Chương 107: Nhân viên thử nghiệm
Hồ Điệp Lam
10/06/2015
Kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương lại bị phá lần nữa, đương nhiên lại nổi lên một đợt tranh luận.
Những người mới thì đành thôi, họ không rõ trong đấy có chỗ nào cao siêu, nhưng còn những tay già đời đến khai hoang trong các công hội lớn lúc này đều thầm hít khí lạnh.
Cuộc cạnh tranh kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương chưa bao giờ kịch liệt thế này, mà thành tích sau còn dữ dội hơn thành tích trước. Kỷ lục trước đấy đã là cao nhất cả mười khu, không ngờ chỉ sau vài ngày đã bị phá tiếp, hơn nữa mức độ chênh lệch còn rất lớn, cứ như có thể nâng tiếp được vậy.
“Khu 10 quả là ngọa hổ tàng long mà. . . . . . Trừ Quân Mạc Tiếu ra, mấy người kia là ai thế?” Lam Hà đang ở trong phó bản nói thầm với người bên cạnh. Tay già làng như họ đều hiểu rõ muốn giật kỷ lục không phải chỉ một đại cao thủ tọa trấn là có thể đột phá được, mà phải cần sự cố gắng của một nhóm cao thủ. Danh sách phá kỷ lục lần này trừ Quân Mạc Tiếu ra thì mấy đứa trâu bò còn lại đều lạ mặt cả, hoàn toàn không biết nhảy ra từ đâu.
“Chỉ có một người là của Mưu Đồ Bá Đạo, còn lại đều tạm gia nhập.” Hệ Châu đáp, cũng giống như Gia Vương Triều, bọn họ cũng có nick nhỏ nằm vùng ở Mưu Đồ Bá Đạo, tin tức này điều tra được rất dễ dàng.
“Bánh Bao Xâm Lấn? Hình như nhìn thấy ở nơi nào rồi.” Lam Hà lầm bầm. Cái tên Bánh Bao Xâm Lấn này cá tính quá mà.
“Người giết Huyết Xạ Thủ.” Hệ Châu nhớ đến.
Lam Hà ngẩn ra: “Đó. . . . . . đó chẳng phải người Quân Mạc Tiếu vô tình gặp được sao?”
“Tui cũng nhớ là vậy. . . . . .”
“Cứ thế. . . . . . mang theo là có thể lập kỷ lục được luôn?” Lam Hà thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cậu đơn giản trực tiếp PM cho Quân Mạc Tiếu: “Người anh em, chúc mừng lại lên TV.”
Mãi không thấy đáp lại, Diệp Tu đang đưa Coca cho khách. . . . . .
Đợi một hồi hộp thoại chợt nhấp nháy, mở ra thấy Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường: “Rốt cuộc đang diễn gì vậy? Tui chả hiểu gì sất, chỉ một cái phó bản Rừng Rậm Băng Sương thôi mà, cần liều đến thế ư?”
“Ông hỏi tui làm gì? Ông nên đi hỏi Mưu Đồ Bá Đạo chứ.” Lam Hà trả lời.
“Không thêm bạn với nó.” Lý do của Xa Tiền Tử quá thật thà làm Lam Hà hết chỗ nói, tắt khung thoại bơ luôn, chờ Quân Mạc Tiếu nhắn lại.
Một lát sau cuối cùng cũng nhận được tin nhắn: “Ha ha, may mắn may mắn.”
“Cao thủ trong đội ông bạn ở đâu ra thế? Từ trước đến giờ tui chưa từng nghe qua.” Lam Hà cũng không vòng vèo.
“À, đều là tui đúng lúc nhờ vả để góp đủ nhân số đó.” Diệp Tu nói.
“Trâu bò ghê ta!” Lam Hà khen.
“Ha ha.” Cũng không phải khen mình, Diệp Tu không thèm khiêm tốn hộ.
“Người anh em ông nhớ thăng cấp nhanh chút ha, tui chờ ông lên đến 27 đó.” Lam Hà nói.
