Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 70
Tiêu Y Y
05/05/2021
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Trứng Cuốn điện hạ hiển nhiên không ăn canh bế môn, không cam lòng bị chặn ở ngoài cửa: "Hạ tiểu thư, ngươi là trợ lý huấn luyện vô lễ nhất ta từng thấy, nhưng ta có thể cho ngươi một lần cơ hội mở cửa xin lỗi."
Hạ Mộc bật cười, nghiêng đầu nói với người ngoài cửa: "Chờ một chút, ta đi thay quần áo."
Trở về phòng thay T-shirt và quần short, mở cửa, phát hiện không chỉ là một mình Trứng Cuốn điện hạ, Đại Tây và Đại Nha cũng đứng ở ngoài cửa.
Đại Nha trên dưới quan sát Hạ Mộc một lần, bĩu môi biểu thị bất mãn.
"Nên đi mua vài bộ quần áo mới rồi Hạ Mộc, hiện tại có truyền thông đến đảo quay phim tuyên truyền, ngươi là trợ lý huấn luyện xinh đẹp nhất của bọn ta, phải chú ý hình tượng."
"Phim tuyên truyền?" Hạ Mộc sững sốt: "Lúc ta đến bọn họ nói cho ta biết, trên đảo là cấm quay chụp."
"Không sai." Đại Nha nhướng mày: "Nhưng khu vực ngoài sân huấn luyện và sơn lâm, là bán mở cửa, bộ phim điện ảnh của quốc gia các ngươi công chiếu gần đây, là đặc biệt xin đến trên đảo quay, không chừng còn có thể phỏng vấn ta!"
"Điện ảnh của quốc gia bọn ta?" Hạ Mộc suy nghĩ một chút liền đoán được là bộ phim nào: "Hải ngạn tảng sáng?"
Đại Nha gật đầu.
Đại Tây lấy qua kem trong miệng ra, phát biểu cảm tưởng của bản thân: "Ta còn chưa xem qua, có người nói trong bộ phim đó có người diễn ta."
Đại Nha cũng vẻ mặt chờ mong: "Đúng vậy, nghe nói trong điện ảnh, ta là một nhân vật phản diện đặc biệt cường đại, còn cắn bị thương vai của nữ chính, diễn viên diễn ta tên gọi là gì? Soái không soái?"
Trứng Cuốn điện hạ lập tức nghiêng đầu nghiêm túc nói cho hắn biết: "Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm."
Đại Nha: "..."
Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm là tên của một diễn viên hài, dùng hình tượng hàm răng hô nổi tiếng khắp thế giới.
"Phốc!" Trong đầu Hạ Mộc nhất thời hiện lên hình tượng răng hô của Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm, thật đúng là có một chút tương tự Đại Nha.
Nhìn Đại Nha biểu tình tuyệt vọng, Hạ Mộc vội vàng thu hồi nụ cười, thay phúc hắc ấu tể giải thích: "Ngươi đừng nghe điện hạ nói lung tung, diễn viên diễn ngươi là một tiểu thịt tươi của quốc nội chúng ta, rất soái, diễn một nhân vật phản diện cũng thu hút được vô số người hâm mộ!"
Đại Nha lúc này mới tỉnh táo lại, quay liếc trắng Đoạn Tử Đồng một cái, cảm thán nói: "Ta còn có chút hồi hộp, vạn nhất bọn họ muốn phỏng vấn ta làm sao bây giờ? Ký giả sẽ hỏi ta những vấn đề gì?"
Trứng Cuốn điện hạ lập tức giả làm ký giả cầm micro, phỏng vấn Đại Nha: "Hàm răng lớn như vậy, bình thường ngài vệ sĩ gặp khó khăn sao?"
Đại Tây đã quen hai người này bình thường hạ thấp lẫn nhau, Hạ Mộc lại bị chọc cười khanh khách.
Bởi vì Đại Nha kiên trì muốn cô đi mua vài bộ quần áo, nên Hạ Mộc chỉ có thể cầm tiền mặt, theo ba người đi trung tâm thương mại.
Nữ giới ở lại trường kỳ trên đảo đều là alpha, thể trạng tương đối cao gầy, tuy nói quầy chuyên doanh đủ các loại thương hiệu lớn nhỏ, nhưng rất nhiều quần áo kiểu dáng không có size S, size trung đối với cô mà nói lại không quá vừa người.
Hạ Mộc chỉ có thể lựa chọn một số loại kiểu dáng thông thường dễ mặc.
Cô nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, phần eo thiết kế dây buộc, cột chặt rất nổi bật vòng eo, phối hợp với váy ngắn, đi ở trên bờ cát nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
"Bộ này không sai."
Còn không chờ cô xem giá, Đại Nha đã nhiệt tình tán thưởng, sau đó nghiêng đầu ra hiệu với nhân viên bán hàng, dùng hai ngón tay ưu nhã rút thẻ của mình từ trong ví ra, hào khí vạn trượng căn dặn: "Đóng gói giúp ta."
