Chương 321: Sau cảnh pháo hoa
Hồ Điệp Lam
26/08/2015
Tuy Đường Nhu khiến mọi người kinh ngạc, nhưng dù sao sân khấu này dựng nên vốn chẳng dành cho cô. Đây là Ngôi Sao Cuối Tuần, kế tiếp vẫn còn các hoạt động khác. Đường Nhu có thần kì, có lợi hại thì sự quan tâm dành cho cô cũng chỉ đến đây mà thôi.
“Chỉ hơn một tháng mà có thể đạt tới trình độ này, tôi thấy cô bé rất có tài nhỉ?” Thuận thế, MC đặt câu hỏi cho ba tuyển thủ chuyên nghiệp khác.
“Rất khá. Anh nghĩ em nên nghĩ đến việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.” Một tuyển thủ nói.
Khán giả có mặt nhất thời ồ lên, họ biết pháp sư chiến đấu của Đường Nhu mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy. Tuyển thủ chuyên nghiệp ư? Đây hoàn toàn ở một cảnh giới khác rồi, là “Thần Chi Lĩnh Vực” thật sự.
Nhưng dù sao MC cũng hiểu biết rộng rãi. Gã không xa lạ gì với cách nói này, đó chỉ là một câu bông đùa nhằm nhấn mạnh lời khen mà thôi. Gã không muốn dẫn dắt sự chú ý về phía Đường Nhu nữa, bèn cười ha hả như nghe chuyện cười. Chuyển tất cả trọng tâm câu chuyện về phía đám tuyển thủ. Sau đó lại phỏng vấn từng người một. Ngay cả tên thiện xạ nọ cũng không bỏ qua. Chỉ là đến lượt hắn thì toàn khán đài đều đầy tiếng chửi bới. Tâm trạng hắn hiển nhiên không vui, mặt âm trầm, rầu rĩ trả lời hai câu rồi kết thúc.
Sau đó MC nhanh chóng phát quà lưu niệm cho khán giả, kết thúc hoạt động thứ nhất.
Trần Quả khá hài lòng với kết quả này. Được mặt đối mặt trò chuyện với thần tượng mình thích nhất, được sự cổ vũ của mọi người khi tham gia hoạt động, sau còn nhận được sự tán dương của thần tượng, nói chung gặp toàn chuyện tốt. Còn tên thiện xạ hại người chẳng lợi mình kia, Trần Quả sớm đã quẳng lên chín tầng mây rồi.
Dưới con mắt đầy ao ước của khán giả, hai người trở về chỗ ngồi. Trần Quả ngồi xuống liền vỗ bôm bốp lên người Diệp Tu, cô là người thích chia sẻ niềm vui của mình với người khác, tuy phương thức chia sẻ có hơi mạnh mẽ.
“Chơi vui nhỉ!” Diệp Tu cười.
“Vui vui.” Trần Quả mừng rỡ đến không thể khép miệng.
“Đồng chí Tiểu Đường thì sao?” Diệp Tu nắm tay đưa đến bên miệng Đường Nhu như giả bộ phỏng vấn.
“Chơi vui lắm.” Đường Nhu cười nói, ánh mắt nhìn sang Diệp Tu cũng có chút sâu xa.
Sau vài phút giải lao với màn trình diễn 3D, MC bắt đầu tuyên bố hoạt động của tiết mục thứ 3: Đánh đĩa bay.
Đây là trò chơi truyền thống của Ngôi Sao Cuối Tuần, người chơi Vinh Quang lâu năm không hề xa lạ gì.
Nhân vật đứng trên một cột trụ, đĩa bay sẽ bay từ bốn phương tám hướng tới, mần sao cũng được, đánh nát thì được điểm, đến cuối cùng người có điểm cao nhất sẽ là người thắng cuộc.
“Tiếp đến, xin mời Hoàng Thiếu Thiên của chiến đội Lam Vũ chọn ra bốn bạn khán giả may mắn cho hoạt động lần này!” MC hét to lên. Giữa sân tối sầm lại, ánh đèn chiếu theo Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi dậy đi về phía sân khấu. Tên này quả thực có phong phạm siêu sao, vừa bước lên vừa vẫy chào khán giả, cả trường quay đầy tiếng vỗ tay. Loại đại thần siêu cấp như vậy, dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều fan.
“Chào Thiếu Thiên.” MC bước đến bắt tay với Hoàng Thiếu Thiên.