Diệp Tu ngẩn ra, lập tức nhớ đến. Lam Hà này cũng khá ranh mãnh. Cấp 27, đó là đẳng cấp cao nhất của phó bản Mai Cốt Chi Địa. Tuy rằng cấp 23 đã có thể đi được, lại chẳng có công hội nào vội vã hẹn hắn phá kỷ lục, thì ra đang đợi đến cấp 27 để một mẻ hốt luôn. Xem ra tình trạng phá đi phá lại kỷ lục đã làm cho cả bọn sợ hãi. Nếu dựa vào lực lượng nhà mình mà phá đi phá lại cũng không sao cả, một kẻ viện trợ lấy tiền như Diệp Tu, còn chẳng phải sẽ cắt cổ vào phút cuối cùng sao?
“Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau” Diệp Tu vẫn cứ lập lờ như trước, hiện tại điều hắn khó hiểu chính là, trong ba công hội lớn, Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo đều mời hắn rất nhiều lần, nhưng vì sao Trung Thảo Đường lại chưa liên hệ với mình lần nào. Ngoài ra còn có một số công hội lớn, nếu cần cũng có thế tìm đến mà, chẳng lẽ đang ngượng ngùng?
Diệp Tu đang suy ngẫm, phía Mưu Đồ Bá Đạo đã đưa thù lao tới. Mười lông sói trắng, kể cả Pháp Trượng Điểm Băng mà sau mấy ngày cả công hội điên cuồng cày cấy rốt cuộc cũng rớt ra, Dạ Độ Hàn Đàm không hề nuốt lời, giao đủ cho Quân Mạc Tiếu.
Lập kỷ lục xong, kế tiếp là đi luyện cấp. Thích Vô Giúp Vui kia cũng chưa rời khỏi đội, đi theo bốn người tiếp tục đánh phó bản. Trên lý luận thì cả đám có thể tiếp tục khiêu chiến, hơn nữa Đường Nhu cũng nóng lòng muốn thử lại, nghiêm túc vô cùng, nhưng Bánh Bao Xâm Lấn đi một nhát lại sai một nhát, phá kỷ lục lại đều thành mây trôi.
Diệp Tu thở dài, hắn phát hiện Bánh Bao Xâm Lấn đôi khi không bình thường đúng là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Bây giờ Diệp Tu cũng không định phá lại kỷ lục làm gì. Nói thẳng ra, hắn mệt mỏi. Sự tận tâm và trả giá cho phó bản này của hắn còn nhiều hơn cả bốn người kia cộng lại, từ việc chỉ dạy lúc đầu, tự điên cuồng luyện cấp, giúp Đường Nhu luyện cấp, mang Tô Mộc Tranh luyện cấp, không hề rảnh rỗi gì. Trong mười phút lập kỷ lục vừa rồi, hắn phải vừa chỉ huy vừa chú ý mọi người và còn là người khống chế nhiều quái nhất, khá hao tâm tốn sức, bây giờ hắn chỉ muốn chơi đùa bình thường để nghỉ ngơi chút thôi.
Sau khi Bánh Bao Xâm Lấn lại sai sót, mọi người đều thả lỏng, không hề theo đuổi hiệu suất nữa, vừa nói vừa đánh. Thích Vô Giúp Vui vẫn chẳng giống đứa thích vô giúp vui gì cả, không hề nói gì, mọi người đương nhiên không biết, người này đang nhắn tin tới lui với Dạ Độ Hàn Đàm.
“Hàn Yên Nhu với Bánh Bao Xâm Lấn, hai người đó là tay mới.” Người điều khiển của Thích Vô Giúp Vui – Hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo Tưởng Du cũng là một lão tướng của Vinh Quang, sau hai ngày quan sát, đối với chuyện này rất tự tin.
“Tay mới?”
“Đúng vậy, nhưng thao tác rất chắc, học rất nhanh, có thể thành cao thủ.” Tưởng Du nói.
“Vậy còn hai người kia?”
“Quân Mạc Tiếu, kỹ thuật, chiến thuật, suy nghĩ, kinh nghiệm của người này, không thể biết cụ thể là mạnh cỡ nào đâu. . . . . . Phó bản như Rừng Rậm Băng Sương nhìn không ra được nhiều. Hắn rất có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nghe chú bảo mỗi ngày hắn có rất nhiều thời gian login, thế thì có lẽ không phải rồi, tuyển thủ chuyên nghiệp không có thời gian chơi nick nhỏ lâu vậy đâu nhỉ?” Tưởng Du nói.
“Liệu có thể là. . . . . tuyển thủ chuyên nghiệp vừa mới giải nghệ hay không. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm nghe hội trưởng phân tích xong, không khỏi nhớ đến một người.
“Chú đang bảo đại thần Diệp Thu sao. . . . . . Nếu đúng vậy thật thì vinh hạnh cho anh lắm đấy. Nhưng anh vẫn không rõ một chuyện, không biết chú có chú ý không.” Tưởng Du nói.
“Chuyện gì?”
“Vũ khí của hắn.”
“Vũ khí?”
“Đúng vậy, anh chú ý mấy ngày rồi, không phải hắn thay đổi vũ khí liên tục khi chiến đấu, mà là vũ khí của hắn có thể tùy thời biến hình. Hiện tại anh mới thấy ba loại hình thái là chiến mâu, kiếm và súng thôi.” Tưởng Du nói.
“Có loại vũ khí như vậy sao?”
“Cho nên chắc chắn là hàng tự chế, vậy nên anh nghĩ, tên này có thể là người của câu lạc bộ nào đang thử nghiệm vũ khí bạc.” Tưởng Du nói.
“A. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm mới kịp phản ứng. Nhân tài trong các câu lạc bộ chuyên nghiệp đều rất nhiều, dù chỉ là một nhân viên nghiên cứu thôi cũng đã có trình độ rất cao trong Vinh Quang. Trong đó, có tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ xong ở lại làm, có những người trình độ kỹ thuật không đủ tiêu chuẩn làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng lại khá nắm chắc lý thuyết. Những người đó tuy rằng không lợi hại bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đủ tung hoành một cõi trong game, hơn nữa hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn cấp thấp.
“Trước đây anh chưa thấy qua món vũ khí bạc nào có thể biến hình như vậy, nên anh nghĩ hắn đang ở đây kiểm tra tính thực dụng của nó. Trước mắt hắn vẫn đang sử dụng món vũ khí này, chứng tỏ rằng vũ khí này cao lắm cũng mới 25, nếu giá trị thực dụng của nó hữu hạn, đương nhiên sẽ không tiếp tục tiêu tốn thời gian, tinh thần, tài lực hay công sức để tiếp tục nâng cao nó nữa.” Tưởng Du nói.
“Khó trách tên này không chuyển nghề.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Vũ khí nọ. . . . . . thiết kế thế này, quả thực chuyên để tán nhân sử dụng.” Tưởng Du nói.
“Bởi vì đến thử nghiệm vũ khí, cho nên hắn mới thử hợp tác tổ đội với nhiều loại người, khiêu chiến đủ loại kỷ lục, chỉ để thử uy lực của nó.” Dạ Độ Hàn Đàm hết sức hài lòng với suy đoán này của mình.
“Nhưng mà. . . . . . nếu là khu mới, không có nhiều vật liệu, vũ khí này lúc đầu được tạo ra thế nào? Em nghĩ mãi không ra.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Chuyển từ khu cũ đến.” Tưởng Du nói.
“Mang theo vũ khí thì chuyển kiểu gì?” Dạ Độ Hàn Đàm khó hiểu, “Chuyển khu thì chỉ có thể trở thành nick cấp một rỗng tuếch thôi.”
“Trang bị tự chế có thể gửi vào hệ thống chỉnh sửa trang bị, không tính vật phẩm trên người.” Tưởng Du nói, nhân vật cấp cao của một công hội lớn như gã, cũng coi như người của câu lạc bộ rồi, kiến thức đương nhiên phải rộng rãi hơn. Người chơi bình thường sao có thể tiếp xúc với trang bị tự chế được, càng không thế biết điều này.
