Chương 1457
TeamFbTCPS
06/11/2022
Hoàng hôn buông xuống.
Một vị lão sư tóc mai bạc trắng dẫn theo thiếu niên hiền lành rời khỏi trường, đi đến ngôi miếu thờ kia. Sắc mặt của vị tiên sinh dạy học có học vấn cao nhất Triều Ca này có phần tiều tụy, chỉ tay vào một tấm biển trên đầu: “Bốn chữ ‘Đương Nhân Bất Nhượng’ này giải thích thế nào?”
Thiếu niên Phong Nguyệt Cát ngẩng đầu nhìn lên, đáp thẳng chẳng chút do dự: “Sở Giang lão sư, nho gia chúng ta lấy chữ Nhân lập giáo, đạo gia lấy đương thời thế nhân làm đạo, Phật giảng tâm đạo, cuối cùng Pháp gia bàn quy tắc, bốn chữ trên tấm biển này lấy từ câu ‘Đương nhân, đương thời, đương tâm, đương bất nhượng’ của Khổng Tử, ý chỉ người đọc sách chúng ta phải tôn sư trọng đạo, nhưng khi đứng trước nhân nghĩa đạo đức thì không cần khiêm nhường, cần phải có chính kiến cho mình”.
Sở Giang lại hỏi: “Không cần khiêm nhường? Nếu đổi thành ‘Không thể’ thì sao?”
Thiếu niên gầy gò có tướng mạo bình thường, tâm tính hiền lành, khí chất lại ôn nhuận nội liễm hơn là vẻ ngoài tuấn tú xán lạn, bộc lộ tài năng và khí thế quá mạnh của Chúc Di Sơn năm xưa. Trong mắt Sở Giang, Phong Nguyệt Cát kì thật tự nhiên đáng yêu hệt như nai con buổi bình minh như vậy.
Sau khi nghe vị Văn Thánh vĩ đại nhất Triều Ca hỏi vấn đề ẩn chứa huyền cơ này, thiếu niên chẳng dám khinh nhờn mà tập trung suy nghĩ, cảm thấy đây là lão sư đang kiểm tra học vấn của mình lần cuối, sao dám tùy tiện?
Bất quá, Phong Nguyệt Cát không nghĩ ra.
Sở Giang thấy bộ dạng căng thẳng như gặp tảng đá chướng ngại của đệ tử thì hiểu ý mỉm cười, vỗ vai thiếu niên: “Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, đừng căng thẳng thế. Xem ra là do lúc trước ta đã trói buộc thiên tính của con quá. Đọc sách quá nhiều, nhưng ít đi lại, trang sách sẽ giống như những pho tượng, khiến con sống khuôn đúc như mấy bức tượng vô tri của lịch sử. Nguyệt Cát, có hiểu không?”
Phong Nguyệt Cát đứng ở trong miếu, nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu, tông giọng dứt khoát nói: “Con hiểu”.
“Quá mức nghiêm nghị, quá trọng quy củ, chuyện gì cũng xét đạo lý, có mệt mỏi cũng không nói ra, này chính là nguyên nhân mà đám nho sĩ trong thư viện kia vĩnh viễn cũng không bao giờ ngộ được Hạo Nhiên chính khí. Bọn hắn cho dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa, không bước qua được ngưỡng cửa giữa từ bỏ và cố chấp, sau cùng, cũng mãi mãi là ngụy quân tử”.
“Nguyệt Cát, quân tử không hại mình”.
Phong Nguyệt Cát đôi mắt có chút đỏ hoe muốn khóc, nhưng hắn nhớ rõ, Chúc Chi Sơn từng nói với hắn, khóc trước mặt người khác, chính là điều kiêng kị nhất của quân tử. Trừ phi là chết, trừ phi là hi sinh, bằng không, không được phép khóc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Phong Nguyệt Cát vẫn là nhịn không được nấc lên một tiếng, hắn biết rõ không bao lâu nữa, hắn sẽ phải rời đi thế giới này, hắn phải xa lão sư, xa tiểu trấn, xa cái thư viện nơi mình từ nhỏ lớn lên sinh hoạt.
