta."
Hạ Mộc cười khổ một tiếng, không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở tầng hầm rạp chiếu phim, hai người lên lầu, chọn một bộ phim đã bắt đầu chiếu được năm phút.
Giang Vũ mua bắp rang và nước ngọt, lôi kéo Hạ Mộc bước nhanh và rạp chiếu phim.
Một bộ phim điện ảnh nhàm chán không đầu không đuôi.
Hạ Mộc tâm thần không yên nhìn màn hình ngẩn người, Giang Vũ tựa hồ một mực nói gì đó, cô lại không có tâm tình đi nghe.
Đại khái qua hơn mười phút, Giang Vũ cầm lấy một hạt bắp rang, đưa đến bên môi cô.
Hạ Mộc có chút không thích ứng, bản năng khước từ: "Cảm ơn, ta không muốn ăn..."
Giang Vũ lại tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Đoạn Tử Đồng đã đến, ngay hàng ghế phía sau."
Hạ Mộc giật mình, vừa muốn quay đầu, lại đột nhiên lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, cứng nhắc hé miệng ăn bắp rang Giang Vũ đưa đến.
Trong tưởng tượng của Hạ Mộc, Quyển Quyển sẽ lập tức lao tới, đánh cô, hoặc là đánh Giang Vũ.
Nhưng hiện thực không giống với tưởng tượng, bầu không khí bình tĩnh đến làm cho người ta muốn nổi điên.
Cô muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn khiến Quyển Quyển nhìn cô ở bên cạnh Giang Vũ đến hết cả bộ phim.
"Quyển Quyển vẫn ở phía sau?" Hạ Mộc run giọng hỏi Giang Vũ.
"Vẫn đang." Giang Vũ nâng tay khoác lên vai cô.
Hạ Mộc giống như giẫm phải địa lôi, trái tim gần như nhảy lên đến cổ họng.
Thời gian được kéo dài tự như vô hạn, cô lao tâm lao lực xem hết một bộ phim, Quyển Quyển vẫn không ra mặt.
Trời biết Hạ Mộc là thế nào xem hết một bộ phim, lúc đứng lên, chân đều là tê dại.
Giang Vũ muốn đỡ cô đứng lên, nhưng cô lại cự tuyệt.
Đèn trong rạp bật sáng, xung quanh tất cả đều là đoàn người chen lấn nhốn nháo, nhưng cô lại giống như người mù, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt kia, hoặc là không dám nhìn đến.
Cô theo đoàn người, đi trên lối nhỏ giữa các dãy ghế, thần sắc chết lặng lại tái nhợt.
Giang Vũ lo lắng cô té ngã, lúc xuống cầu thang còn đỡ cô vài lần, nhưng cô lại thờ ơ.
Lúc sắp ra khỏi cửa, phía sau có một người đang nghe điện thoại bỗng nhiên dùng sức chen lấn, đại khái là tín hiệu không tốt, vội vã ra ngoài, đẩy đến Hạ Mộc lảo đảo.
Đúng lúc này, một cánh tay, nắm vai của nam nhân kia, thong thả, mang thức lực đạo làm người ta khó có thể phản kháng, đẩy nam nhân kia cách xa Hạ Mộc, tạo ra một không gian an toàn.
Trái tim Hạ Mộc trong nháy mắt thắt lại.
Đúng vậy, thật ra cô không nhìn kỹ cánh tay kia, nhưng cô biết, Quyển Quyển ngay phía sau cô.
Nước mắt thoáng chốc làm nhòe ánh mắt, cô vội vàng nâng tay lau đi, muốn theo kế hoạch khoát lấy cánh tay Giang Vũ.
Nhưng cái gì cô cũng không làm được.
Lúc ra cửa, Giang Vũ đi bên trái của nàng, bên phải, vẫn có một người trầm mặc.
Là Quyển Quyển.
Sự tình hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô, cho nên cô không biết nên ứng phó thế nào, mãi đến lúc dòng người xung quanh dần dần tản ra, mới nghe thấy giọng nói không chút nhiệt độ của Quyển Quyển: "Ta muốn nói chuyện với ngươi."
Ngoài dự đoán, Hạ Mộc hoàn toàn không đáp lại nàng, trực tiếp nghiêng người lách qua bên cạnh nàng.
