Chương 129: Che ảnh bước
Hồ Điệp Lam
14/06/2015
Chu Diệp Bách cùng Liễu Phi đều cố gắng nhìn màn hình của Kiều Nhất Phàm, kỳ thật không chỉ riêng họ, mà lúc này Tiêu Vân cũng rất muốn nhìn, nhưng mà hắn cách Kiều Nhất Phàm khá xa, chính giữa là ba người Chu Diệp Bách, Liễu Phi và Cao Anh Kiệt, không đứng dậy thì không thể nhìn thấy được.
Tiêu Vân bình tĩnh, nhìn không thấy, hắn có thể hỏi. Người này thúc dục Kiều Nhất Phàm xông lên, vốn mang ý định thăm dò. Kiều Nhất Phàm có thể e sợ việc đối phó mấy người Quân Mạc Tiếu này không dễ dàng, hắn sao không nghĩ đến chứ.
“Như thế nào rồi?” Tiêu Vân thờ ơ hỏi.
Kết quả nghe được tiếng cười của Chu Diệp Bách và Liễu Phi.
“Nhất Phàm quá ngu ngốc.” Liễu Phi cười khanh khách, rõ ràng trong mắt cô chuyện Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm bị công kích chả là gì, nếu là cô thì có thể thoải mái thoát khỏi vòng vây, lúc này Kiều Nhất Phàm chợt luống cuống chân tay, trong nhất thời khiến cô cảm thấy bản thân mình ưu việt hơn hẳn.
“Bọn mình nhanh đi đi, để Nhất Phàm chết ở chỗ này thật, trò giễu cợt này có thể càng lớn ấy.” Chu Bách Diệp nói.
Lời nói của hai người không mấy xuôi tai, nhưng vì nói tới chuyện quan trọng nên cũng không tính quá phận. Trong game online, nói thế nào cũng chỉ là ngươi chơi bình thường, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, quả thật không nên sơ sót một cách dễ dàng như thế. Tạch sẽ càng kỳ quái hơn, cho dù đánh không nổi, sao cũng phải có biện pháp thoát thân chứ.
Có thân thiết với Kiều Nhất Phàm như Cao Anh Kiệt cũng không thể phủ nhận chuyện này, cậu đành điên cuồng bấm bàn phím, muốn lập tức đuổi tới giúp đỡ bạn tốt mình.
Nhưng kẻ thứ nhất trình diện lại là pháp sư chiến đấu Vân Tiêu của Tiêu Vân.
Tiêu Vân không vội vã tiến lên, hắn không nhìn thấy tình hình từ màn hình của Kiều Nhất Phàm như ba người kia, quan sát một hồi rồi nói sau. Nhân vật của hắn đứng bên quan sát, thật ra nhìn thấy còn toàn diện và cụ thể hơn so với Kiều Nhất Phàm đang ở góc nhìn thứ nhất.
Bốn người đang vây công nhân vật Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm, trình độ cao thấp rất rõ ràng.
Trình độ của Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn kia còn đáng nhìn, Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên thì chẳng đáng nhắc tới.
Điền Thất.
Tên này nhưng thật ra làm cho Tiêu Vân ngẩn ngơ một chút.
Không phải Trung Thảo Đường đấy chứ? Tiêu Vân chỉ bất chợt nghĩ thế trong đầu, dù thuộc Trung Thảo Đường, hắn cũng sẽ không để ý, có đắc tội thì hắn cũng giết hết.
Ánh mắt Tiêu Vân cuối cùng rơi đến trên người không hề nhúng tay vào – Quân Mạc Tiếu, đang đứng ngoài vòng chiến đấu.
Đây mới là mục đích của họ, mục tiêu chủ yếu của họ. Vừa hay bốn người kia đều đang quần nhau với Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm, đây chẳng phải cơ hội tốt ư?
Lúc đến đây, Vân Tiêu của Tiêu Vân đã thêm vào trạng thái Huyễn Văn nhờ công kích tiểu quái, pháp sư chiến đấu cấp 26, ngoại trừ Huyễn Văn không thuộc tính do Long Nha đánh ra, còn có một cái Huyễn Văn mới cấp 25: sử dụng công kích Liên Chớp sinh ra Huyễn Văn thuộc tính băng.
