Chương 1167: Kiểm điểm Bánh Bao
Hồ Điệp Lam
12/05/2018
Edit & beta: Lá Mùa Thu
"Những điểm Tả Thần Duệ bình luận sắc bén còn nhiều lắm. Đúng lúc quá, mình cùng nhau xem xét trận vừa rồi bằng bài bình này luôn!" Diệp Tu lấy tờ báo về từ chỗ Phương Duệ, giơ lên với mọi người.
Bất kể có ra trận hay không, các tuyển thủ Hưng Hân đều theo hắn đi vào phòng chiến thuật. Mạc Phàm xưa nay lạnh lùng kiệm lời, không chơi với ai, hôm nay bỗng tích cực hơn hẳn. Cậu là người đầu tiên vào phòng, mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững như mọi khi.
Mỗi người đều có một ghế cố định riêng của mình trong phòng chiến thuật. Họ lục tục ngồi xuống, sau khi Diệp Tu vào thì không ai nói chuyện phiếm nữa. Thả màn chiếu treo tường, Diệp Tu ngồi vào máy tính bên cạnh, bắt đầu lật replay ra.
"Trận solo đầu tiên... ừm, không có gì để bàn. Cậu nhóc bên Bách Hoa căng thẳng quá thôi. Vấn đề này..." Diệp Tu nhìn các đồng đội Hưng Hân của mình, nếu nói về căng thẳng thì khả năng ở Hưng Hân chỉ xảy ra ở một người. Ánh mắt hắn chuyển qua một chiếc laptop.
Mùa giải mới bắt đầu là tháng Chín, trường học khai giảng cũng tháng Chín luôn. La Tập là sinh viên giỏi ngành Toán học của trường đại học trọng điểm, nếu thật sự phải bỏ con đường học vấn để đi chuyên vào giới Vinh Quang, cậu không đành lòng lắm. Nhưng hơn một năm qua, La Tập đã lỡ yêu Vinh Quang mất rồi, nên cũng không nỡ nghỉ ngang con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Hai chân hai thuyền, kết quả đấu tranh nội tâm của La Tập là tạm thời về trường. Hôm nào cần có mặt thi đấu, cậu sẽ tự bay qua.
May sao Vinh Quang là eSport, dù La Tập không ở cùng mọi người nhưng chỉ cần lên mạng thì vẫn tham gia huấn luyện chung được như thường. Điểm hạn chế duy nhất là La Tập phải dành nhiều thời gian cho việc học nên không thể duy trì nhịp sinh hoạt như Hưng Hân. Phía Hưng Hân cũng chỉ đành cố gắng sắp xếp những buổi train quan trọng vào khung giờ La Tập có thể góp mặt, hai bên gặp nhau trên mạng. Như hiện thời nè, La Tập không thật sự ở đây mà chỉ để cái laptop trên chỗ ngồi thôi, trông có hơi dị chút.
"Vấn đề này không có gì để nói, chủ yếu là bản thân tự khắc phục. Theo kinh nghiệm của anh, sẽ có ích hơn nếu tập trung chú ý 100% và đừng nghĩ gì khác trong lúc thi đấu." Diệp Tu nói.
"Dạ vâng ạ..." Laptop truyền ra giọng La Tập, mọi người nghe mà cứ thấy quái quái sao ấy.
"Trận thứ hai là Bánh Bao đánh ha. Bánh Bao em xem nè, người ta chấm điểm cho em 10 - 0 điểm, biết nghĩa là gì không?" Diệp Tu nói.
"Nghĩa là gì?" Bánh Bao hỏi.
"Nghĩa là ban đầu đánh rất tốt, nhưng về sau đánh hết tốt." Diệp Tu trả lời.
"Ra vậy, hỏi sao em không thua?" Bánh Bao như bừng nắng hạ, tay phải đấm vào lòng bàn tay trái.
"Ừ... chúng ta cùng xem replay trận của Bánh Bao nào!" Diệp Tu mở replay trận Bánh Bao vs Trương Vỹ.
