Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú
Chương 39: Bạch Nghĩ Trấn Tổn Thất Ít Nhất, Công Lao Thuộc Về Tô Dương!
Yếu Đích Phi Ngưu
13/11/2021
Sau khi quét sạch sẽ phân chim trước sau nhà, sắc trời cũng đã xẩm tối.
Lúc này, Uông Thiên Lãng gõ cửa nhà Tô Dương.
- Uông đội trưởng? Sao ngươi lại tới đây?
Kể từ khi Tô Dương mới vừa thức tỉnh không lâu, sau khi đánh chết được một con Ma Hóa chim sẻ, quan hệ giữa Uông Thiên Lãng và nhà Tô Dương cũng không tệ.
- Ta tới tìm Tô Dương!
- Tô Dương làm sao vậy?
- Đương nhiên là để cảm ơn hắn!
Uông Thiên Lãng cười lớn nói:
- Tú Như à! Có thể ngươi không biết, Tô Dương nhà ngươi ưu tú biết bao nhiêu! Hắn đúng là anh hùng của Bạch Nghĩ trấn chúng ta!
- Hài tử này thì anh hùng cái gì?
Trương Tú Như khiêm tốn nói.
Thế nhưng khi nghe thấy Uông Thiên Lãng khen nhi tử nhà bà, trong lòng bà thực ra vô cùng vui vẻ.
Ai mà không biết, trong toàn bộ Bạch Nghĩ trấn, Uông Thiên Lãng là nhân vật có quyền thế nhất?
- Sao lại không coi là anh hùng được? Nếu như không có Tô Dương, lần này thôn dân Kim Xương thôn và Quỳnh Sơn thôn của Bạch Nghĩ trấn chúng ta, có lẽ không thể nào may mắn tránh khỏi rồi... Là Tô Dương thông báo đến hai thôn trước khi ma tước ập đến!
- Có thật là vậy không?
- Đương nhiên là thật rồi! Nhi tử ngươi không những cứu hai thôn dân, ở trong trấn cũng có rất nhiều người được hắn cứu...
Uông Thiên Lãng hơi xấu hổ, cười nói:
- Nói cho đúng thì, hắn còn cứu ta một mạng!
- Cái gì?
Trương Tú Như mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Bà biết nhi tử mình có thiên phú xuất sắc, thế nhưng bà không thể ngờ tới, nhi tử mình còn có thể cứu đội trưởng đội tuần tra Uông Thiên Lãng.
Đúng lúc này, Tô Dương đi ra.
Lời mà Uông Thiên Lãng khen hắn, hắn đều nghe thấy, thực ra thì hắn hơi ngượng ngùng.
- Tô Dương huynh đệ, ngươi ra rồi đấy à?
Uông Thiên Lãng nhiệt tình nói:
- Hôm nay Bạch Nghĩ trấn chúng ta bị thiệt hại rất ít, đáng chúc mừng, huynh đệ Ngự Thú sư Bạch Nghĩ trấn chúng ta tụ tập một bữa đi!
Tô Dương hơi chần chừ, thế nhưng Trương Tú Như ở sau lưng lại đẩy hắn một cái.
- Được rồi!
- Đi!
Đi tới bên trong nhà hàng duy nhất ở Bạch Nghĩ trấn, bước vào trong phòng riêng, Tô Dương đã trông thấy thành viên của đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn, cùng với năm Ngự Thú sư đang học Học viện, trong đó gồm có cả Chu Đại Hải.
Uông Thiên Lãng cười nói:
- Được rồi, Tô Dương đã tới, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi!
Tô Dương yên lặng đếm số thành viên của đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn, phát hiện bọn họ còn thiếu một người.
Uông Thiên Lãng tự mình rót rượu cho bảy cấp dưới, sau đó cười hỏi đám người Tô Dương:
- Sáu người các ngươi, có muốn uống không?
Tô Dương lắc đầu.
Hắn không thích uống rượu chút nào.
Năm học sinh khác trái lại có hai người có hứng thú với rượu, Uông Thiên Lãng cũng rót cho bọn họ nửa ly.
Rượu gạo, tuyệt đối là thứ đồ xa xỉ.
Rất nhiều dân thường, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!
Thất Tinh thành không cho phép bất kỳ ai sản xuất rượu gạo, rượu của nhà máy sản xuất rượu duy nhất của chính phủ, cũng chỉ cung cấp cho Ngự Thú sư và nhân vật quyền thế.
