Chương 278: Phá trận! Đảo khách thành chủ
Hồ Điệp Lam
15/07/2015
Quả nhiên!
Tọa độ mới vừa nhận được, so với vị trí trước đấy, Quân Mạc Tiếu quả thực đang hướng đến chỗ trống của trận pháp. Dựa theo thời gian, Quân Mạc Tiếu chuyển hướng quá sớm, động tác dứt khoát tựa hồ biết trước nơi này nhất định sẽ xuất hiện lỗ hổng vậy.
Kiếm Phong Sở Chỉ luống cuống tay chân gửi tin cho người chơi gần đấy qua lấp lỗ châu mai. Nhìn khoảng cách, thời gian vẫn còn kịp, nhưng đột ngột biến trận sẽ khiến nơi khác xuất hiện thêm nhiều chỗ hổng không kiểm soát được. Ngó hướng di chuyển của Quân Mạc Tiếu, Kiếm Phong Sở Chỉ tất phải điều người ở những khu vực bị Quân Mạc Tiếu cắt đuôi đến bổ khuyết, như vậy trận Bàn Tơ Xoắn Ốc mới có thể tiếp tục được.
Có điều, ngay lúc gã gửi tin sắp xếp vị trí xong, vừa thở được một cái lại nhận được tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu, click mở coi, chưa gì đã muốn bùng cháy.
Quân Mạc Tiếu lại đổi hướng nữa!
Bận rộn gõ một đống mệnh lệnh thành ra công toi. Thằng cha Quân Mạc Tiếu lại nhích sang chỗ khuyết xuất hiện trong đợt sửa đổi mới này.
Kiếm Phong Sở Chỉ không nghĩ được nhiều, vội vàng bố trí lại từ đầu, lần này do muốn lấp hết lỗ, nên phải gọi thêm nhiều người nữa, đồng nghĩa với việc phải type nhiều hơn. Gã cắn răng liều mạng tăng tốc độ tay, không phải thao tác trò chơi, mà là bận gõ chữ. Nhân vật của gã đứng co ro trong thành Không Tích, chẳng còn hơi đâu điều khiển cho nhảy nhót múa may gì.
Trong thành Tội Ác, Quân Mạc Tiếu cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Nguyên lý vận hành trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không ai tinh tường hơn Diệp Tu. Diệp Tu cũng không biết ai đang chỉ huy trận pháp bên Gia Vương Triều, hắn cứ lởn vởn cả tiếng đồng hồ – trong mắt Trần Quả là đang tìm kẻ trộm Noel, nhưng thực chất là đang bận ngâm cứu mấy tên này.
Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Tu nắm rõ số người lập trận, kết hợp thêm vị trí nhân vật của mỗi lần, dần dần nắm được phương thức bố trí trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của chúng.
24 thằng Gia Vương Triều làm sao bao vây mình, Diệp Tu biết hết. Sau đó mỗi khi mình bẻ ngoặt, tụi nó biến trận thế nào cũng dễ dàng suy ra.
Mà cũng phải xác nhận chút đã, dù sao mỗi người mỗi khác, cách chỉ huy cùng với thói quen cá nhân của nó chưa chắc khớp với suy luận của mình. Thực ra Diệp Tu càng lo bên kia học hành qua loa, mình suy diễn quá đà thành ra làm lố. Nhưng vậy cũng chẳng sao, phá trận còn dễ nữa, không cần kỹ thuật cao siêu gì.
Tiếp tục dò xét mấy lần, Diệp Tu phát hiện đối thủ này thật sự có tài, hiểu và bày trận khá nhuần nhuyễn.
Cơ mà đáng tiếc, dù vậy thì trận Bàn Tơ Xoắn Ốc cũng không phải một trận thế hoàn mỹ. Với tư cách người sáng tạo, dù là không một sơ hở, anh mày cũng xé ra cho hở.
Mà loại sơ hở này, vốn chẳng phải sơ hở, chỉ có thể gọi là chỗ khiếm khuyết tự nhiên của trận Bàn Tơ Xoắn Ốc.
Khiếm khuyết này xuất hiện bởi người chỉ huy trận. Vì yêu cầu trận pháp hết sức tinh tế, mỗi lần biến trận phải thay đổi vị trí của từng thành phần cấu thành trận. Khi biến nhịp quá nhanh, người chỉ huy có khả năng không thể theo kịp.