Trên màn chiếu xuất hiện khung cảnh bản đồ. Đây không phải clip game bình thường mà là file replay được ghi lại bởi công cụ tích hợp sẵn trong game Vinh Quang, mở bằng phần mềm riêng, có thể tùy ý thay đổi góc nhìn và tốc độ phát.
Diệp Tu kéo đến chỗ Bánh Bao đụng độ Trương Vỹ. Trương Vỹ bắt đầu bằng Bình Dung Nham, Bánh Bao chơi hẳn Tập Kích Gối Cường Lực bay tới...
Nửa trận đầu, Tả Thần Duệ chấm cho Bánh Bao 10 điểm. 10 điểm là sao? Phát huy hoàn hảo không hề có sơ hở nào mới gọi là 10 điểm. Nếu đổi thành người chấm khác, biểu hiện của Bánh Bao rất khó đạt 10 điểm. Nhưng Tả Thần Duệ có thể chấm 10.000 điểm cho nhan sắc luôn thì 10 điểm có đáng là gì. Hắn chưa bao giờ keo kiệt khi cho điểm người ta, cũng như đá xoáy sẽ thốn tới rốn, khỏi bàn cãi.
10 điểm...
Diệp Tu cầm tờ báo, nhất thời chưa biết mở lời thế nào. Bánh Bao và Đường Nhu giống nhau ở chỗ đều là người mới tiếp xúc Vinh Quang từ Máy Chủ 10, là hai tờ giấy trắng mà Diệp Tu tận mắt chứng kiến quá trình bọn họ dần dần vẽ đầy. Bức tranh của Đường Nhu có đường nét và mạch phát triển rõ ràng, từng phết từng phẩy đều cho Diệp Tu thấy được logic và cách nghĩ của Đường Nhu trong đó. Nhưng Bánh Bao... Bức tranh của Bánh Bao chính là tranh trừu tượng mà người ta hay nói. Cả đấu pháp lẫn logic trong cách nghĩ của cậu chàng đều cực ít liên quan, thậm chí chẳng có tí gì gần gũi với đường lối của một tuyển thủ Vinh Quang bình thường, ấy vậy mà cứ đôi khi lại đem đến hiệu quả không tưởng nổi.
Theo trình độ liên tục tăng tiến của Bánh Bao, luyện tập với cậu chàng, cả Diệp Tu cũng có lúc bất cẩn đỡ không kịp. Hắn vẫn mãi cố gắng tìm hiểu mạch suy nghĩ của Bánh Bao, ví dụ như xem replay sau khi luyện chung, chỗ nào mò không ra logic thì kêu Bánh Bao giải thích.
Nhiều chỗ bản thân Bánh Bao xem vào cũng vò đầu, chả nhớ nổi lúc đó mình nghĩ gì. Việc này cũng không phải do Bánh Bao tới giờ chập mạch. Tiết tấu PvP trong Vinh Quang rất nhanh, rất nhiều lúc người thao tác không kịp suy nghĩ đã phản ứng hoặc phán đoán một cách vô thức. Khá ít tuyển thủ nhớ rõ mỗi chi tiết nhỏ trong một trận đấu. Ở Hưng Hân, tuyển thủ có thể làm được điều đó mang họ La, không phải họ Bao.
Tuy chỉ nhận được một vài câu trả lời nhưng từ những điểm Bánh Bao có thể giải thích, Diệp Tu nghe mới thấy an tâm dần. Bánh Bao không phải thiếu logic, mà logic của cậu chàng hơi khác với người thường. Đây là trí tưởng tượng và sức quan sát bẩm sinh, cực giống với Vương Kiệt Hi năm xưa. Khác biệt ở chỗ Bánh Bao tính đến hôm nay chỉ mới tiếp xúc Vinh Quang hơn một năm, còn lúc Vương Kiệt Hi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì đã có thời gian chơi Vinh Quang lâu hơn nhiều, nên nền tảng của anh vững chắc hơn hẳn Bánh Bao.
