Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt
Chương 10: Luyện Khí Cảnh! Trở Về Tông Phái! (2)
Bách Vạn Đan Cơ Vương
07/04/2022
Khí thế của hắn không chỉ mạnh mẽ hơn lúc trước gấp năm lần! Lần này dẫn linh khí trời đất vào để chuyển hóa thành Thối Thể chiến khí, sức mạnh của hắn đã vượt qua 925 hổ lực!
Thối Thể cảnh có mạnh đến máy thì cũng chỉ là mãng phu. Nhưng nếu Luyện Khí cảnh tu luyện Thối Thể chiến khí, hơn nữa sức mạnh cơ thể lại có thể áp chế Thối Thể cảnh thì đừng nói là có thể phóng thích chiến khí chiến đấu, mà toàn bộ các phương diện năng lực của võ giả đều được lột xác!
"Luyện Khí cảnh đã thành, tu luyện Thủ Ấn luyện đan!"
【Ký chủ tu luyện 《Thiên Linh Hóa Đan Quyết》, tiêu hao 1000 điểm công pháp tinh phách cùng toàn bộ lực lượng tinh thần, chuẩn bị thay ký chủ dung hợp.】
【Ký chủ tu luyện 《Chân Thủy Quy Nguyên Quyết》, tiêu hao 992 điểm công pháp tinh phách, năng lượng Thủy Hệ 1545 điểm...】
Lâm Thần lặng lẽ tu luyện Thủ Ấn luyện đan trong ba ngày liên, ở sào huyệt của Ma Thanh Nhiêm có không ít dược liệu cho hắn dùng, thỏa thích luyện tập.
Thủ Ấn luyện đan và chiến kỹ ở đại lục Cửu Châu đều chia làm sáu tầng bốn cấp: Hoàng giai, Lục giai, Thanh giai, Lam giai, Tử giai, Chanh giai. Mỗi tầng đều phân ra Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đỉnh cấp.
Thủ Ấn luyện đan tầng sáu rất phức tạp, nếu không có sự hỗ trợ của hệ thống thì với tư chất của hắn, e là cả đời này cũng không thể trở thành luyện dược sư được!
Ngày thứ tư, mãi đến khi toàn bộ dược liệu trong sào huyệt của Ma Thanh Nhiêm bị dùng sạch, Lâm Thần mới chấm dứt lần bế quan luyện đan này.
"Ngày mai là ngày xếp hạng đệ tử nội tông, là thời điểm đòi lại tất cả!"
Ánh mắt Lâm Thần ánh lên sự rét lạnh. Hắn như báo săn, mau lẹ đến mức chỉ để lại một tàn ảnh rồi biến mất dạng.
Khu vực trong Thần Vũ tông có một đỉnh núi cao chót vót, mây che mù sương hệt như chốn tiên cảnh.
Trong núi có một hạp cốc, ngồi kín hai bên là đệ tử của Thần Vũ tông. Hôm nay là cuộc thi xếp hạng hai năm một lần của các đệ tử nội tông, là việc trọng đại nhất ở nội tông!
Chính giữa hạp cốc bày ra mười mấy lôi đài lớn nhỏ, ngay phía trước lôi đài là mấy chục nam nữ trẻ tuổi khí thế bất phàm, lần lượt bước vào sân!
“Là năm mươi đệ tử đứng đầu nội tông!”
“Trong cuộc thi xếp hạng lần này, ta đánh giá cao Tử Nhu sư tỷ. Một chưởng Phách Lãng Đoạn Phong của tỷ ấy có thể phá vỡ cả đồi núi, chỉ nhìn khí thế thôi cũng đã có thể đẩy lùi mười mấy đệ tử nội tông Luyện Khí cảnh chúng ta rồi.”
“Hứ, lần trước Đường Phong sư huynh tham gia thi đấu chỉ với một thanh kiếm mà đã lọt vào mười hạng đầu của cuộc thi xếp hạng. Ta thấy lần này sẽ là vào ba hạng đầu đấy.”
“Tằng Vân Hải sư huynh đã nắm giữ hạng nhất được hai năm rồi, chẳng biết có đệ tử nội tông nào lay chuyển được vị trí của huynh ấy không đây.”
