Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi
Chương 96
Tiêu Y Y
05/05/2021
Trong đầu Hạ Mộc 'oanh' một tiếng, phản ứng đầu tiên là sững sốt tại chỗ, vẫn bất động.
Nếu đối phương không trực tiếp nổ súng, mà cô lại tùy ý cử động, trái lại dễ kích khởi phản ứng bóp cò của đối phương.
Chỉ là trong nháy mắt, cô nhìn thấy bóng đen dùng súng chỉ vào cô, bị một vật thể từ trước cửa sổ bắn trúng cổ tay!
Nhìn hình dạng, vật thể tựa hồ là ván trượt của Ngao Cốc.
"Phịch" một tiếng, đèn laser lệch khỏi quỹ đạo thân thể Hạ Mộc.
Hạ Mộc thuận thế ngồi xổm xuống, trốn sau bức tường dày, kinh hồn chưa định bò vào trong góc phòng.
Hạ Đóa Đóa đã bị hù dọa tê liệt ở một bên.
Ngoài cửa sổ từng đợt động tĩnh ầm ĩ, tựa hồ lại có mấy người nhảy ra từ trước cửa sổ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập, ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của mẹ cô: "Hạ Mộc! Đóa Đóa!"
"Mẹ!" Hạ Đóa Đóa vừa nghe thấy giọng nói của mẹ mình, nhất thời nước mắt cũng tuôn ra, run rẩy bò đến trước trước cửa sổ, nhìn dưới lầu nhếch miệng rống to: "Mẹ mau đến đây!"
Hạ Mộc lúc này vẫn dán tại góc tường, cả người run rẩy, không có dũng khí thăm dò nhìn xuống.
Vài phút sau, ba mẹ đỡ hai tỷ muội các nàng đến hành lang lầu hai.
Ngao Cốc đang đỡ Trầm a di, tựa vào cửa phòng khách.
Trầm a di kinh hãi nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, trên hàng mi vẫn mang theo lệ quang.
"Xảy ra chuyện gì!" Hạ Đóa Đóa đã dần dần tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi, nóng lòng tìm kiếm đáp án.
Mẹ nàng đi theo phía sau an ủi nàng, ánh mắt lo nghĩ nhìn về phía Trầm a di, tựa hồ đang đợi nàng tỉnh táo lại.
Thời gian ngắn trôi qua, ba cô hắng giọng, nhìn về phía Ngao Cốc: "Hai người vừa rồi là ai? Ngươi biết không?"
Ngao Cốc mặt không biểu tình nhìn hắn, không rên một tiếng.
Trầm a di lập tức mở mắt ra, một tay nâng sườn mặt Ngao Cốc, kéo đầu nàng tựa vào vai mình, nức nở nói: "Nàng cái gì cũng không biết..."
"Vậy ngươi biết không?" Tô Ngữ Mạt nhìn về phía Trầm Tiểu Ngọc: "Lúc bọn ta đến ngoài cửa, nghe một người trong số đó bảo ngươi giao ra thứ gì đó?"
Trầm a di thần sắc khó xử, dao động bất định.
Hạ Thụy An khẽ nhíu mày.
Việc này rất nghiêm trọng, nhà bọn họ từ trước ngay cả kẻ trộm cũng chưa từng có, nhưng hai mẹ con này vừa tới một tuần, đã trêu chọc hai phần tử nguy hiểm có mang súng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Mười phút trước đó, Tô Ngữ Mạt phát hiện trên hành lang có động tĩnh lạ, liền vội vàng đẩy tỉnh chồng mình, hai người lập tức đứng dậy, chân trần cảnh giác đi ra cửa.
Bọn họ đến phòng của hai đứa con gái xem thử, phát hiện hai người còn đang ngủ say, lúc này mới yên tâm, lại lặng lẽ đến trước phòng của Trầm Tiểu Ngọc.
Sau đó nghe thấy được một giọng nói trầm thấp.
"Thứ đó ở đâu?"
"Ta thực sự không biết..."
"Không thấy quan tài không đổ lệ? Mạng của ngươi và nữ nhi, ngươi cũng không cần nữa?"
Tô Ngữ Mạt nghe trong phòng có tiếng súng lên đạn 'Cùm cụp', nhất thời hồi hộp liếc nhìn Hạ Thụy An.
Hai người ăn ý gật đầu một cái, phá cửa mà vào, nhanh nhẹn lăn về hai hướng khác nhau, trong nháy mắt đến gần kẻ bịt mặt!
Hai kẻ bịt mặt trong lúc hoảng loạn nả một phát súng, không bắn trúng người nào, một kẻ trong số đó còn bị Tô Ngữ Mạt bắt lấy cổ tay.
Một người khác vội vàng dùng súng nhắm vào Tô Ngữ Mạt.
Lại một tiếng súng vang lên, Tô Ngữ Mạt ngã ra sau, né tránh đến tránh né tủ quần áo.
Hai kẻ bịt mặt lập tức nổ súng vào cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy vào hậu viện, xoay người dùng súng nhắm vào cửa sổ trên lầu, yểm hộ cho nhau chạy trốn.
Giờ phút này, tỷ muội Hạ gia và Ngao Cốc bị tiếng súng giật mình tỉnh giấc, cũng đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ của mình.
Khác nhau chính là, phòng của Hạ Mộc đang mở đèn.
Cho nên, kẻ bịt mặt theo bản năng dùng súng nhắm về phía có ánh sáng, nhắm thẳng Hạ Mộc.
Ngay trong nháy mắt này, Ngao Cốc mở cửa sổ, ném ván trượt xuống, lúc này mới mở ném trúng tay cầm súng của kẻ bịt mặt.
Mọi chuyện phát sinh và kết thúc chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi người trong nhà, lại giống như vừa đi một chuyến xuống địa ngục.
Tô Ngữ Mạt gấp khó dằn nổi: "Bọn họ rốt cuộc muốn lấy thứ gì? Chị dâu, nếu như ngươi có khó khăn, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng nếu như ngươi lừa gạt bọn ta..."
Trầm a di giương mắt thống khổ nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, run giọng trả lời: "Bọn họ là muốn... Muốn một bức thư."