Cho nên cái sự khác người của Vương Kiệt Hi nó chính xác, sắc sảo, biến hóa khó lường, đến mức có được danh hiệu Ma Thuật Sư.
Bánh Bao thì lại bị giới hạn bởi nền tảng cơ sở, đôi khi tưởng tượng rồi đâm đầu vào ngõ cụt luôn, dẫn đến những sai lầm rất ngớ ngẩn.
Hiểu ra nguồn cơn của Bánh Bao, Diệp Tu không khỏi thở dài. Nếu Bánh Bao có thể tiếp xúc Vinh Quang sớm hơn, thời gian trưởng thành dài hơn, chắc chắn cậu chàng của ngày hôm nay sẽ càng thêm đáng gờm. Bây giờ mới bắt đầu, cậu chàng dĩ nhiên sẽ chịu cái thiệt thòi của người đến muộn. Tuy Bánh Bao có thiên phú rất tốt, nhưng nơi đây đã không còn là game nữa rồi. So với game Vinh Quang, trong Liên minh chuyên nghiệp ai ai cũng là người có thiên phú nổi trội. Những tuyển thủ được phong thần lại càng là kẻ vượt bậc trong số những người có thiên phú đó.
Mỗi một tân binh Hưng Hân do Diệp Tu tìm về đều có tiềm năng nhất định, nhưng họ đều vì các lý do khác nhau mà tiếp xúc Vinh Quang trễ. Nhìn Tôn Tường và Đường Hạo kìa, hai đại thần hàng đầu của thế hệ mới trong Liên minh bất quá chỉ mới 20 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cả Đường Nhu và Bánh Bao nhưng đã trở thành nhân vật chính của thời đại này rồi.
Diệp Tu đâu chỉ một lần từng nghĩ, nếu như phát hiện các tân binh nhà mình sớm hơn, hoặc bọn họ tự nảy sinh hứng thú với Vinh Quang sớm hơn và bắt đầu luyện tập một cách hệ thống, bài bản, có phải họ của hôm nay cũng đã là một trong những người đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi không?
Tiếc thay, không có "nếu như", bởi "nếu như" chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Diệp Tu hiện tại chỉ có thể dốc hết sức mình giúp những người đến muộn như họ tăng nhanh tốc độ trưởng thành. Nhưng riêng với Bánh Bao thì sự trợ giúp của Diệp Tu đã càng lúc càng có hạn. Đấu pháp của Bánh Bao quá đặc thù, là tài năng mà chỉ mình cậu chàng mới có. Nếu Diệp Tu lấy kỹ thuật và logic thông thường của Vinh Quang ra đòi hỏi cậu chàng làm theo cũng đồng nghĩa với phá bỏ tài năng ấy.
Thế nên việc Diệp Tu thường làm với Bánh Bao là nỗ lực giúp cậu chàng phạm ít sai lầm nhất có thể. Những tình huống đâm đầu vào ngõ cụt, hắn chỉ rõ cho Bánh Bao thấy, tránh để lần sau gặp phải.
Trong trận đấu với Trương Vỹ, Bánh Bao nửa đầu trận làm người sao Hỏa, nửa sau quay về hộ khẩu Trái Đất, đánh chính diện với Trương Vỹ. Khi được hỏi vì sao em phải, cách Bánh Bao trả lời thật khó ai phản bác.
"Máu em nhiều mà!" Bánh Bao nói.
Cả phòng đều đực mặt ra, ai nấy muốn cười nhưng lại cảm thấy chả có gì buồn cười cả. Chiếm ưu thế nửa trận đầu gây cách biệt HP, nửa trận sau không cần phiền phức nữa mà chơi đổi máu luôn, đây là đường lối siêu logic, siêu chính thống trong thi đấu. Ngay cả thánh chơi zâm Phương Duệ trên trận lôi đài với Chu Quang Nghĩa cũng làm tương tự đó thôi: Thực hiện hai lần đấu pháp CD giành ưu thế về máu, xong nhào vào đánh trực diện với Chu Quang Nghĩa.
