Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Chương 39: Hắn Cắm Sừng Ta (1)

Ngã Tối Bạch

24/08/2021

Mỗi một người đều mang bốn bộ dạng bất đồng:

Trước mặt bằng hữu là dáng vẻ khinh cuồng tự tại. Trong mắt người mình yêu là dáng vẻ hoàn mỹ nhất của bản thân. Lúc cô đơn một mình là dáng vẻ yếu ớt nhất. Còn lại một cái, là dáng vẻ yên lặng giữa đám người xa lạ.

Trong lời nói có chút tự đề cao chính mình. Nhưng trạng thái Lâm Uyên nói chuyện cùng mẹ, quả thật so với hắn trong ngày thường trầm mặc ít nói không giống. Hắn cho là do bản thân cố gắng bắt chiếc nguyên chủ, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không hoàn toàn như vậy, bởi vì những cảm tình kia là xuất từ nội tâm ra.

Do dự một chút, Lâm Uyên quyết định tháng sau sẽ liên lạc lại với chị gái. Tháng này hắn đã không có tiền để đổi di động cho chị rồi. Hơn nữa, cùng người nhà trò chuyện cũng cần có dũng khí. Lâm Uyên cũng phải mất một phen tự cổ động trong lòng mới dám gọi về cho mẹ, dù sao hắn cũng không còn là nguyên chủ chân chính nữa.

Tiếp theo phải làm gì? – Lâm Uyên lựa chọn mời khách ăn cơm.

Hai người Hạ Phồn cùng Giản Dịch làm đồng đảng của hắn, đối với Lâm Uyên vẫn thường xuyên chiếu cố. Lâm Uyên kiếm được tiền, tự nhiên nghĩ muốn mời hai người một bữa thật tươm. Vì thế hắn cố ý chọn một tiệm ăn tương đối đắt tiền gần trường học, loại tiệm mà người đến ăn cơm phải tiêu phí gần hai trăm nguyên mỗi người.

Buổi trưa, ba người có mặt tại cửa tiệm.

Trước khi vào cửa, Giản Dịch cùng Hạ Phồn đã liều mạng kéo Lâm Uyên, ngại nơi này quá đắt, không muốn để cho hắn tốn kém, đáng tiếc vẫn không thể thành công. Lâm Uyên lấy lý do hắn ở công ty đã là nhân viên chính thức, mỗi tháng lương cứng một vạn đồng.

“A!” – Giản Dịch chợt hiểu ra, ngay sau đó chế nhạo nói: “Khó trách tháng trước cứ hai ngày nghỉ là ngươi lại chơi trò mất tích, nguyên lai đi Tinh Mang ngồi, cũng không phải là bị một cán bộ cao tầng trong công ty bao nuôi chứ, lại để ngươi một sinh viên mức lương cao như thế?”

“Lâm Uyên rất lợi hại.”

Hạ Phồn phản bác Giản Dịch, xem như không thể ca hát nữa, trong lĩnh vực âm nhạc Lâm Uyên cũng vẫn có nền tảng rất chắc, bất quá nàng cũng không đào sâu vấn đề lương lậu, chỉ suy đoán công việc hiện tại lại đúng sở trường tương đối thích hợp với năng lực của hắn.

Lâm Uyên cười một tiếng, không nói.

Đúng lúc này Giản Dịch bỗng khều tay Lâm Uyên, nhìn về phía một nữ sinh vừa ngồi xuống: “Này, kia không phải là nữ thần đàn dương cầm Cố Tịch của trường chúng ta à?”



Lâm Uyên theo ánh mắt của Giản Dịch nhìn, phát hiện nữ sinh mà hắn chỉ, rõ ràng là nữ hài lần trước đánh giá chính mình là “Cầm kỹ nát”.

“Cảm thấy hứng thú không?”

Hạ Phồn cười nói: “Người ta nhưng là người biểu diễn đàn dương cầm trẻ nhất trình diễn trên Kim Sắc Đại Thính, được giới chuyên môn đánh giá sau này chắc chắn sẽ đạt tới cấp bậc Đại sư dương cầm, là siêu cấp thiên tài nha. Nam sinh truy cầu nàng có thể xếp hàng từ cổng trường tới tận tiệm cơm này luôn, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Giản Dịch dù bận ngắm gái nhưng vẫn ung dung đáp: “Cổng trường đến tiệm này mới chỉ mất ba cây số rưỡi”

Hạ Phồn liếc mắt: “Quỷ háo sắc”

Giản Dịch nói: “Đây là khen hay chê ta vậy?”

“Ta đi đào kem ly.” – Lâm Uyên đứng dậy, tạm thời thoát khỏi chiến trường.

Mặc dù tiệm này tương đối đắt, bất quá kem ly là buffet miễn phí tự phục vụ, mùi vị cũng không tệ lắm, trước đây hắn có ăn một lần, rất hợp khẩu vị.

Đi tới trước thùng chứa kem, Lâm Uyên phát hiện ở bên trong kem đã sắp hết. Hắn cầm thìa lên muốn vét, kết quả vừa hay chạm vào một chiếc thìa khác đối diện. Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, Lâm Uyên thấy mặt đối phương, nhớ tới tên đối phương Giản Dịch vừa mới đề cập tới: “Cố Tịch?”

“Là ngươi?” – Cố Tịch cũng nhận ra Lâm Uyên chính là tên lần trước tự tiện dùng đàn dương cầm của mình, nhíu mày, bất giác buông một câu châm chọc: “Không giả bộ nữa? Lần trước không phải nói không nhận ra ta sao?”

Lâm Uyên không để ý tới nàng, chuẩn bị vét kem. Cố Tịch ngăn cái thìa của hắn: “Ta tới trước!”

Lâm Uyên nói: “Nhưng ngươi có lấy đâu.”



Cố Tịch tức giận: “Ta đã chuẩn bị lấy.”

Lâm Uyên suy nghĩ một chút: “Vậy mỗi người một nửa.”

Cố Tịch nhìn Lâm Uyên vài giây, bỗng nhiên khẽ mỉm cười: “Cho ngươi lấy trước.”

“Cảm ơn.” – Lâm Uyên cũng không khách khí, xoát xoát xoát, đem toàn bộ kem còn lại múc sạch.

Trơ mắt nhìn Lâm Uyên đem toàn bộ kem đào đi, Cố Tịch mặt mộng bức. Tự mình nói “Cho ngươi lấy trước” chỉ là một loại sách lược lấy lui làm tiến. Thấy nữ hài tử nhượng bộ, bình thường trả lời hẳn là: “Không sao, ngươi lấy trước đi.” – Đầu gỗ hết mức thì cũng chỉ đào đi một nửa rồi để lại cho mình chứ. Nhưng tên kia căn bản không ra bài theo lẽ thường!

Trở lại chỗ ngồi, Giản Dịch với Hạ Phồn đã không đấu khẩu nữa, hai người ngạc nhiên nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên hỏi: “Sao thế?”

Giản Dịch giơ cho hắn một ngón tay cái: “Thâm tàng bất lộ!”

Hạ Phồn cũng gật đầu theo: “Nam nhân à, ngươi thành công hấp dẫn sự chú ý của nàng rồi.”

“Ừ.”

Giản Dịch lén lút nhìn: “Từ lúc lấy kem trở lại, nàng liếc nhìn ngươi mấy lần rồi.”

Lâm Uyên trực tiếp không để ý tới hai con hàng này.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook