Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 283: Tại Sao Ngươi Không Quay Phim Hài Nữa?
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Huống chi thể loại được yêu thích nhất tại hai tỉnh Tần Tề vẫn là manga chiến đấu nhiệt huyết, các tác phẩm trụ cột trên các website manga cho tới giờ đều đi theo thể loại này, không có bộ manga nào phá được kỷ lục đó trừ Vua Đầu Bếp Souma.
Ngoài ra, Lâm Uyên cũng đã bắt đầu suy tính tới việc quay bộ phim thứ hai. Hắn tìm tới lão Chu.
“Tác phẩm mới?”
Lão Chu lập tức hứng thú hỏi, “Ngươi viết kịch bản xong chưa, đưa ta xem một chút. Bộ điện ảnh chúng ta muốn nghiên cứu kịch bản để xem nên đầu tư bao nhiêu tiền thì thích hợp.”
Lâm Uyên nói: “Ta cũng muốn đầu tư.”
Nếm được trái ngon quả ngọt từ Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, bây giờ Lâm Uyên cũng muốn đầu tư vào mấy bộ điện ảnh mình làm.
Lão Chu sửng sốt: “Ngươi cũng muốn đầu tư?”
“Không được sao?”
“Được thì được thôi, nhưng tỷ lệ đầu tư phải do công ty định đoạt, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn về việc này sau. Có kịch bản ở đó không?”
“Có.” Lâm Uyên đưa phần kịch bản đã chỉnh sửa cho phù hợp với Lam Tinh ra.
Tên tác phẩm vẫn không đổi, là Andhadhun, đến lúc chiếu thì ghi chú cho khán giả biết từ này nghĩa là Dương Cầm Sư là được.
Lão Chu lật xem kịch bản, chưa tới năm phút đã ngẩng đầu hỏi: “Bộ phim này… ừm, hình như không đi theo phong cách của bộ trước?”
“Đúng là không giống.” Lâm Uyên gật đầu, “Lần này là thể loại hồi hộp kinh dị.”
Lão Chu muốn cau mày theo bản năng nhưng nhịn được, chỉ hỏi: “Tại sao ngươi không quay phim hài nữa?”
Từ mảng phim hài nhảy sang kinh dị? Sự lựa chọn của hắn khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương đi theo thể loại vô ly đầu đã rất thành công, Lâm Uyên chỉ cần làm một bộ tương tự như thế là đã có thể cháy vé rồi! Thậm chí cao tầng công ty còn hy vọng lão Chu hỏi Lâm Uyên xem có thể làm phần hai của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương không?
Kết quả phần hai thì không có, ngay cả loại hình phong cách cũng thay đổi nốt! Điều này vốn không phù hợp với tác phong làm phim của giới điện ảnh truyền hình.
Lâm Uyên chỉ nhún vai đáp: “Ta muốn quay bộ này.”
Hắn không thể giải thích, là Hệ thống đưa kịch bản này cho hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Lão Chu muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu nói: “Ta mang kịch bản về nghiên cứu đã.”
Hai ngày sau, lão Chu thông báo cho Lâm Uyên kịch bản của Andhadhun đã được thông qua, mức đầu tư khởi điểm là 10 triệu, tỷ lệ đầu tư là 50:50, chi phí chia đôi nhưng công ty sẽ trao quyền quyết định về các hạng mục quay cho Lâm Uyên toàn quyền xử lý.
Ưu đãi này hoàn toàn là nhờ lần trước Lâm Uyên đã quay phim thành công, hơn nữa loại kịch bản như Andhadhun cũng chỉ cần mức đầu tư nhỏ, công ty bỏ ra 5 triệu chẳng đáng là bao, ít nhất bây giờ sẽ không ai cảm thấy Lâm Uyên làm phim không tốt.
