Chương 1529: Càng quen thuộc, càng khó chơi
Hồ Điệp Lam
19/06/2019
Hồ Quang Thiểm! Xung Phong! Đâm Xung Phong!
Quân Mạc Tiếu nối liền chuỗi kỹ năng di chuyển thành ba góc, lần lượt tấn công ba nhân vật quanh mình. Ba người đều né tránh, Quân Mạc Tiếu không đánh trúng ai. Tuy nhiên, pha di chuyển của hắn đã vẽ nên một hình tam giác trên mặt cát.
Imba thế?
Các tuyển thủ Bá Đồ nhìn thấy ba đường rãnh thì hết hồn. Thật không ngờ, Diệp Tu vừa đến đã phát hiện điểm mấu chốt.
Cát đang chảy từ trên dốc xuống, nhưng vì sao chỗ Bá Đồ dàn trận cũng trên dốc mà lại không chịu ảnh hưởng?
Khác biệt ở đâu?
Bảo Diệp Tu diễn giải chi tiết thì hắn không biết, nhưng hắn nhớ hai tay súng Bá Đồ hồi đầu có bắn vào mặt cát trên dốc. Khi đó hắn cho rằng mục đích của họ là khuấy động bão cát để che phủ hành động cả đội, nhưng giờ nhìn lại, có lẽ còn liên quan đến cát chảy nữa.
Họ xả đạn làm đồi cát thủng lỗ, cát từ trên vì thế chảy sụp xuống dưới. Tạm thời Diệp Tu chỉ có thể nghĩ ra nguyên lý này. Hắn bèn bắt chước, vạch lên mặt cát ba đường rãnh.
Ngay lập tức, ba đường rãnh bị cát lấp phẳng. Cảm giác dòng chảy dưới chân Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu liền biết mình đã đoán đúng.
Đồi cát sụp lở diện rộng, khu vực Bá Đồ náu chân chỉ là một vùng rất hẹp. Chút chiêu trò nho nhỏ là đủ cho bờ bến an toàn biến mất.
Chỗ này không thể ở lâu, người Bá Đồ còn hiểu hơn cả Diệp Tu. Họ bắt đầu rút đi, nhưng La Tháp bỗng sững người.
Đường lui của hắn bị chặn bởi Quân Mạc Tiếu rồi. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi khi trượt xuống, tên này rốt cuộc đã tính toán bao nhiêu thứ? Ngắt Ngân Quang Lạc Nhẫn để né Đại Mạc Cô Yên, vừa tấn công ba người vừa làm cát chảy, pha chọn điểm đứng cuối cùng còn kẹp góc cả La Tháp.
May sao không chỉ mình Bạch Ngôn Phi nhận ra vấn đề, đội phó Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, con người nhất quyết không bỏ lỡ dù là chuyện lớn hay nhỏ ấy, cũng lập tức phát hiện âm mưu của Diệp Tu.
Ngâm xướng Ngọn Lửa Thần Thánh!
Bạch Ngôn Phi hiểu ý, khiển La Tháp di chuyển. Quân Mạc Tiếu định cản, liền bị một ngọn lửa màu trắng bừng lên ngáng chân. Hắn vội khựng lại, nhưng chỉ tích tắc đã đủ cho La Tháp dùng Blink đào thoát.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đã rút đi từ sớm, Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ xoay nòng súng vừa lùi vừa bắn. Nhưng đó không phải mối nguy hiểm lớn nhất.
Sau lưng!
Đại Mạc Cô Yên bỗng lao thẳng tới. Di chuyển theo chiều cát chảy, tốc độ của anh tăng mạnh. Quả nhiên là sân nhà. Cùng điều kiện cát chảy, người Bá Đồ di chuyển mượt hơn hẳn Hưng Hân.
Ầm ầm ầm!
Đại Mạc Cô Yên chưa kịp tới đích, đã có tiếng nổ vang lên. Cát trước mặt anh văng tung tóe, phủ kín cả vùng trời. Tuy không tạo thành hàng rào phòng ngự, cát vẫn che khuất tầm nhìn. Bên kia tường cát là một kẻ gian xảo như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh có hổ báo đến mấy cũng không thể nhắm mắt lao qua.
