Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 143
Tiêu Y Y
28/07/2021
Vị học trưởng này đương nhiên là biết cô muốn vãn hồi chuyện nữa Quyển Quyển, Hạ Mộc không hiểu sao lại có cảm giác thân cận giữa đồng minh với nhau, trái lại rất xấu hổ, nhỏ giọng hỏi học trưởng: "Giang Vũ rốt cuộc suy nghĩ ra biện pháp gì?"
Học trưởng cười thần bí: "Nàng sợ ngươi lo lắng, bảo ta không nên nói cho ngươi biết, yên tâm đi, coi như là một trò đùa nhỏ."
Hạ Mộc làm sao có thể yên tâm? Nàng âm thầm truy hỏi vài lần, Giang Vũ đều nói "dùng người không nghi, nghi người không dùng", giữ kín như bưng.
Tuy rằng vẫn là có chút lo lắng, nhưng bất luận nói như thế nào, tình huống cũng sẽ không xấu hơn được nữa, Hạ Mộc quyết định xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.
Sau khi của vào đại sảnh, ngồi vào giữa Quyển Quyển và Lưu Hách Phàm.
Buổi tiệc mừng công này tổng cộng hai trăm mười người tham gia, ngoại trừ nhân viên đoàn phim, còn có nhân viên xử lý hậu kỳ và tập thể phụ trách mảng tài chính cũng tham gia.
Đa số người là lần đầu tiên thấy những diễn viên chủ chốt, dĩ nhiên kích động khó nén.
Không ngừng có người đến tìm Quyển Quyển muốn chụp ảnh chung xin chữ ký, trong đó đa số đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc phong cách.
Mà tìm Hạ Mộc chụp ảnh, thoạt nhìn tựa hồ đều là trạch nam trạch nữ, đeo kính cận, lưng hơi cong, đôi mắt chưa thấy omega được mấy lần, kinh hoảng đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Mộc.
Hạ Mộc gian khổ học tập hơn mười năm, vật họp theo loài, cô quả nhiên càng phù hợp với thẩm mỹ của sinh vật hệ trạch*.
Trạch*: Nhà, trạch nam trạch nữ là từ chỉ những người chỉ thích ở trong nhà không thích ra ngoài cũng như tiếp xúc người khác.
Một vị đại tỷ không biết ở bộ phận nào, đến bàn này mời rượu xong, phát hiện vương trữ tựa hồ rất dễ nói chuyện, dĩ nhiên tựa mình kéo một cái ghế, ngồi chen vào bên cạnh điện hạ, một bên tán gẫu, một bên nhiệt tình gắp thức ăn cho điện hạ.
Hạ Mộc đang bắt tay cùng một trạch nam thấy vậy cả người ngứa ngáy, không bao lâu liền không thể nhịn được nữa mà xoay người, nâng tay đừng đôi đũa của đại tỷ kia, cười nói: "A di, điện hạ không thích ăn món nướng, nếu không thì ngài gắp cho ta đi, đừng lãng phí nữa."
Đại tỷ kia kinh ngạc giương mắt nhìn cô, vẻ mặt viết 'ta đang lấy lòng vương trữ, liên quan gì đến ngươi', vẻ mặt bất thiện, xấu hổ mỉm cười: "Ngươi biết cũng thật nhiều nha?"
Khuôn mặt Hạ Mộc có chút nóng lên, không nói nữa, chỉ cúi đầu yên lặng gắp cá nướng trong đĩa ăn của Quyển Quyển vào đĩa của mình.
Cử chỉ này hiển nhiên là quá thân mật, đại tỷ kinh ngạc nhìn về phía vương trữ, đợi đối phương ngăn lại.
Nhưng điện hạ cái gì cũng không nói, thần sắc đạm nhiên nhìn thức ăn trong đĩa, được Hạ Mộc nhất nhất gắp đi.
Đại tỷ hai người sự ăn ý khó có thể diễn tả giữa hai người, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thức thời rời đi.
Hạ Mộc thật ra vẫn không thích ăn món nướng, mỗi lần đến nhà hàng, cô phát hiện Quyển Quyển cũng chưa bao giờ gọi loại thức ăn này, cô rất vui vẻ, luôn cảm thấy đây là một sở thích chung ngọt ngào giữa hai người.
Tuy rằng không thích, nhưng cô nguyện ý ăn thay Quyển Quyển.
Hạ Mộc cẩn thận dùng đũa gắp xương cá ra, cúi đầu một miếng nhỏ, vô thức bĩu môi, vẫn không quen hương vị này.
"Đừng ăn."
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Quyển Quyển.
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Quyển Quyển lau khóe môi, đứng dậy dự định rời khỏi.
"Quyển Quyển?"
Hạ Mộc ý thức được cử chỉ của bản thân có chút không lịch sự, ngẩng đầu lên giải thích: "Nàng luôn gắp thức ăn cho ngươi, ta biết ngươi không thích..."
"Ta không hề không thích món nướng." Quyển Quyển nghiêng đầu ánh mắt buông xuống nhìn về phía cô, có chút do dự, thấp giọng trả lời: "Ta không gọi món nướng, chỉ là bởi vì lần đầu tiên đi ăn cùng ngươi, ngươi không hề động đến."
Hạ Mộc ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chằm chằm Quyển Quyển.
Sau khi lấy lại tinh thần, bi thương trong lòng cuồn cuộn dâng lên, khóe mắt nhất thời đỏ ửng.
Bỗng nhiên từng một lần nói cô căn bản không thể từ thời gian bên nhau trước đây suy đoán được sở thích của Quyển Quyển, bởi vì khi đó, trong mắt trong lòng Quyển Quyển đều là cô, mà cô, trong mắt trong lòng cũng chỉ có bản thân.
Cho tới nay, cô chỉ biết lấy lo lắng của bản thân làm xuất phát điểm, ích kỷ làm ra tất cả quyết định, cho rằng Quyển Quyển vô tư vô lự, chưa bao giờ gặp khó khăn.
Có người nói, chân chính săn sóc, thông thường là làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Hạ Mộc muốn nói gì đó, ánh đèn trong đại sảnh vào lúc này lại bỗng nhiên tắt hết.
"Ngô!" Hạ Mộc kêu sợ hãi!
Sân khấu nhỏ ở hướng chính Nam, bỗng nhiên sáng đèn, một vũ đoàn xuất hiện trên sân khấu.
Thì ra là có tiết mục bắt đầu rồi.
Theo khách mời biểu diễn lên sân khấu, ánh đèn dần dần sáng lên.
Lúc Hạ Mộc lấy lại tinh thần, phát hiện khuôn mặt của bản thân đang dán vào tiểu phúc của Quyển Quyển, hai tay vô thức gắt gao nắm góc áo của đối phương...
Vừa rồi hoảng hốt, cô theo bản năng chui vào trong lòng Quyển Quyển!
Ngẩng đầu, Quyển Quyển đứng trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu, thần sắc vẫn chưa khôi phục từ kinh ngạc vừa rồi.
Hiển nhiên là cũng bị hù dọa, lúc Đoạn Tử Đồng lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân cư nhiên một tay đỡ gáy Hạ Mộc...
Hai người do dự chốc lát, sau đó lập tức tách ra!
Cũng may xung quanh ánh đèn vẫn chưa sáng đến mức sẽ bị chụp ảnh.
Hạ Mộc rất nhanh phát hiện phản ứng bản năng vừa rồi của Quyển Quyển, ngượng ngùng qua đi, trong lòng lại mừng như điên.
Ngẩng đầu, lại thấy hùng ấu tể vẻ mặt ảo não, thần sắc khó chịu mà vén mái tóc dài về phía sau, Quyển Quyển hiển nhiên là rất hối hận hành vi vừa rồi của bản thân.
Việc này không hề gây trở ngại Hạ Mộc vui sướng trong lòng, ngay sau đó cô cũng đứng thẳng, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên nghe xa xa trên sân khấu truyền đến một giọng nam quen thuộc: "Ta muốn tặng bài hát này cho cô gái ta ái mộ – Hạ Mộc tiểu thư."
Trong nháy mắt, đôi mắt mèo của Hạ Mộc bỗng nhiên trợn to!
Đôi tử đồng của Quyển Quyển cũng thu lại, cảnh giác nhìn về phía sân khấu.
Hạ Mộc đứng dậy mờ mịt nhìn về phía sân khấu, có ánh đèn bỗng nhiên chiếu về phía cô, các khách mời xung quanh đều quay đầu nhìn, nở nụ cười ý vị thâm trường....
Đây là làm cái quỷ gì?
Hạ Mộc nhanh chóng phản ứng kịp, nam nhân đứng trên sân khấu, chính là học trưởng vừa rồi dẫn cô vào nhà hàng!
Vì sao bỗng nhiên biểu lộ?
Hạ Mộc khẩn trương dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Quyển Quyển, lại không phát hiện đối phương có tâm tình gì khác thường, chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân trên sân khấu.
