Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người
Quyển 1 - Chương 48: Ai cũng không thể cướp đi giang sơn của nàng
Đỗ Liễu Liễu
05/12/2021
” Nhạn nhi, ta thật sự biết sai rồi. ” Hạ Thanh Sơn vẫn còn đang cầu xin tha thứ, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lăng Thi Nhi cười ha ha ra tiếng, mắng to một câu: ” Cẩu nam nhân! “
” Đồ vô dụng! “
” Các ngươi nên qua đời vì bệnh rồi. “
Thiên Nhạn cắt ngang cuộc cãi vã, đổ hai viên thuốc từ trong bình thuốc ra, nàng còn chưa kịp làm ra động tác gì, Lăng Thi Nhi đã dứt khoát há miệng.
Lăng Thi Nhi cảm giác được viên thuốc đang tan từ từ trong miệng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Nàng ta đi theo Hạ Thanh Sơn, ở trước hắn vâng vâng dạ dạ, không phải là vì muốn được vinh hoa phú quý sao? Nhưng mà cho dù nàng ta có hiến thân lại hao tâm tổn trí, căn bản vẫn không làm ấm được trái tim của tên lòng lang dạ sói này.
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu mục tiêu của nàng ta là Vân Thiên Nhạn, có phải kết quả sẽ không giống vậy hay không?
” Ánh mắt của ngươi rất kì quái. ” Thiên Nhạn có chút không hiểu: ” Là trước khi chết ngộ ra được cái gì sao? Thừa dịp còn chưa chết nói ta nghe một chút. “
Lăng Thi Nhi: ” ………………. “
” Nếu như người ta đi theo chính là ngươi, lúc này hẳn là vinh hoa phú quý giàu sang a? “
Thiên Nhạn không khỏi khẽ cười một tiếng: ” Nếu như được quay lại lúc bắt đầu, ngươi sẽ đi theo ta sao? “
Lăng Thi Nhi cứng họng, hơn phân nửa sẽ không. Ai sẽ tin tưởng nữ nhân có thể lên làm Hoàng đế, còn lợi hại đến như thế đâu? Nàng ta còn muốn nói cái gì, nhưng câu nói kia không phát ra được nữa, trừng mắt, người đã không còn.
” Chết nhanh như vậy nha. ” Thiên Nhạn lẩm bẩm một tiếng, lại dọa cho Hạ Thanh Sơn sợ gần chết.
Hắn giày vò với Lăng Thi Nhi đến hơn nửa đêm, toàn thân không còn khí lực, giọng nói cầu xin cũng dần dần giảm nhỏ, chứ đừng đề cập tới bò dậy dập đầu hoặc chạy trốn.
Nhìn Thiên Nhạn tay cầm một viên thuốc đen thui, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mặt mũi Hạ Thanh Sơn tràn đầy khẩn cầu, chỉ mong nàng có thể thủ hạ lưu tình.
” Nhạn nhi, Nhạn nhi…………..Hai hài tử còn nhỏ, chúng nó cần phụ thân. “
” Nhạn nhi, ngươi làm như vậy, không sợ bọn nó trách cứ ngươi sao? “
” Ta biết ngươi thích bọn nó nhất, hẳn là sẽ không nỡ nhìn bọn nó khó chịu, đúng không? “
Động tác Thiên Nhạn dừng lại một chút, Hạ Thanh Sơn cho là mình đã thuyết phục được nàng, tính tiếp tục cố gắng, lại bị Thiên Nhạn cắt ngang: ” Quên báo cho ngươi một việc, về sau hai hài tử sẽ mang họ Vân. Theo thứ tự là Vân Văn Khiên và Vân Văn Toàn, không có nửa quan hệ với Hạ gia của ngươi. “
” Văn Khiên biết rõ có thể đổi sang họ Vân, lập tức mừng rỡ trước mặt triều thần. Ngươi nói xem là vì sao? “
Hạ Thanh Sơn chỉ cảm thấy huyết dịch trên người hắn như đông lại, hài tử bị sửa họ, đối với hắn là một sự sỉ nhục vô cùng lớn: ” Vân Thiên Nhạn, làm sao ngươi dám? “
” Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian uống thuốc. “
” Ngươi nên bị bệnh chết rồi. “
Hạ Thanh Sơn ngậm miệng không ăn, Thiên Nhạn liền giẫm một cước lên tay hắn, đau đến hắn há mồm ” a ” một tiếng, lập tức cảm giác được viên thuốc trong miệng đang tan ra. Hắn dùng sức nôn ra, nhưng viên thuốc kia đã tan vào trong miệng, làm sao cũng không nôn được.
