Chương 983: Fanclub Hưng Hân
Hồ Điệp Lam
26/10/2017
Tài trợ?
Diệp Tu lắc đầu, tài trợ là hoạt động thương mại, người ta bỏ tiền ra tài trợ cũng chỉ để thu về lợi nhuận. Cho nên đích ngắm thường sẽ là các đội mạnh, có số có má, được nhiều người chú ý. Bản thân vòng khiêu chiến đã chẳng thu hút bao nhiêu quan tâm nên cơ hội các chiến đội trong đây kiếm được nhà tài trợ thường xấp xỉ bằng 0.
Hưng Hân giờ có thể nhận được loại đề nghị hợp tác như kia đúng là một ngoại lệ. Tuy trong mắt nhiều người Hưng Hân còn lâu mới là một đội mạnh, nhưng chuyện để tám về họ thì không thiếu, hơn nữa còn là dạng càng lúc càng hot. Dù vậy vẫn chưa có ai thực sự bắt tay vào tài trợ Hưng Hân, chung quy cũng vì trình độ Hưng Hân hiện tại với người ta vẫn chưa đủ đô.
Bởi thứ mà dân kinh doanh cần không phải mấy loại sớm nở tối tèo. Họ cần một chiến đội có thể thu hút sự quan tâm về lâu về dài. Đặt trong hoàn cảnh vòng khiêu chiến, muốn đạt được điều này, ngoài giành được quán quân ra thì chẳng còn cách nào khác.
Vòng khiêu chiến lần này lại có Gia Thế, sức thu hút đã không còn nằm ở tầm thấp như những năm trước. Mà sự quan tâm trước giờ đối với Hưng Hân trên thực tế lại liên quan rất lớn tới Gia Thế. Chính sự tồn tại của Gia Thế đã làm nổi bật giá trị kim ngạch của vòng khiêu chiến này.
Phong độ của Tru Tiên hiện nay quá tầm thường, tuy có thể sẽ gặp “đá thử vàng” Gia Thế nhưng tình cảnh cũng chẳng khác gì Hưng Hân, chí ít cũng phải đập tan được Gia Thế mới mong có nhà tài trợ ngó ngàng đến. Vậy nên suy đoán của Trần Quả không logic lắm.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ này, Diệp Tu có thể nghĩ đến một khả năng khác.
Tru Tiên đổi chủ.
Chiến đội hay câu lạc bộ cũng giống như công ty vậy, đương nhiên sẽ có khả năng bị đem ra buôn bán. Nếu Tru Tiên cũng được mua lại, mà còn được mua bởi một vị đại gia nhà không có gì ngoài điều kiện thì việc sau một đêm có một đống của cải trên trời rơi xuống cũng chẳng có gì là lạ.
“Nghĩ nhiều thế làm gì?” Đúng lúc này Tôn Triết Bình lên tiếng: “Đã nhìn ra rồi thì chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó đập bẹp tụi nó là được.”
“Cũng không còn cách nào khác thật.” Diệp Tu gật đầu.
Không biết được thực lực chân chính của Tru Tiên, thành ra cũng không thể tiến hành chuẩn bị chiến thuật, bố trí không khéo có khi lại biến lợn lành thành lợn què. Cho nên một tuần này, nội dung huấn luyện của Hưng Hân chính là hoàn thiện bản thân, nỗ lực nâng cao trình độ, lấy bất biến ứng vạn biến.
Tuyển thủ Tru Tiên mấy ngày nay cũng thường xuyên ra vào khu huấn luyện ở tiệm net của khách sạn, hai chiến đội thi thoảng đụng mặt thì cũng chào hỏi mấy câu trông có vẻ rất hòa bình. Khoảng thời gian này đáng lẽ ra phải còn một chiến đội nữa cũng đến luyện tập trong tiệm net mới đúng: đối thủ của Gia Thế trong trận kế. Nhưng xem chừng chiến đội này đã sớm từ bỏ, thừa dịp còn một tuần được bao nuôi ở thành phố B liền đi quẩy tung trời, chẳng thèm ló mặt tới tiệm net nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu. Báo Thể Thao Điện Tử tuần vừa rồi phát hành hai đợt. Thứ Hai ra báo là ngay sau hôm thi đấu nên thường sẽ giới thiệu nội dung thi đấu lẫn đưa ra một ít bình luận về kết quả các trận vừa qua. Còn báo ra hôm thứ Sáu là trước ngày thi đấu nên chủ yếu đưa một vài tin lá cải, điểm lại vài chuyện kịch tính trong giải và dự báo những trận sắp tới. Vòng khiêu chiến tuy quy mô khá nhỏ nhưng cũng không đến mức thiếu chuyện để viết, nhất là mấy chuyện lặt vặt linh tinh.
8 giờ tối ở nhà thi đấu, số trận diễn ra hàng tuần của vòng đấu LAN càng lúc càng ít, nhưng khán giả không giảm mà chỉ tăng. Chiến đội Hưng Hân bước ra từ lối đi dành riêng cho tuyển thủ, đang hướng về phía chỗ ngồi thì nghe “soạt” một cái, trên khán đài xuất hiện một băng rôn cỡ bự, trên ghi “Hưng Hân Tất Thắng!!!” Sau đó, có rất nhiều người ngồi dưới băng rôn bắt đầu hò hét.
“Ế?” Trần Quả hết sức bất ngờ. Trước đây, Hưng Hân tuy cũng có người ủng hộ nhưng chưa bao giờ có tâm đến thế này. Diệp Tu thì vốn đã có fanclub cá nhân lập nhóm đi chung cổ vũ, nhưng Trần Quả thật sự chưa từng nghĩ đến rốt cuộc Hưng Hân cũng đã có fanclub riêng rồi.
Trần Quả trong lòng chuẩn bị hí hửng, ai ngờ ngay giây tiếp theo, khu vực khán đài sát bên lại xuất hiện một tấm băng rôn khác có chữ “Tru Tiên Tất Thắng!!!”
Chưa nói tới kích cỡ băng rôn to nhỏ ra sao, kiểu chữ đẹp xấu thế nào, Tru Tiên lần này đúng là đã đè đầu Hưng Hân rồi. Fanclub Tru Tiên vênh váo liếc xéo fanclub Hưng Hân, sau đó tằng hắng một tiếng, gào lên một cái, tiếng nói của fanclub Hưng Hân lập tức như muối bỏ bể.
Nhưng fanclub Hưng Hân mà rét à? Họ cũng bắt đầu lớn tiếng hú hét, thậm chí thỉnh thoảng còn “tặng” kèm vài câu ụ á ụ ẹ ờ ờ. Sau đấu mồm thôi không đã ghiền, trên tay có vật gì, như là chai nước khoáng chẳng hạn, liền a lê hấp, nhắm thẳng chỗ Tru Tiên mà ném tới.
Fanclub Tru Tiên bắt đầu yếu thế. Chết cha, mình quên đem vũ khí để chơi, thậm chí lúc bên Hưng Hân phun châu nhả ngọc, mình còn líu lưỡi cơ mà!
Fan Hưng Hân đắc ý như gì, cho rằng mình thắng rồi. Nào ngờ đội bảo an lập tức xuất hiện, vậy quanh họ.
Trần Quả nhìn thấy cảnh này, cuống cuồng chạy tới muốn giúp đỡ một phen, nhưng đội bảo an đã nghiêm túc cảnh cáo fan Hưng Hân rồi lôi cổ thằng đầu sỏ vụ manh động ném phụ tùng lúc nãy ra ngoài. Lần này fan Hưng Hân hết dám ho he, chỉ ồ à các kiểu, rồi dần im lặng sau khi bị bảo an nhắc nhở gì đó. Còn “chú chim én gọi cả mùa xuân” kia cũng may không bị ném ra ngoài, chỉ phải xách mông đi ngồi chỗ khác. Tới vòng đấu tứ kết này, tuy đã có kha khá người đến xem nhưng chung quy độ phủ sóng của vòng khiêu chiến vẫn có hạn nên ghế trống còn nhiều lắm, chỗ chú chim nhỏ kia phải ngồi chính là một nơi đồng không mông quạnh vậy đó.
