Chương 1637: Kiểm điểm
Hồ Điệp Lam
08/01/2020
"Tinh thần khá đấy chứ!" Trần Quả vừa nói vừa bước vào phòng. Nghe tiếng Phương Duệ nhao nhao, tâm trạng của cô tốt lên hẳn.
"Cả đám bu vô đây mà không ai lấy bữa sáng cho tui là sao?" Phương Duệ bất bình.
"Lấy cho chú mày tờ báo nè." Trần Quả căng trang báo ngay dòng tít cho Phương Duệ nhìn.
Dòng tít rất lớn, Phương Duệ liếc qua là thấy. Hai mắt hắn sáng lên nhưng rồi lập tức giả vờ thản nhiên, ra vẻ "chuyện nhỏ như con thỏ", dửng dưng nói: "Xì, có gì to tát?"
Phương Duệ không đến mức nằm bẹp trên giường vì tuy mệt nhọc, môn thể thao hắn chơi vẫn chỉ là ngồi trước máy tính chứ không phải vận động cơ bắp. Trần Quả thả tờ báo xuống giường, cẩn thận quan sát sắc mặt Phương Duệ, thấy không khác bình thường cho lắm.
Những người còn lại đã trò chuyện với Phương Duệ trước khi Trần Quả vào. Trong phòng càng lúc càng chật, họ bèn kéo nhau rời đi.
"Cần chị gọi bữa sáng cho không?" Trần Quả hỏi Phương Duệ.
"Khỏi khỏi khỏi, lát tui xuống dưới tản bộ với ăn luôn." Phương Duệ trả lời.
"Vậy thôi chị không làm phiền chú mày nữa." Không cố tình gặng hỏi Phương Duệ cảm thấy thế nào, Trần Quả cũng nối gót mọi người ra ngoài.
Phương Duệ đứng dựa tường, bên cạnh là tờ báo Trần Quả để lại. Phơi dưới ánh nắng len lỏi từ song cửa, dòng tít trang nhất sáng lóa mắt. Phương Duệ cúi đầu nhìn, nở nụ cười nhưng không cầm lên đọc. Hắn quay mặt về phía cửa sổ.
Hôm nay trời thật đẹp.
Buổi sáng không có kế hoạch gì đặc biệt. Sau một trận ác chiến, mọi người đều muốn nghỉ ngơi thật nhiều. Buổi chiều tuy họp chiến thuật, nhưng cũng không phải nghiên cứu vắt não mà chỉ là kiểm điểm trận đấu vừa xong. Mọi chiến đội chuyên nghiệp đều sẽ làm việc này sau mỗi trận, nhất là trong vòng chung kết. Cường độ thi đấu cao với những đối thủ đã từng đụng độ trong vòng bảng, kiểm điểm là phương thức cân chỉnh đầy hiệu quả. Đây là quá trình mà các chiến đội sẽ tổng kết những điều được và mất của trận gần nhất, từ đó sắp xếp chiến thuật và đấu pháp cho trận kế tiếp để kịp thời xử lý mọi biến cố. Vì thế, công đoạn kiểm điểm của vòng chung kết có ý nghĩa rất khác với vòng đấu bảng.
Một giờ rưỡi chiều, người Hưng Hân tập trung tại phòng họp đặt trước trong khách sạn. Replay và tư liệu đã được Diệp Tu chuẩn bị sẵn. Thấy mọi người có mặt đông đủ, hắn liền phát trên màn chiếu.
"Mình xem trận đoàn đội trước!" Diệp Tu nói, cùng lúc những thước quay trận đoàn đội hiện lên.
"Nếu phải nhận xét, tôi cho rằng trận này Luân Hồi chủ yếu thua vì bất ngờ. Có quá nhiều tình huống nằm ngoài dự đoán, phá hoại toàn bộ chiến thuật của họ. Đến cuối cùng, người ta thậm chí không biết ban đầu Luân Hồi định đánh trận này như thế nào." Diệp Tu nói.
"Xem đầu game đi, Luân Hồi rõ ràng là..." Diệp Tu chỉ vào hai cánh quân gồm ba tướng tiên phong và hai tướng hậu phương của địch, "... muốn nhắm đến cao điểm. Diễn biến sau đó rất đơn giản dễ hiểu, còn bất ngờ ở giai đoạn này là gì thì tôi không cần nói thêm."