Hạ Mộc kinh hồn táng đảm nghe xong bài tình ca của học trưởng, không biết làm sao mà đứng ở tại chỗ, nhìn học trưởng cầm lấy microphone đi xuống sân khấu, trong tiếng vỗ tay của mọi người, đứng trước mặt cô...
Học trưởng thay một bộ tây trang màu lam, tay xoay một vòng trên không trung, biến một đóa hoa hồng, đưa đến trước mặt cô, thâm tình nói: "Hạ Mộc, làm bạn gái của ta, được không?"
Hạ Mộc trừng mắt há miệng.
Xung quanh truyền đến từng đợt ồn ào và huýt sáo của quần chúng vây xem, cả đại sảnh cũng lâm vào bầu không khí đầy náo nhiệt.
Hạ Mộc vô thố nhìn về phía Quyển Quyển, trong hôn ám đôi tử đồng kia vẫn không có tâm tình gì, tựa hồ căn bản không có hứng thú quản chuyện của cô.
Giờ phút này, học trưởng cầm hoa hồng, tay cũng đang run lên.
Đều là alpha, hắn rõ ràng có thể cảm thụ được một cổ khí tức khiêu khích rõ ràng nhắm vào hắn.
Loại hàn ý cực độ nguy hiểm này, một tấc lại một tấc bò lên sống lưng của hắn...
Thực sự là quá hãm hại rồi!
Địch Hách Lạp loại sinh vật đến làm tình cũng hận không thể đem phối ngẫu quấn thành xác ướp, tâm nhãn nhỏ đến tóc cũng không thể chui lọt, đâu chịu được khiêu khích loại này!
Hắn vì trả lại Giang Vũ một món nợ nhân tình, lúc này thực sự là mạo hiểm sinh mệnh, miễn cưỡng duy trì nụ cười nhiệt tình, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi nguyện ý sao?"
Hạ Mộc xấu hổ đến tột đỉnh, nếu như là bình thường, cô sẽ nhất quyết cự tuyệt, nhưng xung quanh có người đang quay phim, cô lo lắng làm học trưởng mất mặt, cho nên có vẻ do dự.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái – Quyển Quyển đứng trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu đến, đôi tử đồng lóe u quang, lạnh lùng nhìn thẳng cô, tựa hồ cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Hạ Mộc lập tức lấy lại tinh thần, áy náy nhìn về phía học trưởng,: "Xin lỗi, ta.... Không thể chấp nhận."
Học trưởng lập tức truy vấn: "Ngươi đã có người yêu rồi sao?"
Hạ Mộc dùng khóe mắt liếc nhìn Quyển Quyển một cái, ánh mắt của đối phương vẫn không nhiệt độ, cô không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với học trưởng: "Không có."
Học trưởng thần sắc ảo não nói: "Vậy vì sao không cho ta một lần cơ hội? Ta thích ngươi đã lâu, lẽ nào ngươi đã có người trong lòng rồi sao?"
Hạ Mộc nghe vậy xấu hổ nhìn Quyển Quyển, ấp úng không đáp được.
Tư tiền tưởng hậu, vẫn cảm thấy không nên cho Quyển Quyển thêm gánh nặng, nên chỉ đành ngẩng đầu nói dối: "Không có..."
Cô vừa dứt lời, thân ảnh thon dài đứng trong bóng tối lập tức xoay người bỏ đi.
Quyển Quyển?
Tựa hồ câu trả lời của cô đã đắc tội hùng ấu tể, Hạ Mộc luống cuống, vô cùng lo lắng mà nhìn học trưởng một cái, lại nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Quyển Quyển đang xa dần.
Trong lòng cô loạn thành một đoàn, lúc thân ảnh của Quyển Quyển biến mất trước cửa đại sảnh, cô rốt cuộc nhịn không được nữa, xoay người đuổi theo.
Học trưởng ở phía sau gọi cô vài tiếng, cũng rất nhanh đuổi ra cửa.
Lúc ra ngoài, thấy Quyển Quyển rẽ vào cầu thang, Hạ Mộc lập tức đuổi theo.
Đại sảnh tổ tức tiệc nằm ở tầng cao nhất, tiếp tục đi lên chính là sân thượng.
Trời đã tối, tầng cao nhất gió rất lớn, Hạ Mộc vừa bước lên sân thượng đã bị gió lạnh thổi đến run rẩy.
Thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên lan can cách đó không xa, Hạ Mộc vội vàng giẫm lên giày cao gót chạy đến.
