Chương 628: Suy nghĩ đúng đắn
Hồ Điệp Lam
08/06/2016
“Ờ, hỏi chuyện này cũng hơi nhức nhối.” Ngụy Sâm khá khó xử,
với gã mà nói, cày acc điểm kỹ năng cao bán lấy tiền là
chuyện nằm trong kế hoạch của gã, còn trở lại chiến đội, quay
lại giới chuyên nghiệp mới là chuyện ngoài ý muốn. Nên khi
Diệp Tu đột nhiên hỏi Ngụy Sâm như thế, khiến gã vô cùng bối
rối.
“Ý của tao là hai chuyện này đều phải làm, mà còn phải làm cho hoàng tá tràng nữa.”
“Ông cũng già rồi đó, vậy có cực quá không?” Diệp Tu hỏi.
“Kiếm tiền mà, sao không cực được mậy.” Ngụy Sâm nói.
“Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng để chúng ta chuẩn bị, đối thủ như Gia Thế vẫn còn chờ chúng ta phía trước đó, ông xác định ông kham nổi không?” Diệp Tu hỏi.
Ngụy Sâm im lặng hồi lâu: “Không thì… Gạt bớt một chuyện?”
“Tui thấy ông cần cân nhắc chuyện này cho sáng suốt. Giai đoạn đầu, ông cần phải bỏ vốn để buôn acc, chuyện cày acc cũng phải lượng sức mà làm. Còn chọn mua sẵn acc max cấp trên thị trường về, nhiệm vụ hoàn thành đến đâu, ông làm quái gì biết được. Hỏi kỹ người bán rồi chọn mua cũng phiền lắm, lại chưa chắc đúng ý ông hoàn toàn. Nếu lượng sức mà làm, giả dụ ông đến chỗ cày thuê, tốc độ cày từ cấp 0 đến cấp 70 nhanh nhất cũng mất ba tháng, còn nữa tốc độ cày và tiền đi liền với nhau, ông đòi người ta cày nhanh nhất cho ông, thì phí cày cấp cũng đội lên trời.”
“Tao cũng đâu gấp gáp gì.” Ngụy Sâm bàn vô.
“Ông không gấp? Đừng có quên là đội mình tháng chín này sẽ bắt đầu thi thách đấu đó nha ba. Tuy không thể biết được điểm kỹ năng nhờ thông tin nhân vật, nhưng nếu phân tích trang bị và sức mạnh kỹ năng thì điểm kỹ năng cũng không phải một bí mật dễ giấu. Càng được mọi người chú ý, điểm kỹ năng của chiến đội chúng ta sẽ càng sớm bị lộ. Đến lúc đó bên phía Vinh Quang cũng không thể không làm gì, tùy tiện tra thử đống nhân vật này thôi, họ cũng có thể biết rõ một loạt nhiệm vụ khen thưởng tùy ăn ở do mình đặt ra bị người ta công phá hoàn toàn, ông nghĩ bọn họ còn có thể dửng dưng nữa sao?” Diệp Tu nói.
“Chuyện này thì…” Ngụy Sâm sững sờ, lúc này gã mới ngộ ra, chuyện gã bán acc ăn nên làm ra lại mâu thuẫn với sự nghiệp của chiến đội.
Ba tháng, chỉ là thời hạn nhanh nhất để đặt mua tài khoản. Khi tài khoản tới tay, còn hàng tá nhiệm vụ liên quan đến tăng điểm kỹ năng. Muốn tăng thì đòi hỏi phải biết thao tác, mà cách thao tác lại là bí mật kiếm tiền quan trọng nhất, đương nhiên không thể tìm người làm thay.
“Còn nữa. Ông muốn mua acc có sẵn, quơ đại trên thị trường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng tài khoản đặt riêng, chỉ có thể luyện lại thôi. Ông muốn bao nhiêu cái? 1000 cái? Ông nghĩ bây giờ có chỗ làm dịch vụ nào đủ người đủ sức trong vòng ba tháng cày 1000 acc cho ông? Luyện cấp trong Vinh Quang đều là thủ công. 1000 nhân vật trong ba tháng max cấp, cày suốt 24 giờ, một nhân vật ít nhất cũng hai người luyện hén? Bây giờ có chỗ luyện nào quy mô 2000 người nè?” Diệp Tu hỏi.