Nhân viên bán hàng mỉm cười tiếp nhận thẻ, đi đến quầy tính tiền.
Hạ Mộc đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, vừa mới chuẩn bị cầm tiền mặt đổi số dư cùng Đại Nha, đã thấy nhân viên bán hàng đạp lấy giày cao gót chạy trở về, đem thẻ trả lại cho Đại Nha: "Số dư của ngài không đủ, tiên sinh."
"..."
Đại Nha tỏ ra soái khí trước mặt Hạ Mộc bị thất bại, vội vàng nhận lại thẻ, cấp thiết quay đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi có mang thẻ sao?"
Đoạn Tử Đồng sờ sờ túi tiền, đưa thẻ của mình cho nhân viên bán hàng.
Số dư không đủ?!
Hạ Mộc lập tức quay đầu nhìn giá cả một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm –
Một bộ giá hơn hai nghìn, không tính là đặc biệt đắt, trong phạm vi dự tính của cô.
Bất quá, số dư của học viên không phải mỗi tháng đều có hai mươi vạn sao?
Hạ Mộc có chút giật mình nhìn về phía Đại Nha: "Ngươi chi tiêu thật lớn nha, vẫn chưa đầy một tháng đã không còn số dư nữa."
Đại Nha xấu hổ mỉm cười với cô, Đại Tây mặt không biểu tình giải thích: "Hắn mỗi tháng đều phải mua rất nhiều thứ gửi về nước."
Hạ Mộc lúc này mới chợt hiểu, thì ra, bản thân tiêu không hết số tiền, còn có thể mua đồ vật gửi về nhà.
Vậy thì số tiền này sẽ không sợ dùng không hết nữa, trên đảo kinh doanh đầy đủ mọi thứ, mua vài cái túi xách hàng hiểu gửi về nước, qua tay là có thể đổi tiền mặt, đây chính là một khoảng thu nhập vô cùng khả quan.
Đoạn Tử Đồng quét thẻ xong, Hạ Mộc nhìn hóa đơn, trên đó ghi số dư còn lại trong thẻ là 197122?
Người này căn bản chưa từng quét thẻ đi!
Trên thẻ còn lại còn lại hơn mười chín vạn, Hạ Mộc lập tức bấm quên đi tính toán, còn lại mười ngày nữa sẽ đến thời gian hủy bỏ số dư!
Lãng phí a!
Cô lòng đau như dao cắt quay đầu nhìn về phía ấu tể ngu xuẩn –
Học viên của quốc gia khác, đều chuyển thành tiền mặt gửi về nước, nhưng vương trữ của bọn họ lại 'không lấy một xu', quả thực là một kẻ phá của!
Lãng phí tài chính quốc gia!
Kết toán xong, nhân lúc Đại Nha và Đại Tây còn đang nhìn quần áo, Hạ Mộc một tay kéo Đoạn Tử Đồng vào phòng thử đồ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Quyển Quyển, số tiền trong thẻ của ngươi thế nào chưa từng tiêu phí?"
Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng chậm rãi đảo qua không gian chật hẹp xung quanh, cúi đầu nhìn về phía con mèo ngốc: "Ngươi kéo ta vào đây, chỉ để hỏi cái này?"
Hạ Mộc vô cùng đau đớn: "Nếu không thì sao? Số không cần thiết này không cần lãng phí, đều là tài sản công của liên hiệp quốc!"
Điện hạ liếm đôi môi mỏng, không để tâm: "Chi phí ăn mặc của ta đều có hậu cần chăm lo, rất ít cần đích thân tiêu phí."
Hạ Mộc quả thực đấm ngực giậm chân: "Vậy hai mươi này liền chắp tay tặng người khác sao? Một năm hơn hai trăm vạn a!"
Đoạn Tử Đồng kéo khóe môi, một tay khoát lên bức tường bên cạnh Hạ Mộc, cúi đầu cười hỏi: "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Giống như bọn họ, mỗi tháng tiêu hết tiền, gửi đồ về nước? Bọn họ là gia đình bình thường, ta là vương thất Phục Áo, vội vàng chiếm chút lợi ích nhỏ từ Liên Hiệp Quốc, sự tình truyền ra ngoài, sẽ thành trò cười của quốc tế."
"Ngô?" Hạ Mộc vừa rồi không nghĩ tới tầng này, trừng mắt nhìn nàng, có chút sững sốt.
"Trừ phi." Đoạn Tử Đồng dán sát vào khuôn mặt cô: "Ta có người yêu, vậy không cần lo lắng tiền không chỗ tiêu nữa."
Lồng ngực Hạ Mộc nhất thời cứng lại, lập tức cúi đầu, nghiêm túc giáo dục: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, đừng miên man suy nghĩ, học tập quan trọng nhất."
Đoạn Tử Đồng gần kề bên tai cô, nhẹ giọng trả lời: "Qua ba tháng nữa, ta đã tròn mười sáu tuổi rồi."