Còn fanclub Tru Tiên thì sao? Hiện đang mặt mày vui vẻ như thể “tau biết ngay mà”. Trần Quả thấy thế thì ứa gan, nhưng Diệp Tu nhìn là rõ, đội fan Tru Tiên này đã có kinh nghiệm tổ chức, có kinh nghiệm từng đi xem thi đấu nên biết phải làm gì mới đúng mực. Fanclub Hưng Hân thì sao? Xem ra chính là tự phát nên rất dễ sa vào gây rối trật tự công cộng, sau đó đương nhiên sẽ bị nhân viên an ninh ra hốt.
Chiến đội Tru Tiên lúc này cũng đã lên sàn thi đấu, vừa vặn nhìn thấy cảnh khi nãy, chỉ còn cách quay qua nhìn Hưng Hân cười bất đắc dĩ. Chỗ ngồi cho tuyển thủ hai đội ngay sát nhau, mà lần này sau lưng mỗi người đều có fanclub, tuyển thủ còn chưa đánh, fanclub đã hự hự nhau rồi. Mà Hưng Hân với Tru Tiên đây mới chỉ là đối thủ bị xếp vào cùng cụm bảng mà thôi, chứ chẳng phải thù hằn nhau gì. Thế mới biết nếu mấy chiến đội trong liên minh có thâm thù đại hận với nhau mà đụng mặt trong trận, fan sẽ cắn nhau kinh tới mức nào.
Tuyển thủ của cả hai bên ngồi vào vị trí, sau đó phía Tru Tiên liền có người quay ra sau nói gì đó với fanclub, xem ra là đang dỗ dành mọi người. Trần Quả nhìn thấy, cho rằng mình không thể thua kém nhà người ta, lập tức cũng đứng lên hướng về phía fan nhà mình, nhưng khi nhìn thấy bao khuôn mặt háo hức mong chờ, trong lòng bỗng kích động đến mức không biết nên nói gì. Ngờ đâu bỗng có một người trong đám fan đứng dậy, hoa chân múa tay với cô mà hét lớn: “Chị đại! Chị đại! Là em, là em nèèèèèè!”
Kết quả thì sao? Ngay lập tức đã có bảo an cảnh giác xông tới, người nọ vội vàng lủi về phía sau nhưng vẫn không quên chỉ vào mình: “Là em á! Điền Thất nè! Điền Thất á!”
“Ớ?” Trần Quả ngây người, nhất thời chưa nhớ ra ai. Mà những người khác đã sớm học theo Điền Thất, ra sức hò hét giới thiệu bản thân.
“Hội trưởng, em là Hình Bóng Lạnh Lẽo.”
“Em là Thiên Ngoại Phi Quỷ.”
“Tôm Hùm Tiểu Tử.”
“Lãng Tử Cầm Cờ.”
“Rách Buồm.”
“…”
“Là mấy đứa hả!” Trần Quả lập tức thốt lên. Tất cả những người này, tất cả những tài khoản này, cô chưa từng gặp nhưng lại không hề xa lạ. Bọn họ đều là người của công hội Hưng Hân ở khu 10, là những người đầu tiên gia nhập Hưng Hân, những thành viên tay trắng dựng nghiệp cùng công hội. Nhóm thành viên công hội đầu tiên cũng có người đã tới được Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó vẫn tiếp tục gia nhập Hưng Hân, cùng công hội dốc sức xây dựng địa bàn. Cũng có những người lưu lại khu thường, tiếp tục chơi game ở đấy. Tỷ như mấy người Điền Thất, Nguyệt Trung Miên từ công hội Nguyệt Luân chuyển đến, vốn đã là người chơi lâu năm ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng khi khu 10 mở thì lại quay về khu thường.