“Ể phải rồi, còn chuyện ba tháng… Là người ta dựa trên con đường thăng cấp nhanh nhất mới đạt được. Ông đặt mua loại đặc biệt, phải hạn chế không làm nhiệm vụ, ba tháng có thể xong hay không, tui cũng không biết đâu.” Diệp Tu nói.
“Còn có…”
“Còn má mày, mày câm dùm tao chút đi!” Ngụy Sâm vô cùng phiền muộn ngắt lời Diệp Tu, hiển nhiên gã cũng ngộ ra đây là vấn đề cần phải chọn lựa. Ý muốn làm tốt hai cả hai chuyện mà không bỏ cái nào thì không hợp lý rồi.
Diệp Tu không nói nữa. lúc này trong lòng Ngụy Sâm vô cùng xoắn xuýt, thật ra ai cũng hiểu.
Kế hoạch kiếm tiền bằng acc điểm kỹ năng bá này thật ra là mục tiêu phấn đấu mấy năm qua của gã. Bây giờ bắt gã chọn, trong lòng hẳn chẳng dễ chịu gì.
“Thành thử ra…”
“Mày đừng có ồn, để tao nghĩ chút đã.” Ngụy Sâm lại ngắt lời Diệp Tu.
Diệp Tu còn muốn nói, nhưng Trần Quả đã níu lấy hắn. Nếu bây giờ thằng này nổi cơn bất nhân châm chọc này nọ, vậy sẽ làm người người căm ghét. Cho nên Trần Quả cũng đách quan tâm hắn muốn nói gì, phòng bệnh hơn chữa bệnh, ngăn trước rồi nói sau.
Trong phòng huấn luyện lặng im như tờ. Ngay cả Bánh Bao không rõ tình hình cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, ngồi im re trưng bộ mặt nghiêm túc nhìn Ngụy Sâm y hệt mọi người.
Nhưng Ngụy Sâm vẫn ngồi chơi game, gõ bàn phím bấm chuột, cắn răng nghiến lợi, sau lúc lâu lên tiếng: “Móa nó! Được rồi, ông đây quyết định, chuyện bán acc gì gì đó, bỏ mịa hết đi.”
Phút chót, Ngụy Sâm rốt cuộc vẫn chọn giới chuyên nghiệp.
Ngụy Sâm chỉ mới lăn lộn trong giới chuyên nghiệp hai năm, còn điểm kỹ năng, gã đã nghiên cứu suốt năm năm ròng.
Hai năm đó Ngụy Sâm ôm lý tưởng xông pha, còn năm năm này, có thể coi là bôn ba kiếm sống.
Khi đưa ra quyết định này, Ngụy Sâm rất mau lẹ, rất quả quyết, rốt cuộc lại chọn hai năm ngắn ngủi ấy. Tuy gã hiểu rõ trở về lúc này có thể chỉ là hiển hách nhất thời.
“Good job, đồng chí lão Ngụy thật anh minh, lúc này chuyện buôn bán acc chúng ta thiệt sự kham không nổi.” Diệp Tu vỗ tay.
“Mày đi chết đi! Nếu không đoạt được quán quân về, mày bồi thường tổn thất cho bố!” Ngụy Sâm chửi.
“Tổn thất? Tổn thất cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Vụ buôn bán lớn như vậy mà đách mần được, không phải tổn thất thì đéo gì?” Ngụy Sâm tức giận nói.
“Đó là cuộc mua bán tốn nhiều thời gian, công sức, giá lại còn cao, nhưng lại không thể bán lâu dài, công ty trò chơi đổi mới chút thôi là sập tiệm cả đám, thật ra giá trị thực tế cũng không cao lắm.” Diệp Tu nói.
“Mày nói dễ nghe ghê.” Ngụy Sâm vô cùng bực mình.
