Chương 467: Đây là một cơ hội
Hồ Điệp Lam
18/01/2016
Khinh bỉ!
Lần này thì Trần Quả thật sự khinh bỉ. Bách khoa toàn thư gì gì, đại thần gì gì, thần tượng gì gì đều không thể ngăn được sự khinh bỉ hiện tại của Trần Quả.
Lén nhìn màn hình người khác, đây là hành vi mất mặt cỡ nào!! Chơi ở trên mạng, có muốn nhìn lén cũng không có cơ hội, nhưng chỗ Trần Quả là tiệm net, những hành vi thế này ở tiệm net thì có cả đống. Ba bốn thằng bạn ngồi chung với nhau chơi Vinh Quang, rồi thì mỗi người đều lén lút nhìn đông ngó tây, Trần Quả mỗi lần nhìn thấy loại hành động này đều nghĩ: bỉ ổi, hết sức bỉ ổi!
Hôm nay cùng đại thần đi rình hôi của, Trần Quả đã thấy đủ bỉ ổi rồi, vậy mà giờ lại tận mắt trông thấy hành vi vô lại này, Trần Quả cảm thấy có chút không chịu nổi. Vì giành chiến thắng, tên này quả thực không chừa thủ đoạn!
“Cậu thật quá vô sỉ!!” Trần Quả không lo quấy rầy Diệp Tu nữa, quay sang hét vào tai hắn.
“Đừng có lộn xộn, chắn hết màn hình rồi!” Diệp Tu thế mà vẫn đang ngó góc nhìn của Trần Quả.
Trần Quả quyết đoán rê con chuột, chuyển góc nhìn qua một bên.
“Mặt dày vô đối!” Trần Quả tiếp tục gia tăng chỉ trích, còn kích động Đường Nhu ngồi bên cạnh: “Quá vô sỉ đúng không?”
“Ờ? Thế hả?” không ngờ Đường Nhu lại tỏ vẻ khó hiểu.
Trần Quả vô cùng buồn bực. Đường Nhu là người mới chơi, thế mà cô quá sơ suất, cứ mặc em ấy lăn lộn cùng Diệp Tu, kết quả không hình thành được cách chơi Vinh Quang chính trực. Hành vi vô lại bỉ ổi như vậy mà em ấy vẫn cho rằng chả sao cả?
“Nhìn trộm màn hình người khác, quá mất nết đúng không?” Trần Quả vội vàng kéo Đường Nhu quay về con đường lương thiện.
“Chuyện này… hình như chị cũng làm mà?” Đường Nhu nói.
“À… Lúc ấy, lúc ấy mọi người chỉ đang chơi đùa thôi, liên quan gì chứ?” Trần Quả tùy tiện cười ha ha.
“Giờ không phải đang chơi đùa à?” Đường Nhu hỏi.
“Ơ…” Trần Quả hơi giật mình.
Sau khi âm thầm suy nghĩ lại, cô phát hiện hình như cô thật sự hiểu lầm rồi. Cô từ trước tới giờ vẫn luôn hướng Diệp Tu tới hình tượng đại thần mà cô đắp nặn lên. Những chuyện như nhìn trộm màn hình người khác, người khác làm, thậm chí bản thân cô làm, cô vẫn thấy nó là vô hại. Chỉ cần không sử dụng mấy thủ đoạn vô sỉ như vậy trong những thời điểm thi đấu chính thức là được.
Nhưng còn Diệp Tu thì sao? Cô vẫn luôn kỳ vọng đối phương sẽ hoàn mỹ giống như đại thần mà cô từng mong ước. Cho nên khi Diệp Tu làm ra hành động như vậy, cô lập tức thấy không thể chấp nhận được. Nói cách khác, cô mới là người để ý đến hình tượng đại thần hơn cả Diệp Tu.
Là do yêu cầu của cô quá hà khắc rồi ư?