Quay lưng đổi hướng!
Đại Mạc Cô Yên không đến gần tường cát để tránh Quân Mạc Tiếu thừa cơ chơi chiêu. Anh chạy theo hướng khác, đồng thời xoay góc nhìn về phía sau, phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong đang trượt xuống cồn cát. Bão cát có tác dụng với cả hai đội, Bá Đồ cũng không biết chính xác Mộc Vũ Tranh Phong đang làm gì bên trong, đến khi Đại Mạc Cô Yên nhìn thấy thì cô đã xuống được nửa cồn cát.
Đã vậy, không chỉ có mình cô.
Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu cũng cùng lúc xuất hiện.
Hào Long Phá Quân! Hàn Yên Nhu xách chiến mâu lao ra. Một luồng cát cuốn lên thành hình con rồng há miệng vồ lấy Đại Mạc Cô Yên. Cát không cản nổi lực chấn cực mạnh của Hào Long Phá Quân mà còn giúp nó tăng thêm khí thế.
Một bên là Diệp Tu núp sau cát chực chờ úp sọt, một bên là Hào Long Phá Quân dữ tợn tấn công, hai bên cùng nhau hình thành giáp công. Hóa ra vị trí đứng của Quân Mạc Tiếu không chỉ cản đường lùi của La Tháp mà còn duy trì khả năng công kích Đại Mạc Cô Yên. Bá Đồ chỉ lo giúp đỡ Bạch Ngôn Phi, không chú ý Tô Mộc Tranh đã cùng Diệp Tu nối liền liên kết, khóa góc Hàn Văn Thanh ở đầu này.
Chỉ một pha chọn điểm đứng, lại có thể cất giấu từng ấy dụng ý. Đó chính là cao thủ!
Nhưng, Hàn Văn Thanh lẽ nào không phải cao thủ?
Đã không còn đường xoay sở, vậy chỉ có thể xông thẳng vào. Việc này, chẳng phải anh thích nhất đấy sao?
Xương Cốt Sắt Thép!
Vừa di chuyển vừa bật kỹ năng Bá Thể, Đại Mạc Cô Yên tránh khỏi luồng cát bay tung tóe, tránh khỏi Hào Long Phá Quân của Hàn Yên Nhu, nhưng Quân Mạc Tiếu đang ở phía trước. Hắn đang chờ đợi anh với đòn sát thủ chăng?
Hai tay giấu trong cát vàng, mỗi tay cầm một đoạn Ô Thiên Cơ đã tách làm đôi: Hình thái tonfa.
Chiêu chụp bắt.
Hàn Văn Thanh liếc phát nhận ra ngay.
Quả nhiên, tên này biết rõ mình chỉ có thể lao vào, càng biết rõ khi lao vào, mình sẽ bật Xương Cốt Sắt Thép lấy buff Bá Thể.
Chiêu chụp bắt đè được buff Bá Thể.
Nhưng, cậu đoán được tôi, tôi cũng đoán được cậu.
Oa Tâm Cước!
Một chân xoáy lên, động tác của Đại Mạc Cô Yên nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ và một tiếng vút chứng tỏ tốc độ.
Ra sau mà tới trước.
Song, không trúng!
Né được Oa Tâm Cước nhanh kinh hồn, nghĩa là người kia đã phòng sẵn chiêu này.
Hàn Văn Thanh không chần chừ, một chân đá lên cùng lúc chân trước thu về.
Đá Xoáy!
Ống chân đạp mạnh làm cả người xoay tròn, hất lên một vốc cát lớn.
Cả người tuy xoay nhưng đầu vẫn ngang ngạnh giữ nguyên góc độ, hiển nhiên Hàn Văn Thanh đã điều chỉnh góc nhìn khi ra chiêu. Đá Xoáy có thể né, cát thì không thể.
Ào ào ào...
Cát rơi như mưa, đổ ập xuống khiến bóng người kia càng lúc càng rõ hơn trong góc nhìn của Đại Mạc Cô Yên. Nối liền cú Đá Xoáy không nhằm vào đánh trúng mục tiêu mà chỉ muốn hất tung cát vàng, anh dùng kỹ năng Phi Cước tiếp tục tấn công.