“Tui cho rằng, suy nghĩ đúng đắn nhất vẫn là bán hướng dẫn thì hơn.” Diệp Tu nói.
“Mày nói gì?” Ngụy Sâm đột nhiên giật mình.
“Bán hướng dẫn.” Diệp Tu nói.
“Đậu móa!!!” Trong giây lát Ngụy Sâm như tỉnh hẳn, đứng bật dậy, sau khi đi tới đi lui, đột nhiên quay phắt lại nhìn Diệp Tu: “Cầm thú!”
“Dù đúng là có kỹ thuật trong tay sẽ đảm bảo thu lợi lâu dài. Nhưng nãy giờ cũng nói rồi đó, làm ăn thế này nhất định không bền, công ty trò chơi trên cơ chúng ta nhiều lắm, cho nên túm quần là mình nên bán kỹ thuật đi.” Diệp Tu bàn.
“Cái mày nói sao tao không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!” Ngụy Sâm thốt lên.
“Thế thì, có cần nói trước với bọn Muội Quang không?” Trần Quả hỏi.
“Á, tất nhiên rồi.” Vẻ mặt Diệp Tu cũng nghiêm túc đến lạ, qua chuyện lần này, ai cũng nhận ra sức mạnh của tri thức, tất nhiên sẽ trở nên coi trọng tri thức hơn.
“Sau đó thì bán thế nào? Chắc mày cũng tính hết rồi nhỉ?” Ngụy Sâm nói
“Người nào càng có nhu cầu, giá bán sẽ càng cao.” Diệp Tu thản nhiên nói.
“Bán cho câu lạc bộ?” Ngụy Sâm nghĩ ngay.
Câu lạc bộ chuyên nghiệp có khả năng thông qua đối tượng là các nhân vật mạnh để thu lợi cho mình, thì đương nhiên cũng có thể trả giá cao nhất cho thứ này.
Cùng sở hữu nhân vật max điểm kỹ năng, với một người chơi thường, đó chỉ là kiêu hãnh cá nhân mà thôi. Trong khi với chiến đội chuyên nghiệp, điểm kỹ năng tăng lên một chút, kỹ năng của nhân vật cũng sẽ mạnh lên, đồng nghĩa phần thắng lại nhỉnh hơn. Mà mỗi lần thắng trận tiền bay vào túi họ cũng nhiều theo, đương nhiên khác xa với ba bốn trận đấu bình thường của người chơi trong đấu trường.
“Nếu làm vậy, ai cũng có nhân vật điểm kỹ năng cao rồi còn gì.” Trần Quả tiếc nuối nói.
Vốn tưởng chiến đội bọn họ nắm nhân vật 5000 điểm, các chiến đội khác cao nhất cùng lắm chỉ cỡ Đại Mạc Cô Yên bên Bá Đồ 4880 điểm, nghĩ thôi cũng sướng rơn người. Nhưng hiện tại, nhân vật 5000 điểm kỹ năng trở nên đại trà, ưu thế của họ chưa kịp xuất hiện đã đi tong.
“Giúp đối thủ trâu càng thêm trâu cmnr, bố không cam tâm!” Ngụy Sâm cũng tiếc nuối. Nhưng ánh mắt tham lam đã bán đứng gã, tuy không cam lòng, nhưng thủ đoạn moi tiền từ đối thủ lớn hấp dẫn như vậy sao nỡ kháng cự chứ, vì thế gã nhanh miệng bảo: “Cơ mà chả mạnh thêm nhiêu đâu, nhân vật của mấy thằng đó thua mức max cũng chỉ một hai trăm, nhằm nhò gì.”
Lời này là để tự an ủi mình, 100 200 điểm không phải là thứ không nhằm nhò gì như lời Ngụy Sâm nói.
“Cũng chưa chắc bọn họ sẽ dùng, ví dụ như mấy nhân vật đã thành danh đó, nổi tiếng thế nào chứ? Xét về mặt giá trị, tất nhiên sẽ không tùy tiện thay những nhân vật đó rồi.” Trần Quả nói
Lời này cũng là tự an ủi mình. Tài khoản cấp đại thần có thể giữ lại nhờ tiếng tăm, nhưng những tài khoản khác vẫn có thể thay nhỉ? Dù sao đi nữa, thực lực các chiến đội lớn sẽ càng ngày càng tăng, đó là sự thật.
