Chương 192: Suy ngẫm tỉ lệ rơi đạo cụ
Hồ Điệp Lam
17/06/2015
Ảnh Đao Khách thoắt cái hợp thể, mọi người ập lên điên cuồng tấn công. Ai cũng hiểu Diệp Tu đang chiến đấu trong hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng biết vì sao phải chạy đua với thời gian.
Tiết tấu chiến đấu nhờ chỉ huy của Diệp Tu mà nhanh lẹ hơn nhiều, thường có vài chỗ sử dụng đấu pháp kịch liệt “lấy máu đổi máu”. Ảnh Đao Khách tách rồi hợp tách rồi hợp, tiếp tục chơi trò trạng thái máu đỏ của nó.
Trong quán, khách kêu Coca lại hối thúc lần nữa, khách muốn hút thuốc ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định mua một bao Bạch Sa 10 đồng, tiếp tục quấy nhiễu Diệp Tu.
Diệp Tu chinh chiến khó khăn, đấu tranh gian khổ, luôn miệng bảo “chờ chút” với các vị “thượng đế”. Sau cùng cũng dẫn dắt mọi người giết chết Ảnh Đao Khách nhanh gọn. Tiếng kêu phục vụ lại bắt đầu vang lên không ngừng, vẫn là vị khách kêu Coca, dự là sắp chết khát rồi.
“Đến đây đến đây” Diệp Tu đáp, vừa lấy Coca và thuốc lá, vừa vội vàng liếc nhìn đồ rơi bên cạnh thi thể Ảnh Đao Khách.
Không có đao. . . . . .
Diệp Tu thoáng thất vọng một tẹo.
Con Ảnh Đao Khách có thứ hắn cần. Cuồng đao Xích Ảnh, món vũ khí cam cần cho giai đoạn thăng cấp kế tiếp của hình thái kiếm Ô Thiên Cơ.
Có điều, vũ khí cam dù sao cũng là vũ khí cam, quả nhiên không dễ rớt như vậy được. Diệp Tu vừa thở dài, vừa cầm Coca với thuốc lá tìm chỗ đưa cho khách.
“Xem xem rớt cái gì!” Trong game, Bánh Bao Xâm Lấn hưng phấn kiểm tra có đồ gì rớt xuống. Những người khác thì không đoái hoài mấy. Hai người Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm đều chú trọng nâng cao trình độ bản thân, Tô Mộc Tranh thì cưỡi ngựa xem hoa, chỉ duy Bánh Bao Xâm Lấn tìm thấy niềm vui từ trang bị.
“Không phải đồ tui dùng, không phải đồ tui dùng, không phải đồ tui dùng, vật liệu của lão đại…” Đại ca Xâm Lấn xáo xào trang bị, vừa nhấp bỏ vừa than thở. Những người khác đương nhiên cũng trông thấy trang bị trong khi cậu ta kiểm kê trên màn hình. Ảnh Đao Khách rớt ba món màu lam và một ít vật liệu, đây là một lần rơi rớt vô cùng bình thường.
“Ý, đây là gì?” Bánh Bao Xâm Lấn phát hiện một vật phẩm mới lạ nên hỏi, ba người khác cũng thấy được: Mảnh bản đồ thứ ba của Khe Núi Nhất Tuyến.
“Ồ, đạo cụ mở phó bản ẩn.” Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm tất nhiên nhận ra.
“Phó bản ẩn? Nghe có vẻ rất ghê gớm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Ừ, ghê hơn phó bản bình thường.” Tô Mộc Tranh nói.
“Một ngày có thể đánh bao lần?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Không tính kiểu thế, cần có đạo cụ, trên lý luận chỉ cần đủ đạo cụ, đánh mấy lần cũng không thành vấn đề.” Tô Mộc Tranh nói.
