Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 329: Phân Chia Lợi Nhuận Lại Tăng Lên
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Biên kịch hạch tâm và đạo diễn hạch tâm là hai loại phương pháp vận hành của một đoàn làm phim, mỗi loại đều có ưu điểm riêng. Đạo diễn có lý tưởng đương nhiên sẽ không cam lòng để biên kịch chỉ huy, huống chi còn là đạo diễn nổi tiếng như Đỗ Ngạn?
Cho dù là Trương Ngọc thì cũng chỉ viết kịch bản phục vụ cho đạo diễn Đỗ Ngạn. Trừ phi Tiện Ngư cam tâm giao kịch bản cho Đỗ Ngạn kiểm soát, nếu không Đỗ Ngạn vĩnh viễn cũng không hợp tác với Tiện Ngư.
Tại sao mọi người đều thảo luận về Tiện Ngư khi Andhadhun trở nên nổi tiếng? Đó là vì ai nấy đều biết Andhadhun được sản xuất theo phương pháp biên kịch là người chỉ huy, đạo diễn Dịch Thành Công chỉ là công cụ làm việc cho Tiện Ngư.
“Cũng đúng.” Câu nói vừa rồi của Trương Ngọc thật ra có ý thăm dò nhiều hơn. Nghe được câu trả lời của Đỗ Ngạn, nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít ra chén cơm còn chưa bị bể.
“Bộ phim tiếp theo chúng ta phải làm thật tốt mới được.”
“Ừ.” Đỗ Ngạn trầm giọng đáp.
Hắn vốn cho rằng mình tới Tinh Mang sẽ toả sáng vô cùng, nào ngờ vừa vào công ty đã bị người ngoài nghề đánh bại.
Bên kia, vì việc Andhadhun quá nổi tiếng, lão Chu đại diện cho bộ điện ảnh đến tham gia hội nghị cấp cao của công ty.
Chủ đề của hội nghị là Tiện Ngư.
Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc Lý Tụng Hoa khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, đột nhiên mở miệng nói: “Tăng giá trị hợp đồng của Tiện Ngư lên.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Quan phương khen ngợi tiểu khúc phụ đương nhiên phải khác với một nhạc sĩ kim bài bình thường. Vì muốn giữ chân Tiện Ngư, công ty phải bỏ ra cái giá rất lớn, đây là việc mà các lãnh đạo cao tầng đều hiểu.
Lý Tụng Hoa lại nói: “Gia tăng tài nguyên cho Tiện Ngư bên bộ điện ảnh, nếu sắp tới hắn quay phim tiếp thì nâng chi phí đầu tư lên.”
“Vâng.” Đây là điều nằm trong quyền hạn của lão Chu.
Nếu chỉ có mỗi Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương hot thì lãnh đạo cao tầng có thể sẽ phản đối quyết định này, nhưng bây giờ lại khác. Mục đích ban đầu khi công ty để Tiện Ngư quay phim Andhadhun chỉ là để giành giải thưởng điện ảnh, không quá hy vọng vào doanh thu phòng vé.
Nhưng bây giờ… doanh thu nổ tung rồi.
Công ty đương nhiên phải coi trọng Tiện Ngư hơn một bậc!
Khi Lâm Uyên biết phân chia lợi nhuận của mình trong hợp đồng lại được tăng lên thì tâm tình rất tốt.
Thật ra Kim Mộc đã nhắc nhở Lâm Uyên nên đề nghị tăng giá trị hợp đồng với công ty lên, nhưng Lâm Uyên còn chưa kịp mở miệng thì công ty đã tự giác làm, Lâm Uyên đương nhiên rất vui.
Hợp đồng mới không có bất kỳ vấn đề gì, lão Chu thuần thục giải thích cặn kẽ cho Lâm Uyên nghe về hợp đồng:
“Sau này nếu hợp tác với ca sĩ tuyến 3 trở xuống, ngươi sẽ được chia hoa hồng ở mức 9/10 lợi nhuận.”
Hai mắt Lâm Uyên toả sáng!
Lão Chu lại nói tiếp: “Nếu hợp tác với ca sĩ tuyến 2, ngươi có thể nhận 7/10, còn nếu hợp tác với tuyến 1 hoặc ca vương thì ngươi sẽ được nhận 5/10 lợi nhuận.”
