Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú
Chương 9: Hắc Nương
Yếu Đích Phi Ngưu
05/11/2021
- Một, hai, ba... Chỉ có mười lăm người?
Mỹ nữ lão sư cau mày lẩm bẩm:
- Không phải danh sách ghi lớp một năm nay có bốn mốt người sao?
Tô Dương nhớ lại một chút, vừa rồi có vẻ như hắn ném hai mươi ba người ra ngoài!
- Các bạn học, bàn ghế trong phòng lộn xộn vậy?
Nữ lão sư nói với Tô Dương:
- Phiền ngươi dựng lại mấy cái bàn, sắp xếp chỉnh tề lại, cảm ơn!
- Vâng, lão sư!
Mấy cái bàn kia, là do đánh nhau mà xô ngã.
- Mấy người còn lại cũng giúp một chút!
Đám học sinh còn lại đưa mắt nhìn nhau trao đổi, vẫn cùng đứng lên, giúp thu dọn lại phòng học bừa bãi!
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám tới gần Tô Dương.
Mỹ nữ lão sư lấy ra một quyển sách, nàng mở ra, nghi ngờ hỏi:
- Các bạn học, trong danh sách có ghi lớp ta có bốn mươi học sinh, sao trong phòng chỉ có mười lăm người? Những người khác đâu rồi? Đi nhầm phòng sao?
Con mẹ nó đi nhầm phòng!
Rõ ràng là bị ném ra khỏi phòng!
Mười bốn học sinh cùng nhìn về phía Tô Dương!
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra, một nam tử trung niên nghiêm túc bước tới.
Sau lưng hắn là một đám học sinh lớp một đang dắt díu nhau đi vào!
Đám học sinh này, nam có nữ có!
Không sai!
Chỉ cần xuất thủ, bất luận nam nữ đều bị ném ra khỏi phòng, Tô Dương không lưu chút mặt mũi!
- Thầy chủ nhiệm, ngài phải nghiêm túc trừng phạt tên Tô Dương kia a!
- Tô Dương vô duyên vô cớ xuất thủ với ta, ném ta khỏi cửa sổ!
- Đúng vậy, chủ nhiệm, tên Tô Dương kia quá ghê tởm, hắn lại dám dùng lực lượng sủng thú ngay trong phòng học!
“...”
Một đám mồm năm miệng mười, tố cáo Tô Dương gian xảo!
Phía sau đám học sinh lớp một, còn có học sinh các lớp khác, cùng tới xem náo nhiệt.
Mỹ nữ lão sư nhìn thấy nam trung niên kia, vội hỏi:
- Thầy chủ nhiệm, có việc gì không?
Thầy chủ nhiệm nói:
- Lý Manh lão sư, ta tới tìm Tô Dương!
Lý Manh lão sư hỏi:
- Tô Dương là học sinh lớp một chúng ta sao? Hắn có vấn đề gì vậy?
- Hắn đánh nhau!
Thầy chủ nhiệm nghiêm túc nói.
Lý Manh thuận miệng hỏi:
- Hắn đánh ai?
Chủ nhiệm quay đầu, Lý Manh cũng nhìn theo ánh mắt... Nhìn thấy một đám người đông nghịt!
Trong đám học sinh, rất nhiều người mặt mũi bầm dập, chân đứng không vững, người tốt hơn một chút thì cũng bụi đất đầy người, đúng là giống mới bị đánh!
- Chủ nhiệm, Tô Dương... Là mấy người?
Sắc mặt chủ nhiệm cũng không tự nhiên:
- Có vẻ là một người!
Lý Manh nghi ngờ hỏi:
- Một người đánh cả đám?
Lý Manh lão sư không biết, trong lúc vô tình, nàng lại rắc muối lên vết thương của hai mươi ba học sinh lớp một này!
Học sinh lớp một yên lặng cúi đầu.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, hơn hai mươi người bị một người đánh!
Thực sự đúng là mất mặt!