“Chào anh, chào tôi, chào tất cả khản giả luôn há!” Hễ Hoàng Thiếu Thiên mở miệng sẽ nói nhiều hơn người khác một chút.
MC tất nhiên biết tánh tên này, chỉ biết âm thầm đổ mồ hôi. Hoạt động đang chiếu trực tiếp, thời gian chiếu bị khống chế, không thể cho hắn có cơ hội phun mưa được, bằng không sẽ trễ giờ mất.
Ngẫm nghĩ xong, MC cũng không giới thiệu gì nhiều, trực tiếp hỏi: “Thiếu Thiên muốn dùng cách nào để chọn ra bốn bạn khán giả đây?”
“Tôi sẽ dùng bốn cách khác nhau để chọn ra bốn bạn khán giả may mắn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Quả nhiên lại dong dài… MC than thầm trong lòng, mặt mày vẫn hớn hở như trước: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Bốn cách gì? MC không định hỏi luôn.
“Cách thứ nhất, tôi sẽ dùng máy chọn ngẫu nhiên. Tôi muốn thử xem bản thân có thể hô trúng số mà mình muốn không. Người anh em phía sau bàn máy, nghe tôi nói ‘dừng’ thì bấm chậm chút hén!” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Không ai trả lời, tất cả mọi người câm nín. MC chỉ vẫy tay, máy chọn số ngẫu nhiên lại quay đều.
“Ế ế, chưa chi bắt đầu rồi? Sao chả ai nói cho tôi biết vậy? Giờ tôi có thể hô ngừng được chưa? Hả?”
“Có thể rồi…” MC nói.
“Ngừng đê!” Hoàng Thiếu Thiên kêu to, số ngẫu nhiên dừng lại, tên kia thế mà dám bảo đây là số mình muốn chọn, ai cũng không biết xạo hay thiệt, MC chỉ phụ họa “Ghê!”, rồi lập tức mời bạn khán giả kia lên khán đài.
Cách thứ hai…
Cách thứ ba…
Cách thứ bốn…
Hoàng Thiếu Thiên thật sự dùng bốn cách khác nhau để mời bốn bạn khán giả lên. MC cũng tăng tốc hẳn, phỏng vấn gì đều giản lược cả. Sau đó mời ba tuyển thủ lên, nhanh chóng sắp xếp tám người thi đấu.
Đèn tắt.
Lần này, cảnh xuất hiện đầu tiên không phải bản đồ bằng ảnh 3D, mà là tám nhân vật đứng rải rác xa nhau trên sàn đấu. Sau đó, vài tiếng “kèn kẹt” do kim loại ma sát đột nhiên vang lên, tám cột trụ giống hệt nhau dần nhô lên từ dưới chân tám người, đưa cả tám lên cao.
“Chuẩn bị!” Chờ cột trụ cố định, MC bắt đầu hô to.
“Bắt đầu!”
Hai chữ vừa nói ra, vèo vèo vèo vèo, hệ thống cho đĩa bay tự động xuất hiện giữa không trung, tấn công về phía tám người. Mỗi đĩa bay đều có tốc độ và kích cỡ như nhau.
Đây chỉ mới bắt đầu, dẫu là người chơi thường cũng đối phó được với những chiếc đĩa bay chậm. Tám người cùng quơ vũ khí, tiếng đĩa vỡ nghe khá êm tai, mà đĩa bị đánh nát xong sẽ nổ tung như pháo hoa, rơi xuống đầy rực rỡ, trông rất bắt mắt.
Hoạt động chưa từng sắp xếp giống vậy trước đây.
Ngôi Sao Cuối Tuần năm nào cũng có nhiêu đó trò, tuy lần nào cũng thêm chút đổi mới màu mè hơn.
Mà nổ pháo hoa kiểu này không làm ảnh hưởng đến độ khó của trò chơi, nhưng khi chiếu hình trực tiếp, hiệu quả bắt mắt lại nâng hẳn một bậc.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo….
Đĩa bay bắt đầu bay ra liên tục, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều.
Hồi đầu người chơi thường còn có thể ứng phó, so với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không chênh lệch lắm, nhưng dần dà về sau, có người bắt đầu theo không kịp tốc độ.
Nếu đĩa bay đụng trúng sẽ bị trừ HP, không cẩn thận còn có thể rớt khỏi cột trụ. Hết máu hay ngã khỏi cột trụ đều mất ngay cơ hội. Về phần đánh không trúng đĩa thì đương nhiên sẽ không có điểm.
“Ai da!” Thình lình một tiếng thét lên, có người chơi trong lúc né tránh bị hụt chân, từ cột trụ rớt xuống, knock out tại chỗ.
Ba khán giả còn lại tuy không ngã xuống, nhưng cuối cùng chẳng thể ngăn nổi đĩa bay. Khi pháo hoa nổ trên người họ càng lúc càng sáng, ba người rốt cuộc cạn sạch HP.
Mà bốn tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn rất bình tĩnh. Đĩa bay phóng tới bị họ đánh nát hết.
Như hồi thi nhảy cao, tuyển thủ đăng ký tham gia tiết mục đương nhiên sẽ tự tin trong mặt thao tác này hơn. Thao tác đơn giản như vậy, dù so với đại thần Hoàng Thiếu Thiên, họ chưa chắc thua kém.
Đĩa bay càng nhanh càng nhiều, quanh bốn cột trụ chỉ còn pháo hoa đầy màu sắc, như sông Ngân từ chín tầng mây chảy qua chốn cao họ đang đứng, như bốn dải lụa lộng lẫy cùng cực.
Đương trường tiếng vỗ tay như sấm, đĩa bay lại nhanh lại nhiều, cảnh pháo hoa nở rộ càng thúc đẩy cao trào. Cuối cùng, đĩa bay bỗng nổ tung giữa trời, như muôn vàn vì sao rớt xuống, rồi ngừng xuất hiện hẳn.
Nhân vật của bốn người vẫn đứng vững trên cột trụ. Có can đảm đăng ký trò này, nếu không thể đứng đến cuối, tất sẽ bị người chế nhạo.
Chỉ là, dù trụ được đến cuối, cũng không đồng nghĩa với việc bắn trúng hết toàn bộ đĩa bay.
Thống kê của hệ thống nhanh chóng xuất hiện. Hoàng Thiếu Thiên đứng nhất, nhưng có là hắn cũng không thể bắn trúng 100% đĩa bay, hắn vẫn bỏ sót 2 cái. Mà ba người sau hắn đương nhiên càng sót nhiều hơn.
Cột trụ từ từ hạ xuống, các nhân vật được đưa về mặt đất liền logout biến mất, tám người trở về sân đấu để phỏng vấn. Hoàng Thiếu Thiên lần này bị đẩy xuống cuối, hơn nữa MC chỉ hỏi hắn đúng một câu cảm giác giật giải thế nào, xong cảm ơn kết thúc màn phỏng vấn của Hoàng Thiếu Thiên.
Ba tiết mục mỗi phần một kiểu cũng đã kết thúc. Lần này thời gian nghỉ ngơi tương đối dài, không ít khán giả đứng dậy hoạt động thân thể, đi WC.
Tâm trạng của Trần Quả vẫn chìm trong phần thi thứ hai, Diệp Tu cực nghi cô nàng không hề xem phần thi thứ ba, tâm trí của cô chắc chắn chạy đâu mất rồi.
Lúc này đèn của nhà thi đấu lại sáng bừng, rốt cuộc Trần Quả cũng phục hồi tinh thần, vừa nhìn tất cả mọi người đi WC, cô lập tức cảm thấy buồn tè.
“Tiểu Đường đi không?” Trần Quả tích cực mời gọi.
“Em không đi…” Đường Nhu nói.
Vì vậy Trần Quả đành đi một mình, Diệp Tu tiếp tục hết nhìn đông lại nhìn tây, kết quả chỉ thấy Đường Nhu ngồi vào chỗ của Trần Quả, quay đầu nhìn hắn.
“Sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
“Anh rốt cuộc là ai?” Đường Nhu đột nhiên hỏi.
“Ừ?”
“Giọng nói của Mộc Mộc rất êm tai, lại có đặc trưng riêng, không đến nổi em không nhận ra.” Đường Nhu nói.
“Ừm? Giọng của em ấy có đặc trưng gì?”
“Nhả chữ rõ ràng và dứt khoát.” Đường Nhu nói.
“Này tính là đặc trưng sao…”
“Còn Hoàng Thiếu Thiên vừa nãy, thật ra chính là Lưu Mộc phải không?” Đường Nhu nói.
“Em cũng đâu nghe giọng cậu ta được bao nhiêu đâu nhỉ?” Diệp Tu nói.
“Nhưng nó cũng rất đặc trưng, khi anh ta nói càng nhanh, thanh tuyến sẽ càng cao.” Đường Nhu nói.