Kỳ thực còn một nguyên nhân nữa, lão Chu bí mật nói với Lâm Uyên: “Bộ điện ảnh cảm thấy kịch bản Andhadhun rất sáng tạo, chất lượng xuất sắc, muốn kiếm lời thì không khó, nhưng lời nhiều thì không khả quan bởi vì mảng kinh dị đang không được khán giả quá ưa thích. Cho nên công ty hy vọng bộ phim này của ngươi có thể mở rộng tiếng tăm cho Tinh Mang, nếu lấy được giải thưởng thì càng tốt.”
“Ừm.” Lâm Uyên không nói nhiều.
Thực ra hắn không biết bộ phim này có kiếm lời nhiều được không, nhưng riêng phần kịch bản đã đắt ơi là đắt, mà Hệ thống đã định giá đắt có nghĩa là sẽ kiếm lời không ít. Từ trước đến giờ Hệ thống chưa từng khiến Lâm Uyên lỗ vốn lần nào.
Về phần giải thưởng…
Cúp có làm bằng vàng không?
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Uyên quyết định chọn lựa diễn viên. Andhadhun yêu cầu rất nhiều ở vai nam chính, phải có năng lực diễn xuất tốt bởi vì cần diễn vai người mù, lại còn thay đổi liên tục.
Lúc này là giữa tháng 9.
Từ khi tuyển được thêm hai trợ thủ, Vua Đầu Bếp Souma cập nhật truyện liên tục nên nội dung cốt truyện cũng đã trở nên rõ ràng.
Trong khu bình luận.
Rất nhiều người bây giờ đều gọi nhân vật chính là Dược Vương hoặc Vua Xuân Dược. Đương nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, có người thích thì sẽ có người ghét. Khi bộ manga không ngừng ra chương mới, trong khu bình luận thỉnh thoảng sẽ có một số tiếng mắng chửi:
“Vô liêm sỉ.”
“Manga khoe da khoe thịt.”
“Tạo hình nhân vật quá kém.”
Người thích xem manga đều là người trẻ tuổi, mà trẻ tuổi thì rất dễ nóng nảy, khó tránh khỏi sẽ có không ít fan nhảy vào mắng lại.
Chẳng hạn như có người phê bình tạo hình nhân vật yếu kém, một người dùng tên Thanh Nguyên Bản Chính đã phản bác:
“Tạo hình nhân vật chính trong truyện này rất ổn. Souma không phải trời sinh đã là thiên tài nấu ăn như các bộ manga ẩm thực khác, mà từ năm 3 tuổi hắn đã bắt đầu làm bếp, đến nay đã có mười mấy năm kinh nghiệm không thua bất kỳ đầu bếp chuyên nghiệp nào. Hắn dựa vào sự chăm chỉ và nỗ lực rèn luyện, không ngừng mài giũa và thử thách bản thân, nếm thử cái mới để làm kỹ năng của mình thêm phong phú.”
Đúng là thiết lập nhân vật không tệ. Bởi vì thiên phú không quá mạnh nên khi so tài với các đầu bếp khác, sẽ có lúc Souma thất bại. Nhưng hắn vẫn có thể thản nhiên chấp nhận điểm thiếu sót của bản thân, không ngừng học tập cái mới để đánh bại đối thủ của mình. Đương nhiên trong quá trình này sẽ bật hack đôi chút nhưng manga nào cũng đều sẽ như thế.
Về phần bị mắng hở da hở thịt, một người dùng tên Cơm Chan Pepsi đã bình luận thế này:
“Những người xem Vua Đầu Bếp Souma đều biết việc ăn thức ăn ngon xong mọi người đều sung sướng lên tiên, quần áo nổ tung, nhưng việc này không chỉ xảy ra trên người các cô gái mà nam nữ già trẻ gì đều thế cả, Ảnh Tử rất bình đẳng. Ngoài ra trong các bộ manga khác hay có mấy trò như té ngã lộ hàng, vừa cũ rích vừa phi lý muốn chết, còn không bằng ăn thức ăn ngon xong nổ tung quần áo như thế này, quang minh chính đại phát phúc lợi cho người đọc.”
Thật ra cho dù mọi người có thích loại tạo hình này hay không, nhưng khi nhắc tới Vua Đầu Bếp Souma thì ai cũng nghĩ ngay tới việc y phục nổ tung thì xem như tác phẩm đã thành công rồi.
Ngoài ra, Lâm Uyên cũng đã bắt đầu suy tính tới việc quay bộ phim thứ hai. Hắn tìm tới lão Chu.
“Tác phẩm mới?”
Lão Chu lập tức hứng thú hỏi, “Ngươi viết kịch bản xong chưa, đưa ta xem một chút. Bộ điện ảnh chúng ta muốn nghiên cứu kịch bản để xem nên đầu tư bao nhiêu tiền thì thích hợp.”
Lâm Uyên nói: “Ta cũng muốn đầu tư.”
Nếm được trái ngon quả ngọt từ Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương, bây giờ Lâm Uyên cũng muốn đầu tư vào mấy bộ điện ảnh mình làm.
Lão Chu sửng sốt: “Ngươi cũng muốn đầu tư?”
“Không được sao?”
“Được thì được thôi, nhưng tỷ lệ đầu tư phải do công ty định đoạt, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn về việc này sau. Có kịch bản ở đó không?”
“Có.” Lâm Uyên đưa phần kịch bản đã chỉnh sửa cho phù hợp với Lam Tinh ra.
Tên tác phẩm vẫn không đổi, là Andhadhun, đến lúc chiếu thì ghi chú cho khán giả biết từ này nghĩa là Dương Cầm Sư là được.
Lão Chu lật xem kịch bản, chưa tới năm phút đã ngẩng đầu hỏi: “Bộ phim này… ừm, hình như không đi theo phong cách của bộ trước?”
“Đúng là không giống.” Lâm Uyên gật đầu, “Lần này là thể loại hồi hộp kinh dị.”
Lão Chu muốn cau mày theo bản năng nhưng nhịn được, chỉ hỏi: “Tại sao ngươi không quay phim hài nữa?”
Từ mảng phim hài nhảy sang kinh dị? Sự lựa chọn của hắn khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương đi theo thể loại vô ly đầu đã rất thành công, Lâm Uyên chỉ cần làm một bộ tương tự như thế là đã có thể cháy vé rồi! Thậm chí cao tầng công ty còn hy vọng lão Chu hỏi Lâm Uyên xem có thể làm phần hai của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương không?
Kết quả phần hai thì không có, ngay cả loại hình phong cách cũng thay đổi nốt! Điều này vốn không phù hợp với tác phong làm phim của giới điện ảnh truyền hình.
Lâm Uyên chỉ nhún vai đáp: “Ta muốn quay bộ này.”
Hắn không thể giải thích, là Hệ thống đưa kịch bản này cho hắn, không còn lựa chọn nào khác.
Lão Chu muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu nói: “Ta mang kịch bản về nghiên cứu đã.”
Hai ngày sau, lão Chu thông báo cho Lâm Uyên kịch bản của Andhadhun đã được thông qua, mức đầu tư khởi điểm là 10 triệu, tỷ lệ đầu tư là 50:50, chi phí chia đôi nhưng công ty sẽ trao quyền quyết định về các hạng mục quay cho Lâm Uyên toàn quyền xử lý.
Ưu đãi này hoàn toàn là nhờ lần trước Lâm Uyên đã quay phim thành công, hơn nữa loại kịch bản như Andhadhun cũng chỉ cần mức đầu tư nhỏ, công ty bỏ ra 5 triệu chẳng đáng là bao, ít nhất bây giờ sẽ không ai cảm thấy Lâm Uyên làm phim không tốt.
Kỳ thực còn một nguyên nhân nữa, lão Chu bí mật nói với Lâm Uyên: “Bộ điện ảnh cảm thấy kịch bản Andhadhun rất sáng tạo, chất lượng xuất sắc, muốn kiếm lời thì không khó, nhưng lời nhiều thì không khả quan bởi vì mảng kinh dị đang không được khán giả quá ưa thích. Cho nên công ty hy vọng bộ phim này của ngươi có thể mở rộng tiếng tăm cho Tinh Mang, nếu lấy được giải thưởng thì càng tốt.”