"Ừm, cái này thì..." Diệp Tu cũng đắn đo một lúc, kéo replay đến giữa trận, "Ok, vậy mình xem tiếp đoạn em ôm cây máu nhiều đánh với Trương Vỹ đi."
Máu nhiều hơn nhưng rốt cuộc vẫn thua Trương Vỹ, có thể nhìn ra đoạn này Bánh Bao đã nảy sinh kha khá vấn đề. Giờ đang là lúc thảo luận chiến thuật chứ không phải tiết giảng bài của Diệp Tu nên mọi người được tự do phát biểu ý kiến. Dàn người mới, tính luôn Kiều Nhất Phàm, đều khá im ắng. Tô Mộc Tranh hầu hết sẽ ngồi nghe, nếu phát hiện có chỗ nào bị bỏ sót mới lên tiếng, nhưng hôm nay chưa thấy chỗ nào sót. Mà Diệp Tu cũng chẳng phải người đang nói chính, từ khi bắt đầu phân tích nửa trận sau, cuộc thảo luận đã trở thành màn tung hứng giữa Ngụy Sâm và Phương Duệ.
"Chỗ này nè, chỗ này nè, chỗ 2"41", chần chừ rồi! Chọi thẳng một cục gạch vô mặt nó, chú mày thấy đúng không?" Ngụy Sâm chỉ vào trận đấu trên màn chiếu. Giọng điệu với tư thế của hắn đâu phải thảo luận kỹ thuật hay chiến thuật? Trông đầu gấu như đang chỉ đạo ẩu đả đường phố thì có.
"Quá đúng!" Bánh Bao lại tay phải đấm lòng bàn tay trái, gần đây có vẻ rất mê động tác này.
"Chần chừ thì thôi đi, sau đó còn nhảy lùi lại nhường nữa? Lan Sơn Hổ luôn thì sao?" Phương Duệ nói.
"Vậy chưa chắc à, nhảy lùi xong Tập Kích Gối Cường Lực mới ngon." Ngụy Sâm nói.
"Tập Kích Gối Cường Lực? Người ta Áo Choàng Bóng Đêm úp đầu ông đó ba." Phương Duệ nói.
"Nên mới phải nhảy lùi trước, né Áo Choàng Bóng Đêm rồi mới phản kích!" Ngụy Sâm nói.
Phương Duệ có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh nhận ra vấn đề: "Má, không Tập Kích Gối Cường Lực thì lấy đâu ra Áo Choàng Bóng Đêm?"
"Người trẻ tuổi, có hiểu cái gì gọi là đi trước đón đầu không?" Ngụy Sâm nói.
"Đón cái đầu ông!" Phương Duệ đách thèm khách sáo với bố tiền bối no limit này, "Bánh Bao đừng nghe ổng nói bậy, chơi Lan Sơn Hổ lật kèo luôn."
"Phì!" Ngụy Sâm phỉ nhổ, "Bánh Bao, tin lão phu, chỗ này nhảy lùi một cái trước rồi Tập Kích Gối Cường Lực, ra chiêu chuẩn vào, nhắm đúng thời cơ là quan trọng nhất, đảm bảo thằng kia sẽ hết hồn."
"Hết hồn, em thích!" Bánh Bao vui vẻ nói.
"Ừ ừ." Trẻ nhỏ dễ dạy, Ngụy Sâm gật đầu, "Tiết tấu, nhớ phải chú ý tiết tấu."
"Bánh Bao." Diệp Tu bỗng gọi.
"Dạ?" Bánh Bao nhìn về phía lão đại.
"Chỗ này chần chừ, lần sau đừng chần chừ, phải phản ứng nhanh hơn." Diệp Tu nói.
"Ok!" Bánh Bao nói.