"Thư?" Tô Ngữ Mạt rất ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía chồng.
Hạ Thụy An hỏi: "Thư của ai?"
Trầm a di lắc đầu: "Không biết, không kí tên, là từ một thủ hạ trước đây của A Hằng lúc ra nước ngoài làm nhiệm vụ đã kín đáo đưa cho ta."
Tô Ngữ Mạt: "Trong thư viết những gì?"
"Không biết..."
"Không biết?!" Tô Ngữ Mạt nhíu mày.
Trầm a di thản nhiên trả lời: "Trên thư đóng một niêm phong bằng sáp, ta dùng đèn soi thấy mấy ký hiệu, tìm người hỏi qua, đối phương nói, đây là văn tự đã được mã hóa, không có cách nào phá giải."
Hai vợ chồng Hạ gia khiếp sợ nhìn nàng.
Hạ Thụy An nghi hoặc: "Rốt cuộc là ai đưa cho ngươi? Thủ hạ của A Hằng bọn a đều quen biết, vì sao hắn muốn đưa thư cho ngươi? Tại sao không đưa cho bọn ta? Lá thư hiện tại ở nơi nào? Bọn ta có thể giúp ngươi xin chuyên gia mật mã của đặc công đến phá giải."
Trầm a di lắc đầu: "Ta không thể nói ra tên người đó, thư tạm thời không thể lấy ra nữa, lấy ra rồi hắn sẽ mất mạng, hắn nói phong thư này, có thể giúp hai nhà chúng ta rửa sạch tội danh, chỉ là tạm thời không thể công khai."
Hạ Thụy An thần sắc hồ nghi, trầm giọng hỏi: "Vì sao hắn không đưa thư cho nhà bọn ta, lại đưa cho cô nhi quả phụ các ngươi."
"Bởi vì bọn ta ở nước ngoài!" Trầm a di đứng dậy: "Các ngươi còn đang nằm trong sự giám sát của bệ hạ, không thể có nửa phần sơ suất!"
Tô Ngữ Mạt nhất thời trợn to mắt: "Giám thị?"
Trầm a di bỗng nhiên ý thức được bản thân lỡ lời, lập tức hồi hộp cúi đầu: "Các ngươi không nên hỏi nhiều, biết đến càng ít, càng an toàn."
Một trận trầm mặc làm cho người ta bất an, Hạ Thụy An đè giọng nói đến mức thấp nhất, dán sát bên tai Trầm Tiểu Ngọc, thử thăm dò: "Ngươi là nói, chuyện của hai nhà chúng ta, cùng..."
Hắn nâng tay chỉ chỉ đỉnh đầu, ý ám chỉ 'quốc vương hiện nay', tiếp tục nói: "Liên quan đến hắn?"
"Không nên hỏi nữa!" Trầm a di tâm tình trở nên kích động, lập tức đứng lên: "Chúng ta phải lập tức dọn ra ngoài, không thể liên luỵ các ngươi!"
Ngao Cốc thấy mẹ mình muốn đứng lên, cũng lập tức đứng dậy đỡ nàng.
"Được, vậy bọn ta không hỏi ngươi." Hạ Thụy An tâm bình khí hòa lui ra phía sau: "Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi chị dâu, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý chuyện này."
Ngay sau đó, Ngao Cốc theo Trầm a di trở về phòng ngủ.
Cả nhà Hạ Mộc bốn người cùng xuống lầu, đi đến phòng sách, bắt đầu mở hội nghị gia đình.
"Ngươi dự định làm sao bây giờ?" Hạ Thụy An nhìn về phía thê tử.
"Tình huống nghiêm trọng như thế, nếu chúng ta thật sự không để ý sống chết của các nàng, có thể không làm A Hằng thất vọng sao? Lúc ở trên thuyền, nếu không có A Hằng, chúng ta đã sớm mất mạng."
"Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy." Hạ Thụy An bất đắc dĩ mỉm cười: "Nếu như muốn nghĩa khí, chúng ta nên đánh cược sinh mệnh đi. Đầu tiên, đó là mật văn liên quan đến bệ hạ, chúng ta tốt nhất đừng hỏi nhiều, vạn nhất sau khi biết chân tướng, những chuyên gia thôi miên của sở đặc công, có rất nhiều biện pháp có thể khiến chúng ta khai ra toàn bộ, đến lúc đó thật sự là thoát không khỏi can hệ."
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Tô Ngữ Mạt dao động bất định.
Hạ Thụy An bất đắc dĩ lắc đầu: "Việc này vẫn phải quản, nếu như đuổi các nàng đi, chúng ta đời này cũng đừng nghĩ được an tâm. Ta chính là lo lắng cho con gái của chúng ta, phải đưa các nàng ra ngoài ở."
"Ta không đi!" Hạ Đóa Đóa một mực yên lặng không hé răng, lập tức chạy đến ôm lấy cổ Tô Ngữ Mạt: "Ta không đi đâu cả!Mẹ! Ta sợ!"
"Ngươi phải nghe lời, hiện ở nhà rất nguy hiểm." Tô Ngữ Mạt dỗ dành nữ nhi lớn xác của mình.
Hạ Mộc vẫn nhất phái bình tĩnh đứng một bên, bình tĩnh lên tiếng: "Dọn ra ngoài lẽ nào sẽ an toàn sao? Các ngươi nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, mục tiêu diệt khẩu tiếp theo chính là ta và Đóa Đóa.
Hai ngươi nếu như không có chuyện gì, bọn họ cũng có thể dùng ta và Đóa Đóa uy hiếp các ngươi bất cứ lúc nào, còn không bằng chúng ta cứ ở cùng một chỗ."
Hạ Đóa Đóa lập tức gật đầu: "Ta không đi đâu cả, chỉ ở cùng với các ngươi!"
Hạ Mộc nhìn về phía ba: "Ba, chúng ta nếu đã quyết định nhận củ khoai nóng bỏng tay này, không bằng đập nồi dìm thuyền, nhìn xem rốt cuộc việc này có liên quan gì đến quốc vương!ư
Không hiểu tường tận như thế, chúng ta ngay cả địch nhân cũng không biết là ai, loại đánh loạn nháo, sớm muộn gì cũng bị té ngã."
"Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ." Tô Ngữ Mạt nhíu mày: "Bệ hạ e ngại giao tình giữa ta và vương hậu, sẽ không đơn giản đụng đến chúng ta, biết ít một chút, thời điểm mấu chốt còn có thể giữ mạng."
"Chúng ta thân mang tội danh, mười lăm năm còn không thể trả hết nợ, hoàn toàn thoát khỏi vụ án này, mới có thể yên ổn."
Hạ Mộc: "Chúng ta còn lại bao nhiêu nhớ phải trả?"
Hạ Thụy An do dự chốc lát, thấp giọng trả lời: "Ba nghìn vạn."
Hạ Đóa Đóa ngẩng đầu: "Nếu không thì chúng ta trực tiếp bán căn nhà này đi!"
Tô Ngữ Mạt cười khổ lắc đầu: "Ngôi nhà này đã sớm bị phát mãi trả nợ, là tài sản quốc gia, nhưng vì nể tình vương hậu, chúng ta chỉ có quyền ở lại, không cần đóng tiền thuê nhà, phí điện nước duy tu bản thân gánh chịu, chuyển nhượng là không có khả năng, có thể cho thuê lại, nhưng số tiền này đến quá chậm."
"Ba nghìn vạn..." Hạ Mộc suy nghĩ: "Đóng mười bộ phim điện ảnh là đủ rồi."
Tô Ngữ Mạt nghi hoặc nhìn về phía cô.
Hạ Thụy An nhẹ giọng nói: "Nợ của ba mẹ không liên quan đến ngươi và muội muội, không cần các ngươi phải lo lắng."
"Sao lại không liên quan?" Hạ Mộc giương mắt nhìn hắn: "Bọn ta ăn của nhà này xài của nhà này, xảy ra chuyện sao có thể đem trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ? Ta cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, Đóa Đóa hai mươi mốt tuổi, pháp luật quy định bọn ta có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ."
Tô Ngữ Mạt nghe vậy viền mắt nóng lên, đưa tay xoa khuôn mặt Hạ Mộc.
Như là bỗng nhiên phát hiện, thì ra nữ nhi đã trưởng thành rồi.
Trong trí nhớ, con mèo nhỏ này từ nhỏ đã rất quật cường, muốn mua một túi cá khô, cũng sẽ không giống Đóa Đóa làm nũng cùng ba mẹ, mỗi lần đều chờ Đóa Đóa xin tiền tiêu vặt xong, sau đó bức nàng chia cho cô một nửa, chờ có học bổng lại trả cho muội muội.
Tính cứng đầu thực sự là sẽ di truyền, Đóa Đóa giống ba, Hạ Mộc lại giống nàng, thảo nào quốc vương không thích.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc liên hệ với trợ lý chấp hành của công ty giải trí, hẹn thời gian thử vai.
Cô đến thời gian thi nghiên cứu sinh, vốn dự định thi lên để học tiếp, nhưng hôm nay đã không có cách nào chú tâm vào việc học, thực tập và đóng phim tổng cộng và phần việc, sau khi tư tiền tưởng hậu, hay là tạm thời buông tha cơ hội thực tập, đóng phim để kiếm tiền.
Vốn dĩ chút tâm tư lo lắng về danh dự, bởi vì một đường sinh tử đêm qua, cũng trở nên không đáng nhắc đến nữa, Hạ Mộc hạ quyết tâm, phải kiếm tiền trước.
Nếu như bộ phim này quay tốt, nói không chừng còn có thể có người khác tìm cô diễn tiếp.
Cho dù thù lao không tăng, quay hơn mười bộ, cũng đủ ba nghìn vạn, cũng không biết diễn viên phải nộp bao nhiêu thuế.
Hạ Mộc từ trước đến nay rất ít ăn diện, kỹ thuật trang điểm bình thường, trước khi đi thử vai cũng chỉ bôi một lớn kem BB, kẻ mày, lại thoa một lớp son môi màu nhàn nhạt.
Ngũ quan của cô rất thanh tú, mi mục thanh thoát, khuôn mặt tự nhiên, trái lại rất dễ nhìn.
Đến địa điểm thử vai, đoàn phim yêu cầu đối với cô vốn là không cao, chỉ yêu cầu cô theo kịch bản diễn vài phân cảnh.
Hạ Mộc vô cùng nghiêm túc diễn thử, có chút trúc trắc, nhưng không hề luống cuống.
Sau khi diễn xong, đạo diễn cười nói: "Rất có thiên phú."
Mọi việc nước chảy thành sông.
Trước khi Hạ Mộc ký hợp đồng, mời Giang Vũ đến quán cà phê, hỗ trợ xem thử hợp đồng, xác định trong hợp đồng không có cạm bẫy, sau đó mới ký tên.
Giang Vũ nhìn thấy cô dự định gọi tính tiền, nhịn không được tự giễu: "Hiện tại cư dân mạng nói người 'dự bị' cũng không gọi là dự bị nữa, mà gọi là công cụ, gọi thì đến, lúc không cần thì chưa bao giờ muốn gặp, giống như ta vậy."
Hạ Mộc đầu tiên là sững sốt, suy nghĩ một chút, mới nghe hiểu Giang Vũ là đang oán giận, nhất thời đầy mặt đỏ bừng: "Ngươi đừng nói lung tung a học tỷ, đã có đối tượng rồi còn trêu chọc ta, hơn nữa nếu như ta xem là thật, đến lúc đó quấn quít lấy ngươi làm tiểu tam, sẽ khiến ngươi 'thê ly tử tán'."
"Không cần." Giang Vũ nửa thật nửa đùa nhìn cô: "Nếu ngươi có ý đó, ta lập tức chia tay hắn, không phải vị trí chính phòng thôi sao, sao có thể không cho ngươi ngồi?"
Hạ Mộc bị nàng nói nghẹn lời.
Người này luôn ngoài miệng lau mật, lăn lộn giữa hàng vạn bụi hoa, nhưng một phiến lá không dính thân, luyện ra một thân công phu 'ba giây khiến hoàng hoa khuê nữ ý loạn tình mê'.