“Mảnh bản đồ thứ ba của Khe Núi Nhất Tuyến… Có phải còn phải gom thêm mảnh khác không?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Ờ, hình như bốn hay năm gì đó.” Tô Mộc Tranh hiển nhiên không rành rẽ về phó bản thời kì ban đầu.
“Bốn.” Kiều Nhất Phàm nói, thật ra cậu vẫn giành thời gian ôn tập lại.
Lúc này Diệp Tu đã về, ngó màn hình chờ đang đổ xúc xắc thứ gì đó.
“À, đạo cụ phó bản ẩn à.” Diệp Tu ngồi xuống đeo tai nghe rồi nói.
“Hình như chưa có ai đánh phó bản ẩn hết.” Tô Mộc Tranh mới kiểm tra bảng thành tích phó bản xong.
“Đúng rồi, trừ mảnh một hai ba ra thì đạo cụ không dễ gom đâu, chỉ BOSS hoang dã mới rớt, một tuần ba lần, xem ra vẫn chưa ai đánh được.” Diệp Tu nói.
“Phó bản ẩn, trong đó đều là BOSS ẩn và BOSS hoang dã, tỉ lệ rớt lại tương đối cao, nếu đánh được một chuyến thì khá hời đấy.” Tô Mộc Tranh nói.
“Ừ…” Diệp Tu làm sao không biết chuyện này. Mấy món hắn đang cần lúc này cực kỳ không dễ kiếm. Ví dụ như cuồng đao Xích Ảnh của Ảnh Đao Khách, ví dụ như tinh thạch hổ phách BOSS hoang dã mới rớt. Mấy thứ này chờ Quân Mạc Tiếu lên tới cấp 35 thì không kiếm được nữa. Nhất là tinh thạch hổ phách, thứ vật liệu cực kỳ hiếm do BOSS hoang dã rớt, công hội lớn dù có, cũng chưa chắc sẽ lấy nó làm đồ thế chấp khi giao dịch.
Đây chính là vật liệu hiếm hoi mà mỗi câu lạc bộ lớn nghiên cứu trang bị tự chế đều cần, bọn họ cướp còn cướp không kịp, nào có thể chắp tay tặng người khác? Công hội lớn tranh giết BOSS hoang dã, chính là hòng thu được loại vật liệu này.
Diệp Tu thử vòi tinh thạch hổ phách với bên Mưu Đồ Bá Đạo, đối phương tới giờ còn chưa đưa câu trả lời. Xem bảng thành tích BOSS hoang dã là thấy, Mưu Đồ Bá Đạo đã từng giết BOSS Người Đá Lang Thang của Khe Núi Nhất Tuyến, có rớt tinh thạch hổ phách hay không thì Diệp Tu cũng không rõ.
BOSS hoang dã bọn họ đơn thân sức mỏng thật sự không dễ cướp, BOSS trong phó bản ẩn trái lại không ai cướp mặc sức để họ giết. Nhưng nếu muốn vào phó bản ẩn, ắt phải cướp được mảnh bản đồ thứ tư do BOSS hoang dã của Khe Núi Nhất Tuyến rớt xuống. Nói tới nói lui, vẫn là ngõ cụt.
Diệp Tu thở dài, mọi người đã phân chia các thứ xong. Trang bị quăng xúc xắc qua quýt, vật liệu và mảnh bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến thứ ba thì Diệp Tu cầm, bán đi hay giữ cho mình dùng, chung quy vẫn chưa suy nghĩ kĩ.
Phó bản kế tiếp không khác mọi ngày, tha hồ giết sạch.
Hết chuyết một rồi chuyến hai lại chuyến ba, không thấy cái ẩn gì. Lần thứ ba đi ra, phá đứt luôn kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến trong suýt soát.