Quân Mạc Tiếu – đối tượng bị trận Bàn Tơ Xoắn Ốc – thiệt trùng hợp, chính là kẻ có khả năng làm xuất hiện tiết tấu đó.
Biết được sắp đặt bên kia, Diệp Tu lập tức hành động. Bước đầu tiên chính là đánh chết thằng Kiếm Phong Sở Chỉ.
Kiếm Phong Sở Chỉ về thành, tạm thời lòi ra một chỗ trống. Tên chỉ huy nhất định phải điều người sang lấp lại, mà từ lúc này đây, biến hóa trong trận đã do một tay Diệp Tu định đoạt.
Hắn không phải chỉ huy, nhưng có thể xem là người dẫn dắt trận pháp, vị trí cách thức biến hóa trong trận đều xoay quanh hắn. Hiện tại Diệp Tu đảo khách thành chủ, mỗi đường đi nước bước đều mang mưu đồ dẫn dắt đối phương, tiết tấu càng lúc càng nhanh, cuối cùng sai sót nhỏ bị hắn zoom thành khủng long, trận pháp tới đây coi như nát.
Có chỗ trống? Dù là cố ý, nhưng vẫn chưa đủ bự, quất tiếp!
Diệp Tu không có bản đồ điện tử bao quát, nhưng bản đồ điện tử trong đầu còn HD sắc nét hơn. Chấm sáng trên bản đồ điện tử đứng im không động đậy, mà suy tưởng của Diệp Tu tùy tâm thay đổi, biến hóa không ngừng.
“Đậu móa!!” Kiếm Phong Sở Chỉ nhận được PM mới, loay hoay tới lật bàn cũng lật không xong.
Vừa lấp được chỗ này Quân Mạc Tiếu lại ngoảnh mông chạy qua chỗ khác.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc vốn không một khe hở, vì sao lại ra nông nỗi này?
Kiếm Phong Sở Chỉ gấp gáp gửi lệnh chỉ huy, một bên không ngừng suy nghĩ. Xét lại từ đầu đến giờ, chẳng biết đã hư hỏng từ chỗ nào.
Cuối cùng hình ảnh trong đầu chợt dừng ở một khắc kia. . .
Lúc mình bị đánh chết.
Vấn đề không ngờ là vì mình! Kiếm Phong Sở Chỉ đột nhiên bừng tỉnh. Dù trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không yêu cầu số lượng cụ thể, thiếu một dư một cũng chẳng hại ai. Nhưng ngay lúc gã chết, vốn trận dành cho 24 người, thể nào cũng hổng ra một lỗ.
Kiếm Phong Sở Chỉ hồi sinh xong lập tức gọi người lấp chỗ mình. Thời gian để khuyết chẳng đến mấy giây.
Nhưng hiện tại không thể nghi ngờ là đã ngất ngây từ đây. Chỗ trống không lấp được, càng chỉnh càng hỏng, đi từ rách tới nát. Đến khi phóng to bản đồ điện tử trông rõ một vùng mênh mông.
Nãy giờ Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ mới hoang mang. Hiện tại nhìn Quân Mạc Tiếu chuẩn xác lao vào từng lỗ từng lỗ trong trận, gã mới bừng tỉnh.
Không phải là ngẫu nhiên!
Do thằng cha đó làm.
Diệp Thu! Vốn là con mồi trong mạng nhện, thế éo nào đã đảo khách thành chủ, bây giờ hắn ta mới là kẻ giật dây cái lưới này.
Còn mình? Vốn ăn chắc, bây giờ lại bị làm cho bối rối.
Kiếm Phong Sở Chỉ gửi mấy mệnh lệnh đi, cứ phải dùng đông lấp tây, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của gã vẫn luôn luôn xuất hiện một chỗ trống, càng lúc càng rộng ra.
Không được!! Kiếm Phong Sở Chỉ túa mồ hôi đầy trán, hiện tại gã không PK, nhưng tần suất gõ bàn phím còn hơn khi đánh nhau kịch liệt bội lần.
Theo không kịp!!
Kiếm Phong Sở Chỉ phát hiện mình điều phối nhiều như vậy, đến khi xong hết, còn giữ được Quân Mạc Tiếu trong trận ư?
Kiếm Phong Sở Chỉ căng thẳng, lo lắng, nhưng ngón tay vẫn hoạt động không ngừng.
Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!!
Kiếm Phong Sở Chỉ không ngừng động viên chính mình.
23 người bày trận, Kiếm Phong Sở Chỉ phải gửi tin chỉ huy 17 người.
Quan sát vị trí từng người, lại xem xét phương hướng di chuyển, sau đó hạ lệnh, nói dễ hơn làm. Sau khi gửi xong 17 cái PM, Kiếm Phong Sở Chỉ cảm thấy tay mình muốn liệt luôn, đầu cứ kêu ong ong.
Không ngờ hộp thư của gã lại nhấp nháy. . .
Không thể nào!!
Kiếm Phong Sở Chỉ tuyệt vọng. Mỗi lúc hoàn thành nhiệm vụ xong, lại có đứa PM tọa độ Quân Mạc Tiếu, lần nào mở ra cũng như chong chóng xoay lại từ đầu, đến giờ cũng chẳng biết xoay được nhiêu vòng rồi.
Kiếm Phong Sở Chỉ nhích bàn tay đã muốn liệt ấn mở hộp thư, òa khóc.
Thiệt cmnr!
Quân Mạc Tiếu lại đổi hướng. Kiếm Phong Sở Chỉ không cần bản đồ điện tử đả kích. Với kinh nghiệm nãy giờ, dùng ngón chân cũng biết Quân Mạc Tiếu đang te te chạy sang chỗ trống lọt ra. Chỗ trống ở đâu? Người bày trận như gã há không biết được? Dù không muốn nó lọt ra, nhưng bó tay rồi, chỗ trống từ lúc gã về thành đã xuất hiện, Quân Mạc Tiếu chạy đông chạy tây, thế là nó càng lúc càng to.
Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ có một ước ao được đủ thời gian san lấp nó đi, nhưng tất cả đã kết thúc, lần này Quân Mạc Tiếu đã tuyệt đường gã. Nói cách khác, hiện tại đây trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của Kiếm Phong Sở Chỉ từ 24 người sang 23 người sắp không xong rồi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi gã tạch.
Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ có thể không ngừng liều mạng.
Suy nghĩ, phán đoán, hạ lệnh. Đầu đau như búa bổ, ngón tay như không phải của mình nữa. Lúc này gã đang chỉ huy hết thảy 19 người.
Đây là trận chiến một mất một còn! Kiếm Phong Sở Chỉ hiểu rõ, dù trước mắt không thể trông thấy đối thủ, nhưng chấm đỏ trên bản đồ kia đang cân não qua mạng với gã ở một nơi khác. Đã không hề nhàn hạ như hồi mới lập trận vây Quân Mạc Tiếu lúc đầu nữa. Hiện tại, Quân Mạc Tiếu không ngừng tấn công, quyết xé vụn lưới nhện của gã.
Đừng có hòng!!
19 PM đã gửi đi! Kiếm Phong Sở Chỉ đã làm được! Trong nháy mắt tự tin của gã lại được bơm đầy, đã vượt qua được giới hạn đấy thôi. Lúc trước gã vốn không tin mình có thể làm được chuyện đấy chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hành động này quá là vĩ đại luôn!
Quả nhiên, tiềm năng con người cần một đối thủ mạnh mới có thể bộc phát được. Kiếm Phong Sở Chỉ nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trên bản đồ, cùng với chỗ trống vừa xuất hiện kia. Quân Mạc Tiếu dù đến được đó thì sao, bố mày đách sợ con nhé, bố đã vượt lên chính mình, tin tưởng vào tương lai tươi sáng, có ngon cứ xông lên, tao chấp hết.
Kiếm Phong Sở Chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, hồi hộp chờ tin tức mới, chờ tin về cái tọa độ lúc trước vẫn làm gã đau đầu không thôi. Lúc này gã đã tìm lại chính mình, đột nhiên cảm thấy khoái chí với thứ khiêu chiến này.
Kiếm Phong Sở Chỉ chờ, chờ, kết quả tin tức làm gã điên người kia, chờ hoài nơi ấy, chờ hoài đéo thấy.
Kiếm Phong Sở Chỉ chủ động PM hỏi người bố trí trên đường đi của Quân Mạc Tiếu, một, hai, ba người. . . PM từng người, kết quả không ai biết.
Kiếm Phong Sở Chỉ hóa đá.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không nắm được vị trí con mồi, điều này có nghĩa là: con mồi đã xé lưới.