Bốp!
Sau mấy pha suy đoán thăm dò lẫn nhau, cuối cùng Đại Mạc Cô Yên đã đá trúng. Song chỉ vừa chạm chân, Hàn Văn Thanh liền biết anh đá lên Khiên Thiên Cơ chứ không phải Quân Mạc Tiếu.
Bó tay! Biết nhau quá rồi mà, Diệp Tu hiển nhiên cũng đoán được Hàn Văn Thanh sẽ tấn công ngay sau pha hất cát. Chiêu ra quá nhanh, hắn né không kịp nhưng giương ô thành khiên để đỡ thì không vấn đề.
Mượn lực nhảy lên, Ưng Đạp!
Một cách bản năng, Hàn Văn Thanh đang định thao tác, nhưng một ý nghĩ bỗng lướt qua trong đầu.
Mình càng đánh theo thói quen, Diệp Tu càng dễ đoán nhỉ? Đánh với kiểu đối thủ nhẵn mặt nhau thế này, phải chơi càng trái tay mới càng bất ngờ.
Chỉ vừa lưỡng lự một giây, Hàn Văn Thanh đã cảm thấy Đại Mạc Cô Yên hụt chân. Quân Mạc Tiếu thu Ô Thiên Cơ về rồi.
Một luồng sáng lóe lên, hắn rút kiếm dưới chuôi ô.
Hàn Văn Thanh bỗng phát hiện, Đại Mạc Cô Yên giữ nguyên tư thế Ưng Đạp giữa không trung thì khác gì trúng chiêu lơ lửng?
Đúng vậy, giây lưỡng lự thoáng qua kia đã đẩy Hàn Văn Thanh từ thế chủ động vào bị động. Nhưng anh không hốt hoảng. Trong trạng thái lơ lửng giữa trời, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên sửa thẳng cơ thể. Anh sử dụng Thiên Cân Trụy!
Có sẵn buff Xương Cốt Sắt Thép, giờ lại thêm Thiên Cân Trụy, bất kỳ chiêu tấn công nào cũng chẳng thể lay chuyển cơ thể giữa không trung của Đại Mạc Cô Yên. Hàn Văn Thanh định ăn luôn chiêu chém của Quân Mạc Tiếu, nhưng khi ánh kiếm vút xuống người, anh mới sực phát hiện có gì đó sai sai.
Sát thương không lớn, nhưng nơi nào ánh kiếm đi qua đều như xé toạc không khí. Nhát chém hàm chứa uy lực kỳ dị bị che phủ bởi cát bay, Hàn Văn Thanh không cách nào nhìn thấy cho đến khi nó đến sát người, muốn xử lý thì đã muộn.
Kỹ năng ma kiếm sĩ, Liệt Ba Trảm!
Không gian hư vô bị chém nứt vỡ, sóng ma pháp hình thành kết giới trói chặt con mồi. Đây là kỹ năng chụp bắt phá được Bá Thể nên mọi nghề thuộc hệ Kiếm, dù có phải ma kiếm sĩ hay không, đều sẽ chọn học.
Nếu đang đánh với một kiếm sĩ, Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ đề phòng kỹ năng này.
Nhưng đối thủ hiện tại của anh không phải. Hắn là Diệp Tu, là tán nhân với tiết tấu đánh cực nhanh. Hàn Văn Thanh đã tính sót.
Đây chính là điều ức chế mà tán nhân mang lại. Nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp có thể rất quen, rất hiểu Diệp Tu, nhưng chẳng ai từng đối đầu với nghề nghiệp hắn đang cầm. Tuyển thủ càng có kinh nghiệm, phản xạ vô thức sẽ càng mạnh khi gặp đối thủ cũ. Đối thủ cũ chơi nghề gì, họ có sẵn ý thức phòng bị nghề đó, nhưng mọi ý thức và kinh nghiệm là hoàn toàn vô ích với tán nhân.
