Chương 740: Đến trước giết trước
Hồ Điệp Lam
26/10/2016
Bốn hội trưởng kia không ở nhà thì cũng đang ở nơi làm việc. Mấy thứ như game gủng này rất ít khi được tổ chức ngoài trời. Thế mà bây giờ cả bốn người đều có cảm giác “gió to vãi, tao không nghe rõ”.
“Ai?” Cả bốn người không hẹn mà cùng hỏi lại.
“Tiêu Thời Khâm”. Diệp Tu nhấn mạnh một lần nữa.
Bốn người liền im phăng phắc.
“Chào mọi người…” Tiêu Thời Khâm đành lên tiếng chào hỏi. Bốn tên trước mặt còn đang đặt chức danh hội trưởng chình ình trên đầu, Tiêu Thời Khâm biết rõ những người này cũng được xem như lãnh đạo thật sự trong câu lạc bộ, đồng thời còn đóng vai trò chủ chốt trong đấy. Chuyện mình đích thân vào game giúp Diệp Thu đánh BOSS, để bốn người này biết chính là cho câu lạc bộ biết, cũng tương tự như cho chiến đội biết, chả khác mịa gì cho cả giới chuyên nghiệp biết luôn.
Tiêu Thời Khâm thầm lo lắng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, công bố tên tuổi ra chính là cách nhanh nhất làm cho đối phương chấp nhận hắn chỉ huy. Trong đoàn đội, điều này cực kỳ quan trọng. Bằng không cho dù Diệp Thu có tâng bốc hắn cỡ nào, mấy tên kia cũng sẽ nghi ngờ, có khi còn khoanh tay đứng nhìn, hoặc thử hắn thế này thế nọ.
Thế nhưng chỉ cần ba chữ Tiêu Thời Khâm đập vào mặt, không ai nói được câu nào. Bởi vì cái tên này đã được kiểm định trăm phần trăm rồi. Chỉ có duy nhất một vấn đề cần thắc mắc, cũng chính là câu hỏi đến từ Bạch Khê Lưu Cảnh đang run giọng: “Phải Tiêu Thời Khâm đó không?”
“Đúng, chính là cậu ta.” Diệp Tu khẳng định chắc chắn.
“Ôi giời, chào ông bạn, sao ông lại đến đây vậy?” Bạch Khê Lưu Cảnh rụt rè chào, ba tên còn lại lo ngẩn ngơ mà phớt lờ đại thần, giờ mới hoàn hồn chen nhau thăm hỏi.
“Được rồi, đừng phí thời gian nữa, xuất phát nhanh lên, Chiêu Hoa với Hạ Vũ nghe Tiêu Thời Khâm chỉ huy nhá?”Diệp Tu chỉ đạo.
“Ok ok men, không vấn đề gì.” Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri vội vã đáp ứng. Mấy chiến đội vừa và nhỏ không lên được giời cũng chẳng xuống đến biển như họ, cảm giác tồn tại yếu ớt như không, chẳng lo sẽ kết thù với chiến đội nào. Không như đám người Bá Đồ, bọn họ sẽ không có phản ứng mãnh liệt gì khi nhắc đến Diệp Thu. Tuyển thủ chiến đội của họ mới là những thần tượng được yêu thích nhất. Với các đại thần tiếng tăm trong Liên minh, bọn họ yêu ai ghét ai đều theo sở thích cá nhân chứ không bị chiến đội dắt mũi.
Danh tiếng Tiêu Thời Khâm rất tốt. Bốn hội trưởng không ai có ác cảm với hắn, đều tỏ ra thân thiết hỏi han đủ thứ.
Trảm Lâu Lam tiếc rẻ thốt lên: “Không thể tin nổi Tiêu đại thần lại chuyển đội. Sớm biết thế này Nghĩa Trảm tui nhất định sẽ rước ông về, điều kiện gì cũng được hết.”
Trảm Lâu Lan không chỉ là hội trưởng, mà còn là đội trưởng của chiến đội, ông chủ của câu lạc bộ, so thân phận có khi còn cao hơn Diệp Tu với Tiêu Thời Khâm một bậc. Kẻ có đẳng cấp như gã nói ra câu này làm bọn Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri không biết đằng nào mà lần.