Trần Quả bỗng dưng nghĩ đến một số ngôi sao thuộc các lĩnh vực khác. Những sai lầm mà người thường hay mắc phải, nếu xảy ra từ bất kỳ nhân vật công chúng nào, ắt sẽ bị phóng đại phóng đại rồi lại phóng đại tới vô hạn. Người nổi tiếng dường như bị xã hội áp đặt quá nhiều trách nhiệm, mà Diệp Tu luôn ẩn mình phía sau tấm màn, có phải cũng bởi vì nguyên nhân này không? Cậu ta không muốn sống dưới ánh hào quang để rồi bị ép phải làm nhiều chuyện cậu ta không muốn?
Trần Quả nghĩ như vậy, rồi lặng lẽ quay góc nhìn của cô trở lại, lần nữa tập trung vào hai người hãy còn đang dây dưa.
“Ê!” Trần Quả kêu Diệp Tu một tiếng, ý bảo cậu có thể nhìn tiếp rồi.
“Ờ!” Diệp Tu đáp lời, lập tức quay đầu qua nhìn. Cái vẻ chuyện-này-chả-có-gì-là-hèn-hạ-cả làm Trần Quả suýt chút nữa lại bùng cháy.
Kiềm chế! Nhẫn nại! Giống như bọn mình lúc bình thường ấy mà, chỉ là đang chơi trò chơi thôi. Nghĩ mà xem, nếu như giờ mình đang tham gia đoàn chiến giữa các công hội, giả dụ bên cạnh có cơ hội có thể lợi dụng được, e là mình cũng chẳng bỏ qua… Trần Quả không ngừng nhắc nhở bản thân.
“Mấy thủ đoạn nho nhỏ này của chú vô dụng thôi.”
Ai ngờ Trần Quả lại nghe thấy Diệp Tu nói vậy với Hại Người Không Mệt, lập tức có xúc động muốn nện máy tính vào đầu thằng này. Thủ đoạn của đối thủ vô dụng, là vì sao mà vô dụng cơ? Còn không phải cậu nhìn trộm màn hình của chị à? Coi như chị nhẫn nhịn đi, nhưng mà cậu cũng đừng có dương dương tự đắc như thế chứ! Đây là loại chiến thuật đáng được ca tụng, đáng để đắc ý đấy à?
Trong lúc nói chuyện, Hại Người Không Mệt nghiêng người một cái lăn đi, trở tay ném ra, trong tay còn nắm một sợi dây thừng dài, kiếm ninja thoáng cái biến thành phi đao, kéo dài cự ly công kích, còn có thể thu lại.
Bên phía Diệp Tu, thân hình Quân Mạc Tiếu thoáng nghiêng, vung kiếm lên, con trỏ chỉ đúng vào kiếm ninja đang bay tới, một kiếm bất ngờ đánh tan công kích. Đây không nghi ngờ gì là một thao tác rất đẹp mắt, rất đặc sắc, bình thường mắt Trần Quả đã sáng rực từ lâu, nhưng bây giờ, cô lại kìm nén xúc động muốn khen “Hay!” của mình.
Mượn một kích này, Hại Người Không Mệt lại kéo dài khoảng cách dây dưa thêm lần nữa. Giằng co lâu như vậy, Hại Người Không Mệt đã sáng tỏ, có thể kéo dài khoảng cách với người trước mặt đến mức này thôi cũng chẳng dễ dàng gì. Đây đã xem như một cơ hội thoát thân tốt rồi.
Hại Người Không Mệt lách người muốn chạy trốn, chợt một tia sáng lóe lên, kiếm của Quân Mạc Tiếu đã đuổi tới, nhưng mà, Hại Người Không Mệt đã tính toán độ dài vũ khí của đối phương từ trước. Hắn phải phi kiếm ninja đi mới công kích tới, chỉ dựa vào trường kiếm, một chiêu này không thể chạm vào người hắn.
Trái ngược với điều mà hắn tưởng không thể, đường kiếm ấy vẫn bất ngờ chém đến trước mặt, Hại Người Không Mệt sau khi kinh hãi cẩn thận nhìn lại, hóa ra, kiếm của đối phương cũng ném ra.