Thật ra con đường của khu thường rồi cũng sẽ dắt về Thần Chi Lĩnh Vực mà thôi. Cho nên trong Vinh Quang mà nói, mỗi khi có một khu mới được mở ra, trừ phi là lập chí muốn ở lại khu thường, không đi Thần Chi Lĩnh Vực, bằng không thì người chơi cũ nhảy qua khu mới để chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bọn Điền Thất lại không phải người trong công hội của các câu lạc bộ, đến khu bình thường cũng chẳng phải để mở mang bờ cõi, lý do chỉ là bởi không muốn lăn lộn ở Thần Chi Lĩnh Vực nữa, muốn chơi ở khu thường.
Là người chơi lâu năm, trình độ của họ dĩ nhiên sẽ cao hơn những người mới ở khu thường đôi chút, nên họ lập tức đều trở thành nòng cốt của công hội Hưng Hân. Mà đã là nòng cốt, đương nhiên sẽ có sức ảnh hưởng nhất định. Bọn họ từ bỏ Thần Chi Lĩnh Vực, đương nhiên là vì không có thiện cảm với nó. Nhiều bé thành viên mới cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ chuyện này nên số lượng người trong công hội Hưng Hân cắm cọc ở lại khu thường mà không lên Thần Chi Lĩnh Vực cũng khá đông.
Mà bây giờ, chính bọn họ lại cùng nhau chạy tới nhà thi đấu trợ uy. Trần Quả không biết họ là người ở đâu, nhưng hiện tại, tất cả bọn họ đều đang đứng sau lưng chiến đội Hưng Hân, trở thành điểm tựa tinh thần kiên cố cho chiến đội.
“Mấy đứa…” Trần Quả phát hiện giọng mình có chút nghẹn ngào. Cô vốn là người có thể nhanh chóng hòa mình vào tập thể, nhưng lúc này đây, khi trước mắt đều là người quen, lại không biết phải nói gì.
Diệp Tu đã lặng lẽ đứng bên cô, một vài người chơi nhìn thấy hắn lập tức kích động: “Ba má ơi, Diệp thần kìa!”
Diệp Tu rời khỏi khu thường quá sớm nên những người này hắn không quá quen thuộc. Nhưng nếu là đám Điền Thất, hắn gặp khá sớm, thậm chí còn sớm hơn Bánh Bao.
“Bọn Tiểu Nguyệt Nguyệt đâu?” Diệp Tu cười hỏi Điền Thất.
“Ha ha, Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly ở xa quá, không tiện tới, Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải đang ở kia sao?” Điền Thấy vừa nói vừa chỉ. Thì ra cái thằng vừa ném bình nước khoáng đập người mà bị bảo an dắt đi ngồi một góc tự kỷ chính là Nguyệt Trung Miên.
“Ha ha ha ha, hóa ra là mấy chú!” Lúc này, bên cạnh Trần Quả đột nhiên xuất hiện thêm một người. Bánh Bao nhổm dậy, ra sức hò hét với đám fanclub Hưng Hân.
“Ê ê ê, thằng nu Bánh Bao kìa!” Quần chúng kêu ầm lên. Diệp Tu là đại thần nên bọn họ hơi rén, không biết nói gì cho phải. Nhưng vừa nhìn thấy Bánh Bao đã ngay lập tức gọi chú xưng anh vô cùng thân thiết. Bánh Bao từ đầu đến cuối đều hấp trong lò công hội Hưng Hân, ai cũng biết tên nhóc này.
“Ha ha ha ha, ngồi đó mà coi anh đây đập tụi kia sml.” Bánh Bao chỉ vào tuyển thủ chiến đội Tru Tiên bên cạnh, đắc ý nói.
“1 chọi 5, dám không?” Mấy người chơi bên Hưng Hân hò hét.
