Chương 1576: Tạm biệt, Lâm Kính Ngôn
Hồ Điệp Lam
23/08/2019
Chi tiết, chính xác và đầy logic.
Các phóng viên dưới đài không phải lần đầu nghe Trương Tân Kiệt phân tích sau trận đấu, nhưng điều đáng kinh ngạc với họ là sự bình tĩnh của hắn. Sau một trận thua chôn vùi toàn bộ vất vả gian truân của cả một năm, người ta lại không thấy ở hắn chút gì gọi là bấp bênh cả.
Hắn không đau đớn ư? Không hụt hẫng ư? Không tiếc nuối ư?
Sao có thể!
Không một tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể giữ lòng phẳng lặng sau một thất bại như vậy. Nhưng, Trương Tân Kiệt rất biết đè nén tâm trạng cá nhân để làm điều hắn cần phải làm. Phóng viên hỏi đánh giá thế nào về đối thủ? Được, các anh dù muốn biết thật hay chỉ khách sáo mào đầu, đã hỏi thì tôi đáp. Tôi dùng thái độ nghiêm túc nhất, để đáp các anh.
Phóng viên nghe mà sướng người.
Có những phân tích của Trương Tân Kiệt, bài báo về hiệp ba bán kết của họ sẽ vươn lên tầm cao mới.
Nhưng rồi, làm sao dẫn dắt vào đề tài mọi người cùng quan tâm đây? Trương Tân Kiệt chỉ nói đến chiến thuật, không hề kể lể chuyện vui buồn làm chẳng ai khai thác được điểm nào, để hắn nói hết một tràng dài. Đó là phong cách trả lời phỏng vấn của Trương Tân Kiệt. Hắn luôn rất nghiêm túc, xưa nay chỉ hỏi gì đáp nấy, vô cùng chặt chẽ, đừng hòng tìm thấy sơ hở để tổ lái sang đề tài khác.
Không thể tổ lái, đành phải làm lại từ đầu.
"Không hổ là một trận đấu cực kỳ ngoạn mục." Một phóng viên tiếp lấy bài phân tích của Trương Tân Kiệt bằng lời ngợi khen, sau đó bẻ luôn sang câu hỏi thứ hai: "Vậy sau trận thua đêm nay, các anh có dự tính gì cho tương lai không ạ?"
Hỏi thẳng, không quanh co thêm nữa.
Đây chính là vấn đề mọi người quan tâm nhất. Hội trường buổi họp báo yên tĩnh hẳn.
"Tôi vẫn có thể đánh tiếp." Đội trưởng Hàn Văn Thanh nói.
Vốn nhạy bén, cánh phóng viên lập tức bắt lấy từ mấu chốt. Hàn Văn Thanh nói là "tôi". Làm đội trưởng, anh lại không phát biểu cho cả đội. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Hàn Văn Thanh vẫn đánh tiếp được, nhưng một người nào đó thì không…
"Tôi cũng vậy." Sau Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt trả lời.
Không bất ngờ, vì nếu so với các tuyển thủ đời đầu hay đời thứ hai, Thế hệ Hoàng kim như hắn còn đang sung sức lắm. Câu hỏi mà mọi người vô cùng quan tâm này, vốn đâu phải nhắm đến hắn.
"Tôi cũng sẽ không bỏ cuộc." Người kế tiếp lên tiếng.
Các phóng viên theo đó nhìn sang, bỗng nhận ra một sự thật.
Thứ tự ngồi trên bục lúc này là Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc.
Đội trưởng Hàn Văn Thanh trả lời trước tiên, nhưng không đại diện toàn đội mà chỉ nói "tôi".
Kế đến là Trương Tân Kiệt, kế đến nữa là Trương Giai Lạc, chứ không phải Lâm Kính Ngôn theo thứ tự.
Lâm Kính Ngôn bị để lại sau cùng, bởi họ biết điều anh sắp nói sẽ không giống với mình.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung về Lâm Kính Ngôn, ống kính máy ảnh cũng chuẩn bị sẵn sàng. Thật dễ đoán phải không? Đêm nay có một người, đã đi đến điểm cuối.