“Em nhạy cảm với giọng nói quá nhỉ?” Diệp Tu nói, “Hiển nhiên em cũng không phải người bình thường, thử nói xem, lai lịch thực sự của em là gì?”
“Chỉ hơn một tháng mà có thể đạt tới trình độ này, tôi thấy cô bé rất có tài nhỉ?” Thuận thế, MC đặt câu hỏi cho ba tuyển thủ chuyên nghiệp khác.
“Rất khá. Anh nghĩ em nên nghĩ đến việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.” Một tuyển thủ nói.
Khán giả có mặt nhất thời ồ lên, họ biết pháp sư chiến đấu của Đường Nhu mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy. Tuyển thủ chuyên nghiệp ư? Đây hoàn toàn ở một cảnh giới khác rồi, là “Thần Chi Lĩnh Vực” thật sự.
Nhưng dù sao MC cũng hiểu biết rộng rãi. Gã không xa lạ gì với cách nói này, đó chỉ là một câu bông đùa nhằm nhấn mạnh lời khen mà thôi. Gã không muốn dẫn dắt sự chú ý về phía Đường Nhu nữa, bèn cười ha hả như nghe chuyện cười. Chuyển tất cả trọng tâm câu chuyện về phía đám tuyển thủ. Sau đó lại phỏng vấn từng người một. Ngay cả tên thiện xạ nọ cũng không bỏ qua. Chỉ là đến lượt hắn thì toàn khán đài đều đầy tiếng chửi bới. Tâm trạng hắn hiển nhiên không vui, mặt âm trầm, rầu rĩ trả lời hai câu rồi kết thúc.
Sau đó MC nhanh chóng phát quà lưu niệm cho khán giả, kết thúc hoạt động thứ nhất.
Trần Quả khá hài lòng với kết quả này. Được mặt đối mặt trò chuyện với thần tượng mình thích nhất, được sự cổ vũ của mọi người khi tham gia hoạt động, sau còn nhận được sự tán dương của thần tượng, nói chung gặp toàn chuyện tốt. Còn tên thiện xạ hại người chẳng lợi mình kia, Trần Quả sớm đã quẳng lên chín tầng mây rồi.
Dưới con mắt đầy ao ước của khán giả, hai người trở về chỗ ngồi. Trần Quả ngồi xuống liền vỗ bôm bốp lên người Diệp Tu, cô là người thích chia sẻ niềm vui của mình với người khác, tuy phương thức chia sẻ có hơi mạnh mẽ.
“Chơi vui nhỉ!” Diệp Tu cười.
“Vui vui.” Trần Quả mừng rỡ đến không thể khép miệng.
“Đồng chí Tiểu Đường thì sao?” Diệp Tu nắm tay đưa đến bên miệng Đường Nhu như giả bộ phỏng vấn.
“Chơi vui lắm.” Đường Nhu cười nói, ánh mắt nhìn sang Diệp Tu cũng có chút sâu xa.
Sau vài phút giải lao với màn trình diễn 3D, MC bắt đầu tuyên bố hoạt động của tiết mục thứ 3: Đánh đĩa bay.
Đây là trò chơi truyền thống của Ngôi Sao Cuối Tuần, người chơi Vinh Quang lâu năm không hề xa lạ gì.
Nhân vật đứng trên một cột trụ, đĩa bay sẽ bay từ bốn phương tám hướng tới, mần sao cũng được, đánh nát thì được điểm, đến cuối cùng người có điểm cao nhất sẽ là người thắng cuộc.
“Tiếp đến, xin mời Hoàng Thiếu Thiên của chiến đội Lam Vũ chọn ra bốn bạn khán giả may mắn cho hoạt động lần này!” MC hét to lên. Giữa sân tối sầm lại, ánh đèn chiếu theo Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi dậy đi về phía sân khấu. Tên này quả thực có phong phạm siêu sao, vừa bước lên vừa vẫy chào khán giả, cả trường quay đầy tiếng vỗ tay. Loại đại thần siêu cấp như vậy, dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều fan.
“Chào Thiếu Thiên.” MC bước đến bắt tay với Hoàng Thiếu Thiên.
“Chào anh, chào tôi, chào tất cả khản giả luôn há!” Hễ Hoàng Thiếu Thiên mở miệng sẽ nói nhiều hơn người khác một chút.
