Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 66
Tiêu Y Y
05/05/2021
Đoạn Tử Đồng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng trả lời: "Kiến nghị ngài bớt thời giờ tự mình xem phim."
Lai Tư Đặc không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, cảnh giác dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Mộc –
Tiếp xúc qua đều đã chết? Đây không phải là mỹ nữ sát thủ Phục Áo đế quốc phái tới đi?
Thoạt nhìn tựa hồ không giống, thân thể mảnh mai vai không thể nhấc tay không thể nâng, làm sao giết người?
Nhưng vào lúc này, thấy ba lô trên vai Trứng Cuốn điện hạ có chút trượt xuống, Hạ Mộc lập tức tiến lên một bước, cẩn thận đón lấy balo, một tay cầm balo quả lên vai mình, cười đến vẻ mặt xán lạn: "Điện hạ, ta giúp ngươi quải lên núi đi?"
Lai Tư Đặc: "..."
Thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhược, quải balo leo núi thế nào giống như thủy thủ Papai vừa ăn hai lon rau chân vịt?
Mắt thấy Hạ Mộc thần sắc tự nhiên quải hai cái balo lớn, Lai Tư Đặc há hốc kinh ngạc...
Hiện tại thoạt nhìn thật có chút giống sát thủ!
Hạ Mộc vẫn chưa đi được mấy bước, trên vai bỗng nhiên nhẹ đi, quay đầu, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng vẻ mặt hờ hững đưa tay đoạt lại ba lô.
Động tác có chút thô lỗ, suýt nữa nhắc cả người Hạ Mộc lên.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc vội vàng xoay người, hai tay kéo quai balo, không muốn buông tha cơ hội cầu hoà, dùng một đôi mắt mèo đáng thương nhìn điện hạ.
Đoạn Tử Đồng buông xuống ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng lôi kéo ba lô, kéo theo cả Hạ Mộc đến trước mặt mình, lạnh nhạt lên tiếng: "Ta không có hứng thú hiểu rõ ngươi vì sao muốn tới Ba Lan Đảo, cũng sẽ không chịu trách nhiệm đối với an nguy của ngươi."
Hạ Mộc năng cằm, vỗ súng săn bên hông, tràn đầy tự tin trả lời: "Ta có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân, trái lại là điện hạ ngươi, không biết dùng súng đi? Đừng lo lắng, ta có thể bảo vệ ngươi."
"..." Khóe mắt Đoạn Tử Đồng co quắp.
Con mèo ngu ngốc này.
Hạ Mộc thấy ấu tể thần sắc không đúng, lập tức đắc ý kéo balo ôm vào lòng, thoải mái nói: "Đừng sợ, ta bắn súng rất chuẩn, tuy còn chưa bắn con mồi còn sống, nhưng hiện tại đúng lúc có thể thử kỹ thuật."
"Trên núi này có rất nhiều gấu chó." Đoạn Tử Đồng hai mắt khẽ liễm, cúi đầu đến gần bên tai Hạ Mộc, âm trầm đe dọa: "Tốc độ lúc rượt đuổi của chúng là 60km/h, da dày thịt béo, từ lúc phát hiện ngươi, đến lúc cắn đứt cổ ngươi, chỉ cần ba mươi giây, ngươi có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân sao? Hạ tiểu thư."
Hạ Mộc giống như bị dội một thùng nước đá, sợ đến buông tay lui về phía sau một bước, xoay người ngẩng đầu nhìn về phía rừng núi um tùm.
Gấu chó hoang dại?
dã thú chưa thuần hóa, sở hữu lực công kích nguyên thủy, đó là cơ sở sinh tồn của chúng.
Thú nhân cho dù vẫn mang theo gen đặc trưng của mỗi loài lúc tiến hóa, nhưng trong quá trình diễn biến mấy vạn năm qua, một phần sức chiến đấu cũng đều chuyển hóa thành trí lực, cho dù là thú hình, cũng rất khó đánh bại dã thú thật sự.
Lai Tư Đặc thấy Hạ Mộc thần sắc kinh hoảng, lập tức tiến lên trấn an: "Không cần lo lắng, gấu chó trên đảo phần lớn sống ở nơi độ cao hai nghìn mét so với mặt nước biển, ta có thể dẫn ngươi hoạt động trong khu vực an toàn, đi săn một ít động vật nhỏ."
Vừa dứt lời, hắn đã cảm giác ánh mắt lạnh nhạt đến từ ấu tể nào đó bên cạnh.
Kỳ quái, con Địch Hách Lạp này từ trước đến nay rõ ràng rất dịu ngoan, hiện tại thế nào khí tức công kích lại nồng đậm như vậy?
Hạ Mộc còn đang do dự, Đoạn Tử Đồng hừ lạnh một tiếng, một tay kéo balo, nhấc chân đi lên núi.
Hạ Mộc vội vàng muốn theo sau, lại bị Lai Tư Đặc gọi lại: "Hạ tiểu thư, ngươi không cần đồng hành cùng học viên, bọn họ có thể dễ dàng giải quyết dã thú trên núi, còn ngươi không thể, hay là theo ta hoạt động ở khu vực an toàn đi."
Hạ Mộc không ứng phó được nguy hiểm của rừng rậm nguyên thủy, trong lòng không chỗ dựa, lo lắng theo sau sẽ trở thành gánh nặng.
Do dự chốc lát, thân ảnh của điện hạ đã biến mất ở lối rẽ dưới chân núi.
Cô vô thức đuổi theo vài bước, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý với đề nghị của Lai Tư Đặc.
Đi qua đường núi gồ ghề, Hạ Mộc theo huấn luyện viên và các trợ lý khác, bước vào một mảnh rừng rậm um tùm.
Lai Tư Đặc bằng vào kinh nghiệm, dựa vào việc quan sát độ sâu cạn của dấu chân trên bùn đất, rất nhanh tìm đến một hang thú.
Hắn thuần thục tháo ba lô xuống, đặt bẫy, dẫn Hạ Mộc đi đến chỗ xa xa, chờ con mồi mắc bẫy.
Một giờ qua đi...
Hạ Mộc tin tưởng kinh nghiệm cùng kỹ thuật của huấn luyện viên, nhưng vẫn không nghĩ tới, đi săn thật sự phải tiêu hao thời gian dài như vậy.
Có thể thời gian cũng không dài, nhưng trốn ở trong rừng cây chờ đợi, cô hoảng hốt cảm thấy chân của bản thân cũng sắp mọc rễ, thay đổi vài tư thế ngồi xổm, nhưng vẫn cảm thấy bắp chân tê mỏi.
Cũng không phải thiếu tính nhẫn nại, nếu như lúc này chờ đợi chính là phạm nhân, cô trái lại sẽ không cảm thấy khô khan dài dằng dặc, nhưng mà, chờ con thỏ ra khỏi hang, đối với cô mà nói, thực sự không phải một việc đặc biệt có ý nghĩa.
Ngay lúc cô nhàm chán đến sắp mọc rêu, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh 'sàn sạt', như là âm thanh từ bộ đàm.
Hạ Mộc theo tiếng nhìn lại, là âm thanh truyền đến từ bộ đàm của Lai Tư Đặc.
Cô lập tức hiếu kỳ rướn cổ nghe trộm, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của một nam nhân xa lạ, có chút máy móc, giống như đang hội báo –
"Học viên số 0919 đã hoàn thành nhiệm vụ săn bắn, bắt đầu dựng liều."
Lai Tư Đặc nâng tay ấn nút trên bộ đàm, thấp giọng trả lời: "Nghe được."
Hạ Mộc vẻ mặt mờ mịt mở to hai mắt, có người đang giám sát hoạt động của các học viên?
Cô lấy lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Lai Tư Đặc phát hiện khác thường của cô, cười nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tìm cái gì?"
Hạ Mộc quay đầu lại, rất ngạc nhiên thấp giọng hỏi: "Trên núi có camera sao?"
Lai Tư Đặc lắc đầu: "Khu vực lớn như vậy, camera không cách nào giám sát hết, đều là vệ tinh giám sát."
Hạ Mộc gật đầu, lại rất ngạc nhiên nói: "Đã có học viên hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ săn bắn? Ai nha? Nhanh như vậy? Tám con mồi a, chúng ta ở đây ngay cả con thỏ vẫn chưa bắt được."
Lai Tư Đặc bất đắc dĩ nhún vai.
Một trợ lý bên cạnh nói: "Ngoại trừ con phi long kia, còn có thể là ai? Địch Hách Lạp tầm nhìn rất rộng, tốc độ lao xuống lại nhanh, căn bản không cần phải đặt đặt bẫy, trực tiếp đuổi bắt con mồi, tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn chúng ta rất nhiều."
Hạ Mộc trợn to mắt: "Ngươi nói chính là Đoạn Tử Đồng? Học viên số 0910 là Đoạn Tử Đồng?"
Đó là vương trữ của quốc gia các cô, Hạ Mộc cả người nhiệt huyết sôi trào, một cổ cảm giác vinh quang bỗng nhiên sinh ra!
Lai Tư Đặc bĩu môi, không tình nguyện thừa nhận.
"Úc, học viên số 0919..." Trợ lý tóc vàng giả vờ khoa trương che ngực, cảm khái nói: "Mất năm năm thời gian ta mới tin tưởng học viên này không gian lận, bởi vì ta gấu chó nhìn thấy một con gấu chó đang trốn chạy bị con rồng béo kia hai mặt nhìn nhau dùng một trảo, trực tiếp chém đứt cổ."
Hạ Mộc kiêu ngạo mà ưỡn ngực, có chút bất mãn phản bác: "Điện hạ của bọn ta hiện tại đã không béo nữa."
Các trợ lý huấn luyện bốn mắt nhìn nhau –
Cô gái này cũng quá bao che khuyết điểm, quả thực là trợn mắt nói dối, bọn họ cũng không phải chưa thấy qua thể hình bình thường của Địch Hách Lạp trên sách giáo khoa, ấu tể kia có thể tính là không mập sao?
Ngay lúc mấy người nói chuyện phiếm, xa xa đột nhiên phát sinh một tiếng vang lớn!
Mọi người nhất thời đứng lên, mừng rỡ chạy về phía bẫy thú!
"Bắt được rồi?" Hạ Mộc hậu tri hậu giác đứng lên, phủi phủi cỏ dại và bùn đất trên quần, mừng rỡ đuổi đến.
Nhưng mà, đến trước hang, phát hiện trong bẫy thú là trống rỗng.
"Thỏ đâu?"
" Không bắt được, trốn thoát rồi." Những trợ lý khác tập mãi thành thói quen: "Phải đổi một chỗ tìm con mồi thôi, hay là chúng ta lên núi đi."
"..." Hạ Mộc gần như nghe âm thanh tan nát cõi lòng của bản thân.
Lúc này đã sắp một giờ chiều rồi, vừa rồi vừa nghĩ đến thịt thỏ, nước bọt của cô đều bắt đầu phân bố, hiện tại cư nhiên nói với cô là không! Bắt! Được!
Lai Tư Đặc thấy cô thất vọng, vội vàng giải thích: "Khu vực này rất an toàn, nhưng ít con mồi, ta là lo lắng ngươi bị hù dọa, cho nên không dẫn ngươi lên cao, trên núi rất nguy hiểm." . Truyện Truyện Teen
Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, chợt nghe bộ đàm của Lai Tư Đặc có giọng nói –
"Học viên số 0919 yêu cầu hậu cần trợ giúp, học viên số 0919 yêu cầu hậu cần trợ giúp."
Lai Tư Đặc tập mãi thành thói quen, thở dài một tiếng, thấp giọng trả lời: "Phê chuẩn hậu cần trợ giúp."
Hạ Mộc sững sốt chốc lát, nhất thời cả người khẩn trương, hồi hộp nhìn về phía Lai Tư Đặc: "Xảy ra chuyện gì! Điện hạ vì sao lại yêu cầu trợ giúp? Gặp nguy hiểm?"
"Đừng khẩn trương, Hạ tiểu thư." Lai Tư Đặc không thể tránh được mà giải thích: "Vương trữ của Phục Áo các ngươi khẩu vị đối với thức ăn yêu cầu tương đối cao, chưa bao giờ ăn thức ăn tự mình chế biến, mỗi lần dựng liều xong, nàng sẽ yêu cầu hậu cần đưa thức ăn lên núi."
Hạ Mộc: "..."
Cảm giác vinh dự quốc gia trong nháy mắt hủy diệt, long tể nuông chiều từ bé lại kén ăn này là ai? Cô không nhận ra!
"Các ngươi không nên dung túng Đoạn Tử Đồng." Hạ Mộc quân pháp bất vị thân đề nghị: "Huấn luyện chính là huấn luyện, hẳn là làm theo quy tắc."
Một trợ lý bất đắc dĩ trả lời: "Trong yêu cầu huấn luyện, chỉ bao gồm số lượng săn bắt, cùng với đánh giá địa điểm lựa chọn để dựng liều, cũng không quy định học viên không thể yêu cầu hỗ trợ ngoài săn bắn."
Một người khác nói tiếp: "Vương trữ của các ngươi lần đầu lên núi, ăn xong chân nai tự mình nướng, bỗng nhiên tinh thần sa sút, vừa khóc vừa bay xuống núi, bám lấy chân huấn luyện viên không buông tay, ồn ào nói muốn mẫu hậu, có thể là thực sự quá khó ăn."
"..." Hạ Mộc che mặt, không còn gì để nói nữa, đó tuyệt đối không phải phúc hắc mặt bánh bao cô quen biết!
Lai Tư Đặc bất đắc dĩ nhún vai: "Đây dù sao chỉ là huấn luyện, chúng ta không thể ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế, chỉ có thể cho phép yêu cầu hỗ trợ."
Hạ Mộc tán thành gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt phát sáng, ngẩng đầu đề nghị: "Nếu không chúng ta đi tìm điện hạ đi, nơi đó có sẵn con mồi, ta có thể dạy điện hạ nướng thịt, sau này không cần phải phiền hậu cần nữa."
Lai Tư Đặc đáp ứng đề nghị, ấn bộ đàm hỏi tọa độ của học viên.
Sau khi đến địa điểm, Hạ Mộc thấy bốn học viên khác, đều ngồi vây quanh liều, con mồi treo trên những cành cây xung quanh.
Một nữ nhân tóc dài nâu đỏ đang nhổ lông thỏ, Hạ Mộc từng thấy nàng trên hồ sơ học viên, nàng là thú nhân tộc chồn mật, tên là Đại Tây.
Tộc chồn mật, có thể nói là một trong những chủng tộc tính tình nóng nảy nhất trên thế giới.
Hạ Mộc nhỏ giọng hỏi trợ lý huấn luyện: "Tại sao bọn họ đều đến nơi này ăn?"
" Nhiệm vụ cần hoàn thành theo trình tự, không săn đủ số lượng, không thể ăn trưa, bọn họ đều là đến chia sẻ con mồi của học viên số 0919."
Hạ Mộc gật đầu, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, có thể nghe tiếng nước suối chảy róc rách.
Cô xắn tay áo, tháo ba lô xuống, nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn hiện có, liền mang dụng cụ nấu ăn ra, đến cạnh đống lửa, chọn một con thỏ nhỏ, đến bờ suối rửa sạch sẽ.
Gia vị thực phẩm của Ba Lan Đảo thực sự là kém xa Phục Áo, Hạ Mộc sợ không thể biểu hiện trù nghệ của bản thân, nên đem những nguyên liệu có thể sử dụng đều sử dụng.
Cô cắt thịt thỏ, không có rượu làm gia vị, nên dùng tạm rượu whisky, không có bột mì, nên dùng trước thay thế, cũng may hương vị của hồ tiêu cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ, năm học viên cũng không quá quan tâm đối với hành động của Hạ Mộc, cho đến lúc chảo sắt được đun nóng, âm thanh 'sục sục' của thịt thỏ sôi trong nồi, cùng với hương vị, thoáng chốc đập vào mặt mà đến!
"Úc! Thơm quá, ngươi đang làm gì?" Một nam nhân đến gần hỏi: "Lát nữa có thể cho ta nếm thử không?"
Hạ Mộc có chút sợ người lạ nên chỉ mỉm cười với hắn, quay đầu nhìn về phía Trứng Cuốn điện hạ, áy náy nhỏ giọng nói: "Nồi này phân lượng có thể chỉ đủ điện hạ ăn..."
Nói còn chưa nói xong, chợt nghe Trứng Cuốn điện hạ chẳng đáng hừ lạnh một tiếng: "Ta thà rằng bị đói, cũng sẽ không ăn những thứ khó ăn."
"Thứ khó ăn?" Hạ Mộc liên tục đảo thịt, liếc mắt phẫn nộ trừng nàng, nghĩ thầm ta cũng không phải ngươi, nướng thịt còn có thể khó ăn đến phát khóc!
Cô không phục phản bác: "Điện hạ, ngươi dù sao cũng phải nếm thử một miếng mới đánh giá đi?"
Trứng Cuốn điện hạ bật cười một tiếng: "Chỉ với những gia vị này, có thể làm ra hương vị gì? Không cần phải nếm thử, ta có thể dùng đầu óc suy đoán ra được."
Hạ Mộc nheo mắt lại, lửa giận xông thẳng lên đầu.
Cô dời nồi, múc thịt lên đĩa cơm, dùng nĩa ghim một miếng thịt, đưa đến bên miệng điện hạ: "Chỉ thử một miếng, nếu như không ngon đều cho người khác."