Tọa độ mới vừa nhận được, so với vị trí trước đấy, Quân Mạc Tiếu quả thực đang hướng đến chỗ trống của trận pháp. Dựa theo thời gian, Quân Mạc Tiếu chuyển hướng quá sớm, động tác dứt khoát tựa hồ biết trước nơi này nhất định sẽ xuất hiện lỗ hổng vậy.
Kiếm Phong Sở Chỉ luống cuống tay chân gửi tin cho người chơi gần đấy qua lấp lỗ châu mai. Nhìn khoảng cách, thời gian vẫn còn kịp, nhưng đột ngột biến trận sẽ khiến nơi khác xuất hiện thêm nhiều chỗ hổng không kiểm soát được. Ngó hướng di chuyển của Quân Mạc Tiếu, Kiếm Phong Sở Chỉ tất phải điều người ở những khu vực bị Quân Mạc Tiếu cắt đuôi đến bổ khuyết, như vậy trận Bàn Tơ Xoắn Ốc mới có thể tiếp tục được.
Có điều, ngay lúc gã gửi tin sắp xếp vị trí xong, vừa thở được một cái lại nhận được tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu, click mở coi, chưa gì đã muốn bùng cháy.
Quân Mạc Tiếu lại đổi hướng nữa!
Bận rộn gõ một đống mệnh lệnh thành ra công toi. Thằng cha Quân Mạc Tiếu lại nhích sang chỗ khuyết xuất hiện trong đợt sửa đổi mới này.
Kiếm Phong Sở Chỉ không nghĩ được nhiều, vội vàng bố trí lại từ đầu, lần này do muốn lấp hết lỗ, nên phải gọi thêm nhiều người nữa, đồng nghĩa với việc phải type nhiều hơn. Gã cắn răng liều mạng tăng tốc độ tay, không phải thao tác trò chơi, mà là bận gõ chữ. Nhân vật của gã đứng co ro trong thành Không Tích, chẳng còn hơi đâu điều khiển cho nhảy nhót múa may gì.
Trong thành Tội Ác, Quân Mạc Tiếu cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Nguyên lý vận hành trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không ai tinh tường hơn Diệp Tu. Diệp Tu cũng không biết ai đang chỉ huy trận pháp bên Gia Vương Triều, hắn cứ lởn vởn cả tiếng đồng hồ – trong mắt Trần Quả là đang tìm kẻ trộm Noel, nhưng thực chất là đang bận ngâm cứu mấy tên này.
Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Tu nắm rõ số người lập trận, kết hợp thêm vị trí nhân vật của mỗi lần, dần dần nắm được phương thức bố trí trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của chúng.
24 thằng Gia Vương Triều làm sao bao vây mình, Diệp Tu biết hết. Sau đó mỗi khi mình bẻ ngoặt, tụi nó biến trận thế nào cũng dễ dàng suy ra.
Mà cũng phải xác nhận chút đã, dù sao mỗi người mỗi khác, cách chỉ huy cùng với thói quen cá nhân của nó chưa chắc khớp với suy luận của mình. Thực ra Diệp Tu càng lo bên kia học hành qua loa, mình suy diễn quá đà thành ra làm lố. Nhưng vậy cũng chẳng sao, phá trận còn dễ nữa, không cần kỹ thuật cao siêu gì.
Tiếp tục dò xét mấy lần, Diệp Tu phát hiện đối thủ này thật sự có tài, hiểu và bày trận khá nhuần nhuyễn.
Cơ mà đáng tiếc, dù vậy thì trận Bàn Tơ Xoắn Ốc cũng không phải một trận thế hoàn mỹ. Với tư cách người sáng tạo, dù là không một sơ hở, anh mày cũng xé ra cho hở.
Mà loại sơ hở này, vốn chẳng phải sơ hở, chỉ có thể gọi là chỗ khiếm khuyết tự nhiên của trận Bàn Tơ Xoắn Ốc.
Khiếm khuyết này xuất hiện bởi người chỉ huy trận. Vì yêu cầu trận pháp hết sức tinh tế, mỗi lần biến trận phải thay đổi vị trí của từng thành phần cấu thành trận. Khi biến nhịp quá nhanh, người chỉ huy có khả năng không thể theo kịp.
Quân Mạc Tiếu – đối tượng bị trận Bàn Tơ Xoắn Ốc – thiệt trùng hợp, chính là kẻ có khả năng làm xuất hiện tiết tấu đó.
Biết được sắp đặt bên kia, Diệp Tu lập tức hành động. Bước đầu tiên chính là đánh chết thằng Kiếm Phong Sở Chỉ.
Kiếm Phong Sở Chỉ về thành, tạm thời lòi ra một chỗ trống. Tên chỉ huy nhất định phải điều người sang lấp lại, mà từ lúc này đây, biến hóa trong trận đã do một tay Diệp Tu định đoạt.
Hắn không phải chỉ huy, nhưng có thể xem là người dẫn dắt trận pháp, vị trí cách thức biến hóa trong trận đều xoay quanh hắn. Hiện tại Diệp Tu đảo khách thành chủ, mỗi đường đi nước bước đều mang mưu đồ dẫn dắt đối phương, tiết tấu càng lúc càng nhanh, cuối cùng sai sót nhỏ bị hắn zoom thành khủng long, trận pháp tới đây coi như nát.
Có chỗ trống? Dù là cố ý, nhưng vẫn chưa đủ bự, quất tiếp!
Diệp Tu không có bản đồ điện tử bao quát, nhưng bản đồ điện tử trong đầu còn HD sắc nét hơn. Chấm sáng trên bản đồ điện tử đứng im không động đậy, mà suy tưởng của Diệp Tu tùy tâm thay đổi, biến hóa không ngừng.
“Đậu móa!!” Kiếm Phong Sở Chỉ nhận được PM mới, loay hoay tới lật bàn cũng lật không xong.
Vừa lấp được chỗ này Quân Mạc Tiếu lại ngoảnh mông chạy qua chỗ khác.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc vốn không một khe hở, vì sao lại ra nông nỗi này?
Kiếm Phong Sở Chỉ gấp gáp gửi lệnh chỉ huy, một bên không ngừng suy nghĩ. Xét lại từ đầu đến giờ, chẳng biết đã hư hỏng từ chỗ nào.
Cuối cùng hình ảnh trong đầu chợt dừng ở một khắc kia. . .
Lúc mình bị đánh chết.
Vấn đề không ngờ là vì mình! Kiếm Phong Sở Chỉ đột nhiên bừng tỉnh. Dù trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không yêu cầu số lượng cụ thể, thiếu một dư một cũng chẳng hại ai. Nhưng ngay lúc gã chết, vốn trận dành cho 24 người, thể nào cũng hổng ra một lỗ.
Kiếm Phong Sở Chỉ hồi sinh xong lập tức gọi người lấp chỗ mình. Thời gian để khuyết chẳng đến mấy giây.
Nhưng hiện tại không thể nghi ngờ là đã ngất ngây từ đây. Chỗ trống không lấp được, càng chỉnh càng hỏng, đi từ rách tới nát. Đến khi phóng to bản đồ điện tử trông rõ một vùng mênh mông.
Nãy giờ Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ mới hoang mang. Hiện tại nhìn Quân Mạc Tiếu chuẩn xác lao vào từng lỗ từng lỗ trong trận, gã mới bừng tỉnh.
Không phải là ngẫu nhiên!
Do thằng cha đó làm.
Diệp Thu! Vốn là con mồi trong mạng nhện, thế éo nào đã đảo khách thành chủ, bây giờ hắn ta mới là kẻ giật dây cái lưới này.
Còn mình? Vốn ăn chắc, bây giờ lại bị làm cho bối rối.
Kiếm Phong Sở Chỉ gửi mấy mệnh lệnh đi, cứ phải dùng đông lấp tây, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của gã vẫn luôn luôn xuất hiện một chỗ trống, càng lúc càng rộng ra.
Không được!! Kiếm Phong Sở Chỉ túa mồ hôi đầy trán, hiện tại gã không PK, nhưng tần suất gõ bàn phím còn hơn khi đánh nhau kịch liệt bội lần.
Theo không kịp!!
Kiếm Phong Sở Chỉ phát hiện mình điều phối nhiều như vậy, đến khi xong hết, còn giữ được Quân Mạc Tiếu trong trận ư?
Kiếm Phong Sở Chỉ căng thẳng, lo lắng, nhưng ngón tay vẫn hoạt động không ngừng.
Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!!
Kiếm Phong Sở Chỉ không ngừng động viên chính mình.
23 người bày trận, Kiếm Phong Sở Chỉ phải gửi tin chỉ huy 17 người.
Quan sát vị trí từng người, lại xem xét phương hướng di chuyển, sau đó hạ lệnh, nói dễ hơn làm. Sau khi gửi xong 17 cái PM, Kiếm Phong Sở Chỉ cảm thấy tay mình muốn liệt luôn, đầu cứ kêu ong ong.
Không ngờ hộp thư của gã lại nhấp nháy. . .
Không thể nào!!
Kiếm Phong Sở Chỉ tuyệt vọng. Mỗi lúc hoàn thành nhiệm vụ xong, lại có đứa PM tọa độ Quân Mạc Tiếu, lần nào mở ra cũng như chong chóng xoay lại từ đầu, đến giờ cũng chẳng biết xoay được nhiêu vòng rồi.
Kiếm Phong Sở Chỉ nhích bàn tay đã muốn liệt ấn mở hộp thư, òa khóc.
Thiệt cmnr!
Quân Mạc Tiếu lại đổi hướng. Kiếm Phong Sở Chỉ không cần bản đồ điện tử đả kích. Với kinh nghiệm nãy giờ, dùng ngón chân cũng biết Quân Mạc Tiếu đang te te chạy sang chỗ trống lọt ra. Chỗ trống ở đâu? Người bày trận như gã há không biết được? Dù không muốn nó lọt ra, nhưng bó tay rồi, chỗ trống từ lúc gã về thành đã xuất hiện, Quân Mạc Tiếu chạy đông chạy tây, thế là nó càng lúc càng to.
Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ có một ước ao được đủ thời gian san lấp nó đi, nhưng tất cả đã kết thúc, lần này Quân Mạc Tiếu đã tuyệt đường gã. Nói cách khác, hiện tại đây trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của Kiếm Phong Sở Chỉ từ 24 người sang 23 người sắp không xong rồi.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi gã tạch.
Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ có thể không ngừng liều mạng.
Suy nghĩ, phán đoán, hạ lệnh. Đầu đau như búa bổ, ngón tay như không phải của mình nữa. Lúc này gã đang chỉ huy hết thảy 19 người.
Đây là trận chiến một mất một còn! Kiếm Phong Sở Chỉ hiểu rõ, dù trước mắt không thể trông thấy đối thủ, nhưng chấm đỏ trên bản đồ kia đang cân não qua mạng với gã ở một nơi khác. Đã không hề nhàn hạ như hồi mới lập trận vây Quân Mạc Tiếu lúc đầu nữa. Hiện tại, Quân Mạc Tiếu không ngừng tấn công, quyết xé vụn lưới nhện của gã.
Đừng có hòng!!
19 PM đã gửi đi! Kiếm Phong Sở Chỉ đã làm được! Trong nháy mắt tự tin của gã lại được bơm đầy, đã vượt qua được giới hạn đấy thôi. Lúc trước gã vốn không tin mình có thể làm được chuyện đấy chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hành động này quá là vĩ đại luôn!
Quả nhiên, tiềm năng con người cần một đối thủ mạnh mới có thể bộc phát được. Kiếm Phong Sở Chỉ nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trên bản đồ, cùng với chỗ trống vừa xuất hiện kia. Quân Mạc Tiếu dù đến được đó thì sao, bố mày đách sợ con nhé, bố đã vượt lên chính mình, tin tưởng vào tương lai tươi sáng, có ngon cứ xông lên, tao chấp hết.
Kiếm Phong Sở Chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, hồi hộp chờ tin tức mới, chờ tin về cái tọa độ lúc trước vẫn làm gã đau đầu không thôi. Lúc này gã đã tìm lại chính mình, đột nhiên cảm thấy khoái chí với thứ khiêu chiến này.
Kiếm Phong Sở Chỉ chờ, chờ, kết quả tin tức làm gã điên người kia, chờ hoài nơi ấy, chờ hoài đéo thấy.
Kiếm Phong Sở Chỉ chủ động PM hỏi người bố trí trên đường đi của Quân Mạc Tiếu, một, hai, ba người. . . PM từng người, kết quả không ai biết.
Kiếm Phong Sở Chỉ hóa đá.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc không nắm được vị trí con mồi, điều này có nghĩa là: con mồi đã xé lưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.