"Ừ, ngoan." Diệp Tu gật đầu.
"Những điểm Tả Thần Duệ bình luận sắc bén còn nhiều lắm. Đúng lúc quá, mình cùng nhau xem xét trận vừa rồi bằng bài bình này luôn!" Diệp Tu lấy tờ báo về từ chỗ Phương Duệ, giơ lên với mọi người.
Bất kể có ra trận hay không, các tuyển thủ Hưng Hân đều theo hắn đi vào phòng chiến thuật. Mạc Phàm xưa nay lạnh lùng kiệm lời, không chơi với ai, hôm nay bỗng tích cực hơn hẳn. Cậu là người đầu tiên vào phòng, mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững như mọi khi.
Mỗi người đều có một ghế cố định riêng của mình trong phòng chiến thuật. Họ lục tục ngồi xuống, sau khi Diệp Tu vào thì không ai nói chuyện phiếm nữa. Thả màn chiếu treo tường, Diệp Tu ngồi vào máy tính bên cạnh, bắt đầu lật replay ra.
"Trận solo đầu tiên... ừm, không có gì để bàn. Cậu nhóc bên Bách Hoa căng thẳng quá thôi. Vấn đề này..." Diệp Tu nhìn các đồng đội Hưng Hân của mình, nếu nói về căng thẳng thì khả năng ở Hưng Hân chỉ xảy ra ở một người. Ánh mắt hắn chuyển qua một chiếc laptop.
Mùa giải mới bắt đầu là tháng Chín, trường học khai giảng cũng tháng Chín luôn. La Tập là sinh viên giỏi ngành Toán học của trường đại học trọng điểm, nếu thật sự phải bỏ con đường học vấn để đi chuyên vào giới Vinh Quang, cậu không đành lòng lắm. Nhưng hơn một năm qua, La Tập đã lỡ yêu Vinh Quang mất rồi, nên cũng không nỡ nghỉ ngang con đường tuyển thủ chuyên nghiệp. Hai chân hai thuyền, kết quả đấu tranh nội tâm của La Tập là tạm thời về trường. Hôm nào cần có mặt thi đấu, cậu sẽ tự bay qua.
May sao Vinh Quang là eSport, dù La Tập không ở cùng mọi người nhưng chỉ cần lên mạng thì vẫn tham gia huấn luyện chung được như thường. Điểm hạn chế duy nhất là La Tập phải dành nhiều thời gian cho việc học nên không thể duy trì nhịp sinh hoạt như Hưng Hân. Phía Hưng Hân cũng chỉ đành cố gắng sắp xếp những buổi train quan trọng vào khung giờ La Tập có thể góp mặt, hai bên gặp nhau trên mạng. Như hiện thời nè, La Tập không thật sự ở đây mà chỉ để cái laptop trên chỗ ngồi thôi, trông có hơi dị chút.
"Vấn đề này không có gì để nói, chủ yếu là bản thân tự khắc phục. Theo kinh nghiệm của anh, sẽ có ích hơn nếu tập trung chú ý 100% và đừng nghĩ gì khác trong lúc thi đấu." Diệp Tu nói.
"Dạ vâng ạ..." Laptop truyền ra giọng La Tập, mọi người nghe mà cứ thấy quái quái sao ấy.
"Trận thứ hai là Bánh Bao đánh ha. Bánh Bao em xem nè, người ta chấm điểm cho em 10 - 0 điểm, biết nghĩa là gì không?" Diệp Tu nói.
"Nghĩa là gì?" Bánh Bao hỏi.
"Nghĩa là ban đầu đánh rất tốt, nhưng về sau đánh hết tốt." Diệp Tu trả lời.
"Ra vậy, hỏi sao em không thua?" Bánh Bao như bừng nắng hạ, tay phải đấm vào lòng bàn tay trái.
"Ừ... chúng ta cùng xem replay trận của Bánh Bao nào!" Diệp Tu mở replay trận Bánh Bao vs Trương Vỹ.
