Chương 1298: Vượt qua cực hạn
Hồ Điệp Lam
28/09/2018
HP Hại Người Không Mệt còn dư 14%, mà đầu game Nhất Diệp Chi Thu chỉ ôm
cây HP 72% vào đánh với cậu ta, một số người quá cứng nhắc sẽ không công nhận chiến thắng của Mạc Phàm là xứng đáng.
Dù vậy, chiến thắng ấy vẫn đưa đến vô vàn kinh ngạc.
Vì Tôn Tường mạnh, thật sự rất mạnh. Cứ nhìn cậu ta chìm nổi cả năm trong vòng khiêu chiến, bị Hưng Hân đánh sml mà vẫn được đội quán quân Luân Hồi mời về là biết. Thực lực cậu ta đã được nhìn nhận rõ rệt trong giới chuyên nghiệp. Hai mùa giải thất bại cũng không khiến mọi người quên đi trình cậu ta nằm ở đâu.
Một tuyển thủ như Tôn Tường, dù chỉ bắt đầu trận bằng 72% HP đi nữa, giết một tân binh vẫn là chuyện quá đương nhiên.
Ấy thế mà đối thủ Mạc Phàm lại bá đạo hơn người ta tưởng. Nhiều lần giao đấu chính diện ngang cơ với Tôn Tường đã đủ cho người xem ấn tượng, cuối cùng lại còn thắng luôn.
Tôn Tường rời phòng thi đấu, chậm rãi xuống sân.
Nếu là trước đây, thua bởi một tân binh sẽ là nỗi nhục bằng trời. Nhưng bây giờ, trên mặt cậu chẳng thấy mảy may tức giận hay xấu hổ gì, dù dĩ nhiên, cũng không vui vẻ nổi. Cậu chỉ ngước đầu, xem các pha chiếu lại trên màn hình lớn, vừa xem vừa như trầm tư suy ngẫm.
"Đánh đẹp lắm!" Về tới hàng ghế Luân Hồi, đồng đội hoan nghênh Tôn Tường bằng tiếng vỗ tay. Thua Mạc Phàm là điều ngoài dự đoán, nhưng thực tế Tôn Tường đã một mình hốt gần hai tướng, bởi Hại Người Không Mệt chỉ còn dư lại 14% HP thôi. Có thể nói, Tôn Tường đã cống hiến một thành tích xuất sắc cho Luân Hồi.
"Tên Mạc Phàm đó..." Tôn Tường lờ mờ cảm nhận được mấu chốt đâu đây.
"Đợi về nhà kiểm điểm rồi mình tính tiếp!" Đội phó Giang Ba Đào vỗ vai cậu. Hắn nhìn ra Tôn Tường đã soi thấy gì đó từ trận đấu vừa xong.
"Ngon, rốt cuộc tới tui rồi." Đỗ Minh đứng dậy, mặt mày hớn hở.
Hắn là một tuyển thủ rất thèm lên sân. Trước khi Tôn Tường đến Luân Hồi, cơ hội ra trận của Đỗ Minh khá nhiều, nhưng Tôn Tường vừa xuất hiện liền chiếm mất slot chủ lực, Đỗ Minh lập tức ra rìa.
Đỗ Minh khó thể nào không buồn, nhưng Tôn Tường thực lực sờ sờ ra đấy thì làm gì được nhau? Cậu ta gia nhập làm Luân Hồi mùa giải này mạnh mẽ hơn hẳn. Đỗ Minh không có tác dụng với chiến đội bằng, nên chỉ đành chấp nhận số phận.
Kỳ thực, Đỗ Minh cũng đã có định hướng cho tương lai mình rồi. Dễ hiểu thôi, vì hắn muốn có cơ hội lên sân nhiều hơn mà. Có điều mùa giải này, Đỗ Minh vẫn là một thành viên Luân Hồi, lòng hắn vẫn rất kiên định! Phải làm nên nghiệp lớn, cùng đám đồng đội đã bên nhau nhiều năm thành công giật ba quán quân liên tiếp, lúc đó mới buông tay tìm lối đi riêng, đấy mới là kết cuộc đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Thế nên tuy bị cho ra rìa, Đỗ Minh mùa giải này lại càng nỗ lực hơn cả những mùa trước.