"Quyển Quyển ngươi tại sao bỗng nhiên chạy đến đây? Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc!"
Quyển Quyển quay đầu lại quay đầu lại nhìn cô.
Sân thượng thoáng đãng tầm nhìn rất rộng, ngồi trên lan cản phía Bắc, vừa vặn có thể thấy nửa ánh trăng nhô lên trên mặt biển.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc đến gần, muốn nhìn rõ biểu tình của Quyển Quyển: "Có phải ngươi đang tức giận hay không?"
Nhưng hùng ấu tể một khi tiến vào trạng thái nhi đồng tự bế, là sẽ không theo giao tiếp với người khác.
Một trận trầm mặc, cầu thang lên sân thượng bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán của học trưởng và nhân viên đoàn phim.
"Hạ Mộc?"
"Hạ tiểu thư!"
Giọng nói của bọn họ vang vọng trong hành lang, càng lúc càng rõ ràng, những người kia hiển nhiên cũng sắp theo kịp.
"Bọn họ đuổi đến rồi."
Hạ Mộc quay đầu lại –
Quyển Quyển ngồi trên lan can, bỗng nhiên thân thể run lên, không hề dự triệu mà ngã xuống phía dưới!
"Quyển Quyển!"
Hạ Mộc kinh hãi hô một tiếng, giọng nói bị gió đêm thổi tán, nửa điểm tiếng vọng cũng không có.
Gần như là không chút do dự, cô một tay đỡ lan can, tung người nhảy xuống theo Quyển Quyển!
Khoảnh khắc không trọng, cô bỗng nhiên ý thức được, Quyển Quyển là một con 'thỏ tai cụp biết bay"....
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô được một cánh tay vững vàng ôm lấy, hai chân an toàn chấm đất.
Thì ra, bên ngoài lan can còn có một vành đai bảo hộ.
Hạ Mộc kinh hồn chưa định, bưng ngực ngẩng đầu, thấy một đôi tử đồng u ám, lặng lẽ nhìn cô.
"Quyển..."
"Xuỵt -"
Quyển Quyển dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trên môi, ngửa đầu nghe động tĩnh trên sân thượng.
Đám người theo đến sân thương tìm xung quanh một vòng, xác định Hạ Mộc không ở đây, lập tức rời đi như ong vỡ tổ.
Hạ Mộc lui về phía sau hai bước, lựa tựa vào bức tường vành đai, bĩu môi nhìn về phía Đoạn Tử Đồng còn đang nghe động tĩnh.
Người này... Căn bản là cố ý!
Giờ phút này cô mới nhận ra...
Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên cố ý bỏ đi, là đoán được cô sẽ chạy theo, sau đó dẫn cô đến sân thượng, lúc đoàn người đuổi theo, giả vờ trượt chân ngã xuống....
Hùng ấu tể căn vốn là muốn khiến cô vứt rơi nam nhân kia dây dưa, đón đầu ngăn chặn khả năng của vì bị dây dưa mà miễn cưỡng đồng ý.
Bản chất cho thấy, tất cả đều là hành vi tự phát của Hạ Mộc, hùng ấu tể hoàn toàn không đứng phía sau màn sai sử...
Hạ Mộc cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân đã bị chèn áp đến mức thấp nhất, hành động của Giang Vũ có thể đã bị hỗn đản quyển mao tể dễ dàng phá giải rồi.
Thành thị tâm cơ sâu sắc, cô phải về nông thôn!
"Ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì?" Xung quanh gió rất lớn, Hạ Mộc ôm cánh tay, bĩu môi nhìn Quyển Quyển.
Đoạn Tử Đồng tiến về phía trước một bước, nhưng bởi vì chân dài, chỉ một bước đã đứng đến trước mặt 'mèo chân ngắn'.
Hạ Mộc nhất thời không cảm thấy lạnh, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, trái tim đập thình thịch trong ngực.
Cô không biết Quyển Quyển muốn làm gì, có chút khẩn trương, lại có một chút chờ mong.
Lần đầu tiên cô chờ mong phát sinh chút gì đó.
Cô nhìn thấy Quyển Quyển chậm rãi cúi đầu gần kề sườn mặt cô, lỗ tai bị một cổ nhiệt khí bao vây, ngay sau đó ngữ khí lười biếng xuyên thấu thân thể cô.
"Không có người trong lòng sao? Nhanh như vậy, đã không để ý đến ta nữa? Có phải tiêu ký quá cạn rồi không?"
Trong nháy mắt cả người Hạ Mộc tê dại!