Diệp Tu lắc đầu, tài trợ là hoạt động thương mại, người ta bỏ tiền ra tài trợ cũng chỉ để thu về lợi nhuận. Cho nên đích ngắm thường sẽ là các đội mạnh, có số có má, được nhiều người chú ý. Bản thân vòng khiêu chiến đã chẳng thu hút bao nhiêu quan tâm nên cơ hội các chiến đội trong đây kiếm được nhà tài trợ thường xấp xỉ bằng 0.
Hưng Hân giờ có thể nhận được loại đề nghị hợp tác như kia đúng là một ngoại lệ. Tuy trong mắt nhiều người Hưng Hân còn lâu mới là một đội mạnh, nhưng chuyện để tám về họ thì không thiếu, hơn nữa còn là dạng càng lúc càng hot. Dù vậy vẫn chưa có ai thực sự bắt tay vào tài trợ Hưng Hân, chung quy cũng vì trình độ Hưng Hân hiện tại với người ta vẫn chưa đủ đô.
Bởi thứ mà dân kinh doanh cần không phải mấy loại sớm nở tối tèo. Họ cần một chiến đội có thể thu hút sự quan tâm về lâu về dài. Đặt trong hoàn cảnh vòng khiêu chiến, muốn đạt được điều này, ngoài giành được quán quân ra thì chẳng còn cách nào khác.
Vòng khiêu chiến lần này lại có Gia Thế, sức thu hút đã không còn nằm ở tầm thấp như những năm trước. Mà sự quan tâm trước giờ đối với Hưng Hân trên thực tế lại liên quan rất lớn tới Gia Thế. Chính sự tồn tại của Gia Thế đã làm nổi bật giá trị kim ngạch của vòng khiêu chiến này.
Phong độ của Tru Tiên hiện nay quá tầm thường, tuy có thể sẽ gặp “đá thử vàng” Gia Thế nhưng tình cảnh cũng chẳng khác gì Hưng Hân, chí ít cũng phải đập tan được Gia Thế mới mong có nhà tài trợ ngó ngàng đến. Vậy nên suy đoán của Trần Quả không logic lắm.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ này, Diệp Tu có thể nghĩ đến một khả năng khác.
Tru Tiên đổi chủ.
Chiến đội hay câu lạc bộ cũng giống như công ty vậy, đương nhiên sẽ có khả năng bị đem ra buôn bán. Nếu Tru Tiên cũng được mua lại, mà còn được mua bởi một vị đại gia nhà không có gì ngoài điều kiện thì việc sau một đêm có một đống của cải trên trời rơi xuống cũng chẳng có gì là lạ.
“Nghĩ nhiều thế làm gì?” Đúng lúc này Tôn Triết Bình lên tiếng: “Đã nhìn ra rồi thì chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc đó đập bẹp tụi nó là được.”
“Cũng không còn cách nào khác thật.” Diệp Tu gật đầu.
Không biết được thực lực chân chính của Tru Tiên, thành ra cũng không thể tiến hành chuẩn bị chiến thuật, bố trí không khéo có khi lại biến lợn lành thành lợn què. Cho nên một tuần này, nội dung huấn luyện của Hưng Hân chính là hoàn thiện bản thân, nỗ lực nâng cao trình độ, lấy bất biến ứng vạn biến.