"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa." Giang Vũ thấy cô xấu hổ, lập tức ấn núi gọi phục vụ, chuẩn bị tính tiền: "Ta cùng ngươi đến công ty của bọn họ một chuyến, hẳn là còn có một hợp đồng khác phải ký, xem qua sẽ an tâm hơn."
Hạ Mộc hé miệng cười: "Thực sự cảm ơn ngươi."
Giang Vũ mỉm cười lắc đầu: "Nếu như sau này ngươi trở thành ngôi sao nổi tiếng, những vấn đề liên quan đến đến pháp luật sẽ có rất nhiều, tốt nhất là tìm một công ty quản lý để ký hợp đồng, có phòng pháp vụ hỗ trợ che chở, nếu không một luật sư hình sự như ta làm những việc này thay ngươi, không đúng chuyên môn a."
"Không thể vẫn luôn phiền đến ngươi." Hạ Mộc cũng không muốn ký khế ước bán thân cho công ty quản lý, còn phải cho bọn hắn rất nhiều phần trăm, đến năm nào mới có đủ tiền trả nợ?
Hai ngày sau, Hạ Mộc nhận được kịch bản và thuyết minh nhân vật, lúc này mới biết được, đồng diễn cùng cô, là Thi Tầm!
Cảm giác này, giống như bánh nướng từ trên trời rơi xuống nhưng lại dính đầy phân chim!
Cô đã ký hợp đồng, dù phải quỳ xuống cũng phải thực hiện.
Cô thống khổ chấp nhận hiện thực này, run rẩy nhìn kịch bản, rất sợ thấy được những cảnh quá mức thân mật.
Nội dung cơ bản của kịch bản khiến cô không còn gì để nói, đây là một bộ phim thương mại, mượn nhiệt độ, muốn qua loa thu lợi!
Nội dung kể về một thiếu nữ mê luyến vương trữ gần mười năm, sau khi xem xong Hải Ngạn Tảng Sáng, trở thành người hâm mộ Thi Tầm, trong một buổi tuyên truyền, nàng tình cờ gặp được thần tượng, bắt đầu một đoạn tình cảm cũ rích, có lẽ là vì thỏa mãn huyễn tưởng của những người hâm mộ điên cuồng như Hạ Đóa Đóa.
Hạ Mộc như nghẹn ở cổ họng, có xung động muốn đập đầu chết đi.
Trợ lý chấp hành kia, lại còn nói đây là đo ni đóng giày cho cô!
Cô mê luyến hùng ấu tể gần mười năm từ lúc nào!
Còn là người hâm mộ của Thi Tầm! Cô khinh!
Hạ Mộc khép lại kịch bản, thống khổ.
Hai trăm vạn quả nhiên không dễ kiếm, phải bán đứng linh hồn a.
Điện ảnh còn không khai máy, hoạt động tuyên truyền đã bắt đầu rồi.
Tin tức Hạ Mộc cùng Thi Tầm dắt tay tham gia diễn Mộ Quang Buông Xuống đầy rẫy trên những màn hình quảng cáo trên đường phố và các trung tâm thương mại.
Quy mô tuyên truyền này, đủ để nhân dân toàn quốc mỗi ngày nhìn ba lần.
Vì vậy, sự tình xảy ra chuyển biến.
Thi Tầm vô duyên vô cớ, bị hủy hợp đồng!
Bị hủy hợp đồng rồi!
Hạ Mộc mừng rỡ như điên, còn tưởng rằng là đạo diễn nhìn ra thống khổ trong nội tâm của cô, người am hiểu ý người thay đổi Thi Tầm.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện bản thân tự mình đa tình, cô nghe được một số tin đồn trong đoàn phim.
Có người nói, Thi Tầm là bị một nhân vật lớn mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu thay đổi.
Quản gia của nhân vật lớn nào đó còn tỏ rõ thái độ: "Tốt nhất là hạn chế những cảnh hai người này đối diễn."
Đạo diễn biết nghe lời phải mà đáp ứng rồi.
Đoàn phim sau khi thương lượng, vốn dĩ là muốn hủy hợp đồng của Hạ Mộc.
Dù sao hợp đồng giá trị hai trăm vạn, tiền bồi thường coi như có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, bộ phim này không có Thi Tầm, căn bản diễn không được.
Nhưng, trong quá trình trò chuyện, nhân vật lớn nào đó tựa hồ đang đứng bên cạnh, ngữ khí không kiên nhẫn căn dặn quản gia – 'bảo nàng cách con mèo ngốc xa một chút'.
Đạo diễn và nhà sản xuất môn vài ngày, nhất trí cho rằng, 'con mèo ngốc' này chính là chỉ một con mèo tai cong duy nhất trong số các diễn viên chính.
Cho nên, những lời này ý tứ hẳn là: Bảo Thi Tầm cách Hạ Mộc xa một chút.
Nói cách khác, chính là khiến Thi Tầm cút đi.
Đoàn phim lâm vào hỗn loạn, kịch bản hủy bỏ, phải mời mấy biên kịch khẩn cấp điều chỉnh, ngày khởi quay bị kéo dài vô hạn.
Điện ảnh chưa quay xong, Hạ Mộc không nhận được trả thù lao, hai mươi vạn tiền ứng trước đã chuyển vào tài khoản của ba mẹ, cô trở thành 'người thất nghiệp'.
Cô căn bản không chịu ngồi yên, ở nhà chờ một ngày cũng buồn chán đến phát điên, vài lần gọi điện thoại tình hình của đoàn phim, đều nói là đang chuẩn bị, thời gian bấm máy kéo dài vô thời hạn.
Đoàn phim nhân tâm hoảng sợ, cũng cảm thấy bộ phim lần này sẽ thất bại.
Vài ngày thảo luận, rốt cuộc là đạo diễn quyết định đánh cược một lần, quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Hỏi 'nhân vật lớn nào đó' một chút, có đồng ý tự mình biểu diễn một vai trong kịch bản mới hay không, nội dung kịch bản có liên quan có thể tùy ý nàng sửa đổi.
Cùng lúc đó, Hạ Mộc đề cử Giang Vũ với phó đạo diễn, đồng thời cho ra kinh nghiệm diễn vở kịch lịch sử tám năm trước.
Hạ Mộc cảm thấy, với bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của vị học tỷ này, tuyệt đối là không thua kém Thi Tầm.
Nếu đối phương không trực tiếp nổ súng, mà cô lại tùy ý cử động, trái lại dễ kích khởi phản ứng bóp cò của đối phương.
Chỉ là trong nháy mắt, cô nhìn thấy bóng đen dùng súng chỉ vào cô, bị một vật thể từ trước cửa sổ bắn trúng cổ tay!
Nhìn hình dạng, vật thể tựa hồ là ván trượt của Ngao Cốc.
"Phịch" một tiếng, đèn laser lệch khỏi quỹ đạo thân thể Hạ Mộc.
Hạ Mộc thuận thế ngồi xổm xuống, trốn sau bức tường dày, kinh hồn chưa định bò vào trong góc phòng.
Hạ Đóa Đóa đã bị hù dọa tê liệt ở một bên.
Ngoài cửa sổ từng đợt động tĩnh ầm ĩ, tựa hồ lại có mấy người nhảy ra từ trước cửa sổ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập, ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của mẹ cô: "Hạ Mộc! Đóa Đóa!"
"Mẹ!" Hạ Đóa Đóa vừa nghe thấy giọng nói của mẹ mình, nhất thời nước mắt cũng tuôn ra, run rẩy bò đến trước trước cửa sổ, nhìn dưới lầu nhếch miệng rống to: "Mẹ mau đến đây!"
Hạ Mộc lúc này vẫn dán tại góc tường, cả người run rẩy, không có dũng khí thăm dò nhìn xuống.
Vài phút sau, ba mẹ đỡ hai tỷ muội các nàng đến hành lang lầu hai.
Ngao Cốc đang đỡ Trầm a di, tựa vào cửa phòng khách.
Trầm a di kinh hãi nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, trên hàng mi vẫn mang theo lệ quang.
"Xảy ra chuyện gì!" Hạ Đóa Đóa đã dần dần tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi, nóng lòng tìm kiếm đáp án.
Mẹ nàng đi theo phía sau an ủi nàng, ánh mắt lo nghĩ nhìn về phía Trầm a di, tựa hồ đang đợi nàng tỉnh táo lại.
Thời gian ngắn trôi qua, ba cô hắng giọng, nhìn về phía Ngao Cốc: "Hai người vừa rồi là ai? Ngươi biết không?"
Ngao Cốc mặt không biểu tình nhìn hắn, không rên một tiếng.
Trầm a di lập tức mở mắt ra, một tay nâng sườn mặt Ngao Cốc, kéo đầu nàng tựa vào vai mình, nức nở nói: "Nàng cái gì cũng không biết..."
"Vậy ngươi biết không?" Tô Ngữ Mạt nhìn về phía Trầm Tiểu Ngọc: "Lúc bọn ta đến ngoài cửa, nghe một người trong số đó bảo ngươi giao ra thứ gì đó?"
Trầm a di thần sắc khó xử, dao động bất định.
Hạ Thụy An khẽ nhíu mày.
Việc này rất nghiêm trọng, nhà bọn họ từ trước ngay cả kẻ trộm cũng chưa từng có, nhưng hai mẹ con này vừa tới một tuần, đã trêu chọc hai phần tử nguy hiểm có mang súng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Mười phút trước đó, Tô Ngữ Mạt phát hiện trên hành lang có động tĩnh lạ, liền vội vàng đẩy tỉnh chồng mình, hai người lập tức đứng dậy, chân trần cảnh giác đi ra cửa.
Bọn họ đến phòng của hai đứa con gái xem thử, phát hiện hai người còn đang ngủ say, lúc này mới yên tâm, lại lặng lẽ đến trước phòng của Trầm Tiểu Ngọc.
Sau đó nghe thấy được một giọng nói trầm thấp.
"Thứ đó ở đâu?"
"Ta thực sự không biết..."
"Không thấy quan tài không đổ lệ? Mạng của ngươi và nữ nhi, ngươi cũng không cần nữa?"
Tô Ngữ Mạt nghe trong phòng có tiếng súng lên đạn 'Cùm cụp', nhất thời hồi hộp liếc nhìn Hạ Thụy An.
Hai người ăn ý gật đầu một cái, phá cửa mà vào, nhanh nhẹn lăn về hai hướng khác nhau, trong nháy mắt đến gần kẻ bịt mặt!
Hai kẻ bịt mặt trong lúc hoảng loạn nả một phát súng, không bắn trúng người nào, một kẻ trong số đó còn bị Tô Ngữ Mạt bắt lấy cổ tay.
Một người khác vội vàng dùng súng nhắm vào Tô Ngữ Mạt.
Lại một tiếng súng vang lên, Tô Ngữ Mạt ngã ra sau, né tránh đến tránh né tủ quần áo.
Hai kẻ bịt mặt lập tức nổ súng vào cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy vào hậu viện, xoay người dùng súng nhắm vào cửa sổ trên lầu, yểm hộ cho nhau chạy trốn.
Giờ phút này, tỷ muội Hạ gia và Ngao Cốc bị tiếng súng giật mình tỉnh giấc, cũng đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ của mình.
Khác nhau chính là, phòng của Hạ Mộc đang mở đèn.
Cho nên, kẻ bịt mặt theo bản năng dùng súng nhắm về phía có ánh sáng, nhắm thẳng Hạ Mộc.
Ngay trong nháy mắt này, Ngao Cốc mở cửa sổ, ném ván trượt xuống, lúc này mới mở ném trúng tay cầm súng của kẻ bịt mặt.
Mọi chuyện phát sinh và kết thúc chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi người trong nhà, lại giống như vừa đi một chuyến xuống địa ngục.
Tô Ngữ Mạt gấp khó dằn nổi: "Bọn họ rốt cuộc muốn lấy thứ gì? Chị dâu, nếu như ngươi có khó khăn, chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng nếu như ngươi lừa gạt bọn ta..."
Trầm a di giương mắt thống khổ nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, run giọng trả lời: "Bọn họ là muốn... Muốn một bức thư."
"Thư?" Tô Ngữ Mạt rất ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía chồng.
Hạ Thụy An hỏi: "Thư của ai?"
Trầm a di lắc đầu: "Không biết, không kí tên, là từ một thủ hạ trước đây của A Hằng lúc ra nước ngoài làm nhiệm vụ đã kín đáo đưa cho ta."
Tô Ngữ Mạt: "Trong thư viết những gì?"
"Không biết..."
"Không biết?!" Tô Ngữ Mạt nhíu mày.
Trầm a di thản nhiên trả lời: "Trên thư đóng một niêm phong bằng sáp, ta dùng đèn soi thấy mấy ký hiệu, tìm người hỏi qua, đối phương nói, đây là văn tự đã được mã hóa, không có cách nào phá giải."
Hai vợ chồng Hạ gia khiếp sợ nhìn nàng.
Hạ Thụy An nghi hoặc: "Rốt cuộc là ai đưa cho ngươi? Thủ hạ của A Hằng bọn a đều quen biết, vì sao hắn muốn đưa thư cho ngươi? Tại sao không đưa cho bọn ta? Lá thư hiện tại ở nơi nào? Bọn ta có thể giúp ngươi xin chuyên gia mật mã của đặc công đến phá giải."
Trầm a di lắc đầu: "Ta không thể nói ra tên người đó, thư tạm thời không thể lấy ra nữa, lấy ra rồi hắn sẽ mất mạng, hắn nói phong thư này, có thể giúp hai nhà chúng ta rửa sạch tội danh, chỉ là tạm thời không thể công khai."
Hạ Thụy An thần sắc hồ nghi, trầm giọng hỏi: "Vì sao hắn không đưa thư cho nhà bọn ta, lại đưa cho cô nhi quả phụ các ngươi."
"Bởi vì bọn ta ở nước ngoài!" Trầm a di đứng dậy: "Các ngươi còn đang nằm trong sự giám sát của bệ hạ, không thể có nửa phần sơ suất!"
Tô Ngữ Mạt nhất thời trợn to mắt: "Giám thị?"
Trầm a di bỗng nhiên ý thức được bản thân lỡ lời, lập tức hồi hộp cúi đầu: "Các ngươi không nên hỏi nhiều, biết đến càng ít, càng an toàn."
Một trận trầm mặc làm cho người ta bất an, Hạ Thụy An đè giọng nói đến mức thấp nhất, dán sát bên tai Trầm Tiểu Ngọc, thử thăm dò: "Ngươi là nói, chuyện của hai nhà chúng ta, cùng..."
Hắn nâng tay chỉ chỉ đỉnh đầu, ý ám chỉ 'quốc vương hiện nay', tiếp tục nói: "Liên quan đến hắn?"
"Không nên hỏi nữa!" Trầm a di tâm tình trở nên kích động, lập tức đứng lên: "Chúng ta phải lập tức dọn ra ngoài, không thể liên luỵ các ngươi!"
Ngao Cốc thấy mẹ mình muốn đứng lên, cũng lập tức đứng dậy đỡ nàng.
"Được, vậy bọn ta không hỏi ngươi." Hạ Thụy An tâm bình khí hòa lui ra phía sau: "Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi chị dâu, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý chuyện này."
Ngay sau đó, Ngao Cốc theo Trầm a di trở về phòng ngủ.
Cả nhà Hạ Mộc bốn người cùng xuống lầu, đi đến phòng sách, bắt đầu mở hội nghị gia đình.
"Ngươi dự định làm sao bây giờ?" Hạ Thụy An nhìn về phía thê tử.
"Tình huống nghiêm trọng như thế, nếu chúng ta thật sự không để ý sống chết của các nàng, có thể không làm A Hằng thất vọng sao? Lúc ở trên thuyền, nếu không có A Hằng, chúng ta đã sớm mất mạng."
"Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy." Hạ Thụy An bất đắc dĩ mỉm cười: "Nếu như muốn nghĩa khí, chúng ta nên đánh cược sinh mệnh đi. Đầu tiên, đó là mật văn liên quan đến bệ hạ, chúng ta tốt nhất đừng hỏi nhiều, vạn nhất sau khi biết chân tướng, những chuyên gia thôi miên của sở đặc công, có rất nhiều biện pháp có thể khiến chúng ta khai ra toàn bộ, đến lúc đó thật sự là thoát không khỏi can hệ."
"Vậy ngươi định làm thế nào?" Tô Ngữ Mạt dao động bất định.
Hạ Thụy An bất đắc dĩ lắc đầu: "Việc này vẫn phải quản, nếu như đuổi các nàng đi, chúng ta đời này cũng đừng nghĩ được an tâm. Ta chính là lo lắng cho con gái của chúng ta, phải đưa các nàng ra ngoài ở."
"Ta không đi!" Hạ Đóa Đóa một mực yên lặng không hé răng, lập tức chạy đến ôm lấy cổ Tô Ngữ Mạt: "Ta không đi đâu cả!Mẹ! Ta sợ!"
"Ngươi phải nghe lời, hiện ở nhà rất nguy hiểm." Tô Ngữ Mạt dỗ dành nữ nhi lớn xác của mình.
Hạ Mộc vẫn nhất phái bình tĩnh đứng một bên, bình tĩnh lên tiếng: "Dọn ra ngoài lẽ nào sẽ an toàn sao? Các ngươi nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, mục tiêu diệt khẩu tiếp theo chính là ta và Đóa Đóa.
Hai ngươi nếu như không có chuyện gì, bọn họ cũng có thể dùng ta và Đóa Đóa uy hiếp các ngươi bất cứ lúc nào, còn không bằng chúng ta cứ ở cùng một chỗ."
Hạ Đóa Đóa lập tức gật đầu: "Ta không đi đâu cả, chỉ ở cùng với các ngươi!"
Hạ Mộc nhìn về phía ba: "Ba, chúng ta nếu đã quyết định nhận củ khoai nóng bỏng tay này, không bằng đập nồi dìm thuyền, nhìn xem rốt cuộc việc này có liên quan gì đến quốc vương!ư
Không hiểu tường tận như thế, chúng ta ngay cả địch nhân cũng không biết là ai, loại đánh loạn nháo, sớm muộn gì cũng bị té ngã."
"Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ." Tô Ngữ Mạt nhíu mày: "Bệ hạ e ngại giao tình giữa ta và vương hậu, sẽ không đơn giản đụng đến chúng ta, biết ít một chút, thời điểm mấu chốt còn có thể giữ mạng."
"Chúng ta thân mang tội danh, mười lăm năm còn không thể trả hết nợ, hoàn toàn thoát khỏi vụ án này, mới có thể yên ổn."
Hạ Mộc: "Chúng ta còn lại bao nhiêu nhớ phải trả?"
Hạ Thụy An do dự chốc lát, thấp giọng trả lời: "Ba nghìn vạn."
Hạ Đóa Đóa ngẩng đầu: "Nếu không thì chúng ta trực tiếp bán căn nhà này đi!"
Tô Ngữ Mạt cười khổ lắc đầu: "Ngôi nhà này đã sớm bị phát mãi trả nợ, là tài sản quốc gia, nhưng vì nể tình vương hậu, chúng ta chỉ có quyền ở lại, không cần đóng tiền thuê nhà, phí điện nước duy tu bản thân gánh chịu, chuyển nhượng là không có khả năng, có thể cho thuê lại, nhưng số tiền này đến quá chậm."
"Ba nghìn vạn..." Hạ Mộc suy nghĩ: "Đóng mười bộ phim điện ảnh là đủ rồi."
Tô Ngữ Mạt nghi hoặc nhìn về phía cô.
Hạ Thụy An nhẹ giọng nói: "Nợ của ba mẹ không liên quan đến ngươi và muội muội, không cần các ngươi phải lo lắng."
"Sao lại không liên quan?" Hạ Mộc giương mắt nhìn hắn: "Bọn ta ăn của nhà này xài của nhà này, xảy ra chuyện sao có thể đem trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ? Ta cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, Đóa Đóa hai mươi mốt tuổi, pháp luật quy định bọn ta có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ."
Tô Ngữ Mạt nghe vậy viền mắt nóng lên, đưa tay xoa khuôn mặt Hạ Mộc.
Như là bỗng nhiên phát hiện, thì ra nữ nhi đã trưởng thành rồi.
Trong trí nhớ, con mèo nhỏ này từ nhỏ đã rất quật cường, muốn mua một túi cá khô, cũng sẽ không giống Đóa Đóa làm nũng cùng ba mẹ, mỗi lần đều chờ Đóa Đóa xin tiền tiêu vặt xong, sau đó bức nàng chia cho cô một nửa, chờ có học bổng lại trả cho muội muội.
Tính cứng đầu thực sự là sẽ di truyền, Đóa Đóa giống ba, Hạ Mộc lại giống nàng, thảo nào quốc vương không thích.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc liên hệ với trợ lý chấp hành của công ty giải trí, hẹn thời gian thử vai.
Cô đến thời gian thi nghiên cứu sinh, vốn dự định thi lên để học tiếp, nhưng hôm nay đã không có cách nào chú tâm vào việc học, thực tập và đóng phim tổng cộng và phần việc, sau khi tư tiền tưởng hậu, hay là tạm thời buông tha cơ hội thực tập, đóng phim để kiếm tiền.
Vốn dĩ chút tâm tư lo lắng về danh dự, bởi vì một đường sinh tử đêm qua, cũng trở nên không đáng nhắc đến nữa, Hạ Mộc hạ quyết tâm, phải kiếm tiền trước.
Nếu như bộ phim này quay tốt, nói không chừng còn có thể có người khác tìm cô diễn tiếp.
Cho dù thù lao không tăng, quay hơn mười bộ, cũng đủ ba nghìn vạn, cũng không biết diễn viên phải nộp bao nhiêu thuế.
Hạ Mộc từ trước đến nay rất ít ăn diện, kỹ thuật trang điểm bình thường, trước khi đi thử vai cũng chỉ bôi một lớn kem BB, kẻ mày, lại thoa một lớp son môi màu nhàn nhạt.
Ngũ quan của cô rất thanh tú, mi mục thanh thoát, khuôn mặt tự nhiên, trái lại rất dễ nhìn.
Đến địa điểm thử vai, đoàn phim yêu cầu đối với cô vốn là không cao, chỉ yêu cầu cô theo kịch bản diễn vài phân cảnh.
Hạ Mộc vô cùng nghiêm túc diễn thử, có chút trúc trắc, nhưng không hề luống cuống.
Sau khi diễn xong, đạo diễn cười nói: "Rất có thiên phú."
Mọi việc nước chảy thành sông.
Trước khi Hạ Mộc ký hợp đồng, mời Giang Vũ đến quán cà phê, hỗ trợ xem thử hợp đồng, xác định trong hợp đồng không có cạm bẫy, sau đó mới ký tên.
Giang Vũ nhìn thấy cô dự định gọi tính tiền, nhịn không được tự giễu: "Hiện tại cư dân mạng nói người 'dự bị' cũng không gọi là dự bị nữa, mà gọi là công cụ, gọi thì đến, lúc không cần thì chưa bao giờ muốn gặp, giống như ta vậy."
Hạ Mộc đầu tiên là sững sốt, suy nghĩ một chút, mới nghe hiểu Giang Vũ là đang oán giận, nhất thời đầy mặt đỏ bừng: "Ngươi đừng nói lung tung a học tỷ, đã có đối tượng rồi còn trêu chọc ta, hơn nữa nếu như ta xem là thật, đến lúc đó quấn quít lấy ngươi làm tiểu tam, sẽ khiến ngươi 'thê ly tử tán'."
"Không cần." Giang Vũ nửa thật nửa đùa nhìn cô: "Nếu ngươi có ý đó, ta lập tức chia tay hắn, không phải vị trí chính phòng thôi sao, sao có thể không cho ngươi ngồi?"
Hạ Mộc bị nàng nói nghẹn lời.
Người này luôn ngoài miệng lau mật, lăn lộn giữa hàng vạn bụi hoa, nhưng một phiến lá không dính thân, luyện ra một thân công phu 'ba giây khiến hoàng hoa khuê nữ ý loạn tình mê'.
"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa." Giang Vũ thấy cô xấu hổ, lập tức ấn núi gọi phục vụ, chuẩn bị tính tiền: "Ta cùng ngươi đến công ty của bọn họ một chuyến, hẳn là còn có một hợp đồng khác phải ký, xem qua sẽ an tâm hơn."
Hạ Mộc hé miệng cười: "Thực sự cảm ơn ngươi."
Giang Vũ mỉm cười lắc đầu: "Nếu như sau này ngươi trở thành ngôi sao nổi tiếng, những vấn đề liên quan đến đến pháp luật sẽ có rất nhiều, tốt nhất là tìm một công ty quản lý để ký hợp đồng, có phòng pháp vụ hỗ trợ che chở, nếu không một luật sư hình sự như ta làm những việc này thay ngươi, không đúng chuyên môn a."
"Không thể vẫn luôn phiền đến ngươi." Hạ Mộc cũng không muốn ký khế ước bán thân cho công ty quản lý, còn phải cho bọn hắn rất nhiều phần trăm, đến năm nào mới có đủ tiền trả nợ?
Hai ngày sau, Hạ Mộc nhận được kịch bản và thuyết minh nhân vật, lúc này mới biết được, đồng diễn cùng cô, là Thi Tầm!
Cảm giác này, giống như bánh nướng từ trên trời rơi xuống nhưng lại dính đầy phân chim!
Cô đã ký hợp đồng, dù phải quỳ xuống cũng phải thực hiện.
Cô thống khổ chấp nhận hiện thực này, run rẩy nhìn kịch bản, rất sợ thấy được những cảnh quá mức thân mật.
Nội dung cơ bản của kịch bản khiến cô không còn gì để nói, đây là một bộ phim thương mại, mượn nhiệt độ, muốn qua loa thu lợi!
Nội dung kể về một thiếu nữ mê luyến vương trữ gần mười năm, sau khi xem xong Hải Ngạn Tảng Sáng, trở thành người hâm mộ Thi Tầm, trong một buổi tuyên truyền, nàng tình cờ gặp được thần tượng, bắt đầu một đoạn tình cảm cũ rích, có lẽ là vì thỏa mãn huyễn tưởng của những người hâm mộ điên cuồng như Hạ Đóa Đóa.
Hạ Mộc như nghẹn ở cổ họng, có xung động muốn đập đầu chết đi.
Trợ lý chấp hành kia, lại còn nói đây là đo ni đóng giày cho cô!
Cô mê luyến hùng ấu tể gần mười năm từ lúc nào!
Còn là người hâm mộ của Thi Tầm! Cô khinh!
Hạ Mộc khép lại kịch bản, thống khổ.
Hai trăm vạn quả nhiên không dễ kiếm, phải bán đứng linh hồn a.
Điện ảnh còn không khai máy, hoạt động tuyên truyền đã bắt đầu rồi.
Tin tức Hạ Mộc cùng Thi Tầm dắt tay tham gia diễn Mộ Quang Buông Xuống đầy rẫy trên những màn hình quảng cáo trên đường phố và các trung tâm thương mại.
Quy mô tuyên truyền này, đủ để nhân dân toàn quốc mỗi ngày nhìn ba lần.
Vì vậy, sự tình xảy ra chuyển biến.
Thi Tầm vô duyên vô cớ, bị hủy hợp đồng!
Bị hủy hợp đồng rồi!
Hạ Mộc mừng rỡ như điên, còn tưởng rằng là đạo diễn nhìn ra thống khổ trong nội tâm của cô, người am hiểu ý người thay đổi Thi Tầm.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện bản thân tự mình đa tình, cô nghe được một số tin đồn trong đoàn phim.
Có người nói, Thi Tầm là bị một nhân vật lớn mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu thay đổi.
Quản gia của nhân vật lớn nào đó còn tỏ rõ thái độ: "Tốt nhất là hạn chế những cảnh hai người này đối diễn."
Đạo diễn biết nghe lời phải mà đáp ứng rồi.
Đoàn phim sau khi thương lượng, vốn dĩ là muốn hủy hợp đồng của Hạ Mộc.
Dù sao hợp đồng giá trị hai trăm vạn, tiền bồi thường coi như có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, bộ phim này không có Thi Tầm, căn bản diễn không được.
Nhưng, trong quá trình trò chuyện, nhân vật lớn nào đó tựa hồ đang đứng bên cạnh, ngữ khí không kiên nhẫn căn dặn quản gia – 'bảo nàng cách con mèo ngốc xa một chút'.
Đạo diễn và nhà sản xuất môn vài ngày, nhất trí cho rằng, 'con mèo ngốc' này chính là chỉ một con mèo tai cong duy nhất trong số các diễn viên chính.
Cho nên, những lời này ý tứ hẳn là: Bảo Thi Tầm cách Hạ Mộc xa một chút.
Nói cách khác, chính là khiến Thi Tầm cút đi.
Đoàn phim lâm vào hỗn loạn, kịch bản hủy bỏ, phải mời mấy biên kịch khẩn cấp điều chỉnh, ngày khởi quay bị kéo dài vô hạn.
Điện ảnh chưa quay xong, Hạ Mộc không nhận được trả thù lao, hai mươi vạn tiền ứng trước đã chuyển vào tài khoản của ba mẹ, cô trở thành 'người thất nghiệp'.
Cô căn bản không chịu ngồi yên, ở nhà chờ một ngày cũng buồn chán đến phát điên, vài lần gọi điện thoại tình hình của đoàn phim, đều nói là đang chuẩn bị, thời gian bấm máy kéo dài vô thời hạn.
Đoàn phim nhân tâm hoảng sợ, cũng cảm thấy bộ phim lần này sẽ thất bại.
Vài ngày thảo luận, rốt cuộc là đạo diễn quyết định đánh cược một lần, quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Hỏi 'nhân vật lớn nào đó' một chút, có đồng ý tự mình biểu diễn một vai trong kịch bản mới hay không, nội dung kịch bản có liên quan có thể tùy ý nàng sửa đổi.
Cùng lúc đó, Hạ Mộc đề cử Giang Vũ với phó đạo diễn, đồng thời cho ra kinh nghiệm diễn vở kịch lịch sử tám năm trước.
Hạ Mộc cảm thấy, với bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của vị học tỷ này, tuyệt đối là không thua kém Thi Tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.