Toàn Chức Cao Thủ

Chương 334: Ngày thứ ba

Hồ Điệp Lam

06/09/2015

Em có chuyện muốn nói.

龙抬头. – Long Đài Đầu

Tình hình là bọn em vừa phát hiện ra một tin động trời, từ 抬 ko phải Sĩ, Hán Việt hoàn toàn là Đài mới đúng, QT trans theo từ đầu tiên trong bản dịch Thiều Chửu nên ra bậy rồi. Mới tra thêm mấy từ điển trên mạng thì phần lớn đều ra Đài và nếu mọi người tra từ “ngày Long Đài Đầu” trên google, nó sẽ ra hẳn lễ Rồng Ngẩng Đầu 2/2 bên Trung cho mọi người. Vậy nên bọn em xin mạn phép sửa sai và ngẩng hoàn toàn luôn… ( ._.)

Hai cô gái mải mê buôn chuyện, đến tận nửa đêm vẫn chưa ngủ. Dù vậy, Đường Nhu cũng chỉ có thể suy luận được đến đây, sự hiểu biết của cô trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang còn khá nhiều hạn chế. Ngay cả khi bắt đầu chơi, cô cũng chỉ tập trung vào nâng cao kĩ thuật cá nhân. Cô không phải fan cuồng, chú ý tin tức, quan tâm những tin tám nhảm trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang như Trần Quả.

Cuối cùng, tuy hai người tổng kết được hàng loạt giả thuyết, song việc cầm chứng minh của Diệp Tu đi dò hỏi gia thế người ta cũng là hành động không tôn trọng và lễ độ cho lắm.

“Hay tìm cơ hội hỏi anh ấy thử xem? Nếu anh ấy không muốn nói thì thôi.” Đường Nhu nói.

“Ừ.” Dù tinh thần bà tám đang dâng cao ngất ngưởng, Trần Quả vẫn là người hiểu chuyện.

“Thật ra chuyện mà chị muốn biết hơn là, cậu ta muốn làm gì sau này. Sống qua một năm thời hạn giải nghệ, sau đó dùng tán nhân Quân Mạc Tiếu trở lại ư? Với năng lực của cậu ta, tất nhiên không lo không có đội nào muốn, cậu ta định chuẩn bị gia nhập bên nào đây? Gia Thế chắc không có khả năng đâu nhỉ?” Trần Quả phỏng đoán.

“Chúng ta tìm cơ hội hỏi thử những vấn đề đấy xem…” Đường Nhu nói.

“Ừ…”

Trò chuyện câu được câu mất, hai cô gái rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng trải đầy căn phòng, hai người tỉnh giấc không trễ lắm. Chào buổi sáng, vệ sinh cá nhân xong, cả hai nhìn nhau và rón ra rón rén đi về phía cửa phòng đối diện.

Tối hôm qua nghe Diệp Tu tâm sự, rồi phân tích nhiều khía cạnh, hai người mới biết thật ra Diệp Tu cũng có nhiều băn khoăn trong lòng. Không khỏi đối xử cẩn thận hơn, lo lắng sẽ làm tan nát trái tim pha lê của Diệp Tu.

Đầu hai cô nhú lên nhú xuống, dán sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Một lát sau, nhân viên đẩy xe vệ sinh chợt bước ra từ phòng bên cạnh, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người.

“Khụ!” Đường Nhu giả vờ ho một cái, nháy mắt với Trần Quả.

Trần Quả vội đứng thẳng người, quay đầu nhìn nhân viên dọn phòng, nghiêm túc bảo: “Phòng của chúng tôi không cần dọn dẹp.”

“Vâng, thưa hai chị…” Nhân viên phục vụ đáp lại một câu, tiếp tục đẩy xe rời đi, vừa bước vừa ngoái đầu nhìn. Hai cô gái không dám mặt dày lén lút vậy nữa, lại còn phải xoắn xuýt nên làm gì để giải thích hành động vừa rồi, bèn quả quyết gõ cửa phòng Diệp Tu luôn.

