Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt
Chương 23: Giết Ra Khỏi Thần Vũ Tông! (2)
Bách Vạn Đan Cơ Vương
07/04/2022
“Bản thân cởi quần đánh rắm, không chê phiền phức sao tông chủ. Muốn Thủ Ấn luyện đan của ta thì ngươi tới đây lấy đi nè.”
Lâm Thần dựng thẳng ngón giữa lên, cười ha ha, nhưng Lâm Thần lại đang âm thầm điều động Thanh Long huyết mạch!
Thông Linh cảnh không thể so với Chiến Phách cảnh, bây giờ bất cứ thủ đoạn tấn công nào của Lâm Thần đều khó mà trực tiếp lay chuyển được Chiến Phách cảnh, cơ hội duy nhất là đánh bất ngờ!
“Đấu Ma Hỏa Vương Ấn!”
Lâm Thần lại toàn lực đánh một chưởng, khí thế càng tăng lên, Thủ Ấn năng lượng màu đỏ ngất trời vỗ tới như muôn vàn con ngựa phi nước đại!
“Chiêu này ít nhất cũng là chiến kỹ lục giai đỉnh cấp. Bí kíp cực phẩm cỡ này, ngay cả tông ta cũng chưa từng có được, xem ra bí mật trên người ngươi có rất nhiều đấy. Để lại đi Lâm Thần!”
Tông chủ cười lạnh một tiếng ,tay áo khẽ vung lên, vài vệt khí màu trắng như lưỡi dao sắc bén dễ dàng xé rách Đấu Ma Hỏa Vương Ấn của Lâm Thần!
Đúng lúc này!
“Phù văn Trì Hoãn!”
【Phù văn Trì Hoãn phát động, năng lượng phù văn còn lại: 450 điểm.】
Một lá phù màu xám trắng trống rỗng nổ tung, phù văn tràn đầy cổ kính và khó hiểu tràn ra ngoài ẩn chứa điều vô cùng bí ẩn, bao phủ không gian vài mét gần tông chủ Thần Vũ tông! Công kích của ông ta, thậm chí là cả hành động cũng trở nên chậm chạp vô cùng!
“Đây là cái gì?”
Vẻ mặt tông luôn luôn bình tĩnh nhẹ nhàng của tông chủ Thần Vũ lần đầu tiên xuất hiện sự rung động và kinh hoàng!
Xoẹt!!!
Luồng khí sụp đổ rít rào, bóng dáng Lâm Thần như ngọn lửa mạnh mẽ, chưa chờ đối phương phản ứng lại, toàn bộ cánh tay đã được bao phủ bởi lớp vảy rồng màu xanh nhạt, các đầu ngón tay cũng biến thành móng vuốt hình rồng!
“Giải phóng Thanh Long huyết mạch; lực lượng 10 phần!”
Lực lượng hung sát cuồng bạo như nộ long gào thét, bên trong mỗi một vảy rồng đều tỏa ra ánh sáng của Thượng Cổ Long tộc, một chưởng của Lâm Thần tức giận đập vào lồng ngực của tông chủ Thần Vũ tông!
Ầm ầm!!!
Gió lốc nổ tung quét sạch cả sườn núi, từng đợt sóng khí nổ tung trong hư không!
“Phụt!”
Tông chủ Thần Vũ tông nôn ra máu chợt lùi lại, lồng ngực truyền tới tiếng xương gãy, cả người hắn như một viên đạn pháo bị nổ bay xa đến ngàn mét!
Sức mạnh một chưởng này của Lâm Thần vậy mà đạt đến 18000 hổ lực lận!
Mạnh như cường giả Chiến Phách cảnh sơ kì, nếu không có biệp pháp phòng ngự phản kháng thì mức lực lượng như này đủ để làm đối phương bị thương nặng!
Một chưởng đánh bay tông chủ, cơ thể ông ta cũng rơi ra hai thuộc tính quang cầu, Lâm Thần thuận tay tiếp nhận.
【Kí chủ đạt được 13235 điểm chiến khí tinh túy, 968 điểm lực lượng tinh thần.】
Sau khi tiếp đất, sắc mặt Lâm Thần tái nhợt như tờ giấy, qua loa nhét mấy viên Hồi Nguyên đan vào miêng, vận chuyển Chân Thủy Quy Nguyên Quyết rồi lập tức quay người triển khai thân pháp nhanh chóng bỏ chạy xuống núi!