Lâm Kính Ngôn đứng dậy với nụ cười trên môi. Vị tuyển thủ này là biểu tượng của nghề lưu manh Vinh Quang, nhưng con người anh lại luôn ôn tồn lễ độ đến lạ.
"Tôi nghĩ, đến lúc tôi phải kết thúc rồi…" Lâm Kính Ngôn mãi mới cất lời.
Các phóng viên chỉ chờ có thế. Đèn flash chớp rào rào như điên, họ phải ghi lại khung cảnh, âm thanh và tất tần tật mọi thứ thuộc về thời khắc này.
Mà ba tuyển thủ Bá Đồ còn lại trên bục, Hàn Văn Thanh vẫn một gương mặt cứng cỏi như mọi ngày, Trương Tân Kiệt cũng bình thản như hắn vẫn vậy, chỉ có Trương Giai Lạc là hơi trầm xuống. Vì thua trận sao? Vì Lâm Kính Ngôn muốn giải nghệ sao? Hay là cả hai?
Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn chọn im lặng.
Là đồng đội, họ dĩ nhiên đã biết về quyết định của Lâm Kính Ngôn. Có lẽ họ cũng từng khuyên ngăn, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng anh. Thế nên họ sẽ không lên tiếng, để trao lại cho Lâm Kính Ngôn trọn vẹn khoảnh khắc này.
"Đến đích cuối rồi, tôi muốn nói cảm ơn."
"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người đồng đội đang ở cạnh mình. Trước khi về Bá Đồ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng các anh chiến đấu vì quán quân. Các anh đều là những tuyển thủ ưu tú nhất Liên minh, có thể kề vai sát cánh với các anh là điều may mắn của tôi, cũng là vinh quang của cả đời tôi."
"Cho nên, tôi cũng muốn đặc biệt cảm ơn chiến đội Bá Đồ. Cảm ơn Bá Đồ, ở những năm cuối sự nghiệp đánh giải của tôi, vẫn dành cho tôi cơ hội tốt đến vậy. Hai năm qua tôi có cuộc sống đầy màu sắc, cũng rất vui vẻ. Điều tiếc nuối duy nhất là không thể cùng mọi người nâng lên chiếc cúp vô địch, nên hôm nay tôi muốn nói với những người bạn Bá Đồ một tiếng xin lỗi, tôi… không thể tiếp tục đi cùng mọi người nữa."
"Quyết định này không phải bồng bột nhất thời, mà đã trải qua suy nghĩ kỹ càng về tình hình bản thân. Tôi cảm thấy đời đánh giải của mình, có lẽ nên chấm dứt tại đây."
"Ông trời không cho ai mọi thứ bao giờ. Thật đáng buồn vì tôi chưa một lần đoạt cúp quán quân, nhưng từ Hô Khiếu đến Bá Đồ, tôi luôn có những đồng đội tài giỏi nhất bên cạnh. Là Vinh Quang đã cho tôi gặp gỡ các bạn. Tôi muốn nói rằng, có thể được chơi Vinh Quang, có thể trở thành một tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp chính là điều may mắn nhất cuộc đời tôi."
"Hôm nay tôi đi trước một bước, rời xa chốn tranh đấu, nhưng tôi sẽ không rời khỏi Vinh Quang. Không bao giờ. Tôi vẫn sẽ dõi mắt theo các bạn, chúc các bạn thực hiện được lý tưởng đời mình."
"Cuối cùng, tôi muốn gửi lời chúc đến mọi người, tất cả những người đang chơi và làm việc vì Vinh Quang. Chính Vinh Quang đã gắn kết chúng ta với nhau. Đó là vinh quang của cả cuộc đời chúng ta!"
"Cảm ơn mọi người, chúc mọi người nhiều may mắn…" Lâm Kính Ngôn cúi gập mình.
Đó là lời giã từ của Lâm Kính Ngôn.
Các phóng viên đã có được tin tức hot như mong đợi, nhưng không hiểu vì sao, họ lại thà rằng mình không có. Họ thà rằng Lâm Kính Ngôn cũng chỉ nói một câu như Hàn Văn Thanh, như Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc mà thôi, nói rằng anh sẽ đánh tiếp.