Gặp Diệp Tu, não Hàn Văn Thanh sẽ khởi động ý thức xử lý dành cho pháp sư chiến đấu. Anh buộc phải bẻ thói quen nhận thức của mình, bắt mình từng giây từng phút nhớ rằng hắn không còn là Nhất Diệp Chi Thu, phải suy nghĩ sắp xếp lại combo tán nhân từ đầu. Đó là chưa kể, Ô Thiên Cơ có thể ép chiêu cho từng hình thái. Trên lý thuyết, Quân Mạc Tiếu được phép sử dụng toàn bộ kỹ năng Vinh Quang trừ đi các chiêu Chuyển nghề và Thức tỉnh. Con người không phải máy tính, não người làm sao sắp xếp tất cả combo tạo nên từ toàn bộ kỹ năng ngay trong trận?
Tán nhân vô giải.
Lỗi không ở ý thức, càng không ở kinh nghiệm. Tán nhân Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu của hôm nay đã vượt quá cực hạn con người. Dưới nhịp đánh quá nhanh, không ai có thể đoán trước tên tán nhân này sẽ dùng chiêu gì kế tiếp, kể cả những đối thủ đã hiểu rất sâu về phong cách, thói quen của Diệp Tu, bởi lượng kỹ năng là khổng lồ.
Ngược lại, sự quen thuộc bỗng trở thành chướng ngại. Càng quen thuộc càng dễ sa vào nhận định vô thức, nguồn gốc gây nên sơ hở khi gặp Quân Mạc Tiếu.
Hàn Văn Thanh cố gắng tự nhắc nhở mình rằng Diệp Tu không còn là pháp sư chiến đấu. Thế nhưng chỉ vậy thì không kháng nổi bản năng và trực giác thực chiến đã hình thành hơn tám năm qua. Khoảnh khắc nguy hiểm không cho phép con người suy nghĩ quá nhiều, trực giác sẽ nhảy ra làm chủ và rồi dẫn đến sai lầm.
"Khó xơi thật!" Nhận định từ mười năm trước đặt vào hôm nay, thậm chí còn chính xác hơn.
Xem lại chương 1072 để hiểu từ "vô giải".
Quân Mạc Tiếu nối liền chuỗi kỹ năng di chuyển thành ba góc, lần lượt tấn công ba nhân vật quanh mình. Ba người đều né tránh, Quân Mạc Tiếu không đánh trúng ai. Tuy nhiên, pha di chuyển của hắn đã vẽ nên một hình tam giác trên mặt cát.
Imba thế?
Các tuyển thủ Bá Đồ nhìn thấy ba đường rãnh thì hết hồn. Thật không ngờ, Diệp Tu vừa đến đã phát hiện điểm mấu chốt.
Cát đang chảy từ trên dốc xuống, nhưng vì sao chỗ Bá Đồ dàn trận cũng trên dốc mà lại không chịu ảnh hưởng?
Khác biệt ở đâu?
Bảo Diệp Tu diễn giải chi tiết thì hắn không biết, nhưng hắn nhớ hai tay súng Bá Đồ hồi đầu có bắn vào mặt cát trên dốc. Khi đó hắn cho rằng mục đích của họ là khuấy động bão cát để che phủ hành động cả đội, nhưng giờ nhìn lại, có lẽ còn liên quan đến cát chảy nữa.
Họ xả đạn làm đồi cát thủng lỗ, cát từ trên vì thế chảy sụp xuống dưới. Tạm thời Diệp Tu chỉ có thể nghĩ ra nguyên lý này. Hắn bèn bắt chước, vạch lên mặt cát ba đường rãnh.
Ngay lập tức, ba đường rãnh bị cát lấp phẳng. Cảm giác dòng chảy dưới chân Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu liền biết mình đã đoán đúng.
Đồi cát sụp lở diện rộng, khu vực Bá Đồ náu chân chỉ là một vùng rất hẹp. Chút chiêu trò nho nhỏ là đủ cho bờ bến an toàn biến mất.
Chỗ này không thể ở lâu, người Bá Đồ còn hiểu hơn cả Diệp Tu. Họ bắt đầu rút đi, nhưng La Tháp bỗng sững người.