“Ừm.” Lâm Uyên không nói nhiều.
Thực ra hắn không biết bộ phim này có kiếm lời nhiều được không, nhưng riêng phần kịch bản đã đắt ơi là đắt, mà Hệ thống đã định giá đắt có nghĩa là sẽ kiếm lời không ít. Từ trước đến giờ Hệ thống chưa từng khiến Lâm Uyên lỗ vốn lần nào.
Về phần giải thưởng…
Cúp có làm bằng vàng không?
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Uyên quyết định chọn lựa diễn viên. Andhadhun yêu cầu rất nhiều ở vai nam chính, phải có năng lực diễn xuất tốt bởi vì cần diễn vai người mù, lại còn thay đổi liên tục.
Lúc này là giữa tháng 9.
Từ khi tuyển được thêm hai trợ thủ, Vua Đầu Bếp Souma cập nhật truyện liên tục nên nội dung cốt truyện cũng đã trở nên rõ ràng.
Trong khu bình luận.
Rất nhiều người bây giờ đều gọi nhân vật chính là Dược Vương hoặc Vua Xuân Dược. Đương nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, có người thích thì sẽ có người ghét. Khi bộ manga không ngừng ra chương mới, trong khu bình luận thỉnh thoảng sẽ có một số tiếng mắng chửi:
“Vô liêm sỉ.”
“Manga khoe da khoe thịt.”
“Tạo hình nhân vật quá kém.”
Người thích xem manga đều là người trẻ tuổi, mà trẻ tuổi thì rất dễ nóng nảy, khó tránh khỏi sẽ có không ít fan nhảy vào mắng lại.
Chẳng hạn như có người phê bình tạo hình nhân vật yếu kém, một người dùng tên Thanh Nguyên Bản Chính đã phản bác:
“Tạo hình nhân vật chính trong truyện này rất ổn. Souma không phải trời sinh đã là thiên tài nấu ăn như các bộ manga ẩm thực khác, mà từ năm 3 tuổi hắn đã bắt đầu làm bếp, đến nay đã có mười mấy năm kinh nghiệm không thua bất kỳ đầu bếp chuyên nghiệp nào. Hắn dựa vào sự chăm chỉ và nỗ lực rèn luyện, không ngừng mài giũa và thử thách bản thân, nếm thử cái mới để làm kỹ năng của mình thêm phong phú.”
Đúng là thiết lập nhân vật không tệ. Bởi vì thiên phú không quá mạnh nên khi so tài với các đầu bếp khác, sẽ có lúc Souma thất bại. Nhưng hắn vẫn có thể thản nhiên chấp nhận điểm thiếu sót của bản thân, không ngừng học tập cái mới để đánh bại đối thủ của mình. Đương nhiên trong quá trình này sẽ bật hack đôi chút nhưng manga nào cũng đều sẽ như thế.
Về phần bị mắng hở da hở thịt, một người dùng tên Cơm Chan Pepsi đã bình luận thế này:
“Những người xem Vua Đầu Bếp Souma đều biết việc ăn thức ăn ngon xong mọi người đều sung sướng lên tiên, quần áo nổ tung, nhưng việc này không chỉ xảy ra trên người các cô gái mà nam nữ già trẻ gì đều thế cả, Ảnh Tử rất bình đẳng. Ngoài ra trong các bộ manga khác hay có mấy trò như té ngã lộ hàng, vừa cũ rích vừa phi lý muốn chết, còn không bằng ăn thức ăn ngon xong nổ tung quần áo như thế này, quang minh chính đại phát phúc lợi cho người đọc.”
Thật ra cho dù mọi người có thích loại tạo hình này hay không, nhưng khi nhắc tới Vua Đầu Bếp Souma thì ai cũng nghĩ ngay tới việc y phục nổ tung thì xem như tác phẩm đã thành công rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.