Chương 91: Vương bài của Gia Thế
Hồ Điệp Lam
08/06/2015
“Thế ư?” Trần Quả hơi sững sờ nói, cô nhớ tới một câu: Tay ngang trông náo nhiệt, dân chuyên nhìn kiểu cách.
Cô vẫn cảm thấy những người chơi Vinh Quang như họ đã được xem là dân chuyên nhìn kiểu cách, nhưng hôm nay có Diệp Tu ngồi cạnh chỉ bảo vài câu, làm Trần Quả chợt cảm thấy bọn họ cũng chỉ là dân chuyên lơ mơ chỉ có thể nhìn ra đang dùng kĩ năng gì, ra vẻ hiểu biết hơn tay ngang chút ít mà thôi.
Trần Quả tiếp tục xem trận đấu, có chút đờ đẫn, lực chú ý đã không còn tập trung.
Chuyện diễn ra tiếp theo giống y Diệp Tu dự đoán. Tinh Thần Kiếm của Cao Kiệt hoàn toàn rơi vào thế yếu, bị Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh áp chế ở cự ly xa, vẫn ở thế bị động chịu đòn.
Tuy rằng trước sau cũng có mấy lần vọt tới trước người Mộc Vũ Tranh Phong, lại rất nhanh bị Tô Mộc Tranh tránh thoát, tiếp tục giữ khoảng cách với Tinh Thần Kiếm tiến hành công kích chẳng chút lưu tình.
Hình ảnh không ngừng thay đổi, để khán giả chiêm ngưỡng cách di chuyển, thao tác và kỹ xảo của tuyển thủ chuyên nghiệp.
MC cùng với khách mời tiếp tục kẻ xướng người họa, vì sự thất bại liên tiếp của Cao Kiệt mà tiếc nuối, vì mỗi đòn tấn công tuyệt vời của Tô Mộc Tranh mà trầm trồ khen ngợi. Theo cách họ nói, lập trường nghe có vẻ tuyệt đối trung lập, nhưng ở trong lòng có lẽ đã nghiêng về một phương rồi, khi bình luận lại không thể biểu hiện hẳn ra ngoài.
Trấn nhỏ phủ tuyết nọ đã bị phá hủy tanh bành dưới sự đối chiến kịch liệt của cả hai, khắp nơi đều là khói đặc do trọng pháo và vết kiếm tạo ra bởi kiếm khí.
Cuối cùng, hai chữ Vinh Quang to lớn xuất hiện mãnh liệt trên màn hình. Đạo diễn nhanh chóng phóng bự Tinh Thần Kiếm, hình ảnh của hệ thống trong chớp mắt đấy cũng tự động chuyển động chậm, Tinh Thần Kiếm bị nổ chết bởi một chiêu Pháo Chống Tăng. Từ hiệu ứng quay chậm có thể nhìn thấy rõ ràng, Pháo Chống Tăng vốn nên phát ra ba quả đạn pháo liên tục thẳng hàng, ba quả đạn pháo dưới thao tác của Tô Mộc Tranh lại tạo thành một hình tam giác.
“À, à, là…pháo” Trần Quả quen thuộc bậc thầy pháo súng nhận ra thao tác này. Người chơi canh chuẩn khoảnh khắc ba quả đạn pháo ra khỏi họng pháo thì nhanh chóng chuyển động hồng tâm ngắm bắn, khiến ba quả đạn pháo liên tiếp bắn theo từng góc khác nhau, mở rộng phạm vi sát thương của Pháo Chống Tăng.
“Đúng vậy, chị có thể làm được không?” Diệp Tu hỏi.
“Chị không làm được, chị chỉ làm được hai góc thôi.” Trần Quả tiếc nuối. Cuối cùng chần chờ một chút nói: “Cái này rất khó nhỉ? Chị thấy Tiểu Đường hình như cũng làm không được.”
“Tốc độ tay của em ấy không thành vấn đề, nhưng thao tác này cần canh chuẩn thời gian bắn ra ba phát liên tục của Pháo Chống Tăng, không đủ kinh nghiệm chắc chắn sẽ nắm giữ không tốt.” Diệp Tu nói.