“Thì ra là thế. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm nói, “Nói vậy thì việc hắn điên cuồng đòi lấy vật liệu, hẳn là dùng cho món vũ khí bạc này.”
“Chuyện này anh cũng không biết nhiều lắm. . . . . .” Tưởng Du bó tay, nếu gã biết làm trang bị tự chế thì đã là nhân tài bộ kỹ thuật rồi. Gã đang làm hội trưởng, đây thuộc loại nhân tài bộ quản lý.
“Tóm lại chú cứ tiếp tục chú ý hắn, nếu giống như dự đoán thì đừng phí sức lôi kéo nữa.” Tưởng Du nói.
“Vâng.” Dạ Độ Hàn Đàm không nói thêm gì nữa.
Hai người ngừng nói chuyện được một lúc, Tưởng Du đang đánh tiếp phó bản với đội, Dạ Độ Hàn Đàm lại đột nhiên PM sang: “Anh còn chưa nhắc đến người còn lại á? Gọi là cái gì ý nhỉ. . . . . .” Cái tên đầy tính thơ văn “Phong Sơ Yên Mộc” của Tô Mộc Tranh thật sự rất cổ quái, vĩnh viễn không bằng cái tên Bánh Bao Xâm Lấn đọc phát nhớ luôn.
“À, người này hả, người này thường thôi. Vừa rồi đánh bậy đánh bạ thế nào mà đánh ra được một lần Áp Súng trong phó bản, làm anh chú hết cả hồn, còn lại thì phát huy bình thường, chỉ là một nhân vật ổn trọng không gây sai lầm thôi.
“Cần lôi kéo không?”
“Người này, có thể đúng lúc nhờ vả như vậy, xem ra khá thân quen với Quân Mạc Tiếu, anh thấy lôi kéo không nổi đâu. Tóm lại chú cứ chú ý Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn trước đi, hai người này rất có tiềm lực, hơn nữa lại là người mới, có lẽ Quân Mạc Tiếu cũng mới phát hiện trong trò chơi thôi, chú cố gắng tranh thủ một chút.” Tưởng Du phân phó.
“Được, em hiểu rồi.”
Hai người tắt khung thoại, Tưởng Du dùng Thích Vô Giúp Vui đi theo quan sát bốn người này từ Rừng Rậm Băng Sương lại đến Mai Cốt Chi Địa, qua một hồi quan sát tỉ mỉ, cách nhìn đối với bốn người vẫn như trước đây, tin chắc rằng mình không nhầm lẫn gì.
Đánh xong hết toàn bộ phó bản, Tưởng Du tạm biệt đầu tiên, Tô Mộc Tranh cũng đi nghỉ ngơi, Bánh Bao Xâm Lấn bấy giờ không đi đấu trường bắt nạt người khác một ngày thì ngứa tay vô cùng, cũng chạy đi bắt nạt người khác. Cuối cùng còn lại Diệp Tu và Đường Nhu, hai người yên lặng cày cú trong khu luyện cấp.
Mà bên câu lạc bộ Gia Thế, sau khi Trần Dạ Huy tìm được thẻ tài khoản theo yêu cầu của Lưu Hạo, qua mấy đêm thì đưa đến. Lần này Gia Vương Triều ở khu 10 là do hội trưởng tự mình chỉ đạo làm việc, tạo một tài khoản mới dĩ nhiên nhanh nhẹn hơn ba công hội lớn rất nhiều.
“Diệp Thu, cho mày thấy sự lợi hại của tao.” Lưu Hạo gọi đủ người, bộ mặt dữ tợn ngồi trước máy tính, mang theo đoàn người vọt vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương, lần này cũng phát huy hết sức lực, không chút thảnh thơi.
Một lát sau, hệ thống khu 10 lại phát ra một thông báo, Gia Vương Triều phá vỡ kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương, thành tích 12 phút 55 giây 42.
