Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 32: Mộng Trung Hôn Lễ - Mariage D'amour (2)
Ngã Tối Bạch
24/08/2021
“Ta đây để lại cho ngươi.” – Lâm Uyên chỉ có thể đứng lên, nói.
Nữ sinh nghiêm túc sửa lại: “Không phải để cho, mà là trả lại, đây vốn là đàn dương cầm của ta.”
“Được rồi, trả cho ngươi.”
Lâm Uyên đi về phía cửa, nhưng khi ngang qua người nữ sinh, nữ sinh bỗng nhiên nói: “Người định gây chú ý với ta vốn có rất nhiều, nhưng người dùng phương thức ác liệt nhất, loại hành vi này làm ta thấy buồn nôn.”
“Cái gì vậy?” – Lâm Uyên đầu óc mơ hồ.
Nữ hài lấy ra khăn ướt, một bên vừa cúi người nghiêm túc lau chùi phím đàn nơi Lâm Uyên vừa sử dụng qua, một bên đáp lại: “Ngoài ra, bản «Tâm Nguyện» mặc dù là bản nhạc mà ta thích nhất, nhưng không có nghĩa là ai tới đánh ta cũng đều thích, trình độ của ngươi so với những người theo đuổi ta có mạnh hơn một chút, nhưng còn không đến mức đạt đến tiêu chuẩn của ta. Ngoài ra, ta không thích hoa hồng, đã ném ở thùng rác dưới lầu rồi.”
“Ồ.” – Lâm Uyên cảm thấy đối phương hẳn là hiểu lầm cái gì rồi, thực sự cũng không tức giận, cũng không muốn giải thích, ngược lại cũng không mất lạng thịt nào. Hắn chỉ là nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Trước khi đánh đàn ta rửa tay rồi.”
Có một số người yêu quý đàn dương cầm, sẽ đặc biệt chú trọng vệ sinh, rất sợ phím đán dính vào vân tay quá rõ ràng. Lâm Uyên nghĩ dù đây là phòng tập đàn công cộng nhưng cũng vẫn rất có ý thức rửa tay bằng xà phòng trước khi tới tập.
Nữ hài không để ý đến hắn, tiếp tục lau chùi. Thậm chí những nơi Lâm Uyên không động đến cũng không bỏ qua. Lâm Uyên chỉ có thể đổi phòng.
Ngồi xuống trước một chiếc đàn dương cầm khác, khi sắp bắt đầu chợt nhớ tới vừa rồi cô bé kia đánh giá kỹ thuật của mình rất nát, không nhịn được lôi hệ thống đã lâu không liên lạc ra hỏi: “Trình độ của ta rất nát sao?”
“Cũng không có.”
“Vậy thì tốt.” – Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được hệ thống bổ sung: “Đối với người nắm giữ trình độ diễn tấu cao cấp mà nói, cầm kỹ thấp hơn so với bọn họ đều thuộc về phạm vi nát.”
“...”
Nguyên lai là như vậy.
Lâm Uyên không nghĩ tới cô bé vừa rồi cầm kỹ so với chính mình còn tốt hơn, hắn biết rõ hệ thống chỉ tặng mình trình độ cấp chuyên nghiệp. Đại khái nàng là đẳng cấp thiên tài dương cầm đi.
Cũng không suy nghĩ nhiều, Lâm Uyên bắt đầu diễn tấu bản nhạc chính mình lấy được trong bảo rương bạch ngân «Mộng trung hôn lễ»
.
Rốt cuộc lau xong đàn dương cầm rồi – Cố Tịch ngồi trước đàn, tâm tình có chút buồn bực. Đây là lễ vật cha tặng cho nàng từ năm 7 tuổi, từ lúc đó nó liền làm bạn với Cố Tịch.
Sau khi vào học viện nghệ thuật Tần Châu, nàng thậm chí đưa ra yêu cầu với nhà trường, đem chiếc đàn gắn bó đã sinh ra cảm tình của mình mang tới trường học. Có thể nói, từ khi chiếc đàn thuộc về Cố Tịch đến nay nàng không cho phép ai chạm qua.
Có thể tại thời điểm tối qua mình luyện đàn quá muộn, khi về quên khóa phòng, khiến cho hôm nay chiếc đàn dương cầm này lại bị người khác sử dụng. Cái này giống như bàn chải đánh răng cá nhân lại bị người xa lạ lấy dùng, để cho tâm lý Cố Tịch rất không thoải mái.
Điều này cũng làm cho hứng thú luyện đàn hôm nay của nàng bị phá hư rồi. Mà khi tâm tình của nàng đang phiền não, bên tai bỗng nhiên vang lên một đạo xa lạ cầm khúc dương cầm.
Cố Tịch yên lặng lắng nghe.
Cầm âm trận trận, ấm áp như nắng, nhu như cầu vồng, có lãng mạn lại lôi cuốn, cầm âm vui vẻ phảng phất như mật đường hòa tan trong tim, tựa hồ như chính mình đang đứng trong lễ đường hôn lễ chứng kiến phút giây thăng hoa của tình yêu.
Không, không phải như vậy.
Tinh tế cảm nhận bản nhạc này, nhưng lại không hoàn toàn là lãng mạn vui vẻ, càng giống như ái tình vô vọng, chỉ có thể quấn quýt trong mơ, muốn ôm lấy nhưng lại sợ tỉnh giấc, lo được lo mất, cho đến khi nhìn thấy nữ nhân mặc áo cưới tỏa sáng hư ảo giữa lễ đường, gió thổi tung phiêu phiêu làn váy.
Lúc nhanh lúc chậm – Chợt cao chợt thấp.
Một bản nhạc kết thúc, Cố Tịch thảng thốt, cảm giác như vừa tỉnh giấc mộng. Nàng hoảng hốt nhìn đàn dương cầm trước mặt, bỗng nhiên đứng dậy cuồng chạy ra ngoài, định tìm nơi bản nhạc phát ra, nhưng thủy chung không thể tìm được người vừa đánh đàn.
“Là ai?”
Ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng.
Lúc này bên cạnh nàng bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh phối đồ lòe loẹt, khẽ cười nói: “Cố đại nữ thần, không thích liền vứt cũng được, có thể để ta biết là ngươi không thích hoa hồng, vậy ngươi thích hoa gì, ta tặng ngươi?”
“Ngươi là ai?” – Cố Tịch đang vì không tìm được người diễn tấu khúc nhạc mà thất lạc, bỗng nhiên bị xen ngang, chân mày ngay lập tức nhíu lại, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi là hoa hồng của ngươi?”
Nam sinh nói: “Là ta.”
Cố Tịch há miệng, chợt sắc mặt càng lạnh lùng hơn: “Ta thích ngươi cách ta xa một chút, ta di ứng phấn hoa.”
Nam sinh: “...“
.
Nữ sinh nghiêm túc sửa lại: “Không phải để cho, mà là trả lại, đây vốn là đàn dương cầm của ta.”
“Được rồi, trả cho ngươi.”
Lâm Uyên đi về phía cửa, nhưng khi ngang qua người nữ sinh, nữ sinh bỗng nhiên nói: “Người định gây chú ý với ta vốn có rất nhiều, nhưng người dùng phương thức ác liệt nhất, loại hành vi này làm ta thấy buồn nôn.”
“Cái gì vậy?” – Lâm Uyên đầu óc mơ hồ.
Nữ hài lấy ra khăn ướt, một bên vừa cúi người nghiêm túc lau chùi phím đàn nơi Lâm Uyên vừa sử dụng qua, một bên đáp lại: “Ngoài ra, bản «Tâm Nguyện» mặc dù là bản nhạc mà ta thích nhất, nhưng không có nghĩa là ai tới đánh ta cũng đều thích, trình độ của ngươi so với những người theo đuổi ta có mạnh hơn một chút, nhưng còn không đến mức đạt đến tiêu chuẩn của ta. Ngoài ra, ta không thích hoa hồng, đã ném ở thùng rác dưới lầu rồi.”
“Ồ.” – Lâm Uyên cảm thấy đối phương hẳn là hiểu lầm cái gì rồi, thực sự cũng không tức giận, cũng không muốn giải thích, ngược lại cũng không mất lạng thịt nào. Hắn chỉ là nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Trước khi đánh đàn ta rửa tay rồi.”
Có một số người yêu quý đàn dương cầm, sẽ đặc biệt chú trọng vệ sinh, rất sợ phím đán dính vào vân tay quá rõ ràng. Lâm Uyên nghĩ dù đây là phòng tập đàn công cộng nhưng cũng vẫn rất có ý thức rửa tay bằng xà phòng trước khi tới tập.
Nữ hài không để ý đến hắn, tiếp tục lau chùi. Thậm chí những nơi Lâm Uyên không động đến cũng không bỏ qua. Lâm Uyên chỉ có thể đổi phòng.
Ngồi xuống trước một chiếc đàn dương cầm khác, khi sắp bắt đầu chợt nhớ tới vừa rồi cô bé kia đánh giá kỹ thuật của mình rất nát, không nhịn được lôi hệ thống đã lâu không liên lạc ra hỏi: “Trình độ của ta rất nát sao?”
“Cũng không có.”
“Vậy thì tốt.” – Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được hệ thống bổ sung: “Đối với người nắm giữ trình độ diễn tấu cao cấp mà nói, cầm kỹ thấp hơn so với bọn họ đều thuộc về phạm vi nát.”
“...”
Nguyên lai là như vậy.
Lâm Uyên không nghĩ tới cô bé vừa rồi cầm kỹ so với chính mình còn tốt hơn, hắn biết rõ hệ thống chỉ tặng mình trình độ cấp chuyên nghiệp. Đại khái nàng là đẳng cấp thiên tài dương cầm đi.
Cũng không suy nghĩ nhiều, Lâm Uyên bắt đầu diễn tấu bản nhạc chính mình lấy được trong bảo rương bạch ngân «Mộng trung hôn lễ»
.
Rốt cuộc lau xong đàn dương cầm rồi – Cố Tịch ngồi trước đàn, tâm tình có chút buồn bực. Đây là lễ vật cha tặng cho nàng từ năm 7 tuổi, từ lúc đó nó liền làm bạn với Cố Tịch.
Sau khi vào học viện nghệ thuật Tần Châu, nàng thậm chí đưa ra yêu cầu với nhà trường, đem chiếc đàn gắn bó đã sinh ra cảm tình của mình mang tới trường học. Có thể nói, từ khi chiếc đàn thuộc về Cố Tịch đến nay nàng không cho phép ai chạm qua.
Có thể tại thời điểm tối qua mình luyện đàn quá muộn, khi về quên khóa phòng, khiến cho hôm nay chiếc đàn dương cầm này lại bị người khác sử dụng. Cái này giống như bàn chải đánh răng cá nhân lại bị người xa lạ lấy dùng, để cho tâm lý Cố Tịch rất không thoải mái.
Điều này cũng làm cho hứng thú luyện đàn hôm nay của nàng bị phá hư rồi. Mà khi tâm tình của nàng đang phiền não, bên tai bỗng nhiên vang lên một đạo xa lạ cầm khúc dương cầm.
Cố Tịch yên lặng lắng nghe.
Cầm âm trận trận, ấm áp như nắng, nhu như cầu vồng, có lãng mạn lại lôi cuốn, cầm âm vui vẻ phảng phất như mật đường hòa tan trong tim, tựa hồ như chính mình đang đứng trong lễ đường hôn lễ chứng kiến phút giây thăng hoa của tình yêu.
Không, không phải như vậy.
Tinh tế cảm nhận bản nhạc này, nhưng lại không hoàn toàn là lãng mạn vui vẻ, càng giống như ái tình vô vọng, chỉ có thể quấn quýt trong mơ, muốn ôm lấy nhưng lại sợ tỉnh giấc, lo được lo mất, cho đến khi nhìn thấy nữ nhân mặc áo cưới tỏa sáng hư ảo giữa lễ đường, gió thổi tung phiêu phiêu làn váy.
Lúc nhanh lúc chậm – Chợt cao chợt thấp.
Một bản nhạc kết thúc, Cố Tịch thảng thốt, cảm giác như vừa tỉnh giấc mộng. Nàng hoảng hốt nhìn đàn dương cầm trước mặt, bỗng nhiên đứng dậy cuồng chạy ra ngoài, định tìm nơi bản nhạc phát ra, nhưng thủy chung không thể tìm được người vừa đánh đàn.
“Là ai?”
Ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng.
Lúc này bên cạnh nàng bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh phối đồ lòe loẹt, khẽ cười nói: “Cố đại nữ thần, không thích liền vứt cũng được, có thể để ta biết là ngươi không thích hoa hồng, vậy ngươi thích hoa gì, ta tặng ngươi?”
“Ngươi là ai?” – Cố Tịch đang vì không tìm được người diễn tấu khúc nhạc mà thất lạc, bỗng nhiên bị xen ngang, chân mày ngay lập tức nhíu lại, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi là hoa hồng của ngươi?”
Nam sinh nói: “Là ta.”
Cố Tịch há miệng, chợt sắc mặt càng lạnh lùng hơn: “Ta thích ngươi cách ta xa một chút, ta di ứng phấn hoa.”
Nam sinh: “...“
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.