Ở hiện trường có rất nhiều đệ tử và trưởng lão nhưng không ai dám ngăn cản hắn!
Hơn ngàn tên đệ tử bị chấn động đến đờ đẫn tại chỗ!
Tông chủ đời thứ hai mươi lăm của Thần Vũ tông, Từ Thanh Phong, cường giả Chiến Phách cảnh một đời, khai tông lập phái, vậy mà lại bị một tên Lâm Thần không đến mười bảy tuổi đánh lui chỉ với một chiêu!
Không biết từ ai trong đám đông truyền tới tiếng hít một hơi khí lạnh, tự thì thầm với bản thân:
“Gia hỏa này, có còn là người sao....”
Lâm Thần chạy một mạch như điên, sau khi xuống núi trực tiếp chui vào bên trong dãy núi Thanh Hà.
Tiến vào trong dãy núi, gần như đây là sân nhà thuộc về Lâm Thần, hệt như long quy đại hải, thỏa sức ngao du. Nơi đây có rất nhiều thuộc tính quang cầu khí huyết, Lâm Thần có thể tha hồ dùng chúng để hồi phục thương thế và nâng cao tài nguyên chiến đấu.
“Lần này rời đi, sau này nếu lại gặp phải Thần Vũ tông, tiểu gia có thể đánh chết bọn họ dễ như trở bàn tay, không còn gì đáng lo nữa.”
Sau khi Lâm Thần nhặt một thuộc tính quang cầu lên, cười lạnh trong lòng. Không có thực lực thì ở bất cứ đâu cũng như cừu non chờ bị làm thịt mà thôi.
“Bây giờ mình cứ cắm đầu cắm cổ nhặt hoài như vậy cũng không phải cách hay, còn không bằng đến nơi cường giả tụ tập để thu thập những thuộc tính quang cầu tốt hơn.”
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Thần đi nhanh một mạch, tiện tay nhặt lấy các thuộc tính quang cầu nằm rải rác trong dãy núi.
Điều Lâm Thần thấy tò mò chính là chuyện vậy mà Thần Vũ tông lại không phái cao thủ đuổi giết mình, giống như Tề trưởng lão căm thù mình đến tận xương tủy, thực lực lại là Thông Linh cảnh tầng tám, hẳn là ông ta mong được tự bản thân lên đường tới bắt mình rồi.
Lâm Thần cũng không biết, ngay ngày tiếp theo sau khi hắn rời khỏi Thần Vũ tông.
Trong đại sảnh Thần Vũ tông.
Hai bóng dáng xinh đẹp lung linh đứng ở trung tâm đại sảnh, đôi mắt nữ tử áo xanh trong như nước mùa thu, dưới đôi khuyên tai xanh lục tuyệt đẹp lộ ra da thịt mềm mại trắng như tuyết, đôi mày đen đậm như mực hoạ núi xa, gương mặt nhỏ nhắn chi bằng quả trứng ngỗng, với vẻ xinh đẹp chim sa cá lặn, khóe miệng khẽ giương lên thành vầng trăng khuyết, nở nụ cười tinh quái.
Còn người kia, mái tóc đen nhánh dài đến eo, một đôi mắt đẹp tự bảo thạch màu tím khẽ chuyển động linh hoạt kỳ ảo mà tao nhã tuyệt trần, như thể chỉ cần chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, tâm hồn sẽ được yên bình trở lại.
Nàng đeo mạng che mặt màu tím, không nhìn thấy rõ khuôn mặt chân thực. Nhưng với tỷ lệ vóc người gần như hoàn hảo ấy, thật khó để tưởng tượng được chân dung thực sự của người này siêu phàm thoát tục đến nhường nào.
Điều quan trọng hơn là từ sâu trong xương cốt, nữ tử này lộ ra một sự cao quý vô thượng, đây không phải là phong thái toát ra dáng vẻ kệch cỡm, mà là khí chất bắt nguồn từ từ nơi sâu thẳm tận cùng bị lôi cuốn toả ra.
“Hai… Rốt cuộc hai vị có ý gì, tại sao lại muốn hủy diệt tông môn của ta?!”
Tông chủ Thần Vũ tông, Từ Thanh Phong bị lụy ôm lấy phần bụng đầy máu của mình, vô cùng không cam lòng mà gào lên đầy phẫn uất!