Bất ngờ ở giai đoạn này dĩ nhiên là việc Diệp Tu lấy một kèm ba. Pha hành động ngoạn mục được hắn điểm qua bằng giọng bình thản như chỉ kể lại một sự thật, không khiêm tốn cũng chẳng khoe khoang.
"Đoạn này có thể lược lại cách thức ba người Luân Hồi phối hợp tấn công, cũng chính là nội dung mà mình nghiên cứu nát nhừ gần đây." Diệp Tu nói.
Nát nhừ, và không riêng gì Hưng Hân. Mọi chiến đội có chí quán quân trong Liên minh đều sẽ đặt Big Three Luân Hồi làm trọng điểm nghiên cứu. Đến nay dù chưa chắc tường tận, người ta cũng đã nắm bắt nhiều thông tin nhất có thể.
Nói là lược lại, kỳ thực việc Hưng Hân đang làm là quan sát cách Diệp Tu xử lý thế tấn công của bộ ba Luân Hồi. Diệp Tu là người trong cuộc, hắn dĩ nhiên biết mình đã làm gì, chẳng qua muốn chia sẻ với các đồng đội về mặt tư tưởng. Mỗi người một nhân vật với cây kỹ năng khác biệt, sẽ có hướng xử lý khác biệt trong cùng tình huống. Do vậy, đường lối tư tưởng mới là cái gốc để học một biết mười.
Diệp Tu vừa giảng giải vừa trả lời thắc mắc. Nếu có ai phát biểu cái nhìn, tất cả sẽ cùng tranh luận, ngoại trừ Trần Quả, người duy nhất im lặng từ đầu đến cuối, ngồi thu lu trong một góc phòng.
Cô rất chịu khó tham dự mỗi một cuộc họp chiến thuật của Hưng Hân. Hồi đầu, thỉnh thoảng cô sẽ cao hứng đóng góp ý kiến, nhưng dần dần chỉ còn ngoan ngoãn ngồi nghe. Thật ra so với lúc trước, kiến thức hiện nay của Trần Quả đã tăng vọt. Nếu lúc này vẫn chịu lên tiếng, cô hoàn toàn có thể bắt đúng trọng điểm. Thế nhưng cô không cần phải nhắc nhở, vì mọi người chưa từng để lỡ bất kỳ điểm nào cô nghĩ tới.
Nhìn Đường Nhu đi là biết. Hai năm trước, Đường Nhu chỉ là trái tim bên lề. Mà bây giờ, vài cách nhìn cô ấy đưa ra còn khiến Trần Quả cảm thấy mình chẳng khác nào vịt nghe sấm truyền.
Nói không buồn là giả, vì bản thân Trần Quả cũng khao khát trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp để kề vai chiến đấu với các đồng đội. Tiếc rằng, điều đó không thể thực hiện. Việc duy nhất cô có thể làm, là giúp đồng đội lo toan mọi thứ bên ngoài trận đấu.
Buồn thì buồn, nhưng không đáng để ủ ê. Trần Quả biết rõ, cô vẫn là một cá thể mang tag Hưng Hân như tất cả những người ngồi đây. Giấc mơ là của chung, trên con đường đi đến đích cuối, họ chưa từng bỏ cô lại. Cô và họ chưa bao giờ là hai thể tách rời.
Trận chiến cuối cùng rồi, mọi người phải cố lên nhé!
Trần Quả ngồi một bên cổ vũ trong thầm lặng. Cô đã thôi nghĩ ngợi về chuyện Phương Duệ, bởi vì chính như Diệp Tu nói, Phương Duệ dù có lên đánh hay không, mục tiêu của Hưng Hân cũng sẽ không đổi. Hưng Hân muốn thắng, Hưng Hân muốn vô địch!
Cho nên Hưng Hân tiếp tục kiểm điểm.
Và Trần Quả vẫn lặng yên ngồi đó đến khi cuộc họp kết thúc.
"Tối nay cả nhà định tự túc hay ăn cơm chung?" Cô hỏi.
"Ặc... Chưa gì đã mở tiệc mừng, coi sao được? Bị tụi nhà báo phát hiện là tạch!" Ngụy Sâm nói.