Lai Tư Đặc không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, cảnh giác dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Mộc –
Tiếp xúc qua đều đã chết? Đây không phải là mỹ nữ sát thủ Phục Áo đế quốc phái tới đi?
Thoạt nhìn tựa hồ không giống, thân thể mảnh mai vai không thể nhấc tay không thể nâng, làm sao giết người?
Nhưng vào lúc này, thấy ba lô trên vai Trứng Cuốn điện hạ có chút trượt xuống, Hạ Mộc lập tức tiến lên một bước, cẩn thận đón lấy balo, một tay cầm balo quả lên vai mình, cười đến vẻ mặt xán lạn: "Điện hạ, ta giúp ngươi quải lên núi đi?"
Lai Tư Đặc: "..."
Thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhược, quải balo leo núi thế nào giống như thủy thủ Papai vừa ăn hai lon rau chân vịt?
Mắt thấy Hạ Mộc thần sắc tự nhiên quải hai cái balo lớn, Lai Tư Đặc há hốc kinh ngạc...
Hiện tại thoạt nhìn thật có chút giống sát thủ!
Hạ Mộc vẫn chưa đi được mấy bước, trên vai bỗng nhiên nhẹ đi, quay đầu, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng vẻ mặt hờ hững đưa tay đoạt lại ba lô.
Động tác có chút thô lỗ, suýt nữa nhắc cả người Hạ Mộc lên.
"Quyển Quyển?" Hạ Mộc vội vàng xoay người, hai tay kéo quai balo, không muốn buông tha cơ hội cầu hoà, dùng một đôi mắt mèo đáng thương nhìn điện hạ.
Đoạn Tử Đồng buông xuống ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng lôi kéo ba lô, kéo theo cả Hạ Mộc đến trước mặt mình, lạnh nhạt lên tiếng: "Ta không có hứng thú hiểu rõ ngươi vì sao muốn tới Ba Lan Đảo, cũng sẽ không chịu trách nhiệm đối với an nguy của ngươi."
Hạ Mộc năng cằm, vỗ súng săn bên hông, tràn đầy tự tin trả lời: "Ta có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân, trái lại là điện hạ ngươi, không biết dùng súng đi? Đừng lo lắng, ta có thể bảo vệ ngươi."
"..." Khóe mắt Đoạn Tử Đồng co quắp.
Con mèo ngu ngốc này.
Hạ Mộc thấy ấu tể thần sắc không đúng, lập tức đắc ý kéo balo ôm vào lòng, thoải mái nói: "Đừng sợ, ta bắn súng rất chuẩn, tuy còn chưa bắn con mồi còn sống, nhưng hiện tại đúng lúc có thể thử kỹ thuật."
"Trên núi này có rất nhiều gấu chó." Đoạn Tử Đồng hai mắt khẽ liễm, cúi đầu đến gần bên tai Hạ Mộc, âm trầm đe dọa: "Tốc độ lúc rượt đuổi của chúng là 60km/h, da dày thịt béo, từ lúc phát hiện ngươi, đến lúc cắn đứt cổ ngươi, chỉ cần ba mươi giây, ngươi có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân sao? Hạ tiểu thư."
Hạ Mộc giống như bị dội một thùng nước đá, sợ đến buông tay lui về phía sau một bước, xoay người ngẩng đầu nhìn về phía rừng núi um tùm.
Gấu chó hoang dại?
dã thú chưa thuần hóa, sở hữu lực công kích nguyên thủy, đó là cơ sở sinh tồn của chúng.
Thú nhân cho dù vẫn mang theo gen đặc trưng của mỗi loài lúc tiến hóa, nhưng trong quá trình diễn biến mấy vạn năm qua, một phần sức chiến đấu cũng đều chuyển hóa thành trí lực, cho dù là thú hình, cũng rất khó đánh bại dã thú thật sự.
Lai Tư Đặc thấy Hạ Mộc thần sắc kinh hoảng, lập tức tiến lên trấn an: "Không cần lo lắng, gấu chó trên đảo phần lớn sống ở nơi độ cao hai nghìn mét so với mặt nước biển, ta có thể dẫn ngươi hoạt động trong khu vực an toàn, đi săn một ít động vật nhỏ."
Vừa dứt lời, hắn đã cảm giác ánh mắt lạnh nhạt đến từ ấu tể nào đó bên cạnh.
Kỳ quái, con Địch Hách Lạp này từ trước đến nay rõ ràng rất dịu ngoan, hiện tại thế nào khí tức công kích lại nồng đậm như vậy?
