Chương 428: Đập bảng hiệu
Hồ Điệp Lam
17/12/2015
“Hai anh còn cần gì nữa?” Đường Nhu mở miệng hỏi.
Một người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình của Đường Nhu, bèn cười cười hỏi: “Người đẹp em cũng chơi Vinh Quang à?”
“Ừm”
“Tiệm net bên này không biết có cao thủ nào không ta?” Người này hỏi tiếp
“Cao thủ Vinh Quang?” Đường Nhu khẽ giật mình.
“Đúng rồi!”
“Như thế nào mới được xem là cao thủ?” Đường Nhu hỏi.
“Chuyện này… sợ là phải pk cùng nhau mới biết được.” Người này cười nói.
“PK với ai? Anh sao?” Đường Nhu hỏi.
“Hai người bọn tôi, ai cũng được mà!”
“Các anh là?”
“Từ tiệm net Hồng Thái đến.” Đối phương trả lời.
“À, tôi hiểu rồi”. Đường Nhu khẽ gật đầu. Tuy cô tiếp xúc với Vinh Quang chưa lâu, nhưng những ngày làm ở Hưng Hân không ngắn, chuyện này nọ của tiệm cô vẫn biết rõ.
Vinh Quang hiện là trò chơi vô cùng hot trên thị trường, bất kể tiệm net nào cũng hơn non nửa khách chơi Vinh Quang. Mỗi tiệm net đều muốn dựa vào Vinh Quang thực hiện một số hoạt động nhằm lôi kéo người chơi tăng thêm thu nhập, ví dụ như tổ chức một vài trận esport, hoặc truyền hình trực tiếp giải Liên minh Chuyên nghiệp như Trần Quả cũng là một cách hay để lôi kéo game thủ Vinh Quang.
Làm cách này có thể tạo ra được lượng khách quen biết cố định hàng ngày lên chơi game, tự nhiên sẽ sinh ra tính trung thành khó đổi với tiệm net “quen”. Giống như chiến đội trong giải chuyên nghiệp, công hội trong trò chơi, giữa các tiệm net Vinh Quang cũng chia thành phe phái. Mà trong quá trình cạnh tranh kinh doanh, các tiệm net cũng cố tình dắt những game thủ chơi Vinh Quang giữa các tiệm so đấu với nhau, tất nhiên là chiến trong game thôi.
Mà hai người này trực tiếp đến tận cửa, thông báo là người của tiệm net bên kia, việc đầu tiên lại hỏi có cao thủ Vinh Quang không, loại chuyện này, ngay khi chưa chơi Vinh Quang, Đường Nhu cũng đã chứng kiến không ít lần. Trần Quả và những người chơi Vinh Quang trong tiệm thường gọi đây là đập bảng hiệu.
Kiểu đập bảng hiệu này thường là do người chơi muốn gây sóng gió, nở mày nở mặt trong một phạm vi nhỏ. Tuy nhiên, cũng không ít các ông chủ tiệm net đứng sau tài trợ giật dây. Ai cũng không biết mấy trận này trợ giúp thế nào cho doanh thu của tiệm, nói chung, cứ thấy đẳng cấp Vinh Quang của tiệm mình cao hơn người ta, có vẻ như chèn ép được đám cạnh tranh, bỗng cảm thấy sướng tợn.
Đường Nhu biết tiệm net Hồng Thái mà hai người nhắc, nó nằm gần Hưng Hân, cũng là một tiệm có quy mô khá lớn. Chủ tiệm có quen biết với Trần Quả, Đường Nhu cũng từng gặp qua. Nhìn là biết ngay tên này vô cùng hâm mộ và ghen tị với vị trí địa lý của Hưng Hân.
Đối diện câu lạc bộ Gia Thế, vị trí này có một lực hấp dẫn khó hiểu với mỗi game thủ Vinh Quang. Ông chủ tiệm Hồng Thái không đoạt được vị trí của Hưng Hân, nên một mực nghĩ cách vượt qua trình độ Vinh Quang nhằm áp đảo tiệm net Hưng Hân, làm cho người xung quanh biết rõ cái tiệm nát nằm đối diện Gia Thế hơi bị cùi.