Trần Quả trừng mắt với tên già xàm xí, nhưng cũng nghe hiểu ý hắn là nghiêng về hoạt động tự do.
"Mọi người tự túc đi! Ai muốn phục tùng theo lệnh thì đi chung với chị chủ." Diệp Tu nói.
Trần Quả quay qua trừng mắt với Diệp Tu. Nói cái gì vậy ba? Tự túc rồi lại theo lệnh là sao?
Mạc Phàm là người đầu tiên phủi mông chuồn đẹp. Cậu chưa bao giờ hứng thú với việc sinh hoạt tập thể. Kế đến, La Tập và Kiều Nhất Phàm kéo nhau bỏ đi mà vẫn không thôi thảo luận hăng say, lại rủ thêm cả An Văn Dật. Bánh Bao định sáp vào nhưng bị Ngụy Sâm níu áo nói gì đó, cậu chàng liền hớn hở theo đuôi Ngụy Sâm ra khỏi phòng.
"Chị chủ, chị biết á... Tui mới bị mệt muốn chết, tui về nghỉ trước nha." Bé ngoan Phương Duệ trước khi đi còn biết thưa gửi.
Trần Quả chẳng lẽ không cho? Thế là cuối cùng chỉ còn lại cô, Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu. Ba nữ một nam, Diệp Tu cắm cúi dọn tài liệu như muốn thể hiện ý đồ chống đối. Trần Quả từ lâu đã bỏ cuộc với việc cả nhà ăn chung, lần này tự giác chào trước rồi kéo Đường Nhu đi luôn.
Chỉ còn hai người, Tô Mộc Tranh đứng sau lưng Diệp Tu, nhìn hắn tỉ mẩn phân loại, dọn dẹp lưu trữ nào là replay, nào là tài liệu, screenshot...
"Anh thấy sao rồi?" Tô Mộc Tranh bỗng hỏi.
"Sao là sao? Ý em là Phương Duệ?" Diệp Tu không ngoảnh đầu.
"Không, em nói anh đó... Anh sao rồi?" Tô Mộc Tranh trả lời.
Đôi tay lui cui không ngừng của Diệp Tu khựng lại.
"Anh hả, thì cũng ổn thôi..." Hắn nói.
"Cả đám bu vô đây mà không ai lấy bữa sáng cho tui là sao?" Phương Duệ bất bình.
"Lấy cho chú mày tờ báo nè." Trần Quả căng trang báo ngay dòng tít cho Phương Duệ nhìn.
Dòng tít rất lớn, Phương Duệ liếc qua là thấy. Hai mắt hắn sáng lên nhưng rồi lập tức giả vờ thản nhiên, ra vẻ "chuyện nhỏ như con thỏ", dửng dưng nói: "Xì, có gì to tát?"
Phương Duệ không đến mức nằm bẹp trên giường vì tuy mệt nhọc, môn thể thao hắn chơi vẫn chỉ là ngồi trước máy tính chứ không phải vận động cơ bắp. Trần Quả thả tờ báo xuống giường, cẩn thận quan sát sắc mặt Phương Duệ, thấy không khác bình thường cho lắm.
Những người còn lại đã trò chuyện với Phương Duệ trước khi Trần Quả vào. Trong phòng càng lúc càng chật, họ bèn kéo nhau rời đi.
"Cần chị gọi bữa sáng cho không?" Trần Quả hỏi Phương Duệ.
"Khỏi khỏi khỏi, lát tui xuống dưới tản bộ với ăn luôn." Phương Duệ trả lời.
"Vậy thôi chị không làm phiền chú mày nữa." Không cố tình gặng hỏi Phương Duệ cảm thấy thế nào, Trần Quả cũng nối gót mọi người ra ngoài.
Phương Duệ đứng dựa tường, bên cạnh là tờ báo Trần Quả để lại. Phơi dưới ánh nắng len lỏi từ song cửa, dòng tít trang nhất sáng lóa mắt. Phương Duệ cúi đầu nhìn, nở nụ cười nhưng không cầm lên đọc. Hắn quay mặt về phía cửa sổ.
Hôm nay trời thật đẹp.