Đoạn Tử Đồng thở dài một hơi bên tai cô, tựa như làm nũng mà nhẹ giọng nói: "Hạ Mộc, ta không cam lòng."
Học trưởng cười thần bí: "Nàng sợ ngươi lo lắng, bảo ta không nên nói cho ngươi biết, yên tâm đi, coi như là một trò đùa nhỏ."
Hạ Mộc làm sao có thể yên tâm? Nàng âm thầm truy hỏi vài lần, Giang Vũ đều nói "dùng người không nghi, nghi người không dùng", giữ kín như bưng.
Tuy rằng vẫn là có chút lo lắng, nhưng bất luận nói như thế nào, tình huống cũng sẽ không xấu hơn được nữa, Hạ Mộc quyết định xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.
Sau khi của vào đại sảnh, ngồi vào giữa Quyển Quyển và Lưu Hách Phàm.
Buổi tiệc mừng công này tổng cộng hai trăm mười người tham gia, ngoại trừ nhân viên đoàn phim, còn có nhân viên xử lý hậu kỳ và tập thể phụ trách mảng tài chính cũng tham gia.
Đa số người là lần đầu tiên thấy những diễn viên chủ chốt, dĩ nhiên kích động khó nén.
Không ngừng có người đến tìm Quyển Quyển muốn chụp ảnh chung xin chữ ký, trong đó đa số đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc phong cách.
Mà tìm Hạ Mộc chụp ảnh, thoạt nhìn tựa hồ đều là trạch nam trạch nữ, đeo kính cận, lưng hơi cong, đôi mắt chưa thấy omega được mấy lần, kinh hoảng đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ Mộc.
Hạ Mộc gian khổ học tập hơn mười năm, vật họp theo loài, cô quả nhiên càng phù hợp với thẩm mỹ của sinh vật hệ trạch*.
Trạch*: Nhà, trạch nam trạch nữ là từ chỉ những người chỉ thích ở trong nhà không thích ra ngoài cũng như tiếp xúc người khác.
Một vị đại tỷ không biết ở bộ phận nào, đến bàn này mời rượu xong, phát hiện vương trữ tựa hồ rất dễ nói chuyện, dĩ nhiên tựa mình kéo một cái ghế, ngồi chen vào bên cạnh điện hạ, một bên tán gẫu, một bên nhiệt tình gắp thức ăn cho điện hạ.
Hạ Mộc đang bắt tay cùng một trạch nam thấy vậy cả người ngứa ngáy, không bao lâu liền không thể nhịn được nữa mà xoay người, nâng tay đừng đôi đũa của đại tỷ kia, cười nói: "A di, điện hạ không thích ăn món nướng, nếu không thì ngài gắp cho ta đi, đừng lãng phí nữa."
Đại tỷ kia kinh ngạc giương mắt nhìn cô, vẻ mặt viết 'ta đang lấy lòng vương trữ, liên quan gì đến ngươi', vẻ mặt bất thiện, xấu hổ mỉm cười: "Ngươi biết cũng thật nhiều nha?"
Khuôn mặt Hạ Mộc có chút nóng lên, không nói nữa, chỉ cúi đầu yên lặng gắp cá nướng trong đĩa ăn của Quyển Quyển vào đĩa của mình.
Cử chỉ này hiển nhiên là quá thân mật, đại tỷ kinh ngạc nhìn về phía vương trữ, đợi đối phương ngăn lại.
Nhưng điện hạ cái gì cũng không nói, thần sắc đạm nhiên nhìn thức ăn trong đĩa, được Hạ Mộc nhất nhất gắp đi.
Đại tỷ hai người sự ăn ý khó có thể diễn tả giữa hai người, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thức thời rời đi.
Hạ Mộc thật ra vẫn không thích ăn món nướng, mỗi lần đến nhà hàng, cô phát hiện Quyển Quyển cũng chưa bao giờ gọi loại thức ăn này, cô rất vui vẻ, luôn cảm thấy đây là một sở thích chung ngọt ngào giữa hai người.
Tuy rằng không thích, nhưng cô nguyện ý ăn thay Quyển Quyển.
Hạ Mộc cẩn thận dùng đũa gắp xương cá ra, cúi đầu một miếng nhỏ, vô thức bĩu môi, vẫn không quen hương vị này.
"Đừng ăn."
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Quyển Quyển.
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Quyển Quyển lau khóe môi, đứng dậy dự định rời khỏi.
"Quyển Quyển?"