“Há, vừa muốn kiếm tiền, vừa không muốn người ta có lợi, mấy người thật đáng sợ.” Diệp Tu nói.
“E hèm, mong muốn thì luôn tốt đẹp, nhưng chúng ta phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này.” Ngụy Sâm đáp.
“Tui thấy việc này cũng không tốt đẹp như mấy người nghĩ đâu.” Diệp Tu nói.
“Sao?”
“Nếu bây giờ chúng ta chào hàng thứ này với mấy câu lạc bộ, tui đoán mấy câu lạc bộ lớn sẽ nhanh chóng thông đồng với nhau, hợp thành đồng minh, đến chừng đó thành ra chúng ta giao dịch với cả liên minh rồi.” Diệp Tu nói.
“Nói vậy, rất có khả năng bị ép giá!” Ngụy Sâm nói.
“Bàn nãy giờ, tui cảm thấy chẳng thà tìm một nhà thôi, sau đó hai bên giao kèo, bán đứt cho bên đó, thì ưu thế điểm kỹ năng sẽ không phổ biến khắp liên minh, lợi nhuận chúng ta thu vào cũng không thua kém khi bán cho nhiều nhà.” Diệp Tu nói.
“Cầm thú! Mày phải thừa nhận mày là cầm thú, biện pháp cầm thú như vậy chỉ có cầm thú mới nghĩ ra!” Ngụy Sâm nói không ngừng nghỉ, ra vẻ đang tán dương đồng chí Diệp Tu.
“Vậy mày định tìm câu lạc bộ nào? Lam Vũ? Bá Đồ? Luân Hồi? Giờ tao thấy Luân Hồi rất được đó, dã tâm của câu lạc bộ cũng lớn, có thể ra giá cao.” Ngụy Sâm nói.
“Luân Hồi được đấy, nhưng họ chưa phải người cần nhất.” Diệp Tu nói.
“Vậy thì còn thằng khỉ nào?” Ngụy Sâm phát cáu.
Lúc này, Trần Quả đột nhiên ngộ ra, đoán được ý của Diệp Tu: “Trảm Lâu Lan.”
“Ý của tao là hai chuyện này đều phải làm, mà còn phải làm cho hoàng tá tràng nữa.”
“Ông cũng già rồi đó, vậy có cực quá không?” Diệp Tu hỏi.
“Kiếm tiền mà, sao không cực được mậy.” Ngụy Sâm nói.
“Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng để chúng ta chuẩn bị, đối thủ như Gia Thế vẫn còn chờ chúng ta phía trước đó, ông xác định ông kham nổi không?” Diệp Tu hỏi.
Ngụy Sâm im lặng hồi lâu: “Không thì… Gạt bớt một chuyện?”
“Tui thấy ông cần cân nhắc chuyện này cho sáng suốt. Giai đoạn đầu, ông cần phải bỏ vốn để buôn acc, chuyện cày acc cũng phải lượng sức mà làm. Còn chọn mua sẵn acc max cấp trên thị trường về, nhiệm vụ hoàn thành đến đâu, ông làm quái gì biết được. Hỏi kỹ người bán rồi chọn mua cũng phiền lắm, lại chưa chắc đúng ý ông hoàn toàn. Nếu lượng sức mà làm, giả dụ ông đến chỗ cày thuê, tốc độ cày từ cấp 0 đến cấp 70 nhanh nhất cũng mất ba tháng, còn nữa tốc độ cày và tiền đi liền với nhau, ông đòi người ta cày nhanh nhất cho ông, thì phí cày cấp cũng đội lên trời.”
“Tao cũng đâu gấp gáp gì.” Ngụy Sâm bàn vô.