Sau khi Huyễn Văn thuộc tính băng xuất hiện, nhân vật gia tăng phòng ngự vật lý của bản thân, Huyễn Văn băng cấp 1 tăng 2% phòng ngự vật lý. Đối với pháp sư chiến đấu mặc giáp da phòng ngự cơ bản vốn đã không xuất sắc, thêm chút phòng ngự này cũng chẳng thể khiến người ta vui vẻ được. So sánh thử thì hiệu quả từ công kích của Huyễn Văn băng giá trị hơn nhiều.
Huyễn Văn băng đánh trúng mục tiêu sẽ gây đông cứng như khi “Long Nha” đánh trúng mục tiêu, trừ cái đó ra, Huyễn Văn băng còn gây thương tổn ma pháp thuộc tính băng, có 50% cơ hội làm mục tiêu giảm tốc độ, thời gian kéo dài ba giây. Huyễn Văn băng cấp bậc càng cao, tỷ lệ giảm tốc độ càng cao, hiệu quả càng rõ ràng.
Cấp 26 bây giờ hiển nhiên là Huyễn Văn băng cấp một, nhưng nếu đánh trúng đối thủ, hiệu quả sẽ khá rõ ràng, làm cho Bánh Bao Xâm Lấn khó tránh khỏi nỗi hoài nghi đây là “Thuốc xổ” gì đây.
Lúc này Vân Tiêu không chỉ tăng thêm trạng thái Huyễn Văn, quanh thân đã muốn vờn quanh bảy vòng Huyễn Văn thuộc tính băng, đều đánh được từ những con quái trên đường đến đây. Bảy đã là giới hạn cao nhất, mỗi cái giữ được trong 30 giây.
Lúc này vừa thấy cục diện, Tiêu Vân đã ra ngay quyết định, không để ý tới Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm mà điều khiển Vân Tiêu chạy về phía Quân Mạc Tiếu.
Ra Long Nha.
Công kích Long Nha nhanh, khoảng cách dài, có năng lực gây đông cứng, là kỹ năng mà người chơi pháp sư chiến đấu thích dùng để ra tay đầu tiên, Tiêu Vân cũng dùng chiêu này. Bước nhanh đến giết Quân Mạc Tiếu.
Bấy giờ tay Quân Mạc Tiếu cũng cầm một cây chiến mâu. Long Nha của Tiêu Vân tới, nghiêng người nhường lối, phản kích lại cũng là một chiêu Long Nha.
Vân Tiêu né tránh, nâng tay Thiên Kích.
Quân Mạc Tiếu tránh, nâng tay lên cũng là Thiên Kích.
Vân Tiêu lại tránh né, nghiêng người đâm tới một côn, định dùng Viên Vũ Côn bắt lấy.
Kết quả Quân Mạc Tiếu vẫn dùng phương thức tương tự, đánh trả lại bằng chiêu Viên Vũ Côn.
“Đệch.” Tiêu Vân có chút tức giận, cảm thấy như bị trêu đùa. Chỉ hận trong tay chính là tài khoản cấp 26, thiếu kỹ năng, bó tay bó chân. Lúc này thao tác chợt bùng nổ tốc độ tay nho nhỏ, trong trò chơi Vân Tiêu nhảy ra sau tránh thoát chiêu Viên Vũ Côn kia đồng thời dùng trường mâu đâm nhanh hai cái, tặng từng cái từng cái Liên Chớp qua đấy.
Lần này công thủ hợp thể, Quân Mạc Tiếu có phục chế thao tác của hắn, cũng không mang tính uy hiếp gì. Bởi vì hắn đã nhảy xa rồi, Quân Mạc Tiếu tránh được Liên Chớp của hắn cũng không thể dùng Liên Chớp uy hiếp hắn được.
Kết quả Quân Mạc Tiếu quả thực bắt chước dùng Liên Chớp, Tiêu Vân thầm cười tên ngốc này, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, không phải hai cái Liên Chớp đâm thẳng, là một ánh sáng hình vòng cung.