“Thì ra là vậy.” Trần Quả gật đầu.
Màn hình phát sóng bấy giờ đã phóng bự người chiến thắng là Mộc Vũ Tranh Phong, sau đó bắt đầu phát lại vài cảnh đặc sắc trong quá trình thi đấu, bình luận viên cùng khách mời ở bên bình luận không ngừng, trận thi đấu này phần thắng thuộc về chiến đội Gia Thế, dẫn đầu một điểm.
Trận đấu của Vinh Quang gồm ba phần.
Phần đầu là thi đấu cá nhân, mỗi đội cử ra ba người tiến hành ba trận 1 VS 1, mỗi trận đấu thắng được một điểm.
Phần hai là thi đấu tổ đội, mỗi đội lập nên một tổ đội gồm ba thành viên, chế độ thi đấu tựa như trò KOF, tức là người của hai tổ đội sẽ lần lượt cho từng tuyển thủ ra trận, nếu thua thì đổi thành viên khác của tổ đội lên thi đấu, tới khi tổ đội nào hết người trước thì có thể phân ra thắng bại, nếu chiến thắng trong thi đấu tổ đội sẽ được hai điểm.
Phần ba là thi đấu đoàn đội, mỗi đội có sáu người dự thi, nhưng khi thực chiến chỉ đấu đoàn đội 5 VS 5, người thứ sáu này sẽ tùy theo phương thức viện trợ đặc biệt mà thay người, cuối cùng đoàn đội nào bị đánh chết hết mới phân thắng bại, thắng trận này thì lấy được tận năm điểm.
Trong đó người được chọn ở phần một và phần hai không được trùng lặp, ví dụ như Cao Kiệt và Tô Mộc Tranh đã đấu 1 VS 1 ở phần một rồi, như vậy hai người này không thể tham gia thi đấu tổ đội ở phần hai được. Nhưng thi đấu đoàn đội của phần ba vẫn có thể ra trận lần nữa.
Cứ đấu như thế, thang điểm là 10, xếp hạng của thi đấu vòng tròn trong Vinh Quang dựa trên tổng số điểm đạt được để định thứ tự. Trận 301 đấu với Gia Thế này do Tô Mộc Tranh dẫn trước 1 điểm, tiếng hoan hô dậy sóng khắp tiệm net Hưng Hân, cả đám kích động hẳn lên.
Trong tiếng ồn ào, những cảnh đặc sắc của trận đấu phát xong, trận thi đấu cá nhân thứ hai bắt đầu ngay sau đấy.
Trận đấu này 301 rốt cuộc không lãng phí ưu thế sân nhà của họ nữa, dựa vào sự quen thuộc bản đồ mà chiếm thế chủ động, cuối cùng chiến đội Ba Lẻ Một Độ giành thắng lợi.
Lúc này đây trong tiệm net Hưng Hân đương nhiên chẳng đứa nào cười nỗi nữa. Cùng là phát lại cảnh đấu nhưng bầu không khí trong trong tiệm net lại rất trầm lặng.
Tới trận thi đấu cá nhân thứ ba chiến đội Gia Thế lại thua lần nữa, khuôn mặt của người xem trong tiệm net càng dữ tợn hơn, trong lòng mọi người đều khó chịu cực kì, có kẻ chửi mắng đối thủ Ba Lẻ Một Độ, có người lại thở dài chiến đội Gia Thế kém cỏi.
Tâm trạng của Trần Quả đương nhiên không tốt, nhìn sang bên cạnh, Diệp Tu đã rời khỏi cạnh cô từ lúc nào, ngậm thuốc dựa vào cạnh cửa. Ánh lửa tàn thuốc chớp lóe, rực sáng trong bóng đêm, nhưng vẻ mặt người nọ lại mơ hồ.
Bên phát sóng vừa chấm dứt phát lại cảnh cùng một ít lời bình xong, trận thi đấu tổ đội phần hai cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đội hình của hai bên vừa xuất hiện, khán giả trong tiệm net Hưng Hân lại “xôn xao” lấy lại tinh thần.