“Ông không gấp? Đừng có quên là đội mình tháng chín này sẽ bắt đầu thi thách đấu đó nha ba. Tuy không thể biết được điểm kỹ năng nhờ thông tin nhân vật, nhưng nếu phân tích trang bị và sức mạnh kỹ năng thì điểm kỹ năng cũng không phải một bí mật dễ giấu. Càng được mọi người chú ý, điểm kỹ năng của chiến đội chúng ta sẽ càng sớm bị lộ. Đến lúc đó bên phía Vinh Quang cũng không thể không làm gì, tùy tiện tra thử đống nhân vật này thôi, họ cũng có thể biết rõ một loạt nhiệm vụ khen thưởng tùy ăn ở do mình đặt ra bị người ta công phá hoàn toàn, ông nghĩ bọn họ còn có thể dửng dưng nữa sao?” Diệp Tu nói.
“Chuyện này thì…” Ngụy Sâm sững sờ, lúc này gã mới ngộ ra, chuyện gã bán acc ăn nên làm ra lại mâu thuẫn với sự nghiệp của chiến đội.
Ba tháng, chỉ là thời hạn nhanh nhất để đặt mua tài khoản. Khi tài khoản tới tay, còn hàng tá nhiệm vụ liên quan đến tăng điểm kỹ năng. Muốn tăng thì đòi hỏi phải biết thao tác, mà cách thao tác lại là bí mật kiếm tiền quan trọng nhất, đương nhiên không thể tìm người làm thay.
“Còn nữa. Ông muốn mua acc có sẵn, quơ đại trên thị trường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng tài khoản đặt riêng, chỉ có thể luyện lại thôi. Ông muốn bao nhiêu cái? 1000 cái? Ông nghĩ bây giờ có chỗ làm dịch vụ nào đủ người đủ sức trong vòng ba tháng cày 1000 acc cho ông? Luyện cấp trong Vinh Quang đều là thủ công. 1000 nhân vật trong ba tháng max cấp, cày suốt 24 giờ, một nhân vật ít nhất cũng hai người luyện hén? Bây giờ có chỗ luyện nào quy mô 2000 người nè?” Diệp Tu hỏi.
“Ể phải rồi, còn chuyện ba tháng… Là người ta dựa trên con đường thăng cấp nhanh nhất mới đạt được. Ông đặt mua loại đặc biệt, phải hạn chế không làm nhiệm vụ, ba tháng có thể xong hay không, tui cũng không biết đâu.” Diệp Tu nói.
“Còn có…”
“Còn má mày, mày câm dùm tao chút đi!” Ngụy Sâm vô cùng phiền muộn ngắt lời Diệp Tu, hiển nhiên gã cũng ngộ ra đây là vấn đề cần phải chọn lựa. Ý muốn làm tốt hai cả hai chuyện mà không bỏ cái nào thì không hợp lý rồi.
Diệp Tu không nói nữa. lúc này trong lòng Ngụy Sâm vô cùng xoắn xuýt, thật ra ai cũng hiểu.
Kế hoạch kiếm tiền bằng acc điểm kỹ năng bá này thật ra là mục tiêu phấn đấu mấy năm qua của gã. Bây giờ bắt gã chọn, trong lòng hẳn chẳng dễ chịu gì.
“Thành thử ra…”
“Mày đừng có ồn, để tao nghĩ chút đã.” Ngụy Sâm lại ngắt lời Diệp Tu.
Diệp Tu còn muốn nói, nhưng Trần Quả đã níu lấy hắn. Nếu bây giờ thằng này nổi cơn bất nhân châm chọc này nọ, vậy sẽ làm người người căm ghét. Cho nên Trần Quả cũng đách quan tâm hắn muốn nói gì, phòng bệnh hơn chữa bệnh, ngăn trước rồi nói sau.
Trong phòng huấn luyện lặng im như tờ. Ngay cả Bánh Bao không rõ tình hình cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, ngồi im re trưng bộ mặt nghiêm túc nhìn Ngụy Sâm y hệt mọi người.
Nhưng Ngụy Sâm vẫn ngồi chơi game, gõ bàn phím bấm chuột, cắn răng nghiến lợi, sau lúc lâu lên tiếng: “Móa nó! Được rồi, ông đây quyết định, chuyện bán acc gì gì đó, bỏ mịa hết đi.”
Phút chót, Ngụy Sâm rốt cuộc vẫn chọn giới chuyên nghiệp.
Ngụy Sâm chỉ mới lăn lộn trong giới chuyên nghiệp hai năm, còn điểm kỹ năng, gã đã nghiên cứu suốt năm năm ròng.
Hai năm đó Ngụy Sâm ôm lý tưởng xông pha, còn năm năm này, có thể coi là bôn ba kiếm sống.
Khi đưa ra quyết định này, Ngụy Sâm rất mau lẹ, rất quả quyết, rốt cuộc lại chọn hai năm ngắn ngủi ấy. Tuy gã hiểu rõ trở về lúc này có thể chỉ là hiển hách nhất thời.
“Good job, đồng chí lão Ngụy thật anh minh, lúc này chuyện buôn bán acc chúng ta thiệt sự kham không nổi.” Diệp Tu vỗ tay.
“Mày đi chết đi! Nếu không đoạt được quán quân về, mày bồi thường tổn thất cho bố!” Ngụy Sâm chửi.
“Tổn thất? Tổn thất cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Vụ buôn bán lớn như vậy mà đách mần được, không phải tổn thất thì đéo gì?” Ngụy Sâm tức giận nói.
“Đó là cuộc mua bán tốn nhiều thời gian, công sức, giá lại còn cao, nhưng lại không thể bán lâu dài, công ty trò chơi đổi mới chút thôi là sập tiệm cả đám, thật ra giá trị thực tế cũng không cao lắm.” Diệp Tu nói.
“Mày nói dễ nghe ghê.” Ngụy Sâm vô cùng bực mình.
“Tui cho rằng, suy nghĩ đúng đắn nhất vẫn là bán hướng dẫn thì hơn.” Diệp Tu nói.
“Mày nói gì?” Ngụy Sâm đột nhiên giật mình.
“Bán hướng dẫn.” Diệp Tu nói.
“Đậu móa!!!” Trong giây lát Ngụy Sâm như tỉnh hẳn, đứng bật dậy, sau khi đi tới đi lui, đột nhiên quay phắt lại nhìn Diệp Tu: “Cầm thú!”
“Dù đúng là có kỹ thuật trong tay sẽ đảm bảo thu lợi lâu dài. Nhưng nãy giờ cũng nói rồi đó, làm ăn thế này nhất định không bền, công ty trò chơi trên cơ chúng ta nhiều lắm, cho nên túm quần là mình nên bán kỹ thuật đi.” Diệp Tu bàn.
“Cái mày nói sao tao không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!” Ngụy Sâm thốt lên.
“Thế thì, có cần nói trước với bọn Muội Quang không?” Trần Quả hỏi.
“Á, tất nhiên rồi.” Vẻ mặt Diệp Tu cũng nghiêm túc đến lạ, qua chuyện lần này, ai cũng nhận ra sức mạnh của tri thức, tất nhiên sẽ trở nên coi trọng tri thức hơn.
“Sau đó thì bán thế nào? Chắc mày cũng tính hết rồi nhỉ?” Ngụy Sâm nói
“Người nào càng có nhu cầu, giá bán sẽ càng cao.” Diệp Tu thản nhiên nói.
“Bán cho câu lạc bộ?” Ngụy Sâm nghĩ ngay.
Câu lạc bộ chuyên nghiệp có khả năng thông qua đối tượng là các nhân vật mạnh để thu lợi cho mình, thì đương nhiên cũng có thể trả giá cao nhất cho thứ này.
Cùng sở hữu nhân vật max điểm kỹ năng, với một người chơi thường, đó chỉ là kiêu hãnh cá nhân mà thôi. Trong khi với chiến đội chuyên nghiệp, điểm kỹ năng tăng lên một chút, kỹ năng của nhân vật cũng sẽ mạnh lên, đồng nghĩa phần thắng lại nhỉnh hơn. Mà mỗi lần thắng trận tiền bay vào túi họ cũng nhiều theo, đương nhiên khác xa với ba bốn trận đấu bình thường của người chơi trong đấu trường.
