Chương 130
Thương Hải Do Lam
26/06/2023
Không đợi Kỳ Bách Trữ làm ra quyết định, trước mặt nhóm người Phiền gia căn cứ liền bị mấy tiểu phi trùng xẹt qua, nhanh như viên đạn, xuyên thấu qua cơ thể nháy mắt liền ngã xuống.
Còn có mấy người bổ nhào bên cạnh, Trình Mạch hét lớn một tiếng, nửa thân trên cấp tốc bành trướng, biến dạng, đầu người biến thành đầu sói, làn da dài ra lông màu đen, hai tay biến thành móng vuốt, một móng vuốt đánh bay một người, máu tươi vẩy ra, miệng đầy răng nanh phẫn nộ rít gào!
Quý Hủ:
- ..
Lại thật sự là lang nhân mà không phải cẩu nhân.
Trì Ánh cũng rất kinh ngạc, hắn cũng không biết chiến lực của Trình Mạch lại là hình dạng này, nhìn còn.. rất hung.
Trình Mạch toàn thân đầy nhiệt huyết, từng tế bào đều kêu gào cần chiến đấu, chém giết! Hắn cao cao nhảy lên, xông vào trong đám người, giống như sói nhập bầy dê, móng vuốt chém ra tàn ảnh không ngừng có người ngã xuống, có người cũng dị hóa như hắn, muốn dùng cứng đối cứng nhưng vẫn bị móng vuốt quật ngã.
Chỉ sau vài lần hô hấp người Phiền gia căn cứ gục một mảnh, sống chết không biết.
Phiền Tịnh bị người nâng, hận đỏ mắt:
- Ném hỏa đạn!
Kỳ Bách Trữ giận dữ:
- Phiền Tịnh! Anh dám!
Ngăn đón ở cửa căn cứ khu Đông Khẩu đòi ném hỏa đạn, căn cứ tuyệt đối khó tránh, nhiều người như vậy hao phí bao nhiêu cố gắng mới có thể vây lên xây dựng căn cứ, sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, Phiền gia đây là trực tiếp giẫm lên mặt Kỳ gia khi dễ!
Người của Phiền gia có chút chần chờ, thật sự ném hỏa đạn trước cửa căn cứ của người ta, chính là muốn tuyên chiến, chẳng lẽ Phiền Kỳ hai nhà còn muốn khai chiến? Ở trong cuối thời ai cũng gian nan sinh tồn?
- Nhị thiếu..
Có người muốn khuyên, nhưng Phiền Tịnh đã quát:
- Còn không động thủ!
Người Phiền gia cắn răng chạy về hướng xe, bọn hắn đều hiểu rõ tính tình của nhị thiếu, càng không cho hắn làm hắn càng phải làm, bọn họ căn bản không ngăn cản được.
Người Phiền gia ôm ra từng viên hắc cầu châm lửa ném tới người đang đứng trong căn cứ.
- Võng!
Kỳ Bách Trữ hét lớn.
Người căn cứ Đông Khẩu sẽ không ngồi chờ chết, đây là căn cứ bọn họ cực khổ xây dựng, tuyệt đối không thể bị huỷ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất giăng lưới tiếp lấy hỏa đạn lại đem hỏa đạn ném ngược về hướng Phiền gia.
Một túi lưới hỏa đạn bị ném ngược về, một tiếng ầm vang, giống như loại bom không đủ uy lực, đốm lửa văng khắp nơi.
Người Phiền gia không ngừng châm hỏa đạn ném vào cửa căn cứ Đông Khẩu, có chút hỏa đạn bị ném ngược trở về, nhưng cũng có hỏa đạn rơi xuống đất, nổ tung, lập tức thiêu đốt.
Người căn cứ Đông Khẩu đã lui vào trong căn cứ.
Theo hai tiếng bạo vang, hai xe hơi nước của Phiền gia thật sự bị tạc huỷ, hỏa đạn trong xe cùng bị dẫn đốt, tuôn ra ngọn lửa lớn, người Phiền gia bị tạc tổn thương không ít.
Phiền Tịnh bị lôi kéo lên xe, một mực kêu gào, không chịu rời đi.
Người căn cứ Đông Khẩu đóng cửa lại, chật vật dập lửa.
Người khu Hải Điện thờ ơ nhìn cảnh tượng này, sau đó lái xe thình thịch đột rời đi, trở về báo tin, Phiền gia cùng Kỳ gia có thể sẽ khai chiến, thế lực phân chia trong Vân Hải thị sắp sửa tẩy bài một lần nữa.