“Nói đến kiếm đạo, ta vẫn đánh giá cao Liêu Kiếm Hoa nhất. Mặc dù người này kiêu ngạo cố chấp, nhưng tư chất thật sự rất nghịch thiên đó! Nửa năm trước đã có thể giao thủ với trưởng lão mấy chục hiệp mà không hề thua kém, rõ ràng là đã có đủ trình độ đứng vào mười hạng đầu của nội tông.”
“Nghe nói hắn còn luyện dược nữa, thật đúng là yêu nghiệt mà. Càng so càng khiến người ta tức muốn chết!”
Các đệ tử ngoại tông theo dõi trận đấu xếp hạng ở hai bên hạp cốc đều kích động sôi nổi bàn tán.
Ở tầng thấp nhất của hạp cốc, các đệ tử nội tông tham gia trận đấu xếp hạng đã ngồi vào vị trí được chỉ định sẵn.
Ầm!!!
Một cơn gió mạnh cuồn cuộn ngay lối ra sân, người tiến vào sân là một thanh niên mặc áo trắng cầm kiếm khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng cao ngạo, người như cưỡi gió, bước chân nhẹ nhàng ra trận, khiến một số nữ đệ tử hét lên.
“Kiếm Hoa, huynh đến rồi.”
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí đặc biệt vui vẻ đứng lên, gương mặt nàng xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước, nhìn thì dịu dàng nhưng ẩn bên trong lại là nét quyến rũ.
“Ừ, Tình Nhi, lần này đa tạ muội đã hái dược liệu cho ta, giúp ta càng thêm tiến bộ.”
Liêu Kiếm Hoa đến chỗ chỉ định của mình rồi ngồi xuống, ôm lấy Tô Tình Nhi, không coi ai ra gì mà nhào nặn phía sau thân thể mềm mại nhỏ nhắn, cười xấu xa nói.
“Ha ha, Liêu Kiếm Hoa, nghe nói tiểu giai nhân này của ngươi là đệ tử ngoại tông, tình nhân cũ của Lâm Thần. Bây giờ cái tên Lâm Thần kia cũng không đơn giản, đánh một quyền đã làm Tôn Trường Ngạn bị thương nặng, bây giờ nói không chừng ngươi đã chọc phải phiền phức lớn rồi.”
Vị tráng hán mặc áo giáp đen Liêu Kiếm Hoa ngồi sau lưng nở nụ cười quái dị. Nét mặt của Tô Tình Nhi đang dựa trong lòng Liêu Kiếm Hoa khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, cười khanh khách nói:
“Tên Lâm Thần này chỉ là thứ phàm nhân bị bỏ rơi được bá phụ ta đưa về nuôi dưỡng mà thôi, cho dù có gặp được chút kì ngộ đi nữa, cũng chẳng thể nào so bì kịp được với Kiếm Hoa của ta.”
Tô Tình Nhi che miệng cười khẽ, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét đối với Lâm Thần.
“Chỉ là rác rưởi gặp được chút cơ hội thôi. Hắn dám xuất hiện, bản thiếu gia vung một kiếm là xong. Hạng nhất nội tông lần này trừ ta ra thì không thể là ai khác.”
Liêu Kiếm Hoa thờ ơ khinh thường nói.
.......
“Người kia chính là Liêu Kiếm Hoa sao.”
Lâm Thần đi ra phía sau khán đài, lúc nhìn thấy Liêu Kiếm Hoa ra trận, mắt hắn khẽ híp lại lóe lên sát cơ.
Tiếp đó, Lâm Thần tiện tay nhặt thuộc tính quang cầu ngay bên cạnh hấp thụ vào cơ thể.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ngoại trừ các đệ tử cấp Luyện Khí cảnh ra, bên cạnh những đệ tử cấp Thối Thể cảnh khác cũng chưa xuất hiện thuộc tính quang cầu.
“Xem ra, tu vi yếu hơn ta quá nhiều hoặc mạnh hơn ta quá nhiều đều sẽ không tồn tại thuộc tính quang cầu.”
Nhìn sang mấy vị trưởng lão và tông chủ Thần Vũ tông trên đài cao, bên người họ cũng không xuất hiện thuộc tính quang cầu, trong lòng Lâm Thần tự hiểu rõ.
Lâm Thần án binh bất động, bình tĩnh ung dung nhặt thuộc tính quang cầu hai bên khán đài, vận sức chờ phát động.
Thối Thể cảnh có mạnh đến máy thì cũng chỉ là mãng phu. Nhưng nếu Luyện Khí cảnh tu luyện Thối Thể chiến khí, hơn nữa sức mạnh cơ thể lại có thể áp chế Thối Thể cảnh thì đừng nói là có thể phóng thích chiến khí chiến đấu, mà toàn bộ các phương diện năng lực của võ giả đều được lột xác!
"Luyện Khí cảnh đã thành, tu luyện Thủ Ấn luyện đan!"
【Ký chủ tu luyện 《Thiên Linh Hóa Đan Quyết》, tiêu hao 1000 điểm công pháp tinh phách cùng toàn bộ lực lượng tinh thần, chuẩn bị thay ký chủ dung hợp.】
【Ký chủ tu luyện 《Chân Thủy Quy Nguyên Quyết》, tiêu hao 992 điểm công pháp tinh phách, năng lượng Thủy Hệ 1545 điểm...】
Lâm Thần lặng lẽ tu luyện Thủ Ấn luyện đan trong ba ngày liên, ở sào huyệt của Ma Thanh Nhiêm có không ít dược liệu cho hắn dùng, thỏa thích luyện tập.
Thủ Ấn luyện đan và chiến kỹ ở đại lục Cửu Châu đều chia làm sáu tầng bốn cấp: Hoàng giai, Lục giai, Thanh giai, Lam giai, Tử giai, Chanh giai. Mỗi tầng đều phân ra Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đỉnh cấp.
Thủ Ấn luyện đan tầng sáu rất phức tạp, nếu không có sự hỗ trợ của hệ thống thì với tư chất của hắn, e là cả đời này cũng không thể trở thành luyện dược sư được!
Ngày thứ tư, mãi đến khi toàn bộ dược liệu trong sào huyệt của Ma Thanh Nhiêm bị dùng sạch, Lâm Thần mới chấm dứt lần bế quan luyện đan này.
"Ngày mai là ngày xếp hạng đệ tử nội tông, là thời điểm đòi lại tất cả!"
Ánh mắt Lâm Thần ánh lên sự rét lạnh. Hắn như báo săn, mau lẹ đến mức chỉ để lại một tàn ảnh rồi biến mất dạng.
Khu vực trong Thần Vũ tông có một đỉnh núi cao chót vót, mây che mù sương hệt như chốn tiên cảnh.
Trong núi có một hạp cốc, ngồi kín hai bên là đệ tử của Thần Vũ tông. Hôm nay là cuộc thi xếp hạng hai năm một lần của các đệ tử nội tông, là việc trọng đại nhất ở nội tông!
Chính giữa hạp cốc bày ra mười mấy lôi đài lớn nhỏ, ngay phía trước lôi đài là mấy chục nam nữ trẻ tuổi khí thế bất phàm, lần lượt bước vào sân!
“Là năm mươi đệ tử đứng đầu nội tông!”
“Trong cuộc thi xếp hạng lần này, ta đánh giá cao Tử Nhu sư tỷ. Một chưởng Phách Lãng Đoạn Phong của tỷ ấy có thể phá vỡ cả đồi núi, chỉ nhìn khí thế thôi cũng đã có thể đẩy lùi mười mấy đệ tử nội tông Luyện Khí cảnh chúng ta rồi.”
“Hứ, lần trước Đường Phong sư huynh tham gia thi đấu chỉ với một thanh kiếm mà đã lọt vào mười hạng đầu của cuộc thi xếp hạng. Ta thấy lần này sẽ là vào ba hạng đầu đấy.”
“Tằng Vân Hải sư huynh đã nắm giữ hạng nhất được hai năm rồi, chẳng biết có đệ tử nội tông nào lay chuyển được vị trí của huynh ấy không đây.”
“Nói đến kiếm đạo, ta vẫn đánh giá cao Liêu Kiếm Hoa nhất. Mặc dù người này kiêu ngạo cố chấp, nhưng tư chất thật sự rất nghịch thiên đó! Nửa năm trước đã có thể giao thủ với trưởng lão mấy chục hiệp mà không hề thua kém, rõ ràng là đã có đủ trình độ đứng vào mười hạng đầu của nội tông.”
“Nghe nói hắn còn luyện dược nữa, thật đúng là yêu nghiệt mà. Càng so càng khiến người ta tức muốn chết!”
Các đệ tử ngoại tông theo dõi trận đấu xếp hạng ở hai bên hạp cốc đều kích động sôi nổi bàn tán.
Ở tầng thấp nhất của hạp cốc, các đệ tử nội tông tham gia trận đấu xếp hạng đã ngồi vào vị trí được chỉ định sẵn.
Ầm!!!
Một cơn gió mạnh cuồn cuộn ngay lối ra sân, người tiến vào sân là một thanh niên mặc áo trắng cầm kiếm khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng cao ngạo, người như cưỡi gió, bước chân nhẹ nhàng ra trận, khiến một số nữ đệ tử hét lên.
“Kiếm Hoa, huynh đến rồi.”
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí đặc biệt vui vẻ đứng lên, gương mặt nàng xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước, nhìn thì dịu dàng nhưng ẩn bên trong lại là nét quyến rũ.
“Ừ, Tình Nhi, lần này đa tạ muội đã hái dược liệu cho ta, giúp ta càng thêm tiến bộ.”
Liêu Kiếm Hoa đến chỗ chỉ định của mình rồi ngồi xuống, ôm lấy Tô Tình Nhi, không coi ai ra gì mà nhào nặn phía sau thân thể mềm mại nhỏ nhắn, cười xấu xa nói.
“Ha ha, Liêu Kiếm Hoa, nghe nói tiểu giai nhân này của ngươi là đệ tử ngoại tông, tình nhân cũ của Lâm Thần. Bây giờ cái tên Lâm Thần kia cũng không đơn giản, đánh một quyền đã làm Tôn Trường Ngạn bị thương nặng, bây giờ nói không chừng ngươi đã chọc phải phiền phức lớn rồi.”
Vị tráng hán mặc áo giáp đen Liêu Kiếm Hoa ngồi sau lưng nở nụ cười quái dị. Nét mặt của Tô Tình Nhi đang dựa trong lòng Liêu Kiếm Hoa khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, cười khanh khách nói:
“Tên Lâm Thần này chỉ là thứ phàm nhân bị bỏ rơi được bá phụ ta đưa về nuôi dưỡng mà thôi, cho dù có gặp được chút kì ngộ đi nữa, cũng chẳng thể nào so bì kịp được với Kiếm Hoa của ta.”
Tô Tình Nhi che miệng cười khẽ, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét đối với Lâm Thần.
“Chỉ là rác rưởi gặp được chút cơ hội thôi. Hắn dám xuất hiện, bản thiếu gia vung một kiếm là xong. Hạng nhất nội tông lần này trừ ta ra thì không thể là ai khác.”
Liêu Kiếm Hoa thờ ơ khinh thường nói.
.......
“Người kia chính là Liêu Kiếm Hoa sao.”
Lâm Thần đi ra phía sau khán đài, lúc nhìn thấy Liêu Kiếm Hoa ra trận, mắt hắn khẽ híp lại lóe lên sát cơ.
Tiếp đó, Lâm Thần tiện tay nhặt thuộc tính quang cầu ngay bên cạnh hấp thụ vào cơ thể.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ngoại trừ các đệ tử cấp Luyện Khí cảnh ra, bên cạnh những đệ tử cấp Thối Thể cảnh khác cũng chưa xuất hiện thuộc tính quang cầu.
“Xem ra, tu vi yếu hơn ta quá nhiều hoặc mạnh hơn ta quá nhiều đều sẽ không tồn tại thuộc tính quang cầu.”
Nhìn sang mấy vị trưởng lão và tông chủ Thần Vũ tông trên đài cao, bên người họ cũng không xuất hiện thuộc tính quang cầu, trong lòng Lâm Thần tự hiểu rõ.
Lâm Thần án binh bất động, bình tĩnh ung dung nhặt thuộc tính quang cầu hai bên khán đài, vận sức chờ phát động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.