Lý Manh hô:
- Tô Dương là ai?
- Lão sư, là ta!
Tô Dương đứng dậy.
Lý Manh hỏi:
- Là ngươi đánh bọn họ?
- Đúng vậy, là ta đánh bọn họ!
Tô Dương thừa nhận, lại nói tiếp:
- Có điều là bọn họ động thủ trước, ta bị ép tự vệ! Ta cũng không rảnh rỗi mà đi trêu chọc nhiều người như vậy a?
Lý Manh gật đầu, dùng ngón tay trỏ nâng mắt kính, ánh mắt mơ hồ lập tức hóa thành xà nhãn.
- Từ năng lượng ba động ở đây, có thể thấy chí ít có mười người dùng lực lượng của sủng thú... Nói cách khác, không chỉ có một mình Tô Dương vi phạm!
Đám học sinh vừa nghe vậy, lập tức cùng mất hứng.
Bọn họ cảm thấy, Lý Manh đang nói giúp Tô Dương.
Học sinh lớp một, chí ít có sủng thú đạt tiềm lực Bạch ngân, thân thế đương nhiên không kém, tính khí cũng không nhỏ, nhất là khi đã tụ lại thành một nhóm.
- Lão sư, ngươi đừng bao che cho tên tiểu tử Tô Dương kia gia gia ta là trưởng ti hậu cần Thất Tinh thành!
- Đúng vậy, ba ba ta là thành viên Hắc Lang liệp sát đoàn!
- Mẹ ta là y sư Bệnh viện số một!
- Thầy chủ nghiệm, ngài nói với Lý lão sư xem!
“...”
Thầy chủ nhiệm nhìn Lý Manh, kim sắc đồng tử của Lý Manh dựng lên, nhìn lướt qua đám học sinh lớp một đứng ngoài cửa, lại liếc nhìn Tô Dương, trên mặt nở nụ cười giễu cợt:
- Thầy chủ nhiệm, hay là thế này đi! Tô Dương đánh người là không đúng, ta là chủ nhiệm lớp một, cũng sẽ không bao che hắn!
Nghe nói như thế, hơn hai mươi học sinh bị Tô Dương đánh đều quăng ánh mắt đắc ý nhìn lại.
Tên thiếu niên trêu chọc đầu tiêu thậm chí còn đưa tay khứa qua cổ!
Thái độ đó, không thể không nói là kiêu ngạo!
Lý Manh tiếp tục nói:
- Nhưng Tô Dương cũng không đánh người thành thương tàn, chỉ là chút vết thương nhỏ, vừa hay cũng sắp làm lễ tựu trường, chúng ta liền theo quy định của trường học, cho hắn một cái cảnh cáo trước toàn trường, để hắn tự mình kiểm điểm trước toàn thể sư sinh? Như vậy được chứ?
Thầy chủ nhiệm hơi chút suy nghĩ, liền gật đầu:
- Cái này đúng là phù hợp quy định trường học, vậy cứ quyết thế đi, để hắn công khai xin lỗi những học sinh kia!
- Ha ha, Tô Dương, ngươi xui rồi!
- Đáng đời!
- Lão tử cầm máy quay phim, ghi lại quá trình xin lỗi này của ngươi!
“...”
Đám người bị Tô Dương đánh nghe Tô Dương bị xử phạt... Toàn bộ đều trở nên hưng phấn!
Chỉ có nữ sinh xinh đẹp nhất trong phòng đang xếp lại bàn ghế kia, không nhịn được mà ôm trán!
Nữ sinh bên cạnh nàng hỏi:
- Trương Nhược Lâm, ngươi sao vậy?
Trương Nhược Lâm thấp giọng nói:
- Đám ngốc này thực chẳng lẽ cho rằng, để Tô Dương xin lỗi công khai, là để Tô Dương bị mất mặt sao?
Trương Nhược Lâm nhìn Lý Manh lão sư trên bục giảng, lòng không ngừng lẩm bẩm: Hắc nương!