Chỉ thương cho gã ta tranh đấu bao năm vẫn không được như ý. Cách điều hành tiệm net của Trần Quả hấp dẫn được không ít fan Gia Thế. Những người đã là fan chiến đội, chắc chắn đều là fan vô cùng trung thành với Vinh Quang, trình độ cũng không tệ. Tuy nhiên, tiệm net Hưng Hân cũng chưa xuất hiện loại cao thủ nổi bật kiểu “vua một núi”, mà bên kia cũng vậy. Tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu dám đến tận cửa đòi đập bảng hiệu, chẳng khác đi làm trò cười.
Vì thế, tiệm net Hồng Thái tuy cạnh trạnh nhưng chưa từng dùng biện pháp cấp tốc như đập bảng hiệu. Từ trước tới giờ, bên kia thường chỉ khiêu chiến vài trận đấu với Hưng Hân, vừa là cá nhân vừa là KOF vừa là đấu đội, quy phạm vô cùng. Kết quả là đấu đi đấu lại vài năm, không ai áp đảo được ai. Nhưng dựa theo cách tính điểm của giới chuyên nghiệp, Hưng Hân bên này nhỉnh hơn chút, ông chủ Hồng Thái vẫn canh cánh điều này trong lòng.
Vậy mà hôm nay, bên Hồng Thái lại phái người đến đập bảng hiệu, đây là lần đầu tiên.
Phương pháp đập bảng hiệu này chính là một con dao hai lưỡi. Đập thắng rồi thì vinh quang vô hạn, thua bị đuổi về thì xác định mất mặt. Cho nên, dám đến nhà người ta đập bảng hiệu, nếu không phải loại người quá tự đại thì chắc hẳn phải thực sự có tài. Đường Nhu đang đánh giá cả hai thì chợt nghe tiếng người cười nói: “Ha ha, chị chủ Trần của mấy đứa đâu, sao không thấy có mặt?”
Đường Nhu quay đầu lại, nhận ra người tiến vào chính là ông chủ tiệmnet Hồng Thái kia.
“Ông chủ Mã, hôm nay rỗi rãi thế!” Đường Nhu cũng chào một tiếng. Ông chủ này họ Mã tên Thẩm Nghị, cũng là fan cuồng Vinh Quang như Trần Quả. Cả hai tiệm net ganh đua nhau, làm người ta không rõ hai nhà rốt cuộc cạnh tranh nhau chuyện làm ăn hay hai em fan đang đọ độ cuồng Vinh Quang.
“Ơ, là tiểu Đường à? Bà Trần đâu rồi?” Mã Thẩm Nghị cố ý lớn tiếng nói, cũng cố ý gọi thành bà Trần. Phụ nữ luôn để ý tuổi tác, khói lửa châm chích giữa Mã Thẩm Nghị và Trần Quả đã lan tràn đến mọi mặt.
“Chị ấy ở trên lầu, ông có cần gọi giúp không?” Đường Nhu nói.
“Gọi, đương nhiên phải gọi chứ! Mau gọi bà ấy xuống xem kịch vui”. Tâm tình Mã Thẩm Nghị hôm hay phải nói là vô cùng tốt.
“Ông chờ một lát”. Đường Nhu cười cười. Đích thân ông chủ đến đập bảng hiệu, chứng tỏ gã ta đến với thái độ rất tự tin. Đường Nhu biết Trần Quả để ý chuyện này lắm, nhưng Đường Nhu chẳng lo lắng chi. Trong tiệmđang có một vị đại thần ngồi sẵn đấy! Mấy cao thủ mà Mã Thẩm Nghị quen biết có lợi hại hơn Diệp Tu không? Nhân vật có thể khiêu chiến cùng đẳng cấp với Diệp Tu không thể nào đứng bình yên ở đây đâu, đảm bảo vừa vào cửa đã trở thành tâm điểm cho người ta ùn ùn vây xem rồi. Đám đó toàn là đại thần trong Liên minh Chuyên nghiệp thôi.
