Chương 1492: Đồng điệu
Hồ Điệp Lam
01/05/2019
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Trương Giai Lạc rời phòng đấu. Đối mặt với những tiếng reo mừng vì thất bại của mình khắp nhà thi đấu, tâm trạng hắn không quá chập trùng. Với hắn mà nói, chút thất bại này thật sự quá bé nhỏ, bởi nếu phóng mắt cả giới Vinh Quang, sẽ không tìm thấy một kẻ thất bại nào thê thảm hơn hắn.
Trương Giai Lạc chầm chậm xuống sân. Tiếng reo mừng vẫn chưa ngưng, xen lẫn tiếng bỡn cợt hắn cũng không ít. Lần này quay về, hắn dĩ nhiên không được đón nhận.
Trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ, tướng thứ ba đã đứng dậy. Màn hình điện tử cũng đang nhảy tên tuyển thủ và nhân vật xuất chiến.
Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.
Về Bá Đồ đã hai năm, ròng rã hai năm, nhưng đến tận hôm nay, mỗi lần nhìn thấy phía sau tên mình là ba chữ Lãnh Ám Lôi, Lâm Kính Ngôn vẫn có cảm giác là lạ không quen.
Đường Tam Đả.
Anh rốt cuộc vẫn không thể quên nhân vật lưu manh đã đi cùng mình bảy năm sương gió. Tuy không cùng nhau đạt thành tích huy hoàng nào, nhưng những lúc cầm Đường Tam Đả trong trận, anh luôn có cảm giác rất an lòng.
Cảm giác an lòng ấy, hai năm trước đã thôi không còn.
Những năm cuối cuộc đời đánh giải, Lâm Kính Ngôn trôi dạt như lục bình, cuối cùng neo lại bến sông Bá Đồ.
Lâm Kính Ngôn rất biết ơn Bá Đồ khi vẫn xem trọng mình ở thời điểm khốn quẫn nhất cuộc đời. Anh từ lâu đã quyết định, cuối đoạn đường Vinh Quang này, anh sẽ dành trọn mọi giây phút tỏa sáng của mình cho họ.
Nhưng, có vài thứ là không thể thay thế.
Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.
Lâm Kính Ngôn vừa đi vừa ngước nhìn dòng tên hiện trên màn hình lớn. Phía bên kia chữ "vs", là Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.
Lâm Kính Ngôn bỗng phì cười.
Hai thằng mình, cái số giống nhau thật chứ! Sau tên của Phương Duệ đâu phải chỉ thay đổi nhân vật, cả cái nghề cũng khác rồi kìa. Tự dưng, Lâm Kính Ngôn không chỉ cảm thấy khó ở với Lãnh Ám Lôi, mà còn ngứa mắt luôn cả chuỗi ký tự phía sau tên đối thủ.
Phương Duệ, đạo tặc Quỷ Mê Thần Nghi.
Giữa mơ hồ, dường như dòng chữ ấy hiện lên trước mắt.
Lâm Kính Ngôn lắc đầu. Trời, sao mình hoài cựu vậy chứ?
"Báo thù thiệt nặng cho tui." Gặp nhau trên đường, Trương Giai Lạc nói với anh.
"Tôi sẽ cố!" Lâm Kính Ngôn cười.
"Ừ cố lên!" Trương Giai Lạc cũng không nói thêm.
Lên sân đấu, vào phòng quẹt thẻ, đăng nhập. Động tác đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt chín năm qua, bảy năm Đường Tam Đả, hai năm Lãnh Ám Lôi.
Lãnh Ám Lôi...
Lâm Kính Ngôn lần nữa gọi tên nhân vật mình đang cầm.
Bản đồ tải xong, trận đấu bắt đầu.
Hai nhân vật di chuyển ra giữa.
Bên ngoài, khán giả có chút xôn xao. Trận này là trận thứ sáu lôi đài rồi nhỉ, nhưng chẳng một tuyển thủ nào thử nghiệm đi vòng mà toàn cắm đầu chạy thẳng. Lâu đài kia nào phải lâu đài, là võ đài thì đúng hơn.
Mặt trước mặt sau, tình cảnh như cũ. Song, điều mới mẻ đã xuất hiện.
Không vào cửa, không leo tường.
Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn từ mặt sau lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ, Hải Vô Lượng của Phương Duệ cũng từ mặt trước lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Thế là Lãnh Ám Lôi ra cửa trước, Hải Vô Lượng về cửa sau. Hai người khiển nhân vật mở cửa, thận trọng tiến vào.