Hạ Mộc còn đang do dự, Đoạn Tử Đồng hừ lạnh một tiếng, một tay kéo balo, nhấc chân đi lên núi.
Hạ Mộc vội vàng muốn theo sau, lại bị Lai Tư Đặc gọi lại: "Hạ tiểu thư, ngươi không cần đồng hành cùng học viên, bọn họ có thể dễ dàng giải quyết dã thú trên núi, còn ngươi không thể, hay là theo ta hoạt động ở khu vực an toàn đi."
Hạ Mộc không ứng phó được nguy hiểm của rừng rậm nguyên thủy, trong lòng không chỗ dựa, lo lắng theo sau sẽ trở thành gánh nặng.
Do dự chốc lát, thân ảnh của điện hạ đã biến mất ở lối rẽ dưới chân núi.
Cô vô thức đuổi theo vài bước, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý với đề nghị của Lai Tư Đặc.
Đi qua đường núi gồ ghề, Hạ Mộc theo huấn luyện viên và các trợ lý khác, bước vào một mảnh rừng rậm um tùm.
Lai Tư Đặc bằng vào kinh nghiệm, dựa vào việc quan sát độ sâu cạn của dấu chân trên bùn đất, rất nhanh tìm đến một hang thú.
Hắn thuần thục tháo ba lô xuống, đặt bẫy, dẫn Hạ Mộc đi đến chỗ xa xa, chờ con mồi mắc bẫy.
Một giờ qua đi...
Hạ Mộc tin tưởng kinh nghiệm cùng kỹ thuật của huấn luyện viên, nhưng vẫn không nghĩ tới, đi săn thật sự phải tiêu hao thời gian dài như vậy.
Có thể thời gian cũng không dài, nhưng trốn ở trong rừng cây chờ đợi, cô hoảng hốt cảm thấy chân của bản thân cũng sắp mọc rễ, thay đổi vài tư thế ngồi xổm, nhưng vẫn cảm thấy bắp chân tê mỏi.
Cũng không phải thiếu tính nhẫn nại, nếu như lúc này chờ đợi chính là phạm nhân, cô trái lại sẽ không cảm thấy khô khan dài dằng dặc, nhưng mà, chờ con thỏ ra khỏi hang, đối với cô mà nói, thực sự không phải một việc đặc biệt có ý nghĩa.
Ngay lúc cô nhàm chán đến sắp mọc rêu, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh 'sàn sạt', như là âm thanh từ bộ đàm.
Hạ Mộc theo tiếng nhìn lại, là âm thanh truyền đến từ bộ đàm của Lai Tư Đặc.
Cô lập tức hiếu kỳ rướn cổ nghe trộm, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của một nam nhân xa lạ, có chút máy móc, giống như đang hội báo –
"Học viên số 0919 đã hoàn thành nhiệm vụ săn bắn, bắt đầu dựng liều."
Lai Tư Đặc nâng tay ấn nút trên bộ đàm, thấp giọng trả lời: "Nghe được."
Hạ Mộc vẻ mặt mờ mịt mở to hai mắt, có người đang giám sát hoạt động của các học viên?
Cô lấy lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Lai Tư Đặc phát hiện khác thường của cô, cười nhỏ giọng hỏi: "Ngươi tìm cái gì?"
Hạ Mộc quay đầu lại, rất ngạc nhiên thấp giọng hỏi: "Trên núi có camera sao?"
Lai Tư Đặc lắc đầu: "Khu vực lớn như vậy, camera không cách nào giám sát hết, đều là vệ tinh giám sát."
Hạ Mộc gật đầu, lại rất ngạc nhiên nói: "Đã có học viên hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ săn bắn? Ai nha? Nhanh như vậy? Tám con mồi a, chúng ta ở đây ngay cả con thỏ vẫn chưa bắt được."
Lai Tư Đặc bất đắc dĩ nhún vai.
Một trợ lý bên cạnh nói: "Ngoại trừ con phi long kia, còn có thể là ai? Địch Hách Lạp tầm nhìn rất rộng, tốc độ lao xuống lại nhanh, căn bản không cần phải đặt đặt bẫy, trực tiếp đuổi bắt con mồi, tốc độ dĩ nhiên nhanh hơn chúng ta rất nhiều."
Hạ Mộc trợn to mắt: "Ngươi nói chính là Đoạn Tử Đồng? Học viên số 0910 là Đoạn Tử Đồng?"
Đó là vương trữ của quốc gia các cô, Hạ Mộc cả người nhiệt huyết sôi trào, một cổ cảm giác vinh quang bỗng nhiên sinh ra!
Lai Tư Đặc bĩu môi, không tình nguyện thừa nhận.
"Úc, học viên số 0919..." Trợ lý tóc vàng giả vờ khoa trương che ngực, cảm khái nói: "Mất năm năm thời gian ta mới tin tưởng học viên này không gian lận, bởi vì ta gấu chó nhìn thấy một con gấu chó đang trốn chạy bị con rồng béo kia hai mặt nhìn nhau dùng một trảo, trực tiếp chém đứt cổ."
Hạ Mộc kiêu ngạo mà ưỡn ngực, có chút bất mãn phản bác: "Điện hạ của bọn ta hiện tại đã không béo nữa."
Các trợ lý huấn luyện bốn mắt nhìn nhau –
Cô gái này cũng quá bao che khuyết điểm, quả thực là trợn mắt nói dối, bọn họ cũng không phải chưa thấy qua thể hình bình thường của Địch Hách Lạp trên sách giáo khoa, ấu tể kia có thể tính là không mập sao?
Ngay lúc mấy người nói chuyện phiếm, xa xa đột nhiên phát sinh một tiếng vang lớn!
Mọi người nhất thời đứng lên, mừng rỡ chạy về phía bẫy thú!
"Bắt được rồi?" Hạ Mộc hậu tri hậu giác đứng lên, phủi phủi cỏ dại và bùn đất trên quần, mừng rỡ đuổi đến.
Nhưng mà, đến trước hang, phát hiện trong bẫy thú là trống rỗng.
"Thỏ đâu?"
" Không bắt được, trốn thoát rồi." Những trợ lý khác tập mãi thành thói quen: "Phải đổi một chỗ tìm con mồi thôi, hay là chúng ta lên núi đi."
"..." Hạ Mộc gần như nghe âm thanh tan nát cõi lòng của bản thân.
Lúc này đã sắp một giờ chiều rồi, vừa rồi vừa nghĩ đến thịt thỏ, nước bọt của cô đều bắt đầu phân bố, hiện tại cư nhiên nói với cô là không! Bắt! Được!
Lai Tư Đặc thấy cô thất vọng, vội vàng giải thích: "Khu vực này rất an toàn, nhưng ít con mồi, ta là lo lắng ngươi bị hù dọa, cho nên không dẫn ngươi lên cao, trên núi rất nguy hiểm." . Truyện Truyện Teen
Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, chợt nghe bộ đàm của Lai Tư Đặc có giọng nói –
"Học viên số 0919 yêu cầu hậu cần trợ giúp, học viên số 0919 yêu cầu hậu cần trợ giúp."
Lai Tư Đặc tập mãi thành thói quen, thở dài một tiếng, thấp giọng trả lời: "Phê chuẩn hậu cần trợ giúp."
Hạ Mộc sững sốt chốc lát, nhất thời cả người khẩn trương, hồi hộp nhìn về phía Lai Tư Đặc: "Xảy ra chuyện gì! Điện hạ vì sao lại yêu cầu trợ giúp? Gặp nguy hiểm?"
"Đừng khẩn trương, Hạ tiểu thư." Lai Tư Đặc không thể tránh được mà giải thích: "Vương trữ của Phục Áo các ngươi khẩu vị đối với thức ăn yêu cầu tương đối cao, chưa bao giờ ăn thức ăn tự mình chế biến, mỗi lần dựng liều xong, nàng sẽ yêu cầu hậu cần đưa thức ăn lên núi."
Hạ Mộc: "..."
Cảm giác vinh dự quốc gia trong nháy mắt hủy diệt, long tể nuông chiều từ bé lại kén ăn này là ai? Cô không nhận ra!
"Các ngươi không nên dung túng Đoạn Tử Đồng." Hạ Mộc quân pháp bất vị thân đề nghị: "Huấn luyện chính là huấn luyện, hẳn là làm theo quy tắc."
Một trợ lý bất đắc dĩ trả lời: "Trong yêu cầu huấn luyện, chỉ bao gồm số lượng săn bắt, cùng với đánh giá địa điểm lựa chọn để dựng liều, cũng không quy định học viên không thể yêu cầu hỗ trợ ngoài săn bắn."