Buổi sáng không có kế hoạch gì đặc biệt. Sau một trận ác chiến, mọi người đều muốn nghỉ ngơi thật nhiều. Buổi chiều tuy họp chiến thuật, nhưng cũng không phải nghiên cứu vắt não mà chỉ là kiểm điểm trận đấu vừa xong. Mọi chiến đội chuyên nghiệp đều sẽ làm việc này sau mỗi trận, nhất là trong vòng chung kết. Cường độ thi đấu cao với những đối thủ đã từng đụng độ trong vòng bảng, kiểm điểm là phương thức cân chỉnh đầy hiệu quả. Đây là quá trình mà các chiến đội sẽ tổng kết những điều được và mất của trận gần nhất, từ đó sắp xếp chiến thuật và đấu pháp cho trận kế tiếp để kịp thời xử lý mọi biến cố. Vì thế, công đoạn kiểm điểm của vòng chung kết có ý nghĩa rất khác với vòng đấu bảng.
Một giờ rưỡi chiều, người Hưng Hân tập trung tại phòng họp đặt trước trong khách sạn. Replay và tư liệu đã được Diệp Tu chuẩn bị sẵn. Thấy mọi người có mặt đông đủ, hắn liền phát trên màn chiếu.
"Mình xem trận đoàn đội trước!" Diệp Tu nói, cùng lúc những thước quay trận đoàn đội hiện lên.
"Nếu phải nhận xét, tôi cho rằng trận này Luân Hồi chủ yếu thua vì bất ngờ. Có quá nhiều tình huống nằm ngoài dự đoán, phá hoại toàn bộ chiến thuật của họ. Đến cuối cùng, người ta thậm chí không biết ban đầu Luân Hồi định đánh trận này như thế nào." Diệp Tu nói.
"Xem đầu game đi, Luân Hồi rõ ràng là..." Diệp Tu chỉ vào hai cánh quân gồm ba tướng tiên phong và hai tướng hậu phương của địch, "... muốn nhắm đến cao điểm. Diễn biến sau đó rất đơn giản dễ hiểu, còn bất ngờ ở giai đoạn này là gì thì tôi không cần nói thêm."
Bất ngờ ở giai đoạn này dĩ nhiên là việc Diệp Tu lấy một kèm ba. Pha hành động ngoạn mục được hắn điểm qua bằng giọng bình thản như chỉ kể lại một sự thật, không khiêm tốn cũng chẳng khoe khoang.
"Đoạn này có thể lược lại cách thức ba người Luân Hồi phối hợp tấn công, cũng chính là nội dung mà mình nghiên cứu nát nhừ gần đây." Diệp Tu nói.
Nát nhừ, và không riêng gì Hưng Hân. Mọi chiến đội có chí quán quân trong Liên minh đều sẽ đặt Big Three Luân Hồi làm trọng điểm nghiên cứu. Đến nay dù chưa chắc tường tận, người ta cũng đã nắm bắt nhiều thông tin nhất có thể.
Nói là lược lại, kỳ thực việc Hưng Hân đang làm là quan sát cách Diệp Tu xử lý thế tấn công của bộ ba Luân Hồi. Diệp Tu là người trong cuộc, hắn dĩ nhiên biết mình đã làm gì, chẳng qua muốn chia sẻ với các đồng đội về mặt tư tưởng. Mỗi người một nhân vật với cây kỹ năng khác biệt, sẽ có hướng xử lý khác biệt trong cùng tình huống. Do vậy, đường lối tư tưởng mới là cái gốc để học một biết mười.
Diệp Tu vừa giảng giải vừa trả lời thắc mắc. Nếu có ai phát biểu cái nhìn, tất cả sẽ cùng tranh luận, ngoại trừ Trần Quả, người duy nhất im lặng từ đầu đến cuối, ngồi thu lu trong một góc phòng.
Cô rất chịu khó tham dự mỗi một cuộc họp chiến thuật của Hưng Hân. Hồi đầu, thỉnh thoảng cô sẽ cao hứng đóng góp ý kiến, nhưng dần dần chỉ còn ngoan ngoãn ngồi nghe. Thật ra so với lúc trước, kiến thức hiện nay của Trần Quả đã tăng vọt. Nếu lúc này vẫn chịu lên tiếng, cô hoàn toàn có thể bắt đúng trọng điểm. Thế nhưng cô không cần phải nhắc nhở, vì mọi người chưa từng để lỡ bất kỳ điểm nào cô nghĩ tới.