Người xem chỉ biết câm lặng.
Cặp hợp tác ngày xưa nay đã thành đối thủ, nhưng lối đánh khi vào trận vẫn cứ đồng điệu thế sao? Người đi vòng ta cũng đi vòng, người ngược chiều kim đồng hồ ta cũng ngược chiều kim đồng hồ, người mở cửa ta cũng mở cửa...
Hai nhân vật rón ra rón rén di chuyển, mọi cử động nhỏ nhất đều như khớp lấy nhau.
Khán giả bó tay, thôi chờ hai người đụng mặt rồi tính!
Ai ngờ hai người cứ như giao hẹn sẵn sẽ không gặp nhau vậy. Họ đi quanh tầng một ròng rã một phút, cả vạt áo cũng chẳng nhác thấy.
Thế rồi họ dường như thấm mệt, cùng ngồi trong góc nghỉ ngơi.
Kênh chung lúc này phát huy tác dụng.
"Ê, anh có đang trong lâu đài không?" Phương Duệ hỏi.
"Có!" Lâm Kính Ngôn trả lời nhưng không hỏi lại. Phương Duệ đã lên tiếng, nghĩa là hắn cũng trong lâu đài.
"Đầu game anh đánh kiểu gì?" Phương Duệ hỏi thẳng.
"Đi vòng." Lâm Kính Ngôn đáp thẳng.
Vòng chung kết, trong trận đấu một mất một còn, hai người lại tán gẫu đến thản nhiên như không, như một cuộc giao lưu thường ngày ở trại huấn luyện.
"*** má." Phương Duệ bỗng mắng. Trọng tài lập tức xuất hiện cấp thẻ vàng. Chữ nghĩa thế này dĩ nhiên không được phép chat.
Lâm Kính Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần hỏi nhiều, Phương Duệ chắc chắn cũng đã đi vòng, hai người coi như đổi chỗ cho nhau, sau đó ôm cùng mạch suy nghĩ, cùng đường lối lén lút mà lùng sục khắp nơi. Cho nên, người tránh ta, ta cũng tránh người, bước chân cứ đi cứ đi mà mãi chẳng chạm mặt.
"Tiếp!" Lâm Kính Ngôn quyết định đột phá gút thắt. Hai người rõ ràng quá hiểu nhau, thuộc làu làu thói quen của nhau, nếu chỉ dự đoán trước một bước là không đủ, bởi đối phương cũng sẽ làm hệt như mình. Kết quả cuối cùng, chẳng ai có thể làm gì được ai.
Lãnh Ám Lôi đứng dậy đi khỏi góc tường, bắt đầu hành động trước. Anh đổi cách nghĩ. Anh suy xét Phương Duệ sẽ làm gì kế tiếp và chọn hướng xử lý sâu hơn.
Hai nhân vật lại xoay đường chuyển lối.
Một phút nữa trôi qua, hai người không làm khán giả phải thất vọng. Nơi cầu thang xoắn ốc tầng một lâu đài, hai nhân vật cuối cùng gặp gỡ. Một cuộc gặp gỡ không hề mảy may đột ngột, một cuộc gặp gỡ mười phần đương nhiên, như cả hai đã hẹn sẵn từ sớm, mỗi người có một lối đi, cuối cùng nơi đây gặp mặt.
Rốt cuộc cũng đánh rồi. Khán giả nghĩ.
Nhưng, Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ lại sững sờ.
Sao lại gặp ở đây?
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, họ vẫn đồng điệu. Khi phát hiện đối phương quá hiểu mình, họ tiến một bước trong phán đoán, nhưng rồi sau cuối lại đi đến kết quả như nhau.
"XX!" Phương Duệ tự censor lời chat.
Trọng tài méo mặt. XX không vi phạm quy tắc, nhưng nhìn nó, trọng tài như thấy hai chữ "*** má" to và rõ vô cùng. Phương Duệ không chửi tục, nhưng đã đem cái nghĩa tục tĩu truyền đạt đầy đủ không thiếu phần nào.
Hai người ngây ngẩn nhìn nhau ba giây, ngoài "XX" của Phương Duệ thì không ai nói tiếng nào. Đột nhiên, cả hai cùng ra tay.
Đạn Sóng Khí!
Ném Cát!