"Vậy... Vậy tùy ngươi đi!" Đại khái là không gian quá nhỏ hẹp, Hạ Mộc cảm thấy sự khó thở, đến mức khuôn mặt đều nóng lên.
Cô nâng ta muốn mở cửa phòng thử đồ ra, cổ tay lại bị điện hạ bắt lấy, cô nhất thời hồi hộp ngẩng đầu: "Làm gì?"
"Vì sao ngươi muốn theo ta đến Ba Lan Đảo?" Đoạn Tử Đồng không dự định đơn giản để cô đi ra ngoài, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, tóc dài phủ xuống, đôi môi mỏng khẽ cong, lười biếng lại mê người.
Khí tức của thú nhân săn mồi vây quanh, Hạ Mộc càng hồi hộp, muốn giãy dụa cổ tay, hô hấp gấp gáp trả lời: "Ta chỉ là muốn giúp ngươi nâng cao thành tích."
Trong ánh mắt Đoạn Tử Đồng có chút mê man, nhưng vẫn thuận theo buông lỏng cổ tay cô.
Hạ Mộc lập tức đẩy cửa xông ra ngoài.
"Khuôn mặt ngươi sao lại đỏ như vậy?" Đại Tây nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn omega nhu nhược hai tay chống hông thở dốc trước phòng thử quần áo.
"Trong phòng thử quần áo quá ngột ngạc."
Mua xong quần áo, nhóm người chậm rãi đến bờ biển xem náo nhiệt.
Đoàn phim lên đảo, đã dựng xong bối cảnh trên bãi biển, xung quanh không ít người đến xem.
Đoàn phim bắt đầu quay quảng cáo tuyên truyền, Thi Tầm và Đậu Giai Văn mặc trang phục 'dã nhân gợi cảm' được thiết kể cẩn thận, ngồi trên bờ cát, tú ân ái trước ống kính.
Địch Hách Lạp trong phim là nguyên thủy, đơn thuần lại trung thành, cho nên, suốt quá trình Thi Tầm đều là ngốc manh si tình, dẫn đến các omega trong đoàn phim liên tục thét chói tai.
"Thật đáng yêu!" Hạ Mộc lần đầu tiên nhìn thấy Thi Tầm ở ngoài đời thật, tuy rằng tướng mạo không bằng vương trữ, nhưng có một loại khí chất hấp dẫn người khác, không thể nói rõ là cảm giác gì, giống như...
"Ngươi nuôi một con chó cũng là cảm giác này." Đoạn Tử Đồng tiếng nói lạnh lùng ở một bên giội nước lã, lại một câu nói toạc thiên cơ.
Hạ Mộc nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trên người diễn viên này, có khí chất đáng yêu của sủng vật!
Nhưng hình dung đại minh tinh người ta như vậy, tựa hồ không tốt lắm đâu?
Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi nói như vậy, minh tinh người ta sẽ không vui."
Trứng Cuốn điện hạ lạnh lùng liếc xéo cô một cái.
Hạ Mộc lập tức hiểu ý, điện hạ bị diễn giống như sủng vật, mới là người không vui nhất....
Hạ Mộc le lưỡi, tiếp tục nhìn đoàn phim quay hình.
Đạo diễn và biên kịch đại khái là vì lấy lòng khán giả, cố ý xây dựng hình tượng của vương trữ như thế, thật ra...
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Trứng Cuốn điện hạ thần sắc uy nghiêm –
Nếu như có thể diễn xuất khí chất chân thực của điện hạ, nhất định sẽ càng mê người hơn so với hình tượng trong phim.
Sau khi kết thúc đoạn phim tuyên truyền kết thúc, còn cần một ít hình ảnh hậu trường.
Đoàn phim chuẩn bị một trận thi đấu bóng chuyền trên bãi biển, mời dân chúng ở hiện trường tham gia hỗ trợ.
Đại Nha và Đại Tây vô sỉ ngụy trang thành quần chúng tham gia trò chơi, dùng ưu thế tuyệt đối chén ép các diễn viên trong đoàn phim.
Thi Tầm vốn dĩ hẳn là thể hiện hết uy phong liên tục bại lui, ngay cả biên tập hậu kỳ cũng chọn không ra hình ảnh thích hợp, hiện trường quay chụp bị buộc dừng lại.
Camera một khi ngừng quay, diễn viên thường sẽ lộ ra bộ mặt chân thực nhất.
Thi Tầm vứt bỏ thần thái ngốc nghếch si tình, cùng nữ diễn viên Đậu Giai Văn thấp giọng tranh chấp, chỉ trích đối phương cản trở.
Hạ Mộc mắt sắc nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Đóa Đóa nếu như nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ sụp đổ!
Đại Nha và Đại Tây chơi đến vui vẻ, Hạ Mộc bất tiện khuyên can, không thể làm gì khác hơn là xin gia nhập đội bóng của đoàn phim, muốn giúp Thi Tầm cùng nhau phản kích, bảo trụ hình tượng vĩ ngạn của thần tượng trong lòng muội muội.