Những người mới thì đành thôi, họ không rõ trong đấy có chỗ nào cao siêu, nhưng còn những tay già đời đến khai hoang trong các công hội lớn lúc này đều thầm hít khí lạnh.
Cuộc cạnh tranh kỷ lục ở Rừng Rậm Băng Sương chưa bao giờ kịch liệt thế này, mà thành tích sau còn dữ dội hơn thành tích trước. Kỷ lục trước đấy đã là cao nhất cả mười khu, không ngờ chỉ sau vài ngày đã bị phá tiếp, hơn nữa mức độ chênh lệch còn rất lớn, cứ như có thể nâng tiếp được vậy.
“Khu 10 quả là ngọa hổ tàng long mà. . . . . . Trừ Quân Mạc Tiếu ra, mấy người kia là ai thế?” Lam Hà đang ở trong phó bản nói thầm với người bên cạnh. Tay già làng như họ đều hiểu rõ muốn giật kỷ lục không phải chỉ một đại cao thủ tọa trấn là có thể đột phá được, mà phải cần sự cố gắng của một nhóm cao thủ. Danh sách phá kỷ lục lần này trừ Quân Mạc Tiếu ra thì mấy đứa trâu bò còn lại đều lạ mặt cả, hoàn toàn không biết nhảy ra từ đâu.
“Chỉ có một người là của Mưu Đồ Bá Đạo, còn lại đều tạm gia nhập.” Hệ Châu đáp, cũng giống như Gia Vương Triều, bọn họ cũng có nick nhỏ nằm vùng ở Mưu Đồ Bá Đạo, tin tức này điều tra được rất dễ dàng.
“Bánh Bao Xâm Lấn? Hình như nhìn thấy ở nơi nào rồi.” Lam Hà lầm bầm. Cái tên Bánh Bao Xâm Lấn này cá tính quá mà.
“Người giết Huyết Xạ Thủ.” Hệ Châu nhớ đến.
Lam Hà ngẩn ra: “Đó. . . . . . đó chẳng phải người Quân Mạc Tiếu vô tình gặp được sao?”
“Tui cũng nhớ là vậy. . . . . .”
“Cứ thế. . . . . . mang theo là có thể lập kỷ lục được luôn?” Lam Hà thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cậu đơn giản trực tiếp PM cho Quân Mạc Tiếu: “Người anh em, chúc mừng lại lên TV.”
Mãi không thấy đáp lại, Diệp Tu đang đưa Coca cho khách. . . . . .
Đợi một hồi hộp thoại chợt nhấp nháy, mở ra thấy Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường: “Rốt cuộc đang diễn gì vậy? Tui chả hiểu gì sất, chỉ một cái phó bản Rừng Rậm Băng Sương thôi mà, cần liều đến thế ư?”
“Ông hỏi tui làm gì? Ông nên đi hỏi Mưu Đồ Bá Đạo chứ.” Lam Hà trả lời.
“Không thêm bạn với nó.” Lý do của Xa Tiền Tử quá thật thà làm Lam Hà hết chỗ nói, tắt khung thoại bơ luôn, chờ Quân Mạc Tiếu nhắn lại.
Một lát sau cuối cùng cũng nhận được tin nhắn: “Ha ha, may mắn may mắn.”
“Cao thủ trong đội ông bạn ở đâu ra thế? Từ trước đến giờ tui chưa từng nghe qua.” Lam Hà cũng không vòng vèo.
“À, đều là tui đúng lúc nhờ vả để góp đủ nhân số đó.” Diệp Tu nói.
“Trâu bò ghê ta!” Lam Hà khen.
“Ha ha.” Cũng không phải khen mình, Diệp Tu không thèm khiêm tốn hộ.
“Người anh em ông nhớ thăng cấp nhanh chút ha, tui chờ ông lên đến 27 đó.” Lam Hà nói.
Diệp Tu ngẩn ra, lập tức nhớ đến. Lam Hà này cũng khá ranh mãnh. Cấp 27, đó là đẳng cấp cao nhất của phó bản Mai Cốt Chi Địa. Tuy rằng cấp 23 đã có thể đi được, lại chẳng có công hội nào vội vã hẹn hắn phá kỷ lục, thì ra đang đợi đến cấp 27 để một mẻ hốt luôn. Xem ra tình trạng phá đi phá lại kỷ lục đã làm cho cả bọn sợ hãi. Nếu dựa vào lực lượng nhà mình mà phá đi phá lại cũng không sao cả, một kẻ viện trợ lấy tiền như Diệp Tu, còn chẳng phải sẽ cắt cổ vào phút cuối cùng sao?
“Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau” Diệp Tu vẫn cứ lập lờ như trước, hiện tại điều hắn khó hiểu chính là, trong ba công hội lớn, Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo đều mời hắn rất nhiều lần, nhưng vì sao Trung Thảo Đường lại chưa liên hệ với mình lần nào. Ngoài ra còn có một số công hội lớn, nếu cần cũng có thế tìm đến mà, chẳng lẽ đang ngượng ngùng?
Diệp Tu đang suy ngẫm, phía Mưu Đồ Bá Đạo đã đưa thù lao tới. Mười lông sói trắng, kể cả Pháp Trượng Điểm Băng mà sau mấy ngày cả công hội điên cuồng cày cấy rốt cuộc cũng rớt ra, Dạ Độ Hàn Đàm không hề nuốt lời, giao đủ cho Quân Mạc Tiếu.
Lập kỷ lục xong, kế tiếp là đi luyện cấp. Thích Vô Giúp Vui kia cũng chưa rời khỏi đội, đi theo bốn người tiếp tục đánh phó bản. Trên lý luận thì cả đám có thể tiếp tục khiêu chiến, hơn nữa Đường Nhu cũng nóng lòng muốn thử lại, nghiêm túc vô cùng, nhưng Bánh Bao Xâm Lấn đi một nhát lại sai một nhát, phá kỷ lục lại đều thành mây trôi.
Diệp Tu thở dài, hắn phát hiện Bánh Bao Xâm Lấn đôi khi không bình thường đúng là chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Bây giờ Diệp Tu cũng không định phá lại kỷ lục làm gì. Nói thẳng ra, hắn mệt mỏi. Sự tận tâm và trả giá cho phó bản này của hắn còn nhiều hơn cả bốn người kia cộng lại, từ việc chỉ dạy lúc đầu, tự điên cuồng luyện cấp, giúp Đường Nhu luyện cấp, mang Tô Mộc Tranh luyện cấp, không hề rảnh rỗi gì. Trong mười phút lập kỷ lục vừa rồi, hắn phải vừa chỉ huy vừa chú ý mọi người và còn là người khống chế nhiều quái nhất, khá hao tâm tốn sức, bây giờ hắn chỉ muốn chơi đùa bình thường để nghỉ ngơi chút thôi.
Sau khi Bánh Bao Xâm Lấn lại sai sót, mọi người đều thả lỏng, không hề theo đuổi hiệu suất nữa, vừa nói vừa đánh. Thích Vô Giúp Vui vẫn chẳng giống đứa thích vô giúp vui gì cả, không hề nói gì, mọi người đương nhiên không biết, người này đang nhắn tin tới lui với Dạ Độ Hàn Đàm.
“Hàn Yên Nhu với Bánh Bao Xâm Lấn, hai người đó là tay mới.” Người điều khiển của Thích Vô Giúp Vui – Hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo Tưởng Du cũng là một lão tướng của Vinh Quang, sau hai ngày quan sát, đối với chuyện này rất tự tin.
“Tay mới?”
“Đúng vậy, nhưng thao tác rất chắc, học rất nhanh, có thể thành cao thủ.” Tưởng Du nói.
“Vậy còn hai người kia?”