Lâm Uyên thờ ơ nghe, không mấy quan tâm đến trường hợp này. Nếu không phải là không còn cách nào khác, đồ ngu mới đi hợp tác với ca sĩ tuyến 2, tuyến 1 hoặc là ca vương nha!
Lý do vì sao thì tự hiểu đi.
Tóm lại cái hợp đồng mới này mạnh hơn hợp đồng cũ nhiều lắm, gấp đôi chứ chẳng chơi!
Khúc phụ được nhận 10/10. Lâm Uyên còn chưa phải là khúc phụ nhưng đã được nhận 9/10, xem như rất gần với hợp đồng của khúc phụ rồi.
Đương nhiên khúc phụ còn có những đãi ngộ khác mà tạm thời Lâm Uyên chưa có, nhưng số lượng tác phẩm của khúc phụ và lý lịch của bọn hắn đều hơn xa Lâm Uyên, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Không do dự thêm, Hàn Phi trực tiếp đặt bút ký tên vào bản hợp đồng mới.
Giải quyết xong chuyện này, lão Chu nhìn chằm chằm Lâm Uyên hỏi: “Ngươi còn có yêu cầu gì không?”
“Có.” Lâm Uyên đã nghĩ sẵn yêu cầu với công ty. “Sau này kịch bản do ta viết ra, ta muốn được đầu tư 50% kinh phí trong đó.”
“50%? Giống như lần này sao?” lão Chu hơi do dự một chút rồi nói, “Ta về suy nghĩ chút, chuyện này không khó. Nhưng ngươi không lo lắng đến chuyện bồi thường tiền sao? Đừng nghĩ là hai bộ phim trước thành công thì có thể luôn thành công nha, thị trường phim ảnh rất khó nói trước đó.”
“Ừm.” Lâm Uyên sờ cằm. Những bộ điện ảnh thành công ở kiếp trước đúng là không thể đảm bảo sẽ thành công 100% ở Lam Tinh, nhưng Lâm Uyên cảm thấy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn các bộ điện ảnh trung bình khác.
“Vấn đề này không khó.” Lão Chu nói, “Ta đề nghị ngươi đầu tư khoảng 30% là được rồi, dù sao công ty cũng có tiền, tuy phim thành công kiếm được nhiều tiền nhưng lỡ đâu thất bại thì ngươi cũng bớt bị thua thiệt một chút.”
Lão Chu không có ý xấu, chẳng qua hắn cảm thấy đạo diễn và biên kịch có lợi hại cỡ nào thì cũng sẽ có lúc mất tiền, Lôi Bạo chính là ví dụ điển hình.
Lâm Uyên khẽ gật đầu. Hắn cũng không định lần nào cũng đầu tư nhiều như vậy, dù sao hắn là biên kịch cũng đã được phân chia lợi nhuận, việc kiếm tiền không thiệt đi đâu được. Nếu có nguy hiểm thì công ty sẽ đứng ra gánh phần lớn.
Mà chuyện đóng phim này nếu không có công ty ủng hộ thì hắn cũng rất khó tìm được đoàn làm phim thích hợp với bản thân.
“Đúng rồi.” Trò chuyện việc này xong, lão Chu nói: “Ngươi đã có ý tưởng cho bộ phim tiếp theo chưa?”
“Còn chưa có.”
“Được rồi, ta chờ tin tức của ngươi.” Lão Chu đứng lên. “Sau này trong bộ điện ảnh có ít nhất 1/3 tài nguyên lúc nào cũng chờ ngươi điều động. Bây giờ công ty rất tin tưởng vào năng lực viết kịch bản của ngươi, chỉ là có thêm một điều kiện, sau này cố gắng lựa chọn diễn viên trong nội bộ công ty nhé.”
“Ta hiểu, miễn là diễn viên trong công ty phù hợp với yêu cầu của vai diễn.”
“Việc này ngươi yên tâm.” Lão Chu cười đáp, “Chỉ cần kịch bản tốt là được, cho dù ngươi muốn sao hạng A ta cũng có thể đi thương lượng với diễn viên đó cho ngươi.”
Cặp đôi đạo diễn – biên kịch cốt lõi của bộ điện ảnh vẫn là Đỗ Ngạn và Trương Ngọc. Tinh Mang không thể nào huỷ bỏ công sức của hai người bọn họ chỉ vì Lôi Bạo không gây được tiếng vang lớn. Nhưng bắt đầu từ bộ phim Andhadhun, Tiện Ngư cũng đã trở thành biên kịch quan trọng của bộ điện ảnh.