30 phút 21 giây 56, vượt kỷ lục gốc tầm 20 giây. Kỷ lục gốc cũng không phải là kỷ lục cao nhất, cũng bởi vì rào cản lớn là đội tinh anh của họ đây, các công hội lớn bấy giờ đều cụt hứng đánh kỷ lục phó bản. Chỉ coi phá kỷ lục là cách ăn kinh nghiệm và kiếm đồ tím, để kỷ lục lưu danh muôn thưở ư? Đây vốn nên là chuyện các công hội lớn phải dồn sức chú ý, song giờ cả bọn chỉ thấy bất lực mà thôi.
Người chơi mới khu mới, trong quá trình chơi cũng dần dần hứng thú với kỷ lục phó bản, cũng bắt đầu biết đây là tượng trưng cho thực lực, là địa vị đáng để sùng bái.
Đội Quân Mạc Tiếu đêm hôm qua vừa phá kỷ lục Vùng Đất Lưu Lạc, buổi chiều giẫm cao thủ Thần Chi Lĩnh Vực dưới chân, đảo mắt một cái buổi tối lại phá thêm kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến, người chơi trên kênh thế giới chết lặng không nói nên lời. Các công hội lớn cũng ập xuống không khí trầm lặng. Chỉ mỗi công hội Nguyệt Luân, dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Phong Hoa, tỏ vẻ chúc mừng bọn Quân Mạc Tiếu, như thể đang khoe khoang quan hệ không bình thường giữa bọn họ vậy. Trong lúc nhất thời lại bị vài người chơi đùa cợt, công hội Nguyệt Luân lại gây tranh chấp, có điều lần này chỉ ở quy mô nhỏ, đêm nay, người chơi ở các công hội lớn tựa như đang mai danh ẩn tích, không thốt lên tiếng nào.
Ngay cả trước khi đánh phó bản, người Mưu Đồ Bá Đạo còn để ý tới kỷ lục, nhưng kỷ lục giờ bị phá, đối phương lại không nói năng gì. Diệp Tu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, song cũng không chủ động hỏi thăm mảy may. Trận giằng co giữa hắn và công hội này, ai nhẫn nhịn lâu thì chiếm được nhiều lợi hơn. Thật ra nhu cầu vật liệu của Diệp Tu vô cùng cấp thiết, nhưng hắn sẽ không to còi hô hào như mấy công hội chạy theo kỷ lục.
Đánh xong Khe Núi Nhất Tuyến, rồi đánh Vùng Đất Lưu Lạc lấy kinh nghiệm luyện cấp, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm logout trước. Ba người còn lại tiếp tục cày, mãi đến khi oải người mới tự thả lỏng một chút. Đường Nhu chủ yếu luyện kỹ thuật đánh phó bản solo, Bánh Bao Xâm Lấn thì thích đi đấu trường bắt nạt kẻ khác, Diệp Tu thì sắp xếp lại vật liệu thu được, tạt qua chợ, chú ý xu thế giá cả hiện nay ở khu 10 một tẹo. Trước khi đến giai đoạn vào Thần Chi Lĩnh Vực, vật giá khu 10 sẽ không bị lệ thuộc. Đến giai đoạn tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, xuyên suốt từ cấp cao tới cấp thấp, giá cả khu mới mới nhanh chóng ngang bằng với khu cũ.
Trong chợ, Diệp Tu cố ý để ý tới đạo cụ phó bản ẩn, quả nhiên mảnh bản đồ thứ nhất, thứ hai thứ ba đều có bán, chỉ mỗi mảnh thứ tư là không thây đâu. BOSS ẩn ít ra vẫn cần may mắn, một ngày ba lần, nhiều người vẫn gặp được. Nhưng BOSS hoang dã một tuần ba lần, người chơi toàn khu chỉ có ba cơ hội, tỉ lệ khác một trời một vực. Chuyện đạo cụ phó bản ẩn mất cân bằng như đang troll nhau vậy, bản đồ một hai ba hoàn toàn không đáng tiền, mảnh thứ tư đáng giá thì không thấy.