“Quân Mạc Tiếu, kỹ thuật, chiến thuật, suy nghĩ, kinh nghiệm của người này, không thể biết cụ thể là mạnh cỡ nào đâu. . . . . . Phó bản như Rừng Rậm Băng Sương nhìn không ra được nhiều. Hắn rất có thể là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nghe chú bảo mỗi ngày hắn có rất nhiều thời gian login, thế thì có lẽ không phải rồi, tuyển thủ chuyên nghiệp không có thời gian chơi nick nhỏ lâu vậy đâu nhỉ?” Tưởng Du nói.
“Liệu có thể là. . . . . tuyển thủ chuyên nghiệp vừa mới giải nghệ hay không. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm nghe hội trưởng phân tích xong, không khỏi nhớ đến một người.
“Chú đang bảo đại thần Diệp Thu sao. . . . . . Nếu đúng vậy thật thì vinh hạnh cho anh lắm đấy. Nhưng anh vẫn không rõ một chuyện, không biết chú có chú ý không.” Tưởng Du nói.
“Chuyện gì?”
“Vũ khí của hắn.”
“Vũ khí?”
“Đúng vậy, anh chú ý mấy ngày rồi, không phải hắn thay đổi vũ khí liên tục khi chiến đấu, mà là vũ khí của hắn có thể tùy thời biến hình. Hiện tại anh mới thấy ba loại hình thái là chiến mâu, kiếm và súng thôi.” Tưởng Du nói.
“Có loại vũ khí như vậy sao?”
“Cho nên chắc chắn là hàng tự chế, vậy nên anh nghĩ, tên này có thể là người của câu lạc bộ nào đang thử nghiệm vũ khí bạc.” Tưởng Du nói.
“A. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm mới kịp phản ứng. Nhân tài trong các câu lạc bộ chuyên nghiệp đều rất nhiều, dù chỉ là một nhân viên nghiên cứu thôi cũng đã có trình độ rất cao trong Vinh Quang. Trong đó, có tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ xong ở lại làm, có những người trình độ kỹ thuật không đủ tiêu chuẩn làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng lại khá nắm chắc lý thuyết. Những người đó tuy rằng không lợi hại bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đủ tung hoành một cõi trong game, hơn nữa hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn cấp thấp.
“Trước đây anh chưa thấy qua món vũ khí bạc nào có thể biến hình như vậy, nên anh nghĩ hắn đang ở đây kiểm tra tính thực dụng của nó. Trước mắt hắn vẫn đang sử dụng món vũ khí này, chứng tỏ rằng vũ khí này cao lắm cũng mới 25, nếu giá trị thực dụng của nó hữu hạn, đương nhiên sẽ không tiếp tục tiêu tốn thời gian, tinh thần, tài lực hay công sức để tiếp tục nâng cao nó nữa.” Tưởng Du nói.
“Khó trách tên này không chuyển nghề.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Vũ khí nọ. . . . . . thiết kế thế này, quả thực chuyên để tán nhân sử dụng.” Tưởng Du nói.
“Bởi vì đến thử nghiệm vũ khí, cho nên hắn mới thử hợp tác tổ đội với nhiều loại người, khiêu chiến đủ loại kỷ lục, chỉ để thử uy lực của nó.” Dạ Độ Hàn Đàm hết sức hài lòng với suy đoán này của mình.
“Nhưng mà. . . . . . nếu là khu mới, không có nhiều vật liệu, vũ khí này lúc đầu được tạo ra thế nào? Em nghĩ mãi không ra.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Chuyển từ khu cũ đến.” Tưởng Du nói.
“Mang theo vũ khí thì chuyển kiểu gì?” Dạ Độ Hàn Đàm khó hiểu, “Chuyển khu thì chỉ có thể trở thành nick cấp một rỗng tuếch thôi.”
“Trang bị tự chế có thể gửi vào hệ thống chỉnh sửa trang bị, không tính vật phẩm trên người.” Tưởng Du nói, nhân vật cấp cao của một công hội lớn như gã, cũng coi như người của câu lạc bộ rồi, kiến thức đương nhiên phải rộng rãi hơn. Người chơi bình thường sao có thể tiếp xúc với trang bị tự chế được, càng không thế biết điều này.