Hạ Mộc ý thức được cử chỉ của bản thân có chút không lịch sự, ngẩng đầu lên giải thích: "Nàng luôn gắp thức ăn cho ngươi, ta biết ngươi không thích..."
"Ta không hề không thích món nướng." Quyển Quyển nghiêng đầu ánh mắt buông xuống nhìn về phía cô, có chút do dự, thấp giọng trả lời: "Ta không gọi món nướng, chỉ là bởi vì lần đầu tiên đi ăn cùng ngươi, ngươi không hề động đến."
Hạ Mộc ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chằm chằm Quyển Quyển.
Sau khi lấy lại tinh thần, bi thương trong lòng cuồn cuộn dâng lên, khóe mắt nhất thời đỏ ửng.
Bỗng nhiên từng một lần nói cô căn bản không thể từ thời gian bên nhau trước đây suy đoán được sở thích của Quyển Quyển, bởi vì khi đó, trong mắt trong lòng Quyển Quyển đều là cô, mà cô, trong mắt trong lòng cũng chỉ có bản thân.
Cho tới nay, cô chỉ biết lấy lo lắng của bản thân làm xuất phát điểm, ích kỷ làm ra tất cả quyết định, cho rằng Quyển Quyển vô tư vô lự, chưa bao giờ gặp khó khăn.
Có người nói, chân chính săn sóc, thông thường là làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Hạ Mộc muốn nói gì đó, ánh đèn trong đại sảnh vào lúc này lại bỗng nhiên tắt hết.
"Ngô!" Hạ Mộc kêu sợ hãi!
Sân khấu nhỏ ở hướng chính Nam, bỗng nhiên sáng đèn, một vũ đoàn xuất hiện trên sân khấu.
Thì ra là có tiết mục bắt đầu rồi.
Theo khách mời biểu diễn lên sân khấu, ánh đèn dần dần sáng lên.
Lúc Hạ Mộc lấy lại tinh thần, phát hiện khuôn mặt của bản thân đang dán vào tiểu phúc của Quyển Quyển, hai tay vô thức gắt gao nắm góc áo của đối phương...
Vừa rồi hoảng hốt, cô theo bản năng chui vào trong lòng Quyển Quyển!
Ngẩng đầu, Quyển Quyển đứng trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu, thần sắc vẫn chưa khôi phục từ kinh ngạc vừa rồi.
Hiển nhiên là cũng bị hù dọa, lúc Đoạn Tử Đồng lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân cư nhiên một tay đỡ gáy Hạ Mộc...
Hai người do dự chốc lát, sau đó lập tức tách ra!
Cũng may xung quanh ánh đèn vẫn chưa sáng đến mức sẽ bị chụp ảnh.
Hạ Mộc rất nhanh phát hiện phản ứng bản năng vừa rồi của Quyển Quyển, ngượng ngùng qua đi, trong lòng lại mừng như điên.
Ngẩng đầu, lại thấy hùng ấu tể vẻ mặt ảo não, thần sắc khó chịu mà vén mái tóc dài về phía sau, Quyển Quyển hiển nhiên là rất hối hận hành vi vừa rồi của bản thân.
Việc này không hề gây trở ngại Hạ Mộc vui sướng trong lòng, ngay sau đó cô cũng đứng thẳng, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên nghe xa xa trên sân khấu truyền đến một giọng nam quen thuộc: "Ta muốn tặng bài hát này cho cô gái ta ái mộ – Hạ Mộc tiểu thư."
Trong nháy mắt, đôi mắt mèo của Hạ Mộc bỗng nhiên trợn to!
Đôi tử đồng của Quyển Quyển cũng thu lại, cảnh giác nhìn về phía sân khấu.
Hạ Mộc đứng dậy mờ mịt nhìn về phía sân khấu, có ánh đèn bỗng nhiên chiếu về phía cô, các khách mời xung quanh đều quay đầu nhìn, nở nụ cười ý vị thâm trường....
Đây là làm cái quỷ gì?
Hạ Mộc nhanh chóng phản ứng kịp, nam nhân đứng trên sân khấu, chính là học trưởng vừa rồi dẫn cô vào nhà hàng!
Vì sao bỗng nhiên biểu lộ?
Hạ Mộc khẩn trương dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Quyển Quyển, lại không phát hiện đối phương có tâm tình gì khác thường, chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân trên sân khấu.
Hạ Mộc kinh hồn táng đảm nghe xong bài tình ca của học trưởng, không biết làm sao mà đứng ở tại chỗ, nhìn học trưởng cầm lấy microphone đi xuống sân khấu, trong tiếng vỗ tay của mọi người, đứng trước mặt cô...