Rút Đao Trảm.
Phạm vi công kích của Rút Đao Trảm không chỉ mỗi chiều dài thân kiếm, còn bao gồm cả kiếm khí mà kiếm vạch ra, phạm vi và khoảng cách công kích đều lớn hơn Liên Chớp.
Liên Chớp đánh không trúng mục tiêu còn bị Rút Đao Trảm này chém trúng.
“Đệch” Lần này Tiêu Vân mắng ra tiếng luôn. Chiêu Rút Đao Trảm này đến quá đột ngột, hắn còn đang nhảy ra sau giữa không trung kìa, Tiêu Vân của hắn cũng không phải thích khách, không có nhảy hai lần giữa không trung, sao tránh được lần này đây?
Trúng chiêu không nói, một tiếng “Đệch” này liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cô nàng nhiều chuyện Liễu Phi kia liếc qua bên này, lập tức kêu lên: “Ý Tiêu Vân, ông cũng đến rồi à.”
Tuy bọn họ đều nhìn thấy màn hình của Kiều Nhất Phàm, nhưng ngay cả Kiều Nhất Phàm cũng không biết Tiêu Vân đã đến rồi. Cậu còn đang bị bốn người kia vây công đến loạn tay loạn chân, góc nhìn rối tung, nào quan sát được động tĩnh xung quanh chứ.
Mọi người quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Vân Tiêu bị Rút Đao Trảm đánh bay đi, vẻ mặt Tiêu Vân tối tăm.
Rơi xuống đất dùng Chịu Thân, Vân Tiêu lập tức đứng dậy.
Long Nha, Thiên Kích, Liên Chớp, Lạc Hoa, Viên Vũ….
Pháp sư chiến đấu cấp 26, cũng không phải chỉ có những chiêu đó, còn một ít công kích thường khác.
Huyễn Văn? Thật ra Vân Tiêu mang theo bảy cái lại đây, nhưng Huyễn Văn không phải muốn bắn là có thể bắn, phải trong nháy mắt đánh trúng mục tiêu tiến hành thao tác bắn Huyễn Văn ra thì nó mới có thể tự động bay tới mục tiêu. Nhưng hiện tại, Vân Tiêu đánh tới đánh lui cũng không đánh trúng Quân Mạc Tiếu, đảo mắt 30 giây trôi qua, bảy Huyễn Văn phía sau biến mất sạch sẽ, sắc mặt Tiêu Vân khó coi cứ như hình thành một cái Huyễn Văn băng vậy.
Cái acc này cấp bậc quá thấp, nói cách khác…. Tiêu Vân vừa thầm oán vừa điên cuồng gõ phím và chuột.
Hấp tấp trong lòng khiến Tiêu Vân rốt cuộc để lộ sơ hở, nào ngờ bị một cái Long Nha của Quân Mạc Tiếu đánh trúng.
Tiêu Vân thầm kêu không ổn, Vân Tiêu của hắn cũng đã bị đông cứng. Quân Mạc Tiếu ra Thiên Kích đâm tới, Vân Tiêu bị quăng lên không.
Tiêu Vân vội vàng điều chỉnh góc nhìn.
Người chơi không phải NPC. Rất nhiều NPC bị quăng lên không chỉ phải chịu ngược đãi, không có thủ đoạn thoát thân nào hết. Nhưng người chơi ở trên không vẫn có thể thao tác như cũ, thao tác thích hợp, dựa vào công kích thường cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh bị treo lơ lửng. Nhưng mặc kệ thế nào, sau khi thoát khỏi tình thế bị treo lơ lửng cũng rơi xuống thế yếu rồi, muốn thoát khốn cảnh, thao tác cũng tăng nhiều khó khăn.
Với tuyển thủ chuyên nghiệp, đây đều là những chuyện bắt buộc đã được tăng cường luyện tập qua. Ai cũng không thể cam đoan mình sẽ không bị treo lơ lửng khi đang PK, cho nên phải luyện tập kỹ xảo và phương pháp để đối phó với việc sau khi bị treo xong.