Thành viên đội quán quân, không một ai là hàng lởm! Đỗ Minh đã ôm ý định sẽ rời khỏi Luân Hồi, nhưng lòng kiêu ngạo, lòng tự hào vun đắp bởi cái tag Luân Hồi trước tên hắn chưa từng suy giảm.
"Cố lên!" Đám đồng đội sau lưng hô hào cổ vũ.
"Cứ yên tâm!" Đỗ Minh phởn chí vẫy tay với họ, tư thế dấn bước vô cùng phong độ.
"Má, nó làm như đại ca tụi mình không bằng!" Ngô Khải mắng, "Đội trưởng, không phải tui kiếm chuyện đâu, nhưng tui nhịn hết nổi rồi nha."
"Ha ha." Chu Trạch Khải cười.
Đại ca Đỗ Minh lên sân, vào phòng, quẹt thẻ, đăng nhập kiếm khách Ngô Sương Câu Nguyệt. Roạt roạt roạt roạt, hắn vừa spawn vào bản đồ là rút kiếm chém liền mấy nhát, như muốn mượn đó trút bớt cái high trong mình.
"Mau đến đây!" Hắn quát trên kênh chung.
Dĩ nhiên Mạc Phàm chẳng hề trả lời. Cậu chỉ im lặng lao đi. Bên này Đỗ Minh cũng không vòng vo, pose hình xong lập tức phóng đến giữa bản đồ. Hệt như trận trước, hai nhân vật xuất hiện trong tầm nhìn đối phương gần như cùng lúc.
Chui rãnh? Không, lần này không ai định làm vậy. Hai người chạm mặt nhau thì hơi khựng lại, sau đó bỗng đồng loạt lao lên.
Shuriken!
Hại Người Không Mệt vẫn là người tấn công đầu tiên.
Ám khí level thấp, trận trước không uy hiếp nổi Tôn Tường, trận này cũng không đe dọa được Đỗ Minh. Bóng kiếm vung vẩy, shuriken bị hất văng.
Tam Đoạn Trảm!
Đỗ Minh cướp quyền chủ động nhanh không kém Tôn Tường. Tôn Tường dùng Hào Long Phá Quân, còn Đỗ Minh dùng Tam Đoạn Trảm, thế đi không mạnh mẽ bằng Hào Long Phá Quân nhưng linh hoạt hơn nhiều.
Lao mình theo kiếm, Đỗ Minh đồng thời quan sát phản ứng Mạc Phàm rất kỹ. Hắn chưa quên Mạc Phàm từng di chuyển né hiểm Tôn Tường, để rồi cả hai cực nhanh xoay người giao thủ. Phản ứng ấy, thao tác ấy, bất kỳ ai chứng kiến cũng sẽ không khỏi đặt mình vào vị trí người trong cuộc mà vã mồ hôi. Đỗ Minh cũng thế, nhưng dù sợ hãi, hắn vẫn muốn thử một lần, xem mình có thể làm được việc hai tên này đã làm không.
Một hit, hai hit...
Tam Đoạn Trảm chém hết nhát này đến nhát nọ, Ngô Sương Câu Nguyệt tiến nhanh về phía trước. Bên kia, Hại Người Không Mệt lại khá yên ắng, không móc Hồ Quang Thiểm ra nghênh đón như trận trước.
Cậu ta định làm gì? Đỗ Minh tự hỏi. Hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm đã đến, vừa là di chuyển vừa là tấn công, khóa mục tiêu vào Hại Người Không Mệt. Đỗ Minh khẽ hạ góc nhìn. Pha Độn Thổ Chém Đầu trận trước cũng đáng sợ lắm, Đỗ Minh không muốn bị thông vào lúc này.
Ai ngờ vừa hạ góc nhìn, hắn bỗng thấy khoảnh đất đằng trước như có gì đó lấp lánh.
Tetsubishi?
Rải hồi nào vậy?
Đỗ Minh hoảng hồn, vội thao tác hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm đổi hướng. Ngô Sương Câu Nguyệt lách ngang, may mắn không giẫm trúng tetsubishi.
Nguy hiểm quá!
Đỗ Minh thầm than. Đạo Cụ Ninja - Tetsubishi là chiêu cấp thấp, giẫm trúng sẽ mất máu và giảm tốc độ di chuyển. Tuy nó được rải ra đất, nhưng không quá dễ dàng phát hiện. Nếu không phải Đỗ Minh hạ góc nhìn đề phòng Thuật Độn Thổ Chém Đầu thì đã đạp trúng rồi.