Một lát sau, Diệp Tu mới ra mở cửa, vẻ mặt ngái ngủ nhìn hai người: “Còn sớm thế này, làm gì vậy? Dạo phố nữa à? Hôm nay có đánh chết tui cũng không đi đâu.”

“À, cậu còn buồn ngủ sao? Thế thì ngủ thêm chút nữa đi.” Trần Quả đáp. Trước ngày hôm qua, chính cô cũng không thể ngờ sẽ có lúc mình nói năng dịu dàng như thế với Diệp Tu.

Đường Nhu rùng mình một cái, Diệp Tu cũng giật mình. Hắn nhìn ngó Trần Quả nửa ngày mới lên tiếng: “Thêm một lát là bao lâu?”

“Cậu muốn ngủ bao lâu thì ngủ.” Trần Quả tiếp tục “dịu dàng”.

Diệp Tu kinh ngạc nhìn Đường Nhu, lại chỉ chỉ Trần Quả hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Đường Nhu nhìn lên trần nhà: “Chắc tại sức ảnh hưởng của idol”.

“Thật sao? Khụ!” Diệp Tu ho khan một tiếng, mặt nhanh chóng biến thành vẻ cool ngầu của các tuyển thủ lúc đối mặt với máy quay sau khi giành chiến thắng: “Bữa sáng lấy lòng anh, cứ mang lên tận cửa!”

Phanh!

Diệp Tu dập cửa phòng đến mức suýt đụng trúng mũi Trần Quả.



Đường Nhu tận mắt nhìn thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Trần Quả từng chút biến mất, cơ mặt giật giật, đang muốn bay lên đạp cửa, bèn vội vàng kéo Trần Quả lại: “Thôi thôi, chị không thấy ảnh chỉ cố ý chọc chị thôi ư? Sao còn mắc mưu ảnh chứ.”

Không biết là do Đường Nhu khuyên giải hay thân phận idol đột nhiên phát huy tác dụng, Trần Quả cuối cùng cũng không đạp cửa nữa, kéo Đường Nhu bước nhanh: “Hừ, chúng ta đi ăn sáng.”

Trong nhà ăn, Trần Quả gặm bánh bao hùng hổ như trút hết oán giận vào đó, khiến tất cả mọi người đều không khỏi liếc mắt qua bên này vài lần. Ai cũng kinh ngạc trước hình ảnh một cô nàng có khuôn mặt hết sức thanh thuần lại có tướng ăn “chuẩn man” như vậy. Cướp hết sự chú ý của mỹ nữ làm gì cũng đẹp như Đường Nhu.

Trần Quả tiêu diệt xong bữa sáng thì tẩn ngẩn liếc nhìn menu, sắc mặt lộ ra nét do dự. Đường Nhu thấy thế, vừa cười vừa lau miệng xong mới hỏi: “Hay mình gọi cho anh ấy một phần?”

“Không, đưa cho ma ấy.” Không nhắc đến thì không sao, Đường Nhu vừa nhắc, Trần Quả lập tức rút sạch vẻ do dự trên mặt, kiên quyết đứng dậy rời đi. Đường Nhu cười cười, tụt lại phía sau Trần Quả, gọi nhân viên phục vụ đưa một phần ăn sáng lên cho Diệp Tu. Trần Quả nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính trước mặt, biết mà giả lơ như không.

Quay lại phòng, Trần Quả tiếp tục trút giận vào TV như đang hành bánh bao. Cô đang sử dụng tốc độ tay như vũ bão bấm điên cuồng nút chuyển kênh. Đường Nhu cũng không để ý cô, lên máy tính đăng nhập vào trò chơi, vừa lên đã thấy Diệp Tu online.

“Anh không ngủ sao?” Đường Nhu nghi hoặc.

“Bị đánh thức rồi không muốn ngủ nữa.” Diệp Tu trả lời.

“Bữa sáng sắp đưa lên cho anh rồi”.

“Ừ, cảm ơn”.