Hại Người Không Mệt rất bất ngờ, đây là cách thức công kích gì thế?
Kiếm ninja của hắn có buộc dây thừng, kéo lại được nên mới có thể làm vậy. Vũ khí bình thường làm vẫn được, nhưng vũ khí bay ra ngoài sẽ tính là rơi vũ khí, vì một chiêu xem ra chả lấy gì làm sắc bén mà từ bỏ vũ khí của mình ư?
Hại Người Không Mệt không thể hiểu nổi, nhưng cũng không định bỏ qua, làm một người nhặt mót, thấy đồ liền nhặt, đây là tố chất cơ bản.
Hại Người Không Mệt vung đao chém xuống, giống với thao tác vừa rồi của Diệp Tu, hắn định nhặt lấy thanh kiếm rơi xuống đất rồi mới tính sau. Nào ngờ thấy đối phương sau khi ném kiếm, tay vươn ra vẫn không ngừng lại, tiếp tục đâm về phía bản thân, trong tay dường như đang cầm thứ gì.
Muốn làm gì đây?
Khi Hại Người Không Mệt còn chả hiểu mô tê gì, kiếm ninja đã đánh lên kiếm, một tiếng keng vang lên, đồng thời mơ hồ nghe tiếng “cạch”, thứ trong tay đối phương tựa hồ đã chạm vào kiếm. Rồi sau đó… Rồi sau đó thanh kiếm bị mình chém lên vậy mà không rơi xuống, tiếp tục đâm thẳng tới.
Hại Người Không Mệt muốn trốn cũng chẳng kịp, bị một chiêu này đâm chính diện. Chẳng qua lượng máu tụt không nhiều, hắn đang chuẩn bị nhảy về sau tiếp tục lẩn tránh, thì sau đó người đã bay lên không trung, trời đất quay cuồng một hồi, rồi đầu cắm thẳng xuống mặt đất.
“Viên Vũ Côn?” Hại Người Không Mệt kinh ngạc kêu lên.
“Đúng vậy!” Diệp Tu nói.
“Anh anh… anh rốt cuộc là nghề gì? Thanh vũ khí này của anh là thế nào?” Tuy giọng điệu cứng đờ, Hại Người Không Mệt vẫn nhanh chóng hỏi lại.
“Anh bảo này, phản ứng của chú có phải hơi trì độn quá không?” Diệp Tu giật mình.
Mà Hại Người Không Mệt lúc này rõ ràng đã xem qua thông tin của Quân Mạc Tiếu: “Cấp 52? Không nghề nghiệp???”
“Ờ?” Diệp Tu cũng ngạc nhiên, hắn cho rằng đối phương đã sớm biết rồi.
“Không nhìn được thông tin vũ khí… Đây là… vũ khí bạc???” Hại Người Không Mệt nói tiếp.
“Chú em à, chú không xem tin tức à?” Diệp Tu hơi ngẩn người, sững sờ cùng Trần Quả nhìn nhau, Trục Yên Hà của Trần Quả cách hai người không xa, đương nhiên có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Rất rõ ràng, cái tên Hại Người Không Mệt này không hề biết đến Quân Mạc Tiếu.
“Tin tức gì?” Tên kia quả nhiên cất tiếng hỏi.
“Anh mày dạo này hot lắm nha, không thể ngờ còn có người chơi Vinh Quang không biết anh! Thật bất ngờ.” Diệp Tu nói.
“…..” Trần Quả câm nín rồi, câu giới thiệu thế này, chú mày nhường người khác nói thì chết à? Tự bình luận về bản thân như vậy, mày có thấy ngượng không? Tuy những chuyện này đều là sự thật.
“Anh là ai?” Hại Người Không Mệt vừa hỏi xong, đột nhiên có rất nhiều tiếng hô hoán truyền tới.
“Ở bên kia kìa!”
“Hóa ra bọn chúng cùng một phe!”
“Đừng để bọn chúng chạy mất!!”