"Ôi chao! Đang nói chuyện với ngươi đây!" Tô Ngữ Mạt kinh ngạc xoay người nhìn cô.
Milna nhíu mày, xoay người trực tiếp đuổi theo Hạ Mộc, tiến đến bên tai cô, trong miệng phát ra những âm điệu cổ quái.
Vừa nghe âm thanh như thế, Hạ Mộc đờ đẫn chậm rãi dừng bước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Quyển Quyển đang nói điện thoại ở cách đó không xa, Hạ Đóa Đóa cũng ngồi bên cạnh bàn ăn nhìn điện thoại.
Milna ở trước mắt Hạ Mộc búng tay một cái, ngữ khí mềm nhẹ gọi: "Hạ Mộc? Hạ Mộc, ngươi đang ở đâu?"
Tô Ngữ Mạt giật mình hỏi: "Giáo sư? Ngài đây là..."
"Xuỵt...." Milna ra dấu nàng đừng lên tiếng, nắm cổ tay Hạ Mộc, dẫn cô đến phòng trị liệu, cũng thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Đừng sợ, đi theo ta..."
Tô Ngữ Mạt thấy thế, đoán rằng nữ nhi lại có vấn đề gì, lập tức không rên một tiếng mà đứng ở tại chỗ, khẩn trương nhìn chằm chằm hai người.
Hạ Mộc giống như cọc gỗ đứng bất động tại chỗ, Milna không dám dùng lực, chỉ có thể không ngừng phát ra âm điệu thôi động cô.
Đúng lúc này, Quyển Quyển một bên nghe điện thoại một bên chậm rãi đi ra hoa viên, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Hạ Mộc.
Bởi vì mất đi mục tiêu, sự hướng dẫn của Milna cuối cùng phát huy hiệu lực.
Hạ Mộc tựa như một món đồ chơi nới lỏng dây cót, bỗng nhiên cúi đầu, được Milna lôi kéo cổ tay đi vào phòng trị liệu.
Milna dán miếng dán cảm ứng lên cho cô, khởi động thiết bị.
Sau hơn một phút, Hạ Mộc bỗng nhiên hít sâu một hơi, tựa như người đuối nước cuối cùng được kéo lên khỏi mặt nước, lập tức bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tô Ngữ Mạt hồi lâu không dám lên tiếng lo lắng nhìn về phía Milna nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Milna thần sắc lo lắng mà lắc đầu, khom người hỏi Hạ Mộc: "Ngươi nhìn thấy cái gì? Hay là nghe thấy âm thanh gì?"
Đôi mắt màu phách sắc của Hạ Mộc mở to, dường như đã trải qua một cơn ác mộng.
Tô Ngữ Mạt nhìn thấy đau lòng, ấp úng hỏi Milna: "Ngươi không phải nói không thể để nàng hồi ức sao?"
Milna nhíu mày nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, thần sắc cực kỳ lo lắng, trầm giọng trả lời: "Lần này không giống với lần tỉnh lại trong mộng, nàng hiện tại là bị thôi miên gián đoạn, hẳn là có thể nhớ kỹ đã xảy ra chuyện gì, nếu như là tỉnh lại sau quá trình thôi miên quá trình, nàng sẽ quên mọi việc, hỏi cũng vô dụng, mà hiện tại, không hỏi nàng cũng có thể nhớ kỹ."
Tô Ngữ Mạt kinh ngạc nói: "Nàng lại bị thôi miên? Là ai làm!"
Nàng cấp thiết khom người vỗ lưng Hạ Mộc: "Xảy ra chuyện gì Xảy ra chuyện gì Hạ Mộc, vừa rồi ngươi nhìn thấy ai?"
Hạ Mộc không trả lời, thần sắc thống khổ chậm rãi nhắm mắt lại, cuộn người trên ghế, dùng tay che mắt.
Milna ngẩng đầu nói với Tô Ngữ Mạt: "Có thể chỉ là ngẫu nhiên xảy ra di chứng, ta phải một mình tiến hành trao đổi với nàng, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Tô Ngữ Mạt lúc này lòng nóng như lửa đốt, muốn lưu lại nhìn nữ nhi, muốn nói lại thôi, sợ gây cản trở giáo sư trị liệu, cho chỉ đành ngoan ngoãn ra ngoài.