Mỹ nữ lão sư cau mày lẩm bẩm:
- Không phải danh sách ghi lớp một năm nay có bốn mốt người sao?
Tô Dương nhớ lại một chút, vừa rồi có vẻ như hắn ném hai mươi ba người ra ngoài!
- Các bạn học, bàn ghế trong phòng lộn xộn vậy?
Nữ lão sư nói với Tô Dương:
- Phiền ngươi dựng lại mấy cái bàn, sắp xếp chỉnh tề lại, cảm ơn!
- Vâng, lão sư!
Mấy cái bàn kia, là do đánh nhau mà xô ngã.
- Mấy người còn lại cũng giúp một chút!
Đám học sinh còn lại đưa mắt nhìn nhau trao đổi, vẫn cùng đứng lên, giúp thu dọn lại phòng học bừa bãi!
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám tới gần Tô Dương.
Mỹ nữ lão sư lấy ra một quyển sách, nàng mở ra, nghi ngờ hỏi:
- Các bạn học, trong danh sách có ghi lớp ta có bốn mươi học sinh, sao trong phòng chỉ có mười lăm người? Những người khác đâu rồi? Đi nhầm phòng sao?
Con mẹ nó đi nhầm phòng!
Rõ ràng là bị ném ra khỏi phòng!
Mười bốn học sinh cùng nhìn về phía Tô Dương!
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra, một nam tử trung niên nghiêm túc bước tới.
Sau lưng hắn là một đám học sinh lớp một đang dắt díu nhau đi vào!
Đám học sinh này, nam có nữ có!
Không sai!
Chỉ cần xuất thủ, bất luận nam nữ đều bị ném ra khỏi phòng, Tô Dương không lưu chút mặt mũi!
- Thầy chủ nhiệm, ngài phải nghiêm túc trừng phạt tên Tô Dương kia a!
- Tô Dương vô duyên vô cớ xuất thủ với ta, ném ta khỏi cửa sổ!
- Đúng vậy, chủ nhiệm, tên Tô Dương kia quá ghê tởm, hắn lại dám dùng lực lượng sủng thú ngay trong phòng học!
“...”
Một đám mồm năm miệng mười, tố cáo Tô Dương gian xảo!
Phía sau đám học sinh lớp một, còn có học sinh các lớp khác, cùng tới xem náo nhiệt.
Mỹ nữ lão sư nhìn thấy nam trung niên kia, vội hỏi:
- Thầy chủ nhiệm, có việc gì không?
Thầy chủ nhiệm nói:
- Lý Manh lão sư, ta tới tìm Tô Dương!
Lý Manh lão sư hỏi:
- Tô Dương là học sinh lớp một chúng ta sao? Hắn có vấn đề gì vậy?
- Hắn đánh nhau!
Thầy chủ nhiệm nghiêm túc nói.
Lý Manh thuận miệng hỏi:
- Hắn đánh ai?
Chủ nhiệm quay đầu, Lý Manh cũng nhìn theo ánh mắt... Nhìn thấy một đám người đông nghịt!
Trong đám học sinh, rất nhiều người mặt mũi bầm dập, chân đứng không vững, người tốt hơn một chút thì cũng bụi đất đầy người, đúng là giống mới bị đánh!
- Chủ nhiệm, Tô Dương... Là mấy người?
Sắc mặt chủ nhiệm cũng không tự nhiên:
- Có vẻ là một người!
Lý Manh nghi ngờ hỏi:
- Một người đánh cả đám?
Lý Manh lão sư không biết, trong lúc vô tình, nàng lại rắc muối lên vết thương của hai mươi ba học sinh lớp một này!
Học sinh lớp một yên lặng cúi đầu.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, hơn hai mươi người bị một người đánh!
Thực sự đúng là mất mặt!
Lý Manh hô:
- Tô Dương là ai?
- Lão sư, là ta!
Tô Dương đứng dậy.
Lý Manh hỏi:
- Là ngươi đánh bọn họ?