Hai đội mỗi đội năm người.
Hạ Mộc thay thế một nhân viên đoàn phim, lập tức tăng độ linh hoạt của đội lên gấp đôi.
Nhưng mà, bên kia có Đại Nha và Đại Tây, muốn chiến thắng là khả năng rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định điểm số.
Hơn nữa thời gian càng lâu, thể lực chênh lệch lại càng rõ ràng.
Hạ Mộc đánh đến mồ hôi đầm đìa, nghĩ thầm không biết Trứng Cuốn điện hạ có thể hảo tâm đến hỗ trợ hay không, nên dùng khóe mắt lén nhìn Đoạn Tử Đồng –
Tên kia không những không chút lo lắng, hơn nữa mỗi lần thấy cô đánh hỏng, đều sẽ cười đến không kềm chế được...
Ấu tể đầu gấu này!
Hạ Mộc chỉ có thể dốc hết tinh thần dựa vào chính mình!
Cao pha bóng cao đánh đến, Hạ Mộc nghiêng người ra sức đuổi theo, trong lúc vô ý, đụng phải một đội viên khác.
Nghe được một tiếng rên, Hạ Mộc ngẩng đầu, thấy gương mặt thanh tú – song đồng tử sắc, đôi mắt to tròn, tướng mạo thập phần khả ái.
Dĩ nhiên là Thi Tầm!
"Xin lỗi, không đụng thương ngươi đi?" Hạ Mộc tuy rằng không phải người hâm mộ của nàng, nhưng tiếp xúc gần gũi với đại minh tinh, trong lòng ít nhiều có chút hưng phấn.
Thi Tầm không trả lời, vẻ mặt phiền chán bĩu môi, quay đầu gọi ngừng quay, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc: "Ngươi là omega?"
Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, Thi Tầm lại quay đầu nhìn về phía đạo diễn: "Đổi một alpha đến có được không? Gánh một Đậu Giai Văn đã đủ vướn tay vướn chân, còn thêm cho ta một bình nước tương*, hậu trường này có còn muốn quay nữa hay không?"
*Bình nước tương: người qua đường không giúp ích, không liên quan gì đến câu chuyện
Hạ Mộc: "..."
Nửa trận sau rõ ràng là một mình cô ra sức ổn định điểm số, bình nước tương này là nói ai?
"Ta chỉ là muốn giúp đỡ một chút."
Hạ Mộc vừa mới chuẩn bị biện giải, Thi Tầm đã vẻ mặt không kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, không nhịn được trả lời: "Ta biết ta biết! Ngươi là bởi vì thích ta, muốn giúp ta, lòng tốt ta xin nhận, phiền ngươi lập tức ra ngoài đi, lúc kết thúc công việc ta sẽ ký tên cho ngươi, được chưa?"
Hạ Mộc nhất thời nhíu mày, lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú còn chưa tính, thái độ khinh thường omega này của Thi Tầm làm cho người ta rất phẫn nộ, cô lập tức lạnh lùng phản bác: "Không cần ngươi kí tên, ta có thể ra ngoài, nhưng phải nói rõ, vừa rồi trong trận đấu, người cản trở không phải là ta."
"A." Thi Tầm có chút thượng hoả trước thái độ không khách khí của 'người hâm mộ', bỗng nhiên giương tay lên, cố sức đánh quả bóng trong tay về phía đầu Hạ Mộc!
"Phịch" một tiếng, quả bóng chuyền nện trên vai Hạ Mộc, sau đó bay ra ngoài!
"A...." Hạ Mộc một tay ôm vai, bất ngờ không kịp đề phòng.
Thi Tầm vẻ mặt trào phúng: "Không phải ngươi thì ai? Chậm chạp như một khúc gỗ, trong đội chỉ có một người sống là ta, có thể không thua sao?"
Hạ Mộc hoàn toàn không nghĩ đang nói chuyện êm đẹp, nàng sẽ đột nhiên động thủ, vai đều bị bóng đập tê rần.
Giây tiếp theo, một tiếng 'bốp' vang lên –
Một quả bóng chuyền đột nhiên từ bên ngoài bay vào, chính diện nên trên mặt Thi Tầm!
"Ngô!"
Thi Tầm che mặt, chậm rãi quỳ gối trên bờ cát.
Hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn, tiếng kinh hô ầm ĩ, mọi người nhìn về phương hướng bóng chuyền bay tới – một thiếu nữ tóc quăn, đang nhấc chân dài đi về phía này.
Thi Tầm thật vất vả từ trong đau nhức lấy lại tinh thần, đẩy nhân viên công tác bên cạnh ra, cuồng nộ đứng lên, quay người thấp giọng rống: "Ngươi muốn chết?!"