Trên màn chiếu xuất hiện khung cảnh bản đồ. Đây không phải clip game bình thường mà là file replay được ghi lại bởi công cụ tích hợp sẵn trong game Vinh Quang, mở bằng phần mềm riêng, có thể tùy ý thay đổi góc nhìn và tốc độ phát.
Diệp Tu kéo đến chỗ Bánh Bao đụng độ Trương Vỹ. Trương Vỹ bắt đầu bằng Bình Dung Nham, Bánh Bao chơi hẳn Tập Kích Gối Cường Lực bay tới...
Nửa trận đầu, Tả Thần Duệ chấm cho Bánh Bao 10 điểm. 10 điểm là sao? Phát huy hoàn hảo không hề có sơ hở nào mới gọi là 10 điểm. Nếu đổi thành người chấm khác, biểu hiện của Bánh Bao rất khó đạt 10 điểm. Nhưng Tả Thần Duệ có thể chấm 10.000 điểm cho nhan sắc luôn thì 10 điểm có đáng là gì. Hắn chưa bao giờ keo kiệt khi cho điểm người ta, cũng như đá xoáy sẽ thốn tới rốn, khỏi bàn cãi.
10 điểm...
Diệp Tu cầm tờ báo, nhất thời chưa biết mở lời thế nào. Bánh Bao và Đường Nhu giống nhau ở chỗ đều là người mới tiếp xúc Vinh Quang từ Máy Chủ 10, là hai tờ giấy trắng mà Diệp Tu tận mắt chứng kiến quá trình bọn họ dần dần vẽ đầy. Bức tranh của Đường Nhu có đường nét và mạch phát triển rõ ràng, từng phết từng phẩy đều cho Diệp Tu thấy được logic và cách nghĩ của Đường Nhu trong đó. Nhưng Bánh Bao... Bức tranh của Bánh Bao chính là tranh trừu tượng mà người ta hay nói. Cả đấu pháp lẫn logic trong cách nghĩ của cậu chàng đều cực ít liên quan, thậm chí chẳng có tí gì gần gũi với đường lối của một tuyển thủ Vinh Quang bình thường, ấy vậy mà cứ đôi khi lại đem đến hiệu quả không tưởng nổi.
Theo trình độ liên tục tăng tiến của Bánh Bao, luyện tập với cậu chàng, cả Diệp Tu cũng có lúc bất cẩn đỡ không kịp. Hắn vẫn mãi cố gắng tìm hiểu mạch suy nghĩ của Bánh Bao, ví dụ như xem replay sau khi luyện chung, chỗ nào mò không ra logic thì kêu Bánh Bao giải thích.
Nhiều chỗ bản thân Bánh Bao xem vào cũng vò đầu, chả nhớ nổi lúc đó mình nghĩ gì. Việc này cũng không phải do Bánh Bao tới giờ chập mạch. Tiết tấu PvP trong Vinh Quang rất nhanh, rất nhiều lúc người thao tác không kịp suy nghĩ đã phản ứng hoặc phán đoán một cách vô thức. Khá ít tuyển thủ nhớ rõ mỗi chi tiết nhỏ trong một trận đấu. Ở Hưng Hân, tuyển thủ có thể làm được điều đó mang họ La, không phải họ Bao.
Tuy chỉ nhận được một vài câu trả lời nhưng từ những điểm Bánh Bao có thể giải thích, Diệp Tu nghe mới thấy an tâm dần. Bánh Bao không phải thiếu logic, mà logic của cậu chàng hơi khác với người thường. Đây là trí tưởng tượng và sức quan sát bẩm sinh, cực giống với Vương Kiệt Hi năm xưa. Khác biệt ở chỗ Bánh Bao tính đến hôm nay chỉ mới tiếp xúc Vinh Quang hơn một năm, còn lúc Vương Kiệt Hi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì đã có thời gian chơi Vinh Quang lâu hơn nhiều, nên nền tảng của anh vững chắc hơn hẳn Bánh Bao.