Diệp Tu vội chuyển góc nhìn xem xét, đám người của ba công hội lớn đang từ bốn phương tám hướng đồng loạt nhào tới. Hắn dây dưa với Hại Người Không Mệt phen này hơi lâu. Ba công hội lớn ban đầu hơi bị loạn, nhưng thời gian qua lâu, cuối cùng cũng phát hiện mình bị Quân Mạc Tiếu phá đám từ bên trong, dính vào một màn hỗn chiến chả có ý nghĩa gì sất.
Sau khi tỉnh ngộ bèn hướng bên trên xin chỉ thị, cấp trên liền vỗ bàn khen “Hay”!
Các công hội lớn chậm chạp không động thủ với Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, vì sao á? Còn không phải bởi vì danh tiếng của hắn quá lớn, đuổi giết có khả năng dẫn tới nhiều sự chú ý. Công hội của các câu lạc bộ luôn chú trọng hình tượng, muốn đuổi giết ai, cũng phải kiếm lý do mà mọi người có thể chấp nhận được. Với nhân vật công chúng như ID Quân Mạc Tiếu thì càng phải lưu ý.
Hiện giờ, tên này ra tay đập chết hội trưởng của hai công hội, dẫn tới hỗn loạn, lý do này có thể miễn cưỡng dùng một lần. Mà hiện tại, bọn họ còn nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đứng cùng Hại Người Không Mệt, lập tức cảm thấy vui mừng.
Hại Người Không Mệt cũng coi như người nổi tiếng, hơn nữa còn là tiếng xấu truyền xa. Người từng bị hắn ta nhặt mất trang bị đều luôn ngóng trông hắn chết sớm.
Các công hội lớn không phải chưa từng có ý đồ với hắn, ban đầu họ đều mong muốn lôi kéo. Dù sao ai cũng phát hiện Hại Người Không Mệt là một cao thủ, mà sứ mệnh to lớn của công hội dưới trướng câu lạc bộ trong game chính là phát hiện các cao thủ, lôi kéo cao thủ sau đó tiến cử họ vào câu lạc bộ.
Nào ngờ tên Hại Người Không Mệt này cả ngày chẳng thấy tăm hơi, cũng không mở chức năng kết bạn, khó khăn lắm mới gặp được thì chưa nói đến việc thỏa thuận đàm phán gì, không bị hắn thó mất trang bị là may mắn lắm rồi. Rốt cuộc khiến công hội của câu lạc bộ mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị sẵn sàng đối phó. Khi có hoạt động, phải đề phòng thằng này hôi của; khi có cơ hội, phải tìm cách tiếp cận làm quen. Nhưng từ đó đến đến nay, nghe đồn những kẻ có ý định lôi kéo đều chết hết rồi. Đương nhiên, các công hội lớn đều kiên quyết phủ nhận, chuyện mình nhiệt tình mời mọc còn bị tạt cho xô nước đá mà truyền ra ngoài thì mất mặt khỏi bàn.
Giờ trông thấy Hại Người Không Mệt cùng Quân Mạc Tiếu chạy sang bên này, mấy thành viên cốt lõi nắm rõ tình hình nội bộ của các công hội đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
Đây là một cái bẫy!
Quân Mạc Tiếu kiếm chuyện gây hỗn loạn, Hại Người Không Mệt ra tay hôi của, hai tên này chính là một phe!
“Giết!!” Hét vang một tiếng, người của ba công hội vừa đuổi tới lập tức ùa lên. Không những thế, nhân số vẫn đang gia tăng.
Cuối cùng cũng có cơ hội đuổi giết Quân Mạc Tiếu rồi, hơn nữa, còn là một hòn đá trúng hai đích.
Vì có cả Hại Người Không Mệt!
Sau khi nhanh chóng báo cáo tình huống lên cấp trên, đám công hội lớn ngay lập tức quyết định: Đách cần biết chuyện này có đúng hay không, cứ cho bọn chúng một trận cái đã.
“Ghi hình, ghi hình cả hai thằng đó lại!!” Mệnh lệnh đã được nhanh chóng truyền xuống.
Lần này thì Trần Quả thật sự khinh bỉ. Bách khoa toàn thư gì gì, đại thần gì gì, thần tượng gì gì đều không thể ngăn được sự khinh bỉ hiện tại của Trần Quả.
Lén nhìn màn hình người khác, đây là hành vi mất mặt cỡ nào!! Chơi ở trên mạng, có muốn nhìn lén cũng không có cơ hội, nhưng chỗ Trần Quả là tiệm net, những hành vi thế này ở tiệm net thì có cả đống. Ba bốn thằng bạn ngồi chung với nhau chơi Vinh Quang, rồi thì mỗi người đều lén lút nhìn đông ngó tây, Trần Quả mỗi lần nhìn thấy loại hành động này đều nghĩ: bỉ ổi, hết sức bỉ ổi!
Hôm nay cùng đại thần đi rình hôi của, Trần Quả đã thấy đủ bỉ ổi rồi, vậy mà giờ lại tận mắt trông thấy hành vi vô lại này, Trần Quả cảm thấy có chút không chịu nổi. Vì giành chiến thắng, tên này quả thực không chừa thủ đoạn!
“Cậu thật quá vô sỉ!!” Trần Quả không lo quấy rầy Diệp Tu nữa, quay sang hét vào tai hắn.
“Đừng có lộn xộn, chắn hết màn hình rồi!” Diệp Tu thế mà vẫn đang ngó góc nhìn của Trần Quả.
Trần Quả quyết đoán rê con chuột, chuyển góc nhìn qua một bên.
“Mặt dày vô đối!” Trần Quả tiếp tục gia tăng chỉ trích, còn kích động Đường Nhu ngồi bên cạnh: “Quá vô sỉ đúng không?”
“Ờ? Thế hả?” không ngờ Đường Nhu lại tỏ vẻ khó hiểu.
Trần Quả vô cùng buồn bực. Đường Nhu là người mới chơi, thế mà cô quá sơ suất, cứ mặc em ấy lăn lộn cùng Diệp Tu, kết quả không hình thành được cách chơi Vinh Quang chính trực. Hành vi vô lại bỉ ổi như vậy mà em ấy vẫn cho rằng chả sao cả?
“Nhìn trộm màn hình người khác, quá mất nết đúng không?” Trần Quả vội vàng kéo Đường Nhu quay về con đường lương thiện.
“Chuyện này… hình như chị cũng làm mà?” Đường Nhu nói.
“À… Lúc ấy, lúc ấy mọi người chỉ đang chơi đùa thôi, liên quan gì chứ?” Trần Quả tùy tiện cười ha ha.
“Giờ không phải đang chơi đùa à?” Đường Nhu hỏi.
“Ơ…” Trần Quả hơi giật mình.
Sau khi âm thầm suy nghĩ lại, cô phát hiện hình như cô thật sự hiểu lầm rồi. Cô từ trước tới giờ vẫn luôn hướng Diệp Tu tới hình tượng đại thần mà cô đắp nặn lên. Những chuyện như nhìn trộm màn hình người khác, người khác làm, thậm chí bản thân cô làm, cô vẫn thấy nó là vô hại. Chỉ cần không sử dụng mấy thủ đoạn vô sỉ như vậy trong những thời điểm thi đấu chính thức là được.
Nhưng còn Diệp Tu thì sao? Cô vẫn luôn kỳ vọng đối phương sẽ hoàn mỹ giống như đại thần mà cô từng mong ước. Cho nên khi Diệp Tu làm ra hành động như vậy, cô lập tức thấy không thể chấp nhận được. Nói cách khác, cô mới là người để ý đến hình tượng đại thần hơn cả Diệp Tu.
Là do yêu cầu của cô quá hà khắc rồi ư?
