Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 291: Bài Hát Cho Đêm Nhạc Cuối Năm
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Lâm Uyên chịu đến đã là nể mặt mũi mọi người lắm rồi.
Nội dung buổi họp hôm nay có liên quan đến các hạng mục quan trọng vào cuối năm. Ngoài ra, Lam Tinh còn có một chính sách mới.
Chính quyền cấp cao đã ra quyết định sau này sẽ không tổ chức Tết ở một số châu như hàng năm nữa, mà quy định ngày 1 tháng 1 hàng năm sẽ là Tết của toàn Lam Tinh.
“Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với chúng ta, nghĩa là từ nay về sau các loại giải thưởng âm nhạc cũng được điều chỉnh theo, sau đó bảng xếp hạng âm nhạc tháng 1 và tháng 12 sẽ là quan trọng và kịch liệt nhất, bởi vì đó là tháng đầu năm và tháng cuối năm.”
“Ngoài ra còn một tin tức nữa.”
“Từ khi Tần Tề thống nhất cũng đã gần một năm. Quyết sách mang tính lịch sử này đã giúp các ngành kinh tế thương mại của cả hai châu phát triển vượt bậc, số liệu tăng lên rõ rệt. Cho nên chính quyền cấp cao đã quyết định tiếp tục mở rộng phạm vi thí điểm, dự trù tháng giêng sang năm sẽ tiếp tục dung hợp Sở châu vào Tần Tề!”
“Bây giờ giao thông đã bắt đầu xây dựng để kết nối ba châu. Một bức tường văn hoá lại sắp bị phá vỡ, mọi người hẳn đã biết điều này có ý nghĩa thế nào, trước mắt chúng ta chính là một tương lai đang rộng mở!”
Tần Tề thống nhất, bây giờ lại thêm cả Sở châu. Sắp tới việc cạnh tranh giữa các công ty giải trí sẽ càng thêm kịch liệt.
Ngay cả Lâm Uyên cũng có điều suy nghĩ. Hắn đang nghĩ sang năm có phải mình sẽ lại kiếm được thêm càng nhiều tiền hay không?
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Uyên trở lại phòng làm việc.
Ngô Dũng đi theo vào, cười nói: “Vừa rồi trong hội nghị ta còn có một việc chưa nói, bởi vì ta cảm thấy việc này không thể dựa vào nhạc sĩ kim bài được, có lẽ cần Lâm đại biểu tự mình ra tay.”
Lâm Uyên hỏi: “Có việc gì?”
“Để ăn mừng Tần Tề thống nhất một năm, hai tỉnh Tần Tề sẽ tổ chức một buổi trao đổi văn hoá vào cuối tháng 12, đến lúc đó sẽ mời ca vương, ca hậu đôi bên đến chung vui. Nói đơn giản chính là, ca vương ca hậu của Tần tỉnh sẽ hát bằng Tề ngữ, mà ca vương ca hậu Tề tỉnh sẽ hát tiếng phổ thông. Việc này không khó đối với ca vương ca hậu Tề tỉnh bởi bọn hắn đều đã biết tiếng phổ thông, chỉ là đối với ca vương ca hậu Tần tỉnh chúng ta sẽ có chút phiền phức, bọn hắn không quá tinh thông Tề ngữ.”
Kim Mộc nhíu mày nói: “Công ty chúng ta có ca vương ca hậu được chọn?”
Ngô Dũng gật đầu: “Ca vương Lam Nhan công ty chúng ta đã được chọn, không chỉ vì địa vị của hắn mà còn vì Lam Nhan là một trong số ít các ca sĩ rành Tề ngữ. Cho nên Tinh Mang rất coi trọng chuyện này, hiện tại các tầng trong bộ soạn nhạc đều đang tranh thủ sáng tác ca khúc cho Lam Nhan đi biểu diễn. Ta đang nghĩ, Lâm đại biểu có kinh nghiệm sáng tác ca khúc bằng Tề ngữ, cho nên…”
(Chú thích: Tề ngữ ở Lam Tinh là tiếng Quảng Đông ở Địa Cầu.)
“Ồ.” Lâm Uyên không trả lời rõ ràng.