Tuyển thủ Tru Tiên mấy ngày nay cũng thường xuyên ra vào khu huấn luyện ở tiệm net của khách sạn, hai chiến đội thi thoảng đụng mặt thì cũng chào hỏi mấy câu trông có vẻ rất hòa bình. Khoảng thời gian này đáng lẽ ra phải còn một chiến đội nữa cũng đến luyện tập trong tiệm net mới đúng: đối thủ của Gia Thế trong trận kế. Nhưng xem chừng chiến đội này đã sớm từ bỏ, thừa dịp còn một tuần được bao nuôi ở thành phố B liền đi quẩy tung trời, chẳng thèm ló mặt tới tiệm net nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu. Báo Thể Thao Điện Tử tuần vừa rồi phát hành hai đợt. Thứ Hai ra báo là ngay sau hôm thi đấu nên thường sẽ giới thiệu nội dung thi đấu lẫn đưa ra một ít bình luận về kết quả các trận vừa qua. Còn báo ra hôm thứ Sáu là trước ngày thi đấu nên chủ yếu đưa một vài tin lá cải, điểm lại vài chuyện kịch tính trong giải và dự báo những trận sắp tới. Vòng khiêu chiến tuy quy mô khá nhỏ nhưng cũng không đến mức thiếu chuyện để viết, nhất là mấy chuyện lặt vặt linh tinh.
8 giờ tối ở nhà thi đấu, số trận diễn ra hàng tuần của vòng đấu LAN càng lúc càng ít, nhưng khán giả không giảm mà chỉ tăng. Chiến đội Hưng Hân bước ra từ lối đi dành riêng cho tuyển thủ, đang hướng về phía chỗ ngồi thì nghe “soạt” một cái, trên khán đài xuất hiện một băng rôn cỡ bự, trên ghi “Hưng Hân Tất Thắng!!!” Sau đó, có rất nhiều người ngồi dưới băng rôn bắt đầu hò hét.
“Ế?” Trần Quả hết sức bất ngờ. Trước đây, Hưng Hân tuy cũng có người ủng hộ nhưng chưa bao giờ có tâm đến thế này. Diệp Tu thì vốn đã có fanclub cá nhân lập nhóm đi chung cổ vũ, nhưng Trần Quả thật sự chưa từng nghĩ đến rốt cuộc Hưng Hân cũng đã có fanclub riêng rồi.
Trần Quả trong lòng chuẩn bị hí hửng, ai ngờ ngay giây tiếp theo, khu vực khán đài sát bên lại xuất hiện một tấm băng rôn khác có chữ “Tru Tiên Tất Thắng!!!”
Chưa nói tới kích cỡ băng rôn to nhỏ ra sao, kiểu chữ đẹp xấu thế nào, Tru Tiên lần này đúng là đã đè đầu Hưng Hân rồi. Fanclub Tru Tiên vênh váo liếc xéo fanclub Hưng Hân, sau đó tằng hắng một tiếng, gào lên một cái, tiếng nói của fanclub Hưng Hân lập tức như muối bỏ bể.
Nhưng fanclub Hưng Hân mà rét à? Họ cũng bắt đầu lớn tiếng hú hét, thậm chí thỉnh thoảng còn “tặng” kèm vài câu ụ á ụ ẹ ờ ờ. Sau đấu mồm thôi không đã ghiền, trên tay có vật gì, như là chai nước khoáng chẳng hạn, liền a lê hấp, nhắm thẳng chỗ Tru Tiên mà ném tới.
Fanclub Tru Tiên bắt đầu yếu thế. Chết cha, mình quên đem vũ khí để chơi, thậm chí lúc bên Hưng Hân phun châu nhả ngọc, mình còn líu lưỡi cơ mà!
Fan Hưng Hân đắc ý như gì, cho rằng mình thắng rồi. Nào ngờ đội bảo an lập tức xuất hiện, vậy quanh họ.
Trần Quả nhìn thấy cảnh này, cuống cuồng chạy tới muốn giúp đỡ một phen, nhưng đội bảo an đã nghiêm túc cảnh cáo fan Hưng Hân rồi lôi cổ thằng đầu sỏ vụ manh động ném phụ tùng lúc nãy ra ngoài. Lần này fan Hưng Hân hết dám ho he, chỉ ồ à các kiểu, rồi dần im lặng sau khi bị bảo an nhắc nhở gì đó. Còn “chú chim én gọi cả mùa xuân” kia cũng may không bị ném ra ngoài, chỉ phải xách mông đi ngồi chỗ khác. Tới vòng đấu tứ kết này, tuy đã có kha khá người đến xem nhưng chung quy độ phủ sóng của vòng khiêu chiến vẫn có hạn nên ghế trống còn nhiều lắm, chỗ chú chim nhỏ kia phải ngồi chính là một nơi đồng không mông quạnh vậy đó.