"Thiệt nham hiểm mà!" Né được tetsubishi, Đỗ Minh không để mình chìm đắm quá lâu trong e ngại. Hắn tiếp tục triển khai tấn công.
Rút Đao Trảm!
Kiếm khí lan tỏa khắp nơi, cover cho Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên, Lạc Phượng Trảm nâng hắn vượt qua bãi chông, từ trời chém xuống.
Hại Người Không Mệt bèn quay lưng chạy.
"Ê! Gì kỳ vậy ba?" Đỗ Minh trố mắt. Gặp Tôn Tường, ku này tốt xấu còn nhào vào làm mấy hiệp, sao gặp mình lại chạy luôn chứ? Ý là mình ngon hơn Tôn Tường hả?
Đỗ Minh dĩ nhiên không cho là thế, nên hắn chẳng hiểu nổi ý đồ Mạc Phàm.
"Mạc Phàm hơi mệt rồi..." Ngoài trận, chỉ có dàn tuyển thủ Hưng Hân mới hiểu.
Trận trước, Mạc Phàm đánh bùng nổ liên tục, lại tự thách thức giới hạn bản thân. Sau hai pha đầu game, để thắng Tôn Tường, Mạc Phàm vẫn phải dốc sức ra mà cố. Thắng thì thắng đấy, nhưng những ai không hiểu về Mạc Phàm sẽ không nhìn ra trận đó đã mài mòn cậu bao nhiêu. Giờ đối mặt Đỗ Minh, Mạc Phàm muốn lắm mà không cách nào bùng nổ ngay đầu game được. Tinh thần rệu rã đã không cho phép cậu duy trì sức tập trung 100% nữa.
"Thằng nhóc này đánh liều quá, mai mốt quăng nó vào solo đi!" Ngụy Sâm nói.
Vừa dứt lời, Mạc Phàm trong trận đột nhiên bùng nổ!
Liên kích, chính là thứ liên kích hoàn hảo dưới tay Mạc Phàm, chỉ hơi buồn là hit tập kích đầu tiên không tốt cho lắm nên bị Đỗ Minh kịp thời xử lý. Mạc Phàm không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hit thứ hai, hit thứ ba... Cậu đánh một cách vô cùng kiên định, đến hit thứ tư thì công phá được tường phòng ngự của Đỗ Minh.
Đoạn Diệt!
Hit thứ năm, Hại Người Không Mệt bất ngờ chọn Đoạn Diệt, chiêu cấp thấp nâng đối thủ lên không trung, cũng là thể loại chưa bao giờ được dùng để kết thúc liên kích. Nó xuất hiện ở đây, chỉ mang một ý nghĩa duy nhất: Mạc Phàm không định kết thúc.
"Nhóc nó điên rồi à?" Ngụy Sâm kinh ngạc kêu lên.
Ai cũng cho rằng Mạc Phàm đã mệt mỏi, nhưng ở vào lần bùng nổ thứ hai, cậu lại dám không ngừng ở hit thứ năm, hit đánh vốn là cực hạn với mình.
Hỏa Viêm Trảm!
Kiếm ninja quét thành một chuỗi lửa đỏ, nối đuôi Đoạn Diệt chém xuống Ngô Sương Câu Nguyệt. Hit thứ sáu! Liền mạch! Chính xác!
Kế đó, Thuật Độn Thổ Chém Đầu! Hại Người Không Mệt sải bước vội vã, nhưng...
"Chậm rồi." Diệp Tu nói.
Đúng vậy, hit thứ bảy chậm rồi. Ngô Sương Câu Nguyệt cháy phừng phừng dưới lưỡi kiếm Hỏa Viêm Trảm ra tay, mặc cho lửa đốt toàn thân.
Lạc Anh Thức!
Nhanh hơn Thuật Độn Thổ Chém Đầu, mũi kiếm nháy mắt đã đâm tới lưng sau Hại Người Không Mệt. Một tia máu phụt ra, cả người Hại Người Không Mệt nặng nề đổ xuống đất.
Bốn đại chiêu level 75 của kiếm khách không có sát thương quá cao, nhưng đều mạnh ở một mặt nhất định.
Lạc Anh Thức: Cưỡng chế hất ngã.
Lưu Tinh Thức: Tốc độ tấn công cực nhanh.
Phá Không Thức: Sức đè mạnh.
Hồi Phong Thức: Dùng kiếm khí kiểm soát mục tiêu.
Lạc Anh Thức xuất hiện chỉ như một nhát chém bâng quơ, nhưng đã bắt Hại Người Không Mệt phải té ngã.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Ngô Sương Câu Nguyệt giương kiếm giữa trời, chém thẳng xuống Hại Người Không Mệt. Liên kích của hắn cũng nhanh, cũng liền mạch, cũng hoàn hảo không kém. Hại Người Không Mệt nằm bò trên đất, đành chịu số phận bị chặt chém như miếng thịt.
Sau đó, Hại Người Không Mệt lập tức lăn dậy, cố gắng thoát khỏi tầm khống chế của Ngô Sương Câu Nguyệt.
Đâm Liên Chớp!
Ánh kiếm đuổi đến lưng sau Hại Người Không Mệt.
Phụt!
Trúng kiếm, Hại Người Không Mệt hóa thành một người rơm giữa luồng khói.
"Mẹ nó!" Đỗ Minh tức giận mắng. Sở trường về các chiêu thoát thân giúp ninja dễ trốn chạy hơn các nghề khác, nên vô số liên kích đã sắp vào thế đều bị ninja hóa giải nhẹ nhàng. Đỗ Minh căm phẫn xoay góc nhìn, tìm kiếm bóng dáng Hại Người Không Mệt. Bỗng dưng, đất dưới chân lún xuống.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Thời điểm mấu chốt, Đỗ Minh lại quên tính chiêu này. Như con mồi Nhất Diệp Chi Thu trận trước, Thuật Độn Thổ Chém Đầu tiếp tục thành công với Ngô Sương Câu Nguyệt. Liên kích bắt đầu!
"Tên này..." Người Hưng Hân ai nấy há hốc mồm.
"Nó... thực sự muốn đột phá cực hạn hả ta...?" Diệp Tu ngờ ngợ nhận ra rồi.
Tung hỏa mù? Không có đâu, Mạc Phàm vẫn đang không ngừng thách thức bản thân mới là sự thật.
Dù vậy, chiến thắng ấy vẫn đưa đến vô vàn kinh ngạc.
Vì Tôn Tường mạnh, thật sự rất mạnh. Cứ nhìn cậu ta chìm nổi cả năm trong vòng khiêu chiến, bị Hưng Hân đánh sml mà vẫn được đội quán quân Luân Hồi mời về là biết. Thực lực cậu ta đã được nhìn nhận rõ rệt trong giới chuyên nghiệp. Hai mùa giải thất bại cũng không khiến mọi người quên đi trình cậu ta nằm ở đâu.
Một tuyển thủ như Tôn Tường, dù chỉ bắt đầu trận bằng 72% HP đi nữa, giết một tân binh vẫn là chuyện quá đương nhiên.
Ấy thế mà đối thủ Mạc Phàm lại bá đạo hơn người ta tưởng. Nhiều lần giao đấu chính diện ngang cơ với Tôn Tường đã đủ cho người xem ấn tượng, cuối cùng lại còn thắng luôn.
Tôn Tường rời phòng thi đấu, chậm rãi xuống sân.
Nếu là trước đây, thua bởi một tân binh sẽ là nỗi nhục bằng trời. Nhưng bây giờ, trên mặt cậu chẳng thấy mảy may tức giận hay xấu hổ gì, dù dĩ nhiên, cũng không vui vẻ nổi. Cậu chỉ ngước đầu, xem các pha chiếu lại trên màn hình lớn, vừa xem vừa như trầm tư suy ngẫm.
"Đánh đẹp lắm!" Về tới hàng ghế Luân Hồi, đồng đội hoan nghênh Tôn Tường bằng tiếng vỗ tay. Thua Mạc Phàm là điều ngoài dự đoán, nhưng thực tế Tôn Tường đã một mình hốt gần hai tướng, bởi Hại Người Không Mệt chỉ còn dư lại 14% HP thôi. Có thể nói, Tôn Tường đã cống hiến một thành tích xuất sắc cho Luân Hồi.
"Tên Mạc Phàm đó..." Tôn Tường lờ mờ cảm nhận được mấu chốt đâu đây.
"Đợi về nhà kiểm điểm rồi mình tính tiếp!" Đội phó Giang Ba Đào vỗ vai cậu. Hắn nhìn ra Tôn Tường đã soi thấy gì đó từ trận đấu vừa xong.
"Ngon, rốt cuộc tới tui rồi." Đỗ Minh đứng dậy, mặt mày hớn hở.
Hắn là một tuyển thủ rất thèm lên sân. Trước khi Tôn Tường đến Luân Hồi, cơ hội ra trận của Đỗ Minh khá nhiều, nhưng Tôn Tường vừa xuất hiện liền chiếm mất slot chủ lực, Đỗ Minh lập tức ra rìa.
Đỗ Minh khó thể nào không buồn, nhưng Tôn Tường thực lực sờ sờ ra đấy thì làm gì được nhau? Cậu ta gia nhập làm Luân Hồi mùa giải này mạnh mẽ hơn hẳn. Đỗ Minh không có tác dụng với chiến đội bằng, nên chỉ đành chấp nhận số phận.
Kỳ thực, Đỗ Minh cũng đã có định hướng cho tương lai mình rồi. Dễ hiểu thôi, vì hắn muốn có cơ hội lên sân nhiều hơn mà. Có điều mùa giải này, Đỗ Minh vẫn là một thành viên Luân Hồi, lòng hắn vẫn rất kiên định! Phải làm nên nghiệp lớn, cùng đám đồng đội đã bên nhau nhiều năm thành công giật ba quán quân liên tiếp, lúc đó mới buông tay tìm lối đi riêng, đấy mới là kết cuộc đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Thế nên tuy bị cho ra rìa, Đỗ Minh mùa giải này lại càng nỗ lực hơn cả những mùa trước.
Thành viên đội quán quân, không một ai là hàng lởm! Đỗ Minh đã ôm ý định sẽ rời khỏi Luân Hồi, nhưng lòng kiêu ngạo, lòng tự hào vun đắp bởi cái tag Luân Hồi trước tên hắn chưa từng suy giảm.
"Cố lên!" Đám đồng đội sau lưng hô hào cổ vũ.
"Cứ yên tâm!" Đỗ Minh phởn chí vẫy tay với họ, tư thế dấn bước vô cùng phong độ.
"Má, nó làm như đại ca tụi mình không bằng!" Ngô Khải mắng, "Đội trưởng, không phải tui kiếm chuyện đâu, nhưng tui nhịn hết nổi rồi nha."
"Ha ha." Chu Trạch Khải cười.
Đại ca Đỗ Minh lên sân, vào phòng, quẹt thẻ, đăng nhập kiếm khách Ngô Sương Câu Nguyệt. Roạt roạt roạt roạt, hắn vừa spawn vào bản đồ là rút kiếm chém liền mấy nhát, như muốn mượn đó trút bớt cái high trong mình.
"Mau đến đây!" Hắn quát trên kênh chung.
Dĩ nhiên Mạc Phàm chẳng hề trả lời. Cậu chỉ im lặng lao đi. Bên này Đỗ Minh cũng không vòng vo, pose hình xong lập tức phóng đến giữa bản đồ. Hệt như trận trước, hai nhân vật xuất hiện trong tầm nhìn đối phương gần như cùng lúc.
Chui rãnh? Không, lần này không ai định làm vậy. Hai người chạm mặt nhau thì hơi khựng lại, sau đó bỗng đồng loạt lao lên.
Shuriken!
Hại Người Không Mệt vẫn là người tấn công đầu tiên.
Ám khí level thấp, trận trước không uy hiếp nổi Tôn Tường, trận này cũng không đe dọa được Đỗ Minh. Bóng kiếm vung vẩy, shuriken bị hất văng.
Tam Đoạn Trảm!
Đỗ Minh cướp quyền chủ động nhanh không kém Tôn Tường. Tôn Tường dùng Hào Long Phá Quân, còn Đỗ Minh dùng Tam Đoạn Trảm, thế đi không mạnh mẽ bằng Hào Long Phá Quân nhưng linh hoạt hơn nhiều.
