Chương 1: Ta Là Một Nhân Vật Chính Vô Địch Xui Xẻo
Gian Hiết Tính Trá Thi
29/09/2024
"Ầm ầm... ầm ầm".
Đó là sáng sớm ngày đầu năm mới, bên cạnh tòa nhà nội trú số 1 vang lên tiếng đồ vật gì đó vỡ vụn, không nhiều không ít, vừa đúng mười tám tiếng.
Mà sau mười tám tiếng này, mọi người lại nhìn xuống mặt đất, phát hiện trên mặt đất bên cạnh tòa nhà có mười tám cái chậu hoa vỡ tan tành.
Loại vỡ nát vụn, vừa nhìn là biết rơi từ trên cao xuống.
Mà mười tám chậu hoa tan xương nát thịt này lại kỳ quái nối liền thành một đường thẳng ngoằn ngoèo, cuối đường thẳng này đứng một thanh niên mặc áo blouse trắng.
Cố Miên, nam, hai mươi hai tuổi, là bác sĩ thực tập khoa Ngoại của Bệnh viện Liên Hoa, mọi người đều thích gọi hắn là bác sĩ Cố.
Đương nhiên, hắn còn có một biệt danh nổi tiếng hơn — Thiên Sát Cô Tinh.
Cố Miên xuất thân từ cô nhi viện, cao mét tám mấy, lại sở hữu một gương mặt mà các phu nhân giàu có rất muốn bao dưỡng, lẽ ra phải là đóa hoa của Tổ quốc tương lai, nhưng đóa hoa này suýt chút nữa đã bị chính vận khí quỷ dị của mình bẻ gãy.
Tai nạn xe cộ, nổ bom, đắm tàu, ngộ độc thực phẩm… những chuyện nhỏ nhặt này hắn đều trải qua hết rồi, đương nhiên còn có những chuyện quá đáng hơn.
Ví dụ như mười tám cái chậu hoa liên tiếp nhắm vào đầu hắn rơi xuống.
Cố Miên phủi phủi áo blouse trắng, lại ngẩng đầu nhìn mười tám cái chậu hoa không thể rơi trúng đầu mình kia: "Mọi người giải tán đi, không có gì đẹp đẽ để xem đâu."
Người đi đường xung quanh hiển nhiên đều bị mười tám cái chậu hoa vỡ vụn này dọa sợ.
Qua thật lâu, một bác trai mới rướn cổ lên tiếng: "Sao có thể bỏ qua như vậy được, đây là giết người có mưu sát đó!"
Cố Miên thở dài, nếu chuyện này mà cũng coi là mưu sát, vậy thì mỗi một ngày hắn trải qua từ khi sinh ra chính là vở kịch "Kinh Kha giết Tần" sống sờ sờ.
Tàu hỏa trật bánh, hai mươi tám chiếc ô tô đấu đuôi liên hoàn, rò rỉ khí tự nhiên, nổ khí ga, chủ nhà trọ là kẻ giết người hàng loạt…
Những chuyện này hắn đều đã trải qua rồi.
Vậy nên mười tám cái chậu hoa nhắm vào đầu hắn mà rơi xuống thật ra cũng không tính là quá đáng phải không?
Cố Miên vất vả lắm mới trấn an được những người đi đường hoảng loạn, vậy mà lúc rẽ vào góc đường lại bất ngờ bị cuộc sống ám sát thêm lần nữa.
Hắn đã quen rồi, vì hắn biết rất rõ mỗi một góc rẽ của mình đều cất giấu một sát thủ đang rình rập chờ thời cơ.
Đó là một sát thủ dài năm mét, cao một mét rưỡi, có đôi mắt to lớn, ngoại hình na ná như một chiếc xe tải nhỏ — có vẻ như nó đúng thật là một chiếc xe tải nhỏ.
Chiếc xe vuông vắn kia lao ra từ sau góc rẽ, như thể mọc mắt, cứ thế lao thẳng về phía Cố Miên mà tăng tốc như điên, không hề có ý định dừng lại.
Đèn xe màu đỏ của nó giống như đôi mắt trợn trừng giận dữ, tiếng còi xe the thé vang lên inh ỏi, như thể người tài xế đang dùng hết sức bình sinh để bấm còi.
Tới rồi, vụ ám sát bằng xe hơi.
Nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ trợn mắt hung tợn kia, nhất thời tất cả bệnh nhân cùng người nhà trên phố đều hoảng hốt chạy trốn sang hai bên, thậm chí có một người bị thương ở chân bỗng dưng khỏi hẳn bệnh, người này ném thẳng cây nạng đi, lấy khí thế nước rút marathon, liều mạng chạy về phía bồn hoa bên cạnh nhảy vào, quả có thể gọi là kỳ tích y học.
"Chạy mau, chạy mau!". Lúc này có người đã chú ý đến bác sĩ đang đứng trên quỹ đạo xe tải.
Cố Miên cũng muốn bỏ chạy.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm bị ám sát nói cho hắn biết, nếu bản thân chạy trốn trước, thì chiếc xe mất khống chế này chắc chắn cũng sẽ bẻ lái một cách khó tin ở nửa đường, tiếp tục trôi dạt về phía hắn ta.
Mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe mất khống chế kia lao về phía người bác sĩ dường như đã bị dọa cho chết đứng.
Nhưng cảnh tượng máu thịt bê bết trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Chỉ thấy vị bác sĩ này có bản lĩnh phi thường, ngay khi chiếc xe gần như sắp tông trúng, vậy mà hắn lại thi triển một loại khinh công tựa như Lăng Ba Vi Bộ — nói một cách dễ hiểu chính là nhảy về phía sau.
Nhảy một cái này của Cố Miên, khiến cho màn tiếp xúc thân mật sắp diễn ra lại biến thành sượt qua nhau trong gang tấc.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh giật mình sững sờ.
Chiếc xe hú ga lao vun vút trước mặt.
Cố Miên thở phào nhẹ nhõm rồi lại quay sang đám người đang nghển cổ tò mò bên cạnh, lặp lại câu nói quen thuộc mà hắn đã nói vô số lần trong đời: "Đi đi, có gì đâu mà xem, giải tán đi."
Lần này mọi người giải tán rất nhanh, dường như ai nấy đều ngửi thấy mùi xui xẻo trong không khí, sợ bản thân vô tình cũng bị lây vận đen nên nhanh chóng giải tán rời đi.
Lúc này chiếc xe bánh nhỏ nát bươm đã lao đi hơn mười mét mới vất vả dừng lại, một người đàn ông mập mạp lăn xuống xe, đầu đầy mồ hôi, hẳn là tài xế.
"Xin lỗi cậu nhé!", người đàn ông mập hổn hển chạy lại xin lỗi, "Chiếc xe chết tiệt này tự dưng phanh không ăn."
Rõ ràng gã mập cũng hoảng hồn không nhẹ, nhưng vẫn nhanh chóng chạy lại xem Cố Miên có bị thương hay không.
Thấy người không có gì đáng ngại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ suýt chút nữa đã bị mình tông chết.
Không ngờ, vị bác sĩ suýt chút nữa đã bỏ mạng này không hề sợ hãi chút nào, vẫn ung dung tự tại, cứ như thể chắc chắn cái xe tông vào hắn chết chắc là nó chứ không phải hắn.
Gã béo nghẹn họng.
Đây chẳng phải là bác sĩ, mà là một tên thần kinh nào đó trộm áo blouse trắng chạy ra ngoài đấy à?
Ánh mắt Cố Miên đảo quanh vẻ mặt kinh ngạc của gã béo, hắn không có ý định đòi bồi thường thiệt hại tinh thần, chỉ vỗ vỗ lên chiếc áo blouse trắng của mình: "Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây."
"Có, có chứ!", Cố Miên vừa mới xoay người thì bị gã mập túm lấy, "Cậu thật sự không định kiểm tra gì sao?"
Cố Miên lắc đầu, hoàn toàn không cần.
Nhận được câu trả lời từ chối của hắn, gã mập ngập ngừng lên tiếng: "Vậy, cậu có biết khoa thần kinh ở tòa nhà nào không? Có cô gái gọi điện thoại nói rằng bồn rửa tay trong văn phòng khoa Thần kinh bị rơi xuống, tôi tới đây để sửa bồn rửa tay."
Mặc dù suýt nữa đâm phải người nhưng ít nhất tên kia vẫn không quên nhiệm vụ.
Cố Miên dừng lại nhìn hắn: "Vừa vặn tôi dẫn anh đi."