Loại chương trình do nhà nước tổ chức này rất hiếm thấy, cho nên ca khúc rất quan trọng. Ngô Dũng hy vọng tầng chín cũng làm ra một ca khúc, thử xem có thể mượn trường hợp đặc biệt này để ra mắt hay không.
Thấy Lâm Uyên có vẻ hứng thú, Ngô Dũng nói: “Nếu bài hát của chúng ta được chọn, bên trên sẽ phát tiền thưởng 3 triệu đồng, tuy là không nhiều…”
“Ta có thể thử xem.” Lâm Uyên lập tức đáp.
Ngô Dũng ngẩn người. Hắn vốn còn định chuẩn bị thuyết phục Lâm Uyên thêm một lúc, nào ngờ vừa nói tới đây Lâm Uyên đã đồng ý. Ngô Dũng vui mừng nói: “Lâm đại biểu có thể tham dự thì tốt quá rồi!”
“Có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Thực ra cũng không có yêu cầu gì, chủ yếu là ngôn từ nên đơn giản dễ thuộc, nội dung bài hát có tính tích cực hướng về phía trước, chẳng hạn như ca khúc cổ vũ. Hơn nữa còn phải phụ thuộc vào Lam Nhan lão sư sẽ chọn bài nào nữa. Mà quan trọng nhất chính là bài hát đó phải được người Tề tỉnh yêu thích.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu.
Chỉ những yêu cầu này thì không khó, nhưng Lâm Uyên cũng hiểu được, có đôi khi yêu cầu càng đơn giản mới càng khó chiến thắng. Bởi vì độ cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.
Cái gì mà nội dung tích cực hướng về phía trước? Loại bài hát này có rất nhiều, muốn trở nên đặc biệt trong số đó là vô cùng khó khăn.
“Đúng rồi.” Ngô Dũng nói tiếp, “Bài hát này tuy không tham gia bảng xếp hạng hàng tháng nhưng nếu được chọn thì có thể sẽ xuất hiện trong buổi biểu diễn Tết cuối năm ngày 31 tháng 12, cũng là tiết mục Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên kể từ sau khi Tần Tề thống nhất. Cho nên có người dự đoán tỷ lệ người xem sẽ phá kỷ lục hàng năm.”
Ngô Dũng đang nhắc nhở Lâm Uyên bài hát này có tầm quan trọng lớn cỡ nào.
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
Sau khi Ngô Dũng rời đi, hắn gọi Hệ thống ra.
Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất rất quan trọng, đây cũng là cơ hội thu được danh vọng cực lớn, nên Lâm Uyên muốn chế tác riêng một ca khúc thích hợp.
“Tề ngữ.”
“Nhiệt tâm.”
“Tích cực.”
“Hướng đến tương lai.”
Có lẽ bài hát kia sẽ thích hợp?
Lâm Uyên lựa chọn trong kho nhạc cả nửa giờ, cuối cùng vẫn chọn ca khúc đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.
Nghĩ vậy, Lâm Uyên nói với Hệ thống: “Chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ.”
Mặt Trời Đỏ do Lý Khắc Cần hát!
Thật ra ca khúc có ý nghĩa tích cực bằng Tề ngữ còn có rất nhiều, nhưng Lâm Uyên lựa chọn bài này bởi vì nó là một trong những ca khúc Tề ngữ có sức ảnh hưởng lớn nhất, ngoài ra còn có một đặc điểm, đó là phong cách của ca sĩ.
Người biểu diễn ca khúc này đã được xác định là ca vương Lam Nhan, Lâm Uyên là người Tần tỉnh nên đương nhiên biết rõ ca sĩ này, cũng biết âm vực và âm sắc của hắn thích hợp với loại bài hát nào.
Những bài khác cũng có nội dung và nhịp điệu đủ tiêu chuẩn, nhưng bài phù hợp với Lam Nhan hơn cả là Mặt Trời Đỏ.
“Ding doong.”
“Mời xác nhận lại lần nữa, ký chủ có nguyện ý tiêu phí 3 triệu đồng để chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ hay không?”
Lâm Uyên: “. . .”
Bây giờ ta nói “không” liệu có còn kịp?
Hệ thống nhà ngươi đã chặt chém tới mức này rồi sao?
Nội dung buổi họp hôm nay có liên quan đến các hạng mục quan trọng vào cuối năm. Ngoài ra, Lam Tinh còn có một chính sách mới.
Chính quyền cấp cao đã ra quyết định sau này sẽ không tổ chức Tết ở một số châu như hàng năm nữa, mà quy định ngày 1 tháng 1 hàng năm sẽ là Tết của toàn Lam Tinh.
“Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với chúng ta, nghĩa là từ nay về sau các loại giải thưởng âm nhạc cũng được điều chỉnh theo, sau đó bảng xếp hạng âm nhạc tháng 1 và tháng 12 sẽ là quan trọng và kịch liệt nhất, bởi vì đó là tháng đầu năm và tháng cuối năm.”
“Ngoài ra còn một tin tức nữa.”
“Từ khi Tần Tề thống nhất cũng đã gần một năm. Quyết sách mang tính lịch sử này đã giúp các ngành kinh tế thương mại của cả hai châu phát triển vượt bậc, số liệu tăng lên rõ rệt. Cho nên chính quyền cấp cao đã quyết định tiếp tục mở rộng phạm vi thí điểm, dự trù tháng giêng sang năm sẽ tiếp tục dung hợp Sở châu vào Tần Tề!”
“Bây giờ giao thông đã bắt đầu xây dựng để kết nối ba châu. Một bức tường văn hoá lại sắp bị phá vỡ, mọi người hẳn đã biết điều này có ý nghĩa thế nào, trước mắt chúng ta chính là một tương lai đang rộng mở!”
Tần Tề thống nhất, bây giờ lại thêm cả Sở châu. Sắp tới việc cạnh tranh giữa các công ty giải trí sẽ càng thêm kịch liệt.
Ngay cả Lâm Uyên cũng có điều suy nghĩ. Hắn đang nghĩ sang năm có phải mình sẽ lại kiếm được thêm càng nhiều tiền hay không?
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Uyên trở lại phòng làm việc.
Ngô Dũng đi theo vào, cười nói: “Vừa rồi trong hội nghị ta còn có một việc chưa nói, bởi vì ta cảm thấy việc này không thể dựa vào nhạc sĩ kim bài được, có lẽ cần Lâm đại biểu tự mình ra tay.”
Lâm Uyên hỏi: “Có việc gì?”
“Để ăn mừng Tần Tề thống nhất một năm, hai tỉnh Tần Tề sẽ tổ chức một buổi trao đổi văn hoá vào cuối tháng 12, đến lúc đó sẽ mời ca vương, ca hậu đôi bên đến chung vui. Nói đơn giản chính là, ca vương ca hậu của Tần tỉnh sẽ hát bằng Tề ngữ, mà ca vương ca hậu Tề tỉnh sẽ hát tiếng phổ thông. Việc này không khó đối với ca vương ca hậu Tề tỉnh bởi bọn hắn đều đã biết tiếng phổ thông, chỉ là đối với ca vương ca hậu Tần tỉnh chúng ta sẽ có chút phiền phức, bọn hắn không quá tinh thông Tề ngữ.”
Kim Mộc nhíu mày nói: “Công ty chúng ta có ca vương ca hậu được chọn?”
Ngô Dũng gật đầu: “Ca vương Lam Nhan công ty chúng ta đã được chọn, không chỉ vì địa vị của hắn mà còn vì Lam Nhan là một trong số ít các ca sĩ rành Tề ngữ. Cho nên Tinh Mang rất coi trọng chuyện này, hiện tại các tầng trong bộ soạn nhạc đều đang tranh thủ sáng tác ca khúc cho Lam Nhan đi biểu diễn. Ta đang nghĩ, Lâm đại biểu có kinh nghiệm sáng tác ca khúc bằng Tề ngữ, cho nên…”
(Chú thích: Tề ngữ ở Lam Tinh là tiếng Quảng Đông ở Địa Cầu.)
“Ồ.” Lâm Uyên không trả lời rõ ràng.
Loại chương trình do nhà nước tổ chức này rất hiếm thấy, cho nên ca khúc rất quan trọng. Ngô Dũng hy vọng tầng chín cũng làm ra một ca khúc, thử xem có thể mượn trường hợp đặc biệt này để ra mắt hay không.