Nhìn Đường Nhu đi là biết. Hai năm trước, Đường Nhu chỉ là trái tim bên lề. Mà bây giờ, vài cách nhìn cô ấy đưa ra còn khiến Trần Quả cảm thấy mình chẳng khác nào vịt nghe sấm truyền.
Nói không buồn là giả, vì bản thân Trần Quả cũng khao khát trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp để kề vai chiến đấu với các đồng đội. Tiếc rằng, điều đó không thể thực hiện. Việc duy nhất cô có thể làm, là giúp đồng đội lo toan mọi thứ bên ngoài trận đấu.
Buồn thì buồn, nhưng không đáng để ủ ê. Trần Quả biết rõ, cô vẫn là một cá thể mang tag Hưng Hân như tất cả những người ngồi đây. Giấc mơ là của chung, trên con đường đi đến đích cuối, họ chưa từng bỏ cô lại. Cô và họ chưa bao giờ là hai thể tách rời.
Trận chiến cuối cùng rồi, mọi người phải cố lên nhé!
Trần Quả ngồi một bên cổ vũ trong thầm lặng. Cô đã thôi nghĩ ngợi về chuyện Phương Duệ, bởi vì chính như Diệp Tu nói, Phương Duệ dù có lên đánh hay không, mục tiêu của Hưng Hân cũng sẽ không đổi. Hưng Hân muốn thắng, Hưng Hân muốn vô địch!
Cho nên Hưng Hân tiếp tục kiểm điểm.
Và Trần Quả vẫn lặng yên ngồi đó đến khi cuộc họp kết thúc.
"Tối nay cả nhà định tự túc hay ăn cơm chung?" Cô hỏi.
"Ặc... Chưa gì đã mở tiệc mừng, coi sao được? Bị tụi nhà báo phát hiện là tạch!" Ngụy Sâm nói.
Trần Quả trừng mắt với tên già xàm xí, nhưng cũng nghe hiểu ý hắn là nghiêng về hoạt động tự do.
"Mọi người tự túc đi! Ai muốn phục tùng theo lệnh thì đi chung với chị chủ." Diệp Tu nói.
Trần Quả quay qua trừng mắt với Diệp Tu. Nói cái gì vậy ba? Tự túc rồi lại theo lệnh là sao?
Mạc Phàm là người đầu tiên phủi mông chuồn đẹp. Cậu chưa bao giờ hứng thú với việc sinh hoạt tập thể. Kế đến, La Tập và Kiều Nhất Phàm kéo nhau bỏ đi mà vẫn không thôi thảo luận hăng say, lại rủ thêm cả An Văn Dật. Bánh Bao định sáp vào nhưng bị Ngụy Sâm níu áo nói gì đó, cậu chàng liền hớn hở theo đuôi Ngụy Sâm ra khỏi phòng.
"Chị chủ, chị biết á... Tui mới bị mệt muốn chết, tui về nghỉ trước nha." Bé ngoan Phương Duệ trước khi đi còn biết thưa gửi.
Trần Quả chẳng lẽ không cho? Thế là cuối cùng chỉ còn lại cô, Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu. Ba nữ một nam, Diệp Tu cắm cúi dọn tài liệu như muốn thể hiện ý đồ chống đối. Trần Quả từ lâu đã bỏ cuộc với việc cả nhà ăn chung, lần này tự giác chào trước rồi kéo Đường Nhu đi luôn.
Chỉ còn hai người, Tô Mộc Tranh đứng sau lưng Diệp Tu, nhìn hắn tỉ mẩn phân loại, dọn dẹp lưu trữ nào là replay, nào là tài liệu, screenshot...
"Anh thấy sao rồi?" Tô Mộc Tranh bỗng hỏi.
"Sao là sao? Ý em là Phương Duệ?" Diệp Tu không ngoảnh đầu.
"Không, em nói anh đó... Anh sao rồi?" Tô Mộc Tranh trả lời.
Đôi tay lui cui không ngừng của Diệp Tu khựng lại.
"Anh hả, thì cũng ổn thôi..." Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.