Kiến thức cơ bản này Tiêu Vân cũng có, góc nhìn xoay chuyển khi đang bị treo lơ lững vẫn rất ổn định, nhưng lại không nhìn thấy Quân Mạc Tiếu.
Tiêu Vân ngẩn ra.
Có mánh khóe thoát khỏi việc bị treo, đương nhiên cũng phải có mánh khóe hữu hiệu lợi dụng việc bị treo chứ. Bị treo có thể thao tác, nhưng thao tác bị hạn chế cực kỳ, nếu nói theo góc nhìn thì góc độ cũng có hạn đấy, bạn muốn xoay góc nhìn 720 độ khi bị treo lơ lửng ư? Vậy thân thể của bạn cũng phải biến thành con quay, thiếu điều kêu người đến xoay giúp là đủ.
Lúc này Tiêu Vân chuyển góc nhìn, lại không thấy Quân Mạc Tiếu, nhất thời biết Quân Mạc Tiếu đã đi vào góc chết của góc nhìn lơ lửng. Quân Mạc Tiếu ở ngay cạnh hắn, chẳng qua, góc nhìn của hắn không nhìn thấy.
Chỉ có kinh nghiệm phong phú và sức phán đoán chuẩn xác mới có thể làm được điều này.
Muốn đối phó cũng cần phải có kinh nghiệm phong phú và sức phán đoán tương đương mới được.
Nháy mắt Tiêu Vân cũng chột dạ. Góc chết khi hắn đang bị treo lơ lửng nằm ở đâu? Bất chợt hắn đếm không hết. Hắn không thể đoán ra được, chỉ có thể mờ mịt tung đại một kích, sau đó âm thầm cầu nguyện.
Công kích thất bại, lời cầu nguyện của Tiêu Vân không có bất kỳ tác dụng nào.
Sau đó hắn liền bị công kích, hắn thậm chí không biết mình trúng phải kỹ năng gì, bởi vì đối thủ vẫn không hề hiện thân, đối thủ vẫn nằm trong góc chết của góc nhìn lơ lửng. Tiêu Vân xoay tới xoay lui, chuyển góc nhìn muốn ói cả ra, kết quả nhìn thấy trừ bỏ bầu trời chính là mặt đất. Đa phần chỉ thoáng thấy được chiếc Áo Choàng Hấp Huyết màu đỏ sậm phía sau Quân Mạc Tiếu, nhưng chờ Tiêu Vân đánh đến nơi mình đoán được thì đã hụt mất rồi.
Cao Anh Kiệt cuối cùng cũng chạy tới, đang chuẩn bị cứu bạn thân, kết quả một màn trước mắt khiến cậu ta trợn mắt há mồm.
Vân Tiêu ở trên không quay cuồng, cứ như một đám mây muốn bay lên trời thật ấy.
Cao Anh Kiệt nhìn ra được Tiêu Vân đang giãy dụa, cũng nhìn ra được cách di chuyển đầy hoa lệ của Quân Mạc Tiếu. Cậu đương nhiên hiểu được mục đích của việc di chuyển này là gì, ở trong Vinh Quang, loại này thậm chí có cả tên riêng: Che Ảnh Bước.
Bạn biết đối thủ ở ngay bên cạnh mình, nhưng bạn vĩnh viễn không nhìn thấy được hắn. Hiệu quả mà Che Ảnh Bước theo đuổi chính là như thế.
Nhưng với cao thủ, không nhìn thấy vị trí của bạn, nhưng dựa vào kinh nghiệm và sức phán đoán là có thể đoán được vị trí của bạn ngay, chỉ cần loại bỏ được trạng thái bị treo lơ lửng này, Che Ảnh Bước sẽ không tồn tại nữa.
Đây là cuộc so đấu kinh nghiệm và sức phán đoán. Mà lúc này Vân Tiêu bị ném lên không căn bản đã khoanh tay bó chân, chênh lệch kinh nghiệm và sức phán đoán của hai bên quá rõ ràng.
Cao Anh Kiệt vụng trộm nhìn thoáng qua Tiêu Vân.
Trong mắt Tiêu Vân phun lửa, phát điên giày vò phím và chuột của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.