- Đúng vậy, là ta đánh bọn họ!
Tô Dương thừa nhận, lại nói tiếp:
- Có điều là bọn họ động thủ trước, ta bị ép tự vệ! Ta cũng không rảnh rỗi mà đi trêu chọc nhiều người như vậy a?
Lý Manh gật đầu, dùng ngón tay trỏ nâng mắt kính, ánh mắt mơ hồ lập tức hóa thành xà nhãn.
- Từ năng lượng ba động ở đây, có thể thấy chí ít có mười người dùng lực lượng của sủng thú... Nói cách khác, không chỉ có một mình Tô Dương vi phạm!
Đám học sinh vừa nghe vậy, lập tức cùng mất hứng.
Bọn họ cảm thấy, Lý Manh đang nói giúp Tô Dương.
Học sinh lớp một, chí ít có sủng thú đạt tiềm lực Bạch ngân, thân thế đương nhiên không kém, tính khí cũng không nhỏ, nhất là khi đã tụ lại thành một nhóm.
- Lão sư, ngươi đừng bao che cho tên tiểu tử Tô Dương kia gia gia ta là trưởng ti hậu cần Thất Tinh thành!
- Đúng vậy, ba ba ta là thành viên Hắc Lang liệp sát đoàn!
- Mẹ ta là y sư Bệnh viện số một!
- Thầy chủ nghiệm, ngài nói với Lý lão sư xem!
“...”
Thầy chủ nhiệm nhìn Lý Manh, kim sắc đồng tử của Lý Manh dựng lên, nhìn lướt qua đám học sinh lớp một đứng ngoài cửa, lại liếc nhìn Tô Dương, trên mặt nở nụ cười giễu cợt:
- Thầy chủ nhiệm, hay là thế này đi! Tô Dương đánh người là không đúng, ta là chủ nhiệm lớp một, cũng sẽ không bao che hắn!
Nghe nói như thế, hơn hai mươi học sinh bị Tô Dương đánh đều quăng ánh mắt đắc ý nhìn lại.
Tên thiếu niên trêu chọc đầu tiêu thậm chí còn đưa tay khứa qua cổ!
Thái độ đó, không thể không nói là kiêu ngạo!
Lý Manh tiếp tục nói:
- Nhưng Tô Dương cũng không đánh người thành thương tàn, chỉ là chút vết thương nhỏ, vừa hay cũng sắp làm lễ tựu trường, chúng ta liền theo quy định của trường học, cho hắn một cái cảnh cáo trước toàn trường, để hắn tự mình kiểm điểm trước toàn thể sư sinh? Như vậy được chứ?
Thầy chủ nhiệm hơi chút suy nghĩ, liền gật đầu:
- Cái này đúng là phù hợp quy định trường học, vậy cứ quyết thế đi, để hắn công khai xin lỗi những học sinh kia!
- Ha ha, Tô Dương, ngươi xui rồi!
- Đáng đời!
- Lão tử cầm máy quay phim, ghi lại quá trình xin lỗi này của ngươi!
“...”
Đám người bị Tô Dương đánh nghe Tô Dương bị xử phạt... Toàn bộ đều trở nên hưng phấn!
Chỉ có nữ sinh xinh đẹp nhất trong phòng đang xếp lại bàn ghế kia, không nhịn được mà ôm trán!
Nữ sinh bên cạnh nàng hỏi:
- Trương Nhược Lâm, ngươi sao vậy?
Trương Nhược Lâm thấp giọng nói:
- Đám ngốc này thực chẳng lẽ cho rằng, để Tô Dương xin lỗi công khai, là để Tô Dương bị mất mặt sao?
Trương Nhược Lâm nhìn Lý Manh lão sư trên bục giảng, lòng không ngừng lẩm bẩm: Hắc nương!
Truyện được dịch bởi: Lặng Ngẫm. Nếu bạn yêu thích truyện này có thể ủng hộ tác giả thay lời cảm ơn.
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.