Vương bài của chiến đội Gia Thế rốt cuộc cũng ra sân thể hiện rồi, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, được xếp là người đầu tiên ra sân của trận chiến tổ đội.
Mà đối thủ của người nọ, cũng là người mạnh nhất của 301, thích khách của đội trưởng Dương Thông: Phong Cảnh Sát.
Nhất Diệp Chi Thu luôn là đề tài được nói đến nhiều nhất trong Vinh Quang gần đây, giờ khắc này không khỏi lại được chú trọng nhắc lại lần nữa, tên của Diệp Thu cũng không tránh khỏi bị nói đến, lúc này lại xuất hiện tình trạng nhắc hoài nhắc mãi, đến cả khi trận đấu chính thức mở màn, hai người Phan Lâm và Lý Bác Nghệ còn chưa nói vào chủ đề trọng tâm mà mình muốn nói. Hết cách rồi, chuyện liên quan tới Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu quả thực có quá nhiều.
“Được rồi, hiện tại trận đấu đã bắt đầu, trước tiên chúng ta hãy chú ý trận đấu này nào. Trận này Tôn Tường sử dụng Nhất Diệp Chi Thu đại diện cho Gia Thế đấu trận đầu, chỉ đạo Lý , anh thấy thế nào?” Phan Lâm thật thành thạo chặt đứt chủ đề trọng tâm trước đấy mà vào thẳng vấn đề chính về trận đấu.
“Theo trình độ kỹ thuật của cá nhân thì Tôn Tường cao hơn Dương Thông. Về phần nhân vật lại càng miễn bàn, những nhân vật trong 301 đều có thực lực không hơn kém nhau mấy, Phong Cảnh Sát của Dương Thông và Tinh Thần Kiếm của Cao Kiệt chỉ sàn sàn nhau, không thể so với Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.” Lý Bác Nghệ nói.
“Ừ, chúng ta đều biết, Nhất Diệp Chi Thu hẳn là nhân vật có nhiều trang bị màu bạc nhất trong Liên minh nhỉ?” Phan Lâm nói.
“À, theo số lượng thì đúng. Nhưng chúng ta cũng biết rằng, bởi vì thuộc tính của trang bị bạc rất ít khi công khai ra bên ngoài, vì vậy dưới tình trạng không biết rõ thuộc tính, chỉ lấy số lượng mà bình luận thật ra không phải tiêu chuẩn phán xét quá chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.
“Anh nói rất đúng, dù sao có đôi khi thuộc tính của trang bị bạc cũng sánh ngang trình độ trang bị cam, thậm chí trang bị tím hay lam cũng đều có khả năng nhỉ” Phan Lâm hỏi.
“Đúng vậy. Qua nửa mùa giải này theo quan sát của cá nhân tôi, tôi cảm thấy những nhân vật được vinh dự cấp “Thần” như Dạ Vũ Thanh Phiền, Đại Mạc Cô Yên, Quét Đất Dâng Hương… tuy rằng số lượng trang bị bạc không bằng Nhất Diệp Chi Thu, nhưng thực lực lại không hề thua kém Nhất Diệp Chi Thu.” Lý Bác Nghệ nói.
“Còn vấn đề điểm kỹ năng nữa.” Phan Lâm nói.
“Nhân vật được xưng “Thần”, điểm kỹ năng chênh lệch lắm sao?” Lý Nghệ Bác nói.
“Điều này cũng đúng. Nhưng mặc kệ thế nào, Phong Cảnh Sát hẳn là kém hơn phải không?” Phàn Lâm nói.
“Đương nhiên rồi.” Lý Nghệ Bác nói. “Có điều cũng không thể vì thế mà kết luận Dương Thông sẽ thua, trò chơi như Vinh Quang cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào thứ thực lực mỏng manh mà có thể quyết định thắng bại.”
“Vậy anh xem Dương Thông có ưu thế nào?” Phàn Lâm hỏi.