Chờ ngọn lửa dập tắt, tường vây vốn rách nát còn cháy đen một mảnh, có mặt tường bị đốt sụp đổ, lộ ra chiếc xe vây bên ngoài căn cứ. Người sống sót vẻ mặt chết lặng, tiếp tục thu thập căn cứ hỗn loạn.
Trình Mạch khôi phục lại hình người, vẻ mặt chột dạ đứng phía sau Quý Hủ, trong lòng thật bất an, liên tục nhìn qua Quý Hủ.
Kỳ Bách Trữ đi tới, vẻ mặt thật khó xem:
- Các anh không sao chứ?
- Không có việc gì, căn cứ như thế nào?
Quý Hủ cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Vẻ mặt Kỳ Bách Trữ chua xót:
- Một lần nữa quét tước sửa chữa là được, chỉ cần người không có việc gì cũng không tính là tổn thất.
Quý Hủ hỏi:
- Chuyện này cuối cùng sẽ làm sao giải quyết? Sẽ đánh căn cứ chiến sao?
- Thật không dám giấu diếm, Kỳ gia trong cuối thời tổn thất thảm trọng, Kỳ gia chúng tôi lấy châu báu lập nghiệp, tài sản dày, sau cuối thời chúng tôi cái gì cũng không phải, cũng không có sức cạnh tranh, chúng tôi nếu còn muốn phát triển thì phải tìm đường ra khác.
- Nguyên bản mời các vị đến là muốn hỏi thăm chuyện về ô tô, Vân Hải thị đang nghiên cứu nghiên phát tân tài liệu xe cải trang, nhưng kỹ thuật này chủ yếu nắm giữ trong tay Vinh thị, Vinh thị cùng Phiền gia đều nghiên cứu ô tô, trước mắt còn chưa có thành quả, Phiền gia luôn muốn vượt qua Vinh thị, kết quả các vị lái loại xe nguyên vẹn chạy tới, bọn hắn khẳng định phát điên.
- Tôi có thể hỏi thăm lai lịch của xe không? Là có thể làm cho xe vứt đi khôi phục năng lực, hay là tự chủ nghiên phát?
Quý Hủ lắc đầu:
- Tôi chỉ có mấy chiếc xe còn nguyên vẹn, không làm được loại sinh ý này.
Kỳ Bách Trữ cũng đoán được là như thế.
Còn có mấy người bổ nhào bên cạnh, Trình Mạch hét lớn một tiếng, nửa thân trên cấp tốc bành trướng, biến dạng, đầu người biến thành đầu sói, làn da dài ra lông màu đen, hai tay biến thành móng vuốt, một móng vuốt đánh bay một người, máu tươi vẩy ra, miệng đầy răng nanh phẫn nộ rít gào!
Quý Hủ:
- ..
Lại thật sự là lang nhân mà không phải cẩu nhân.
Trì Ánh cũng rất kinh ngạc, hắn cũng không biết chiến lực của Trình Mạch lại là hình dạng này, nhìn còn.. rất hung.
Trình Mạch toàn thân đầy nhiệt huyết, từng tế bào đều kêu gào cần chiến đấu, chém giết! Hắn cao cao nhảy lên, xông vào trong đám người, giống như sói nhập bầy dê, móng vuốt chém ra tàn ảnh không ngừng có người ngã xuống, có người cũng dị hóa như hắn, muốn dùng cứng đối cứng nhưng vẫn bị móng vuốt quật ngã.
Chỉ sau vài lần hô hấp người Phiền gia căn cứ gục một mảnh, sống chết không biết.
Phiền Tịnh bị người nâng, hận đỏ mắt:
- Ném hỏa đạn!
Kỳ Bách Trữ giận dữ:
- Phiền Tịnh! Anh dám!
Ngăn đón ở cửa căn cứ khu Đông Khẩu đòi ném hỏa đạn, căn cứ tuyệt đối khó tránh, nhiều người như vậy hao phí bao nhiêu cố gắng mới có thể vây lên xây dựng căn cứ, sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, Phiền gia đây là trực tiếp giẫm lên mặt Kỳ gia khi dễ!
Người của Phiền gia có chút chần chờ, thật sự ném hỏa đạn trước cửa căn cứ của người ta, chính là muốn tuyên chiến, chẳng lẽ Phiền Kỳ hai nhà còn muốn khai chiến? Ở trong cuối thời ai cũng gian nan sinh tồn?