Mỗi người một chiêu, vừa tấn công vừa lách mình né tránh. Thế là không ai đánh trúng ai.
Tiếp!
Đạo cụ của lưu manh và kình khí của khí công sư bắn qua bắn lại, hai người thật sự giao chiến.
Nhưng người xem chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn.
Đây gọi là giao chiến ư? Hay là phối hợp?
Mọi động tác công kích và né tránh đều liền nhau như một thể. Người không đánh trúng ta, ta không đánh trúng người, và rồi lại lao tới, và rồi lại lùi về. Nào có phải chiến đấu? Họ như đang khiêu vũ vậy.
"Khụ!" Nửa phút sau, Lâm Kính Ngôn chat một chữ lên kênh chung. Thế tấn công của Lãnh Ám Lôi thoáng dừng. Một cách đồng bộ, Hải Vô Lượng cũng thả chậm tay.
Cả hai đều nhìn ra vấn đề.
Thân thiết đến mấy chăng nữa, đây đã là vòng chung kết, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp vai gánh trọng trách nặng nề. Họ đều muốn giành thắng lợi về cho đội mình. Thế nên, họ mới hết lòng phỏng đoán người hợp tác ngày xưa của mình, hi vọng biến sự ăn ý này thành vũ khí sát thương. Kết quả? Hai người hiểu nhau, cho nên phỏng đoán giống nhau. Ăn ý không biến thành vũ khí, mà ngược lại, đã giúp họ giải trừ toàn bộ sát thương.
Như thể, sự hiểu nhau không cần lời đó đang cản trở hai người tranh đấu.
Cảm giác này không hạnh phúc chút nào.
Hiểu nhau không cần lời, đó từng là thứ để họ tự hào, nay lại thành chướng ngại khi đối đầu. Muốn đánh, muốn thắng, họ phải đọ nhau xem ai có thể thoát khỏi sự ăn ý kia dứt khoát hơn, vô tình hơn, sự ăn ý tượng trưng cho tất cả quá khứ giữa họ.
Lại qua ba giây sững sờ, tiếp tục ra tay!
Bên cầu thang xoắn ốc, đạo cụ lưu manh và kình khí khí công sư tiếp tục va chạm.
Hai nhân vật bắt đầu trúng chiêu.
Em vỗ anh một chưởng, anh ném em cục gạch.
Trận chiến diễn ra có vẻ kịch liệt, nhưng trong mắt người xem có trình độ thì nó thô thiển hơn cả gà.
Bởi vì muốn xem hiểu trận đấu này, phải biết rõ những gì Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã từng trải qua. Thô thiển, là vì hai người quá ăn ý. Người này giỏi ở điểm nào, người kia làm sao không biết? Vậy nên, mọi thủ đoạn đều trở nên vô ích.
Chỉ như bây giờ, đánh bừa không cần suy nghĩ, họa hoằn lại trúng.
Hiểu nhau không cần lời đã không còn là sức mạnh nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau, mà là âm mưu, là cạm bẫy, là dối lừa...
Ngoài trận, những tuyển thủ có hợp tác đều không nỡ xem tiếp.
Trận đấu này tàn khốc đến mức nào? Vì chiến thắng, hai người phải dùng sự hiểu ý, sự tin tưởng, sự an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ, mà bày thành mưu kế.
Hoàng Thiếu Thiên vốn nhắn tin với Dụ Văn Châu suốt đêm, giờ đây cũng lặng người.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh... Những ai có hợp tác đang ngồi tại nhà thi đấu đều vô cùng hiểu ý nghĩa trong hai chữ "hợp tác" này, nhưng cặp hợp tác trên sàn đấu lại phải nhẫn tâm phá hủy mọi thứ họ từng tạo nên trong quá khứ.
Vì chiến thắng.
Vì quán quân.
Mỗi một tuyển thủ đều có rất nhiều ràng buộc trong lòng, nhưng vì hai thứ đó, họ không thể không xuống tay tự chặt đứt những vấn vương ấy.
Thời gian cứ trôi, thanh máu hai người trong trận cũng dần trượt. Chi tiết cuộc đấu thế nào, những người có thể xem hiểu đều đã không còn muốn biết. Chỉ có những khán giả vô tri bên sân vẫn đang hò reo, cổ vũ cho tướng đội mình theo từng diễn biến.
Bất kể bao nhiêu tàn nhẫn, rồi cũng sẽ đến kết thúc.
Bất kể bao nhiêu đành đoạn, trên sân đấu chỉ có thể đứng lại một người.
Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.
Sau cùng, cái tên ở lại trên màn hình lớn chính là hắn. Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi là dòng chữ mờ đi theo gục ngã của nhân vật trong trận.
Cả nhà thi đấu vang lên tiếng hoan hô, ngợi ca thắng lợi của Phương Duệ, của Hưng Hân.
Các tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài sân đứng dậy vỗ tay dồn dập. Họ vỗ tay cho một trận đấu mà nếu xét trên góc độ kỹ thuật, có lẽ không hề đặc sắc, cũng chẳng mang màu sắc kinh điển gì.
Họ vỗ tay, cho lòng hiểu nhau của hai vị tuyển thủ ngày xưa, cho nỗi quyết tâm truy cầu chiến thắng của hai vị tuyển thủ hôm nay.
Hai người họ, đều có một trái tim quán quân vĩnh viễn còn đập. Trái tim đó, vĩnh viễn là thứ để họ tự hào.
"Đồng điệu" lên sóng đúng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 1/5 là một điều trùng hợp hạnh phúc. Chương này thật quá nghệ thuật, khác nào khung cảnh Xung Linh kiếm pháp tuyệt đẹp trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Hai con người từng ăn ý vô gian, nay chia nhau về với hai phe đối đầu, vào trận một mất một còn mà đánh như khiêu vũ, như biểu diễn.
Just one last dance.
Từng từ, từng chữ chọn lựa kỹ càng trong chương này là món quà Lá dành tặng Lâm Kính Ngôn. Lâm đội, tuy cuộc đời dành quá nhiều buồn bã cho một người yêu game và sống đẫm đam mê như anh, nhưng hôm nay anh chỉ mới 23 tuổi, đệ nhất lưu manh, "đã ở Hô Khiếu được ba năm, và sẽ làm đội trưởng Hô Khiếu thêm nhiều năm nữa". Anh đang cầm Đường Tam Đả mà anh yêu quý, đang vùng vẫy trong Vinh Quang mà anh nguyện ý đánh đổi mọi thứ vì. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, thần tượng đáng kiêu hãnh của Lá ơi!
Trương Giai Lạc rời phòng đấu. Đối mặt với những tiếng reo mừng vì thất bại của mình khắp nhà thi đấu, tâm trạng hắn không quá chập trùng. Với hắn mà nói, chút thất bại này thật sự quá bé nhỏ, bởi nếu phóng mắt cả giới Vinh Quang, sẽ không tìm thấy một kẻ thất bại nào thê thảm hơn hắn.
Trương Giai Lạc chầm chậm xuống sân. Tiếng reo mừng vẫn chưa ngưng, xen lẫn tiếng bỡn cợt hắn cũng không ít. Lần này quay về, hắn dĩ nhiên không được đón nhận.
Trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ, tướng thứ ba đã đứng dậy. Màn hình điện tử cũng đang nhảy tên tuyển thủ và nhân vật xuất chiến.
Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.
Về Bá Đồ đã hai năm, ròng rã hai năm, nhưng đến tận hôm nay, mỗi lần nhìn thấy phía sau tên mình là ba chữ Lãnh Ám Lôi, Lâm Kính Ngôn vẫn có cảm giác là lạ không quen.
Đường Tam Đả.
Anh rốt cuộc vẫn không thể quên nhân vật lưu manh đã đi cùng mình bảy năm sương gió. Tuy không cùng nhau đạt thành tích huy hoàng nào, nhưng những lúc cầm Đường Tam Đả trong trận, anh luôn có cảm giác rất an lòng.
Cảm giác an lòng ấy, hai năm trước đã thôi không còn.
Những năm cuối cuộc đời đánh giải, Lâm Kính Ngôn trôi dạt như lục bình, cuối cùng neo lại bến sông Bá Đồ.
Lâm Kính Ngôn rất biết ơn Bá Đồ khi vẫn xem trọng mình ở thời điểm khốn quẫn nhất cuộc đời. Anh từ lâu đã quyết định, cuối đoạn đường Vinh Quang này, anh sẽ dành trọn mọi giây phút tỏa sáng của mình cho họ.
Nhưng, có vài thứ là không thể thay thế.
Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi.
Lâm Kính Ngôn vừa đi vừa ngước nhìn dòng tên hiện trên màn hình lớn. Phía bên kia chữ "vs", là Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.
Lâm Kính Ngôn bỗng phì cười.