Trên lầu, Trần Quả và Diệp Tu vừa vào game chưa lâu đã nhận được tin Mã Thẩm Nghị dẫn người tới đập bảng hiệu của Đường Nhu, bèn vui vẻ đi ra.
Nếu là trước đây, nghe gã ta tự mình mang người tới đập bảng hiệu, Trần Quả chắc hẳn sẽ khẩn trương, hiện tại có đại thần như Diệp Tu trấn tiệm, đối phương dù mạnh mấy cũng mạnh được bao nhiêu?
“Chị cười cái gì?” Trần Quả tự nhiên cười ra tiếng khiến Diệp Tu kinh ngạc.
“Có người đến đập bảng hiệu” Trần Quả nói.
“Ừm?”
“Đến dưới lầu rồi.” Trần Quả nói.
“À, chị nói tiệm net à!” Với kinh nghiệm của Diệp Tu trong Vinh Quang, đúng là chuyện gì cũng từng chứng kiến. Đập bảng hiệu tiệm net không phải chuyện quá lạ lẫm, mà hắn cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Trần Quả cười. Có mình ở đây, người đến đập Hưng Hân tất phải đập trúng sắt rồi.
“Theo chị xuống đi?” Trần Quả nói xong, bày tỏ rõ ý trực tiếp mang bom nguyên tử xuống, chả cần giấu diếm chi. Cô muốn xem thử vẻ mặt bại trận của hai cao thủ được Mã Thẩm Nghị tin tưởng mang đến đập bảng hiệu sẽ ra sao.
“Đập bảng hiệu à… Tui đến đây hơn hai tháng rồi mà chưa từng thấy, là ai vậy?” Diệp Tu tò mò.
“Cũng là người quen cũ, bình thường cậu ra ngoài mua thuốc, nếu như đi xa một chút có lẽ sẽ thấy. Ở khúc ngoặt bên góc phố đối diện, có một tiệm net tên là Hồng Thái, biết không?” Trần Quả nói.
Diệp Tu bất đắc dĩ: “Đương nhiên là biết, tui mới làm ở đâyhai tháng, nhưng đã sống ở khu này nhiều năm rồi, cũng quen thuộc giống chị thôi.”
“Ai da, chị quên mất.” Trần Quả nói. “Đúng là tiệm net đó, đến đây đập bảng hiệu rồi, thật không hiểu gã nhặt được cao thủ gì mà dám ăn tim gấu gan báo đến đây.”
“Trước kia đã tới rồi à?”
“Không, trước kia chỉ tổ chức thi đấu giữa hai bên” Trần Quả nói.
“Thế à… Vậy… Không chừng có chỗ nào đặc sắc đây.” Diệp Tu nói.
Dưới lầu, Đường Nhu nhắn tin xong, đợi một lúc lâu không thấy người nhắn lại, cũng không thấy Trần Quả đi xuống, liền cảm thấy khó hiểu. Mã Thẩm Nghị không vội, trông cứ như đã biết trước rồi, cười hắc hắc: “Chuyện gì thế? Bà Trần nghe anh tự mình đến nên sợ sao?”
“Đúng vậy, tôi sợ quá trời luôn!” Tiếng Trần Quả vang lên nối tiếp lời nói của Mã Thẩm Nghị, cô đang đi xuống từ lầu trên.
“Bà Trần!” Mã Thẩm Nghị lập tức chào hỏi. “Đã lâu không gặp rồi, thêm tuổi mới vẫn khỏe chứ? Ai dô, thoáng chốc đã qua năm, bà lại già thêm một tuổi, qua mấy năm nữa đã là phụ nữ 30 rồi, thế có bạn trai chưa? Muốn anh giới thiệu vài người không?”
Mã Thẩm Nghị vừa mở miệng liền chế giễu, tuy vậy, đây chỉ là chuyện bình thường giữa gã và Trần Quả. Tựa như sức kháng cự Diệp Tu của Trần Quả có thể đề cao được, qua nhiều năm gây chiến cùng Mã Thẩm Nghị, sức miễn dịch của Trần Quả đã mạnh mẽ mười phần, cô không còn tức tối với những lời rác rưởi ấy.