Trước đó, ông ta đã bị hai thiếu nữ thần bí đó dùng một chiêu phế đi? Hơn nữa còn là chỉ bằng một cái nâng tay!
Lâm Thần dựng thẳng ngón giữa lên, cười ha ha, nhưng Lâm Thần lại đang âm thầm điều động Thanh Long huyết mạch!
Thông Linh cảnh không thể so với Chiến Phách cảnh, bây giờ bất cứ thủ đoạn tấn công nào của Lâm Thần đều khó mà trực tiếp lay chuyển được Chiến Phách cảnh, cơ hội duy nhất là đánh bất ngờ!
“Đấu Ma Hỏa Vương Ấn!”
Lâm Thần lại toàn lực đánh một chưởng, khí thế càng tăng lên, Thủ Ấn năng lượng màu đỏ ngất trời vỗ tới như muôn vàn con ngựa phi nước đại!
“Chiêu này ít nhất cũng là chiến kỹ lục giai đỉnh cấp. Bí kíp cực phẩm cỡ này, ngay cả tông ta cũng chưa từng có được, xem ra bí mật trên người ngươi có rất nhiều đấy. Để lại đi Lâm Thần!”
Tông chủ cười lạnh một tiếng ,tay áo khẽ vung lên, vài vệt khí màu trắng như lưỡi dao sắc bén dễ dàng xé rách Đấu Ma Hỏa Vương Ấn của Lâm Thần!
Đúng lúc này!
“Phù văn Trì Hoãn!”
【Phù văn Trì Hoãn phát động, năng lượng phù văn còn lại: 450 điểm.】
Một lá phù màu xám trắng trống rỗng nổ tung, phù văn tràn đầy cổ kính và khó hiểu tràn ra ngoài ẩn chứa điều vô cùng bí ẩn, bao phủ không gian vài mét gần tông chủ Thần Vũ tông! Công kích của ông ta, thậm chí là cả hành động cũng trở nên chậm chạp vô cùng!
“Đây là cái gì?”
Vẻ mặt tông luôn luôn bình tĩnh nhẹ nhàng của tông chủ Thần Vũ lần đầu tiên xuất hiện sự rung động và kinh hoàng!
Xoẹt!!!
Luồng khí sụp đổ rít rào, bóng dáng Lâm Thần như ngọn lửa mạnh mẽ, chưa chờ đối phương phản ứng lại, toàn bộ cánh tay đã được bao phủ bởi lớp vảy rồng màu xanh nhạt, các đầu ngón tay cũng biến thành móng vuốt hình rồng!
“Giải phóng Thanh Long huyết mạch; lực lượng 10 phần!”
Lực lượng hung sát cuồng bạo như nộ long gào thét, bên trong mỗi một vảy rồng đều tỏa ra ánh sáng của Thượng Cổ Long tộc, một chưởng của Lâm Thần tức giận đập vào lồng ngực của tông chủ Thần Vũ tông!
Ầm ầm!!!
Gió lốc nổ tung quét sạch cả sườn núi, từng đợt sóng khí nổ tung trong hư không!
“Phụt!”
Tông chủ Thần Vũ tông nôn ra máu chợt lùi lại, lồng ngực truyền tới tiếng xương gãy, cả người hắn như một viên đạn pháo bị nổ bay xa đến ngàn mét!
Sức mạnh một chưởng này của Lâm Thần vậy mà đạt đến 18000 hổ lực lận!
Mạnh như cường giả Chiến Phách cảnh sơ kì, nếu không có biệp pháp phòng ngự phản kháng thì mức lực lượng như này đủ để làm đối phương bị thương nặng!
Một chưởng đánh bay tông chủ, cơ thể ông ta cũng rơi ra hai thuộc tính quang cầu, Lâm Thần thuận tay tiếp nhận.
【Kí chủ đạt được 13235 điểm chiến khí tinh túy, 968 điểm lực lượng tinh thần.】
Sau khi tiếp đất, sắc mặt Lâm Thần tái nhợt như tờ giấy, qua loa nhét mấy viên Hồi Nguyên đan vào miêng, vận chuyển Chân Thủy Quy Nguyên Quyết rồi lập tức quay người triển khai thân pháp nhanh chóng bỏ chạy xuống núi!
Ở hiện trường có rất nhiều đệ tử và trưởng lão nhưng không ai dám ngăn cản hắn!