Milna đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ để lại ánh đèn ôn hòa.
Nàng không lập tức nói chuyện với Hạ Mộc, mà chỉ để cô yên tĩnh một hồi, chờ cô tự mình lên tiếng.
Không bao lâu, Hạ Mộc cuối cùng buông tay ra, thần sắc tiều tụy nhìn về phía Milna, giọng nói run rẩy: "Vì sao sẽ như vậy? Vì sao..."
Milna nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì? Hoặc là nghe được những gì? Nghĩ lại xem."
"Ta cái gì cũng không nghe thấy! Ta chỉ là thu dọn bàn ăn! Bỗng nhiên lại...lại..."
Hạ Mộc sắc mặt trắng nhợt, khiếp sợ lại vô thố: "Phải ám sát vương trữ, đây là mệnh lệnh ta nhận được."
Milna kinh ngạc, vội hỏi: "Là ai phát ra mệnh lệnh? Ngươi nghe thấy được âm thanh gì?"
Hạ Mộc thống khổ cúi đầu, gắt gao đè huyệt Thái Dương: "Không! Ta cái gì cũng không nghe thấy! Thực sự chính là đột nhiên, ý thức giống như bị nhốt vào trong thân thể, chỉ còn lại một thể xác phục tùng mệnh lệnh!"
"Luôn có một nhân tố dẫn phát." Milna kiên trì khom người nhìn về phía cô: "Hồi ức một chút, ngươi nhìn thấy cái gì."
Hạ Mộc thống khổ nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, khàn giọng trả lời: "Thực sự không có, đĩa ăn, tủ chén đĩa, bồn nước.... Đều là những thứ bình thường."
Milna thất vọng nhíu mày.
"Tại sao có thể như vậy..." Hạ Mộc từ trong tay áo rít con dao gọt trái cây ra, ngẩng đầu nhìn Milna, nức nở nói: "Ngươi nhìn thấy không? Đây là thứ vừa rồi ta giấu trong tay áo, ngươi nhìn thấy không! Ta thiếu chút nữa đã đâm bị thương Quyển Quyển!"
Milna cẩn thận nhận lấy con dao từ trong tay cô, cất vào ngăn kéo, quay đầu lại nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì, tất cả mọi người đều biết bệnh tình của ngươi, ngươi không nên tự trách."
Hạ Mộc đột nhiên bật dậy từ trên ghế, tâm tình kích động mà quát lớn: "Sao lại không có việc gì? Ngươi đã nói ta chỉ cần không ra ngoài, bệnh tình sẽ không tái phát, nhưng ta vừa rồi thiếu chút nữa đã làm Quyển Quyển bị thương!"
Milna hoảng hốt tiến lên trấn an: "Ngươi không nên kích động, không có việc gì, Quyển Quyển ở trên đảo huấn luyện nhiều năm như vậy, nào dễ dàng bị đả thương như vậy? Lần trước lúc ngươi phát bệnh, cũng không làm nàng bị thương, không phải sao?"
Hạ Mộc kinh ngạc trợn to mắt, khó có thể tin mà nhìn về phía Milna.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, sau một lúc lâu, Hạ Mộc run giọng lên tiếng: "Lần trước? Cái gì lần trước? Trước đó ta cũng từng tấn công Quyển Quyển?"
Milna sững sốt, lúc này mới phát hiện bản thân lỡ lời, nhất thời ảo não giải thích: "Không, không, ta..."
Hạ Mộc chợt rít gào: "Trước đó ta từng ám sát Quyển Quyển?!"
Milna vội vàng cúi đầu tìm kiếm thuốc an thần, hoảng loạn mà giải thích: "Ta cũng là sau khi đến đây mới nghe mẹ ngươi nói, cụ thể ta cũng không chứng kiến, ngươi bình tĩnh một chút."
Hạ Mộc mất hết can đảm, suy sụp mà mím môi nghẹn ngào, trong miệng hàm hồ nỉ non: "Ngươi gạt ta... Bị người Căn bản không phải bị kích thích gì, ta là bị bọn họ khống chế! Đã bị khống chế.... Bọn họ muốn ta giết Quyển Quyển... Làm sao bây giờ... Chết tiệt, ta sẽ hại chết Quyển Quyển...."