Hai thằng mình, cái số giống nhau thật chứ! Sau tên của Phương Duệ đâu phải chỉ thay đổi nhân vật, cả cái nghề cũng khác rồi kìa. Tự dưng, Lâm Kính Ngôn không chỉ cảm thấy khó ở với Lãnh Ám Lôi, mà còn ngứa mắt luôn cả chuỗi ký tự phía sau tên đối thủ.
Phương Duệ, đạo tặc Quỷ Mê Thần Nghi.
Giữa mơ hồ, dường như dòng chữ ấy hiện lên trước mắt.
Lâm Kính Ngôn lắc đầu. Trời, sao mình hoài cựu vậy chứ?
"Báo thù thiệt nặng cho tui." Gặp nhau trên đường, Trương Giai Lạc nói với anh.
"Tôi sẽ cố!" Lâm Kính Ngôn cười.
"Ừ cố lên!" Trương Giai Lạc cũng không nói thêm.
Lên sân đấu, vào phòng quẹt thẻ, đăng nhập. Động tác đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt chín năm qua, bảy năm Đường Tam Đả, hai năm Lãnh Ám Lôi.
Lãnh Ám Lôi...
Lâm Kính Ngôn lần nữa gọi tên nhân vật mình đang cầm.
Bản đồ tải xong, trận đấu bắt đầu.
Hai nhân vật di chuyển ra giữa.
Bên ngoài, khán giả có chút xôn xao. Trận này là trận thứ sáu lôi đài rồi nhỉ, nhưng chẳng một tuyển thủ nào thử nghiệm đi vòng mà toàn cắm đầu chạy thẳng. Lâu đài kia nào phải lâu đài, là võ đài thì đúng hơn.
Mặt trước mặt sau, tình cảnh như cũ. Song, điều mới mẻ đã xuất hiện.
Không vào cửa, không leo tường.
Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn từ mặt sau lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ, Hải Vô Lượng của Phương Duệ cũng từ mặt trước lâu đài đi vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Thế là Lãnh Ám Lôi ra cửa trước, Hải Vô Lượng về cửa sau. Hai người khiển nhân vật mở cửa, thận trọng tiến vào.
Người xem chỉ biết câm lặng.
Cặp hợp tác ngày xưa nay đã thành đối thủ, nhưng lối đánh khi vào trận vẫn cứ đồng điệu thế sao? Người đi vòng ta cũng đi vòng, người ngược chiều kim đồng hồ ta cũng ngược chiều kim đồng hồ, người mở cửa ta cũng mở cửa...
Hai nhân vật rón ra rón rén di chuyển, mọi cử động nhỏ nhất đều như khớp lấy nhau.
Khán giả bó tay, thôi chờ hai người đụng mặt rồi tính!
Ai ngờ hai người cứ như giao hẹn sẵn sẽ không gặp nhau vậy. Họ đi quanh tầng một ròng rã một phút, cả vạt áo cũng chẳng nhác thấy.
Thế rồi họ dường như thấm mệt, cùng ngồi trong góc nghỉ ngơi.
Kênh chung lúc này phát huy tác dụng.
"Ê, anh có đang trong lâu đài không?" Phương Duệ hỏi.
"Có!" Lâm Kính Ngôn trả lời nhưng không hỏi lại. Phương Duệ đã lên tiếng, nghĩa là hắn cũng trong lâu đài.
"Đầu game anh đánh kiểu gì?" Phương Duệ hỏi thẳng.
"Đi vòng." Lâm Kính Ngôn đáp thẳng.
Vòng chung kết, trong trận đấu một mất một còn, hai người lại tán gẫu đến thản nhiên như không, như một cuộc giao lưu thường ngày ở trại huấn luyện.
"*** má." Phương Duệ bỗng mắng. Trọng tài lập tức xuất hiện cấp thẻ vàng. Chữ nghĩa thế này dĩ nhiên không được phép chat.
Lâm Kính Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Không cần hỏi nhiều, Phương Duệ chắc chắn cũng đã đi vòng, hai người coi như đổi chỗ cho nhau, sau đó ôm cùng mạch suy nghĩ, cùng đường lối lén lút mà lùng sục khắp nơi. Cho nên, người tránh ta, ta cũng tránh người, bước chân cứ đi cứ đi mà mãi chẳng chạm mặt.
"Tiếp!" Lâm Kính Ngôn quyết định đột phá gút thắt. Hai người rõ ràng quá hiểu nhau, thuộc làu làu thói quen của nhau, nếu chỉ dự đoán trước một bước là không đủ, bởi đối phương cũng sẽ làm hệt như mình. Kết quả cuối cùng, chẳng ai có thể làm gì được ai.
Lãnh Ám Lôi đứng dậy đi khỏi góc tường, bắt đầu hành động trước. Anh đổi cách nghĩ. Anh suy xét Phương Duệ sẽ làm gì kế tiếp và chọn hướng xử lý sâu hơn.
Hai nhân vật lại xoay đường chuyển lối.
Một phút nữa trôi qua, hai người không làm khán giả phải thất vọng. Nơi cầu thang xoắn ốc tầng một lâu đài, hai nhân vật cuối cùng gặp gỡ. Một cuộc gặp gỡ không hề mảy may đột ngột, một cuộc gặp gỡ mười phần đương nhiên, như cả hai đã hẹn sẵn từ sớm, mỗi người có một lối đi, cuối cùng nơi đây gặp mặt.
Rốt cuộc cũng đánh rồi. Khán giả nghĩ.
Nhưng, Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ lại sững sờ.
Sao lại gặp ở đây?
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, họ vẫn đồng điệu. Khi phát hiện đối phương quá hiểu mình, họ tiến một bước trong phán đoán, nhưng rồi sau cuối lại đi đến kết quả như nhau.
"XX!" Phương Duệ tự censor lời chat.
Trọng tài méo mặt. XX không vi phạm quy tắc, nhưng nhìn nó, trọng tài như thấy hai chữ "*** má" to và rõ vô cùng. Phương Duệ không chửi tục, nhưng đã đem cái nghĩa tục tĩu truyền đạt đầy đủ không thiếu phần nào.
Hai người ngây ngẩn nhìn nhau ba giây, ngoài "XX" của Phương Duệ thì không ai nói tiếng nào. Đột nhiên, cả hai cùng ra tay.
Đạn Sóng Khí!
Ném Cát!
Mỗi người một chiêu, vừa tấn công vừa lách mình né tránh. Thế là không ai đánh trúng ai.
Tiếp!
Đạo cụ của lưu manh và kình khí của khí công sư bắn qua bắn lại, hai người thật sự giao chiến.
Nhưng người xem chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn.
Đây gọi là giao chiến ư? Hay là phối hợp?
Mọi động tác công kích và né tránh đều liền nhau như một thể. Người không đánh trúng ta, ta không đánh trúng người, và rồi lại lao tới, và rồi lại lùi về. Nào có phải chiến đấu? Họ như đang khiêu vũ vậy.
"Khụ!" Nửa phút sau, Lâm Kính Ngôn chat một chữ lên kênh chung. Thế tấn công của Lãnh Ám Lôi thoáng dừng. Một cách đồng bộ, Hải Vô Lượng cũng thả chậm tay.
Cả hai đều nhìn ra vấn đề.
Thân thiết đến mấy chăng nữa, đây đã là vòng chung kết, họ là tuyển thủ chuyên nghiệp vai gánh trọng trách nặng nề. Họ đều muốn giành thắng lợi về cho đội mình. Thế nên, họ mới hết lòng phỏng đoán người hợp tác ngày xưa của mình, hi vọng biến sự ăn ý này thành vũ khí sát thương. Kết quả? Hai người hiểu nhau, cho nên phỏng đoán giống nhau. Ăn ý không biến thành vũ khí, mà ngược lại, đã giúp họ giải trừ toàn bộ sát thương.
Như thể, sự hiểu nhau không cần lời đó đang cản trở hai người tranh đấu.
Cảm giác này không hạnh phúc chút nào.
Hiểu nhau không cần lời, đó từng là thứ để họ tự hào, nay lại thành chướng ngại khi đối đầu. Muốn đánh, muốn thắng, họ phải đọ nhau xem ai có thể thoát khỏi sự ăn ý kia dứt khoát hơn, vô tình hơn, sự ăn ý tượng trưng cho tất cả quá khứ giữa họ.
Lại qua ba giây sững sờ, tiếp tục ra tay!
Bên cầu thang xoắn ốc, đạo cụ lưu manh và kình khí khí công sư tiếp tục va chạm.
Hai nhân vật bắt đầu trúng chiêu.
Em vỗ anh một chưởng, anh ném em cục gạch.