“Thật là chẳng có gì mới mẻ cả, anh cũng không xem mấy lời thoại ấy mình dùng mấy năm rồi?” Không tức là một chuyện, phản kích lại vẫn là chuyện tất yếu.
“Ha ha, chẳng phải hôm nay tui vừa nghĩ ra ý mới rồi đấy thôi? Đập bảng hiệu, có thích không?” Mã Thẩm Nghị cười, cố ý rống mạnh hai chữ đập bảng hiệu đến mức người trên lầu hai cũng có thể nghe thấy. Trong tiệm có rất nhiều người chơi Vinh Quang, dù đeo tai nghe vẫn bị kinh động.
Ai thường vào tiệm net lại chẳng biết “đập bảng hiệu” là gì, vừa nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn quanh. Trông thấy tên Mã Thẩm Nghị cực kỳ hung tợn đứng ở cửa, mọi người chợt thấy phản cảm trước, tức thì mong cái chuyện đập bảng hiệu này trở thành trò hề.
“Ông muốn đập thế nào?” Trần Quả bình tĩnh hỏi.
“Đơn giản thôi, chỉ cần có người đánh bại được hai cậunày, tụi tui lập tức rời đi ngay”. Mã Thẩm Nghị lại nói to lên.
Dứt lời, cả tiệm net ồ lên một tiếng. Đập bảng hiệu là đập bảng hiệu, nhưng cũng gồm nhiều cách. Thường thìhẹn nhau đấu mấy trận, đánh xong mới phân thắng bại. Tên này lại bảo muốn đọ hết Hưng Hân, đồng nghĩa với việc thực lực của hai người kia gần như áp đảo tất cả. Vậy nên cả hai mới có thể chiến đấu với từng người trong một tiệm net đông như thế.
“Lập tức rời đi ư? Giữa tụi mình chưa từng có chuyện muốn đến thì đến, muốn đi thì đi dễ dàng vậy đâu nhỉ?” Trần Quả chỉ đáp.
“A? Vậy hôm nay bà chị muốn cược gì nào?” Mã Thẩm Nghị hỏi.
Một người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình của Đường Nhu, bèn cười cười hỏi: “Người đẹp em cũng chơi Vinh Quang à?”
“Ừm”
“Tiệm net bên này không biết có cao thủ nào không ta?” Người này hỏi tiếp
“Cao thủ Vinh Quang?” Đường Nhu khẽ giật mình.
“Đúng rồi!”
“Như thế nào mới được xem là cao thủ?” Đường Nhu hỏi.
“Chuyện này… sợ là phải pk cùng nhau mới biết được.” Người này cười nói.
“PK với ai? Anh sao?” Đường Nhu hỏi.
“Hai người bọn tôi, ai cũng được mà!”
“Các anh là?”
“Từ tiệm net Hồng Thái đến.” Đối phương trả lời.
“À, tôi hiểu rồi”. Đường Nhu khẽ gật đầu. Tuy cô tiếp xúc với Vinh Quang chưa lâu, nhưng những ngày làm ở Hưng Hân không ngắn, chuyện này nọ của tiệm cô vẫn biết rõ.
Vinh Quang hiện là trò chơi vô cùng hot trên thị trường, bất kể tiệm net nào cũng hơn non nửa khách chơi Vinh Quang. Mỗi tiệm net đều muốn dựa vào Vinh Quang thực hiện một số hoạt động nhằm lôi kéo người chơi tăng thêm thu nhập, ví dụ như tổ chức một vài trận esport, hoặc truyền hình trực tiếp giải Liên minh Chuyên nghiệp như Trần Quả cũng là một cách hay để lôi kéo game thủ Vinh Quang.
Làm cách này có thể tạo ra được lượng khách quen biết cố định hàng ngày lên chơi game, tự nhiên sẽ sinh ra tính trung thành khó đổi với tiệm net “quen”. Giống như chiến đội trong giải chuyên nghiệp, công hội trong trò chơi, giữa các tiệm net Vinh Quang cũng chia thành phe phái. Mà trong quá trình cạnh tranh kinh doanh, các tiệm net cũng cố tình dắt những game thủ chơi Vinh Quang giữa các tiệm so đấu với nhau, tất nhiên là chiến trong game thôi.