“Ưu thế chiếm đầu chính là sân nhà, cái này thì không cần nói nhiều nữa. Tiếp đấy, Tôn Tường vừa mới chuyển tới Gia Thế chưa được mấy ngày, cậu ta có lẽ vẫn chưa quen thuộc với Nhất Diệp Chi Thu, hơn nữa chúng ta đều biết nhân vật trước đấy mà cậu ta sử dụng không phải pháp sư chiến đấu, đây là một chướng ngại lớn. Điểm này là tình thế bất lợi cho Tôn Tường, trái lại chính là ưu thế của Dương Thông.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng tôi nghe bảo Tôn Tường quả thực đã nghiên cứu pháp sư chiến đấu rất nhiều mà.” Phan Lâm nói.
“Chắc rồi, nếu Gia Thế đã chọn Tôn Tường tới thay thế Diệp Thu, phương diện này chắc chắn đã xem xét qua. Tìm một người không tinh thông pháp sư chiến đấu về, giống như trong bóng đá mua tiền đạo về để đá vị trí hậu vệ ấy, rất buồn cười. Nhưng nói thế nào đi nữa, nếu anh đưa cho Diệp Thu một nhân vật pháp sư chiến đấu có trang bị và cấp bậc kỹ năng khác biệt, anh ta nhất định cũng cần thời gian để thích ứng mà phải không?” Lý Nghệ Bác nói.
“Lấy kinh nghiệm của Diệp Thu, có lẽ thật sự không cần đâu.” Phan Lâm cười nói.
“Đúng rồi, nói đến kinh nghiệm, Tôn Tường bước vào Liên minh mới được một năm rưỡi, vẫn xem như người mới, ở mặt kinh nghiệm nhất định chênh lệch với Dương Thông…”
“Được rồi mọi người cùng nhìn xem, Dương Thông lựa chọn trực tiếp tấn công, hiện tại Phong Cảnh Sát đã xuất hiện trong tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu.” Trước đấy cả hai nhân vật vẫn đang di chuyển, cho nên Phan Lâm và Lý Bác Nghệ mới tranh thủ tán gẫu phân tích và dự đoán, lúc này song phương đột nhiên chạm mặt, chiến đấu hết sức căng thẳng, Phan Lâm vội vàng ngừng nói chuyện tào lao, lập tức bắt đầu giải thích tình hình trước mắt.
“Dường như Dương Thông quá nóng vội rồi chăng?” Lý Nghệ Bác nói.
“Phong Cảnh Sát xông đến trước mặt Nhất Diệp Chi Thu.” Phan Lâm kích động gào lên.
“Ồ… anh ấy không hề xông thẳng lên…” Phong Cảnh Sát sắp đến gần Nhất Diệp Chi Thu thì đột nhiên dừng lại, bắt đầu di chuyển xung quanh, kiên nhẫn tìm kiếm thời cơ tấn công.
“Ha ha, tôi nói mà, tuyển thủ lão luyện như Dương Thông sẽ không mất bình tĩnh như vậy. Anh ấy có đủ kiên nhẫn để gây hao mòn ý chí, chúng ta nhìn xem Tôn Tường sẽ phản ứng như thế nào?” Lý Bác Nghệ cười nói.
“Tôn Tường ra tay, Nhất Diệp Chi Thu xông lên chặn đánh vị trí di chuyển của Phong Cảnh Sát.” Phan Lâm kêu lên.
“Người trẻ tuổi a người trẻ tuổi.” Lý Bác Nghệ cảm khái.
“Sau khi Phong Cảnh Sát nhảy tránh đòn Thiên Kích thì phản kích bằng Hồ Quang Thiểm.”
“Lần này…”
“Tôn Tường phá chiêu thế nhưng trực tiếp dùng Long Nha phá Hồ Quang Thiểm, thật khó tin. Các bạn khán giả có lẽ cũng biết tốc độ của Hồ Quang Thiểm, vậy mà Tôn Tường có thể dùng Long Nha phá chiêu được, thao tác này thật đáng sợ, chỉ đạo Lý anh nói xem?” Phan Lâm đã không còn là bình luận nữa mà kêu la như quỷ.
“A, đây…thật là….người trẻ tuổi á… đây…” Lý Nghệ Bác lại bất ngờ không tiếp lời. Bởi vì Long Nha lại có thể phá chiêu Hồ Quang Thiểm ư? Ngay cả gã cũng không biết đây là thao tác gì.