“Ha, chiến đội Nghĩa Trảm bọn ông cũng được lắm.” Tiêu Thời Khâm thản nhiên cười ha ha đáp lại.
Khi người của các công hội đã đến đông đủ, Diệp Tu dẫn 2 đội, Tiêu Thời Khâm dẫn 2 đội. Lần này Hưng Hân gồm những ai Tiêu Thời Khâm đã biết rõ. Chỉ tiếc là đám Hưng Hân không về đội hắn, khó tạo cơ hội cho hắn quan sát những người này ở khoảng cách gần.
Nhưng khi tất cả nhân vật đều tập trung rồi, Tiêu Thời Khâm vẫn không tìm thấy một người. Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi Diệp Tu : “Này, Ngụy Sâm tiền bối hình như chưa đến hả?”
“Ừ” Diệp Tu nói.
Ơ thế à… Tiêu Thời Khâm vò đầu bứt tóc. Tên này nói thêm câu nữa thì chết à? Ngụy Sâm xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đến thời của Tiêu Thời Khâm thì gã cũng rút lui rồi. Tiêu Thời Khâm biết đến vị đội trưởng đầu tiên này trong lúc tìm hiểu chiến đội Lam Vũ, nhưng do không phải đối thủ, hắn cũng không bỏ nhiều tâm huyết nghiên cứu nhân vật đã giải nghệ. Giờ thì sau bao năm, tên này tự dưng lại quay về rồi?
Tiêu Thời Khâm bấm ngón tay tính toán, nếu quay lại sau sáu năm giải nghệ, vậy lúc trước gã giải nghệ để làm gì? Giờ tự dưng quay lại, liệu thực lực được đến đâu?
Chuyện Tiêu Thời Khâm quan tâm nhất bây giờ vẫn là thực lực của chiến đội Hưng Hân.
Sau khi rời khỏi thành Sorcer, từng đòan người nhanh chóng tập hợp xung quanh quán rượu Đêm Khuya.
Quán rượu có lớn mấy cũng không thể to bằng khu luyện cấp. Nó chỉ là một tòa nhà ở khu luyện cấp, mà hiện tại, BOSS Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall lại xuất hiện ở đây.
Quán Đêm Khuya vì có BOSS đến chơi mà dần trở nên đông đúc. Không gian không lớn, nhưng lại chứa đầy những nhân vật có tên hoặc không có tên công hội trên đầu.
Chuyện cướp BOSS vốn là công việc chính của các công hội câu lạc bộ, tuy nhiên, có nhiều người chơi thường vẫn ôm mộng tưởng với BOSS hoang dã. Trước đó, một đám người chơi cấp 70 còn định lập đội bon chen đánh BOSS, kết quả là toàn đội bị diệt, xác nằm la liệt trên đất. BOSS còn không thèm ngó ngàng đến chỗ mình vừa tàn sát, cứ như tất cả chỉ là một cú vẫy tay bâng quơ.
“Đậu, toàn làm bậy không hà!” Mặn Không Ngọt tức tối chửi thề. Gã là người chơi thuộc phân hội 4 của Bá Đồ, chẳng phải lính tinh anh hay nhân vật chủ chốt gì. Gã chỉ loanh quanh khu luyện cấp chơi bời lại vô tình đụng phải BOSS Millwall vừa xuất hiện.
Giết BOSS hoang dã là chuyện của đoàn đội tinh anh, nhưng cung cấp tin tình báo về BOSS lại là trách nhiệm của mỗi thành viên trong công hội. Mặn Không Ngọt vội vàng báo cáo tình hình cho quản lý công hội, rất nhanh sau đó đã nhận được chỉ thị từ lãnh đạo cao nhất của Bá Đồ – Du Phong Điện: Tiếp tục theo dõi sít sao, có biến lập tức báo.
Mặn Không Ngọt kích động vê lù.
Cướp BOSS hoang dã chính là chiến trường cao nhất của công hội, thực lực của gã e chỉ là muỗi trong cái chiến trường ấy, nhưng nếu có thể góp chút sức bằng cách này, một fan trung thành với Bá Đồ như gã tất nhiên sẽ rất vui. Hơn nữa, người chơi cung cấp tình báo cho công hội sẽ nhận được phần thưởng cống hiến.