Mà hai người này trực tiếp đến tận cửa, thông báo là người của tiệm net bên kia, việc đầu tiên lại hỏi có cao thủ Vinh Quang không, loại chuyện này, ngay khi chưa chơi Vinh Quang, Đường Nhu cũng đã chứng kiến không ít lần. Trần Quả và những người chơi Vinh Quang trong tiệm thường gọi đây là đập bảng hiệu.
Kiểu đập bảng hiệu này thường là do người chơi muốn gây sóng gió, nở mày nở mặt trong một phạm vi nhỏ. Tuy nhiên, cũng không ít các ông chủ tiệm net đứng sau tài trợ giật dây. Ai cũng không biết mấy trận này trợ giúp thế nào cho doanh thu của tiệm, nói chung, cứ thấy đẳng cấp Vinh Quang của tiệm mình cao hơn người ta, có vẻ như chèn ép được đám cạnh tranh, bỗng cảm thấy sướng tợn.
Đường Nhu biết tiệm net Hồng Thái mà hai người nhắc, nó nằm gần Hưng Hân, cũng là một tiệm có quy mô khá lớn. Chủ tiệm có quen biết với Trần Quả, Đường Nhu cũng từng gặp qua. Nhìn là biết ngay tên này vô cùng hâm mộ và ghen tị với vị trí địa lý của Hưng Hân.
Đối diện câu lạc bộ Gia Thế, vị trí này có một lực hấp dẫn khó hiểu với mỗi game thủ Vinh Quang. Ông chủ tiệm Hồng Thái không đoạt được vị trí của Hưng Hân, nên một mực nghĩ cách vượt qua trình độ Vinh Quang nhằm áp đảo tiệm net Hưng Hân, làm cho người xung quanh biết rõ cái tiệm nát nằm đối diện Gia Thế hơi bị cùi.
Chỉ thương cho gã ta tranh đấu bao năm vẫn không được như ý. Cách điều hành tiệm net của Trần Quả hấp dẫn được không ít fan Gia Thế. Những người đã là fan chiến đội, chắc chắn đều là fan vô cùng trung thành với Vinh Quang, trình độ cũng không tệ. Tuy nhiên, tiệm net Hưng Hân cũng chưa xuất hiện loại cao thủ nổi bật kiểu “vua một núi”, mà bên kia cũng vậy. Tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nếu dám đến tận cửa đòi đập bảng hiệu, chẳng khác đi làm trò cười.
Vì thế, tiệm net Hồng Thái tuy cạnh trạnh nhưng chưa từng dùng biện pháp cấp tốc như đập bảng hiệu. Từ trước tới giờ, bên kia thường chỉ khiêu chiến vài trận đấu với Hưng Hân, vừa là cá nhân vừa là KOF vừa là đấu đội, quy phạm vô cùng. Kết quả là đấu đi đấu lại vài năm, không ai áp đảo được ai. Nhưng dựa theo cách tính điểm của giới chuyên nghiệp, Hưng Hân bên này nhỉnh hơn chút, ông chủ Hồng Thái vẫn canh cánh điều này trong lòng.
Vậy mà hôm nay, bên Hồng Thái lại phái người đến đập bảng hiệu, đây là lần đầu tiên.
Phương pháp đập bảng hiệu này chính là một con dao hai lưỡi. Đập thắng rồi thì vinh quang vô hạn, thua bị đuổi về thì xác định mất mặt. Cho nên, dám đến nhà người ta đập bảng hiệu, nếu không phải loại người quá tự đại thì chắc hẳn phải thực sự có tài. Đường Nhu đang đánh giá cả hai thì chợt nghe tiếng người cười nói: “Ha ha, chị chủ Trần của mấy đứa đâu, sao không thấy có mặt?”
Đường Nhu quay đầu lại, nhận ra người tiến vào chính là ông chủ tiệmnet Hồng Thái kia.