Đường lui của hắn bị chặn bởi Quân Mạc Tiếu rồi. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi khi trượt xuống, tên này rốt cuộc đã tính toán bao nhiêu thứ? Ngắt Ngân Quang Lạc Nhẫn để né Đại Mạc Cô Yên, vừa tấn công ba người vừa làm cát chảy, pha chọn điểm đứng cuối cùng còn kẹp góc cả La Tháp.
May sao không chỉ mình Bạch Ngôn Phi nhận ra vấn đề, đội phó Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, con người nhất quyết không bỏ lỡ dù là chuyện lớn hay nhỏ ấy, cũng lập tức phát hiện âm mưu của Diệp Tu.
Ngâm xướng Ngọn Lửa Thần Thánh!
Bạch Ngôn Phi hiểu ý, khiển La Tháp di chuyển. Quân Mạc Tiếu định cản, liền bị một ngọn lửa màu trắng bừng lên ngáng chân. Hắn vội khựng lại, nhưng chỉ tích tắc đã đủ cho La Tháp dùng Blink đào thoát.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đã rút đi từ sớm, Bách Hoa Liễu Loạn và Âm 9 Độ xoay nòng súng vừa lùi vừa bắn. Nhưng đó không phải mối nguy hiểm lớn nhất.
Sau lưng!
Đại Mạc Cô Yên bỗng lao thẳng tới. Di chuyển theo chiều cát chảy, tốc độ của anh tăng mạnh. Quả nhiên là sân nhà. Cùng điều kiện cát chảy, người Bá Đồ di chuyển mượt hơn hẳn Hưng Hân.
Ầm ầm ầm!
Đại Mạc Cô Yên chưa kịp tới đích, đã có tiếng nổ vang lên. Cát trước mặt anh văng tung tóe, phủ kín cả vùng trời. Tuy không tạo thành hàng rào phòng ngự, cát vẫn che khuất tầm nhìn. Bên kia tường cát là một kẻ gian xảo như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh có hổ báo đến mấy cũng không thể nhắm mắt lao qua.
Quay lưng đổi hướng!
Đại Mạc Cô Yên không đến gần tường cát để tránh Quân Mạc Tiếu thừa cơ chơi chiêu. Anh chạy theo hướng khác, đồng thời xoay góc nhìn về phía sau, phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong đang trượt xuống cồn cát. Bão cát có tác dụng với cả hai đội, Bá Đồ cũng không biết chính xác Mộc Vũ Tranh Phong đang làm gì bên trong, đến khi Đại Mạc Cô Yên nhìn thấy thì cô đã xuống được nửa cồn cát.
Đã vậy, không chỉ có mình cô.
Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu cũng cùng lúc xuất hiện.
Hào Long Phá Quân! Hàn Yên Nhu xách chiến mâu lao ra. Một luồng cát cuốn lên thành hình con rồng há miệng vồ lấy Đại Mạc Cô Yên. Cát không cản nổi lực chấn cực mạnh của Hào Long Phá Quân mà còn giúp nó tăng thêm khí thế.
Một bên là Diệp Tu núp sau cát chực chờ úp sọt, một bên là Hào Long Phá Quân dữ tợn tấn công, hai bên cùng nhau hình thành giáp công. Hóa ra vị trí đứng của Quân Mạc Tiếu không chỉ cản đường lùi của La Tháp mà còn duy trì khả năng công kích Đại Mạc Cô Yên. Bá Đồ chỉ lo giúp đỡ Bạch Ngôn Phi, không chú ý Tô Mộc Tranh đã cùng Diệp Tu nối liền liên kết, khóa góc Hàn Văn Thanh ở đầu này.
Chỉ một pha chọn điểm đứng, lại có thể cất giấu từng ấy dụng ý. Đó chính là cao thủ!
Nhưng, Hàn Văn Thanh lẽ nào không phải cao thủ?
Đã không còn đường xoay sở, vậy chỉ có thể xông thẳng vào. Việc này, chẳng phải anh thích nhất đấy sao?
Xương Cốt Sắt Thép!
Vừa di chuyển vừa bật kỹ năng Bá Thể, Đại Mạc Cô Yên tránh khỏi luồng cát bay tung tóe, tránh khỏi Hào Long Phá Quân của Hàn Yên Nhu, nhưng Quân Mạc Tiếu đang ở phía trước. Hắn đang chờ đợi anh với đòn sát thủ chăng?
Hai tay giấu trong cát vàng, mỗi tay cầm một đoạn Ô Thiên Cơ đã tách làm đôi: Hình thái tonfa.
Chiêu chụp bắt.
Hàn Văn Thanh liếc phát nhận ra ngay.
Quả nhiên, tên này biết rõ mình chỉ có thể lao vào, càng biết rõ khi lao vào, mình sẽ bật Xương Cốt Sắt Thép lấy buff Bá Thể.
Chiêu chụp bắt đè được buff Bá Thể.
Nhưng, cậu đoán được tôi, tôi cũng đoán được cậu.
Oa Tâm Cước!
Một chân xoáy lên, động tác của Đại Mạc Cô Yên nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ và một tiếng vút chứng tỏ tốc độ.
Ra sau mà tới trước.
Song, không trúng!
Né được Oa Tâm Cước nhanh kinh hồn, nghĩa là người kia đã phòng sẵn chiêu này.
Hàn Văn Thanh không chần chừ, một chân đá lên cùng lúc chân trước thu về.
Đá Xoáy!
Ống chân đạp mạnh làm cả người xoay tròn, hất lên một vốc cát lớn.
Cả người tuy xoay nhưng đầu vẫn ngang ngạnh giữ nguyên góc độ, hiển nhiên Hàn Văn Thanh đã điều chỉnh góc nhìn khi ra chiêu. Đá Xoáy có thể né, cát thì không thể.
Ào ào ào...
Cát rơi như mưa, đổ ập xuống khiến bóng người kia càng lúc càng rõ hơn trong góc nhìn của Đại Mạc Cô Yên. Nối liền cú Đá Xoáy không nhằm vào đánh trúng mục tiêu mà chỉ muốn hất tung cát vàng, anh dùng kỹ năng Phi Cước tiếp tục tấn công.
Bốp!
Sau mấy pha suy đoán thăm dò lẫn nhau, cuối cùng Đại Mạc Cô Yên đã đá trúng. Song chỉ vừa chạm chân, Hàn Văn Thanh liền biết anh đá lên Khiên Thiên Cơ chứ không phải Quân Mạc Tiếu.
Bó tay! Biết nhau quá rồi mà, Diệp Tu hiển nhiên cũng đoán được Hàn Văn Thanh sẽ tấn công ngay sau pha hất cát. Chiêu ra quá nhanh, hắn né không kịp nhưng giương ô thành khiên để đỡ thì không vấn đề.
Mượn lực nhảy lên, Ưng Đạp!
Một cách bản năng, Hàn Văn Thanh đang định thao tác, nhưng một ý nghĩ bỗng lướt qua trong đầu.
Mình càng đánh theo thói quen, Diệp Tu càng dễ đoán nhỉ? Đánh với kiểu đối thủ nhẵn mặt nhau thế này, phải chơi càng trái tay mới càng bất ngờ.
Chỉ vừa lưỡng lự một giây, Hàn Văn Thanh đã cảm thấy Đại Mạc Cô Yên hụt chân. Quân Mạc Tiếu thu Ô Thiên Cơ về rồi.
Một luồng sáng lóe lên, hắn rút kiếm dưới chuôi ô.
Hàn Văn Thanh bỗng phát hiện, Đại Mạc Cô Yên giữ nguyên tư thế Ưng Đạp giữa không trung thì khác gì trúng chiêu lơ lửng?
Đúng vậy, giây lưỡng lự thoáng qua kia đã đẩy Hàn Văn Thanh từ thế chủ động vào bị động. Nhưng anh không hốt hoảng. Trong trạng thái lơ lửng giữa trời, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên sửa thẳng cơ thể. Anh sử dụng Thiên Cân Trụy!