Cho nên cái sự khác người của Vương Kiệt Hi nó chính xác, sắc sảo, biến hóa khó lường, đến mức có được danh hiệu Ma Thuật Sư.
Bánh Bao thì lại bị giới hạn bởi nền tảng cơ sở, đôi khi tưởng tượng rồi đâm đầu vào ngõ cụt luôn, dẫn đến những sai lầm rất ngớ ngẩn.
Hiểu ra nguồn cơn của Bánh Bao, Diệp Tu không khỏi thở dài. Nếu Bánh Bao có thể tiếp xúc Vinh Quang sớm hơn, thời gian trưởng thành dài hơn, chắc chắn cậu chàng của ngày hôm nay sẽ càng thêm đáng gờm. Bây giờ mới bắt đầu, cậu chàng dĩ nhiên sẽ chịu cái thiệt thòi của người đến muộn. Tuy Bánh Bao có thiên phú rất tốt, nhưng nơi đây đã không còn là game nữa rồi. So với game Vinh Quang, trong Liên minh chuyên nghiệp ai ai cũng là người có thiên phú nổi trội. Những tuyển thủ được phong thần lại càng là kẻ vượt bậc trong số những người có thiên phú đó.
Mỗi một tân binh Hưng Hân do Diệp Tu tìm về đều có tiềm năng nhất định, nhưng họ đều vì các lý do khác nhau mà tiếp xúc Vinh Quang trễ. Nhìn Tôn Tường và Đường Hạo kìa, hai đại thần hàng đầu của thế hệ mới trong Liên minh bất quá chỉ mới 20 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cả Đường Nhu và Bánh Bao nhưng đã trở thành nhân vật chính của thời đại này rồi.
Diệp Tu đâu chỉ một lần từng nghĩ, nếu như phát hiện các tân binh nhà mình sớm hơn, hoặc bọn họ tự nảy sinh hứng thú với Vinh Quang sớm hơn và bắt đầu luyện tập một cách hệ thống, bài bản, có phải họ của hôm nay cũng đã là một trong những người đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi không?
Tiếc thay, không có "nếu như", bởi "nếu như" chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Diệp Tu hiện tại chỉ có thể dốc hết sức mình giúp những người đến muộn như họ tăng nhanh tốc độ trưởng thành. Nhưng riêng với Bánh Bao thì sự trợ giúp của Diệp Tu đã càng lúc càng có hạn. Đấu pháp của Bánh Bao quá đặc thù, là tài năng mà chỉ mình cậu chàng mới có. Nếu Diệp Tu lấy kỹ thuật và logic thông thường của Vinh Quang ra đòi hỏi cậu chàng làm theo cũng đồng nghĩa với phá bỏ tài năng ấy.
Thế nên việc Diệp Tu thường làm với Bánh Bao là nỗ lực giúp cậu chàng phạm ít sai lầm nhất có thể. Những tình huống đâm đầu vào ngõ cụt, hắn chỉ rõ cho Bánh Bao thấy, tránh để lần sau gặp phải.
Trong trận đấu với Trương Vỹ, Bánh Bao nửa đầu trận làm người sao Hỏa, nửa sau quay về hộ khẩu Trái Đất, đánh chính diện với Trương Vỹ. Khi được hỏi vì sao em phải, cách Bánh Bao trả lời thật khó ai phản bác.
"Máu em nhiều mà!" Bánh Bao nói.
Cả phòng đều đực mặt ra, ai nấy muốn cười nhưng lại cảm thấy chả có gì buồn cười cả. Chiếm ưu thế nửa trận đầu gây cách biệt HP, nửa trận sau không cần phiền phức nữa mà chơi đổi máu luôn, đây là đường lối siêu logic, siêu chính thống trong thi đấu. Ngay cả thánh chơi zâm Phương Duệ trên trận lôi đài với Chu Quang Nghĩa cũng làm tương tự đó thôi: Thực hiện hai lần đấu pháp CD giành ưu thế về máu, xong nhào vào đánh trực diện với Chu Quang Nghĩa.