“Ông chủ Mã, hôm nay rỗi rãi thế!” Đường Nhu cũng chào một tiếng. Ông chủ này họ Mã tên Thẩm Nghị, cũng là fan cuồng Vinh Quang như Trần Quả. Cả hai tiệm net ganh đua nhau, làm người ta không rõ hai nhà rốt cuộc cạnh tranh nhau chuyện làm ăn hay hai em fan đang đọ độ cuồng Vinh Quang.
“Ơ, là tiểu Đường à? Bà Trần đâu rồi?” Mã Thẩm Nghị cố ý lớn tiếng nói, cũng cố ý gọi thành bà Trần. Phụ nữ luôn để ý tuổi tác, khói lửa châm chích giữa Mã Thẩm Nghị và Trần Quả đã lan tràn đến mọi mặt.
“Chị ấy ở trên lầu, ông có cần gọi giúp không?” Đường Nhu nói.
“Gọi, đương nhiên phải gọi chứ! Mau gọi bà ấy xuống xem kịch vui”. Tâm tình Mã Thẩm Nghị hôm hay phải nói là vô cùng tốt.
“Ông chờ một lát”. Đường Nhu cười cười. Đích thân ông chủ đến đập bảng hiệu, chứng tỏ gã ta đến với thái độ rất tự tin. Đường Nhu biết Trần Quả để ý chuyện này lắm, nhưng Đường Nhu chẳng lo lắng chi. Trong tiệmđang có một vị đại thần ngồi sẵn đấy! Mấy cao thủ mà Mã Thẩm Nghị quen biết có lợi hại hơn Diệp Tu không? Nhân vật có thể khiêu chiến cùng đẳng cấp với Diệp Tu không thể nào đứng bình yên ở đây đâu, đảm bảo vừa vào cửa đã trở thành tâm điểm cho người ta ùn ùn vây xem rồi. Đám đó toàn là đại thần trong Liên minh Chuyên nghiệp thôi.
Trên lầu, Trần Quả và Diệp Tu vừa vào game chưa lâu đã nhận được tin Mã Thẩm Nghị dẫn người tới đập bảng hiệu của Đường Nhu, bèn vui vẻ đi ra.
Nếu là trước đây, nghe gã ta tự mình mang người tới đập bảng hiệu, Trần Quả chắc hẳn sẽ khẩn trương, hiện tại có đại thần như Diệp Tu trấn tiệm, đối phương dù mạnh mấy cũng mạnh được bao nhiêu?
“Chị cười cái gì?” Trần Quả tự nhiên cười ra tiếng khiến Diệp Tu kinh ngạc.
“Có người đến đập bảng hiệu” Trần Quả nói.
“Ừm?”
“Đến dưới lầu rồi.” Trần Quả nói.
“À, chị nói tiệm net à!” Với kinh nghiệm của Diệp Tu trong Vinh Quang, đúng là chuyện gì cũng từng chứng kiến. Đập bảng hiệu tiệm net không phải chuyện quá lạ lẫm, mà hắn cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Trần Quả cười. Có mình ở đây, người đến đập Hưng Hân tất phải đập trúng sắt rồi.
“Theo chị xuống đi?” Trần Quả nói xong, bày tỏ rõ ý trực tiếp mang bom nguyên tử xuống, chả cần giấu diếm chi. Cô muốn xem thử vẻ mặt bại trận của hai cao thủ được Mã Thẩm Nghị tin tưởng mang đến đập bảng hiệu sẽ ra sao.
“Đập bảng hiệu à… Tui đến đây hơn hai tháng rồi mà chưa từng thấy, là ai vậy?” Diệp Tu tò mò.
“Cũng là người quen cũ, bình thường cậu ra ngoài mua thuốc, nếu như đi xa một chút có lẽ sẽ thấy. Ở khúc ngoặt bên góc phố đối diện, có một tiệm net tên là Hồng Thái, biết không?” Trần Quả nói.
Diệp Tu bất đắc dĩ: “Đương nhiên là biết, tui mới làm ở đâyhai tháng, nhưng đã sống ở khu này nhiều năm rồi, cũng quen thuộc giống chị thôi.”