Có sẵn buff Xương Cốt Sắt Thép, giờ lại thêm Thiên Cân Trụy, bất kỳ chiêu tấn công nào cũng chẳng thể lay chuyển cơ thể giữa không trung của Đại Mạc Cô Yên. Hàn Văn Thanh định ăn luôn chiêu chém của Quân Mạc Tiếu, nhưng khi ánh kiếm vút xuống người, anh mới sực phát hiện có gì đó sai sai.
Sát thương không lớn, nhưng nơi nào ánh kiếm đi qua đều như xé toạc không khí. Nhát chém hàm chứa uy lực kỳ dị bị che phủ bởi cát bay, Hàn Văn Thanh không cách nào nhìn thấy cho đến khi nó đến sát người, muốn xử lý thì đã muộn.
Kỹ năng ma kiếm sĩ, Liệt Ba Trảm!
Không gian hư vô bị chém nứt vỡ, sóng ma pháp hình thành kết giới trói chặt con mồi. Đây là kỹ năng chụp bắt phá được Bá Thể nên mọi nghề thuộc hệ Kiếm, dù có phải ma kiếm sĩ hay không, đều sẽ chọn học.
Nếu đang đánh với một kiếm sĩ, Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ đề phòng kỹ năng này.
Nhưng đối thủ hiện tại của anh không phải. Hắn là Diệp Tu, là tán nhân với tiết tấu đánh cực nhanh. Hàn Văn Thanh đã tính sót.
Đây chính là điều ức chế mà tán nhân mang lại. Nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp có thể rất quen, rất hiểu Diệp Tu, nhưng chẳng ai từng đối đầu với nghề nghiệp hắn đang cầm. Tuyển thủ càng có kinh nghiệm, phản xạ vô thức sẽ càng mạnh khi gặp đối thủ cũ. Đối thủ cũ chơi nghề gì, họ có sẵn ý thức phòng bị nghề đó, nhưng mọi ý thức và kinh nghiệm là hoàn toàn vô ích với tán nhân.
Gặp Diệp Tu, não Hàn Văn Thanh sẽ khởi động ý thức xử lý dành cho pháp sư chiến đấu. Anh buộc phải bẻ thói quen nhận thức của mình, bắt mình từng giây từng phút nhớ rằng hắn không còn là Nhất Diệp Chi Thu, phải suy nghĩ sắp xếp lại combo tán nhân từ đầu. Đó là chưa kể, Ô Thiên Cơ có thể ép chiêu cho từng hình thái. Trên lý thuyết, Quân Mạc Tiếu được phép sử dụng toàn bộ kỹ năng Vinh Quang trừ đi các chiêu Chuyển nghề và Thức tỉnh. Con người không phải máy tính, não người làm sao sắp xếp tất cả combo tạo nên từ toàn bộ kỹ năng ngay trong trận?
Tán nhân vô giải.
Lỗi không ở ý thức, càng không ở kinh nghiệm. Tán nhân Quân Mạc Tiếu dưới tay Diệp Tu của hôm nay đã vượt quá cực hạn con người. Dưới nhịp đánh quá nhanh, không ai có thể đoán trước tên tán nhân này sẽ dùng chiêu gì kế tiếp, kể cả những đối thủ đã hiểu rất sâu về phong cách, thói quen của Diệp Tu, bởi lượng kỹ năng là khổng lồ.
Ngược lại, sự quen thuộc bỗng trở thành chướng ngại. Càng quen thuộc càng dễ sa vào nhận định vô thức, nguồn gốc gây nên sơ hở khi gặp Quân Mạc Tiếu.
Hàn Văn Thanh cố gắng tự nhắc nhở mình rằng Diệp Tu không còn là pháp sư chiến đấu. Thế nhưng chỉ vậy thì không kháng nổi bản năng và trực giác thực chiến đã hình thành hơn tám năm qua. Khoảnh khắc nguy hiểm không cho phép con người suy nghĩ quá nhiều, trực giác sẽ nhảy ra làm chủ và rồi dẫn đến sai lầm.
"Khó xơi thật!" Nhận định từ mười năm trước đặt vào hôm nay, thậm chí còn chính xác hơn.
Xem lại chương 1072 để hiểu từ "vô giải".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.