Học trưởng thay một bộ tây trang màu lam, tay xoay một vòng trên không trung, biến một đóa hoa hồng, đưa đến trước mặt cô, thâm tình nói: "Hạ Mộc, làm bạn gái của ta, được không?"
Hạ Mộc trừng mắt há miệng.
Xung quanh truyền đến từng đợt ồn ào và huýt sáo của quần chúng vây xem, cả đại sảnh cũng lâm vào bầu không khí đầy náo nhiệt.
Hạ Mộc vô thố nhìn về phía Quyển Quyển, trong hôn ám đôi tử đồng kia vẫn không có tâm tình gì, tựa hồ căn bản không có hứng thú quản chuyện của cô.
Giờ phút này, học trưởng cầm hoa hồng, tay cũng đang run lên.
Đều là alpha, hắn rõ ràng có thể cảm thụ được một cổ khí tức khiêu khích rõ ràng nhắm vào hắn.
Loại hàn ý cực độ nguy hiểm này, một tấc lại một tấc bò lên sống lưng của hắn...
Thực sự là quá hãm hại rồi!
Địch Hách Lạp loại sinh vật đến làm tình cũng hận không thể đem phối ngẫu quấn thành xác ướp, tâm nhãn nhỏ đến tóc cũng không thể chui lọt, đâu chịu được khiêu khích loại này!
Hắn vì trả lại Giang Vũ một món nợ nhân tình, lúc này thực sự là mạo hiểm sinh mệnh, miễn cưỡng duy trì nụ cười nhiệt tình, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi nguyện ý sao?"
Hạ Mộc xấu hổ đến tột đỉnh, nếu như là bình thường, cô sẽ nhất quyết cự tuyệt, nhưng xung quanh có người đang quay phim, cô lo lắng làm học trưởng mất mặt, cho nên có vẻ do dự.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái – Quyển Quyển đứng trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu đến, đôi tử đồng lóe u quang, lạnh lùng nhìn thẳng cô, tựa hồ cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Hạ Mộc lập tức lấy lại tinh thần, áy náy nhìn về phía học trưởng,: "Xin lỗi, ta.... Không thể chấp nhận."
Học trưởng lập tức truy vấn: "Ngươi đã có người yêu rồi sao?"
Hạ Mộc dùng khóe mắt liếc nhìn Quyển Quyển một cái, ánh mắt của đối phương vẫn không nhiệt độ, cô không thể làm gì khác hơn là lắc đầu với học trưởng: "Không có."
Học trưởng thần sắc ảo não nói: "Vậy vì sao không cho ta một lần cơ hội? Ta thích ngươi đã lâu, lẽ nào ngươi đã có người trong lòng rồi sao?"
Hạ Mộc nghe vậy xấu hổ nhìn Quyển Quyển, ấp úng không đáp được.
Tư tiền tưởng hậu, vẫn cảm thấy không nên cho Quyển Quyển thêm gánh nặng, nên chỉ đành ngẩng đầu nói dối: "Không có..."
Cô vừa dứt lời, thân ảnh thon dài đứng trong bóng tối lập tức xoay người bỏ đi.
Quyển Quyển?
Tựa hồ câu trả lời của cô đã đắc tội hùng ấu tể, Hạ Mộc luống cuống, vô cùng lo lắng mà nhìn học trưởng một cái, lại nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Quyển Quyển đang xa dần.
Trong lòng cô loạn thành một đoàn, lúc thân ảnh của Quyển Quyển biến mất trước cửa đại sảnh, cô rốt cuộc nhịn không được nữa, xoay người đuổi theo.
Học trưởng ở phía sau gọi cô vài tiếng, cũng rất nhanh đuổi ra cửa.
Lúc ra ngoài, thấy Quyển Quyển rẽ vào cầu thang, Hạ Mộc lập tức đuổi theo.
Đại sảnh tổ tức tiệc nằm ở tầng cao nhất, tiếp tục đi lên chính là sân thượng.
Trời đã tối, tầng cao nhất gió rất lớn, Hạ Mộc vừa bước lên sân thượng đã bị gió lạnh thổi đến run rẩy.
Thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trên lan can cách đó không xa, Hạ Mộc vội vàng giẫm lên giày cao gót chạy đến.
"Quyển Quyển ngươi tại sao bỗng nhiên chạy đến đây? Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc!"
Quyển Quyển quay đầu lại quay đầu lại nhìn cô.