BOSS hoang dã…
Diệp Tu thở dài một hơi. Ngoại trừ Viêm Nữ Vu có thể vượt cấp giết chết, những con cùng cấp, hắn không nghĩ được cách nào khác cả. Cướp, cái này hắn có thể thử một lần, nhưng BOSS hoang dã lại ra ngẫu nhiên, cũng chỉ có mỗi công hội lớn mới có năng lực phát hiện đầu tiên và lập được đội đầy đủ đầu tiên. Giống đám bọn họ, đến khi biết được chỉ sợ hệ thống đã đưa tin BOSS bị quật ngã trên TV rồi. Lần trước cướp được Huyết Xạ Thủ, giết Thương Nhân Quỷ Lùn đều có liên quan tới công hội lớn. Vùng Đất Lưu Lạc, Khe Núi Nhất Tuyến sau này, Diệp Tu ngay cả bóng BOSS hoang dã cũng không thấy đâu.
Vật liệu ơi là vật liệu… Diệp Thu quay về nhìn kho hàng của mình. Cơ bản đều là đồ thắng được từ chiến đội Vi Thảo. Tồn kho thật phong phú. Mấy vật liệu BOSS ẩn rớt xuống kiểu như kim độc đỏ tươi từng đề cập với Mưu Đồ Bá Đạo, hắn vẫn có thể dùng phương thức trao đổi để giao dịch. Giờ chỉ có mấy vật liệu của BOSS hoang dã là làm khó hắn. Hơn nữa cấp bậc Ô Thiên Cơ còn tiếp tục tăng, càng lúc càng cần các vật liệu khan hiếm, dựa vào sức lực cá nhân, quả là có chút khó khăn.
Nếu không thể nghĩ ra cách giải quyết vật tư này, cuối cùng vẫn phải dựa vào câu lạc bộ.
Mà câu lạc bộ hiển nhiên cũng rõ điểm này, thế nên mới có một đám đi bồi dưỡng công hội trong game. Mục đích cuối cùng của công hội, nói trắng ra chính là tranh giành vật tư vì câu lạc bộ. Vật tư lại bị đội kỹ thuật nghiên cứu chế thành vũ khí bạc, vũ khí bạc trang bị lên nhân vật, nâng sức mạnh nhân vật, mới có thể đổi lấy thành tích mạnh mẽ, thành tích thu hút quảng cáo, thu hút tài trợ, thu hút các tuyển thủ giỏi hơn gia nhập Liên minh…
Câu lạc bộ lớn cứ theo vòng tuần hoàn này mà càng lúc càng mạnh, câu lạc bộ nhỏ muốn phát triển, thì bị quản chế khắp nơi.
Câu lạc bộ Gia Thế định bụng tái quật khởi, cũng đưa ra yêu cầu đối với công hội Gia Vương Triều trong game. Song khu cũ đã phát triển theo xu thế cân bằng, sức đột phá không lớn, đúng lúc này khu mới lại được mở ra, hội trưởng công hội Trần Dạ Huy bèn đầu tư một lượng nhân lực lớn, thậm chí còn tự thân chạy tới khu mới khai hoang, dựa vào mối quan hệ nhờ hẳn tuyển thủ như Lưu Hạo tới giúp đánh kỷ lục nhỏ. Cũng bởi vì hắn biết rõ trách nghiệm của mình lớn lao, hơn nữa còn biết chuyện này không dễ làm tốt.
Nếu mọi chuyện ở khu 10 thuận lợi, các công hội tuần tự mà tiến khác ắt sẽ không thể so được với Gia Vương Triều đã dốc toàn lực, nhưng tiếc là lại lòi ra một Diệp Thu.
Lưu Hạo bại bởi Diệp Thu.
Trần Dạ Huy hắn muốn lấy nhiều khi ít vẫn bại bởi Diệp Thu.
Thế nhưng, chuyện Diệp Thu áp chế cả khu 10 đã mang đến cho hắn một cơ hội cuối cùng. Hắn nhất định phải lật đổ ngọn núi này, bởi vì đây chính là nơi được ăn cả ngã về không của hắn, không thể mất được.
Tiết tấu chiến đấu nhờ chỉ huy của Diệp Tu mà nhanh lẹ hơn nhiều, thường có vài chỗ sử dụng đấu pháp kịch liệt “lấy máu đổi máu”. Ảnh Đao Khách tách rồi hợp tách rồi hợp, tiếp tục chơi trò trạng thái máu đỏ của nó.
Trong quán, khách kêu Coca lại hối thúc lần nữa, khách muốn hút thuốc ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định mua một bao Bạch Sa 10 đồng, tiếp tục quấy nhiễu Diệp Tu.
Diệp Tu chinh chiến khó khăn, đấu tranh gian khổ, luôn miệng bảo “chờ chút” với các vị “thượng đế”. Sau cùng cũng dẫn dắt mọi người giết chết Ảnh Đao Khách nhanh gọn. Tiếng kêu phục vụ lại bắt đầu vang lên không ngừng, vẫn là vị khách kêu Coca, dự là sắp chết khát rồi.
“Đến đây đến đây” Diệp Tu đáp, vừa lấy Coca và thuốc lá, vừa vội vàng liếc nhìn đồ rơi bên cạnh thi thể Ảnh Đao Khách.
Không có đao. . . . . .
Diệp Tu thoáng thất vọng một tẹo.
Con Ảnh Đao Khách có thứ hắn cần. Cuồng đao Xích Ảnh, món vũ khí cam cần cho giai đoạn thăng cấp kế tiếp của hình thái kiếm Ô Thiên Cơ.
Có điều, vũ khí cam dù sao cũng là vũ khí cam, quả nhiên không dễ rớt như vậy được. Diệp Tu vừa thở dài, vừa cầm Coca với thuốc lá tìm chỗ đưa cho khách.
“Xem xem rớt cái gì!” Trong game, Bánh Bao Xâm Lấn hưng phấn kiểm tra có đồ gì rớt xuống. Những người khác thì không đoái hoài mấy. Hai người Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm đều chú trọng nâng cao trình độ bản thân, Tô Mộc Tranh thì cưỡi ngựa xem hoa, chỉ duy Bánh Bao Xâm Lấn tìm thấy niềm vui từ trang bị.
“Không phải đồ tui dùng, không phải đồ tui dùng, không phải đồ tui dùng, vật liệu của lão đại…” Đại ca Xâm Lấn xáo xào trang bị, vừa nhấp bỏ vừa than thở. Những người khác đương nhiên cũng trông thấy trang bị trong khi cậu ta kiểm kê trên màn hình. Ảnh Đao Khách rớt ba món màu lam và một ít vật liệu, đây là một lần rơi rớt vô cùng bình thường.
“Ý, đây là gì?” Bánh Bao Xâm Lấn phát hiện một vật phẩm mới lạ nên hỏi, ba người khác cũng thấy được: Mảnh bản đồ thứ ba của Khe Núi Nhất Tuyến.
“Ồ, đạo cụ mở phó bản ẩn.” Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm tất nhiên nhận ra.
“Phó bản ẩn? Nghe có vẻ rất ghê gớm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Ừ, ghê hơn phó bản bình thường.” Tô Mộc Tranh nói.
“Một ngày có thể đánh bao lần?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Không tính kiểu thế, cần có đạo cụ, trên lý luận chỉ cần đủ đạo cụ, đánh mấy lần cũng không thành vấn đề.” Tô Mộc Tranh nói.
“Mảnh bản đồ thứ ba của Khe Núi Nhất Tuyến… Có phải còn phải gom thêm mảnh khác không?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Ờ, hình như bốn hay năm gì đó.” Tô Mộc Tranh hiển nhiên không rành rẽ về phó bản thời kì ban đầu.