Milna mở ống tiêm, lưu loát rút lấy thuốc: "Ngươi bình tĩnh một chút, tin tưởng ta, sẽ không có lần sau nữa."
Hạ Mộc dùng sức lắc đầu: "Ngươi gạt ta... Ngươi căn bản không có cách nào khống chế ta!"
Milna đẩy ống tiêm, đẩy hết không khí, cất bước đến gần Hạ Mộc: "Ngươi tin tưởng ta."
Hạ Mộc tuyệt vọng chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý nàng tiêm thuốc an thần, lúc này mới trầm giọng lên tiếng: "Giáo sư, ta muốn xin ngài giúp ta một việc."
—
Buổi sáng chín giờ ngày hôm sau, lúc Quyển Quyển đang ở viện bảo tàng thì nhận được điện thoại của vệ sĩ, nghe được một tin tức mạc danh kỳ diệu.
Hạ Mộc từ sau bức tường sau hoa viên leo ra ngoài, âm thầm xuống núi, bị vệ sĩ chặn lại ở nửa đường, không chịu về nhà.
Vệ sĩ điện thoại xin chỉ thị, dự định cưỡng chế áp giải cô về nhà.
"Đừng động vũ lực, có thể nàng chỉ là muốn xuống núi giải sầu, các ngươi âm thầm đi theo là tốt rồi, thường xuyên báo cáo địa điểm cụ thể cho ta, ta xong việc lập tức đi tìm các ngươi."
"Vâng."
Buổi sáng chín giờ hai mươi, Hạ Mộc đến một trạm xăng dầu ven đường, gọi một cuộc điện thoại.
Mười giờ kém năm phút, một chiếc ô tô màu bạc ngân sắc đứng ở trạm xăng dầu, cửa sổ xe hạ xuống, người ở bên trong phất phất tay, Hạ Mộc lập tức bước nhanh lên xe.
Các vệ sĩ vốn dĩ là bộ hành theo dõi, thấy thế vội vàng đón một chiếc taxi, theo sát Hạ Mộc, cũng đúng lúc hội báo.
"Điện hạ, nàng lên một chiếc xe riêng màu bạc, hiện tại đang ở trạm xăng dầu Viên Nam, đang chuẩn bị lái về phía khu phố, có nên chặn lại hay không?"
"Xe riêng? Biển số xe là bao nhiêu?"
—
"Mấy bộ phim gần đây, danh tiếng cũng không được tốt lắm, nếu không, chúng ta đến công viên giải trí đi?"
Trên xe, Giang Vũ chăm chú kiến nghị.
Hạ Mộc tâm tình sa sút: "Học tỷ, ta chỉ là muốn nhờ giúp đỡ, không phải thực sự muốn xem phim."
"Ta biết, ta biết." Giang Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Ta thực sự hiếu kỳ, ngươi biết rõ bản thân đang làm gì sao?"
Hạ Mộc thống khổ xoa nhẹ hốc mắt: "Ta biết, ngươi yên tâm, lát nữa nếu như Quyển Quyển tâm tình kích động, ngươi cũng đừng quan tâm ta, trực tiếp bỏ chạy, ta sẽ ngăn nàng lại."
Giang Vũ cười một tiếng, lắc đầu.
Hạ Mộc hổ thẹn nhìn nàng: "Nếu như như cảm thấy bất tiện, hay là ta dùng tiền mời một người khác giúp đỡ đi..."
"Có cái gì bất tiện?" Giang Vũ hăng hái dạt dào: "Ta không phải lần đầu tiên trải qua loại cục diện này, nhưng trái lại là lần đầu tiên gặp phải loại đối thủ này, làm cho người ta rất chờ mong."
Thấy Hạ Mộc thần sắc lo lắng, Giang Vũ lần thứ hai cảnh cáo: "Bất quá, ngươi phải hiểu rõ, người đó là Đoạn Tử Đồng, tình nhân trong mộng của vô số omega, qua thôn này thì không có tiệm này nữa, ngươi sau này vạn nhất hối hận thì cũng đừng oán ta."