Còn fanclub Tru Tiên thì sao? Hiện đang mặt mày vui vẻ như thể “tau biết ngay mà”. Trần Quả thấy thế thì ứa gan, nhưng Diệp Tu nhìn là rõ, đội fan Tru Tiên này đã có kinh nghiệm tổ chức, có kinh nghiệm từng đi xem thi đấu nên biết phải làm gì mới đúng mực. Fanclub Hưng Hân thì sao? Xem ra chính là tự phát nên rất dễ sa vào gây rối trật tự công cộng, sau đó đương nhiên sẽ bị nhân viên an ninh ra hốt.
Chiến đội Tru Tiên lúc này cũng đã lên sàn thi đấu, vừa vặn nhìn thấy cảnh khi nãy, chỉ còn cách quay qua nhìn Hưng Hân cười bất đắc dĩ. Chỗ ngồi cho tuyển thủ hai đội ngay sát nhau, mà lần này sau lưng mỗi người đều có fanclub, tuyển thủ còn chưa đánh, fanclub đã hự hự nhau rồi. Mà Hưng Hân với Tru Tiên đây mới chỉ là đối thủ bị xếp vào cùng cụm bảng mà thôi, chứ chẳng phải thù hằn nhau gì. Thế mới biết nếu mấy chiến đội trong liên minh có thâm thù đại hận với nhau mà đụng mặt trong trận, fan sẽ cắn nhau kinh tới mức nào.
Tuyển thủ của cả hai bên ngồi vào vị trí, sau đó phía Tru Tiên liền có người quay ra sau nói gì đó với fanclub, xem ra là đang dỗ dành mọi người. Trần Quả nhìn thấy, cho rằng mình không thể thua kém nhà người ta, lập tức cũng đứng lên hướng về phía fan nhà mình, nhưng khi nhìn thấy bao khuôn mặt háo hức mong chờ, trong lòng bỗng kích động đến mức không biết nên nói gì. Ngờ đâu bỗng có một người trong đám fan đứng dậy, hoa chân múa tay với cô mà hét lớn: “Chị đại! Chị đại! Là em, là em nèèèèèè!”
Kết quả thì sao? Ngay lập tức đã có bảo an cảnh giác xông tới, người nọ vội vàng lủi về phía sau nhưng vẫn không quên chỉ vào mình: “Là em á! Điền Thất nè! Điền Thất á!”
“Ớ?” Trần Quả ngây người, nhất thời chưa nhớ ra ai. Mà những người khác đã sớm học theo Điền Thất, ra sức hò hét giới thiệu bản thân.
“Hội trưởng, em là Hình Bóng Lạnh Lẽo.”
“Em là Thiên Ngoại Phi Quỷ.”
“Tôm Hùm Tiểu Tử.”
“Lãng Tử Cầm Cờ.”
“Rách Buồm.”
“…”
“Là mấy đứa hả!” Trần Quả lập tức thốt lên. Tất cả những người này, tất cả những tài khoản này, cô chưa từng gặp nhưng lại không hề xa lạ. Bọn họ đều là người của công hội Hưng Hân ở khu 10, là những người đầu tiên gia nhập Hưng Hân, những thành viên tay trắng dựng nghiệp cùng công hội. Nhóm thành viên công hội đầu tiên cũng có người đã tới được Thần Chi Lĩnh Vực, sau đó vẫn tiếp tục gia nhập Hưng Hân, cùng công hội dốc sức xây dựng địa bàn. Cũng có những người lưu lại khu thường, tiếp tục chơi game ở đấy. Tỷ như mấy người Điền Thất, Nguyệt Trung Miên từ công hội Nguyệt Luân chuyển đến, vốn đã là người chơi lâu năm ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng khi khu 10 mở thì lại quay về khu thường.
Thật ra con đường của khu thường rồi cũng sẽ dắt về Thần Chi Lĩnh Vực mà thôi. Cho nên trong Vinh Quang mà nói, mỗi khi có một khu mới được mở ra, trừ phi là lập chí muốn ở lại khu thường, không đi Thần Chi Lĩnh Vực, bằng không thì người chơi cũ nhảy qua khu mới để chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bọn Điền Thất lại không phải người trong công hội của các câu lạc bộ, đến khu bình thường cũng chẳng phải để mở mang bờ cõi, lý do chỉ là bởi không muốn lăn lộn ở Thần Chi Lĩnh Vực nữa, muốn chơi ở khu thường.
Là người chơi lâu năm, trình độ của họ dĩ nhiên sẽ cao hơn những người mới ở khu thường đôi chút, nên họ lập tức đều trở thành nòng cốt của công hội Hưng Hân. Mà đã là nòng cốt, đương nhiên sẽ có sức ảnh hưởng nhất định. Bọn họ từ bỏ Thần Chi Lĩnh Vực, đương nhiên là vì không có thiện cảm với nó. Nhiều bé thành viên mới cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ chuyện này nên số lượng người trong công hội Hưng Hân cắm cọc ở lại khu thường mà không lên Thần Chi Lĩnh Vực cũng khá đông.
Mà bây giờ, chính bọn họ lại cùng nhau chạy tới nhà thi đấu trợ uy. Trần Quả không biết họ là người ở đâu, nhưng hiện tại, tất cả bọn họ đều đang đứng sau lưng chiến đội Hưng Hân, trở thành điểm tựa tinh thần kiên cố cho chiến đội.
“Mấy đứa…” Trần Quả phát hiện giọng mình có chút nghẹn ngào. Cô vốn là người có thể nhanh chóng hòa mình vào tập thể, nhưng lúc này đây, khi trước mắt đều là người quen, lại không biết phải nói gì.
Diệp Tu đã lặng lẽ đứng bên cô, một vài người chơi nhìn thấy hắn lập tức kích động: “Ba má ơi, Diệp thần kìa!”
Diệp Tu rời khỏi khu thường quá sớm nên những người này hắn không quá quen thuộc. Nhưng nếu là đám Điền Thất, hắn gặp khá sớm, thậm chí còn sớm hơn Bánh Bao.
“Bọn Tiểu Nguyệt Nguyệt đâu?” Diệp Tu cười hỏi Điền Thất.
“Ha ha, Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly ở xa quá, không tiện tới, Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải đang ở kia sao?” Điền Thấy vừa nói vừa chỉ. Thì ra cái thằng vừa ném bình nước khoáng đập người mà bị bảo an dắt đi ngồi một góc tự kỷ chính là Nguyệt Trung Miên.
“Ha ha ha ha, hóa ra là mấy chú!” Lúc này, bên cạnh Trần Quả đột nhiên xuất hiện thêm một người. Bánh Bao nhổm dậy, ra sức hò hét với đám fanclub Hưng Hân.
“Ê ê ê, thằng nu Bánh Bao kìa!” Quần chúng kêu ầm lên. Diệp Tu là đại thần nên bọn họ hơi rén, không biết nói gì cho phải. Nhưng vừa nhìn thấy Bánh Bao đã ngay lập tức gọi chú xưng anh vô cùng thân thiết. Bánh Bao từ đầu đến cuối đều hấp trong lò công hội Hưng Hân, ai cũng biết tên nhóc này.
“Ha ha ha ha, ngồi đó mà coi anh đây đập tụi kia sml.” Bánh Bao chỉ vào tuyển thủ chiến đội Tru Tiên bên cạnh, đắc ý nói.
“1 chọi 5, dám không?” Mấy người chơi bên Hưng Hân hò hét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.