Nhưng đó không phải điều đã diễn ra.
Những gì họ vừa nhìn thấy mới là sự thật.
Phát biểu xong lời tuyên bố giải nghệ, Lâm Kính Ngôn đẩy ghế. Vị tuyển thủ hạng A ra mắt mùa thứ hai và có danh hiệu đệ nhất lưu manh này, cuối cùng đã đi hết con đường đánh giải chuyên nghiệp.
Anh không có quán quân, cũng không có thành tựu cá nhân xuất sắc gì, thậm chí trước khi về Bá Đồ, anh còn chưa một lần bước chân vào tổng chung kết.
Nhưng anh mãi vẫn kiên cường, mãi vẫn cố gắng. Từ ngày đầu tiên nhất đến ngày cuối cùng nhất, anh vẫn luôn vì chiến thắng mà nỗ lực.
Không một ai sẽ cười nhạo anh, dù trên con dốc bên kia sự nghiệp anh đã bị hậu bối vượt mặt. Bởi vì đó chỉ là quy luật tự nhiên của thời gian, có gì đáng cười đâu? Cái mọi người nhìn thấy, là Lâm Kính Ngôn bị Đường Hạo đoạt mất danh hiệu đệ nhất lưu manh, đoạt mất chiếc ghế anh ngồi trong phòng huấn luyện Hô Khiếu, đoạt mất cả nhân vật từng cùng anh đổ mồ hôi sôi nước mắt suốt bảy năm qua, nhưng không cướp được đấu chí của anh, không cướp được trái tim đập vì quán quân của anh.
Anh về Bá Đồ, cùng các đồng đội mới vui vui vẻ vẻ sảng sảng khoái khoái chiến thêm hai năm, đến tận khi bản thân cảm thấy nên dừng lại, anh mới tự tay buông xuống tất cả.
Không một ai có thể bắt anh từ bỏ, trừ chính anh.
"Cảm ơn mọi người, chúc mọi người nhiều may mắn." Anh nói.
Ba người đồng đội mang tag Bá Đồ cùng dự họp báo đứng dậy, bắt tay Lâm Kính Ngôn, ôm anh và chúc may mắn.
Có lẽ trong thâm tâm họ đều không cam lòng, nhưng trên gương mặt họ chỉ có kiên định. Mặc cho đường đời rẽ theo hướng nào, họ cũng sẽ kiên định đi tiếp. Không cúi đầu, không hối hận, không lùi bước, đi mãi đi mãi về phía trước.
"Tạm biệt!"
Chia tay với các đồng đội xong, Lâm Kính Ngôn bỗng quay xuống bục vẫy tay với các phóng viên, rồi gật đầu chào lần cuối với ba người. Anh quay lưng, đi về phía hành lang ra ngoài.
Kết thúc rồi sao?
Các phóng viên ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền phát hiện Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Trương Giai Lạc đã về lại ghế mình như chưa từng có gì xảy ra, như chiếc ghế để trống kia vốn chẳng có ai ngồi.
Lâm Kính Ngôn có con đường mà anh đã chọn, và ba người họ cũng thế.
Lâm Kính Ngôn đã giã từ sàn đấu, cho nên anh ra đi. Ba người chọn ở lại, cho nên họp báo vẫn tiếp tục.
Các phóng viên đờ đẫn vì chưa từng gặp chuyện tương tự bao giờ. Họ chẳng biết nên hỏi thêm cái gì cho phải. Thậm chí, họ còn mong sao họp báo sớm kết thúc. Kiên cường của Bá Đồ, ý chí của Bá Đồ, họ đều cảm nhận được. Đó là một thứ sức nặng, khiến họ nghẹn ngào.
"Vậy, sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, chiến đội Bá Đồ có sự thay đổi gì không ạ?" Có người vẫn muốn đặt câu hỏi.
"Đương nhiên sẽ có người thay vào slot trống." Hàn Văn Thanh trả lời.
"Anh có thể tiết lộ là ai không ạ? Là người trong chiến đội, hay Bá Đồ sẽ có động thái trên thị trường chuyển nhượng?" Phóng viên hỏi tiếp.
"Việc này tạm thời chưa xác định." Hàn Văn Thanh nói.
"Vâng…" Các phóng viên không còn sức đào bới tin tức nữa. Bầu không khí trĩu nặng, sau hai câu hỏi là cả một trời im lặng. Nhân viên truyền thông Bá Đồ thấy thế bèn đứng lên: "Nếu không còn câu hỏi nào khác, họp báo có thể kết thúc tại đây không?"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi không còn gì để hỏi…" Tất cả các phóng viên gật đầu như bằm tỏi.
Thế là kết thúc.
Buổi họp báo Bá Đồ kết thúc, quãng đời đánh giải của một tuyển thủ hàng đầu cũng kết thúc. Mà trên sàn đấu có người ra đi, cũng có người kiên định bước tiếp.
Những người Bá Đồ khác sẽ đi tiếp, cả chiến đội Hưng Hân càng phải đi tiếp. Con đường của họ ở mùa giải này vẫn chưa đến điểm cuối.
Tổng chung kết.
Tổng quán quân.
Một chiến đội gà mờ mới chân ướt chân ráo vào Liên minh, lại đánh thẳng đến tổng chung kết. Đây chính là kỳ tích. Chỉ từng ấy thôi là đủ viết thành một bài câu view rồi!
Hưng Hân vào họp báo.
Họ cử ra ba người đại diện: Diệp Tu, Phương Duệ và La Tập.
Ngon! Chọn sao mà đẹp thế này? Cánh phóng viên mừng thầm. Họp báo Bá Đồ kết thúc, họ đã trở về trạng thái bình thường nên lập tức phát hiện đề tài hấp dẫn. Chưa kịp hỏi han gì Hưng Hân, có người đã đứng bật dậy: "Xin hỏi, các anh có biết Lâm Kính Ngôn vừa tuyên bố giải nghệ?"
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người cùng hướng ánh nhìn về phía Phương Duệ, người hợp tác bao năm của Lâm Kính Ngôn thời còn ở Hô Khiếu.
Các phóng viên dưới đài không phải lần đầu nghe Trương Tân Kiệt phân tích sau trận đấu, nhưng điều đáng kinh ngạc với họ là sự bình tĩnh của hắn. Sau một trận thua chôn vùi toàn bộ vất vả gian truân của cả một năm, người ta lại không thấy ở hắn chút gì gọi là bấp bênh cả.
Hắn không đau đớn ư? Không hụt hẫng ư? Không tiếc nuối ư?
Sao có thể!
Không một tuyển thủ chuyên nghiệp nào có thể giữ lòng phẳng lặng sau một thất bại như vậy. Nhưng, Trương Tân Kiệt rất biết đè nén tâm trạng cá nhân để làm điều hắn cần phải làm. Phóng viên hỏi đánh giá thế nào về đối thủ? Được, các anh dù muốn biết thật hay chỉ khách sáo mào đầu, đã hỏi thì tôi đáp. Tôi dùng thái độ nghiêm túc nhất, để đáp các anh.
Phóng viên nghe mà sướng người.
Có những phân tích của Trương Tân Kiệt, bài báo về hiệp ba bán kết của họ sẽ vươn lên tầm cao mới.
Nhưng rồi, làm sao dẫn dắt vào đề tài mọi người cùng quan tâm đây? Trương Tân Kiệt chỉ nói đến chiến thuật, không hề kể lể chuyện vui buồn làm chẳng ai khai thác được điểm nào, để hắn nói hết một tràng dài. Đó là phong cách trả lời phỏng vấn của Trương Tân Kiệt. Hắn luôn rất nghiêm túc, xưa nay chỉ hỏi gì đáp nấy, vô cùng chặt chẽ, đừng hòng tìm thấy sơ hở để tổ lái sang đề tài khác.
Không thể tổ lái, đành phải làm lại từ đầu.