Cho dù là Trương Ngọc thì cũng chỉ viết kịch bản phục vụ cho đạo diễn Đỗ Ngạn. Trừ phi Tiện Ngư cam tâm giao kịch bản cho Đỗ Ngạn kiểm soát, nếu không Đỗ Ngạn vĩnh viễn cũng không hợp tác với Tiện Ngư.
Tại sao mọi người đều thảo luận về Tiện Ngư khi Andhadhun trở nên nổi tiếng? Đó là vì ai nấy đều biết Andhadhun được sản xuất theo phương pháp biên kịch là người chỉ huy, đạo diễn Dịch Thành Công chỉ là công cụ làm việc cho Tiện Ngư.
“Cũng đúng.” Câu nói vừa rồi của Trương Ngọc thật ra có ý thăm dò nhiều hơn. Nghe được câu trả lời của Đỗ Ngạn, nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút, ít ra chén cơm còn chưa bị bể.
“Bộ phim tiếp theo chúng ta phải làm thật tốt mới được.”
“Ừ.” Đỗ Ngạn trầm giọng đáp.
Hắn vốn cho rằng mình tới Tinh Mang sẽ toả sáng vô cùng, nào ngờ vừa vào công ty đã bị người ngoài nghề đánh bại.
Bên kia, vì việc Andhadhun quá nổi tiếng, lão Chu đại diện cho bộ điện ảnh đến tham gia hội nghị cấp cao của công ty.
Chủ đề của hội nghị là Tiện Ngư.
Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc Lý Tụng Hoa khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, đột nhiên mở miệng nói: “Tăng giá trị hợp đồng của Tiện Ngư lên.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Quan phương khen ngợi tiểu khúc phụ đương nhiên phải khác với một nhạc sĩ kim bài bình thường. Vì muốn giữ chân Tiện Ngư, công ty phải bỏ ra cái giá rất lớn, đây là việc mà các lãnh đạo cao tầng đều hiểu.
Lý Tụng Hoa lại nói: “Gia tăng tài nguyên cho Tiện Ngư bên bộ điện ảnh, nếu sắp tới hắn quay phim tiếp thì nâng chi phí đầu tư lên.”
“Vâng.” Đây là điều nằm trong quyền hạn của lão Chu.
Nếu chỉ có mỗi Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương hot thì lãnh đạo cao tầng có thể sẽ phản đối quyết định này, nhưng bây giờ lại khác. Mục đích ban đầu khi công ty để Tiện Ngư quay phim Andhadhun chỉ là để giành giải thưởng điện ảnh, không quá hy vọng vào doanh thu phòng vé.
Nhưng bây giờ… doanh thu nổ tung rồi.
Công ty đương nhiên phải coi trọng Tiện Ngư hơn một bậc!
Khi Lâm Uyên biết phân chia lợi nhuận của mình trong hợp đồng lại được tăng lên thì tâm tình rất tốt.
Thật ra Kim Mộc đã nhắc nhở Lâm Uyên nên đề nghị tăng giá trị hợp đồng với công ty lên, nhưng Lâm Uyên còn chưa kịp mở miệng thì công ty đã tự giác làm, Lâm Uyên đương nhiên rất vui.
Hợp đồng mới không có bất kỳ vấn đề gì, lão Chu thuần thục giải thích cặn kẽ cho Lâm Uyên nghe về hợp đồng:
“Sau này nếu hợp tác với ca sĩ tuyến 3 trở xuống, ngươi sẽ được chia hoa hồng ở mức 9/10 lợi nhuận.”
Hai mắt Lâm Uyên toả sáng!
Lão Chu lại nói tiếp: “Nếu hợp tác với ca sĩ tuyến 2, ngươi có thể nhận 7/10, còn nếu hợp tác với tuyến 1 hoặc ca vương thì ngươi sẽ được nhận 5/10 lợi nhuận.”
Lâm Uyên thờ ơ nghe, không mấy quan tâm đến trường hợp này. Nếu không phải là không còn cách nào khác, đồ ngu mới đi hợp tác với ca sĩ tuyến 2, tuyến 1 hoặc là ca vương nha!