Mặn Không Ngọt nghiêm túc chấp hành sứ mệnh của mình, cẩn thận lượn quanh, chỉ chú ý xem có ai xuất hiện trong khu vực này chứ không hề đụng tới BOSS. Ai ngờ gã nhìn thấy một đám người chơi ất ơ tự lập đội khiêu chiến BOSS, chẳng những chết hết cả đoàn, mà xém chút còn gây ảnh hưởng đến đám lính trinh sát bọn họ. Mặn Không Ngọt tận mắt chứng kiến cảnh Thuật Sĩ Áo Đỏ quất gọn một người chơi Yên Vũ Lâu chạy trốn chậm chỉ trong vòng một nốt nhạc.
“BOSS hoang dã đáng sợ thật đấy.” Mặn Không Ngọt thán phục. Thân là thành viên của một công hội lớn, nhưng gã lại chưa từng nhìn thấy thực lực của BOSS hoang dã bao giờ.
“Trong đoàn quân tạm bợ vừa chết chùm kia, một đứa thuộc Yên Vũ Lâu.” Mặn Không Ngọt vừa trầm trồ vừa thực hiện trọng trách của mình, cập nhật tin tình báo liên tục.
“Đoàn đội của công hội sẽ đến đó ngay.”
Tin tức vừa nhận làm Mặn Không Ngọt kích động, BOSS này Mưu Đồ Bá Đạo ẵm chắc rồi.
Không làm Mặn Không Ngọt thất vọng, đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo quả nhiên xuất hiện rất nhanh. Gã nhìn thấy tổng hội trưởng Du Phong Điện – một đại nhân vật mà gã hiếm khi có cơ hội được gặp trong trường hợp bình thường. Hiện tại, gã còn được gọi qua trò chuyện mấy câu nữa. Nếu là bình thường, sự vinh hạnh đặc biệt này sẽ làm Mặn Không Ngọt kích động không thôi. Thế nhưng hôm nay, sự chú ý của gã lại dồn hết vào nhân vật mục sư đứng lẳng lặng bên cạnh hội trưởng Du Phong Điện: Vọng Sơn Vân Vụ.
Mưu Đồ Bá Đạo chưa bao giờ thiếu mục sư hay cao thủ mục sư, nhưng Mặn Không Ngọt lại biết người trước mặt này, đó không chỉ là mục sư đứng đầu Mưu Đồ Bá Đạo, đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực, mà là mục sư đứng đầu toàn Vinh Quang, đội phó của chiến đội Bá Đồ: Trương Tân Kiệt.
Trên đời không có chuyện gì có thể giữ kín, huống chi chuyện Trương Tân Kiệt tham gia cướp BOSS cũng không phải bí mật cần che giấu, các công hội khác đều biết cả rồi, nội bộ Mưu Đồ Bá Đạo làm sao không biết được? Nhìn vị mục sư thần thú nhất Vinh Quang này, Mặn Không Ngọt kích động đến mức chả nghe được Du Phong Điện nói gì. Gã thầm tiếc nuối đây chỉ là acc clone, nếu nhân vật này mà là Thạch Bất Chuyển của đội phó, chắc chắn trông sẽ ngầu hơn nhiều.
Cuối cùng, Mặn Không Ngọt dốc hết can đảm bắt chuyện với Vọng Sơn Vân Vụ của Trương Tân Kiệt: “Hế lô Trương đội.” Lúc chào hỏi, gã mập mờ nuốt luôn chữ “phó”, trực tiếp tăng chức, đây cũng là một chiêu thường gặp trong xã hội ngày nay. Có điều, Trương Tân Kiệt lại nghiêm túc trả lời: “Chào cậu, là đội phó mới đúng.”
“À…” Mặn Không Ngọt im luôn.
Chủ nhân của Du Phong Điện, hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo – Tưởng Du vừa tức vừa cười, mình ở đây blah blah nãy giờ, vậy mà người ta lại quay sang chào hỏi Trương Tân Kiệt. Tưởng Du tất nhiên cảm thấy rất mất mặt, nhưng người làm bẻ mặt gã lại là Trương Tân Kiệt, gã có thể nói gì chứ? Hơn nữa gã cũng hiểu cảm xúc của fan khi gặp idol lắm.