Thiên Nhạn đứng lên, nâng cằm quan sát phản ứng của Hạ Thanh Sơn. Nhìn hắn điên cuồng giãy dụa, trong chốc lát liền tắt thở, quả nhiên viên thuốc của nàng có chút khô.
Nàng không có hứng thú ở lại chỗ này bồi người chết, thu hồi bình thuốc, chuẩn bị rời khỏi lãnh cung. Giày vò tới hơn nửa đêm, buổi sáng còn phải thượng triều sớm đâu, phải trở về nghỉ ngơi một lát, để tránh cho tinh thần không tốt.
Nhẹ chân bước ra khỏi lãnh cung, thế mà nàng lại nhìn thấy Tuân Tử Hoài đang đứng dưới gốc cây, không biết đã chờ bao lâu. Lúc này đã là mùa đông, còn chưa có tuyết rơi, nhưng rét lạnh đến cực điểm. Nàng chiếu đèn lồng vào mặt Tuân Tử Hoài, phát hiện môi hắn đã lạnh đến tái nhợt.
” Sao lại chờ ở chỗ này, bên ngoài trời lạnh như vậy, sao không đi vào? ” Thiên Nhạn hỏi.
Quốc sư rất thông minh, nhưng đôi lúc lại rất đần.
Trời đông giá rét như vậy, cái thân thể yếu kém kia của hắn không phải sẽ bị lạnh hỏng?
Lăng Thi Nhi cười ha ha ra tiếng, mắng to một câu: ” Cẩu nam nhân! “
” Đồ vô dụng! “
” Các ngươi nên qua đời vì bệnh rồi. “
Thiên Nhạn cắt ngang cuộc cãi vã, đổ hai viên thuốc từ trong bình thuốc ra, nàng còn chưa kịp làm ra động tác gì, Lăng Thi Nhi đã dứt khoát há miệng.
Lăng Thi Nhi cảm giác được viên thuốc đang tan từ từ trong miệng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Nàng ta đi theo Hạ Thanh Sơn, ở trước hắn vâng vâng dạ dạ, không phải là vì muốn được vinh hoa phú quý sao? Nhưng mà cho dù nàng ta có hiến thân lại hao tâm tổn trí, căn bản vẫn không làm ấm được trái tim của tên lòng lang dạ sói này.
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu mục tiêu của nàng ta là Vân Thiên Nhạn, có phải kết quả sẽ không giống vậy hay không?
” Ánh mắt của ngươi rất kì quái. ” Thiên Nhạn có chút không hiểu: ” Là trước khi chết ngộ ra được cái gì sao? Thừa dịp còn chưa chết nói ta nghe một chút. “
Lăng Thi Nhi: ” ………………. “
” Nếu như người ta đi theo chính là ngươi, lúc này hẳn là vinh hoa phú quý giàu sang a? “
Thiên Nhạn không khỏi khẽ cười một tiếng: ” Nếu như được quay lại lúc bắt đầu, ngươi sẽ đi theo ta sao? “
Lăng Thi Nhi cứng họng, hơn phân nửa sẽ không. Ai sẽ tin tưởng nữ nhân có thể lên làm Hoàng đế, còn lợi hại đến như thế đâu? Nàng ta còn muốn nói cái gì, nhưng câu nói kia không phát ra được nữa, trừng mắt, người đã không còn.