“Ai da, chị quên mất.” Trần Quả nói. “Đúng là tiệm net đó, đến đây đập bảng hiệu rồi, thật không hiểu gã nhặt được cao thủ gì mà dám ăn tim gấu gan báo đến đây.”
“Trước kia đã tới rồi à?”
“Không, trước kia chỉ tổ chức thi đấu giữa hai bên” Trần Quả nói.
“Thế à… Vậy… Không chừng có chỗ nào đặc sắc đây.” Diệp Tu nói.
Dưới lầu, Đường Nhu nhắn tin xong, đợi một lúc lâu không thấy người nhắn lại, cũng không thấy Trần Quả đi xuống, liền cảm thấy khó hiểu. Mã Thẩm Nghị không vội, trông cứ như đã biết trước rồi, cười hắc hắc: “Chuyện gì thế? Bà Trần nghe anh tự mình đến nên sợ sao?”
“Đúng vậy, tôi sợ quá trời luôn!” Tiếng Trần Quả vang lên nối tiếp lời nói của Mã Thẩm Nghị, cô đang đi xuống từ lầu trên.
“Bà Trần!” Mã Thẩm Nghị lập tức chào hỏi. “Đã lâu không gặp rồi, thêm tuổi mới vẫn khỏe chứ? Ai dô, thoáng chốc đã qua năm, bà lại già thêm một tuổi, qua mấy năm nữa đã là phụ nữ 30 rồi, thế có bạn trai chưa? Muốn anh giới thiệu vài người không?”
Mã Thẩm Nghị vừa mở miệng liền chế giễu, tuy vậy, đây chỉ là chuyện bình thường giữa gã và Trần Quả. Tựa như sức kháng cự Diệp Tu của Trần Quả có thể đề cao được, qua nhiều năm gây chiến cùng Mã Thẩm Nghị, sức miễn dịch của Trần Quả đã mạnh mẽ mười phần, cô không còn tức tối với những lời rác rưởi ấy.
“Thật là chẳng có gì mới mẻ cả, anh cũng không xem mấy lời thoại ấy mình dùng mấy năm rồi?” Không tức là một chuyện, phản kích lại vẫn là chuyện tất yếu.
“Ha ha, chẳng phải hôm nay tui vừa nghĩ ra ý mới rồi đấy thôi? Đập bảng hiệu, có thích không?” Mã Thẩm Nghị cười, cố ý rống mạnh hai chữ đập bảng hiệu đến mức người trên lầu hai cũng có thể nghe thấy. Trong tiệm có rất nhiều người chơi Vinh Quang, dù đeo tai nghe vẫn bị kinh động.
Ai thường vào tiệm net lại chẳng biết “đập bảng hiệu” là gì, vừa nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn quanh. Trông thấy tên Mã Thẩm Nghị cực kỳ hung tợn đứng ở cửa, mọi người chợt thấy phản cảm trước, tức thì mong cái chuyện đập bảng hiệu này trở thành trò hề.
“Ông muốn đập thế nào?” Trần Quả bình tĩnh hỏi.
“Đơn giản thôi, chỉ cần có người đánh bại được hai cậunày, tụi tui lập tức rời đi ngay”. Mã Thẩm Nghị lại nói to lên.
Dứt lời, cả tiệm net ồ lên một tiếng. Đập bảng hiệu là đập bảng hiệu, nhưng cũng gồm nhiều cách. Thường thìhẹn nhau đấu mấy trận, đánh xong mới phân thắng bại. Tên này lại bảo muốn đọ hết Hưng Hân, đồng nghĩa với việc thực lực của hai người kia gần như áp đảo tất cả. Vậy nên cả hai mới có thể chiến đấu với từng người trong một tiệm net đông như thế.
“Lập tức rời đi ư? Giữa tụi mình chưa từng có chuyện muốn đến thì đến, muốn đi thì đi dễ dàng vậy đâu nhỉ?” Trần Quả chỉ đáp.
“A? Vậy hôm nay bà chị muốn cược gì nào?” Mã Thẩm Nghị hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.