- Hai người các ngươi, uống nửa chén trước đi, uống xong thì ta rót tiếp!
Hắn để chai rượu xuống, lại lấy ra một cái bình thủy tinh:
- Ta chuẩn bị nước trái cây cho bốn người các ngươi, sinh tố hồng anh huyết!
Cây hồng anh huyết, là một loại yêu thú thực vật hệ Thanh Đồng cấp, thích nhất là hút máu tươi của con mồi, quả hồng anh huyết mà nó kết xuất, sau khi ăn vào thì có thể tăng cường sức khỏe một chút, hơn nữa nghe nói mùi vị vô cùng ngon!
Sau khi rót đầy cho bốn người Tô Dương, Uông Thiên Lãng đứng lên, giơ ly rượu, những người khác cũng theo cùng.
- Đầu tiên, chúng ta cạn một ly vì huynh đệ Cổ Lập Hoành đã hy sinh, hắn là một người anh hùng, là một người đàn ông mạnh mẽ!
Mọi người yên lặng cụng ly, tất cả mọi người uống cạn đồ trong ly.
Ấn tượng của Tô Dương về Cổ Lập Hoành cũng không hề sâu sắc, trong trí nhớ, hắn là một người tương đối lạnh lùng và ít nói, xem ra cũng không dễ ở cùng.
Thế nhưng, hiện giờ tâm trạng hắn vẫn nặng nề.
Dù sao, Cổ Lập Hoành cũng là chiến hữu của hắn!
- Ly thứ hai, chúng ta kính Tô Dương huynh đệ, lần này Tô Dương huynh đệ không chỉ cứu ta, còn cứu những thôn dân của hai thôn Kim Xương thôn và Quỳnh Sơn thôn của Bạch Nghĩ trấn chúng ta, cùng với những người khác...
Uông Thiên Lãng lớn tiếng nói:
- Tước tai lần này, tổn thất của Thất Tinh thành chúng ta rất ít, thảm nhất vẫn là an toàn khu ở phía nam Thất Tinh thành, bên bọn họ sau khi nhận được cảnh báo, chỉ ba phút sau Tước tai đã ập đến, bọn họ vốn không kịp thông báo, rất nhiều thôn trang đã biến mất!
- Bạch Nghĩ trấn chúng ta, là thôn trấn tổn thất ít nhất ở phía đông Thất Tinh thành, bởi vì được thông báo kịp thời, toàn bộ bảy thôn được bảo tồn tương đối toàn vẹn, hơn ba ngàn người trong toàn bộ thôn, cũng chỉ mất tích 24 người, hy sinh một Ngự Thú sư!
Uông Thiên Lãng:
- Để chúng ta kính Tô Dương huynh đệ một ly!
Toàn bộ thành viên đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn và thành viên của Học viện cũng đứng lên, cụng ly với Tô Dương.
Nhất là Chu Đại Hải, suýt chút nữa thì không cụng bể ly của Tô Dương...
- Tô Dương huynh đệ, công lao của ngươi, ta sẽ báo cáo chi tiết cho Thất Tinh thành!
- Ta cũng là một thành viên của Bạch Nghĩ trấn, đây là điều nên làm!
- Đừng khiên tốn, chúng ta dùng bữa đi, dùng bữa!
Uông Thiên Lãng dùng đôi đũa chỉ vào nồi lẩu trước mặt mọi người rồi nói:
- Bên trong toàn bộ đều là thịt của Ma Hóa chim sẻ, hôm nay chúng ta phải ăn xả láng một bữa!
Mà người nhà của Tô Dương thì sao?
Sau khi Tô Dương rời đi, không lâu sau, có vài người dân đến gõ cửa nhà Tô Dương.
Mỗi người bọn họ, đều mang theo quà biếu.
- Trương Tú Như này, Tô Dương nhà ngươi có ở nhà không? Chúng ta tới cảm ơn ân cứu mạng của hắn!
Một người đàn ông trung niên đứng ở trước nhất xách một giỏ cải trắng nhét vào trong tay Trương Tú Như.
Trương Tú Như vội vàng khách sáo nói:
- Lưu Thẩm, Từ Tam ca, Trần Tam gia... Mọi người đừng khách sáo như vậy, tất cả mọi người đều quen biết vậy rồi, bình thường ngẩng đầu không gặp, cúi đầu lại thấy, nhi tử nhà ta, cũng là mọi người trông nó lớn lên mà, mọi người cũng được coi là trưởng bối của nó, nó cứu mọi người là việc nên làm, việc nên làm mà!
“...”
...
Lúc này, Uông Thiên Lãng gõ cửa nhà Tô Dương.
- Uông đội trưởng? Sao ngươi lại tới đây?
Kể từ khi Tô Dương mới vừa thức tỉnh không lâu, sau khi đánh chết được một con Ma Hóa chim sẻ, quan hệ giữa Uông Thiên Lãng và nhà Tô Dương cũng không tệ.
- Ta tới tìm Tô Dương!
- Tô Dương làm sao vậy?
- Đương nhiên là để cảm ơn hắn!
Uông Thiên Lãng cười lớn nói:
- Tú Như à! Có thể ngươi không biết, Tô Dương nhà ngươi ưu tú biết bao nhiêu! Hắn đúng là anh hùng của Bạch Nghĩ trấn chúng ta!
- Hài tử này thì anh hùng cái gì?
Trương Tú Như khiêm tốn nói.
Thế nhưng khi nghe thấy Uông Thiên Lãng khen nhi tử nhà bà, trong lòng bà thực ra vô cùng vui vẻ.
Ai mà không biết, trong toàn bộ Bạch Nghĩ trấn, Uông Thiên Lãng là nhân vật có quyền thế nhất?
- Sao lại không coi là anh hùng được? Nếu như không có Tô Dương, lần này thôn dân Kim Xương thôn và Quỳnh Sơn thôn của Bạch Nghĩ trấn chúng ta, có lẽ không thể nào may mắn tránh khỏi rồi... Là Tô Dương thông báo đến hai thôn trước khi ma tước ập đến!
- Có thật là vậy không?
- Đương nhiên là thật rồi! Nhi tử ngươi không những cứu hai thôn dân, ở trong trấn cũng có rất nhiều người được hắn cứu...
Uông Thiên Lãng hơi xấu hổ, cười nói:
- Nói cho đúng thì, hắn còn cứu ta một mạng!
- Cái gì?
Trương Tú Như mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Bà biết nhi tử mình có thiên phú xuất sắc, thế nhưng bà không thể ngờ tới, nhi tử mình còn có thể cứu đội trưởng đội tuần tra Uông Thiên Lãng.
Đúng lúc này, Tô Dương đi ra.
Lời mà Uông Thiên Lãng khen hắn, hắn đều nghe thấy, thực ra thì hắn hơi ngượng ngùng.
- Tô Dương huynh đệ, ngươi ra rồi đấy à?
Uông Thiên Lãng nhiệt tình nói:
- Hôm nay Bạch Nghĩ trấn chúng ta bị thiệt hại rất ít, đáng chúc mừng, huynh đệ Ngự Thú sư Bạch Nghĩ trấn chúng ta tụ tập một bữa đi!
Tô Dương hơi chần chừ, thế nhưng Trương Tú Như ở sau lưng lại đẩy hắn một cái.
- Được rồi!
- Đi!
Đi tới bên trong nhà hàng duy nhất ở Bạch Nghĩ trấn, bước vào trong phòng riêng, Tô Dương đã trông thấy thành viên của đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn, cùng với năm Ngự Thú sư đang học Học viện, trong đó gồm có cả Chu Đại Hải.
Uông Thiên Lãng cười nói:
- Được rồi, Tô Dương đã tới, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi!
Tô Dương yên lặng đếm số thành viên của đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn, phát hiện bọn họ còn thiếu một người.
Uông Thiên Lãng tự mình rót rượu cho bảy cấp dưới, sau đó cười hỏi đám người Tô Dương:
- Sáu người các ngươi, có muốn uống không?
Tô Dương lắc đầu.
Hắn không thích uống rượu chút nào.
Năm học sinh khác trái lại có hai người có hứng thú với rượu, Uông Thiên Lãng cũng rót cho bọn họ nửa ly.
Rượu gạo, tuyệt đối là thứ đồ xa xỉ.
Rất nhiều dân thường, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no!
Thất Tinh thành không cho phép bất kỳ ai sản xuất rượu gạo, rượu của nhà máy sản xuất rượu duy nhất của chính phủ, cũng chỉ cung cấp cho Ngự Thú sư và nhân vật quyền thế.
- Hai người các ngươi, uống nửa chén trước đi, uống xong thì ta rót tiếp!
Hắn để chai rượu xuống, lại lấy ra một cái bình thủy tinh:
- Ta chuẩn bị nước trái cây cho bốn người các ngươi, sinh tố hồng anh huyết!
Cây hồng anh huyết, là một loại yêu thú thực vật hệ Thanh Đồng cấp, thích nhất là hút máu tươi của con mồi, quả hồng anh huyết mà nó kết xuất, sau khi ăn vào thì có thể tăng cường sức khỏe một chút, hơn nữa nghe nói mùi vị vô cùng ngon!
Sau khi rót đầy cho bốn người Tô Dương, Uông Thiên Lãng đứng lên, giơ ly rượu, những người khác cũng theo cùng.
- Đầu tiên, chúng ta cạn một ly vì huynh đệ Cổ Lập Hoành đã hy sinh, hắn là một người anh hùng, là một người đàn ông mạnh mẽ!
Mọi người yên lặng cụng ly, tất cả mọi người uống cạn đồ trong ly.
Ấn tượng của Tô Dương về Cổ Lập Hoành cũng không hề sâu sắc, trong trí nhớ, hắn là một người tương đối lạnh lùng và ít nói, xem ra cũng không dễ ở cùng.
Thế nhưng, hiện giờ tâm trạng hắn vẫn nặng nề.
Dù sao, Cổ Lập Hoành cũng là chiến hữu của hắn!
- Ly thứ hai, chúng ta kính Tô Dương huynh đệ, lần này Tô Dương huynh đệ không chỉ cứu ta, còn cứu những thôn dân của hai thôn Kim Xương thôn và Quỳnh Sơn thôn của Bạch Nghĩ trấn chúng ta, cùng với những người khác...
Uông Thiên Lãng lớn tiếng nói:
- Tước tai lần này, tổn thất của Thất Tinh thành chúng ta rất ít, thảm nhất vẫn là an toàn khu ở phía nam Thất Tinh thành, bên bọn họ sau khi nhận được cảnh báo, chỉ ba phút sau Tước tai đã ập đến, bọn họ vốn không kịp thông báo, rất nhiều thôn trang đã biến mất!
- Bạch Nghĩ trấn chúng ta, là thôn trấn tổn thất ít nhất ở phía đông Thất Tinh thành, bởi vì được thông báo kịp thời, toàn bộ bảy thôn được bảo tồn tương đối toàn vẹn, hơn ba ngàn người trong toàn bộ thôn, cũng chỉ mất tích 24 người, hy sinh một Ngự Thú sư!
Uông Thiên Lãng:
- Để chúng ta kính Tô Dương huynh đệ một ly!
Toàn bộ thành viên đội tuần tra Bạch Nghĩ trấn và thành viên của Học viện cũng đứng lên, cụng ly với Tô Dương.
Nhất là Chu Đại Hải, suýt chút nữa thì không cụng bể ly của Tô Dương...
- Tô Dương huynh đệ, công lao của ngươi, ta sẽ báo cáo chi tiết cho Thất Tinh thành!
- Ta cũng là một thành viên của Bạch Nghĩ trấn, đây là điều nên làm!
- Đừng khiên tốn, chúng ta dùng bữa đi, dùng bữa!
Uông Thiên Lãng dùng đôi đũa chỉ vào nồi lẩu trước mặt mọi người rồi nói:
- Bên trong toàn bộ đều là thịt của Ma Hóa chim sẻ, hôm nay chúng ta phải ăn xả láng một bữa!
Mà người nhà của Tô Dương thì sao?
Sau khi Tô Dương rời đi, không lâu sau, có vài người dân đến gõ cửa nhà Tô Dương.
Mỗi người bọn họ, đều mang theo quà biếu.
- Trương Tú Như này, Tô Dương nhà ngươi có ở nhà không? Chúng ta tới cảm ơn ân cứu mạng của hắn!
Một người đàn ông trung niên đứng ở trước nhất xách một giỏ cải trắng nhét vào trong tay Trương Tú Như.
Trương Tú Như vội vàng khách sáo nói:
- Lưu Thẩm, Từ Tam ca, Trần Tam gia... Mọi người đừng khách sáo như vậy, tất cả mọi người đều quen biết vậy rồi, bình thường ngẩng đầu không gặp, cúi đầu lại thấy, nhi tử nhà ta, cũng là mọi người trông nó lớn lên mà, mọi người cũng được coi là trưởng bối của nó, nó cứu mọi người là việc nên làm, việc nên làm mà!
“...”
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.