"Ừm, cái này thì..." Diệp Tu cũng đắn đo một lúc, kéo replay đến giữa trận, "Ok, vậy mình xem tiếp đoạn em ôm cây máu nhiều đánh với Trương Vỹ đi."
Máu nhiều hơn nhưng rốt cuộc vẫn thua Trương Vỹ, có thể nhìn ra đoạn này Bánh Bao đã nảy sinh kha khá vấn đề. Giờ đang là lúc thảo luận chiến thuật chứ không phải tiết giảng bài của Diệp Tu nên mọi người được tự do phát biểu ý kiến. Dàn người mới, tính luôn Kiều Nhất Phàm, đều khá im ắng. Tô Mộc Tranh hầu hết sẽ ngồi nghe, nếu phát hiện có chỗ nào bị bỏ sót mới lên tiếng, nhưng hôm nay chưa thấy chỗ nào sót. Mà Diệp Tu cũng chẳng phải người đang nói chính, từ khi bắt đầu phân tích nửa trận sau, cuộc thảo luận đã trở thành màn tung hứng giữa Ngụy Sâm và Phương Duệ.
"Chỗ này nè, chỗ này nè, chỗ 2"41", chần chừ rồi! Chọi thẳng một cục gạch vô mặt nó, chú mày thấy đúng không?" Ngụy Sâm chỉ vào trận đấu trên màn chiếu. Giọng điệu với tư thế của hắn đâu phải thảo luận kỹ thuật hay chiến thuật? Trông đầu gấu như đang chỉ đạo ẩu đả đường phố thì có.
"Quá đúng!" Bánh Bao lại tay phải đấm lòng bàn tay trái, gần đây có vẻ rất mê động tác này.
"Chần chừ thì thôi đi, sau đó còn nhảy lùi lại nhường nữa? Lan Sơn Hổ luôn thì sao?" Phương Duệ nói.
"Vậy chưa chắc à, nhảy lùi xong Tập Kích Gối Cường Lực mới ngon." Ngụy Sâm nói.
"Tập Kích Gối Cường Lực? Người ta Áo Choàng Bóng Đêm úp đầu ông đó ba." Phương Duệ nói.
"Nên mới phải nhảy lùi trước, né Áo Choàng Bóng Đêm rồi mới phản kích!" Ngụy Sâm nói.
Phương Duệ có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh nhận ra vấn đề: "Má, không Tập Kích Gối Cường Lực thì lấy đâu ra Áo Choàng Bóng Đêm?"
"Người trẻ tuổi, có hiểu cái gì gọi là đi trước đón đầu không?" Ngụy Sâm nói.
"Đón cái đầu ông!" Phương Duệ đách thèm khách sáo với bố tiền bối no limit này, "Bánh Bao đừng nghe ổng nói bậy, chơi Lan Sơn Hổ lật kèo luôn."
"Phì!" Ngụy Sâm phỉ nhổ, "Bánh Bao, tin lão phu, chỗ này nhảy lùi một cái trước rồi Tập Kích Gối Cường Lực, ra chiêu chuẩn vào, nhắm đúng thời cơ là quan trọng nhất, đảm bảo thằng kia sẽ hết hồn."
"Hết hồn, em thích!" Bánh Bao vui vẻ nói.
"Ừ ừ." Trẻ nhỏ dễ dạy, Ngụy Sâm gật đầu, "Tiết tấu, nhớ phải chú ý tiết tấu."
"Bánh Bao." Diệp Tu bỗng gọi.
"Dạ?" Bánh Bao nhìn về phía lão đại.
"Chỗ này chần chừ, lần sau đừng chần chừ, phải phản ứng nhanh hơn." Diệp Tu nói.
"Ok!" Bánh Bao nói.
"Ừ, ngoan." Diệp Tu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.