“Bốn.” Kiều Nhất Phàm nói, thật ra cậu vẫn giành thời gian ôn tập lại.
Lúc này Diệp Tu đã về, ngó màn hình chờ đang đổ xúc xắc thứ gì đó.
“À, đạo cụ phó bản ẩn à.” Diệp Tu ngồi xuống đeo tai nghe rồi nói.
“Hình như chưa có ai đánh phó bản ẩn hết.” Tô Mộc Tranh mới kiểm tra bảng thành tích phó bản xong.
“Đúng rồi, trừ mảnh một hai ba ra thì đạo cụ không dễ gom đâu, chỉ BOSS hoang dã mới rớt, một tuần ba lần, xem ra vẫn chưa ai đánh được.” Diệp Tu nói.
“Phó bản ẩn, trong đó đều là BOSS ẩn và BOSS hoang dã, tỉ lệ rớt lại tương đối cao, nếu đánh được một chuyến thì khá hời đấy.” Tô Mộc Tranh nói.
“Ừ…” Diệp Tu làm sao không biết chuyện này. Mấy món hắn đang cần lúc này cực kỳ không dễ kiếm. Ví dụ như cuồng đao Xích Ảnh của Ảnh Đao Khách, ví dụ như tinh thạch hổ phách BOSS hoang dã mới rớt. Mấy thứ này chờ Quân Mạc Tiếu lên tới cấp 35 thì không kiếm được nữa. Nhất là tinh thạch hổ phách, thứ vật liệu cực kỳ hiếm do BOSS hoang dã rớt, công hội lớn dù có, cũng chưa chắc sẽ lấy nó làm đồ thế chấp khi giao dịch.
Đây chính là vật liệu hiếm hoi mà mỗi câu lạc bộ lớn nghiên cứu trang bị tự chế đều cần, bọn họ cướp còn cướp không kịp, nào có thể chắp tay tặng người khác? Công hội lớn tranh giết BOSS hoang dã, chính là hòng thu được loại vật liệu này.
Diệp Tu thử vòi tinh thạch hổ phách với bên Mưu Đồ Bá Đạo, đối phương tới giờ còn chưa đưa câu trả lời. Xem bảng thành tích BOSS hoang dã là thấy, Mưu Đồ Bá Đạo đã từng giết BOSS Người Đá Lang Thang của Khe Núi Nhất Tuyến, có rớt tinh thạch hổ phách hay không thì Diệp Tu cũng không rõ.
BOSS hoang dã bọn họ đơn thân sức mỏng thật sự không dễ cướp, BOSS trong phó bản ẩn trái lại không ai cướp mặc sức để họ giết. Nhưng nếu muốn vào phó bản ẩn, ắt phải cướp được mảnh bản đồ thứ tư do BOSS hoang dã của Khe Núi Nhất Tuyến rớt xuống. Nói tới nói lui, vẫn là ngõ cụt.
Diệp Tu thở dài, mọi người đã phân chia các thứ xong. Trang bị quăng xúc xắc qua quýt, vật liệu và mảnh bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến thứ ba thì Diệp Tu cầm, bán đi hay giữ cho mình dùng, chung quy vẫn chưa suy nghĩ kĩ.
Phó bản kế tiếp không khác mọi ngày, tha hồ giết sạch.
Hết chuyết một rồi chuyến hai lại chuyến ba, không thấy cái ẩn gì. Lần thứ ba đi ra, phá đứt luôn kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến trong suýt soát.
30 phút 21 giây 56, vượt kỷ lục gốc tầm 20 giây. Kỷ lục gốc cũng không phải là kỷ lục cao nhất, cũng bởi vì rào cản lớn là đội tinh anh của họ đây, các công hội lớn bấy giờ đều cụt hứng đánh kỷ lục phó bản. Chỉ coi phá kỷ lục là cách ăn kinh nghiệm và kiếm đồ tím, để kỷ lục lưu danh muôn thưở ư? Đây vốn nên là chuyện các công hội lớn phải dồn sức chú ý, song giờ cả bọn chỉ thấy bất lực mà thôi.
Người chơi mới khu mới, trong quá trình chơi cũng dần dần hứng thú với kỷ lục phó bản, cũng bắt đầu biết đây là tượng trưng cho thực lực, là địa vị đáng để sùng bái.
Đội Quân Mạc Tiếu đêm hôm qua vừa phá kỷ lục Vùng Đất Lưu Lạc, buổi chiều giẫm cao thủ Thần Chi Lĩnh Vực dưới chân, đảo mắt một cái buổi tối lại phá thêm kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến, người chơi trên kênh thế giới chết lặng không nói nên lời. Các công hội lớn cũng ập xuống không khí trầm lặng. Chỉ mỗi công hội Nguyệt Luân, dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Phong Hoa, tỏ vẻ chúc mừng bọn Quân Mạc Tiếu, như thể đang khoe khoang quan hệ không bình thường giữa bọn họ vậy. Trong lúc nhất thời lại bị vài người chơi đùa cợt, công hội Nguyệt Luân lại gây tranh chấp, có điều lần này chỉ ở quy mô nhỏ, đêm nay, người chơi ở các công hội lớn tựa như đang mai danh ẩn tích, không thốt lên tiếng nào.
Ngay cả trước khi đánh phó bản, người Mưu Đồ Bá Đạo còn để ý tới kỷ lục, nhưng kỷ lục giờ bị phá, đối phương lại không nói năng gì. Diệp Tu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, song cũng không chủ động hỏi thăm mảy may. Trận giằng co giữa hắn và công hội này, ai nhẫn nhịn lâu thì chiếm được nhiều lợi hơn. Thật ra nhu cầu vật liệu của Diệp Tu vô cùng cấp thiết, nhưng hắn sẽ không to còi hô hào như mấy công hội chạy theo kỷ lục.
Đánh xong Khe Núi Nhất Tuyến, rồi đánh Vùng Đất Lưu Lạc lấy kinh nghiệm luyện cấp, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm logout trước. Ba người còn lại tiếp tục cày, mãi đến khi oải người mới tự thả lỏng một chút. Đường Nhu chủ yếu luyện kỹ thuật đánh phó bản solo, Bánh Bao Xâm Lấn thì thích đi đấu trường bắt nạt kẻ khác, Diệp Tu thì sắp xếp lại vật liệu thu được, tạt qua chợ, chú ý xu thế giá cả hiện nay ở khu 10 một tẹo. Trước khi đến giai đoạn vào Thần Chi Lĩnh Vực, vật giá khu 10 sẽ không bị lệ thuộc. Đến giai đoạn tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, xuyên suốt từ cấp cao tới cấp thấp, giá cả khu mới mới nhanh chóng ngang bằng với khu cũ.
Trong chợ, Diệp Tu cố ý để ý tới đạo cụ phó bản ẩn, quả nhiên mảnh bản đồ thứ nhất, thứ hai thứ ba đều có bán, chỉ mỗi mảnh thứ tư là không thây đâu. BOSS ẩn ít ra vẫn cần may mắn, một ngày ba lần, nhiều người vẫn gặp được. Nhưng BOSS hoang dã một tuần ba lần, người chơi toàn khu chỉ có ba cơ hội, tỉ lệ khác một trời một vực. Chuyện đạo cụ phó bản ẩn mất cân bằng như đang troll nhau vậy, bản đồ một hai ba hoàn toàn không đáng tiền, mảnh thứ tư đáng giá thì không thấy.
BOSS hoang dã…
Diệp Tu thở dài một hơi. Ngoại trừ Viêm Nữ Vu có thể vượt cấp giết chết, những con cùng cấp, hắn không nghĩ được cách nào khác cả. Cướp, cái này hắn có thể thử một lần, nhưng BOSS hoang dã lại ra ngẫu nhiên, cũng chỉ có mỗi công hội lớn mới có năng lực phát hiện đầu tiên và lập được đội đầy đủ đầu tiên. Giống đám bọn họ, đến khi biết được chỉ sợ hệ thống đã đưa tin BOSS bị quật ngã trên TV rồi. Lần trước cướp được Huyết Xạ Thủ, giết Thương Nhân Quỷ Lùn đều có liên quan tới công hội lớn. Vùng Đất Lưu Lạc, Khe Núi Nhất Tuyến sau này, Diệp Tu ngay cả bóng BOSS hoang dã cũng không thấy đâu.
Vật liệu ơi là vật liệu… Diệp Thu quay về nhìn kho hàng của mình. Cơ bản đều là đồ thắng được từ chiến đội Vi Thảo. Tồn kho thật phong phú. Mấy vật liệu BOSS ẩn rớt xuống kiểu như kim độc đỏ tươi từng đề cập với Mưu Đồ Bá Đạo, hắn vẫn có thể dùng phương thức trao đổi để giao dịch. Giờ chỉ có mấy vật liệu của BOSS hoang dã là làm khó hắn. Hơn nữa cấp bậc Ô Thiên Cơ còn tiếp tục tăng, càng lúc càng cần các vật liệu khan hiếm, dựa vào sức lực cá nhân, quả là có chút khó khăn.
Nếu không thể nghĩ ra cách giải quyết vật tư này, cuối cùng vẫn phải dựa vào câu lạc bộ.
Mà câu lạc bộ hiển nhiên cũng rõ điểm này, thế nên mới có một đám đi bồi dưỡng công hội trong game. Mục đích cuối cùng của công hội, nói trắng ra chính là tranh giành vật tư vì câu lạc bộ. Vật tư lại bị đội kỹ thuật nghiên cứu chế thành vũ khí bạc, vũ khí bạc trang bị lên nhân vật, nâng sức mạnh nhân vật, mới có thể đổi lấy thành tích mạnh mẽ, thành tích thu hút quảng cáo, thu hút tài trợ, thu hút các tuyển thủ giỏi hơn gia nhập Liên minh…
Câu lạc bộ lớn cứ theo vòng tuần hoàn này mà càng lúc càng mạnh, câu lạc bộ nhỏ muốn phát triển, thì bị quản chế khắp nơi.
Câu lạc bộ Gia Thế định bụng tái quật khởi, cũng đưa ra yêu cầu đối với công hội Gia Vương Triều trong game. Song khu cũ đã phát triển theo xu thế cân bằng, sức đột phá không lớn, đúng lúc này khu mới lại được mở ra, hội trưởng công hội Trần Dạ Huy bèn đầu tư một lượng nhân lực lớn, thậm chí còn tự thân chạy tới khu mới khai hoang, dựa vào mối quan hệ nhờ hẳn tuyển thủ như Lưu Hạo tới giúp đánh kỷ lục nhỏ. Cũng bởi vì hắn biết rõ trách nghiệm của mình lớn lao, hơn nữa còn biết chuyện này không dễ làm tốt.
Nếu mọi chuyện ở khu 10 thuận lợi, các công hội tuần tự mà tiến khác ắt sẽ không thể so được với Gia Vương Triều đã dốc toàn lực, nhưng tiếc là lại lòi ra một Diệp Thu.
Lưu Hạo bại bởi Diệp Thu.
Trần Dạ Huy hắn muốn lấy nhiều khi ít vẫn bại bởi Diệp Thu.
Thế nhưng, chuyện Diệp Thu áp chế cả khu 10 đã mang đến cho hắn một cơ hội cuối cùng. Hắn nhất định phải lật đổ ngọn núi này, bởi vì đây chính là nơi được ăn cả ngã về không của hắn, không thể mất được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.