MC tất nhiên biết tánh tên này, chỉ biết âm thầm đổ mồ hôi. Hoạt động đang chiếu trực tiếp, thời gian chiếu bị khống chế, không thể cho hắn có cơ hội phun mưa được, bằng không sẽ trễ giờ mất.
Ngẫm nghĩ xong, MC cũng không giới thiệu gì nhiều, trực tiếp hỏi: “Thiếu Thiên muốn dùng cách nào để chọn ra bốn bạn khán giả đây?”
“Tôi sẽ dùng bốn cách khác nhau để chọn ra bốn bạn khán giả may mắn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Quả nhiên lại dong dài… MC than thầm trong lòng, mặt mày vẫn hớn hở như trước: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Bốn cách gì? MC không định hỏi luôn.
“Cách thứ nhất, tôi sẽ dùng máy chọn ngẫu nhiên. Tôi muốn thử xem bản thân có thể hô trúng số mà mình muốn không. Người anh em phía sau bàn máy, nghe tôi nói ‘dừng’ thì bấm chậm chút hén!” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Không ai trả lời, tất cả mọi người câm nín. MC chỉ vẫy tay, máy chọn số ngẫu nhiên lại quay đều.
“Ế ế, chưa chi bắt đầu rồi? Sao chả ai nói cho tôi biết vậy? Giờ tôi có thể hô ngừng được chưa? Hả?”
“Có thể rồi…” MC nói.
“Ngừng đê!” Hoàng Thiếu Thiên kêu to, số ngẫu nhiên dừng lại, tên kia thế mà dám bảo đây là số mình muốn chọn, ai cũng không biết xạo hay thiệt, MC chỉ phụ họa “Ghê!”, rồi lập tức mời bạn khán giả kia lên khán đài.
Cách thứ hai…
Cách thứ ba…
Cách thứ bốn…
Hoàng Thiếu Thiên thật sự dùng bốn cách khác nhau để mời bốn bạn khán giả lên. MC cũng tăng tốc hẳn, phỏng vấn gì đều giản lược cả. Sau đó mời ba tuyển thủ lên, nhanh chóng sắp xếp tám người thi đấu.
Đèn tắt.
Lần này, cảnh xuất hiện đầu tiên không phải bản đồ bằng ảnh 3D, mà là tám nhân vật đứng rải rác xa nhau trên sàn đấu. Sau đó, vài tiếng “kèn kẹt” do kim loại ma sát đột nhiên vang lên, tám cột trụ giống hệt nhau dần nhô lên từ dưới chân tám người, đưa cả tám lên cao.
“Chuẩn bị!” Chờ cột trụ cố định, MC bắt đầu hô to.
“Bắt đầu!”
Hai chữ vừa nói ra, vèo vèo vèo vèo, hệ thống cho đĩa bay tự động xuất hiện giữa không trung, tấn công về phía tám người. Mỗi đĩa bay đều có tốc độ và kích cỡ như nhau.
Đây chỉ mới bắt đầu, dẫu là người chơi thường cũng đối phó được với những chiếc đĩa bay chậm. Tám người cùng quơ vũ khí, tiếng đĩa vỡ nghe khá êm tai, mà đĩa bị đánh nát xong sẽ nổ tung như pháo hoa, rơi xuống đầy rực rỡ, trông rất bắt mắt.
Hoạt động chưa từng sắp xếp giống vậy trước đây.
Ngôi Sao Cuối Tuần năm nào cũng có nhiêu đó trò, tuy lần nào cũng thêm chút đổi mới màu mè hơn.
Mà nổ pháo hoa kiểu này không làm ảnh hưởng đến độ khó của trò chơi, nhưng khi chiếu hình trực tiếp, hiệu quả bắt mắt lại nâng hẳn một bậc.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo….
Đĩa bay bắt đầu bay ra liên tục, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều.
Hồi đầu người chơi thường còn có thể ứng phó, so với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không chênh lệch lắm, nhưng dần dà về sau, có người bắt đầu theo không kịp tốc độ.
Nếu đĩa bay đụng trúng sẽ bị trừ HP, không cẩn thận còn có thể rớt khỏi cột trụ. Hết máu hay ngã khỏi cột trụ đều mất ngay cơ hội. Về phần đánh không trúng đĩa thì đương nhiên sẽ không có điểm.
“Ai da!” Thình lình một tiếng thét lên, có người chơi trong lúc né tránh bị hụt chân, từ cột trụ rớt xuống, knock out tại chỗ.