“E hèm… Có người của Lam Khê Các tới.” Tưởng Du nhận được tin tình báo từ người khác.
“Còn đám Diệp Thu?” Trương Tân Kiệt hỏi, rõ ràng người mà hắn cố kỵ chỉ có một mà thôi. Tuy trước đó họ có đụng độ một kẻ cực giỏi bên Lam Khê Các, thậm chí còn khiến Trương Tân Kiệt nghi ngờ đó chính là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng sau đó gã biết mình đã lầm. Hoàng Thiếu Thiên sẽ không liều mạng đánh, cũng sẽ không im lặng đến vậy. Mặc dù Lư Hãn Văn cũng không im lặng lắm, chẳng qua so với Hoàng Thiếu Thiên, nói tên nhóc này im sẽ không ai có ý kiến.
Nhưng đó có là Hoàng Thiếu Thiên đi chăng nữa, Trương Tân Kiệt cũng không bận tâm về Lam Khê Các như Diệp Thu, Dụ Văn Châu đến cũng vậy thôi. Đây là đoàn đội hơn trăm người, quy mô lớn gấp mấy chục lần phần đấu đoàn đội được quy định trong giới chuyên nghiệp, vai trò của những đại thần thiên về chỉ huy chắc chắn sẽ hơn hẳn những sát thủ tiên phong kia.
“Chúng hành động rồi, đến đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Tưởng Du nói.
“Còn công hội nào?”
“Luân Hồi, Yên Vũ, Hô Khiếu.” Tưởng Du đang nắm trong tay những tình báo này.
“Được rồi, ra tay đi, chúng ta chiếm trước ưu thế.” Trương Tân Kiệt không chậm trễ nữa, trong cuộc cạnh tranh giữa hai chỉ huy cấp đại thần như hắn và Diệp Thu, ưu thế cần được tích lũy trên mọi mặt, ai đến sớm hơn cũng là một ưu thế. Trương Tân Kiệt không muốn bỏ qua cơ hội này, đi theo con đường “ra tay sau lại không chế được địch”.
Ưu thế cần được tích lũy, ra tay sớm một giây chính là chiếm được một giây. Người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng vây quanh Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall.
“Ai?” Cả bốn người không hẹn mà cùng hỏi lại.
“Tiêu Thời Khâm”. Diệp Tu nhấn mạnh một lần nữa.
Bốn người liền im phăng phắc.
“Chào mọi người…” Tiêu Thời Khâm đành lên tiếng chào hỏi. Bốn tên trước mặt còn đang đặt chức danh hội trưởng chình ình trên đầu, Tiêu Thời Khâm biết rõ những người này cũng được xem như lãnh đạo thật sự trong câu lạc bộ, đồng thời còn đóng vai trò chủ chốt trong đấy. Chuyện mình đích thân vào game giúp Diệp Thu đánh BOSS, để bốn người này biết chính là cho câu lạc bộ biết, cũng tương tự như cho chiến đội biết, chả khác mịa gì cho cả giới chuyên nghiệp biết luôn.
Tiêu Thời Khâm thầm lo lắng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, công bố tên tuổi ra chính là cách nhanh nhất làm cho đối phương chấp nhận hắn chỉ huy. Trong đoàn đội, điều này cực kỳ quan trọng. Bằng không cho dù Diệp Thu có tâng bốc hắn cỡ nào, mấy tên kia cũng sẽ nghi ngờ, có khi còn khoanh tay đứng nhìn, hoặc thử hắn thế này thế nọ.
Thế nhưng chỉ cần ba chữ Tiêu Thời Khâm đập vào mặt, không ai nói được câu nào. Bởi vì cái tên này đã được kiểm định trăm phần trăm rồi. Chỉ có duy nhất một vấn đề cần thắc mắc, cũng chính là câu hỏi đến từ Bạch Khê Lưu Cảnh đang run giọng: “Phải Tiêu Thời Khâm đó không?”
“Đúng, chính là cậu ta.” Diệp Tu khẳng định chắc chắn.
“Ôi giời, chào ông bạn, sao ông lại đến đây vậy?” Bạch Khê Lưu Cảnh rụt rè chào, ba tên còn lại lo ngẩn ngơ mà phớt lờ đại thần, giờ mới hoàn hồn chen nhau thăm hỏi.
“Được rồi, đừng phí thời gian nữa, xuất phát nhanh lên, Chiêu Hoa với Hạ Vũ nghe Tiêu Thời Khâm chỉ huy nhá?”Diệp Tu chỉ đạo.
“Ok ok men, không vấn đề gì.” Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri vội vã đáp ứng. Mấy chiến đội vừa và nhỏ không lên được giời cũng chẳng xuống đến biển như họ, cảm giác tồn tại yếu ớt như không, chẳng lo sẽ kết thù với chiến đội nào. Không như đám người Bá Đồ, bọn họ sẽ không có phản ứng mãnh liệt gì khi nhắc đến Diệp Thu. Tuyển thủ chiến đội của họ mới là những thần tượng được yêu thích nhất. Với các đại thần tiếng tăm trong Liên minh, bọn họ yêu ai ghét ai đều theo sở thích cá nhân chứ không bị chiến đội dắt mũi.
Danh tiếng Tiêu Thời Khâm rất tốt. Bốn hội trưởng không ai có ác cảm với hắn, đều tỏ ra thân thiết hỏi han đủ thứ.
Trảm Lâu Lam tiếc rẻ thốt lên: “Không thể tin nổi Tiêu đại thần lại chuyển đội. Sớm biết thế này Nghĩa Trảm tui nhất định sẽ rước ông về, điều kiện gì cũng được hết.”
Trảm Lâu Lan không chỉ là hội trưởng, mà còn là đội trưởng của chiến đội, ông chủ của câu lạc bộ, so thân phận có khi còn cao hơn Diệp Tu với Tiêu Thời Khâm một bậc. Kẻ có đẳng cấp như gã nói ra câu này làm bọn Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh và Vũ Tận Tri không biết đằng nào mà lần.
“Ha, chiến đội Nghĩa Trảm bọn ông cũng được lắm.” Tiêu Thời Khâm thản nhiên cười ha ha đáp lại.
Khi người của các công hội đã đến đông đủ, Diệp Tu dẫn 2 đội, Tiêu Thời Khâm dẫn 2 đội. Lần này Hưng Hân gồm những ai Tiêu Thời Khâm đã biết rõ. Chỉ tiếc là đám Hưng Hân không về đội hắn, khó tạo cơ hội cho hắn quan sát những người này ở khoảng cách gần.
Nhưng khi tất cả nhân vật đều tập trung rồi, Tiêu Thời Khâm vẫn không tìm thấy một người. Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi Diệp Tu : “Này, Ngụy Sâm tiền bối hình như chưa đến hả?”
“Ừ” Diệp Tu nói.
Ơ thế à… Tiêu Thời Khâm vò đầu bứt tóc. Tên này nói thêm câu nữa thì chết à? Ngụy Sâm xuất thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đến thời của Tiêu Thời Khâm thì gã cũng rút lui rồi. Tiêu Thời Khâm biết đến vị đội trưởng đầu tiên này trong lúc tìm hiểu chiến đội Lam Vũ, nhưng do không phải đối thủ, hắn cũng không bỏ nhiều tâm huyết nghiên cứu nhân vật đã giải nghệ. Giờ thì sau bao năm, tên này tự dưng lại quay về rồi?
Tiêu Thời Khâm bấm ngón tay tính toán, nếu quay lại sau sáu năm giải nghệ, vậy lúc trước gã giải nghệ để làm gì? Giờ tự dưng quay lại, liệu thực lực được đến đâu?
Chuyện Tiêu Thời Khâm quan tâm nhất bây giờ vẫn là thực lực của chiến đội Hưng Hân.
Sau khi rời khỏi thành Sorcer, từng đòan người nhanh chóng tập hợp xung quanh quán rượu Đêm Khuya.
Quán rượu có lớn mấy cũng không thể to bằng khu luyện cấp. Nó chỉ là một tòa nhà ở khu luyện cấp, mà hiện tại, BOSS Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall lại xuất hiện ở đây.
Quán Đêm Khuya vì có BOSS đến chơi mà dần trở nên đông đúc. Không gian không lớn, nhưng lại chứa đầy những nhân vật có tên hoặc không có tên công hội trên đầu.