Sân thượng thoáng đãng tầm nhìn rất rộng, ngồi trên lan cản phía Bắc, vừa vặn có thể thấy nửa ánh trăng nhô lên trên mặt biển.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc đến gần, muốn nhìn rõ biểu tình của Quyển Quyển: "Có phải ngươi đang tức giận hay không?"
Nhưng hùng ấu tể một khi tiến vào trạng thái nhi đồng tự bế, là sẽ không theo giao tiếp với người khác.
Một trận trầm mặc, cầu thang lên sân thượng bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán của học trưởng và nhân viên đoàn phim.
"Hạ Mộc?"
"Hạ tiểu thư!"
Giọng nói của bọn họ vang vọng trong hành lang, càng lúc càng rõ ràng, những người kia hiển nhiên cũng sắp theo kịp.
"Bọn họ đuổi đến rồi."
Hạ Mộc quay đầu lại –
Quyển Quyển ngồi trên lan can, bỗng nhiên thân thể run lên, không hề dự triệu mà ngã xuống phía dưới!
"Quyển Quyển!"
Hạ Mộc kinh hãi hô một tiếng, giọng nói bị gió đêm thổi tán, nửa điểm tiếng vọng cũng không có.
Gần như là không chút do dự, cô một tay đỡ lan can, tung người nhảy xuống theo Quyển Quyển!
Khoảnh khắc không trọng, cô bỗng nhiên ý thức được, Quyển Quyển là một con 'thỏ tai cụp biết bay"....
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô được một cánh tay vững vàng ôm lấy, hai chân an toàn chấm đất.
Thì ra, bên ngoài lan can còn có một vành đai bảo hộ.
Hạ Mộc kinh hồn chưa định, bưng ngực ngẩng đầu, thấy một đôi tử đồng u ám, lặng lẽ nhìn cô.
"Quyển..."
"Xuỵt -"
Quyển Quyển dựng thẳng ngón trỏ đặt ở trên môi, ngửa đầu nghe động tĩnh trên sân thượng.
Đám người theo đến sân thương tìm xung quanh một vòng, xác định Hạ Mộc không ở đây, lập tức rời đi như ong vỡ tổ.
Hạ Mộc lui về phía sau hai bước, lựa tựa vào bức tường vành đai, bĩu môi nhìn về phía Đoạn Tử Đồng còn đang nghe động tĩnh.
Người này... Căn bản là cố ý!
Giờ phút này cô mới nhận ra...
Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên cố ý bỏ đi, là đoán được cô sẽ chạy theo, sau đó dẫn cô đến sân thượng, lúc đoàn người đuổi theo, giả vờ trượt chân ngã xuống....
Hùng ấu tể căn vốn là muốn khiến cô vứt rơi nam nhân kia dây dưa, đón đầu ngăn chặn khả năng của vì bị dây dưa mà miễn cưỡng đồng ý.
Bản chất cho thấy, tất cả đều là hành vi tự phát của Hạ Mộc, hùng ấu tể hoàn toàn không đứng phía sau màn sai sử...
Hạ Mộc cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân đã bị chèn áp đến mức thấp nhất, hành động của Giang Vũ có thể đã bị hỗn đản quyển mao tể dễ dàng phá giải rồi.
Thành thị tâm cơ sâu sắc, cô phải về nông thôn!
"Ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì?" Xung quanh gió rất lớn, Hạ Mộc ôm cánh tay, bĩu môi nhìn Quyển Quyển.
Đoạn Tử Đồng tiến về phía trước một bước, nhưng bởi vì chân dài, chỉ một bước đã đứng đến trước mặt 'mèo chân ngắn'.
Hạ Mộc nhất thời không cảm thấy lạnh, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, trái tim đập thình thịch trong ngực.
Cô không biết Quyển Quyển muốn làm gì, có chút khẩn trương, lại có một chút chờ mong.
Lần đầu tiên cô chờ mong phát sinh chút gì đó.
Cô nhìn thấy Quyển Quyển chậm rãi cúi đầu gần kề sườn mặt cô, lỗ tai bị một cổ nhiệt khí bao vây, ngay sau đó ngữ khí lười biếng xuyên thấu thân thể cô.
"Không có người trong lòng sao? Nhanh như vậy, đã không để ý đến ta nữa? Có phải tiêu ký quá cạn rồi không?"
Trong nháy mắt cả người Hạ Mộc tê dại!
Đoạn Tử Đồng thở dài một hơi bên tai cô, tựa như làm nũng mà nhẹ giọng nói: "Hạ Mộc, ta không cam lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.