” Chết nhanh như vậy nha. ” Thiên Nhạn lẩm bẩm một tiếng, lại dọa cho Hạ Thanh Sơn sợ gần chết.
Hắn giày vò với Lăng Thi Nhi đến hơn nửa đêm, toàn thân không còn khí lực, giọng nói cầu xin cũng dần dần giảm nhỏ, chứ đừng đề cập tới bò dậy dập đầu hoặc chạy trốn.
Nhìn Thiên Nhạn tay cầm một viên thuốc đen thui, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mặt mũi Hạ Thanh Sơn tràn đầy khẩn cầu, chỉ mong nàng có thể thủ hạ lưu tình.
” Nhạn nhi, Nhạn nhi…………..Hai hài tử còn nhỏ, chúng nó cần phụ thân. “
” Nhạn nhi, ngươi làm như vậy, không sợ bọn nó trách cứ ngươi sao? “
” Ta biết ngươi thích bọn nó nhất, hẳn là sẽ không nỡ nhìn bọn nó khó chịu, đúng không? “
Động tác Thiên Nhạn dừng lại một chút, Hạ Thanh Sơn cho là mình đã thuyết phục được nàng, tính tiếp tục cố gắng, lại bị Thiên Nhạn cắt ngang: ” Quên báo cho ngươi một việc, về sau hai hài tử sẽ mang họ Vân. Theo thứ tự là Vân Văn Khiên và Vân Văn Toàn, không có nửa quan hệ với Hạ gia của ngươi. “
” Văn Khiên biết rõ có thể đổi sang họ Vân, lập tức mừng rỡ trước mặt triều thần. Ngươi nói xem là vì sao? “
Hạ Thanh Sơn chỉ cảm thấy huyết dịch trên người hắn như đông lại, hài tử bị sửa họ, đối với hắn là một sự sỉ nhục vô cùng lớn: ” Vân Thiên Nhạn, làm sao ngươi dám? “
” Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian uống thuốc. “
” Ngươi nên bị bệnh chết rồi. “
Hạ Thanh Sơn ngậm miệng không ăn, Thiên Nhạn liền giẫm một cước lên tay hắn, đau đến hắn há mồm ” a ” một tiếng, lập tức cảm giác được viên thuốc trong miệng đang tan ra. Hắn dùng sức nôn ra, nhưng viên thuốc kia đã tan vào trong miệng, làm sao cũng không nôn được.
Thiên Nhạn đứng lên, nâng cằm quan sát phản ứng của Hạ Thanh Sơn. Nhìn hắn điên cuồng giãy dụa, trong chốc lát liền tắt thở, quả nhiên viên thuốc của nàng có chút khô.
Nàng không có hứng thú ở lại chỗ này bồi người chết, thu hồi bình thuốc, chuẩn bị rời khỏi lãnh cung. Giày vò tới hơn nửa đêm, buổi sáng còn phải thượng triều sớm đâu, phải trở về nghỉ ngơi một lát, để tránh cho tinh thần không tốt.
Nhẹ chân bước ra khỏi lãnh cung, thế mà nàng lại nhìn thấy Tuân Tử Hoài đang đứng dưới gốc cây, không biết đã chờ bao lâu. Lúc này đã là mùa đông, còn chưa có tuyết rơi, nhưng rét lạnh đến cực điểm. Nàng chiếu đèn lồng vào mặt Tuân Tử Hoài, phát hiện môi hắn đã lạnh đến tái nhợt.
” Sao lại chờ ở chỗ này, bên ngoài trời lạnh như vậy, sao không đi vào? ” Thiên Nhạn hỏi.
Quốc sư rất thông minh, nhưng đôi lúc lại rất đần.
Trời đông giá rét như vậy, cái thân thể yếu kém kia của hắn không phải sẽ bị lạnh hỏng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.