Hơn ngàn tên đệ tử bị chấn động đến đờ đẫn tại chỗ!
Tông chủ đời thứ hai mươi lăm của Thần Vũ tông, Từ Thanh Phong, cường giả Chiến Phách cảnh một đời, khai tông lập phái, vậy mà lại bị một tên Lâm Thần không đến mười bảy tuổi đánh lui chỉ với một chiêu!
Không biết từ ai trong đám đông truyền tới tiếng hít một hơi khí lạnh, tự thì thầm với bản thân:
“Gia hỏa này, có còn là người sao....”
Lâm Thần chạy một mạch như điên, sau khi xuống núi trực tiếp chui vào bên trong dãy núi Thanh Hà.
Tiến vào trong dãy núi, gần như đây là sân nhà thuộc về Lâm Thần, hệt như long quy đại hải, thỏa sức ngao du. Nơi đây có rất nhiều thuộc tính quang cầu khí huyết, Lâm Thần có thể tha hồ dùng chúng để hồi phục thương thế và nâng cao tài nguyên chiến đấu.
“Lần này rời đi, sau này nếu lại gặp phải Thần Vũ tông, tiểu gia có thể đánh chết bọn họ dễ như trở bàn tay, không còn gì đáng lo nữa.”
Sau khi Lâm Thần nhặt một thuộc tính quang cầu lên, cười lạnh trong lòng. Không có thực lực thì ở bất cứ đâu cũng như cừu non chờ bị làm thịt mà thôi.
“Bây giờ mình cứ cắm đầu cắm cổ nhặt hoài như vậy cũng không phải cách hay, còn không bằng đến nơi cường giả tụ tập để thu thập những thuộc tính quang cầu tốt hơn.”
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Thần đi nhanh một mạch, tiện tay nhặt lấy các thuộc tính quang cầu nằm rải rác trong dãy núi.
Điều Lâm Thần thấy tò mò chính là chuyện vậy mà Thần Vũ tông lại không phái cao thủ đuổi giết mình, giống như Tề trưởng lão căm thù mình đến tận xương tủy, thực lực lại là Thông Linh cảnh tầng tám, hẳn là ông ta mong được tự bản thân lên đường tới bắt mình rồi.
Lâm Thần cũng không biết, ngay ngày tiếp theo sau khi hắn rời khỏi Thần Vũ tông.
Trong đại sảnh Thần Vũ tông.
Hai bóng dáng xinh đẹp lung linh đứng ở trung tâm đại sảnh, đôi mắt nữ tử áo xanh trong như nước mùa thu, dưới đôi khuyên tai xanh lục tuyệt đẹp lộ ra da thịt mềm mại trắng như tuyết, đôi mày đen đậm như mực hoạ núi xa, gương mặt nhỏ nhắn chi bằng quả trứng ngỗng, với vẻ xinh đẹp chim sa cá lặn, khóe miệng khẽ giương lên thành vầng trăng khuyết, nở nụ cười tinh quái.
Còn người kia, mái tóc đen nhánh dài đến eo, một đôi mắt đẹp tự bảo thạch màu tím khẽ chuyển động linh hoạt kỳ ảo mà tao nhã tuyệt trần, như thể chỉ cần chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, tâm hồn sẽ được yên bình trở lại.
Nàng đeo mạng che mặt màu tím, không nhìn thấy rõ khuôn mặt chân thực. Nhưng với tỷ lệ vóc người gần như hoàn hảo ấy, thật khó để tưởng tượng được chân dung thực sự của người này siêu phàm thoát tục đến nhường nào.
Điều quan trọng hơn là từ sâu trong xương cốt, nữ tử này lộ ra một sự cao quý vô thượng, đây không phải là phong thái toát ra dáng vẻ kệch cỡm, mà là khí chất bắt nguồn từ từ nơi sâu thẳm tận cùng bị lôi cuốn toả ra.
“Hai… Rốt cuộc hai vị có ý gì, tại sao lại muốn hủy diệt tông môn của ta?!”
Tông chủ Thần Vũ tông, Từ Thanh Phong bị lụy ôm lấy phần bụng đầy máu của mình, vô cùng không cam lòng mà gào lên đầy phẫn uất!
Trước đó, ông ta đã bị hai thiếu nữ thần bí đó dùng một chiêu phế đi? Hơn nữa còn là chỉ bằng một cái nâng tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.