Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 35: Kinh Vi Thiên Nhân (1)
Ngã Tối Bạch
24/08/2021
Ăn rất ngon lành.
Lâm Uyên ăn rất thỏa mãn. Thời điểm chuẩn bị về phòng làm việc, lão Chu ngồi đối diện hẵn bỗng nhiên nói: “Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, ta định đem bài hát của ngươi gửi sang Tề Châu!”
“Được.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.
Lão Chu vốn tưởng rằng Lâm Uyên sẽ hưng phấn. Nhưng để cho lão thất vọng là biểu tình của Lâm Uyên cũng không có quá nhiều biến hóa, giọng nói trước sau như một đều bình tĩnh như thế.
Giờ khắc này, lão Chu sâu sắc cảm nhận được cảm thụ của Triệu Ngọc khi trước. Lão có chút không cam lòng: “Cái kia, ngươi liền không có gì muốn nói sao?”
“Có chứ.” – Lâm Uyên nghiêm túc nói: “Trong phần hòa âm của «Cá Lớn», bộ phận đàn dương cầm cũng chính là ta đàn, cho nên ta hi vọng công ty có thể cũng đem phần thù lao này thêm vào cho ta.”
Hự!
Cái này sao? – Lão Chu mất mấy giây sửng sốt mới gật đầu biểu thị đồng ý, cũng ngay xế chiều hôm đó liền đem «Cá Lớn» sau khi thông qua xét duyệt của công ty, gửi đến Tề Châu.
.
Tề Châu.
Bộ phim điện ảnh chuyển thể từ truyện tranh «Ngư Long Vũ», lúc này trong phòng họp ban hậu kỳ, nữ đạo diễn Trịnh Lỵ đang gõ bàn không nặng không nhẹ: “Chậm nhất là còn hai tháng đến hạn công chiếu của chúng ta rồi. Sự tình ca khúc ấn tượng, rốt cuộc còn bao lâu mới có thể hoàn thành?”
“Đạo diễn Trịnh.” – Giám đốc sản xuất lắc đầu nói: “Chuyện này không thể trách ta được. Trước đó giải trí Tinh Mang đã gửi liên tục mười bốn ca khúc ấn tượng tới, cũng đều là tác phẩm của nhạc sĩ vương bài, là ngài một bài cũng không duyệt.”
“Là không ổn.” – Trịnh Lỵ bất mãn nói: “«Ngư Long Vũ» là dạng cố sự gì các ngươi hẳn rất rõ ràng, bọn họ sáng tác quả thực không phù hợp với cố sự, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy yêu cầu của ta quá nghiêm khắc rồi?”
Mọi người ho khan.
Hóa ra, là ai cũng cảm thấy ta muốn yêu cầu quá nghiêm khắc sao!
Trịnh Lỵ thoáng cái hỏa khí liền tới nói: “Được, nếu ai cũng cảm thấy như vậy, ta cũng không làm cái gì chuyên quyền độc đoán, dù sao đây cũng là tác phẩm điện ảnh của tất cả mọi người cùng làm. Bắt đầu từ bây giờ, quyết định ca khúc chủ đề là do mọi người định đoạt. Mời giám đốc sản xuất vất vả, bây giờ trong số mười bốn bài hát, nếu các người cảm thấy có một bài phù hợp có thể dùng làm ca khúc ấn tượng, ta đây sẽ không nói một lời.”
“Không đến nỗi.” – Giám đốc sản xuất cười mỉm: “Ca khúc chủ đề đối với tác phẩm mà nói quá trọng yếu, vẫn phải do đạo diễn ngài định đoạt mà. Để ta thúc giục thêm bên Tinh Mang vậy. Ối chà?”
Giám đốc sản xuất bất ngờ một chút.
Trịnh Lý hỏi: “Sao vậy?”
Giám đốc sản xuất liếc nhìn điện thoại, xem qua email, cười khổ nói: “Không cần thúc giục nữa, họ lại vừa phát tới một bài, đạo diễn không phiền thì chút nữa nghe một chút.”
“Chút nữa?” – Trịnh Lỵ cười lạnh: “Đừng để chút nữa! Ngay bây giờ, thừa dịp đông đủ mọi người ở đây, ngươi lập tức đem bài hát phát một lần. Ngược lại ta muốn nhìn một chút! Xem các ngươi nghe xong có hài lòng hay không. Cũng để cho các ngươi rõ ràng trong lòng, có phải hay không là ta muốn yêu cầu quá cao!”
Giám đốc sản xuất nhẹ giọng nói: “Có thích hợp không?”
Trịnh Lỵ lớn tiếng nói: “Không có gì không thích hợp!”
Giám đốc sản xuất bất đắc dĩ, chỉ có thể mở máy chiếu đi kèm loa trong phòng họp, kết nối với điện thoại rồi đem bài hát vừa nhận được mở ra –
Máy chiếu phát lên cả hình ảnh kèm theo ca từ. Đối với ca khúc có hài lòng hay không là một chuyện, liên quan đến chế tác hoàn thiện tác phẩm đồng bộ, Tinh Mang bên kia vẫn là làm hết sức chuyên nghiệp.
Âm nhạc vang lên.
Trong nhịp điệu ưu mỹ, một đạo âm thanh linh hoạt kỳ ảo vang lên:
“Sóng biển không tiếng động – Màn đêm bao phủ thật sâu
Tràn đầy những góc nhỏ không gian
Cá lớn ở mộng cảnh lội qua khe hở
Ngắm nhìn ngươi ngủ say qua đường ranh nhỏ bé.”
.
Lâm Uyên ăn rất thỏa mãn. Thời điểm chuẩn bị về phòng làm việc, lão Chu ngồi đối diện hẵn bỗng nhiên nói: “Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, ta định đem bài hát của ngươi gửi sang Tề Châu!”
“Được.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.
Lão Chu vốn tưởng rằng Lâm Uyên sẽ hưng phấn. Nhưng để cho lão thất vọng là biểu tình của Lâm Uyên cũng không có quá nhiều biến hóa, giọng nói trước sau như một đều bình tĩnh như thế.
Giờ khắc này, lão Chu sâu sắc cảm nhận được cảm thụ của Triệu Ngọc khi trước. Lão có chút không cam lòng: “Cái kia, ngươi liền không có gì muốn nói sao?”
“Có chứ.” – Lâm Uyên nghiêm túc nói: “Trong phần hòa âm của «Cá Lớn», bộ phận đàn dương cầm cũng chính là ta đàn, cho nên ta hi vọng công ty có thể cũng đem phần thù lao này thêm vào cho ta.”
Hự!
Cái này sao? – Lão Chu mất mấy giây sửng sốt mới gật đầu biểu thị đồng ý, cũng ngay xế chiều hôm đó liền đem «Cá Lớn» sau khi thông qua xét duyệt của công ty, gửi đến Tề Châu.
.
Tề Châu.
Bộ phim điện ảnh chuyển thể từ truyện tranh «Ngư Long Vũ», lúc này trong phòng họp ban hậu kỳ, nữ đạo diễn Trịnh Lỵ đang gõ bàn không nặng không nhẹ: “Chậm nhất là còn hai tháng đến hạn công chiếu của chúng ta rồi. Sự tình ca khúc ấn tượng, rốt cuộc còn bao lâu mới có thể hoàn thành?”
“Đạo diễn Trịnh.” – Giám đốc sản xuất lắc đầu nói: “Chuyện này không thể trách ta được. Trước đó giải trí Tinh Mang đã gửi liên tục mười bốn ca khúc ấn tượng tới, cũng đều là tác phẩm của nhạc sĩ vương bài, là ngài một bài cũng không duyệt.”
“Là không ổn.” – Trịnh Lỵ bất mãn nói: “«Ngư Long Vũ» là dạng cố sự gì các ngươi hẳn rất rõ ràng, bọn họ sáng tác quả thực không phù hợp với cố sự, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy yêu cầu của ta quá nghiêm khắc rồi?”
Mọi người ho khan.
Hóa ra, là ai cũng cảm thấy ta muốn yêu cầu quá nghiêm khắc sao!
Trịnh Lỵ thoáng cái hỏa khí liền tới nói: “Được, nếu ai cũng cảm thấy như vậy, ta cũng không làm cái gì chuyên quyền độc đoán, dù sao đây cũng là tác phẩm điện ảnh của tất cả mọi người cùng làm. Bắt đầu từ bây giờ, quyết định ca khúc chủ đề là do mọi người định đoạt. Mời giám đốc sản xuất vất vả, bây giờ trong số mười bốn bài hát, nếu các người cảm thấy có một bài phù hợp có thể dùng làm ca khúc ấn tượng, ta đây sẽ không nói một lời.”
“Không đến nỗi.” – Giám đốc sản xuất cười mỉm: “Ca khúc chủ đề đối với tác phẩm mà nói quá trọng yếu, vẫn phải do đạo diễn ngài định đoạt mà. Để ta thúc giục thêm bên Tinh Mang vậy. Ối chà?”
Giám đốc sản xuất bất ngờ một chút.
Trịnh Lý hỏi: “Sao vậy?”
Giám đốc sản xuất liếc nhìn điện thoại, xem qua email, cười khổ nói: “Không cần thúc giục nữa, họ lại vừa phát tới một bài, đạo diễn không phiền thì chút nữa nghe một chút.”
“Chút nữa?” – Trịnh Lỵ cười lạnh: “Đừng để chút nữa! Ngay bây giờ, thừa dịp đông đủ mọi người ở đây, ngươi lập tức đem bài hát phát một lần. Ngược lại ta muốn nhìn một chút! Xem các ngươi nghe xong có hài lòng hay không. Cũng để cho các ngươi rõ ràng trong lòng, có phải hay không là ta muốn yêu cầu quá cao!”
Giám đốc sản xuất nhẹ giọng nói: “Có thích hợp không?”
Trịnh Lỵ lớn tiếng nói: “Không có gì không thích hợp!”
Giám đốc sản xuất bất đắc dĩ, chỉ có thể mở máy chiếu đi kèm loa trong phòng họp, kết nối với điện thoại rồi đem bài hát vừa nhận được mở ra –
Máy chiếu phát lên cả hình ảnh kèm theo ca từ. Đối với ca khúc có hài lòng hay không là một chuyện, liên quan đến chế tác hoàn thiện tác phẩm đồng bộ, Tinh Mang bên kia vẫn là làm hết sức chuyên nghiệp.
Âm nhạc vang lên.
Trong nhịp điệu ưu mỹ, một đạo âm thanh linh hoạt kỳ ảo vang lên:
“Sóng biển không tiếng động – Màn đêm bao phủ thật sâu
Tràn đầy những góc nhỏ không gian
Cá lớn ở mộng cảnh lội qua khe hở
Ngắm nhìn ngươi ngủ say qua đường ranh nhỏ bé.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.