Toàn Bộ Vai Ác Cưng Chiều Tiểu Sư Muội
Chương 26:
Phù Đảo
18/08/2024
Lần này ăn sáng, Tạ Quân Từ rút ra bài học tối hôm qua, giảm bớt số lượng món ăn.
Sai tiểu nhị đưa tới mấy xấp bữa ăn tinh xảo nhưng không nhiều, thoạt nhìn vừa đẹp vừa ngon.
Ngày hôm qua Tạ Quân Từ thưởng cho tiểu nhị một số tiền lớn kết quả tiểu nhị đặc biệt đi mời đầu bếp nổi tiếng địa phương, chế biến ra những đồ ăn vừa bổ dưỡng vừa thích hợp cho hài tử.
Sống mấy năm trên đời nhưng kỳ thật Ngu Niệm Thanh chưa từng ăn qua thứ gì tốt, bữa sáng này thơm đến mức khiến nàng chảy nước miếng, lúc Tạ Quân Từ không để ý, nàng liền ngấu nghiến ăn sạch sẽ.
Cái này còn chưa tính, vừa ăn xong, nàng liền ngẩng đầu trông mong nhìn về phía hắn.
Tuy rằng Tạ Quân Từ biết bữa ăn này là khẩu phần đủ cho hài tử ba bốn tuổi ăn, Ngu Niệm Thanh sau khi ăn xong hẳn là vừa đủ no, nhưng bị đôi mắt to long lanh của nàng nhìn chằm chằm, hắn cũng không biết phải làm sao.
Tạ Quân Từ hắng giọng, hắn nói: "Lát nữa ngươi còn phải uống sữa, ngoan, không ăn nữa.”
Nghe được lời của hắn, Niệm Thanh có chút suy sụp.
“Nhưng ta không biết ‘lát nữa’ là bao lâu nha.” Nàng lẩm bẩm.
Lúc ăn cơm, Niệm Thanh đều ngồi trên đùi hắn, hiện giờ không còn ăn nữa, nàng liền chán nản tựa vào người Tạ Quân Từ, hai má áp lên ngực hắn.
Trước giờ Tạ Quân Từ chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hiện giờ bị thân thể mềm mại của tiểu cô nương dựa vào, vô luận bao nhiêu lần đều có chút không quen, phảng phất như bị chỗ nàng dựa vào đều nóng rực lên.
Nàng nho nhỏ, mềm mại như vậy, chậm rãi ở trước mặt hắn lộ ra một mặt tín nhiệm, giống như mèo con từng chút từng chút cào vào lớp phòng ngự của hắn, thế nhưng lại làm cho hắn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Tạ Quân Từ nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, ngón tay không cách nào dừng lại.
Tóc tiểu cô nương lộn xộn, hai búi tóc lúc mới gặp cũng đã sớm bung ra.
Tạ Quân Từ thấp giọng nói: "Lát nữa còn có việc phải làm, ta chải đầu cho ngươi trước.”
Hắn đi tới bên cạnh bàn trang điểm kéo ngăn kéo nhỏ ra, bên trong quả nhiên có đặt một chiếc lược gỗ, cùng một hai món đồ trang điểm dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu người dùng qua.
Tạ Quân Từ đóng ngăn kéo lại.
Suy nghĩ một chút, hắn ra lệnh cho Huyết Huyền Kiếm hóa hình.
Tu sĩ cảnh giới càng cao, bản mệnh kiếm cũng càng cường đại, thậm chí sẽ huyễn hóa ra kiếm hồn. Thỉnh thoảng ở những nơi không nên lộ kiếm, hóa thành quạt hoặc trâm của chủ nhân cũng rất phổ biến.
Chẳng qua Tạ Quân Từ làm việc bá đạo, hắn khinh thường những người khác nhìn mình như thế nào, cho nên cũng không che dấu thân phận, càng không che dấu bản mệnh kiếm.
Huyết Huyền kiếm cũng hoành hành bá đạo quen rồi, không nghĩ tới hai ngày nay Tạ Quân Từ lại phá lệ muốn nó biến thành nhẫn, chỉ vì không dọa tiểu cô nương.
Cái này cũng coi như xong, hiện giờ làm sao còn có thể bắt nó biến thành lược đây?! Thanh danh của nó!
Trên ngón tay thon dài của Tạ Quân Từ, chiếc nhẫn màu đen có hoa văn đỏ ong ong không ngừng, đường vân màu đỏ như máu không ngừng chớp động.
Là Huyết Huyền Kiếm đang biểu thị bản thân không tình nguyện.
Con ngươi Tạ Quân Từ hơi tối, thần sắc dần dần nguy hiểm.
Đó là gương mặt mà hắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt Niệm Thanh Triển, lạnh lẽo lại túc sát.
Huyết Huyền Kiếm lập tức sợ hãi, nó ngoan ngoãn huyễn hóa thành một chiếc lược gỗ màu đen, nằm ở trong lòng bàn tay hắn.
Tạ Quân Từ quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu cô nương mình vừa mới đặt trên bàn đang chống hai cánh tay, đôi chân buồn chán đung đưa bên dưới.
Vừa nhìn thấy hắn xoay người, ánh mắt nàng liền sáng lên, còn đưa tay muốn ôm —— chỉ là động tác có chút do dự, mang theo ý tứ thăm dò.
Tạ Quân Từ tâm tình rất tốt, hắn đưa tay ôm tiểu cô nương vào trong ngực, từng chút từng chút nhu thuận chải tóc cho nàng.
Đúng lúc này, chiếc lược gỗ giống như chạm đau nàng, nàng rụt đầu lại, nhẹ nhàng "hí" một tiếng, sau đó tiếp tục chống cằm ngẩn người, rõ ràng không để ở trong lòng.
Tạ Quân Từ lại ngừng tay, hắn rũ mắt nhìn chiếc 'lược gỗ' trong tay, lược gỗ run bần bật tự điều chỉnh kích thước và độ cong của răng lược.
Huyết Huyền kiếm rất ủy khuất, nó rõ ràng là một thanh Huyết Vũ Tinh Phong chi kiếm, hai trăm năm qua đều cùng chủ nhân chung sống hòa hợp, vậy mà trong hai ngày này nó đã bị tức giận ba lần, nhưng nó rất vô tội mà!
Nó là hung kiếm, nó cũng không phải là lược gỗ, nó làm sao biết lược gỗ tốt nên thay đổi như thế nào.
Đáng tiếc Huyết Huyền Kiếm cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể an tĩnh như gà giả chết, tùy ý chủ nhân nắm nó.
Tạ Quân Từ chải tóc cho tiểu cô nương gọn gàng lại mềm mại, cảm giác nàng càng đáng yêu hơn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Niệm Thanh bị thanh âm đột nhiên xuất hiện sợ tới mức run lên, lui về sau trốn vào trong ngực hắn
"Không sợ, ta tìm người tới đo kích cỡ may quần áo cho ngươi." Tạ Quân Từ nói: "Rất nhanh.”
Niệm Thanh ngẩng đầu, nàng chớp chớp mắt, sau đó kinh hỉ nói, "Là vì năm mới sao?”
Tạ Quân Từ ngẩn ra, kỳ thật hắn cũng không biết ở nhân giới hôm nay là ngày gì, chỉ là nhìn bộ dáng nàng rất cao hứng, hắn cũng gật gật đầu.
Hắn ôm Niệm Thanh đi mở cửa, bên ngoài có một lão bà trung niên bốn năm mươi tuổi, bên cạnh là tiểu nhị cầm tiền của hắn.
Một thỏi vàng kia bằng cả tiền làm công một hai năm của tiểu nhị này, Tạ Quân Từ cho hắn cũng là nhìn thấu bản chất con người hắn, là một người tốt chưa từng làm chuyện xấu nghiêm túc với công việc.
Quả nhiên, tiểu nhị này chu đáo lại nhiệt tình, làm việc rất nhanh nhẹn.
Hắn nhìn thấy Tạ Quân Từ, liên tục cười nói: "Đại nhân, người ngài muốn ta đã tìm người tới, Lưu cô cô này là thợ may tốt nhất trong thành chúng ta, bao ngài vừa lòng.”
Tạ Quân Từ gật đầu, nghiêng người cho bà tiến vào.
Hắn đi tới bên giường, đem Niệm Thanh đặt ở trên giường, tiểu cô nương vừa mới nhìn thấy người lạ rất tò mò, nhưng khi nhìn thấy hắn muốn đi, quả nhiên có chút sợ hãi, túm lấy ống tay áo Tạ Quân Từ, bất động.
"Ngoan." Tạ Quân Từ nói: "Ta ở bên ngoài bình phong, không đi đâu cả.”
Niệm Thanh buông tay ra, trơ mắt nhìn bóng dáng hắn đi ra khỏi bình phong, thấy bóng dáng ở bên ngoài bình phong bất động, lúc này mới yên lòng.
Lão bà bà rất nhanh đo kích thước của nàng, còn thuận tiện giúp nàng thắt hai cái búi tóc tròn, lúc này mới đi ra, cung kính nói: "Đại nhân, kích thước tiểu thư ta đều đã đo xong, chậm nhất một hai canh giờ sẽ may xong.”
"Không gấp." Tạ Quân Từ lạnh nhạt nói.
Hắn muốn phải là vải dệt tốt nhất, hơn nữa số lượng quần áo rất nhiều, cộng lại khoản chừng ba bốn mươi kiện, tất cả kiểu dáng hiện tại của hài tử đều phải may hết.
Tạ Quân Từ ra tay hào phóng, vàng thật bạc trắng ném xuống, hiện giờ mấy tiệm may lớn trong thành đều bỏ qua các đơn hàng khác, ưu tiên làm cho hắn.
Đợi sau khi hai người rời đi, Tạ Quân Từ trở lại bên giường, hắn ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Có muốn đi ra ngoài dạo chơi hay không, đường phố nơi này rất náo nhiệt.”
Ánh mắt Tiểu Niệm Thanh nhất thời phóng ra hào quang.
Nàng đã lâu không ra cửa, nghe được lời nói của hắn, tự nhiên hưng phấn không thôi gật đầu.
Chậm nửa nhịp, nàng bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng mà nói: "Nhưng ta vẫn chưa đến năm tuổi."
Nhìn thấy hắn khó hiểu, nàng nghiêm túc giải thích: "Ca ca nói trong sách đều viết, hài tử dưới năm tuổi không thể đi ra ngoài, sau năm tuổi mới có thể đi ra ngoài với người lớn.”
Tạ Quân Từ sửng sốt, lập tức bật cười —— biện pháp lừa gạt tiểu hài tử này ngược lại không tệ, hắn đã học được.
Hắn chậm rãi nói: "Nhưng ta là thần tiên, trong sách nói không có gì quản được thần tiên.”
Ngu Niệm Thanh chớp chớp mắt, cảm giác lời nói của hắn rất có đạo lý —— thần tiên chính là không gì không làm được nha.
Nàng nhào tới vui vẻ nói: "Vậy khi nào chúng ta sẽ ra ngoài?"
Tạ Quân Từ khoác thêm cho nàng một bộ ngoại bào của mình, hơn nữa còn gấp thêm mấy tầng, giống như gói hàng vây kín nàng, lúc này mới rời khỏi khách điếm.
Vừa ra khỏi cửa lớn, khí lạnh mùa đông liền đập vào mặt, Ngu Niệm Thanh ở trong y bào tu sĩ lại không có bất kỳ cảm giác lạnh lẽo nào.
Tuy rằng nàng thành thành thật thật nằm trong lòng Tạ Quân Từ, nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn ra ngoài, nhìn thấy một con phố cực kỳ bận rộn, cảm giác có chút không phản ứng kịp.
Tạ Quân Từ cố ý dỗ nàng vui vẻ, cho nên đi rất chậm, mỗi sạp hàng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Ngu Niệm Thanh đều tò mò nhìn nửa ngày, lại hỏi hắn là làm cái gì.
Hắn phát hiện tiểu cô nương này không hổ là tiểu thiên tài, trẻ tuổi như vậy để sống sót mà có thể tự học cách hấp thu linh khí, rất nhiều sạp hàng cùng đồ bán nàng chưa từng thấy qua, hắn nói một hai lần, nàng liền không sai biệt lắm mà nhớ rõ.
Trách không được trong hai ngày này, nàng thường xuyên nói những từ ngữ và thành ngữ kinh người, có lẽ cũng là câu chuyện mà thiếu niên kia đã từng nói với nàng, khiến nàng nhớ kỹ.
Hai người đi dạo phố thập phần hòa hợp, Tạ Quân Từ trong cuộc sống có rất ít thứ thú vị, hắn đã quen với muôn hình vạn trạng dối trá dối dơ bẩn, quen với việc bản thân mỗi ngày đều giống như sinh tồn trong luyện ngục.
Hiện giờ hắn cùng tiểu cô nương đi dạo phố nhân giới, chậm rãi dạy nàng kiến thức thông thường, tựa như mình cũng từng chút từng chút bị kéo về nhân giới, cảm thụ được ngày đó hắn đã từng như vậy, lấy thân thể máu thịt mà tồn tại.
Nhiều năm như vậy, lòng Tạ Quân Từ lần đầu tiên yên tĩnh.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác thân thể trong ngực run lên, tiểu cô nương rụt vào trong ngực hắn không ngừng run rẩy, cả người co lại thành một đoàn.
Tạ Quân Từ vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy góc phố phía trước có một con chó hoang cao đến đầu gối người đi ngang qua, đang ở trong góc đường bới rác.
Khí tức của hắn hơi ngưng tụ, con vật kia liền ngã trên mặt đất kêu thảm thiết, giống như bị mãnh thú vô hình nhào tới. Lực lượng của hắn buông lỏng, nó lập tức què chân chạy trốn, trong nháy mắt biến mất không thấy.
"Niệm Thanh, không có việc gì." Tạ Quân Từ cúi đầu, hắn chậm rãi nói: "Chó đã chạy rồi.”
Tiểu cô nương lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên, lông mi của nàng ướt sũng, vẻ mặt khiếp sợ, trong con ngươi mờ mờ, rất rõ ràng là thật sự bị dọa.
Ngu Niệm Thanh vốn cũng không sợ chó, thậm chí là rất thích động vật.
Nhưng từ khi gặp phải cơn ác mộng đáng sợ kia, đã vô số lần nhìn thấy Ngu Tùng Trạch bị sói ăn tươi nuốt sống, hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy chó, sự sợ hãi từ trong xương tủy phát ra.
Tạ Quân Từ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đoán được cùng chuyện lúc trước có liên quan, ánh mắt của hắn ánh lên sương mù.
Sau khi bị chó dọa sợ, bất luận Tạ Quân Từ dỗ dành như thế nào, tâm trạng Niệm Thanh vẫn suy sụp, cũng không có hưng phấn như lúc đầu.
Bọn họ lại theo đám người đi về phía trước một đoạn, Tạ Quân Từ mua kẹo hồ lô cho nàng, nhìn thấy tiểu cô nương ăn tâm trạng mới phấn chấn lên
Đúng lúc này, bầu trời lất phất rơi xuống vài bông tuyết nhỏ.
Thành trì của bọn họ hiện giờ cách thành An Định rất xa, cả mùa đông thành An Định tuyết không ngừng rơi dày, khắp nơi đều trắng xóa một mảnh. Tuyết ở đây không lớn như vậy, cũng chính là thỉnh thoảng rơi một chút, sau đó rất nhanh liền tan.
Ngoại bào Tạ Quân Từ lại chống gió chống đông, cho nên tiểu cô nương vừa mới ra ngoài đã sớm đem chuyện mùa đông lạnh lẽo bỏ lại phía sau.
Hiện giờ nhìn thấy tuyết rơi, hô hấp của Niệm Thanh bỗng nhiên trở nên dồn dập, ngón tay không khống chế được nắm chặt vạt áo Tạ Quân Từ.
"Không muốn chơi nữa." Thanh âm nàng có chút nức nở: "Ta muốn về nhà."
Sai tiểu nhị đưa tới mấy xấp bữa ăn tinh xảo nhưng không nhiều, thoạt nhìn vừa đẹp vừa ngon.
Ngày hôm qua Tạ Quân Từ thưởng cho tiểu nhị một số tiền lớn kết quả tiểu nhị đặc biệt đi mời đầu bếp nổi tiếng địa phương, chế biến ra những đồ ăn vừa bổ dưỡng vừa thích hợp cho hài tử.
Sống mấy năm trên đời nhưng kỳ thật Ngu Niệm Thanh chưa từng ăn qua thứ gì tốt, bữa sáng này thơm đến mức khiến nàng chảy nước miếng, lúc Tạ Quân Từ không để ý, nàng liền ngấu nghiến ăn sạch sẽ.
Cái này còn chưa tính, vừa ăn xong, nàng liền ngẩng đầu trông mong nhìn về phía hắn.
Tuy rằng Tạ Quân Từ biết bữa ăn này là khẩu phần đủ cho hài tử ba bốn tuổi ăn, Ngu Niệm Thanh sau khi ăn xong hẳn là vừa đủ no, nhưng bị đôi mắt to long lanh của nàng nhìn chằm chằm, hắn cũng không biết phải làm sao.
Tạ Quân Từ hắng giọng, hắn nói: "Lát nữa ngươi còn phải uống sữa, ngoan, không ăn nữa.”
Nghe được lời của hắn, Niệm Thanh có chút suy sụp.
“Nhưng ta không biết ‘lát nữa’ là bao lâu nha.” Nàng lẩm bẩm.
Lúc ăn cơm, Niệm Thanh đều ngồi trên đùi hắn, hiện giờ không còn ăn nữa, nàng liền chán nản tựa vào người Tạ Quân Từ, hai má áp lên ngực hắn.
Trước giờ Tạ Quân Từ chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hiện giờ bị thân thể mềm mại của tiểu cô nương dựa vào, vô luận bao nhiêu lần đều có chút không quen, phảng phất như bị chỗ nàng dựa vào đều nóng rực lên.
Nàng nho nhỏ, mềm mại như vậy, chậm rãi ở trước mặt hắn lộ ra một mặt tín nhiệm, giống như mèo con từng chút từng chút cào vào lớp phòng ngự của hắn, thế nhưng lại làm cho hắn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Tạ Quân Từ nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, ngón tay không cách nào dừng lại.
Tóc tiểu cô nương lộn xộn, hai búi tóc lúc mới gặp cũng đã sớm bung ra.
Tạ Quân Từ thấp giọng nói: "Lát nữa còn có việc phải làm, ta chải đầu cho ngươi trước.”
Hắn đi tới bên cạnh bàn trang điểm kéo ngăn kéo nhỏ ra, bên trong quả nhiên có đặt một chiếc lược gỗ, cùng một hai món đồ trang điểm dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu người dùng qua.
Tạ Quân Từ đóng ngăn kéo lại.
Suy nghĩ một chút, hắn ra lệnh cho Huyết Huyền Kiếm hóa hình.
Tu sĩ cảnh giới càng cao, bản mệnh kiếm cũng càng cường đại, thậm chí sẽ huyễn hóa ra kiếm hồn. Thỉnh thoảng ở những nơi không nên lộ kiếm, hóa thành quạt hoặc trâm của chủ nhân cũng rất phổ biến.
Chẳng qua Tạ Quân Từ làm việc bá đạo, hắn khinh thường những người khác nhìn mình như thế nào, cho nên cũng không che dấu thân phận, càng không che dấu bản mệnh kiếm.
Huyết Huyền kiếm cũng hoành hành bá đạo quen rồi, không nghĩ tới hai ngày nay Tạ Quân Từ lại phá lệ muốn nó biến thành nhẫn, chỉ vì không dọa tiểu cô nương.
Cái này cũng coi như xong, hiện giờ làm sao còn có thể bắt nó biến thành lược đây?! Thanh danh của nó!
Trên ngón tay thon dài của Tạ Quân Từ, chiếc nhẫn màu đen có hoa văn đỏ ong ong không ngừng, đường vân màu đỏ như máu không ngừng chớp động.
Là Huyết Huyền Kiếm đang biểu thị bản thân không tình nguyện.
Con ngươi Tạ Quân Từ hơi tối, thần sắc dần dần nguy hiểm.
Đó là gương mặt mà hắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt Niệm Thanh Triển, lạnh lẽo lại túc sát.
Huyết Huyền Kiếm lập tức sợ hãi, nó ngoan ngoãn huyễn hóa thành một chiếc lược gỗ màu đen, nằm ở trong lòng bàn tay hắn.
Tạ Quân Từ quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu cô nương mình vừa mới đặt trên bàn đang chống hai cánh tay, đôi chân buồn chán đung đưa bên dưới.
Vừa nhìn thấy hắn xoay người, ánh mắt nàng liền sáng lên, còn đưa tay muốn ôm —— chỉ là động tác có chút do dự, mang theo ý tứ thăm dò.
Tạ Quân Từ tâm tình rất tốt, hắn đưa tay ôm tiểu cô nương vào trong ngực, từng chút từng chút nhu thuận chải tóc cho nàng.
Đúng lúc này, chiếc lược gỗ giống như chạm đau nàng, nàng rụt đầu lại, nhẹ nhàng "hí" một tiếng, sau đó tiếp tục chống cằm ngẩn người, rõ ràng không để ở trong lòng.
Tạ Quân Từ lại ngừng tay, hắn rũ mắt nhìn chiếc 'lược gỗ' trong tay, lược gỗ run bần bật tự điều chỉnh kích thước và độ cong của răng lược.
Huyết Huyền kiếm rất ủy khuất, nó rõ ràng là một thanh Huyết Vũ Tinh Phong chi kiếm, hai trăm năm qua đều cùng chủ nhân chung sống hòa hợp, vậy mà trong hai ngày này nó đã bị tức giận ba lần, nhưng nó rất vô tội mà!
Nó là hung kiếm, nó cũng không phải là lược gỗ, nó làm sao biết lược gỗ tốt nên thay đổi như thế nào.
Đáng tiếc Huyết Huyền Kiếm cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể an tĩnh như gà giả chết, tùy ý chủ nhân nắm nó.
Tạ Quân Từ chải tóc cho tiểu cô nương gọn gàng lại mềm mại, cảm giác nàng càng đáng yêu hơn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Niệm Thanh bị thanh âm đột nhiên xuất hiện sợ tới mức run lên, lui về sau trốn vào trong ngực hắn
"Không sợ, ta tìm người tới đo kích cỡ may quần áo cho ngươi." Tạ Quân Từ nói: "Rất nhanh.”
Niệm Thanh ngẩng đầu, nàng chớp chớp mắt, sau đó kinh hỉ nói, "Là vì năm mới sao?”
Tạ Quân Từ ngẩn ra, kỳ thật hắn cũng không biết ở nhân giới hôm nay là ngày gì, chỉ là nhìn bộ dáng nàng rất cao hứng, hắn cũng gật gật đầu.
Hắn ôm Niệm Thanh đi mở cửa, bên ngoài có một lão bà trung niên bốn năm mươi tuổi, bên cạnh là tiểu nhị cầm tiền của hắn.
Một thỏi vàng kia bằng cả tiền làm công một hai năm của tiểu nhị này, Tạ Quân Từ cho hắn cũng là nhìn thấu bản chất con người hắn, là một người tốt chưa từng làm chuyện xấu nghiêm túc với công việc.
Quả nhiên, tiểu nhị này chu đáo lại nhiệt tình, làm việc rất nhanh nhẹn.
Hắn nhìn thấy Tạ Quân Từ, liên tục cười nói: "Đại nhân, người ngài muốn ta đã tìm người tới, Lưu cô cô này là thợ may tốt nhất trong thành chúng ta, bao ngài vừa lòng.”
Tạ Quân Từ gật đầu, nghiêng người cho bà tiến vào.
Hắn đi tới bên giường, đem Niệm Thanh đặt ở trên giường, tiểu cô nương vừa mới nhìn thấy người lạ rất tò mò, nhưng khi nhìn thấy hắn muốn đi, quả nhiên có chút sợ hãi, túm lấy ống tay áo Tạ Quân Từ, bất động.
"Ngoan." Tạ Quân Từ nói: "Ta ở bên ngoài bình phong, không đi đâu cả.”
Niệm Thanh buông tay ra, trơ mắt nhìn bóng dáng hắn đi ra khỏi bình phong, thấy bóng dáng ở bên ngoài bình phong bất động, lúc này mới yên lòng.
Lão bà bà rất nhanh đo kích thước của nàng, còn thuận tiện giúp nàng thắt hai cái búi tóc tròn, lúc này mới đi ra, cung kính nói: "Đại nhân, kích thước tiểu thư ta đều đã đo xong, chậm nhất một hai canh giờ sẽ may xong.”
"Không gấp." Tạ Quân Từ lạnh nhạt nói.
Hắn muốn phải là vải dệt tốt nhất, hơn nữa số lượng quần áo rất nhiều, cộng lại khoản chừng ba bốn mươi kiện, tất cả kiểu dáng hiện tại của hài tử đều phải may hết.
Tạ Quân Từ ra tay hào phóng, vàng thật bạc trắng ném xuống, hiện giờ mấy tiệm may lớn trong thành đều bỏ qua các đơn hàng khác, ưu tiên làm cho hắn.
Đợi sau khi hai người rời đi, Tạ Quân Từ trở lại bên giường, hắn ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: "Có muốn đi ra ngoài dạo chơi hay không, đường phố nơi này rất náo nhiệt.”
Ánh mắt Tiểu Niệm Thanh nhất thời phóng ra hào quang.
Nàng đã lâu không ra cửa, nghe được lời nói của hắn, tự nhiên hưng phấn không thôi gật đầu.
Chậm nửa nhịp, nàng bỗng nhiên dừng lại, nhỏ giọng mà nói: "Nhưng ta vẫn chưa đến năm tuổi."
Nhìn thấy hắn khó hiểu, nàng nghiêm túc giải thích: "Ca ca nói trong sách đều viết, hài tử dưới năm tuổi không thể đi ra ngoài, sau năm tuổi mới có thể đi ra ngoài với người lớn.”
Tạ Quân Từ sửng sốt, lập tức bật cười —— biện pháp lừa gạt tiểu hài tử này ngược lại không tệ, hắn đã học được.
Hắn chậm rãi nói: "Nhưng ta là thần tiên, trong sách nói không có gì quản được thần tiên.”
Ngu Niệm Thanh chớp chớp mắt, cảm giác lời nói của hắn rất có đạo lý —— thần tiên chính là không gì không làm được nha.
Nàng nhào tới vui vẻ nói: "Vậy khi nào chúng ta sẽ ra ngoài?"
Tạ Quân Từ khoác thêm cho nàng một bộ ngoại bào của mình, hơn nữa còn gấp thêm mấy tầng, giống như gói hàng vây kín nàng, lúc này mới rời khỏi khách điếm.
Vừa ra khỏi cửa lớn, khí lạnh mùa đông liền đập vào mặt, Ngu Niệm Thanh ở trong y bào tu sĩ lại không có bất kỳ cảm giác lạnh lẽo nào.
Tuy rằng nàng thành thành thật thật nằm trong lòng Tạ Quân Từ, nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn ra ngoài, nhìn thấy một con phố cực kỳ bận rộn, cảm giác có chút không phản ứng kịp.
Tạ Quân Từ cố ý dỗ nàng vui vẻ, cho nên đi rất chậm, mỗi sạp hàng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Ngu Niệm Thanh đều tò mò nhìn nửa ngày, lại hỏi hắn là làm cái gì.
Hắn phát hiện tiểu cô nương này không hổ là tiểu thiên tài, trẻ tuổi như vậy để sống sót mà có thể tự học cách hấp thu linh khí, rất nhiều sạp hàng cùng đồ bán nàng chưa từng thấy qua, hắn nói một hai lần, nàng liền không sai biệt lắm mà nhớ rõ.
Trách không được trong hai ngày này, nàng thường xuyên nói những từ ngữ và thành ngữ kinh người, có lẽ cũng là câu chuyện mà thiếu niên kia đã từng nói với nàng, khiến nàng nhớ kỹ.
Hai người đi dạo phố thập phần hòa hợp, Tạ Quân Từ trong cuộc sống có rất ít thứ thú vị, hắn đã quen với muôn hình vạn trạng dối trá dối dơ bẩn, quen với việc bản thân mỗi ngày đều giống như sinh tồn trong luyện ngục.
Hiện giờ hắn cùng tiểu cô nương đi dạo phố nhân giới, chậm rãi dạy nàng kiến thức thông thường, tựa như mình cũng từng chút từng chút bị kéo về nhân giới, cảm thụ được ngày đó hắn đã từng như vậy, lấy thân thể máu thịt mà tồn tại.
Nhiều năm như vậy, lòng Tạ Quân Từ lần đầu tiên yên tĩnh.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác thân thể trong ngực run lên, tiểu cô nương rụt vào trong ngực hắn không ngừng run rẩy, cả người co lại thành một đoàn.
Tạ Quân Từ vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy góc phố phía trước có một con chó hoang cao đến đầu gối người đi ngang qua, đang ở trong góc đường bới rác.
Khí tức của hắn hơi ngưng tụ, con vật kia liền ngã trên mặt đất kêu thảm thiết, giống như bị mãnh thú vô hình nhào tới. Lực lượng của hắn buông lỏng, nó lập tức què chân chạy trốn, trong nháy mắt biến mất không thấy.
"Niệm Thanh, không có việc gì." Tạ Quân Từ cúi đầu, hắn chậm rãi nói: "Chó đã chạy rồi.”
Tiểu cô nương lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên, lông mi của nàng ướt sũng, vẻ mặt khiếp sợ, trong con ngươi mờ mờ, rất rõ ràng là thật sự bị dọa.
Ngu Niệm Thanh vốn cũng không sợ chó, thậm chí là rất thích động vật.
Nhưng từ khi gặp phải cơn ác mộng đáng sợ kia, đã vô số lần nhìn thấy Ngu Tùng Trạch bị sói ăn tươi nuốt sống, hôm nay lại một lần nữa nhìn thấy chó, sự sợ hãi từ trong xương tủy phát ra.
Tạ Quân Từ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đoán được cùng chuyện lúc trước có liên quan, ánh mắt của hắn ánh lên sương mù.
Sau khi bị chó dọa sợ, bất luận Tạ Quân Từ dỗ dành như thế nào, tâm trạng Niệm Thanh vẫn suy sụp, cũng không có hưng phấn như lúc đầu.
Bọn họ lại theo đám người đi về phía trước một đoạn, Tạ Quân Từ mua kẹo hồ lô cho nàng, nhìn thấy tiểu cô nương ăn tâm trạng mới phấn chấn lên
Đúng lúc này, bầu trời lất phất rơi xuống vài bông tuyết nhỏ.
Thành trì của bọn họ hiện giờ cách thành An Định rất xa, cả mùa đông thành An Định tuyết không ngừng rơi dày, khắp nơi đều trắng xóa một mảnh. Tuyết ở đây không lớn như vậy, cũng chính là thỉnh thoảng rơi một chút, sau đó rất nhanh liền tan.
Ngoại bào Tạ Quân Từ lại chống gió chống đông, cho nên tiểu cô nương vừa mới ra ngoài đã sớm đem chuyện mùa đông lạnh lẽo bỏ lại phía sau.
Hiện giờ nhìn thấy tuyết rơi, hô hấp của Niệm Thanh bỗng nhiên trở nên dồn dập, ngón tay không khống chế được nắm chặt vạt áo Tạ Quân Từ.
"Không muốn chơi nữa." Thanh âm nàng có chút nức nở: "Ta muốn về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.