"Không hổ là một trận đấu cực kỳ ngoạn mục." Một phóng viên tiếp lấy bài phân tích của Trương Tân Kiệt bằng lời ngợi khen, sau đó bẻ luôn sang câu hỏi thứ hai: "Vậy sau trận thua đêm nay, các anh có dự tính gì cho tương lai không ạ?"
Hỏi thẳng, không quanh co thêm nữa.
Đây chính là vấn đề mọi người quan tâm nhất. Hội trường buổi họp báo yên tĩnh hẳn.
"Tôi vẫn có thể đánh tiếp." Đội trưởng Hàn Văn Thanh nói.
Vốn nhạy bén, cánh phóng viên lập tức bắt lấy từ mấu chốt. Hàn Văn Thanh nói là "tôi". Làm đội trưởng, anh lại không phát biểu cho cả đội. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Hàn Văn Thanh vẫn đánh tiếp được, nhưng một người nào đó thì không…
"Tôi cũng vậy." Sau Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt trả lời.
Không bất ngờ, vì nếu so với các tuyển thủ đời đầu hay đời thứ hai, Thế hệ Hoàng kim như hắn còn đang sung sức lắm. Câu hỏi mà mọi người vô cùng quan tâm này, vốn đâu phải nhắm đến hắn.
"Tôi cũng sẽ không bỏ cuộc." Người kế tiếp lên tiếng.
Các phóng viên theo đó nhìn sang, bỗng nhận ra một sự thật.
Thứ tự ngồi trên bục lúc này là Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc.
Đội trưởng Hàn Văn Thanh trả lời trước tiên, nhưng không đại diện toàn đội mà chỉ nói "tôi".
Kế đến là Trương Tân Kiệt, kế đến nữa là Trương Giai Lạc, chứ không phải Lâm Kính Ngôn theo thứ tự.
Lâm Kính Ngôn bị để lại sau cùng, bởi họ biết điều anh sắp nói sẽ không giống với mình.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung về Lâm Kính Ngôn, ống kính máy ảnh cũng chuẩn bị sẵn sàng. Thật dễ đoán phải không? Đêm nay có một người, đã đi đến điểm cuối.
Lâm Kính Ngôn đứng dậy với nụ cười trên môi. Vị tuyển thủ này là biểu tượng của nghề lưu manh Vinh Quang, nhưng con người anh lại luôn ôn tồn lễ độ đến lạ.
"Tôi nghĩ, đến lúc tôi phải kết thúc rồi…" Lâm Kính Ngôn mãi mới cất lời.
Các phóng viên chỉ chờ có thế. Đèn flash chớp rào rào như điên, họ phải ghi lại khung cảnh, âm thanh và tất tần tật mọi thứ thuộc về thời khắc này.
Mà ba tuyển thủ Bá Đồ còn lại trên bục, Hàn Văn Thanh vẫn một gương mặt cứng cỏi như mọi ngày, Trương Tân Kiệt cũng bình thản như hắn vẫn vậy, chỉ có Trương Giai Lạc là hơi trầm xuống. Vì thua trận sao? Vì Lâm Kính Ngôn muốn giải nghệ sao? Hay là cả hai?
Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn chọn im lặng.
Là đồng đội, họ dĩ nhiên đã biết về quyết định của Lâm Kính Ngôn. Có lẽ họ cũng từng khuyên ngăn, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng anh. Thế nên họ sẽ không lên tiếng, để trao lại cho Lâm Kính Ngôn trọn vẹn khoảnh khắc này.
"Đến đích cuối rồi, tôi muốn nói cảm ơn."
"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người đồng đội đang ở cạnh mình. Trước khi về Bá Đồ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng các anh chiến đấu vì quán quân. Các anh đều là những tuyển thủ ưu tú nhất Liên minh, có thể kề vai sát cánh với các anh là điều may mắn của tôi, cũng là vinh quang của cả đời tôi."
"Cho nên, tôi cũng muốn đặc biệt cảm ơn chiến đội Bá Đồ. Cảm ơn Bá Đồ, ở những năm cuối sự nghiệp đánh giải của tôi, vẫn dành cho tôi cơ hội tốt đến vậy. Hai năm qua tôi có cuộc sống đầy màu sắc, cũng rất vui vẻ. Điều tiếc nuối duy nhất là không thể cùng mọi người nâng lên chiếc cúp vô địch, nên hôm nay tôi muốn nói với những người bạn Bá Đồ một tiếng xin lỗi, tôi… không thể tiếp tục đi cùng mọi người nữa."
"Quyết định này không phải bồng bột nhất thời, mà đã trải qua suy nghĩ kỹ càng về tình hình bản thân. Tôi cảm thấy đời đánh giải của mình, có lẽ nên chấm dứt tại đây."
"Ông trời không cho ai mọi thứ bao giờ. Thật đáng buồn vì tôi chưa một lần đoạt cúp quán quân, nhưng từ Hô Khiếu đến Bá Đồ, tôi luôn có những đồng đội tài giỏi nhất bên cạnh. Là Vinh Quang đã cho tôi gặp gỡ các bạn. Tôi muốn nói rằng, có thể được chơi Vinh Quang, có thể trở thành một tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp chính là điều may mắn nhất cuộc đời tôi."
"Hôm nay tôi đi trước một bước, rời xa chốn tranh đấu, nhưng tôi sẽ không rời khỏi Vinh Quang. Không bao giờ. Tôi vẫn sẽ dõi mắt theo các bạn, chúc các bạn thực hiện được lý tưởng đời mình."
"Cuối cùng, tôi muốn gửi lời chúc đến mọi người, tất cả những người đang chơi và làm việc vì Vinh Quang. Chính Vinh Quang đã gắn kết chúng ta với nhau. Đó là vinh quang của cả cuộc đời chúng ta!"
"Cảm ơn mọi người, chúc mọi người nhiều may mắn…" Lâm Kính Ngôn cúi gập mình.
Đó là lời giã từ của Lâm Kính Ngôn.
Các phóng viên đã có được tin tức hot như mong đợi, nhưng không hiểu vì sao, họ lại thà rằng mình không có. Họ thà rằng Lâm Kính Ngôn cũng chỉ nói một câu như Hàn Văn Thanh, như Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc mà thôi, nói rằng anh sẽ đánh tiếp.
Nhưng đó không phải điều đã diễn ra.
Những gì họ vừa nhìn thấy mới là sự thật.
Phát biểu xong lời tuyên bố giải nghệ, Lâm Kính Ngôn đẩy ghế. Vị tuyển thủ hạng A ra mắt mùa thứ hai và có danh hiệu đệ nhất lưu manh này, cuối cùng đã đi hết con đường đánh giải chuyên nghiệp.
Anh không có quán quân, cũng không có thành tựu cá nhân xuất sắc gì, thậm chí trước khi về Bá Đồ, anh còn chưa một lần bước chân vào tổng chung kết.
Nhưng anh mãi vẫn kiên cường, mãi vẫn cố gắng. Từ ngày đầu tiên nhất đến ngày cuối cùng nhất, anh vẫn luôn vì chiến thắng mà nỗ lực.
Không một ai sẽ cười nhạo anh, dù trên con dốc bên kia sự nghiệp anh đã bị hậu bối vượt mặt. Bởi vì đó chỉ là quy luật tự nhiên của thời gian, có gì đáng cười đâu? Cái mọi người nhìn thấy, là Lâm Kính Ngôn bị Đường Hạo đoạt mất danh hiệu đệ nhất lưu manh, đoạt mất chiếc ghế anh ngồi trong phòng huấn luyện Hô Khiếu, đoạt mất cả nhân vật từng cùng anh đổ mồ hôi sôi nước mắt suốt bảy năm qua, nhưng không cướp được đấu chí của anh, không cướp được trái tim đập vì quán quân của anh.
Anh về Bá Đồ, cùng các đồng đội mới vui vui vẻ vẻ sảng sảng khoái khoái chiến thêm hai năm, đến tận khi bản thân cảm thấy nên dừng lại, anh mới tự tay buông xuống tất cả.
Không một ai có thể bắt anh từ bỏ, trừ chính anh.
"Cảm ơn mọi người, chúc mọi người nhiều may mắn." Anh nói.
Ba người đồng đội mang tag Bá Đồ cùng dự họp báo đứng dậy, bắt tay Lâm Kính Ngôn, ôm anh và chúc may mắn.
Có lẽ trong thâm tâm họ đều không cam lòng, nhưng trên gương mặt họ chỉ có kiên định. Mặc cho đường đời rẽ theo hướng nào, họ cũng sẽ kiên định đi tiếp. Không cúi đầu, không hối hận, không lùi bước, đi mãi đi mãi về phía trước.
"Tạm biệt!"
Chia tay với các đồng đội xong, Lâm Kính Ngôn bỗng quay xuống bục vẫy tay với các phóng viên, rồi gật đầu chào lần cuối với ba người. Anh quay lưng, đi về phía hành lang ra ngoài.
Kết thúc rồi sao?
Các phóng viên ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền phát hiện Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Trương Giai Lạc đã về lại ghế mình như chưa từng có gì xảy ra, như chiếc ghế để trống kia vốn chẳng có ai ngồi.
Lâm Kính Ngôn có con đường mà anh đã chọn, và ba người họ cũng thế.
Lâm Kính Ngôn đã giã từ sàn đấu, cho nên anh ra đi. Ba người chọn ở lại, cho nên họp báo vẫn tiếp tục.
Các phóng viên đờ đẫn vì chưa từng gặp chuyện tương tự bao giờ. Họ chẳng biết nên hỏi thêm cái gì cho phải. Thậm chí, họ còn mong sao họp báo sớm kết thúc. Kiên cường của Bá Đồ, ý chí của Bá Đồ, họ đều cảm nhận được. Đó là một thứ sức nặng, khiến họ nghẹn ngào.
"Vậy, sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, chiến đội Bá Đồ có sự thay đổi gì không ạ?" Có người vẫn muốn đặt câu hỏi.
"Đương nhiên sẽ có người thay vào slot trống." Hàn Văn Thanh trả lời.
"Anh có thể tiết lộ là ai không ạ? Là người trong chiến đội, hay Bá Đồ sẽ có động thái trên thị trường chuyển nhượng?" Phóng viên hỏi tiếp.
"Việc này tạm thời chưa xác định." Hàn Văn Thanh nói.
"Vâng…" Các phóng viên không còn sức đào bới tin tức nữa. Bầu không khí trĩu nặng, sau hai câu hỏi là cả một trời im lặng. Nhân viên truyền thông Bá Đồ thấy thế bèn đứng lên: "Nếu không còn câu hỏi nào khác, họp báo có thể kết thúc tại đây không?"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi không còn gì để hỏi…" Tất cả các phóng viên gật đầu như bằm tỏi.
Thế là kết thúc.
Buổi họp báo Bá Đồ kết thúc, quãng đời đánh giải của một tuyển thủ hàng đầu cũng kết thúc. Mà trên sàn đấu có người ra đi, cũng có người kiên định bước tiếp.
Những người Bá Đồ khác sẽ đi tiếp, cả chiến đội Hưng Hân càng phải đi tiếp. Con đường của họ ở mùa giải này vẫn chưa đến điểm cuối.
Tổng chung kết.
Tổng quán quân.
Một chiến đội gà mờ mới chân ướt chân ráo vào Liên minh, lại đánh thẳng đến tổng chung kết. Đây chính là kỳ tích. Chỉ từng ấy thôi là đủ viết thành một bài câu view rồi!
Hưng Hân vào họp báo.
Họ cử ra ba người đại diện: Diệp Tu, Phương Duệ và La Tập.
Ngon! Chọn sao mà đẹp thế này? Cánh phóng viên mừng thầm. Họp báo Bá Đồ kết thúc, họ đã trở về trạng thái bình thường nên lập tức phát hiện đề tài hấp dẫn. Chưa kịp hỏi han gì Hưng Hân, có người đã đứng bật dậy: "Xin hỏi, các anh có biết Lâm Kính Ngôn vừa tuyên bố giải nghệ?"
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người cùng hướng ánh nhìn về phía Phương Duệ, người hợp tác bao năm của Lâm Kính Ngôn thời còn ở Hô Khiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.