Trần Quả bỗng dưng nghĩ đến một số ngôi sao thuộc các lĩnh vực khác. Những sai lầm mà người thường hay mắc phải, nếu xảy ra từ bất kỳ nhân vật công chúng nào, ắt sẽ bị phóng đại phóng đại rồi lại phóng đại tới vô hạn. Người nổi tiếng dường như bị xã hội áp đặt quá nhiều trách nhiệm, mà Diệp Tu luôn ẩn mình phía sau tấm màn, có phải cũng bởi vì nguyên nhân này không? Cậu ta không muốn sống dưới ánh hào quang để rồi bị ép phải làm nhiều chuyện cậu ta không muốn?
Trần Quả nghĩ như vậy, rồi lặng lẽ quay góc nhìn của cô trở lại, lần nữa tập trung vào hai người hãy còn đang dây dưa.
“Ê!” Trần Quả kêu Diệp Tu một tiếng, ý bảo cậu có thể nhìn tiếp rồi.
“Ờ!” Diệp Tu đáp lời, lập tức quay đầu qua nhìn. Cái vẻ chuyện-này-chả-có-gì-là-hèn-hạ-cả làm Trần Quả suýt chút nữa lại bùng cháy.
Kiềm chế! Nhẫn nại! Giống như bọn mình lúc bình thường ấy mà, chỉ là đang chơi trò chơi thôi. Nghĩ mà xem, nếu như giờ mình đang tham gia đoàn chiến giữa các công hội, giả dụ bên cạnh có cơ hội có thể lợi dụng được, e là mình cũng chẳng bỏ qua… Trần Quả không ngừng nhắc nhở bản thân.
“Mấy thủ đoạn nho nhỏ này của chú vô dụng thôi.”
Ai ngờ Trần Quả lại nghe thấy Diệp Tu nói vậy với Hại Người Không Mệt, lập tức có xúc động muốn nện máy tính vào đầu thằng này. Thủ đoạn của đối thủ vô dụng, là vì sao mà vô dụng cơ? Còn không phải cậu nhìn trộm màn hình của chị à? Coi như chị nhẫn nhịn đi, nhưng mà cậu cũng đừng có dương dương tự đắc như thế chứ! Đây là loại chiến thuật đáng được ca tụng, đáng để đắc ý đấy à?
Trong lúc nói chuyện, Hại Người Không Mệt nghiêng người một cái lăn đi, trở tay ném ra, trong tay còn nắm một sợi dây thừng dài, kiếm ninja thoáng cái biến thành phi đao, kéo dài cự ly công kích, còn có thể thu lại.
Bên phía Diệp Tu, thân hình Quân Mạc Tiếu thoáng nghiêng, vung kiếm lên, con trỏ chỉ đúng vào kiếm ninja đang bay tới, một kiếm bất ngờ đánh tan công kích. Đây không nghi ngờ gì là một thao tác rất đẹp mắt, rất đặc sắc, bình thường mắt Trần Quả đã sáng rực từ lâu, nhưng bây giờ, cô lại kìm nén xúc động muốn khen “Hay!” của mình.
Mượn một kích này, Hại Người Không Mệt lại kéo dài khoảng cách dây dưa thêm lần nữa. Giằng co lâu như vậy, Hại Người Không Mệt đã sáng tỏ, có thể kéo dài khoảng cách với người trước mặt đến mức này thôi cũng chẳng dễ dàng gì. Đây đã xem như một cơ hội thoát thân tốt rồi.
Hại Người Không Mệt lách người muốn chạy trốn, chợt một tia sáng lóe lên, kiếm của Quân Mạc Tiếu đã đuổi tới, nhưng mà, Hại Người Không Mệt đã tính toán độ dài vũ khí của đối phương từ trước. Hắn phải phi kiếm ninja đi mới công kích tới, chỉ dựa vào trường kiếm, một chiêu này không thể chạm vào người hắn.
Trái ngược với điều mà hắn tưởng không thể, đường kiếm ấy vẫn bất ngờ chém đến trước mặt, Hại Người Không Mệt sau khi kinh hãi cẩn thận nhìn lại, hóa ra, kiếm của đối phương cũng ném ra.
Hại Người Không Mệt rất bất ngờ, đây là cách thức công kích gì thế?
Kiếm ninja của hắn có buộc dây thừng, kéo lại được nên mới có thể làm vậy. Vũ khí bình thường làm vẫn được, nhưng vũ khí bay ra ngoài sẽ tính là rơi vũ khí, vì một chiêu xem ra chả lấy gì làm sắc bén mà từ bỏ vũ khí của mình ư?
Hại Người Không Mệt không thể hiểu nổi, nhưng cũng không định bỏ qua, làm một người nhặt mót, thấy đồ liền nhặt, đây là tố chất cơ bản.
Hại Người Không Mệt vung đao chém xuống, giống với thao tác vừa rồi của Diệp Tu, hắn định nhặt lấy thanh kiếm rơi xuống đất rồi mới tính sau. Nào ngờ thấy đối phương sau khi ném kiếm, tay vươn ra vẫn không ngừng lại, tiếp tục đâm về phía bản thân, trong tay dường như đang cầm thứ gì.
Muốn làm gì đây?
Khi Hại Người Không Mệt còn chả hiểu mô tê gì, kiếm ninja đã đánh lên kiếm, một tiếng keng vang lên, đồng thời mơ hồ nghe tiếng “cạch”, thứ trong tay đối phương tựa hồ đã chạm vào kiếm. Rồi sau đó… Rồi sau đó thanh kiếm bị mình chém lên vậy mà không rơi xuống, tiếp tục đâm thẳng tới.
Hại Người Không Mệt muốn trốn cũng chẳng kịp, bị một chiêu này đâm chính diện. Chẳng qua lượng máu tụt không nhiều, hắn đang chuẩn bị nhảy về sau tiếp tục lẩn tránh, thì sau đó người đã bay lên không trung, trời đất quay cuồng một hồi, rồi đầu cắm thẳng xuống mặt đất.
“Viên Vũ Côn?” Hại Người Không Mệt kinh ngạc kêu lên.
“Đúng vậy!” Diệp Tu nói.
“Anh anh… anh rốt cuộc là nghề gì? Thanh vũ khí này của anh là thế nào?” Tuy giọng điệu cứng đờ, Hại Người Không Mệt vẫn nhanh chóng hỏi lại.
“Anh bảo này, phản ứng của chú có phải hơi trì độn quá không?” Diệp Tu giật mình.
Mà Hại Người Không Mệt lúc này rõ ràng đã xem qua thông tin của Quân Mạc Tiếu: “Cấp 52? Không nghề nghiệp???”
“Ờ?” Diệp Tu cũng ngạc nhiên, hắn cho rằng đối phương đã sớm biết rồi.
“Không nhìn được thông tin vũ khí… Đây là… vũ khí bạc???” Hại Người Không Mệt nói tiếp.
“Chú em à, chú không xem tin tức à?” Diệp Tu hơi ngẩn người, sững sờ cùng Trần Quả nhìn nhau, Trục Yên Hà của Trần Quả cách hai người không xa, đương nhiên có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Rất rõ ràng, cái tên Hại Người Không Mệt này không hề biết đến Quân Mạc Tiếu.
“Tin tức gì?” Tên kia quả nhiên cất tiếng hỏi.
“Anh mày dạo này hot lắm nha, không thể ngờ còn có người chơi Vinh Quang không biết anh! Thật bất ngờ.” Diệp Tu nói.
“…..” Trần Quả câm nín rồi, câu giới thiệu thế này, chú mày nhường người khác nói thì chết à? Tự bình luận về bản thân như vậy, mày có thấy ngượng không? Tuy những chuyện này đều là sự thật.
“Anh là ai?” Hại Người Không Mệt vừa hỏi xong, đột nhiên có rất nhiều tiếng hô hoán truyền tới.
“Ở bên kia kìa!”
“Hóa ra bọn chúng cùng một phe!”
“Đừng để bọn chúng chạy mất!!”