Chuyện cướp BOSS vốn là công việc chính của các công hội câu lạc bộ, tuy nhiên, có nhiều người chơi thường vẫn ôm mộng tưởng với BOSS hoang dã. Trước đó, một đám người chơi cấp 70 còn định lập đội bon chen đánh BOSS, kết quả là toàn đội bị diệt, xác nằm la liệt trên đất. BOSS còn không thèm ngó ngàng đến chỗ mình vừa tàn sát, cứ như tất cả chỉ là một cú vẫy tay bâng quơ.
“Đậu, toàn làm bậy không hà!” Mặn Không Ngọt tức tối chửi thề. Gã là người chơi thuộc phân hội 4 của Bá Đồ, chẳng phải lính tinh anh hay nhân vật chủ chốt gì. Gã chỉ loanh quanh khu luyện cấp chơi bời lại vô tình đụng phải BOSS Millwall vừa xuất hiện.
Giết BOSS hoang dã là chuyện của đoàn đội tinh anh, nhưng cung cấp tin tình báo về BOSS lại là trách nhiệm của mỗi thành viên trong công hội. Mặn Không Ngọt vội vàng báo cáo tình hình cho quản lý công hội, rất nhanh sau đó đã nhận được chỉ thị từ lãnh đạo cao nhất của Bá Đồ – Du Phong Điện: Tiếp tục theo dõi sít sao, có biến lập tức báo.
Mặn Không Ngọt kích động vê lù.
Cướp BOSS hoang dã chính là chiến trường cao nhất của công hội, thực lực của gã e chỉ là muỗi trong cái chiến trường ấy, nhưng nếu có thể góp chút sức bằng cách này, một fan trung thành với Bá Đồ như gã tất nhiên sẽ rất vui. Hơn nữa, người chơi cung cấp tình báo cho công hội sẽ nhận được phần thưởng cống hiến.
Mặn Không Ngọt nghiêm túc chấp hành sứ mệnh của mình, cẩn thận lượn quanh, chỉ chú ý xem có ai xuất hiện trong khu vực này chứ không hề đụng tới BOSS. Ai ngờ gã nhìn thấy một đám người chơi ất ơ tự lập đội khiêu chiến BOSS, chẳng những chết hết cả đoàn, mà xém chút còn gây ảnh hưởng đến đám lính trinh sát bọn họ. Mặn Không Ngọt tận mắt chứng kiến cảnh Thuật Sĩ Áo Đỏ quất gọn một người chơi Yên Vũ Lâu chạy trốn chậm chỉ trong vòng một nốt nhạc.
“BOSS hoang dã đáng sợ thật đấy.” Mặn Không Ngọt thán phục. Thân là thành viên của một công hội lớn, nhưng gã lại chưa từng nhìn thấy thực lực của BOSS hoang dã bao giờ.
“Trong đoàn quân tạm bợ vừa chết chùm kia, một đứa thuộc Yên Vũ Lâu.” Mặn Không Ngọt vừa trầm trồ vừa thực hiện trọng trách của mình, cập nhật tin tình báo liên tục.
“Đoàn đội của công hội sẽ đến đó ngay.”
Tin tức vừa nhận làm Mặn Không Ngọt kích động, BOSS này Mưu Đồ Bá Đạo ẵm chắc rồi.
Không làm Mặn Không Ngọt thất vọng, đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo quả nhiên xuất hiện rất nhanh. Gã nhìn thấy tổng hội trưởng Du Phong Điện – một đại nhân vật mà gã hiếm khi có cơ hội được gặp trong trường hợp bình thường. Hiện tại, gã còn được gọi qua trò chuyện mấy câu nữa. Nếu là bình thường, sự vinh hạnh đặc biệt này sẽ làm Mặn Không Ngọt kích động không thôi. Thế nhưng hôm nay, sự chú ý của gã lại dồn hết vào nhân vật mục sư đứng lẳng lặng bên cạnh hội trưởng Du Phong Điện: Vọng Sơn Vân Vụ.
Mưu Đồ Bá Đạo chưa bao giờ thiếu mục sư hay cao thủ mục sư, nhưng Mặn Không Ngọt lại biết người trước mặt này, đó không chỉ là mục sư đứng đầu Mưu Đồ Bá Đạo, đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực, mà là mục sư đứng đầu toàn Vinh Quang, đội phó của chiến đội Bá Đồ: Trương Tân Kiệt.
Trên đời không có chuyện gì có thể giữ kín, huống chi chuyện Trương Tân Kiệt tham gia cướp BOSS cũng không phải bí mật cần che giấu, các công hội khác đều biết cả rồi, nội bộ Mưu Đồ Bá Đạo làm sao không biết được? Nhìn vị mục sư thần thú nhất Vinh Quang này, Mặn Không Ngọt kích động đến mức chả nghe được Du Phong Điện nói gì. Gã thầm tiếc nuối đây chỉ là acc clone, nếu nhân vật này mà là Thạch Bất Chuyển của đội phó, chắc chắn trông sẽ ngầu hơn nhiều.
Cuối cùng, Mặn Không Ngọt dốc hết can đảm bắt chuyện với Vọng Sơn Vân Vụ của Trương Tân Kiệt: “Hế lô Trương đội.” Lúc chào hỏi, gã mập mờ nuốt luôn chữ “phó”, trực tiếp tăng chức, đây cũng là một chiêu thường gặp trong xã hội ngày nay. Có điều, Trương Tân Kiệt lại nghiêm túc trả lời: “Chào cậu, là đội phó mới đúng.”
“À…” Mặn Không Ngọt im luôn.
Chủ nhân của Du Phong Điện, hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo – Tưởng Du vừa tức vừa cười, mình ở đây blah blah nãy giờ, vậy mà người ta lại quay sang chào hỏi Trương Tân Kiệt. Tưởng Du tất nhiên cảm thấy rất mất mặt, nhưng người làm bẻ mặt gã lại là Trương Tân Kiệt, gã có thể nói gì chứ? Hơn nữa gã cũng hiểu cảm xúc của fan khi gặp idol lắm.
“E hèm… Có người của Lam Khê Các tới.” Tưởng Du nhận được tin tình báo từ người khác.
“Còn đám Diệp Thu?” Trương Tân Kiệt hỏi, rõ ràng người mà hắn cố kỵ chỉ có một mà thôi. Tuy trước đó họ có đụng độ một kẻ cực giỏi bên Lam Khê Các, thậm chí còn khiến Trương Tân Kiệt nghi ngờ đó chính là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng sau đó gã biết mình đã lầm. Hoàng Thiếu Thiên sẽ không liều mạng đánh, cũng sẽ không im lặng đến vậy. Mặc dù Lư Hãn Văn cũng không im lặng lắm, chẳng qua so với Hoàng Thiếu Thiên, nói tên nhóc này im sẽ không ai có ý kiến.
Nhưng đó có là Hoàng Thiếu Thiên đi chăng nữa, Trương Tân Kiệt cũng không bận tâm về Lam Khê Các như Diệp Thu, Dụ Văn Châu đến cũng vậy thôi. Đây là đoàn đội hơn trăm người, quy mô lớn gấp mấy chục lần phần đấu đoàn đội được quy định trong giới chuyên nghiệp, vai trò của những đại thần thiên về chỉ huy chắc chắn sẽ hơn hẳn những sát thủ tiên phong kia.
“Chúng hành động rồi, đến đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Tưởng Du nói.
“Còn công hội nào?”
“Luân Hồi, Yên Vũ, Hô Khiếu.” Tưởng Du đang nắm trong tay những tình báo này.
“Được rồi, ra tay đi, chúng ta chiếm trước ưu thế.” Trương Tân Kiệt không chậm trễ nữa, trong cuộc cạnh tranh giữa hai chỉ huy cấp đại thần như hắn và Diệp Thu, ưu thế cần được tích lũy trên mọi mặt, ai đến sớm hơn cũng là một ưu thế. Trương Tân Kiệt không muốn bỏ qua cơ hội này, đi theo con đường “ra tay sau lại không chế được địch”.
Ưu thế cần được tích lũy, ra tay sớm một giây chính là chiếm được một giây. Người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo nhanh chóng vây quanh Thuật Sĩ Áo Đỏ Millwall.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.