Gã béo vội vàng trở lại xe lấy hộp đồ nghề: "Cậu quả thực là nạn nhân dễ tính nhất tôi từng gặp đấy!"
Cố Miên: "…………"
Gã mập bám theo sau Cố Miên bước vào tòa nhà nội trú số một, đi tới trước thang máy.
Gã mập mạp trông không hề yếu ớt chút nào, trong túi xách hắn ta mang là chiếc máy khoan điện tử dài khoảng một mét rưỡi, nặng ít nhất mười cân.
Tay cầm của máy khoan được bọc một tờ báo, hẳn là để giữ sạch sẽ, chẳng biết tờ báo này là từ thời nào mà đã ngả vàng.
Cố Miên mơ hồ nhìn thấy trên đó có một tiêu đề rất to–
"Một trường trung học cơ sở thuộc trường đại học xảy ra hỏa hoạn, 29 người thiệt mạng."
Lúc này thang máy đã đi xuống, Cố Miên bước vào, gã béo cũng vội vàng bước theo.
Khoa thần kinh ở tầng 18, Cố Miên giơ tay bấm nút tầng 18.
Bác sĩ và thợ sửa ống nước dường như không có gì để nói chuyện.
Không ai lên tiếng, bầu không khí trong thang máy đột nhiên trở nên kỳ quái.
Nhưng rất nhanh, Cố Miên liền phát hiện ra rằng bầu không khí này không là gì cả, bởi lẽ, điều kì quái hơn còn ở phía sau.
Một bảng điều khiển màu đen bán trong suốt đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, không phải loại hệ thống trong tiểu thuyết hay gì đó tương tự.
Bởi vì lúc này trên bảng điều khiển đang bật ra mấy dòng chữ khiến người ta khó hiểu.
【 Chào mừng đến với Trò chơi Tiến hóa Toàn cầu, trò chơi này do Trái đất khởi xướng, người chơi là toàn nhân loại 】
【 Qua kiểm tra, 99% nhân loại trên toàn cầu không đạt tiêu chuẩn sinh vật vũ trụ, trò chơi này nhằm mục đích giúp nhân loại tiến hóa thông qua trò chơi 】
【 Trái đất hiện đã trở thành một trò chơi sinh tồn quy mô lớn, trên toàn cầu sẽ tạo ra vô số quầy bán vé vào phó bản, người chơi có thể đến quầy bán vé để ghép ngẫu nhiên phó bản, hoàn thành phó bản có thể nâng cao tố chất bản thân, v.v. 】
【 Khi tổng thể tố chất của nhân loại còn lại đạt tiêu chuẩn, trò chơi này sẽ tự động đóng lại 】
【 Nhấn vào để vào trò chơi 】
Tư duy của Cố Miên đã sớm bị cuộc sống hành hạ khác xa với người thường, lúc này hắn hưng phấn hẳn lên, liếc mắt nhìn tên béo bên cạnh, quả nhiên trước mặt tên béo cũng có một bảng điều khiển.
Nhưng hình như có gì đó không giống.
Thị lực của Cố Miên rất tốt, đương nhiên là để phòng ngừa những cú đâm lén kỳ dị từ cuộc sống.
Chỉ thấy bảng điều khiển của tên béo khác hắn rất nhiều!
Phía trước 【 Nhấn vào để vào trò chơi 】 còn có mấy dòng chữ.
【 Trong phó bản, người chơi chết sẽ không thật sự chết, nhưng sẽ mất đi một số vật phẩm cá nhân, bao gồm điểm thuộc tính, v.v. 】
【 Mức độ đau đớn trong game sẽ không giảm bớt, cơ chế bảo vệ bất tỉnh vẫn tồn tại 】
Tuy chỉ nhiều hơn mấy dòng nhưng nội dung lại khác xa nhau.
"Sẽ không thật sự chết ……………"
Đây là muốn cho người chơi toàn cầu chơi game vui vẻ sao.
Đợi đã, tại sao mình lại không có mấy dòng này?
Ý là những người chơi khác chết trong phó bản đều là giả chết, còn bản thân chính là thật sự chết?
Cuộc sống vì muốn giết mình mà đã làm đến mức như vậy sao!
Hình như là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh, trên bảng điều khiển trước mặt liền làm mới hai dòng chữ.
【 Chương trình trò chơi đang được khởi động 】
【 Đang tải ………… 】
Đó là sáng sớm ngày đầu năm mới, bên cạnh tòa nhà nội trú số 1 vang lên tiếng đồ vật gì đó vỡ vụn, không nhiều không ít, vừa đúng mười tám tiếng.
Mà sau mười tám tiếng này, mọi người lại nhìn xuống mặt đất, phát hiện trên mặt đất bên cạnh tòa nhà có mười tám cái chậu hoa vỡ tan tành.
Loại vỡ nát vụn, vừa nhìn là biết rơi từ trên cao xuống.
Mà mười tám chậu hoa tan xương nát thịt này lại kỳ quái nối liền thành một đường thẳng ngoằn ngoèo, cuối đường thẳng này đứng một thanh niên mặc áo blouse trắng.
Cố Miên, nam, hai mươi hai tuổi, là bác sĩ thực tập khoa Ngoại của Bệnh viện Liên Hoa, mọi người đều thích gọi hắn là bác sĩ Cố.
Đương nhiên, hắn còn có một biệt danh nổi tiếng hơn — Thiên Sát Cô Tinh.
Cố Miên xuất thân từ cô nhi viện, cao mét tám mấy, lại sở hữu một gương mặt mà các phu nhân giàu có rất muốn bao dưỡng, lẽ ra phải là đóa hoa của Tổ quốc tương lai, nhưng đóa hoa này suýt chút nữa đã bị chính vận khí quỷ dị của mình bẻ gãy.
Tai nạn xe cộ, nổ bom, đắm tàu, ngộ độc thực phẩm… những chuyện nhỏ nhặt này hắn đều trải qua hết rồi, đương nhiên còn có những chuyện quá đáng hơn.
Ví dụ như mười tám cái chậu hoa liên tiếp nhắm vào đầu hắn rơi xuống.
Cố Miên phủi phủi áo blouse trắng, lại ngẩng đầu nhìn mười tám cái chậu hoa không thể rơi trúng đầu mình kia: "Mọi người giải tán đi, không có gì đẹp đẽ để xem đâu."
Người đi đường xung quanh hiển nhiên đều bị mười tám cái chậu hoa vỡ vụn này dọa sợ.
Qua thật lâu, một bác trai mới rướn cổ lên tiếng: "Sao có thể bỏ qua như vậy được, đây là giết người có mưu sát đó!"
Cố Miên thở dài, nếu chuyện này mà cũng coi là mưu sát, vậy thì mỗi một ngày hắn trải qua từ khi sinh ra chính là vở kịch "Kinh Kha giết Tần" sống sờ sờ.
Tàu hỏa trật bánh, hai mươi tám chiếc ô tô đấu đuôi liên hoàn, rò rỉ khí tự nhiên, nổ khí ga, chủ nhà trọ là kẻ giết người hàng loạt…
Những chuyện này hắn đều đã trải qua rồi.
Vậy nên mười tám cái chậu hoa nhắm vào đầu hắn mà rơi xuống thật ra cũng không tính là quá đáng phải không?
Cố Miên vất vả lắm mới trấn an được những người đi đường hoảng loạn, vậy mà lúc rẽ vào góc đường lại bất ngờ bị cuộc sống ám sát thêm lần nữa.
Hắn đã quen rồi, vì hắn biết rất rõ mỗi một góc rẽ của mình đều cất giấu một sát thủ đang rình rập chờ thời cơ.
Đó là một sát thủ dài năm mét, cao một mét rưỡi, có đôi mắt to lớn, ngoại hình na ná như một chiếc xe tải nhỏ — có vẻ như nó đúng thật là một chiếc xe tải nhỏ.
Chiếc xe vuông vắn kia lao ra từ sau góc rẽ, như thể mọc mắt, cứ thế lao thẳng về phía Cố Miên mà tăng tốc như điên, không hề có ý định dừng lại.
Đèn xe màu đỏ của nó giống như đôi mắt trợn trừng giận dữ, tiếng còi xe the thé vang lên inh ỏi, như thể người tài xế đang dùng hết sức bình sinh để bấm còi.
Tới rồi, vụ ám sát bằng xe hơi.
Nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ trợn mắt hung tợn kia, nhất thời tất cả bệnh nhân cùng người nhà trên phố đều hoảng hốt chạy trốn sang hai bên, thậm chí có một người bị thương ở chân bỗng dưng khỏi hẳn bệnh, người này ném thẳng cây nạng đi, lấy khí thế nước rút marathon, liều mạng chạy về phía bồn hoa bên cạnh nhảy vào, quả có thể gọi là kỳ tích y học.
"Chạy mau, chạy mau!". Lúc này có người đã chú ý đến bác sĩ đang đứng trên quỹ đạo xe tải.
Cố Miên cũng muốn bỏ chạy.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm bị ám sát nói cho hắn biết, nếu bản thân chạy trốn trước, thì chiếc xe mất khống chế này chắc chắn cũng sẽ bẻ lái một cách khó tin ở nửa đường, tiếp tục trôi dạt về phía hắn ta.
Mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe mất khống chế kia lao về phía người bác sĩ dường như đã bị dọa cho chết đứng.
Nhưng cảnh tượng máu thịt bê bết trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Chỉ thấy vị bác sĩ này có bản lĩnh phi thường, ngay khi chiếc xe gần như sắp tông trúng, vậy mà hắn lại thi triển một loại khinh công tựa như Lăng Ba Vi Bộ — nói một cách dễ hiểu chính là nhảy về phía sau.
Nhảy một cái này của Cố Miên, khiến cho màn tiếp xúc thân mật sắp diễn ra lại biến thành sượt qua nhau trong gang tấc.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh giật mình sững sờ.
Chiếc xe hú ga lao vun vút trước mặt.
Cố Miên thở phào nhẹ nhõm rồi lại quay sang đám người đang nghển cổ tò mò bên cạnh, lặp lại câu nói quen thuộc mà hắn đã nói vô số lần trong đời: "Đi đi, có gì đâu mà xem, giải tán đi."
Lần này mọi người giải tán rất nhanh, dường như ai nấy đều ngửi thấy mùi xui xẻo trong không khí, sợ bản thân vô tình cũng bị lây vận đen nên nhanh chóng giải tán rời đi.
Lúc này chiếc xe bánh nhỏ nát bươm đã lao đi hơn mười mét mới vất vả dừng lại, một người đàn ông mập mạp lăn xuống xe, đầu đầy mồ hôi, hẳn là tài xế.
"Xin lỗi cậu nhé!", người đàn ông mập hổn hển chạy lại xin lỗi, "Chiếc xe chết tiệt này tự dưng phanh không ăn."
Rõ ràng gã mập cũng hoảng hồn không nhẹ, nhưng vẫn nhanh chóng chạy lại xem Cố Miên có bị thương hay không.
Thấy người không có gì đáng ngại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ suýt chút nữa đã bị mình tông chết.
Không ngờ, vị bác sĩ suýt chút nữa đã bỏ mạng này không hề sợ hãi chút nào, vẫn ung dung tự tại, cứ như thể chắc chắn cái xe tông vào hắn chết chắc là nó chứ không phải hắn.
Gã béo nghẹn họng.
Đây chẳng phải là bác sĩ, mà là một tên thần kinh nào đó trộm áo blouse trắng chạy ra ngoài đấy à?
Ánh mắt Cố Miên đảo quanh vẻ mặt kinh ngạc của gã béo, hắn không có ý định đòi bồi thường thiệt hại tinh thần, chỉ vỗ vỗ lên chiếc áo blouse trắng của mình: "Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây."
"Có, có chứ!", Cố Miên vừa mới xoay người thì bị gã mập túm lấy, "Cậu thật sự không định kiểm tra gì sao?"
Cố Miên lắc đầu, hoàn toàn không cần.
Nhận được câu trả lời từ chối của hắn, gã mập ngập ngừng lên tiếng: "Vậy, cậu có biết khoa thần kinh ở tòa nhà nào không? Có cô gái gọi điện thoại nói rằng bồn rửa tay trong văn phòng khoa Thần kinh bị rơi xuống, tôi tới đây để sửa bồn rửa tay."
Mặc dù suýt nữa đâm phải người nhưng ít nhất tên kia vẫn không quên nhiệm vụ.
Cố Miên dừng lại nhìn hắn: "Vừa vặn tôi dẫn anh đi."
Gã béo vội vàng trở lại xe lấy hộp đồ nghề: "Cậu quả thực là nạn nhân dễ tính nhất tôi từng gặp đấy!"
Cố Miên: "…………"
Gã mập bám theo sau Cố Miên bước vào tòa nhà nội trú số một, đi tới trước thang máy.
Gã mập mạp trông không hề yếu ớt chút nào, trong túi xách hắn ta mang là chiếc máy khoan điện tử dài khoảng một mét rưỡi, nặng ít nhất mười cân.
Tay cầm của máy khoan được bọc một tờ báo, hẳn là để giữ sạch sẽ, chẳng biết tờ báo này là từ thời nào mà đã ngả vàng.
Cố Miên mơ hồ nhìn thấy trên đó có một tiêu đề rất to–
"Một trường trung học cơ sở thuộc trường đại học xảy ra hỏa hoạn, 29 người thiệt mạng."
Lúc này thang máy đã đi xuống, Cố Miên bước vào, gã béo cũng vội vàng bước theo.
Khoa thần kinh ở tầng 18, Cố Miên giơ tay bấm nút tầng 18.
Bác sĩ và thợ sửa ống nước dường như không có gì để nói chuyện.
Không ai lên tiếng, bầu không khí trong thang máy đột nhiên trở nên kỳ quái.
Nhưng rất nhanh, Cố Miên liền phát hiện ra rằng bầu không khí này không là gì cả, bởi lẽ, điều kì quái hơn còn ở phía sau.
Một bảng điều khiển màu đen bán trong suốt đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, không phải loại hệ thống trong tiểu thuyết hay gì đó tương tự.
Bởi vì lúc này trên bảng điều khiển đang bật ra mấy dòng chữ khiến người ta khó hiểu.
【 Chào mừng đến với Trò chơi Tiến hóa Toàn cầu, trò chơi này do Trái đất khởi xướng, người chơi là toàn nhân loại 】
【 Qua kiểm tra, 99% nhân loại trên toàn cầu không đạt tiêu chuẩn sinh vật vũ trụ, trò chơi này nhằm mục đích giúp nhân loại tiến hóa thông qua trò chơi 】
【 Trái đất hiện đã trở thành một trò chơi sinh tồn quy mô lớn, trên toàn cầu sẽ tạo ra vô số quầy bán vé vào phó bản, người chơi có thể đến quầy bán vé để ghép ngẫu nhiên phó bản, hoàn thành phó bản có thể nâng cao tố chất bản thân, v.v. 】
【 Khi tổng thể tố chất của nhân loại còn lại đạt tiêu chuẩn, trò chơi này sẽ tự động đóng lại 】
【 Nhấn vào để vào trò chơi 】
Tư duy của Cố Miên đã sớm bị cuộc sống hành hạ khác xa với người thường, lúc này hắn hưng phấn hẳn lên, liếc mắt nhìn tên béo bên cạnh, quả nhiên trước mặt tên béo cũng có một bảng điều khiển.
Nhưng hình như có gì đó không giống.
Thị lực của Cố Miên rất tốt, đương nhiên là để phòng ngừa những cú đâm lén kỳ dị từ cuộc sống.
Chỉ thấy bảng điều khiển của tên béo khác hắn rất nhiều!
Phía trước 【 Nhấn vào để vào trò chơi 】 còn có mấy dòng chữ.
【 Trong phó bản, người chơi chết sẽ không thật sự chết, nhưng sẽ mất đi một số vật phẩm cá nhân, bao gồm điểm thuộc tính, v.v. 】
【 Mức độ đau đớn trong game sẽ không giảm bớt, cơ chế bảo vệ bất tỉnh vẫn tồn tại 】
Tuy chỉ nhiều hơn mấy dòng nhưng nội dung lại khác xa nhau.
"Sẽ không thật sự chết ……………"
Đây là muốn cho người chơi toàn cầu chơi game vui vẻ sao.
Đợi đã, tại sao mình lại không có mấy dòng này?
Ý là những người chơi khác chết trong phó bản đều là giả chết, còn bản thân chính là thật sự chết?
Cuộc sống vì muốn giết mình mà đã làm đến mức như vậy sao!
Hình như là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất nhanh, trên bảng điều khiển trước mặt liền làm mới hai dòng chữ.
【 Chương trình trò chơi đang được khởi động 】
【 Đang tải ………… 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.