Lý do vì sao thì tự hiểu đi.
Tóm lại cái hợp đồng mới này mạnh hơn hợp đồng cũ nhiều lắm, gấp đôi chứ chẳng chơi!
Khúc phụ được nhận 10/10. Lâm Uyên còn chưa phải là khúc phụ nhưng đã được nhận 9/10, xem như rất gần với hợp đồng của khúc phụ rồi.
Đương nhiên khúc phụ còn có những đãi ngộ khác mà tạm thời Lâm Uyên chưa có, nhưng số lượng tác phẩm của khúc phụ và lý lịch của bọn hắn đều hơn xa Lâm Uyên, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Không do dự thêm, Hàn Phi trực tiếp đặt bút ký tên vào bản hợp đồng mới.
Giải quyết xong chuyện này, lão Chu nhìn chằm chằm Lâm Uyên hỏi: “Ngươi còn có yêu cầu gì không?”
“Có.” Lâm Uyên đã nghĩ sẵn yêu cầu với công ty. “Sau này kịch bản do ta viết ra, ta muốn được đầu tư 50% kinh phí trong đó.”
“50%? Giống như lần này sao?” lão Chu hơi do dự một chút rồi nói, “Ta về suy nghĩ chút, chuyện này không khó. Nhưng ngươi không lo lắng đến chuyện bồi thường tiền sao? Đừng nghĩ là hai bộ phim trước thành công thì có thể luôn thành công nha, thị trường phim ảnh rất khó nói trước đó.”
“Ừm.” Lâm Uyên sờ cằm. Những bộ điện ảnh thành công ở kiếp trước đúng là không thể đảm bảo sẽ thành công 100% ở Lam Tinh, nhưng Lâm Uyên cảm thấy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn các bộ điện ảnh trung bình khác.
“Vấn đề này không khó.” Lão Chu nói, “Ta đề nghị ngươi đầu tư khoảng 30% là được rồi, dù sao công ty cũng có tiền, tuy phim thành công kiếm được nhiều tiền nhưng lỡ đâu thất bại thì ngươi cũng bớt bị thua thiệt một chút.”
Lão Chu không có ý xấu, chẳng qua hắn cảm thấy đạo diễn và biên kịch có lợi hại cỡ nào thì cũng sẽ có lúc mất tiền, Lôi Bạo chính là ví dụ điển hình.
Lâm Uyên khẽ gật đầu. Hắn cũng không định lần nào cũng đầu tư nhiều như vậy, dù sao hắn là biên kịch cũng đã được phân chia lợi nhuận, việc kiếm tiền không thiệt đi đâu được. Nếu có nguy hiểm thì công ty sẽ đứng ra gánh phần lớn.
Mà chuyện đóng phim này nếu không có công ty ủng hộ thì hắn cũng rất khó tìm được đoàn làm phim thích hợp với bản thân.
“Đúng rồi.” Trò chuyện việc này xong, lão Chu nói: “Ngươi đã có ý tưởng cho bộ phim tiếp theo chưa?”
“Còn chưa có.”
“Được rồi, ta chờ tin tức của ngươi.” Lão Chu đứng lên. “Sau này trong bộ điện ảnh có ít nhất 1/3 tài nguyên lúc nào cũng chờ ngươi điều động. Bây giờ công ty rất tin tưởng vào năng lực viết kịch bản của ngươi, chỉ là có thêm một điều kiện, sau này cố gắng lựa chọn diễn viên trong nội bộ công ty nhé.”
“Ta hiểu, miễn là diễn viên trong công ty phù hợp với yêu cầu của vai diễn.”
“Việc này ngươi yên tâm.” Lão Chu cười đáp, “Chỉ cần kịch bản tốt là được, cho dù ngươi muốn sao hạng A ta cũng có thể đi thương lượng với diễn viên đó cho ngươi.”
Cặp đôi đạo diễn – biên kịch cốt lõi của bộ điện ảnh vẫn là Đỗ Ngạn và Trương Ngọc. Tinh Mang không thể nào huỷ bỏ công sức của hai người bọn họ chỉ vì Lôi Bạo không gây được tiếng vang lớn. Nhưng bắt đầu từ bộ phim Andhadhun, Tiện Ngư cũng đã trở thành biên kịch quan trọng của bộ điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.