Ba khán giả còn lại tuy không ngã xuống, nhưng cuối cùng chẳng thể ngăn nổi đĩa bay. Khi pháo hoa nổ trên người họ càng lúc càng sáng, ba người rốt cuộc cạn sạch HP.
Mà bốn tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn rất bình tĩnh. Đĩa bay phóng tới bị họ đánh nát hết.
Như hồi thi nhảy cao, tuyển thủ đăng ký tham gia tiết mục đương nhiên sẽ tự tin trong mặt thao tác này hơn. Thao tác đơn giản như vậy, dù so với đại thần Hoàng Thiếu Thiên, họ chưa chắc thua kém.
Đĩa bay càng nhanh càng nhiều, quanh bốn cột trụ chỉ còn pháo hoa đầy màu sắc, như sông Ngân từ chín tầng mây chảy qua chốn cao họ đang đứng, như bốn dải lụa lộng lẫy cùng cực.
Đương trường tiếng vỗ tay như sấm, đĩa bay lại nhanh lại nhiều, cảnh pháo hoa nở rộ càng thúc đẩy cao trào. Cuối cùng, đĩa bay bỗng nổ tung giữa trời, như muôn vàn vì sao rớt xuống, rồi ngừng xuất hiện hẳn.
Nhân vật của bốn người vẫn đứng vững trên cột trụ. Có can đảm đăng ký trò này, nếu không thể đứng đến cuối, tất sẽ bị người chế nhạo.
Chỉ là, dù trụ được đến cuối, cũng không đồng nghĩa với việc bắn trúng hết toàn bộ đĩa bay.
Thống kê của hệ thống nhanh chóng xuất hiện. Hoàng Thiếu Thiên đứng nhất, nhưng có là hắn cũng không thể bắn trúng 100% đĩa bay, hắn vẫn bỏ sót 2 cái. Mà ba người sau hắn đương nhiên càng sót nhiều hơn.
Cột trụ từ từ hạ xuống, các nhân vật được đưa về mặt đất liền logout biến mất, tám người trở về sân đấu để phỏng vấn. Hoàng Thiếu Thiên lần này bị đẩy xuống cuối, hơn nữa MC chỉ hỏi hắn đúng một câu cảm giác giật giải thế nào, xong cảm ơn kết thúc màn phỏng vấn của Hoàng Thiếu Thiên.
Ba tiết mục mỗi phần một kiểu cũng đã kết thúc. Lần này thời gian nghỉ ngơi tương đối dài, không ít khán giả đứng dậy hoạt động thân thể, đi WC.
Tâm trạng của Trần Quả vẫn chìm trong phần thi thứ hai, Diệp Tu cực nghi cô nàng không hề xem phần thi thứ ba, tâm trí của cô chắc chắn chạy đâu mất rồi.
Lúc này đèn của nhà thi đấu lại sáng bừng, rốt cuộc Trần Quả cũng phục hồi tinh thần, vừa nhìn tất cả mọi người đi WC, cô lập tức cảm thấy buồn tè.
“Tiểu Đường đi không?” Trần Quả tích cực mời gọi.
“Em không đi…” Đường Nhu nói.
Vì vậy Trần Quả đành đi một mình, Diệp Tu tiếp tục hết nhìn đông lại nhìn tây, kết quả chỉ thấy Đường Nhu ngồi vào chỗ của Trần Quả, quay đầu nhìn hắn.
“Sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
“Anh rốt cuộc là ai?” Đường Nhu đột nhiên hỏi.
“Ừ?”
“Giọng nói của Mộc Mộc rất êm tai, lại có đặc trưng riêng, không đến nổi em không nhận ra.” Đường Nhu nói.
“Ừm? Giọng của em ấy có đặc trưng gì?”
“Nhả chữ rõ ràng và dứt khoát.” Đường Nhu nói.
“Này tính là đặc trưng sao…”
“Còn Hoàng Thiếu Thiên vừa nãy, thật ra chính là Lưu Mộc phải không?” Đường Nhu nói.
“Em cũng đâu nghe giọng cậu ta được bao nhiêu đâu nhỉ?” Diệp Tu nói.
“Nhưng nó cũng rất đặc trưng, khi anh ta nói càng nhanh, thanh tuyến sẽ càng cao.” Đường Nhu nói.
“Em nhạy cảm với giọng nói quá nhỉ?” Diệp Tu nói, “Hiển nhiên em cũng không phải người bình thường, thử nói xem, lai lịch thực sự của em là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.