Ngoài sân bóng, đạo diễn kinh ngạc, trong đầu hiện lên ảnh chụp của vương trữ mà vương hậu cho hắn xem trước khi chọn diễn viên.
Hạ Mộc bật cười, nghiêng đầu nói với người ngoài cửa: "Chờ một chút, ta đi thay quần áo."
Trở về phòng thay T-shirt và quần short, mở cửa, phát hiện không chỉ là một mình Trứng Cuốn điện hạ, Đại Tây và Đại Nha cũng đứng ở ngoài cửa.
Đại Nha trên dưới quan sát Hạ Mộc một lần, bĩu môi biểu thị bất mãn.
"Nên đi mua vài bộ quần áo mới rồi Hạ Mộc, hiện tại có truyền thông đến đảo quay phim tuyên truyền, ngươi là trợ lý huấn luyện xinh đẹp nhất của bọn ta, phải chú ý hình tượng."
"Phim tuyên truyền?" Hạ Mộc sững sốt: "Lúc ta đến bọn họ nói cho ta biết, trên đảo là cấm quay chụp."
"Không sai." Đại Nha nhướng mày: "Nhưng khu vực ngoài sân huấn luyện và sơn lâm, là bán mở cửa, bộ phim điện ảnh của quốc gia các ngươi công chiếu gần đây, là đặc biệt xin đến trên đảo quay, không chừng còn có thể phỏng vấn ta!"
"Điện ảnh của quốc gia bọn ta?" Hạ Mộc suy nghĩ một chút liền đoán được là bộ phim nào: "Hải ngạn tảng sáng?"
Đại Nha gật đầu.
Đại Tây lấy qua kem trong miệng ra, phát biểu cảm tưởng của bản thân: "Ta còn chưa xem qua, có người nói trong bộ phim đó có người diễn ta."
Đại Nha cũng vẻ mặt chờ mong: "Đúng vậy, nghe nói trong điện ảnh, ta là một nhân vật phản diện đặc biệt cường đại, còn cắn bị thương vai của nữ chính, diễn viên diễn ta tên gọi là gì? Soái không soái?"
Trứng Cuốn điện hạ lập tức nghiêng đầu nghiêm túc nói cho hắn biết: "Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm."
Đại Nha: "..."
Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm là tên của một diễn viên hài, dùng hình tượng hàm răng hô nổi tiếng khắp thế giới.
"Phốc!" Trong đầu Hạ Mộc nhất thời hiện lên hình tượng răng hô của Thang Mỗ Uy Nhĩ Sâm, thật đúng là có một chút tương tự Đại Nha.
Nhìn Đại Nha biểu tình tuyệt vọng, Hạ Mộc vội vàng thu hồi nụ cười, thay phúc hắc ấu tể giải thích: "Ngươi đừng nghe điện hạ nói lung tung, diễn viên diễn ngươi là một tiểu thịt tươi của quốc nội chúng ta, rất soái, diễn một nhân vật phản diện cũng thu hút được vô số người hâm mộ!"
Đại Nha lúc này mới tỉnh táo lại, quay liếc trắng Đoạn Tử Đồng một cái, cảm thán nói: "Ta còn có chút hồi hộp, vạn nhất bọn họ muốn phỏng vấn ta làm sao bây giờ? Ký giả sẽ hỏi ta những vấn đề gì?"
Trứng Cuốn điện hạ lập tức giả làm ký giả cầm micro, phỏng vấn Đại Nha: "Hàm răng lớn như vậy, bình thường ngài vệ sĩ gặp khó khăn sao?"
Đại Tây đã quen hai người này bình thường hạ thấp lẫn nhau, Hạ Mộc lại bị chọc cười khanh khách.
Bởi vì Đại Nha kiên trì muốn cô đi mua vài bộ quần áo, nên Hạ Mộc chỉ có thể cầm tiền mặt, theo ba người đi trung tâm thương mại.
Nữ giới ở lại trường kỳ trên đảo đều là alpha, thể trạng tương đối cao gầy, tuy nói quầy chuyên doanh đủ các loại thương hiệu lớn nhỏ, nhưng rất nhiều quần áo kiểu dáng không có size S, size trung đối với cô mà nói lại không quá vừa người.
Hạ Mộc chỉ có thể lựa chọn một số loại kiểu dáng thông thường dễ mặc.
Cô nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, phần eo thiết kế dây buộc, cột chặt rất nổi bật vòng eo, phối hợp với váy ngắn, đi ở trên bờ cát nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
"Bộ này không sai."
Còn không chờ cô xem giá, Đại Nha đã nhiệt tình tán thưởng, sau đó nghiêng đầu ra hiệu với nhân viên bán hàng, dùng hai ngón tay ưu nhã rút thẻ của mình từ trong ví ra, hào khí vạn trượng căn dặn: "Đóng gói giúp ta."
Nhân viên bán hàng mỉm cười tiếp nhận thẻ, đi đến quầy tính tiền.
Hạ Mộc đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, vừa mới chuẩn bị cầm tiền mặt đổi số dư cùng Đại Nha, đã thấy nhân viên bán hàng đạp lấy giày cao gót chạy trở về, đem thẻ trả lại cho Đại Nha: "Số dư của ngài không đủ, tiên sinh."
"..."
Đại Nha tỏ ra soái khí trước mặt Hạ Mộc bị thất bại, vội vàng nhận lại thẻ, cấp thiết quay đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi có mang thẻ sao?"
Đoạn Tử Đồng sờ sờ túi tiền, đưa thẻ của mình cho nhân viên bán hàng.
Số dư không đủ?!
Hạ Mộc lập tức quay đầu nhìn giá cả một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm –
Một bộ giá hơn hai nghìn, không tính là đặc biệt đắt, trong phạm vi dự tính của cô.
Bất quá, số dư của học viên không phải mỗi tháng đều có hai mươi vạn sao?
Hạ Mộc có chút giật mình nhìn về phía Đại Nha: "Ngươi chi tiêu thật lớn nha, vẫn chưa đầy một tháng đã không còn số dư nữa."
Đại Nha xấu hổ mỉm cười với cô, Đại Tây mặt không biểu tình giải thích: "Hắn mỗi tháng đều phải mua rất nhiều thứ gửi về nước."
Hạ Mộc lúc này mới chợt hiểu, thì ra, bản thân tiêu không hết số tiền, còn có thể mua đồ vật gửi về nhà.
Vậy thì số tiền này sẽ không sợ dùng không hết nữa, trên đảo kinh doanh đầy đủ mọi thứ, mua vài cái túi xách hàng hiểu gửi về nước, qua tay là có thể đổi tiền mặt, đây chính là một khoảng thu nhập vô cùng khả quan.
Đoạn Tử Đồng quét thẻ xong, Hạ Mộc nhìn hóa đơn, trên đó ghi số dư còn lại trong thẻ là 197122?
Người này căn bản chưa từng quét thẻ đi!
Trên thẻ còn lại còn lại hơn mười chín vạn, Hạ Mộc lập tức bấm quên đi tính toán, còn lại mười ngày nữa sẽ đến thời gian hủy bỏ số dư!
Lãng phí a!
Cô lòng đau như dao cắt quay đầu nhìn về phía ấu tể ngu xuẩn –
Học viên của quốc gia khác, đều chuyển thành tiền mặt gửi về nước, nhưng vương trữ của bọn họ lại 'không lấy một xu', quả thực là một kẻ phá của!
Lãng phí tài chính quốc gia!
Kết toán xong, nhân lúc Đại Nha và Đại Tây còn đang nhìn quần áo, Hạ Mộc một tay kéo Đoạn Tử Đồng vào phòng thử đồ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Quyển Quyển, số tiền trong thẻ của ngươi thế nào chưa từng tiêu phí?"
Ánh mắt của Đoạn Tử Đồng chậm rãi đảo qua không gian chật hẹp xung quanh, cúi đầu nhìn về phía con mèo ngốc: "Ngươi kéo ta vào đây, chỉ để hỏi cái này?"
Hạ Mộc vô cùng đau đớn: "Nếu không thì sao? Số không cần thiết này không cần lãng phí, đều là tài sản công của liên hiệp quốc!"
Điện hạ liếm đôi môi mỏng, không để tâm: "Chi phí ăn mặc của ta đều có hậu cần chăm lo, rất ít cần đích thân tiêu phí."
Hạ Mộc quả thực đấm ngực giậm chân: "Vậy hai mươi này liền chắp tay tặng người khác sao? Một năm hơn hai trăm vạn a!"
Đoạn Tử Đồng kéo khóe môi, một tay khoát lên bức tường bên cạnh Hạ Mộc, cúi đầu cười hỏi: "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Giống như bọn họ, mỗi tháng tiêu hết tiền, gửi đồ về nước? Bọn họ là gia đình bình thường, ta là vương thất Phục Áo, vội vàng chiếm chút lợi ích nhỏ từ Liên Hiệp Quốc, sự tình truyền ra ngoài, sẽ thành trò cười của quốc tế."
"Ngô?" Hạ Mộc vừa rồi không nghĩ tới tầng này, trừng mắt nhìn nàng, có chút sững sốt.
"Trừ phi." Đoạn Tử Đồng dán sát vào khuôn mặt cô: "Ta có người yêu, vậy không cần lo lắng tiền không chỗ tiêu nữa."
Lồng ngực Hạ Mộc nhất thời cứng lại, lập tức cúi đầu, nghiêm túc giáo dục: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, đừng miên man suy nghĩ, học tập quan trọng nhất."
Đoạn Tử Đồng gần kề bên tai cô, nhẹ giọng trả lời: "Qua ba tháng nữa, ta đã tròn mười sáu tuổi rồi."
"Vậy... Vậy tùy ngươi đi!" Đại khái là không gian quá nhỏ hẹp, Hạ Mộc cảm thấy sự khó thở, đến mức khuôn mặt đều nóng lên.
Cô nâng ta muốn mở cửa phòng thử đồ ra, cổ tay lại bị điện hạ bắt lấy, cô nhất thời hồi hộp ngẩng đầu: "Làm gì?"
"Vì sao ngươi muốn theo ta đến Ba Lan Đảo?" Đoạn Tử Đồng không dự định đơn giản để cô đi ra ngoài, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, tóc dài phủ xuống, đôi môi mỏng khẽ cong, lười biếng lại mê người.
Khí tức của thú nhân săn mồi vây quanh, Hạ Mộc càng hồi hộp, muốn giãy dụa cổ tay, hô hấp gấp gáp trả lời: "Ta chỉ là muốn giúp ngươi nâng cao thành tích."
Trong ánh mắt Đoạn Tử Đồng có chút mê man, nhưng vẫn thuận theo buông lỏng cổ tay cô.
Hạ Mộc lập tức đẩy cửa xông ra ngoài.
"Khuôn mặt ngươi sao lại đỏ như vậy?" Đại Tây nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn omega nhu nhược hai tay chống hông thở dốc trước phòng thử quần áo.
"Trong phòng thử quần áo quá ngột ngạc."
Mua xong quần áo, nhóm người chậm rãi đến bờ biển xem náo nhiệt.
Đoàn phim lên đảo, đã dựng xong bối cảnh trên bãi biển, xung quanh không ít người đến xem.
Đoàn phim bắt đầu quay quảng cáo tuyên truyền, Thi Tầm và Đậu Giai Văn mặc trang phục 'dã nhân gợi cảm' được thiết kể cẩn thận, ngồi trên bờ cát, tú ân ái trước ống kính.
Địch Hách Lạp trong phim là nguyên thủy, đơn thuần lại trung thành, cho nên, suốt quá trình Thi Tầm đều là ngốc manh si tình, dẫn đến các omega trong đoàn phim liên tục thét chói tai.
"Thật đáng yêu!" Hạ Mộc lần đầu tiên nhìn thấy Thi Tầm ở ngoài đời thật, tuy rằng tướng mạo không bằng vương trữ, nhưng có một loại khí chất hấp dẫn người khác, không thể nói rõ là cảm giác gì, giống như...
"Ngươi nuôi một con chó cũng là cảm giác này." Đoạn Tử Đồng tiếng nói lạnh lùng ở một bên giội nước lã, lại một câu nói toạc thiên cơ.
Hạ Mộc nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trên người diễn viên này, có khí chất đáng yêu của sủng vật!
Nhưng hình dung đại minh tinh người ta như vậy, tựa hồ không tốt lắm đâu?
Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi nói như vậy, minh tinh người ta sẽ không vui."
Trứng Cuốn điện hạ lạnh lùng liếc xéo cô một cái.
Hạ Mộc lập tức hiểu ý, điện hạ bị diễn giống như sủng vật, mới là người không vui nhất....
Hạ Mộc le lưỡi, tiếp tục nhìn đoàn phim quay hình.
Đạo diễn và biên kịch đại khái là vì lấy lòng khán giả, cố ý xây dựng hình tượng của vương trữ như thế, thật ra...
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Trứng Cuốn điện hạ thần sắc uy nghiêm –
Nếu như có thể diễn xuất khí chất chân thực của điện hạ, nhất định sẽ càng mê người hơn so với hình tượng trong phim.
Sau khi kết thúc đoạn phim tuyên truyền kết thúc, còn cần một ít hình ảnh hậu trường.
Đoàn phim chuẩn bị một trận thi đấu bóng chuyền trên bãi biển, mời dân chúng ở hiện trường tham gia hỗ trợ.
Đại Nha và Đại Tây vô sỉ ngụy trang thành quần chúng tham gia trò chơi, dùng ưu thế tuyệt đối chén ép các diễn viên trong đoàn phim.
Thi Tầm vốn dĩ hẳn là thể hiện hết uy phong liên tục bại lui, ngay cả biên tập hậu kỳ cũng chọn không ra hình ảnh thích hợp, hiện trường quay chụp bị buộc dừng lại.
Camera một khi ngừng quay, diễn viên thường sẽ lộ ra bộ mặt chân thực nhất.
Thi Tầm vứt bỏ thần thái ngốc nghếch si tình, cùng nữ diễn viên Đậu Giai Văn thấp giọng tranh chấp, chỉ trích đối phương cản trở.
Hạ Mộc mắt sắc nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Đóa Đóa nếu như nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ sụp đổ!
Đại Nha và Đại Tây chơi đến vui vẻ, Hạ Mộc bất tiện khuyên can, không thể làm gì khác hơn là xin gia nhập đội bóng của đoàn phim, muốn giúp Thi Tầm cùng nhau phản kích, bảo trụ hình tượng vĩ ngạn của thần tượng trong lòng muội muội.