Trận chiến diễn ra có vẻ kịch liệt, nhưng trong mắt người xem có trình độ thì nó thô thiển hơn cả gà.
Bởi vì muốn xem hiểu trận đấu này, phải biết rõ những gì Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã từng trải qua. Thô thiển, là vì hai người quá ăn ý. Người này giỏi ở điểm nào, người kia làm sao không biết? Vậy nên, mọi thủ đoạn đều trở nên vô ích.
Chỉ như bây giờ, đánh bừa không cần suy nghĩ, họa hoằn lại trúng.
Hiểu nhau không cần lời đã không còn là sức mạnh nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau, mà là âm mưu, là cạm bẫy, là dối lừa...
Ngoài trận, những tuyển thủ có hợp tác đều không nỡ xem tiếp.
Trận đấu này tàn khốc đến mức nào? Vì chiến thắng, hai người phải dùng sự hiểu ý, sự tin tưởng, sự an tâm dám đem phần lưng của mình giao cho người kia bảo vệ, mà bày thành mưu kế.
Hoàng Thiếu Thiên vốn nhắn tin với Dụ Văn Châu suốt đêm, giờ đây cũng lặng người.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh... Những ai có hợp tác đang ngồi tại nhà thi đấu đều vô cùng hiểu ý nghĩa trong hai chữ "hợp tác" này, nhưng cặp hợp tác trên sàn đấu lại phải nhẫn tâm phá hủy mọi thứ họ từng tạo nên trong quá khứ.
Vì chiến thắng.
Vì quán quân.
Mỗi một tuyển thủ đều có rất nhiều ràng buộc trong lòng, nhưng vì hai thứ đó, họ không thể không xuống tay tự chặt đứt những vấn vương ấy.
Thời gian cứ trôi, thanh máu hai người trong trận cũng dần trượt. Chi tiết cuộc đấu thế nào, những người có thể xem hiểu đều đã không còn muốn biết. Chỉ có những khán giả vô tri bên sân vẫn đang hò reo, cổ vũ cho tướng đội mình theo từng diễn biến.
Bất kể bao nhiêu tàn nhẫn, rồi cũng sẽ đến kết thúc.
Bất kể bao nhiêu đành đoạn, trên sân đấu chỉ có thể đứng lại một người.
Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.
Sau cùng, cái tên ở lại trên màn hình lớn chính là hắn. Lâm Kính Ngôn, lưu manh Lãnh Ám Lôi là dòng chữ mờ đi theo gục ngã của nhân vật trong trận.
Cả nhà thi đấu vang lên tiếng hoan hô, ngợi ca thắng lợi của Phương Duệ, của Hưng Hân.
Các tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài sân đứng dậy vỗ tay dồn dập. Họ vỗ tay cho một trận đấu mà nếu xét trên góc độ kỹ thuật, có lẽ không hề đặc sắc, cũng chẳng mang màu sắc kinh điển gì.
Họ vỗ tay, cho lòng hiểu nhau của hai vị tuyển thủ ngày xưa, cho nỗi quyết tâm truy cầu chiến thắng của hai vị tuyển thủ hôm nay.
Hai người họ, đều có một trái tim quán quân vĩnh viễn còn đập. Trái tim đó, vĩnh viễn là thứ để họ tự hào.
"Đồng điệu" lên sóng đúng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 1/5 là một điều trùng hợp hạnh phúc. Chương này thật quá nghệ thuật, khác nào khung cảnh Xung Linh kiếm pháp tuyệt đẹp trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Hai con người từng ăn ý vô gian, nay chia nhau về với hai phe đối đầu, vào trận một mất một còn mà đánh như khiêu vũ, như biểu diễn.
Just one last dance.
Từng từ, từng chữ chọn lựa kỹ càng trong chương này là món quà Lá dành tặng Lâm Kính Ngôn. Lâm đội, tuy cuộc đời dành quá nhiều buồn bã cho một người yêu game và sống đẫm đam mê như anh, nhưng hôm nay anh chỉ mới 23 tuổi, đệ nhất lưu manh, "đã ở Hô Khiếu được ba năm, và sẽ làm đội trưởng Hô Khiếu thêm nhiều năm nữa". Anh đang cầm Đường Tam Đả mà anh yêu quý, đang vùng vẫy trong Vinh Quang mà anh nguyện ý đánh đổi mọi thứ vì. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, thần tượng đáng kiêu hãnh của Lá ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.