- Nhị thiếu..
Có người muốn khuyên, nhưng Phiền Tịnh đã quát:
- Còn không động thủ!
Người Phiền gia cắn răng chạy về hướng xe, bọn hắn đều hiểu rõ tính tình của nhị thiếu, càng không cho hắn làm hắn càng phải làm, bọn họ căn bản không ngăn cản được.
Người Phiền gia ôm ra từng viên hắc cầu châm lửa ném tới người đang đứng trong căn cứ.
- Võng!
Kỳ Bách Trữ hét lớn.
Người căn cứ Đông Khẩu sẽ không ngồi chờ chết, đây là căn cứ bọn họ cực khổ xây dựng, tuyệt đối không thể bị huỷ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất giăng lưới tiếp lấy hỏa đạn lại đem hỏa đạn ném ngược về hướng Phiền gia.
Một túi lưới hỏa đạn bị ném ngược về, một tiếng ầm vang, giống như loại bom không đủ uy lực, đốm lửa văng khắp nơi.
Người Phiền gia không ngừng châm hỏa đạn ném vào cửa căn cứ Đông Khẩu, có chút hỏa đạn bị ném ngược trở về, nhưng cũng có hỏa đạn rơi xuống đất, nổ tung, lập tức thiêu đốt.
Người căn cứ Đông Khẩu đã lui vào trong căn cứ.
Theo hai tiếng bạo vang, hai xe hơi nước của Phiền gia thật sự bị tạc huỷ, hỏa đạn trong xe cùng bị dẫn đốt, tuôn ra ngọn lửa lớn, người Phiền gia bị tạc tổn thương không ít.
Phiền Tịnh bị lôi kéo lên xe, một mực kêu gào, không chịu rời đi.
Người căn cứ Đông Khẩu đóng cửa lại, chật vật dập lửa.
Người khu Hải Điện thờ ơ nhìn cảnh tượng này, sau đó lái xe thình thịch đột rời đi, trở về báo tin, Phiền gia cùng Kỳ gia có thể sẽ khai chiến, thế lực phân chia trong Vân Hải thị sắp sửa tẩy bài một lần nữa.
Chờ ngọn lửa dập tắt, tường vây vốn rách nát còn cháy đen một mảnh, có mặt tường bị đốt sụp đổ, lộ ra chiếc xe vây bên ngoài căn cứ. Người sống sót vẻ mặt chết lặng, tiếp tục thu thập căn cứ hỗn loạn.
Trình Mạch khôi phục lại hình người, vẻ mặt chột dạ đứng phía sau Quý Hủ, trong lòng thật bất an, liên tục nhìn qua Quý Hủ.
Kỳ Bách Trữ đi tới, vẻ mặt thật khó xem:
- Các anh không sao chứ?
- Không có việc gì, căn cứ như thế nào?
Quý Hủ cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Vẻ mặt Kỳ Bách Trữ chua xót:
- Một lần nữa quét tước sửa chữa là được, chỉ cần người không có việc gì cũng không tính là tổn thất.
Quý Hủ hỏi:
- Chuyện này cuối cùng sẽ làm sao giải quyết? Sẽ đánh căn cứ chiến sao?
- Thật không dám giấu diếm, Kỳ gia trong cuối thời tổn thất thảm trọng, Kỳ gia chúng tôi lấy châu báu lập nghiệp, tài sản dày, sau cuối thời chúng tôi cái gì cũng không phải, cũng không có sức cạnh tranh, chúng tôi nếu còn muốn phát triển thì phải tìm đường ra khác.
- Nguyên bản mời các vị đến là muốn hỏi thăm chuyện về ô tô, Vân Hải thị đang nghiên cứu nghiên phát tân tài liệu xe cải trang, nhưng kỹ thuật này chủ yếu nắm giữ trong tay Vinh thị, Vinh thị cùng Phiền gia đều nghiên cứu ô tô, trước mắt còn chưa có thành quả, Phiền gia luôn muốn vượt qua Vinh thị, kết quả các vị lái loại xe nguyên vẹn chạy tới, bọn hắn khẳng định phát điên.
- Tôi có thể hỏi thăm lai lịch của xe không? Là có thể làm cho xe vứt đi khôi phục năng lực, hay là tự chủ nghiên phát?
Quý Hủ lắc đầu:
- Tôi chỉ có mấy chiếc xe còn nguyên vẹn, không làm được loại sinh ý này.
Kỳ Bách Trữ cũng đoán được là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.