Thấy Lâm Uyên có vẻ hứng thú, Ngô Dũng nói: “Nếu bài hát của chúng ta được chọn, bên trên sẽ phát tiền thưởng 3 triệu đồng, tuy là không nhiều…”
“Ta có thể thử xem.” Lâm Uyên lập tức đáp.
Ngô Dũng ngẩn người. Hắn vốn còn định chuẩn bị thuyết phục Lâm Uyên thêm một lúc, nào ngờ vừa nói tới đây Lâm Uyên đã đồng ý. Ngô Dũng vui mừng nói: “Lâm đại biểu có thể tham dự thì tốt quá rồi!”
“Có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Thực ra cũng không có yêu cầu gì, chủ yếu là ngôn từ nên đơn giản dễ thuộc, nội dung bài hát có tính tích cực hướng về phía trước, chẳng hạn như ca khúc cổ vũ. Hơn nữa còn phải phụ thuộc vào Lam Nhan lão sư sẽ chọn bài nào nữa. Mà quan trọng nhất chính là bài hát đó phải được người Tề tỉnh yêu thích.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu.
Chỉ những yêu cầu này thì không khó, nhưng Lâm Uyên cũng hiểu được, có đôi khi yêu cầu càng đơn giản mới càng khó chiến thắng. Bởi vì độ cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.
Cái gì mà nội dung tích cực hướng về phía trước? Loại bài hát này có rất nhiều, muốn trở nên đặc biệt trong số đó là vô cùng khó khăn.
“Đúng rồi.” Ngô Dũng nói tiếp, “Bài hát này tuy không tham gia bảng xếp hạng hàng tháng nhưng nếu được chọn thì có thể sẽ xuất hiện trong buổi biểu diễn Tết cuối năm ngày 31 tháng 12, cũng là tiết mục Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên kể từ sau khi Tần Tề thống nhất. Cho nên có người dự đoán tỷ lệ người xem sẽ phá kỷ lục hàng năm.”
Ngô Dũng đang nhắc nhở Lâm Uyên bài hát này có tầm quan trọng lớn cỡ nào.
Lâm Uyên khẽ gật đầu.
Sau khi Ngô Dũng rời đi, hắn gọi Hệ thống ra.
Đêm Nhạc Cuối Năm đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất rất quan trọng, đây cũng là cơ hội thu được danh vọng cực lớn, nên Lâm Uyên muốn chế tác riêng một ca khúc thích hợp.
“Tề ngữ.”
“Nhiệt tâm.”
“Tích cực.”
“Hướng đến tương lai.”
Có lẽ bài hát kia sẽ thích hợp?
Lâm Uyên lựa chọn trong kho nhạc cả nửa giờ, cuối cùng vẫn chọn ca khúc đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.
Nghĩ vậy, Lâm Uyên nói với Hệ thống: “Chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ.”
Mặt Trời Đỏ do Lý Khắc Cần hát!
Thật ra ca khúc có ý nghĩa tích cực bằng Tề ngữ còn có rất nhiều, nhưng Lâm Uyên lựa chọn bài này bởi vì nó là một trong những ca khúc Tề ngữ có sức ảnh hưởng lớn nhất, ngoài ra còn có một đặc điểm, đó là phong cách của ca sĩ.
Người biểu diễn ca khúc này đã được xác định là ca vương Lam Nhan, Lâm Uyên là người Tần tỉnh nên đương nhiên biết rõ ca sĩ này, cũng biết âm vực và âm sắc của hắn thích hợp với loại bài hát nào.
Những bài khác cũng có nội dung và nhịp điệu đủ tiêu chuẩn, nhưng bài phù hợp với Lam Nhan hơn cả là Mặt Trời Đỏ.
“Ding doong.”
“Mời xác nhận lại lần nữa, ký chủ có nguyện ý tiêu phí 3 triệu đồng để chế tác riêng ca khúc Mặt Trời Đỏ hay không?”
Lâm Uyên: “. . .”
Bây giờ ta nói “không” liệu có còn kịp?
Hệ thống nhà ngươi đã chặt chém tới mức này rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.