“Nếu làm vậy, ai cũng có nhân vật điểm kỹ năng cao rồi còn gì.” Trần Quả tiếc nuối nói.
Vốn tưởng chiến đội bọn họ nắm nhân vật 5000 điểm, các chiến đội khác cao nhất cùng lắm chỉ cỡ Đại Mạc Cô Yên bên Bá Đồ 4880 điểm, nghĩ thôi cũng sướng rơn người. Nhưng hiện tại, nhân vật 5000 điểm kỹ năng trở nên đại trà, ưu thế của họ chưa kịp xuất hiện đã đi tong.
“Giúp đối thủ trâu càng thêm trâu cmnr, bố không cam tâm!” Ngụy Sâm cũng tiếc nuối. Nhưng ánh mắt tham lam đã bán đứng gã, tuy không cam lòng, nhưng thủ đoạn moi tiền từ đối thủ lớn hấp dẫn như vậy sao nỡ kháng cự chứ, vì thế gã nhanh miệng bảo: “Cơ mà chả mạnh thêm nhiêu đâu, nhân vật của mấy thằng đó thua mức max cũng chỉ một hai trăm, nhằm nhò gì.”
Lời này là để tự an ủi mình, 100 200 điểm không phải là thứ không nhằm nhò gì như lời Ngụy Sâm nói.
“Cũng chưa chắc bọn họ sẽ dùng, ví dụ như mấy nhân vật đã thành danh đó, nổi tiếng thế nào chứ? Xét về mặt giá trị, tất nhiên sẽ không tùy tiện thay những nhân vật đó rồi.” Trần Quả nói
Lời này cũng là tự an ủi mình. Tài khoản cấp đại thần có thể giữ lại nhờ tiếng tăm, nhưng những tài khoản khác vẫn có thể thay nhỉ? Dù sao đi nữa, thực lực các chiến đội lớn sẽ càng ngày càng tăng, đó là sự thật.
“Há, vừa muốn kiếm tiền, vừa không muốn người ta có lợi, mấy người thật đáng sợ.” Diệp Tu nói.
“E hèm, mong muốn thì luôn tốt đẹp, nhưng chúng ta phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này.” Ngụy Sâm đáp.
“Tui thấy việc này cũng không tốt đẹp như mấy người nghĩ đâu.” Diệp Tu nói.
“Sao?”
“Nếu bây giờ chúng ta chào hàng thứ này với mấy câu lạc bộ, tui đoán mấy câu lạc bộ lớn sẽ nhanh chóng thông đồng với nhau, hợp thành đồng minh, đến chừng đó thành ra chúng ta giao dịch với cả liên minh rồi.” Diệp Tu nói.
“Nói vậy, rất có khả năng bị ép giá!” Ngụy Sâm nói.
“Bàn nãy giờ, tui cảm thấy chẳng thà tìm một nhà thôi, sau đó hai bên giao kèo, bán đứt cho bên đó, thì ưu thế điểm kỹ năng sẽ không phổ biến khắp liên minh, lợi nhuận chúng ta thu vào cũng không thua kém khi bán cho nhiều nhà.” Diệp Tu nói.
“Cầm thú! Mày phải thừa nhận mày là cầm thú, biện pháp cầm thú như vậy chỉ có cầm thú mới nghĩ ra!” Ngụy Sâm nói không ngừng nghỉ, ra vẻ đang tán dương đồng chí Diệp Tu.
“Vậy mày định tìm câu lạc bộ nào? Lam Vũ? Bá Đồ? Luân Hồi? Giờ tao thấy Luân Hồi rất được đó, dã tâm của câu lạc bộ cũng lớn, có thể ra giá cao.” Ngụy Sâm nói.
“Luân Hồi được đấy, nhưng họ chưa phải người cần nhất.” Diệp Tu nói.
“Vậy thì còn thằng khỉ nào?” Ngụy Sâm phát cáu.
Lúc này, Trần Quả đột nhiên ngộ ra, đoán được ý của Diệp Tu: “Trảm Lâu Lan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.