Không gian trầm xuống từ từ, Sở Giang vẻn vẹn là đứng đó nhìn đệ tử duy nhất mà cũng là con trai của sư đệ mình, yên lặng để cho Phong Nguyệt Cát có không gian trầm ngưng lắng đọng.
Thời gian dần đưa đẩy.
Sương lạnh rơi xuống ô miếu, phủ đầy tóc bạc của vị lão sư được mọi người tôn kính nhất thế giới này. Thiếu niên lúc này mới tự động quỳ xuống dập đầu ba cái, cuối cùng ánh mắt thanh tịnh sáng tỏ nhìn lấy lão sư của mình.
“Lão sư, ngài bảo trọng. Sẽ có một ngày, con nhất định trở lại thăm ngài”. — QUẢNG CÁO —
“Được rồi, con đi đi, kẻo muộn. Nhớ tới mộ của cha mẹ con chào một tiếng đấy”.
Vẻ mặt của Sở Giang có mấy phần nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, vị tiên sinh dạy học ít khi nói cười này lại nghĩ đến vài chuyện thú vị, sau đó khóe miệng cứ thủ thỉ cười, rất an lòng.
“Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương”.
“Xem ra, ngay cả ta cũng không thể kìm lòng được, con chính là vấn vương của ta”.
Bóng lưng của Phong Nguyệt Cát ngay thẳng rời đi. Trong màn sương lạnh, sau lưng hắn, Sở Giang lặng lẽ đi bên cạnh thiếu niên hiền lành từ lúc nào mà thiếu niên không hay, Sở Giang cùng đệ tử của mình sánh vai đi về phía trước. Chỉ là thiếu niên không biết mà thôi.
Mỗi lần Phong Nguyệt Cát đi một bước, bóng dáng của vị hạo nhiên thiên hạ này lại tan đi một phần.
Cuối cùng ông ta dừng bước, nhìn bóng lưng của đứa trẻ đi về phía nam tiểu trấn, người đọc sách này có lo lắng, có nuối tiếc, có không đành, có vui mừng, có kiêu ngạo.
Ông ta khẽ vẫy tay, lặng lẽ từ biệt.
Như thế này rất tốt.
Sau lưng Phong Nguyệt Cát, nói rõ hơn là treo ở bên hông hắn, xuất hiện một cái cán kiếm làm bằng ngọc thổ vàng khối. Cán kiếm không có lưỡi kiếm, cán kiếm thái hư ngọc sáng, bên trên viên ngọc, khắc tỉ mỉ hai chữ “Hạo Thiên”.
Hạo Thiên Kiếm.
Chỉ có cán kiếm, không có lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm có hay không cũng được, Hạo Thiên thế gian, tâm can làm kiếm, vốn là hư vô mà hữu hình.
............
Cuối cùng của cuối cùng, xong xuôi mọi công đoạn, Mạc Phàm cấm chú hỗn độn hệ đưa Phong Nguyệt Cát rời đi khỏi vị diện Siêu Duy.
Hắn tại loạn lưu không gian cầu nối, dắt tay Phong Nguyệt Cát mà bước.
— QUẢNG CÁO —
“Ta đi cùng ngươi một đoạn".
Hai người sóng vai mà đi.
Gió xuân hiu hiu, Mạc Phàm chắp hai tay sau lưng, thiếu niên cõng lấy một bao tải sách được thư viện tặng.
Đang đi, Phong Nguyệt Cát bỗng hỏi: “Mạc tiên sinh, ngài cũng thật là lợi hại như vậy, có tranh thủ thời cơ mà thu nhận mấy đệ tử thiên phú tốt không? Ta cảm thấy nếu ngài thu nhận đệ tử, không phải sẽ càng để thế giới tốt đẹp hơn, giống như là Quỷ Cốc Tông sao?”
Mạc Phàm cười lắc đầu: “Không, chỉ nhận có một đệ tử, mà cũng không tính là đệ tử. Trước kia là để tránh hiềm nghi, bây giờ quay đầu nhìn lại, đúng là đã bỏ qua mấy mầm non tốt. Bất quá, ngươi cũng đừng lo, đến thế giới ma pháp, tuy là không có đệ tử của ta, nhưng có bảo bối của ta, ngươi gặp sẽ biết”.
Phong Nguyệt Cát lại hỏi: “Mạc Phàm tiên sinh, ở thế giới ma pháp kia, so với thế giới này thì thế nào?”
Mạc Phàm lại cười đáp: “Nói thật nhé, làm quân tử, ắt chịu thiệt, sẽ phải ăn đòn đau đấy”.
“Còn có, phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ nên về nhà hỏi vợ, vợ bảo sao cứ làm theo. Chí ít, ngươi không chết”.
Phong Nguyệt Cát : “ ? ? ? ?”
Dạng này có chút khó hiểu.
Mạc tiên sinh hôm nay, cứ bị làm sao ấy...
Phong Nguyệt Cát do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Mạc tiên sinh, tiên sinh tọa trấn mảnh thiên địa này, thực sự có thể vô địch thiên hạ sao? Ta kì thật không hiểu biết nhiều quá, ta chỉ là tò mò muốn hỏi. Đương nhiên nếu tiên sinh thấy bất tiện thì đừng trả lời ta, ta chỉ hỏi thế thôi".
Cầu gì ước nấy, Mạc Phàm không trả lời thật.
Phong Nguyệt Cát dở khóc dở cười hít hơi một cái, không nói thêm gì nữa.
Đi một quãng xa rồi đến biên giới giới hạn của Siêu Duy Vị Diện và thế giới ma pháp, Mạc Phàm mới dừng bước, cười nói: “Ta tiễn đến đây thôi. Trước mắt là thế giới ma pháp trọng yếu Địa Cầu, ngươi đáp xuống, là Phàm Tuyết Thành, khả năng sẽ có một đoàn người cấp báo đến đón tiếp thử tài ngươi. Ngươi thắng hết bọn hắn, sớm sẽ gặp ân nhân của đời ngươi”.
“Ân nhân?” Phong Nguyệt Cát lại khó hiểu quay người lại định hỏi gì đó.
Chỉ gặp Mạc Phàm khều nhẹ cho Phong Nguyệt Cát đi tới, hắn đứng đó nhìn, quan sát bóng người gầy gò của thiếu niên dần dần bước xa khỏi tầm mắt mình, không nói năng gì. — QUẢNG CÁO —
Đến khi thiếu niên gầy gò đã khuất mắt rồi.
Mạc Phàm mới cười một cái, miệng hiện lên gian xảo tinh vi.
“Quân tử phải biết tác thành việc tốt cho người khác. Đọc sách cái khỉ gì, cất vào tủ đi, chào mừng đến với địa ngục”.
Thật khó mới kiếm được một cái hài tử tốt như vậy, Mạc Phàm sẽ không ngại biến mình thành một cái hắc ám nguyệt lão quỷ quyệt đến tột cùng, hắn rất sẵn sàng đem Phong Nguyệt Cát ném đến Thiên Hy bên người cho tác hợp.
Đương nhiên, tác hợp kì thật cũng phi thường có hạn, chỉ đến đó thôi, còn lại sau đó hai đứa như thế nào, tùy duyên đưa đẩy.
Nghiệt duyên hay là tình duyên, nhìn xem tạo hóa.
Mạc Phàm nụ cười cũng không hiện được bao lâu.
Thế giới ma pháp lập tức cách trở bài xích cực mạnh hắn, đem hắn không cách nào nhích qua được nửa bước cách trở, hung hăng đẩy về càng xa Siêu Duy Vị Diện.
“Thế giới ma pháp, hẹn gặp lại ba năm sau”.
Nói thật ra, ba năm ở Siêu Duy Vị Diện, rõ ràng chỉ có vài chục ngày ở thế giới ma pháp. Không tính là bao nhiêu lâu. Phong Nguyệt Cát rời đi trước, cũng chỉ nhanh hơn bọn hắn vẻn vẹn mấy chục ngày như vậy.
...........
Lần này trở về, Mạc Phàm không còn gì luyến tiếc tiếp tục tu luyện bước cuối cùng.
Lần tới khi hắn mở mắt dậy, có thể, muốn đặt đoạn kết cho cố sự đời mình rồi...
......
Một vị lão sư tóc mai bạc trắng dẫn theo thiếu niên hiền lành rời khỏi trường, đi đến ngôi miếu thờ kia. Sắc mặt của vị tiên sinh dạy học có học vấn cao nhất Triều Ca này có phần tiều tụy, chỉ tay vào một tấm biển trên đầu: “Bốn chữ ‘Đương Nhân Bất Nhượng’ này giải thích thế nào?”
Thiếu niên Phong Nguyệt Cát ngẩng đầu nhìn lên, đáp thẳng chẳng chút do dự: “Sở Giang lão sư, nho gia chúng ta lấy chữ Nhân lập giáo, đạo gia lấy đương thời thế nhân làm đạo, Phật giảng tâm đạo, cuối cùng Pháp gia bàn quy tắc, bốn chữ trên tấm biển này lấy từ câu ‘Đương nhân, đương thời, đương tâm, đương bất nhượng’ của Khổng Tử, ý chỉ người đọc sách chúng ta phải tôn sư trọng đạo, nhưng khi đứng trước nhân nghĩa đạo đức thì không cần khiêm nhường, cần phải có chính kiến cho mình”.
Sở Giang lại hỏi: “Không cần khiêm nhường? Nếu đổi thành ‘Không thể’ thì sao?”
Thiếu niên gầy gò có tướng mạo bình thường, tâm tính hiền lành, khí chất lại ôn nhuận nội liễm hơn là vẻ ngoài tuấn tú xán lạn, bộc lộ tài năng và khí thế quá mạnh của Chúc Di Sơn năm xưa. Trong mắt Sở Giang, Phong Nguyệt Cát kì thật tự nhiên đáng yêu hệt như nai con buổi bình minh như vậy.
Sau khi nghe vị Văn Thánh vĩ đại nhất Triều Ca hỏi vấn đề ẩn chứa huyền cơ này, thiếu niên chẳng dám khinh nhờn mà tập trung suy nghĩ, cảm thấy đây là lão sư đang kiểm tra học vấn của mình lần cuối, sao dám tùy tiện?
Bất quá, Phong Nguyệt Cát không nghĩ ra.
Sở Giang thấy bộ dạng căng thẳng như gặp tảng đá chướng ngại của đệ tử thì hiểu ý mỉm cười, vỗ vai thiếu niên: “Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, đừng căng thẳng thế. Xem ra là do lúc trước ta đã trói buộc thiên tính của con quá. Đọc sách quá nhiều, nhưng ít đi lại, trang sách sẽ giống như những pho tượng, khiến con sống khuôn đúc như mấy bức tượng vô tri của lịch sử. Nguyệt Cát, có hiểu không?”
Phong Nguyệt Cát đứng ở trong miếu, nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu, tông giọng dứt khoát nói: “Con hiểu”.
“Quá mức nghiêm nghị, quá trọng quy củ, chuyện gì cũng xét đạo lý, có mệt mỏi cũng không nói ra, này chính là nguyên nhân mà đám nho sĩ trong thư viện kia vĩnh viễn cũng không bao giờ ngộ được Hạo Nhiên chính khí. Bọn hắn cho dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa, không bước qua được ngưỡng cửa giữa từ bỏ và cố chấp, sau cùng, cũng mãi mãi là ngụy quân tử”.
“Nguyệt Cát, quân tử không hại mình”.
Phong Nguyệt Cát đôi mắt có chút đỏ hoe muốn khóc, nhưng hắn nhớ rõ, Chúc Chi Sơn từng nói với hắn, khóc trước mặt người khác, chính là điều kiêng kị nhất của quân tử. Trừ phi là chết, trừ phi là hi sinh, bằng không, không được phép khóc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Phong Nguyệt Cát vẫn là nhịn không được nấc lên một tiếng, hắn biết rõ không bao lâu nữa, hắn sẽ phải rời đi thế giới này, hắn phải xa lão sư, xa tiểu trấn, xa cái thư viện nơi mình từ nhỏ lớn lên sinh hoạt.
Không gian trầm xuống từ từ, Sở Giang vẻn vẹn là đứng đó nhìn đệ tử duy nhất mà cũng là con trai của sư đệ mình, yên lặng để cho Phong Nguyệt Cát có không gian trầm ngưng lắng đọng.
Thời gian dần đưa đẩy.
Sương lạnh rơi xuống ô miếu, phủ đầy tóc bạc của vị lão sư được mọi người tôn kính nhất thế giới này. Thiếu niên lúc này mới tự động quỳ xuống dập đầu ba cái, cuối cùng ánh mắt thanh tịnh sáng tỏ nhìn lấy lão sư của mình.
“Lão sư, ngài bảo trọng. Sẽ có một ngày, con nhất định trở lại thăm ngài”. — QUẢNG CÁO —
“Được rồi, con đi đi, kẻo muộn. Nhớ tới mộ của cha mẹ con chào một tiếng đấy”.
Vẻ mặt của Sở Giang có mấy phần nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, vị tiên sinh dạy học ít khi nói cười này lại nghĩ đến vài chuyện thú vị, sau đó khóe miệng cứ thủ thỉ cười, rất an lòng.
“Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương”.
“Xem ra, ngay cả ta cũng không thể kìm lòng được, con chính là vấn vương của ta”.
Bóng lưng của Phong Nguyệt Cát ngay thẳng rời đi. Trong màn sương lạnh, sau lưng hắn, Sở Giang lặng lẽ đi bên cạnh thiếu niên hiền lành từ lúc nào mà thiếu niên không hay, Sở Giang cùng đệ tử của mình sánh vai đi về phía trước. Chỉ là thiếu niên không biết mà thôi.
Mỗi lần Phong Nguyệt Cát đi một bước, bóng dáng của vị hạo nhiên thiên hạ này lại tan đi một phần.
Cuối cùng ông ta dừng bước, nhìn bóng lưng của đứa trẻ đi về phía nam tiểu trấn, người đọc sách này có lo lắng, có nuối tiếc, có không đành, có vui mừng, có kiêu ngạo.
Ông ta khẽ vẫy tay, lặng lẽ từ biệt.
Như thế này rất tốt.
Sau lưng Phong Nguyệt Cát, nói rõ hơn là treo ở bên hông hắn, xuất hiện một cái cán kiếm làm bằng ngọc thổ vàng khối. Cán kiếm không có lưỡi kiếm, cán kiếm thái hư ngọc sáng, bên trên viên ngọc, khắc tỉ mỉ hai chữ “Hạo Thiên”.
Hạo Thiên Kiếm.
Chỉ có cán kiếm, không có lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm có hay không cũng được, Hạo Thiên thế gian, tâm can làm kiếm, vốn là hư vô mà hữu hình.
............
Cuối cùng của cuối cùng, xong xuôi mọi công đoạn, Mạc Phàm cấm chú hỗn độn hệ đưa Phong Nguyệt Cát rời đi khỏi vị diện Siêu Duy.
