Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 320: Vô Hạn Xoay Ngược
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Hoặc chẳng hạn như khi Diệp Thân ngồi đánh đàn trong phòng khách thì có một đôi nam nữ trong nhà quần nhau, mà chủ nhà thì đang bận rộn trong nhà bếp…
Lại hoặc là, Diệp Thân đang đánh đàn, nam chủ nhân có giới tính đặc biệt lại đang nhìn gương mặt đẹp trai của Diệp Thân mà không ngừng vung vẩy bàn tay…
“Trời mịe!”
Tuy những hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi xem đều bị che lại nhưng thấy cảnh này, Đái Thụy và Trương Tân vẫn không nhịn được mà hô lên.
Không chỉ có hai người bọn hắn, các khán giả khác cũng không kềm được mà thốt ra mấy tiếng bất ngờ.
Trước mặt một người mù như Diệp Thân, những người có tiền này đều bại lộ ra hết mặt xấu xí nhất trong lòng. Mà người mù Diệp Thân đều không biết những chuyện đang xảy ra, hắn chỉ chuyên chú tập trung đánh đàn.
Màn hình lại chuyển cảnh.
Nữ chủ nhân sau khi nhảy múa một điệu thoát y, lúc Diệp Thân đã kết thúc buổi trình diễn, nàng tiến lại hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Đôi nam nữ quấn lấy nhau cũng tách ra khi tiếng nhạc dừng lại. Chủ nhân từ trong phòng bếp đi ra, không hề hay biết.
Mà nam nhân có giới tính khác biệt kia cũng kết thúc quá trình di chuyển bàn tay, một chất lỏng màu trắng bắn ra theo đường vòng cung, toàn thân hắn trở nên vô lực.
“. . .”
Lúc này mọi người đã quên mất chuyện thi đấu âm nhạc, hoàn toàn bị mấy cảnh tượng trong phim làm cho chấn động.
“Cảm ơn ngươi đã trình diễn, ngươi nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ đánh đàn vĩ đại!” Nam chủ nhân vừa đưa tiền thù lao cho Diệp Thân vừa khen ngợi.
Diệp Thân cảm tạ đối phương, sau đó cầm lấy tiền thù lao rời đi. Vị nam chủ nhân kia cũng xoay người lại, ống kính camera quay thẳng vào cặp mông trần của hắn.
Diệp Thân đeo kính mát màu đen rời khỏi căn biệt thự xa hoa tráng lệ. Thế giới bên ngoài rất tốt đẹp nhưng cũng rất bình thường.
Các nam nhân mặc đồ tây, áo mũ chỉnh tề cầm theo cặp xách đi lại trên đường phố. Các nữ nhân ăn mặc trang trọng, điềm đạm thục nữ, một trận gió thổi qua sẽ khiến các nàng theo bản năng giữ váy lại.
Đái Thụy không nhịn được nói một câu: “Thật là châm chọc, bộ phim này thú vị đấy.”
Trương Tân cũng gật đầu đồng tình.
Hắn và rất nhiều khán giả trong rạp chiếu phim đều đến đây vì nhạc phim, nhưng giờ phút này bọn họ đều bị nội dung phim hấp dẫn, thậm chí bất chấp cả cuộc chiến âm nhạc Tần Sở trước đó.
Kết thúc công việc ngày hôm nay, khi Diệp Thân chuẩn bị về nhà thì gặp được một nữ nhân tên là Sophie. Sophie lái xe không cẩn thận đụng trúng hắn, hai người vì thế mà quen biết nhau.
Sophie biết Diệp Thân là nghệ sĩ đàn dương cầm, hơn nữa còn đàn rất hay nên nàng lập tức nảy sinh hảo cảm với hắn. Nàng không để ý Diệp Thân bị mù mà ngược lại càng chiếu cố cho hắn hơn.
Đồng tình với người yếu thế là thiên tính của con người. Khán giả rất đồng cảm với hoàn cảnh của Diệp Thân, thấy có cô gái không e ngại hắn bị mù, ai cũng mừng cho Diệp Thân.
Một ngày nọ, Sophie như thường lệ đưa Diệp Thân về nhà.
Sau khi vào nhà, Diệp Thân đột nhiên tháo mắt kính xuống rồi tiện tay đóng cửa lại. Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ mò mẫm như trước.
Màn này khiến khán giả không khỏi sửng sốt, ngay sau đó tiếng thốt kinh ngạc vang lên!
Chỉ thấy Diệp Thân đứng trước gương tháo contact lens ra, sau đó đi về phía cửa sổ nhìn theo bóng Sophie rời đi.
Thì ra hắn chỉ giả mù mà thôi!
Hắn vốn không phải là người mù!!
Đối mặt với cú quay xe đột ngột trong phim, toàn bộ khán giả trong rạp đều há hốc mồm! Không ai ngờ được Diệp Thân lại không phải là người mù. Sau đó khán giả bỗng nghĩ tới tình cảnh các nữ chủ nhân và nam chủ nhân bại lộ bản thân trước mặt “người mù” này...
“Trời ạ, cú quay xe này thật là tuyệt!”
“Ngay từ đầu ta cứ tưởng hắn mù thật chứ?!”
“Vậy nữ nhân không mặc quần áo mà nhảy múa trước mặt hắn chẳng phải đã bị thấy hết rồi sao? Còn đôi nam nữ vụng trộm kia... Ách, còn có nam nhân biến thái phun nòng nọc về phía Diệp Thân nữa...”
“Đúng là không ngờ mà!”
“Vậy mà nam chính vẫn có thể bình tĩnh đến thế, ta phục rồi!”
Đái Thụy đột nhiên nói: “Nếu đổi lại là ta, nếu một người mù đến nhà ta đánh đàn thì ta cũng sẽ không đề phòng hắn.”
“Đây mới là điểm kinh khủng.” Trương Tân lắc đầu nói, “Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, tất cả mọi người ra đường đều áo mũ chỉnh tề, nhưng mọi tật xấu đều không thèm giấu giếm trước mặt một người mù.”
Lúc này trên phim lại có lời thuyết minh của nhân vật chính: “Nghệ thuật là ý nghĩa cuộc đời của một nghệ thuật gia, nhưng hắn sẽ phải vì thế mà trả giá thật lớn.”
Nữ nhân hỏi lại: “Rình rập đời tư người khác chính là ý nghĩa?”
Nam chính im lặng một lúc rồi giải thích: “Ta chỉ là cảm thấy bỏ đi những yếu tố râu ria bên ngoài sẽ khiến người khác chú trọng đến nghệ thuật cốt lõi hơn.”
Lời thuyết minh kết thúc. Nội dung phim lại tiếp tục triển khai.
Thì ra ước mơ của nam chính là kiếm được tiền bằng cách đàn dương cầm, sau đó có được cơ hội trình diễn trong đêm hội âm nhạc cao cấp nhất Tần tỉnh.
Hắn cảm thấy giả mù sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Mọi người đều sẽ tin tưởng vào năng lực của một người mù hơn là người bình thường, mà điều châm chọc nhất là kế hoạch của nam chính rất thành công.
Kể cả Sophie. Bởi vì Diệp Thân mù nên nàng càng thêm ủng hộ hắn, không chỉ yêu đương với hắn mà còn giới thiệu cho hắn một công việc trong nhà hàng của cha mình.
Đãi ngộ của nhà hàng này rất tốt, nam chính đàn ở đây còn thường xuyên được nhận tiền boa, thỉnh thoảng lại được một số người ở giai cấp thượng lưu tán thưởng.
Chẳng hạn như Tô Thái.
Khi còn trẻ Tô Thái là một minh tinh điện ảnh, tuy bây giờ đã lui về sau màn nhưng cũng là một nam nhân công thành danh toại. Hắn cưới một nữ nghệ sĩ trẻ tên Giang Yến làm vợ, nàng nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.
Hắn rất tán thưởng Diệp Thân tuy là người mù nhưng lại có kỹ năng đàn xuất sắc, thế nên hắn mời Diệp Thân đến nhà mình vào ngày Chủ Nhật tới để đánh đàn mừng buổi lễ kỷ niệm kết hôn của hai vợ chồng.
Lại hoặc là, Diệp Thân đang đánh đàn, nam chủ nhân có giới tính đặc biệt lại đang nhìn gương mặt đẹp trai của Diệp Thân mà không ngừng vung vẩy bàn tay…
“Trời mịe!”
Tuy những hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi xem đều bị che lại nhưng thấy cảnh này, Đái Thụy và Trương Tân vẫn không nhịn được mà hô lên.
Không chỉ có hai người bọn hắn, các khán giả khác cũng không kềm được mà thốt ra mấy tiếng bất ngờ.
Trước mặt một người mù như Diệp Thân, những người có tiền này đều bại lộ ra hết mặt xấu xí nhất trong lòng. Mà người mù Diệp Thân đều không biết những chuyện đang xảy ra, hắn chỉ chuyên chú tập trung đánh đàn.
Màn hình lại chuyển cảnh.
Nữ chủ nhân sau khi nhảy múa một điệu thoát y, lúc Diệp Thân đã kết thúc buổi trình diễn, nàng tiến lại hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Đôi nam nữ quấn lấy nhau cũng tách ra khi tiếng nhạc dừng lại. Chủ nhân từ trong phòng bếp đi ra, không hề hay biết.
Mà nam nhân có giới tính khác biệt kia cũng kết thúc quá trình di chuyển bàn tay, một chất lỏng màu trắng bắn ra theo đường vòng cung, toàn thân hắn trở nên vô lực.
“. . .”
Lúc này mọi người đã quên mất chuyện thi đấu âm nhạc, hoàn toàn bị mấy cảnh tượng trong phim làm cho chấn động.
“Cảm ơn ngươi đã trình diễn, ngươi nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ đánh đàn vĩ đại!” Nam chủ nhân vừa đưa tiền thù lao cho Diệp Thân vừa khen ngợi.
Diệp Thân cảm tạ đối phương, sau đó cầm lấy tiền thù lao rời đi. Vị nam chủ nhân kia cũng xoay người lại, ống kính camera quay thẳng vào cặp mông trần của hắn.
Diệp Thân đeo kính mát màu đen rời khỏi căn biệt thự xa hoa tráng lệ. Thế giới bên ngoài rất tốt đẹp nhưng cũng rất bình thường.
Các nam nhân mặc đồ tây, áo mũ chỉnh tề cầm theo cặp xách đi lại trên đường phố. Các nữ nhân ăn mặc trang trọng, điềm đạm thục nữ, một trận gió thổi qua sẽ khiến các nàng theo bản năng giữ váy lại.
Đái Thụy không nhịn được nói một câu: “Thật là châm chọc, bộ phim này thú vị đấy.”
Trương Tân cũng gật đầu đồng tình.
Hắn và rất nhiều khán giả trong rạp chiếu phim đều đến đây vì nhạc phim, nhưng giờ phút này bọn họ đều bị nội dung phim hấp dẫn, thậm chí bất chấp cả cuộc chiến âm nhạc Tần Sở trước đó.
Kết thúc công việc ngày hôm nay, khi Diệp Thân chuẩn bị về nhà thì gặp được một nữ nhân tên là Sophie. Sophie lái xe không cẩn thận đụng trúng hắn, hai người vì thế mà quen biết nhau.
Sophie biết Diệp Thân là nghệ sĩ đàn dương cầm, hơn nữa còn đàn rất hay nên nàng lập tức nảy sinh hảo cảm với hắn. Nàng không để ý Diệp Thân bị mù mà ngược lại càng chiếu cố cho hắn hơn.
Đồng tình với người yếu thế là thiên tính của con người. Khán giả rất đồng cảm với hoàn cảnh của Diệp Thân, thấy có cô gái không e ngại hắn bị mù, ai cũng mừng cho Diệp Thân.
Một ngày nọ, Sophie như thường lệ đưa Diệp Thân về nhà.
Sau khi vào nhà, Diệp Thân đột nhiên tháo mắt kính xuống rồi tiện tay đóng cửa lại. Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ mò mẫm như trước.
Màn này khiến khán giả không khỏi sửng sốt, ngay sau đó tiếng thốt kinh ngạc vang lên!
Chỉ thấy Diệp Thân đứng trước gương tháo contact lens ra, sau đó đi về phía cửa sổ nhìn theo bóng Sophie rời đi.
Thì ra hắn chỉ giả mù mà thôi!
Hắn vốn không phải là người mù!!
Đối mặt với cú quay xe đột ngột trong phim, toàn bộ khán giả trong rạp đều há hốc mồm! Không ai ngờ được Diệp Thân lại không phải là người mù. Sau đó khán giả bỗng nghĩ tới tình cảnh các nữ chủ nhân và nam chủ nhân bại lộ bản thân trước mặt “người mù” này...
“Trời ạ, cú quay xe này thật là tuyệt!”
“Ngay từ đầu ta cứ tưởng hắn mù thật chứ?!”
“Vậy nữ nhân không mặc quần áo mà nhảy múa trước mặt hắn chẳng phải đã bị thấy hết rồi sao? Còn đôi nam nữ vụng trộm kia... Ách, còn có nam nhân biến thái phun nòng nọc về phía Diệp Thân nữa...”
“Đúng là không ngờ mà!”
“Vậy mà nam chính vẫn có thể bình tĩnh đến thế, ta phục rồi!”
Đái Thụy đột nhiên nói: “Nếu đổi lại là ta, nếu một người mù đến nhà ta đánh đàn thì ta cũng sẽ không đề phòng hắn.”
“Đây mới là điểm kinh khủng.” Trương Tân lắc đầu nói, “Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, tất cả mọi người ra đường đều áo mũ chỉnh tề, nhưng mọi tật xấu đều không thèm giấu giếm trước mặt một người mù.”
Lúc này trên phim lại có lời thuyết minh của nhân vật chính: “Nghệ thuật là ý nghĩa cuộc đời của một nghệ thuật gia, nhưng hắn sẽ phải vì thế mà trả giá thật lớn.”
Nữ nhân hỏi lại: “Rình rập đời tư người khác chính là ý nghĩa?”
Nam chính im lặng một lúc rồi giải thích: “Ta chỉ là cảm thấy bỏ đi những yếu tố râu ria bên ngoài sẽ khiến người khác chú trọng đến nghệ thuật cốt lõi hơn.”
Lời thuyết minh kết thúc. Nội dung phim lại tiếp tục triển khai.
Thì ra ước mơ của nam chính là kiếm được tiền bằng cách đàn dương cầm, sau đó có được cơ hội trình diễn trong đêm hội âm nhạc cao cấp nhất Tần tỉnh.
Hắn cảm thấy giả mù sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Mọi người đều sẽ tin tưởng vào năng lực của một người mù hơn là người bình thường, mà điều châm chọc nhất là kế hoạch của nam chính rất thành công.
Kể cả Sophie. Bởi vì Diệp Thân mù nên nàng càng thêm ủng hộ hắn, không chỉ yêu đương với hắn mà còn giới thiệu cho hắn một công việc trong nhà hàng của cha mình.
Đãi ngộ của nhà hàng này rất tốt, nam chính đàn ở đây còn thường xuyên được nhận tiền boa, thỉnh thoảng lại được một số người ở giai cấp thượng lưu tán thưởng.
Chẳng hạn như Tô Thái.
Khi còn trẻ Tô Thái là một minh tinh điện ảnh, tuy bây giờ đã lui về sau màn nhưng cũng là một nam nhân công thành danh toại. Hắn cưới một nữ nghệ sĩ trẻ tên Giang Yến làm vợ, nàng nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.
Hắn rất tán thưởng Diệp Thân tuy là người mù nhưng lại có kỹ năng đàn xuất sắc, thế nên hắn mời Diệp Thân đến nhà mình vào ngày Chủ Nhật tới để đánh đàn mừng buổi lễ kỷ niệm kết hôn của hai vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.