“Thì ra là thế. . . . . .” Dạ Độ Hàn Đàm nói, “Nói vậy thì việc hắn điên cuồng đòi lấy vật liệu, hẳn là dùng cho món vũ khí bạc này.”
“Chuyện này anh cũng không biết nhiều lắm. . . . . .” Tưởng Du bó tay, nếu gã biết làm trang bị tự chế thì đã là nhân tài bộ kỹ thuật rồi. Gã đang làm hội trưởng, đây thuộc loại nhân tài bộ quản lý.
“Tóm lại chú cứ tiếp tục chú ý hắn, nếu giống như dự đoán thì đừng phí sức lôi kéo nữa.” Tưởng Du nói.
“Vâng.” Dạ Độ Hàn Đàm không nói thêm gì nữa.
Hai người ngừng nói chuyện được một lúc, Tưởng Du đang đánh tiếp phó bản với đội, Dạ Độ Hàn Đàm lại đột nhiên PM sang: “Anh còn chưa nhắc đến người còn lại á? Gọi là cái gì ý nhỉ. . . . . .” Cái tên đầy tính thơ văn “Phong Sơ Yên Mộc” của Tô Mộc Tranh thật sự rất cổ quái, vĩnh viễn không bằng cái tên Bánh Bao Xâm Lấn đọc phát nhớ luôn.
“À, người này hả, người này thường thôi. Vừa rồi đánh bậy đánh bạ thế nào mà đánh ra được một lần Áp Súng trong phó bản, làm anh chú hết cả hồn, còn lại thì phát huy bình thường, chỉ là một nhân vật ổn trọng không gây sai lầm thôi.
“Cần lôi kéo không?”
“Người này, có thể đúng lúc nhờ vả như vậy, xem ra khá thân quen với Quân Mạc Tiếu, anh thấy lôi kéo không nổi đâu. Tóm lại chú cứ chú ý Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn trước đi, hai người này rất có tiềm lực, hơn nữa lại là người mới, có lẽ Quân Mạc Tiếu cũng mới phát hiện trong trò chơi thôi, chú cố gắng tranh thủ một chút.” Tưởng Du phân phó.
“Được, em hiểu rồi.”
Hai người tắt khung thoại, Tưởng Du dùng Thích Vô Giúp Vui đi theo quan sát bốn người này từ Rừng Rậm Băng Sương lại đến Mai Cốt Chi Địa, qua một hồi quan sát tỉ mỉ, cách nhìn đối với bốn người vẫn như trước đây, tin chắc rằng mình không nhầm lẫn gì.
Đánh xong hết toàn bộ phó bản, Tưởng Du tạm biệt đầu tiên, Tô Mộc Tranh cũng đi nghỉ ngơi, Bánh Bao Xâm Lấn bấy giờ không đi đấu trường bắt nạt người khác một ngày thì ngứa tay vô cùng, cũng chạy đi bắt nạt người khác. Cuối cùng còn lại Diệp Tu và Đường Nhu, hai người yên lặng cày cú trong khu luyện cấp.
Mà bên câu lạc bộ Gia Thế, sau khi Trần Dạ Huy tìm được thẻ tài khoản theo yêu cầu của Lưu Hạo, qua mấy đêm thì đưa đến. Lần này Gia Vương Triều ở khu 10 là do hội trưởng tự mình chỉ đạo làm việc, tạo một tài khoản mới dĩ nhiên nhanh nhẹn hơn ba công hội lớn rất nhiều.
“Diệp Thu, cho mày thấy sự lợi hại của tao.” Lưu Hạo gọi đủ người, bộ mặt dữ tợn ngồi trước máy tính, mang theo đoàn người vọt vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương, lần này cũng phát huy hết sức lực, không chút thảnh thơi.
Một lát sau, hệ thống khu 10 lại phát ra một thông báo, Gia Vương Triều phá vỡ kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương, thành tích 12 phút 55 giây 42.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.