Hạ Mộc cười khổ một tiếng, không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở tầng hầm rạp chiếu phim, hai người lên lầu, chọn một bộ phim đã bắt đầu chiếu được năm phút.
Giang Vũ mua bắp rang và nước ngọt, lôi kéo Hạ Mộc bước nhanh và rạp chiếu phim.
Một bộ phim điện ảnh nhàm chán không đầu không đuôi.
Hạ Mộc tâm thần không yên nhìn màn hình ngẩn người, Giang Vũ tựa hồ một mực nói gì đó, cô lại không có tâm tình đi nghe.
Đại khái qua hơn mười phút, Giang Vũ cầm lấy một hạt bắp rang, đưa đến bên môi cô.
Hạ Mộc có chút không thích ứng, bản năng khước từ: "Cảm ơn, ta không muốn ăn..."
Giang Vũ lại tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Đoạn Tử Đồng đã đến, ngay hàng ghế phía sau."
Hạ Mộc giật mình, vừa muốn quay đầu, lại đột nhiên lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, cứng nhắc hé miệng ăn bắp rang Giang Vũ đưa đến.
Trong tưởng tượng của Hạ Mộc, Quyển Quyển sẽ lập tức lao tới, đánh cô, hoặc là đánh Giang Vũ.
Nhưng hiện thực không giống với tưởng tượng, bầu không khí bình tĩnh đến làm cho người ta muốn nổi điên.
Cô muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn khiến Quyển Quyển nhìn cô ở bên cạnh Giang Vũ đến hết cả bộ phim.
"Quyển Quyển vẫn ở phía sau?" Hạ Mộc run giọng hỏi Giang Vũ.
"Vẫn đang." Giang Vũ nâng tay khoác lên vai cô.
Hạ Mộc giống như giẫm phải địa lôi, trái tim gần như nhảy lên đến cổ họng.
Thời gian được kéo dài tự như vô hạn, cô lao tâm lao lực xem hết một bộ phim, Quyển Quyển vẫn không ra mặt.
Trời biết Hạ Mộc là thế nào xem hết một bộ phim, lúc đứng lên, chân đều là tê dại.
Giang Vũ muốn đỡ cô đứng lên, nhưng cô lại cự tuyệt.
Đèn trong rạp bật sáng, xung quanh tất cả đều là đoàn người chen lấn nhốn nháo, nhưng cô lại giống như người mù, căn bản không nhìn thấy khuôn mặt kia, hoặc là không dám nhìn đến.
Cô theo đoàn người, đi trên lối nhỏ giữa các dãy ghế, thần sắc chết lặng lại tái nhợt.
Giang Vũ lo lắng cô té ngã, lúc xuống cầu thang còn đỡ cô vài lần, nhưng cô lại thờ ơ.
Lúc sắp ra khỏi cửa, phía sau có một người đang nghe điện thoại bỗng nhiên dùng sức chen lấn, đại khái là tín hiệu không tốt, vội vã ra ngoài, đẩy đến Hạ Mộc lảo đảo.
Đúng lúc này, một cánh tay, nắm vai của nam nhân kia, thong thả, mang thức lực đạo làm người ta khó có thể phản kháng, đẩy nam nhân kia cách xa Hạ Mộc, tạo ra một không gian an toàn.
Trái tim Hạ Mộc trong nháy mắt thắt lại.
Đúng vậy, thật ra cô không nhìn kỹ cánh tay kia, nhưng cô biết, Quyển Quyển ngay phía sau cô.
Nước mắt thoáng chốc làm nhòe ánh mắt, cô vội vàng nâng tay lau đi, muốn theo kế hoạch khoát lấy cánh tay Giang Vũ.
Nhưng cái gì cô cũng không làm được.
Lúc ra cửa, Giang Vũ đi bên trái của nàng, bên phải, vẫn có một người trầm mặc.
Là Quyển Quyển.
Sự tình hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô, cho nên cô không biết nên ứng phó thế nào, mãi đến lúc dòng người xung quanh dần dần tản ra, mới nghe thấy giọng nói không chút nhiệt độ của Quyển Quyển: "Ta muốn nói chuyện với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.