Một người khác nói tiếp: "Vương trữ của các ngươi lần đầu lên núi, ăn xong chân nai tự mình nướng, bỗng nhiên tinh thần sa sút, vừa khóc vừa bay xuống núi, bám lấy chân huấn luyện viên không buông tay, ồn ào nói muốn mẫu hậu, có thể là thực sự quá khó ăn."
"..." Hạ Mộc che mặt, không còn gì để nói nữa, đó tuyệt đối không phải phúc hắc mặt bánh bao cô quen biết!
Lai Tư Đặc bất đắc dĩ nhún vai: "Đây dù sao chỉ là huấn luyện, chúng ta không thể ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế, chỉ có thể cho phép yêu cầu hỗ trợ."
Hạ Mộc tán thành gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt phát sáng, ngẩng đầu đề nghị: "Nếu không chúng ta đi tìm điện hạ đi, nơi đó có sẵn con mồi, ta có thể dạy điện hạ nướng thịt, sau này không cần phải phiền hậu cần nữa."
Lai Tư Đặc đáp ứng đề nghị, ấn bộ đàm hỏi tọa độ của học viên.
Sau khi đến địa điểm, Hạ Mộc thấy bốn học viên khác, đều ngồi vây quanh liều, con mồi treo trên những cành cây xung quanh.
Một nữ nhân tóc dài nâu đỏ đang nhổ lông thỏ, Hạ Mộc từng thấy nàng trên hồ sơ học viên, nàng là thú nhân tộc chồn mật, tên là Đại Tây.
Tộc chồn mật, có thể nói là một trong những chủng tộc tính tình nóng nảy nhất trên thế giới.
Hạ Mộc nhỏ giọng hỏi trợ lý huấn luyện: "Tại sao bọn họ đều đến nơi này ăn?"
" Nhiệm vụ cần hoàn thành theo trình tự, không săn đủ số lượng, không thể ăn trưa, bọn họ đều là đến chia sẻ con mồi của học viên số 0919."
Hạ Mộc gật đầu, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, có thể nghe tiếng nước suối chảy róc rách.
Cô xắn tay áo, tháo ba lô xuống, nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn hiện có, liền mang dụng cụ nấu ăn ra, đến cạnh đống lửa, chọn một con thỏ nhỏ, đến bờ suối rửa sạch sẽ.
Gia vị thực phẩm của Ba Lan Đảo thực sự là kém xa Phục Áo, Hạ Mộc sợ không thể biểu hiện trù nghệ của bản thân, nên đem những nguyên liệu có thể sử dụng đều sử dụng.
Cô cắt thịt thỏ, không có rượu làm gia vị, nên dùng tạm rượu whisky, không có bột mì, nên dùng trước thay thế, cũng may hương vị của hồ tiêu cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ, năm học viên cũng không quá quan tâm đối với hành động của Hạ Mộc, cho đến lúc chảo sắt được đun nóng, âm thanh 'sục sục' của thịt thỏ sôi trong nồi, cùng với hương vị, thoáng chốc đập vào mặt mà đến!
"Úc! Thơm quá, ngươi đang làm gì?" Một nam nhân đến gần hỏi: "Lát nữa có thể cho ta nếm thử không?"
Hạ Mộc có chút sợ người lạ nên chỉ mỉm cười với hắn, quay đầu nhìn về phía Trứng Cuốn điện hạ, áy náy nhỏ giọng nói: "Nồi này phân lượng có thể chỉ đủ điện hạ ăn..."
Nói còn chưa nói xong, chợt nghe Trứng Cuốn điện hạ chẳng đáng hừ lạnh một tiếng: "Ta thà rằng bị đói, cũng sẽ không ăn những thứ khó ăn."
"Thứ khó ăn?" Hạ Mộc liên tục đảo thịt, liếc mắt phẫn nộ trừng nàng, nghĩ thầm ta cũng không phải ngươi, nướng thịt còn có thể khó ăn đến phát khóc!
Cô không phục phản bác: "Điện hạ, ngươi dù sao cũng phải nếm thử một miếng mới đánh giá đi?"
Trứng Cuốn điện hạ bật cười một tiếng: "Chỉ với những gia vị này, có thể làm ra hương vị gì? Không cần phải nếm thử, ta có thể dùng đầu óc suy đoán ra được."
Hạ Mộc nheo mắt lại, lửa giận xông thẳng lên đầu.
Cô dời nồi, múc thịt lên đĩa cơm, dùng nĩa ghim một miếng thịt, đưa đến bên miệng điện hạ: "Chỉ thử một miếng, nếu như không ngon đều cho người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.