Hai đội mỗi đội năm người.
Hạ Mộc thay thế một nhân viên đoàn phim, lập tức tăng độ linh hoạt của đội lên gấp đôi.
Nhưng mà, bên kia có Đại Nha và Đại Tây, muốn chiến thắng là khả năng rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định điểm số.
Hơn nữa thời gian càng lâu, thể lực chênh lệch lại càng rõ ràng.
Hạ Mộc đánh đến mồ hôi đầm đìa, nghĩ thầm không biết Trứng Cuốn điện hạ có thể hảo tâm đến hỗ trợ hay không, nên dùng khóe mắt lén nhìn Đoạn Tử Đồng –
Tên kia không những không chút lo lắng, hơn nữa mỗi lần thấy cô đánh hỏng, đều sẽ cười đến không kềm chế được...
Ấu tể đầu gấu này!
Hạ Mộc chỉ có thể dốc hết tinh thần dựa vào chính mình!
Cao pha bóng cao đánh đến, Hạ Mộc nghiêng người ra sức đuổi theo, trong lúc vô ý, đụng phải một đội viên khác.
Nghe được một tiếng rên, Hạ Mộc ngẩng đầu, thấy gương mặt thanh tú – song đồng tử sắc, đôi mắt to tròn, tướng mạo thập phần khả ái.
Dĩ nhiên là Thi Tầm!
"Xin lỗi, không đụng thương ngươi đi?" Hạ Mộc tuy rằng không phải người hâm mộ của nàng, nhưng tiếp xúc gần gũi với đại minh tinh, trong lòng ít nhiều có chút hưng phấn.
Thi Tầm không trả lời, vẻ mặt phiền chán bĩu môi, quay đầu gọi ngừng quay, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc: "Ngươi là omega?"
Hạ Mộc vẫn chưa trả lời, Thi Tầm lại quay đầu nhìn về phía đạo diễn: "Đổi một alpha đến có được không? Gánh một Đậu Giai Văn đã đủ vướn tay vướn chân, còn thêm cho ta một bình nước tương*, hậu trường này có còn muốn quay nữa hay không?"
*Bình nước tương: người qua đường không giúp ích, không liên quan gì đến câu chuyện
Hạ Mộc: "..."
Nửa trận sau rõ ràng là một mình cô ra sức ổn định điểm số, bình nước tương này là nói ai?
"Ta chỉ là muốn giúp đỡ một chút."
Hạ Mộc vừa mới chuẩn bị biện giải, Thi Tầm đã vẻ mặt không kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, không nhịn được trả lời: "Ta biết ta biết! Ngươi là bởi vì thích ta, muốn giúp ta, lòng tốt ta xin nhận, phiền ngươi lập tức ra ngoài đi, lúc kết thúc công việc ta sẽ ký tên cho ngươi, được chưa?"
Hạ Mộc nhất thời nhíu mày, lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú còn chưa tính, thái độ khinh thường omega này của Thi Tầm làm cho người ta rất phẫn nộ, cô lập tức lạnh lùng phản bác: "Không cần ngươi kí tên, ta có thể ra ngoài, nhưng phải nói rõ, vừa rồi trong trận đấu, người cản trở không phải là ta."
"A." Thi Tầm có chút thượng hoả trước thái độ không khách khí của 'người hâm mộ', bỗng nhiên giương tay lên, cố sức đánh quả bóng trong tay về phía đầu Hạ Mộc!
"Phịch" một tiếng, quả bóng chuyền nện trên vai Hạ Mộc, sau đó bay ra ngoài!
"A...." Hạ Mộc một tay ôm vai, bất ngờ không kịp đề phòng.
Thi Tầm vẻ mặt trào phúng: "Không phải ngươi thì ai? Chậm chạp như một khúc gỗ, trong đội chỉ có một người sống là ta, có thể không thua sao?"
Hạ Mộc hoàn toàn không nghĩ đang nói chuyện êm đẹp, nàng sẽ đột nhiên động thủ, vai đều bị bóng đập tê rần.
Giây tiếp theo, một tiếng 'bốp' vang lên –
Một quả bóng chuyền đột nhiên từ bên ngoài bay vào, chính diện nên trên mặt Thi Tầm!
"Ngô!"
Thi Tầm che mặt, chậm rãi quỳ gối trên bờ cát.
Hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn, tiếng kinh hô ầm ĩ, mọi người nhìn về phương hướng bóng chuyền bay tới – một thiếu nữ tóc quăn, đang nhấc chân dài đi về phía này.
Thi Tầm thật vất vả từ trong đau nhức lấy lại tinh thần, đẩy nhân viên công tác bên cạnh ra, cuồng nộ đứng lên, quay người thấp giọng rống: "Ngươi muốn chết?!"
Ngoài sân bóng, đạo diễn kinh ngạc, trong đầu hiện lên ảnh chụp của vương trữ mà vương hậu cho hắn xem trước khi chọn diễn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.