Mới nói được 4 câu, Trần Quả thấy cô mở máy chơi Vinh Quang bèn mò mẫm đến xem, vừa đúng lúc nhìn thấy liền tức giận hỏi: “Không phải nó mệt lắm à?” Dứt lời đã tông đến cửa phòng đối diện.

Phá cửa, Diệp Tu ra mở, Trần Quả muốn nói gì lại không biết bắt đầu từ đâu.

Diệp Tu tò mò nhìn xuống hai tay trống không của cô nàng: “Bữa sáng đâu?”

“Nắm đấm bánh bao siêu bự đây, muốn ăn không?” Trần Quả lại lên tăng xông, vung nắm đấm trong tay, giống hệt kỹ năng Đấm Vỡ của nhà quyền pháp trong Vinh Quang, trùng hợp lại là chiêu thức mà đối thủ truyền kiếp của Diệp Tu – Đại Mạc Cô Yên Hàn Văn Thanh am hiểu nhất.

“Tiểu Đường, em không phải nói với anh là đưa bữa sáng sao, gài hàng anh à?” Diệp Tu kêu oai oái.

“Hiểu lầm thôi…” Tiếng đáp của Đường Nhu chợt truyền tới.

Công cuộc dạo phố hôm qua mới hoàn thành một nửa, hôm nay Diệp Tu tỏ thái độ thà chết không đi, Trần Quả và Đường Nhu tính toán một lúc rồi cũng không muốn đi nữa.

Thế là phòng khách sạn 1500 đồng nghiễm nhiên trở thành hai phòng net hạng sang, Diệp Tu lại trơ trọi xem ti vi.

Hai phòng khách sạn, mỗi phòng có một máy. Đường Nhu và Trần Quả chiếm mỗi người một máy chơi Vinh Quang, Diệp Tu bị trục xuất với lý do chẳng thể cãi: Trình độ của chú mày cao thế rồi, còn cần luyện gì nữa?

“Luyện cấp…” Diệp Tu bất lực nói.

“Quá đơn giản, để chị luyện giúp cậu…” Trần Quả trả lời.

Vì thế, Trần Quả tiếp tục chơi máy ở phòng Diệp Tu, chơi bằng tài khoản Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Người chơi thường lấy đâu ra cơ hội được chơi vũ khí bạc chứ? Hơn nữa còn là Ô Thiên Cơ có thể biến đổi thành các hình thái vũ khí khác nhau. Diệp Tu dạy Trần Quả cách sử dụng xong, Trần Quả hào hứng kinh ngạc chơi tiếp, lần lượt thay đổi Ô Thiên Cơ thành đủ loại vũ khí khác nhau. Làm gì có tí tinh thần đánh quái luyện cấp nào, rõ ràng đang chơi trò Transformers!

Thấy Trần Quả chơi vui như vậy, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mình, Diệp Tu đành chạy sang phòng đối diện, vừa đúng lúc chỉ dẫn cho Đường Nhu luyện tập kĩ xảo của pháp sư chiến đấu.

Rồng Ngẩng Đầu.

Với một người có tài khoản chưa đến 40 như Đường Nhu, kỹ xảo cao cấp kiểu này vô cùng xa lạ. Mặc dù hôm qua khi Diệp Tu sử dụng, Đường Nhu cũng có mặt ở đấy, nhưng một chiêu Rồng Ngẩng Đầu không để lại cho cô quá nhiều cảm xúc, cô không hề biết một chiêu kia khiến người ta sợ hãi nhường nào.



Tuy nhiên, đêm qua Trần Quả đã lặp đi lặp lại với cô rằng chiêu Rồng Ngẩng Đầu này có bao nhiêu oai phong, khiến cô có chút mơ mộng, có chút khát khao khoảnh khắc gây kinh ngạc cho mọi người trong tíc tắc ấy.

Giờ nhân vật chính của sự kiện oai phong đó sang, Đường Nhu muốn hỏi han đủ thứ. Nhưng cô nghĩ hãy còn quá sớm, cấp độ của nhân vật còn chưa lên cao, bây giờ biết mấy kỹ xảo đó cũng chẳng để làm gì, vậy cần gì biết sớm?

Dù vậy, dường như động lực để luyện cấp lại tăng thêm chút rồi.

“Tối qua cảm thấy thế nào?” Diệp Tu vừa vào phòng đã hỏi cảm xúc của Đường Nhu về trận đấu tối hôm trước.

“Rất tuyệt.” Đường Nhu nhớ lại tối qua, tâm trạng đầy khó nói khiến cô nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ chính xác nào để biểu đạt, trong lòng cô dường như có thứ gì chợt nảy mầm, ngứa ngáy trong lòng.

“Có muốn cùng anh tham gia giải Liên minh Chuyên nghiệp không?” Diệp Tu ướm hỏi.

“Cùng anh?”

“Đúng thế. Anh nhất định sẽ quay về. Em chắc chắn sẽ đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp. Đỉnh cao thực sự của Vinh Quang không phải chỉ nhờ đánh bại một ai, mà là giành được quán quân của cả giải đấu chuyên nghiệp. Ngẫu nhiên đánh bại một người cũng chẳng có gì đáng tự hào, chỉ khi lần lượt chinh phục tất cả những khó khăn trong suốt mùa giải, đánh bại tất cả các đối thủ lợi hại mới được tính là ngồi trên ngai vàng thật sự.”

“Thế ba lần đạt quán quân liên tiếp thì gọi là gì đây?” Đường Nhu cười hỏi.

“Không có đỉnh nhất, chỉ có đỉnh hơn mà thôi!” Diệp Tu trả lời.

“Nói vậy là, muốn vượt qua anh quả thực quá khó. Mà dù đánh thắng anh trên sàn PK, anh cũng chẳng phục đâu nhỉ?” Đường Nhu nói.

“Con nhóc này, sao cứ so cao thấp với anh thế hả?” Diệp Tu nói.

“Dù anh có bảo xét chuyện quán quân mùa giải, thì anh vẫn là đại thần hàng đầu của Vinh Quang. Anh đã giành vô địch ba lần, coi như không tính liên tiếp, số lượng vẫn chiếm nhiều nhất Vinh Quang nhỉ?”

“Ây, nói như em, anh tự thấy mình cũng tài phết ấy nhờ.” Diệp Tu đến cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xa xăm.

“Không biết năm nay ai sẽ bước lên đỉnh cao đây?” Đường Nhu lại hỏi.

“Năm nay?” Diệp Tu ngẩn người. Đường Nhu đột nhiên quan tâm vấn đề này, làm hắn chưa kịp chuẩn bị.

“Chưa đến ngày cuối cùng, ai cũng không biết được câu trả lời chính xác. Đây chính là điểm thú vị nhất.” Diệp Tu nói.

“Đúng vậy, không thể nói trước được điều gì, chính là điểm thú vị nhất.” Đường Nhu đồng tình

“Cố lên! Em hoàn toàn có thể trở thành người tham gia, chứ không phải chỉ đứng xem như giờ.” Diệp Tu khích lệ.

“Vâng. Em quyết định sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem sao.” Đường Nhu gật gật đầu.

“Quyết định rồi phải học tập anh đó!” Diệp Tu nói.

Đường Nhu dường như hiểu ý, quay lại nhìn Diệp Tu cười: “Em có phải 15 tuổi đâu.”

“Anh cũng vậy từ lâu rồi!” Diệp Tu cười.

Ngày hôm đó không ai nói thêm câu nào. Cho đến buổi tối, là thời điểm cuối cùng của Ngôi Sao Cuối Tuần, ba người mới cuống quít cả lên.

Hôm trước cả ba đã bị lộ diện hoàn toàn, đặc biệt là Diệp Tu, trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhận định đấy chính là Diệp Thu.

Vậy vị trí chỗ ngồi của cả ba hôm nay chắc hẳn đã bị paparazi bao vây chặt chẽ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Cao Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook