Chương 624: Nghiên cứu cực hạn
Hồ Điệp Lam
06/06/2016
“Nhà khoa học hả?” Ngụy Sâm bên cạnh tự lẩm bẩm, hiển nhiên là não nhất thời vẫn chưa ngộ ra mình lúc sinh thời lại có quen với người như thế.
“Ông có đi học không? Là nhà toán học.” Diệp Tu khinh bỉ.
“Má, khác gì nhau đâu?” Ngụy Sâm kêu lên.
Ngoài Bánh Bao ra, mấy người còn lại nghe Đường Nhu kể địa vị và thân phận giáo sư Trương Dĩ Xuyên xong bỗng thấy không thở nổi.
“Trẻ Muội Quang là học trò của thánh toán cơ đấy? Rốt cuộc thì em là ai?” Diệp Tu khó tin hỏi Đường Nhu.
“Mày hỏi thế có được tích sự gì đâu? Biết đại học là gì chưa?” Ngụy Sâm hỏi Diệp Tu.
“Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi thôi?” Diệp Tu nói.
“Mày thấy heo chạy trong trường đại học rồi hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Không thể nói chuyện với loại người vô học như ông nổi!” Diệp Tu nói.
Lúc này Muội Quang đã trả lời QQ, cậu này cũng không có bối cảnh ghê gớm gì, nhưng thuộc kiểu con nhà người ta, hồi nhỏ từng tham gia hàng tá cuộc thi toán, năm 17 tuổi đạt danh hiệu học sinh giỏi toán được đặc cách tuyển thẳng vào đại học XX. Giờ đã lên năm thứ hai, song đó chỉ là cách nói của người thường mà thôi. Vì bằng số kiến thức Muội Quang biết, cậu ta hầu như đã học xong chương trình học chính quy của sinh viên bình thường, đang chuẩn bị năm sau xin trường học lên nghiên cứu sinh, nếu được thì nhân đó học lên tiến sĩ luôn.
Ngoài từ “kinh hồn” ra, Diệp Tu thật không biết nói gì hơn.
Nhưng chính Muội Quang lại không nghĩ vậy. Xung quanh cậu toàn là những kẻ mới đôi mươi đã lấy xong bằng bác sĩ, 24 tuổi thì được mời làm giảng viên chính ở các đại học danh tiếng, trước 30 gom về các huy chương thành tích khác nhau, không có hứng chào hỏi với những kẻ IQ chưa tới 200. So sánh mình với những thiên tài ấy, Muội Quang ngậm ngùi cảm khái: “Không đâu không đâu, em còn kém lắm.”
Bà con ngồi trước máy tính ngơ ngác nhìn nhau, á khẩu.
“Kéo thần đồng đi chơi game có phải là gây tổn thất cho quốc gia không?” Đến cả Ngụy Sâm cũng sầm mặt như một tội phạm nói.
“Áp lực lớn quá.” Diệp Tu thừa nhận.
“Em hỏi giáo sư mấy chuyện đó, giáo sư em không nói gì sao?” Diệp Tu thăm dò hỏi. Không lo học mà ham chơi game, còn lấy game đi hỏi thầy, theo tư duy đa số chắc sẽ bị ăn đập ngay và luôn.
“Thầy Trương á? Thầy bảo đề này rất hay.” Muội Quang trả lời.
Đề này rất hay…
Bọn Diệp Tu thật muốn quỳ. Mặc dù trình bọn họ không rõ nó là cái chi, nhưng ít ra cũng biết đây là khía cạnh logic rồi quy luật số học gì đó của game, cơ mà trong mắt của viện sĩ viện Khoa học Quốc gia, nó chỉ là đề bài thôi?
Cũng may, người ta chí ít cũng khen đề này hay, chứng tỏ Vinh Quang không phải đồ bỏ, Vinh Quang cũng có tài lắm.
Cơ mà, ngại quá, mấy anh trong bộ thiết kế, kế hoạch số hóa ơi, đề bài của anh bị giải ra mất rồi.
“Để em gửi qua cho mọi người xem!” Muội Quang nói, nhấp truyền tải dữ liệu.
Diệp Tu nghiêm túc chọn nhận. Nếu bạn gọi cái bọn họ sắp nhận là phần mềm hack thì sỉ nhục nó quá, nó không phải là hack, nó là lõi, cốt lõi của Vinh Quang.
Nhưng một vấn đề mới lại nhanh chóng xuất hiện.
Tính thanh máu, tính lực tiêu hao, tính lượng thời gian CD, tính cự ly công kích, tính biên độ bước chân, tính tốc độ di động, tính độ cao cú nhảy chính là môn sở trường của Diệp Tu và Ngụy Sâm, nhưng khi bản chất game bộc lộ, khi chân tướng được phơi bày trước mặt, hai người họ bắt đầu ngớ mặt nhìn nhau.
“E hèm.” Diệp Tu giả ho.
“Cái này…” Đường Nhu nhỏ giọng nói.
“Hả?” Ai nấy đều chờ mong nhìn về phía cô.
“Cái này tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể hiểu.” Đường Nhu nói.
“Anh đồng ý.”
“Không bằng chúng ta đi mua sách đọc?” Ngụy Sâm nêu ý kiến.
“Mua sách toán hả?” Diệp Tu hỏi.
“Chẳng lẽ mua sách ngữ văn?” Ngụy Sâm khinh bỉ Diệp Tu.
“Ông nên đi mua sách giáo dục công dân đi.” Diệp Tu nói, lên QQ hỏi Muội Quang: “Anh bạn Muội Quang ơi, em nghĩ tụi anh hiểu nổi nó hả?”
“Không hiểu chút gì luôn à?” Muội Quang hỏi.
“Thằng này nó đang mỉa mai tụi mình phải không?” Diệp Tu hỏi mấy kẻ sau lưng.
“Cậu tưởng ai cũng như cậu hả?” Trần Quả quở trách. Tưởng ai cũng nói mỉa bẩm sinh giống mình chắc?
“Hiểu chết liền.” Diệp Tu trả lời Muội Quang.
“Giờ sao giờ?” Muội Quang hỏi.
“Chậc, hay cậu dùng giọng văn viết hướng dẫn của mình để chỉ tụi này nên làm gì đi.” Diệp Tu nói.
“À, em hiểu ý anh.” Muội Quang trả lời.
“Vụ này không cần phiền tới thầy của em đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
“Không cần, thầy ấy đâu có chơi Vinh Quang.” Muội Quang trả lời.
“Vậy phiền cậu rồi.” Diệp Tu nói.
“Ok, đợi tin tốt nhé!” Muội Quang đáp.
“Còn nữa.” Diệp Tu vội gọi với lại, “Giải đấu chuyên nghiệp sắp kết thúc rồi, tháng chín này bọn anh có thể sẽ bắt đầu tham gia vòng thi tuyển, em không có vấn đề gì chứ? Có bận quá không? Có làm lỡ việc học của em không?”
“Không không, em rảnh lắm, tháng 9 phải không! Em nhớ rồi.” Muội Quang nói.
“Vậy em đi đi!”
Avatar Muội Quang dần xám xịt, tiếng thở dài thườn thượt bất chợt vang liên tù tì đằng sau lưng Diệp Tu. Trong mắt Muội Quang, cậu ta “còn kém lắm”, nhưng trong mắt bọn Diệp Tu thì thằng này không phải người nữa rồi, ông thầy thánh toán của nó thì thôi bai khỏi bàn. Còn chơi Vinh Quang tới tận nước này, mọi người bỗng cảm thấy trọng trách trên vai mình như nặng thêm.
“Mọi người giải tán đi, đứng đây chi vậy.” Diệp Tu quay đầu rống to với ba người mặt ngớ. Coi Bánh Bao kìa, bình tĩnh từ đầu đến cuối, dửng dưng bảo “cái thứ gì vậy” trong lúc mọi người lúng túng vì đọc không hiểu, về máy quẩy tiếp.
Cả bọn lập tức ngồi về chỗ mình, phòng huấn luyện im thin thít, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gõ phím nhấp chuột, hiển nhiên còn trong giai đoạn tiêu hóa chuyện vừa nãy, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mà bên Muội Quang, đối với cậu ta mà nói, quá trình lập mô hình mới là khó nhất, còn việc giải nghĩa mô hình cho rõ thêm thì chỉ là chuyện vặt. Chỉ chốc lát sau, Muội Quang lại lên QQ pm Diệp Tu,
Diệp Tu đã tắt tiếng để bầy đàn khỏi hết hồn chạy tới trầm trồ. Chào hỏi một tiếng xong, Muội Quang liền gửi dữ liệu tới: “Anh xem viết thế này được không?”
Diệp Tu bấm nhận, bắt đầu đọc, Muội Quang ngày thường đã trở về! Nếu bình thường bản hướng dẫn của Muội Quang bị chê là quá dài dòng, quá chi tiết, thì đấy là điều mà Diệp Tu đang cần lúc này, hắn lập tức khen lấy khen để.
“Để em viết tiếp.” Muội Quang dứt lời xuống ngay.
“Ê, qua đọc cái này.” Diệp Tu hú Ngụy Sâm. Ngụy Sâm là người nghiên cứu mấy vụ này, có độ hiểu biết thâm sâu, nhích người qua đọc, vừa đọc vừa không kìm được tiếng trầm trồ. Số là những câu chú thích trong bản nháp của Ngụy Sâm đã được Muội Quang số liệu hóa hết cả, hơn thế nữa, mối quan hệ logic giữa các điều kiện gây ra đều được chỉnh sửa rất rõ ràng.
Cái này vốn Ngụy Sâm cũng có, nhưng nó là kinh nghiệm, trực giác. Sau khi qua tay của Muội Quang, nó đã trở thành khoa học.
“Chú mày thử xem?” Ngụy Sâm bồn chồn muốn biết kết quả.
“Ừ, mọi người thử xem.” Diệp Tu nói, gọi Bánh Bao và Đường Nhu qua. Phần Muội Quang mới chỉnh xong vừa khéo là nội dung nhiệm vụ khu thường.
Vinh Quang có hàng loạt các nhiệm vụ, nếu chỉ định kiếm kinh nghiệm thăng cấp thì quằn quại cỡ nào cũng không thể làm hết. Huống hồ, Vinh Quang giờ nào phải là game mới ra, có biết bao con đường lên level cấp tốc do người chơi cũ tổng kết, người chơi càng biết kén cá chọn canh hơn. Hầu như mỗi người đều theo một phương pháp riêng.
Chẳng qua, tình huống này không xuất hiện nhiều ở các khu mới, bởi không phải ai cũng thích đọc hướng dẫn trước khi chơi game. Ai nấy cũng đều tự mày mò, tìm nhiệm vụ để làm, tha hồ vùng vẫy trong bối cảnh game.
Đường Nhu và Bánh Bao là hai lính mới, lại chẳng phải kẻ thích cày nhiệm vụ. Đường Nhu vốn không có hứng với nhiệm vụ, nếu không phải có mấy cái thưởng thuộc tính hay thưởng điểm kỹ năng, chắc cô đã bỏ xó không buồn ngó ngàng tới. Còn Bánh Bao theo kiểu thích thì nhích, vô tổ chức vô kế hoạch. Tức là nếu tên này đang đánh quái, bạn hô “Bánh Bao nhiệm vụ đê” thì sẽ phi tới ngay; mà nếu tên này đang làm nhiệm vụ, bạn hô “Bánh Bao qua phó bản”, cậu ta sẽ lập tức quẳng nhiệm vụ chạy tới phó bản ngay.
Bản tư liệu Ngụy Sâm đưa là một nhân tố quan trọng cho tài khoản nhân vật – điểm kỹ năng. Nó quyết định cấp bậc của kỹ năng, tức sức chiến đấu của nhân vật mạnh hay yếu là nhờ vào nó. Nên khi phát hiện Ngụy Sâm nghiên cứu ra một thứ như thế, Diệp Tu liền không quản nó xài được không, trước cứ xem nội dung nhiệm vụ là gì, nếu đó là nhiệm vụ quan trọng thì gắng né trước.
Suy cho cùng, chúng không phải nhiệm vụ hằng ngày, mà là nhiệm vụ làm xong không được làm lại, bằng không Ngụy Sâm cần gì bỏ công nghiên cứu sâu? Ra được kết quả rồi làm tới làm lui là được rồi còn gì? Vả lại, nếu làm tới làm lui sẽ được thưởng, vậy căn bản đâu cần đi nghiên cứu. Người chơi đông đảo, một người làm được nhiều lần, bí mật thể nào cũng bị biển người vạch trần trong tích tắc thôi.
Bây giờ, nhờ Muội Quang, phần tư liệu này rốt cuộc trở nên thêm phần chính xác. Chơi game mà mày mò được tới tận đây hẳn là đã đến được cảnh giới cuối rồi. Trùm thiên hạ hơn là có thể sửa được luôn cả thiết định game, mà đấy, chẳng phải chính là hack ư.
“Ông có đi học không? Là nhà toán học.” Diệp Tu khinh bỉ.
“Má, khác gì nhau đâu?” Ngụy Sâm kêu lên.
Ngoài Bánh Bao ra, mấy người còn lại nghe Đường Nhu kể địa vị và thân phận giáo sư Trương Dĩ Xuyên xong bỗng thấy không thở nổi.
“Trẻ Muội Quang là học trò của thánh toán cơ đấy? Rốt cuộc thì em là ai?” Diệp Tu khó tin hỏi Đường Nhu.
“Mày hỏi thế có được tích sự gì đâu? Biết đại học là gì chưa?” Ngụy Sâm hỏi Diệp Tu.
“Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi thôi?” Diệp Tu nói.
“Mày thấy heo chạy trong trường đại học rồi hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Không thể nói chuyện với loại người vô học như ông nổi!” Diệp Tu nói.
Lúc này Muội Quang đã trả lời QQ, cậu này cũng không có bối cảnh ghê gớm gì, nhưng thuộc kiểu con nhà người ta, hồi nhỏ từng tham gia hàng tá cuộc thi toán, năm 17 tuổi đạt danh hiệu học sinh giỏi toán được đặc cách tuyển thẳng vào đại học XX. Giờ đã lên năm thứ hai, song đó chỉ là cách nói của người thường mà thôi. Vì bằng số kiến thức Muội Quang biết, cậu ta hầu như đã học xong chương trình học chính quy của sinh viên bình thường, đang chuẩn bị năm sau xin trường học lên nghiên cứu sinh, nếu được thì nhân đó học lên tiến sĩ luôn.
Ngoài từ “kinh hồn” ra, Diệp Tu thật không biết nói gì hơn.
Nhưng chính Muội Quang lại không nghĩ vậy. Xung quanh cậu toàn là những kẻ mới đôi mươi đã lấy xong bằng bác sĩ, 24 tuổi thì được mời làm giảng viên chính ở các đại học danh tiếng, trước 30 gom về các huy chương thành tích khác nhau, không có hứng chào hỏi với những kẻ IQ chưa tới 200. So sánh mình với những thiên tài ấy, Muội Quang ngậm ngùi cảm khái: “Không đâu không đâu, em còn kém lắm.”
Bà con ngồi trước máy tính ngơ ngác nhìn nhau, á khẩu.
“Kéo thần đồng đi chơi game có phải là gây tổn thất cho quốc gia không?” Đến cả Ngụy Sâm cũng sầm mặt như một tội phạm nói.
“Áp lực lớn quá.” Diệp Tu thừa nhận.
“Em hỏi giáo sư mấy chuyện đó, giáo sư em không nói gì sao?” Diệp Tu thăm dò hỏi. Không lo học mà ham chơi game, còn lấy game đi hỏi thầy, theo tư duy đa số chắc sẽ bị ăn đập ngay và luôn.
“Thầy Trương á? Thầy bảo đề này rất hay.” Muội Quang trả lời.
Đề này rất hay…
Bọn Diệp Tu thật muốn quỳ. Mặc dù trình bọn họ không rõ nó là cái chi, nhưng ít ra cũng biết đây là khía cạnh logic rồi quy luật số học gì đó của game, cơ mà trong mắt của viện sĩ viện Khoa học Quốc gia, nó chỉ là đề bài thôi?
Cũng may, người ta chí ít cũng khen đề này hay, chứng tỏ Vinh Quang không phải đồ bỏ, Vinh Quang cũng có tài lắm.
Cơ mà, ngại quá, mấy anh trong bộ thiết kế, kế hoạch số hóa ơi, đề bài của anh bị giải ra mất rồi.
“Để em gửi qua cho mọi người xem!” Muội Quang nói, nhấp truyền tải dữ liệu.
Diệp Tu nghiêm túc chọn nhận. Nếu bạn gọi cái bọn họ sắp nhận là phần mềm hack thì sỉ nhục nó quá, nó không phải là hack, nó là lõi, cốt lõi của Vinh Quang.
Nhưng một vấn đề mới lại nhanh chóng xuất hiện.
Tính thanh máu, tính lực tiêu hao, tính lượng thời gian CD, tính cự ly công kích, tính biên độ bước chân, tính tốc độ di động, tính độ cao cú nhảy chính là môn sở trường của Diệp Tu và Ngụy Sâm, nhưng khi bản chất game bộc lộ, khi chân tướng được phơi bày trước mặt, hai người họ bắt đầu ngớ mặt nhìn nhau.
“E hèm.” Diệp Tu giả ho.
“Cái này…” Đường Nhu nhỏ giọng nói.
“Hả?” Ai nấy đều chờ mong nhìn về phía cô.
“Cái này tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể hiểu.” Đường Nhu nói.
“Anh đồng ý.”
“Không bằng chúng ta đi mua sách đọc?” Ngụy Sâm nêu ý kiến.
“Mua sách toán hả?” Diệp Tu hỏi.
“Chẳng lẽ mua sách ngữ văn?” Ngụy Sâm khinh bỉ Diệp Tu.
“Ông nên đi mua sách giáo dục công dân đi.” Diệp Tu nói, lên QQ hỏi Muội Quang: “Anh bạn Muội Quang ơi, em nghĩ tụi anh hiểu nổi nó hả?”
“Không hiểu chút gì luôn à?” Muội Quang hỏi.
“Thằng này nó đang mỉa mai tụi mình phải không?” Diệp Tu hỏi mấy kẻ sau lưng.
“Cậu tưởng ai cũng như cậu hả?” Trần Quả quở trách. Tưởng ai cũng nói mỉa bẩm sinh giống mình chắc?
“Hiểu chết liền.” Diệp Tu trả lời Muội Quang.
“Giờ sao giờ?” Muội Quang hỏi.
“Chậc, hay cậu dùng giọng văn viết hướng dẫn của mình để chỉ tụi này nên làm gì đi.” Diệp Tu nói.
“À, em hiểu ý anh.” Muội Quang trả lời.
“Vụ này không cần phiền tới thầy của em đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
“Không cần, thầy ấy đâu có chơi Vinh Quang.” Muội Quang trả lời.
“Vậy phiền cậu rồi.” Diệp Tu nói.
“Ok, đợi tin tốt nhé!” Muội Quang đáp.
“Còn nữa.” Diệp Tu vội gọi với lại, “Giải đấu chuyên nghiệp sắp kết thúc rồi, tháng chín này bọn anh có thể sẽ bắt đầu tham gia vòng thi tuyển, em không có vấn đề gì chứ? Có bận quá không? Có làm lỡ việc học của em không?”
“Không không, em rảnh lắm, tháng 9 phải không! Em nhớ rồi.” Muội Quang nói.
“Vậy em đi đi!”
Avatar Muội Quang dần xám xịt, tiếng thở dài thườn thượt bất chợt vang liên tù tì đằng sau lưng Diệp Tu. Trong mắt Muội Quang, cậu ta “còn kém lắm”, nhưng trong mắt bọn Diệp Tu thì thằng này không phải người nữa rồi, ông thầy thánh toán của nó thì thôi bai khỏi bàn. Còn chơi Vinh Quang tới tận nước này, mọi người bỗng cảm thấy trọng trách trên vai mình như nặng thêm.
“Mọi người giải tán đi, đứng đây chi vậy.” Diệp Tu quay đầu rống to với ba người mặt ngớ. Coi Bánh Bao kìa, bình tĩnh từ đầu đến cuối, dửng dưng bảo “cái thứ gì vậy” trong lúc mọi người lúng túng vì đọc không hiểu, về máy quẩy tiếp.
Cả bọn lập tức ngồi về chỗ mình, phòng huấn luyện im thin thít, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gõ phím nhấp chuột, hiển nhiên còn trong giai đoạn tiêu hóa chuyện vừa nãy, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mà bên Muội Quang, đối với cậu ta mà nói, quá trình lập mô hình mới là khó nhất, còn việc giải nghĩa mô hình cho rõ thêm thì chỉ là chuyện vặt. Chỉ chốc lát sau, Muội Quang lại lên QQ pm Diệp Tu,
Diệp Tu đã tắt tiếng để bầy đàn khỏi hết hồn chạy tới trầm trồ. Chào hỏi một tiếng xong, Muội Quang liền gửi dữ liệu tới: “Anh xem viết thế này được không?”
Diệp Tu bấm nhận, bắt đầu đọc, Muội Quang ngày thường đã trở về! Nếu bình thường bản hướng dẫn của Muội Quang bị chê là quá dài dòng, quá chi tiết, thì đấy là điều mà Diệp Tu đang cần lúc này, hắn lập tức khen lấy khen để.
“Để em viết tiếp.” Muội Quang dứt lời xuống ngay.
“Ê, qua đọc cái này.” Diệp Tu hú Ngụy Sâm. Ngụy Sâm là người nghiên cứu mấy vụ này, có độ hiểu biết thâm sâu, nhích người qua đọc, vừa đọc vừa không kìm được tiếng trầm trồ. Số là những câu chú thích trong bản nháp của Ngụy Sâm đã được Muội Quang số liệu hóa hết cả, hơn thế nữa, mối quan hệ logic giữa các điều kiện gây ra đều được chỉnh sửa rất rõ ràng.
Cái này vốn Ngụy Sâm cũng có, nhưng nó là kinh nghiệm, trực giác. Sau khi qua tay của Muội Quang, nó đã trở thành khoa học.
“Chú mày thử xem?” Ngụy Sâm bồn chồn muốn biết kết quả.
“Ừ, mọi người thử xem.” Diệp Tu nói, gọi Bánh Bao và Đường Nhu qua. Phần Muội Quang mới chỉnh xong vừa khéo là nội dung nhiệm vụ khu thường.
Vinh Quang có hàng loạt các nhiệm vụ, nếu chỉ định kiếm kinh nghiệm thăng cấp thì quằn quại cỡ nào cũng không thể làm hết. Huống hồ, Vinh Quang giờ nào phải là game mới ra, có biết bao con đường lên level cấp tốc do người chơi cũ tổng kết, người chơi càng biết kén cá chọn canh hơn. Hầu như mỗi người đều theo một phương pháp riêng.
Chẳng qua, tình huống này không xuất hiện nhiều ở các khu mới, bởi không phải ai cũng thích đọc hướng dẫn trước khi chơi game. Ai nấy cũng đều tự mày mò, tìm nhiệm vụ để làm, tha hồ vùng vẫy trong bối cảnh game.
Đường Nhu và Bánh Bao là hai lính mới, lại chẳng phải kẻ thích cày nhiệm vụ. Đường Nhu vốn không có hứng với nhiệm vụ, nếu không phải có mấy cái thưởng thuộc tính hay thưởng điểm kỹ năng, chắc cô đã bỏ xó không buồn ngó ngàng tới. Còn Bánh Bao theo kiểu thích thì nhích, vô tổ chức vô kế hoạch. Tức là nếu tên này đang đánh quái, bạn hô “Bánh Bao nhiệm vụ đê” thì sẽ phi tới ngay; mà nếu tên này đang làm nhiệm vụ, bạn hô “Bánh Bao qua phó bản”, cậu ta sẽ lập tức quẳng nhiệm vụ chạy tới phó bản ngay.
Bản tư liệu Ngụy Sâm đưa là một nhân tố quan trọng cho tài khoản nhân vật – điểm kỹ năng. Nó quyết định cấp bậc của kỹ năng, tức sức chiến đấu của nhân vật mạnh hay yếu là nhờ vào nó. Nên khi phát hiện Ngụy Sâm nghiên cứu ra một thứ như thế, Diệp Tu liền không quản nó xài được không, trước cứ xem nội dung nhiệm vụ là gì, nếu đó là nhiệm vụ quan trọng thì gắng né trước.
Suy cho cùng, chúng không phải nhiệm vụ hằng ngày, mà là nhiệm vụ làm xong không được làm lại, bằng không Ngụy Sâm cần gì bỏ công nghiên cứu sâu? Ra được kết quả rồi làm tới làm lui là được rồi còn gì? Vả lại, nếu làm tới làm lui sẽ được thưởng, vậy căn bản đâu cần đi nghiên cứu. Người chơi đông đảo, một người làm được nhiều lần, bí mật thể nào cũng bị biển người vạch trần trong tích tắc thôi.
Bây giờ, nhờ Muội Quang, phần tư liệu này rốt cuộc trở nên thêm phần chính xác. Chơi game mà mày mò được tới tận đây hẳn là đã đến được cảnh giới cuối rồi. Trùm thiên hạ hơn là có thể sửa được luôn cả thiết định game, mà đấy, chẳng phải chính là hack ư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.