Lao mình theo kiếm, Đỗ Minh đồng thời quan sát phản ứng Mạc Phàm rất kỹ. Hắn chưa quên Mạc Phàm từng di chuyển né hiểm Tôn Tường, để rồi cả hai cực nhanh xoay người giao thủ. Phản ứng ấy, thao tác ấy, bất kỳ ai chứng kiến cũng sẽ không khỏi đặt mình vào vị trí người trong cuộc mà vã mồ hôi. Đỗ Minh cũng thế, nhưng dù sợ hãi, hắn vẫn muốn thử một lần, xem mình có thể làm được việc hai tên này đã làm không.
Một hit, hai hit...
Tam Đoạn Trảm chém hết nhát này đến nhát nọ, Ngô Sương Câu Nguyệt tiến nhanh về phía trước. Bên kia, Hại Người Không Mệt lại khá yên ắng, không móc Hồ Quang Thiểm ra nghênh đón như trận trước.
Cậu ta định làm gì? Đỗ Minh tự hỏi. Hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm đã đến, vừa là di chuyển vừa là tấn công, khóa mục tiêu vào Hại Người Không Mệt. Đỗ Minh khẽ hạ góc nhìn. Pha Độn Thổ Chém Đầu trận trước cũng đáng sợ lắm, Đỗ Minh không muốn bị thông vào lúc này.
Ai ngờ vừa hạ góc nhìn, hắn bỗng thấy khoảnh đất đằng trước như có gì đó lấp lánh.
Tetsubishi?
Rải hồi nào vậy?
Đỗ Minh hoảng hồn, vội thao tác hit thứ ba của Tam Đoạn Trảm đổi hướng. Ngô Sương Câu Nguyệt lách ngang, may mắn không giẫm trúng tetsubishi.
Nguy hiểm quá!
Đỗ Minh thầm than. Đạo Cụ Ninja - Tetsubishi là chiêu cấp thấp, giẫm trúng sẽ mất máu và giảm tốc độ di chuyển. Tuy nó được rải ra đất, nhưng không quá dễ dàng phát hiện. Nếu không phải Đỗ Minh hạ góc nhìn đề phòng Thuật Độn Thổ Chém Đầu thì đã đạp trúng rồi.
"Thiệt nham hiểm mà!" Né được tetsubishi, Đỗ Minh không để mình chìm đắm quá lâu trong e ngại. Hắn tiếp tục triển khai tấn công.
Rút Đao Trảm!
Kiếm khí lan tỏa khắp nơi, cover cho Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên, Lạc Phượng Trảm nâng hắn vượt qua bãi chông, từ trời chém xuống.
Hại Người Không Mệt bèn quay lưng chạy.
"Ê! Gì kỳ vậy ba?" Đỗ Minh trố mắt. Gặp Tôn Tường, ku này tốt xấu còn nhào vào làm mấy hiệp, sao gặp mình lại chạy luôn chứ? Ý là mình ngon hơn Tôn Tường hả?
Đỗ Minh dĩ nhiên không cho là thế, nên hắn chẳng hiểu nổi ý đồ Mạc Phàm.
"Mạc Phàm hơi mệt rồi..." Ngoài trận, chỉ có dàn tuyển thủ Hưng Hân mới hiểu.
Trận trước, Mạc Phàm đánh bùng nổ liên tục, lại tự thách thức giới hạn bản thân. Sau hai pha đầu game, để thắng Tôn Tường, Mạc Phàm vẫn phải dốc sức ra mà cố. Thắng thì thắng đấy, nhưng những ai không hiểu về Mạc Phàm sẽ không nhìn ra trận đó đã mài mòn cậu bao nhiêu. Giờ đối mặt Đỗ Minh, Mạc Phàm muốn lắm mà không cách nào bùng nổ ngay đầu game được. Tinh thần rệu rã đã không cho phép cậu duy trì sức tập trung 100% nữa.
"Thằng nhóc này đánh liều quá, mai mốt quăng nó vào solo đi!" Ngụy Sâm nói.
Vừa dứt lời, Mạc Phàm trong trận đột nhiên bùng nổ!
Liên kích, chính là thứ liên kích hoàn hảo dưới tay Mạc Phàm, chỉ hơi buồn là hit tập kích đầu tiên không tốt cho lắm nên bị Đỗ Minh kịp thời xử lý. Mạc Phàm không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hit thứ hai, hit thứ ba... Cậu đánh một cách vô cùng kiên định, đến hit thứ tư thì công phá được tường phòng ngự của Đỗ Minh.
Đoạn Diệt!
Hit thứ năm, Hại Người Không Mệt bất ngờ chọn Đoạn Diệt, chiêu cấp thấp nâng đối thủ lên không trung, cũng là thể loại chưa bao giờ được dùng để kết thúc liên kích. Nó xuất hiện ở đây, chỉ mang một ý nghĩa duy nhất: Mạc Phàm không định kết thúc.
"Nhóc nó điên rồi à?" Ngụy Sâm kinh ngạc kêu lên.
Ai cũng cho rằng Mạc Phàm đã mệt mỏi, nhưng ở vào lần bùng nổ thứ hai, cậu lại dám không ngừng ở hit thứ năm, hit đánh vốn là cực hạn với mình.
Hỏa Viêm Trảm!
Kiếm ninja quét thành một chuỗi lửa đỏ, nối đuôi Đoạn Diệt chém xuống Ngô Sương Câu Nguyệt. Hit thứ sáu! Liền mạch! Chính xác!
Kế đó, Thuật Độn Thổ Chém Đầu! Hại Người Không Mệt sải bước vội vã, nhưng...
"Chậm rồi." Diệp Tu nói.
Đúng vậy, hit thứ bảy chậm rồi. Ngô Sương Câu Nguyệt cháy phừng phừng dưới lưỡi kiếm Hỏa Viêm Trảm ra tay, mặc cho lửa đốt toàn thân.
Lạc Anh Thức!
Nhanh hơn Thuật Độn Thổ Chém Đầu, mũi kiếm nháy mắt đã đâm tới lưng sau Hại Người Không Mệt. Một tia máu phụt ra, cả người Hại Người Không Mệt nặng nề đổ xuống đất.
Bốn đại chiêu level 75 của kiếm khách không có sát thương quá cao, nhưng đều mạnh ở một mặt nhất định.
Lạc Anh Thức: Cưỡng chế hất ngã.
Lưu Tinh Thức: Tốc độ tấn công cực nhanh.
Phá Không Thức: Sức đè mạnh.
Hồi Phong Thức: Dùng kiếm khí kiểm soát mục tiêu.
Lạc Anh Thức xuất hiện chỉ như một nhát chém bâng quơ, nhưng đã bắt Hại Người Không Mệt phải té ngã.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Ngô Sương Câu Nguyệt giương kiếm giữa trời, chém thẳng xuống Hại Người Không Mệt. Liên kích của hắn cũng nhanh, cũng liền mạch, cũng hoàn hảo không kém. Hại Người Không Mệt nằm bò trên đất, đành chịu số phận bị chặt chém như miếng thịt.
Sau đó, Hại Người Không Mệt lập tức lăn dậy, cố gắng thoát khỏi tầm khống chế của Ngô Sương Câu Nguyệt.
Đâm Liên Chớp!
Ánh kiếm đuổi đến lưng sau Hại Người Không Mệt.
Phụt!
Trúng kiếm, Hại Người Không Mệt hóa thành một người rơm giữa luồng khói.
"Mẹ nó!" Đỗ Minh tức giận mắng. Sở trường về các chiêu thoát thân giúp ninja dễ trốn chạy hơn các nghề khác, nên vô số liên kích đã sắp vào thế đều bị ninja hóa giải nhẹ nhàng. Đỗ Minh căm phẫn xoay góc nhìn, tìm kiếm bóng dáng Hại Người Không Mệt. Bỗng dưng, đất dưới chân lún xuống.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Thời điểm mấu chốt, Đỗ Minh lại quên tính chiêu này. Như con mồi Nhất Diệp Chi Thu trận trước, Thuật Độn Thổ Chém Đầu tiếp tục thành công với Ngô Sương Câu Nguyệt. Liên kích bắt đầu!
"Tên này..." Người Hưng Hân ai nấy há hốc mồm.
"Nó... thực sự muốn đột phá cực hạn hả ta...?" Diệp Tu ngờ ngợ nhận ra rồi.
Tung hỏa mù? Không có đâu, Mạc Phàm vẫn đang không ngừng thách thức bản thân mới là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.