Diệp Tu vội chuyển góc nhìn xem xét, đám người của ba công hội lớn đang từ bốn phương tám hướng đồng loạt nhào tới. Hắn dây dưa với Hại Người Không Mệt phen này hơi lâu. Ba công hội lớn ban đầu hơi bị loạn, nhưng thời gian qua lâu, cuối cùng cũng phát hiện mình bị Quân Mạc Tiếu phá đám từ bên trong, dính vào một màn hỗn chiến chả có ý nghĩa gì sất.
Sau khi tỉnh ngộ bèn hướng bên trên xin chỉ thị, cấp trên liền vỗ bàn khen “Hay”!
Các công hội lớn chậm chạp không động thủ với Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, vì sao á? Còn không phải bởi vì danh tiếng của hắn quá lớn, đuổi giết có khả năng dẫn tới nhiều sự chú ý. Công hội của các câu lạc bộ luôn chú trọng hình tượng, muốn đuổi giết ai, cũng phải kiếm lý do mà mọi người có thể chấp nhận được. Với nhân vật công chúng như ID Quân Mạc Tiếu thì càng phải lưu ý.
Hiện giờ, tên này ra tay đập chết hội trưởng của hai công hội, dẫn tới hỗn loạn, lý do này có thể miễn cưỡng dùng một lần. Mà hiện tại, bọn họ còn nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đứng cùng Hại Người Không Mệt, lập tức cảm thấy vui mừng.
Hại Người Không Mệt cũng coi như người nổi tiếng, hơn nữa còn là tiếng xấu truyền xa. Người từng bị hắn ta nhặt mất trang bị đều luôn ngóng trông hắn chết sớm.
Các công hội lớn không phải chưa từng có ý đồ với hắn, ban đầu họ đều mong muốn lôi kéo. Dù sao ai cũng phát hiện Hại Người Không Mệt là một cao thủ, mà sứ mệnh to lớn của công hội dưới trướng câu lạc bộ trong game chính là phát hiện các cao thủ, lôi kéo cao thủ sau đó tiến cử họ vào câu lạc bộ.
Nào ngờ tên Hại Người Không Mệt này cả ngày chẳng thấy tăm hơi, cũng không mở chức năng kết bạn, khó khăn lắm mới gặp được thì chưa nói đến việc thỏa thuận đàm phán gì, không bị hắn thó mất trang bị là may mắn lắm rồi. Rốt cuộc khiến công hội của câu lạc bộ mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị sẵn sàng đối phó. Khi có hoạt động, phải đề phòng thằng này hôi của; khi có cơ hội, phải tìm cách tiếp cận làm quen. Nhưng từ đó đến đến nay, nghe đồn những kẻ có ý định lôi kéo đều chết hết rồi. Đương nhiên, các công hội lớn đều kiên quyết phủ nhận, chuyện mình nhiệt tình mời mọc còn bị tạt cho xô nước đá mà truyền ra ngoài thì mất mặt khỏi bàn.
Giờ trông thấy Hại Người Không Mệt cùng Quân Mạc Tiếu chạy sang bên này, mấy thành viên cốt lõi nắm rõ tình hình nội bộ của các công hội đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
Đây là một cái bẫy!
Quân Mạc Tiếu kiếm chuyện gây hỗn loạn, Hại Người Không Mệt ra tay hôi của, hai tên này chính là một phe!
“Giết!!” Hét vang một tiếng, người của ba công hội vừa đuổi tới lập tức ùa lên. Không những thế, nhân số vẫn đang gia tăng.
Cuối cùng cũng có cơ hội đuổi giết Quân Mạc Tiếu rồi, hơn nữa, còn là một hòn đá trúng hai đích.
Vì có cả Hại Người Không Mệt!
Sau khi nhanh chóng báo cáo tình huống lên cấp trên, đám công hội lớn ngay lập tức quyết định: Đách cần biết chuyện này có đúng hay không, cứ cho bọn chúng một trận cái đã.
“Ghi hình, ghi hình cả hai thằng đó lại!!” Mệnh lệnh đã được nhanh chóng truyền xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.