Cô vẫn cảm thấy những người chơi Vinh Quang như họ đã được xem là dân chuyên nhìn kiểu cách, nhưng hôm nay có Diệp Tu ngồi cạnh chỉ bảo vài câu, làm Trần Quả chợt cảm thấy bọn họ cũng chỉ là dân chuyên lơ mơ chỉ có thể nhìn ra đang dùng kĩ năng gì, ra vẻ hiểu biết hơn tay ngang chút ít mà thôi.
Trần Quả tiếp tục xem trận đấu, có chút đờ đẫn, lực chú ý đã không còn tập trung.
Chuyện diễn ra tiếp theo giống y Diệp Tu dự đoán. Tinh Thần Kiếm của Cao Kiệt hoàn toàn rơi vào thế yếu, bị Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh áp chế ở cự ly xa, vẫn ở thế bị động chịu đòn.
Tuy rằng trước sau cũng có mấy lần vọt tới trước người Mộc Vũ Tranh Phong, lại rất nhanh bị Tô Mộc Tranh tránh thoát, tiếp tục giữ khoảng cách với Tinh Thần Kiếm tiến hành công kích chẳng chút lưu tình.
Hình ảnh không ngừng thay đổi, để khán giả chiêm ngưỡng cách di chuyển, thao tác và kỹ xảo của tuyển thủ chuyên nghiệp.
MC cùng với khách mời tiếp tục kẻ xướng người họa, vì sự thất bại liên tiếp của Cao Kiệt mà tiếc nuối, vì mỗi đòn tấn công tuyệt vời của Tô Mộc Tranh mà trầm trồ khen ngợi. Theo cách họ nói, lập trường nghe có vẻ tuyệt đối trung lập, nhưng ở trong lòng có lẽ đã nghiêng về một phương rồi, khi bình luận lại không thể biểu hiện hẳn ra ngoài.
Trấn nhỏ phủ tuyết nọ đã bị phá hủy tanh bành dưới sự đối chiến kịch liệt của cả hai, khắp nơi đều là khói đặc do trọng pháo và vết kiếm tạo ra bởi kiếm khí.
Cuối cùng, hai chữ Vinh Quang to lớn xuất hiện mãnh liệt trên màn hình. Đạo diễn nhanh chóng phóng bự Tinh Thần Kiếm, hình ảnh của hệ thống trong chớp mắt đấy cũng tự động chuyển động chậm, Tinh Thần Kiếm bị nổ chết bởi một chiêu Pháo Chống Tăng. Từ hiệu ứng quay chậm có thể nhìn thấy rõ ràng, Pháo Chống Tăng vốn nên phát ra ba quả đạn pháo liên tục thẳng hàng, ba quả đạn pháo dưới thao tác của Tô Mộc Tranh lại tạo thành một hình tam giác.
“À, à, là…pháo” Trần Quả quen thuộc bậc thầy pháo súng nhận ra thao tác này. Người chơi canh chuẩn khoảnh khắc ba quả đạn pháo ra khỏi họng pháo thì nhanh chóng chuyển động hồng tâm ngắm bắn, khiến ba quả đạn pháo liên tiếp bắn theo từng góc khác nhau, mở rộng phạm vi sát thương của Pháo Chống Tăng.
“Đúng vậy, chị có thể làm được không?” Diệp Tu hỏi.
“Chị không làm được, chị chỉ làm được hai góc thôi.” Trần Quả tiếc nuối. Cuối cùng chần chờ một chút nói: “Cái này rất khó nhỉ? Chị thấy Tiểu Đường hình như cũng làm không được.”
“Tốc độ tay của em ấy không thành vấn đề, nhưng thao tác này cần canh chuẩn thời gian bắn ra ba phát liên tục của Pháo Chống Tăng, không đủ kinh nghiệm chắc chắn sẽ nắm giữ không tốt.” Diệp Tu nói.
“Thì ra là vậy.” Trần Quả gật đầu.
Màn hình phát sóng bấy giờ đã phóng bự người chiến thắng là Mộc Vũ Tranh Phong, sau đó bắt đầu phát lại vài cảnh đặc sắc trong quá trình thi đấu, bình luận viên cùng khách mời ở bên bình luận không ngừng, trận thi đấu này phần thắng thuộc về chiến đội Gia Thế, dẫn đầu một điểm.
Trận đấu của Vinh Quang gồm ba phần.
Phần đầu là thi đấu cá nhân, mỗi đội cử ra ba người tiến hành ba trận 1 VS 1, mỗi trận đấu thắng được một điểm.
Phần hai là thi đấu tổ đội, mỗi đội lập nên một tổ đội gồm ba thành viên, chế độ thi đấu tựa như trò KOF, tức là người của hai tổ đội sẽ lần lượt cho từng tuyển thủ ra trận, nếu thua thì đổi thành viên khác của tổ đội lên thi đấu, tới khi tổ đội nào hết người trước thì có thể phân ra thắng bại, nếu chiến thắng trong thi đấu tổ đội sẽ được hai điểm.
Phần ba là thi đấu đoàn đội, mỗi đội có sáu người dự thi, nhưng khi thực chiến chỉ đấu đoàn đội 5 VS 5, người thứ sáu này sẽ tùy theo phương thức viện trợ đặc biệt mà thay người, cuối cùng đoàn đội nào bị đánh chết hết mới phân thắng bại, thắng trận này thì lấy được tận năm điểm.
Trong đó người được chọn ở phần một và phần hai không được trùng lặp, ví dụ như Cao Kiệt và Tô Mộc Tranh đã đấu 1 VS 1 ở phần một rồi, như vậy hai người này không thể tham gia thi đấu tổ đội ở phần hai được. Nhưng thi đấu đoàn đội của phần ba vẫn có thể ra trận lần nữa.
Cứ đấu như thế, thang điểm là 10, xếp hạng của thi đấu vòng tròn trong Vinh Quang dựa trên tổng số điểm đạt được để định thứ tự. Trận 301 đấu với Gia Thế này do Tô Mộc Tranh dẫn trước 1 điểm, tiếng hoan hô dậy sóng khắp tiệm net Hưng Hân, cả đám kích động hẳn lên.
Trong tiếng ồn ào, những cảnh đặc sắc của trận đấu phát xong, trận thi đấu cá nhân thứ hai bắt đầu ngay sau đấy.
Trận đấu này 301 rốt cuộc không lãng phí ưu thế sân nhà của họ nữa, dựa vào sự quen thuộc bản đồ mà chiếm thế chủ động, cuối cùng chiến đội Ba Lẻ Một Độ giành thắng lợi.
Lúc này đây trong tiệm net Hưng Hân đương nhiên chẳng đứa nào cười nỗi nữa. Cùng là phát lại cảnh đấu nhưng bầu không khí trong trong tiệm net lại rất trầm lặng.
Tới trận thi đấu cá nhân thứ ba chiến đội Gia Thế lại thua lần nữa, khuôn mặt của người xem trong tiệm net càng dữ tợn hơn, trong lòng mọi người đều khó chịu cực kì, có kẻ chửi mắng đối thủ Ba Lẻ Một Độ, có người lại thở dài chiến đội Gia Thế kém cỏi.
Tâm trạng của Trần Quả đương nhiên không tốt, nhìn sang bên cạnh, Diệp Tu đã rời khỏi cạnh cô từ lúc nào, ngậm thuốc dựa vào cạnh cửa. Ánh lửa tàn thuốc chớp lóe, rực sáng trong bóng đêm, nhưng vẻ mặt người nọ lại mơ hồ.
Bên phát sóng vừa chấm dứt phát lại cảnh cùng một ít lời bình xong, trận thi đấu tổ đội phần hai cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đội hình của hai bên vừa xuất hiện, khán giả trong tiệm net Hưng Hân lại “xôn xao” lấy lại tinh thần.
Vương bài của chiến đội Gia Thế rốt cuộc cũng ra sân thể hiện rồi, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, được xếp là người đầu tiên ra sân của trận chiến tổ đội.
Mà đối thủ của người nọ, cũng là người mạnh nhất của 301, thích khách của đội trưởng Dương Thông: Phong Cảnh Sát.
Nhất Diệp Chi Thu luôn là đề tài được nói đến nhiều nhất trong Vinh Quang gần đây, giờ khắc này không khỏi lại được chú trọng nhắc lại lần nữa, tên của Diệp Thu cũng không tránh khỏi bị nói đến, lúc này lại xuất hiện tình trạng nhắc hoài nhắc mãi, đến cả khi trận đấu chính thức mở màn, hai người Phan Lâm và Lý Bác Nghệ còn chưa nói vào chủ đề trọng tâm mà mình muốn nói. Hết cách rồi, chuyện liên quan tới Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu quả thực có quá nhiều.
“Được rồi, hiện tại trận đấu đã bắt đầu, trước tiên chúng ta hãy chú ý trận đấu này nào. Trận này Tôn Tường sử dụng Nhất Diệp Chi Thu đại diện cho Gia Thế đấu trận đầu, chỉ đạo Lý , anh thấy thế nào?” Phan Lâm thật thành thạo chặt đứt chủ đề trọng tâm trước đấy mà vào thẳng vấn đề chính về trận đấu.
“Theo trình độ kỹ thuật của cá nhân thì Tôn Tường cao hơn Dương Thông. Về phần nhân vật lại càng miễn bàn, những nhân vật trong 301 đều có thực lực không hơn kém nhau mấy, Phong Cảnh Sát của Dương Thông và Tinh Thần Kiếm của Cao Kiệt chỉ sàn sàn nhau, không thể so với Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.” Lý Bác Nghệ nói.
“Ừ, chúng ta đều biết, Nhất Diệp Chi Thu hẳn là nhân vật có nhiều trang bị màu bạc nhất trong Liên minh nhỉ?” Phan Lâm nói.
“À, theo số lượng thì đúng. Nhưng chúng ta cũng biết rằng, bởi vì thuộc tính của trang bị bạc rất ít khi công khai ra bên ngoài, vì vậy dưới tình trạng không biết rõ thuộc tính, chỉ lấy số lượng mà bình luận thật ra không phải tiêu chuẩn phán xét quá chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.
“Anh nói rất đúng, dù sao có đôi khi thuộc tính của trang bị bạc cũng sánh ngang trình độ trang bị cam, thậm chí trang bị tím hay lam cũng đều có khả năng nhỉ” Phan Lâm hỏi.
“Đúng vậy. Qua nửa mùa giải này theo quan sát của cá nhân tôi, tôi cảm thấy những nhân vật được vinh dự cấp “Thần” như Dạ Vũ Thanh Phiền, Đại Mạc Cô Yên, Quét Đất Dâng Hương… tuy rằng số lượng trang bị bạc không bằng Nhất Diệp Chi Thu, nhưng thực lực lại không hề thua kém Nhất Diệp Chi Thu.” Lý Bác Nghệ nói.
“Còn vấn đề điểm kỹ năng nữa.” Phan Lâm nói.
“Nhân vật được xưng “Thần”, điểm kỹ năng chênh lệch lắm sao?” Lý Nghệ Bác nói.
“Điều này cũng đúng. Nhưng mặc kệ thế nào, Phong Cảnh Sát hẳn là kém hơn phải không?” Phàn Lâm nói.
“Đương nhiên rồi.” Lý Nghệ Bác nói. “Có điều cũng không thể vì thế mà kết luận Dương Thông sẽ thua, trò chơi như Vinh Quang cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào thứ thực lực mỏng manh mà có thể quyết định thắng bại.”
“Vậy anh xem Dương Thông có ưu thế nào?” Phàn Lâm hỏi.
“Ưu thế chiếm đầu chính là sân nhà, cái này thì không cần nói nhiều nữa. Tiếp đấy, Tôn Tường vừa mới chuyển tới Gia Thế chưa được mấy ngày, cậu ta có lẽ vẫn chưa quen thuộc với Nhất Diệp Chi Thu, hơn nữa chúng ta đều biết nhân vật trước đấy mà cậu ta sử dụng không phải pháp sư chiến đấu, đây là một chướng ngại lớn. Điểm này là tình thế bất lợi cho Tôn Tường, trái lại chính là ưu thế của Dương Thông.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng tôi nghe bảo Tôn Tường quả thực đã nghiên cứu pháp sư chiến đấu rất nhiều mà.” Phan Lâm nói.
“Chắc rồi, nếu Gia Thế đã chọn Tôn Tường tới thay thế Diệp Thu, phương diện này chắc chắn đã xem xét qua. Tìm một người không tinh thông pháp sư chiến đấu về, giống như trong bóng đá mua tiền đạo về để đá vị trí hậu vệ ấy, rất buồn cười. Nhưng nói thế nào đi nữa, nếu anh đưa cho Diệp Thu một nhân vật pháp sư chiến đấu có trang bị và cấp bậc kỹ năng khác biệt, anh ta nhất định cũng cần thời gian để thích ứng mà phải không?” Lý Nghệ Bác nói.
“Lấy kinh nghiệm của Diệp Thu, có lẽ thật sự không cần đâu.” Phan Lâm cười nói.
“Đúng rồi, nói đến kinh nghiệm, Tôn Tường bước vào Liên minh mới được một năm rưỡi, vẫn xem như người mới, ở mặt kinh nghiệm nhất định chênh lệch với Dương Thông…”
“Được rồi mọi người cùng nhìn xem, Dương Thông lựa chọn trực tiếp tấn công, hiện tại Phong Cảnh Sát đã xuất hiện trong tầm nhìn của Nhất Diệp Chi Thu.” Trước đấy cả hai nhân vật vẫn đang di chuyển, cho nên Phan Lâm và Lý Bác Nghệ mới tranh thủ tán gẫu phân tích và dự đoán, lúc này song phương đột nhiên chạm mặt, chiến đấu hết sức căng thẳng, Phan Lâm vội vàng ngừng nói chuyện tào lao, lập tức bắt đầu giải thích tình hình trước mắt.
“Dường như Dương Thông quá nóng vội rồi chăng?” Lý Nghệ Bác nói.
“Phong Cảnh Sát xông đến trước mặt Nhất Diệp Chi Thu.” Phan Lâm kích động gào lên.
“Ồ… anh ấy không hề xông thẳng lên…” Phong Cảnh Sát sắp đến gần Nhất Diệp Chi Thu thì đột nhiên dừng lại, bắt đầu di chuyển xung quanh, kiên nhẫn tìm kiếm thời cơ tấn công.
“Ha ha, tôi nói mà, tuyển thủ lão luyện như Dương Thông sẽ không mất bình tĩnh như vậy. Anh ấy có đủ kiên nhẫn để gây hao mòn ý chí, chúng ta nhìn xem Tôn Tường sẽ phản ứng như thế nào?” Lý Bác Nghệ cười nói.
“Tôn Tường ra tay, Nhất Diệp Chi Thu xông lên chặn đánh vị trí di chuyển của Phong Cảnh Sát.” Phan Lâm kêu lên.
“Người trẻ tuổi a người trẻ tuổi.” Lý Bác Nghệ cảm khái.
“Sau khi Phong Cảnh Sát nhảy tránh đòn Thiên Kích thì phản kích bằng Hồ Quang Thiểm.”
“Lần này…”
“Tôn Tường phá chiêu thế nhưng trực tiếp dùng Long Nha phá Hồ Quang Thiểm, thật khó tin. Các bạn khán giả có lẽ cũng biết tốc độ của Hồ Quang Thiểm, vậy mà Tôn Tường có thể dùng Long Nha phá chiêu được, thao tác này thật đáng sợ, chỉ đạo Lý anh nói xem?” Phan Lâm đã không còn là bình luận nữa mà kêu la như quỷ.
“A, đây…thật là….người trẻ tuổi á… đây…” Lý Nghệ Bác lại bất ngờ không tiếp lời. Bởi vì Long Nha lại có thể phá chiêu Hồ Quang Thiểm ư? Ngay cả gã cũng không biết đây là thao tác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.