Hắn tại loạn lưu không gian cầu nối, dắt tay Phong Nguyệt Cát mà bước.
— QUẢNG CÁO —
“Ta đi cùng ngươi một đoạn".
Hai người sóng vai mà đi.
Gió xuân hiu hiu, Mạc Phàm chắp hai tay sau lưng, thiếu niên cõng lấy một bao tải sách được thư viện tặng.
Đang đi, Phong Nguyệt Cát bỗng hỏi: “Mạc tiên sinh, ngài cũng thật là lợi hại như vậy, có tranh thủ thời cơ mà thu nhận mấy đệ tử thiên phú tốt không? Ta cảm thấy nếu ngài thu nhận đệ tử, không phải sẽ càng để thế giới tốt đẹp hơn, giống như là Quỷ Cốc Tông sao?”
Mạc Phàm cười lắc đầu: “Không, chỉ nhận có một đệ tử, mà cũng không tính là đệ tử. Trước kia là để tránh hiềm nghi, bây giờ quay đầu nhìn lại, đúng là đã bỏ qua mấy mầm non tốt. Bất quá, ngươi cũng đừng lo, đến thế giới ma pháp, tuy là không có đệ tử của ta, nhưng có bảo bối của ta, ngươi gặp sẽ biết”.
Phong Nguyệt Cát lại hỏi: “Mạc Phàm tiên sinh, ở thế giới ma pháp kia, so với thế giới này thì thế nào?”
Mạc Phàm lại cười đáp: “Nói thật nhé, làm quân tử, ắt chịu thiệt, sẽ phải ăn đòn đau đấy”.
“Còn có, phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ nên về nhà hỏi vợ, vợ bảo sao cứ làm theo. Chí ít, ngươi không chết”.
Phong Nguyệt Cát : “ ? ? ? ?”
Dạng này có chút khó hiểu.
Mạc tiên sinh hôm nay, cứ bị làm sao ấy...
Phong Nguyệt Cát do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Mạc tiên sinh, tiên sinh tọa trấn mảnh thiên địa này, thực sự có thể vô địch thiên hạ sao? Ta kì thật không hiểu biết nhiều quá, ta chỉ là tò mò muốn hỏi. Đương nhiên nếu tiên sinh thấy bất tiện thì đừng trả lời ta, ta chỉ hỏi thế thôi".
Cầu gì ước nấy, Mạc Phàm không trả lời thật.
Phong Nguyệt Cát dở khóc dở cười hít hơi một cái, không nói thêm gì nữa.
Đi một quãng xa rồi đến biên giới giới hạn của Siêu Duy Vị Diện và thế giới ma pháp, Mạc Phàm mới dừng bước, cười nói: “Ta tiễn đến đây thôi. Trước mắt là thế giới ma pháp trọng yếu Địa Cầu, ngươi đáp xuống, là Phàm Tuyết Thành, khả năng sẽ có một đoàn người cấp báo đến đón tiếp thử tài ngươi. Ngươi thắng hết bọn hắn, sớm sẽ gặp ân nhân của đời ngươi”.
“Ân nhân?” Phong Nguyệt Cát lại khó hiểu quay người lại định hỏi gì đó.
Chỉ gặp Mạc Phàm khều nhẹ cho Phong Nguyệt Cát đi tới, hắn đứng đó nhìn, quan sát bóng người gầy gò của thiếu niên dần dần bước xa khỏi tầm mắt mình, không nói năng gì. — QUẢNG CÁO —
Đến khi thiếu niên gầy gò đã khuất mắt rồi.
Mạc Phàm mới cười một cái, miệng hiện lên gian xảo tinh vi.
“Quân tử phải biết tác thành việc tốt cho người khác. Đọc sách cái khỉ gì, cất vào tủ đi, chào mừng đến với địa ngục”.
Thật khó mới kiếm được một cái hài tử tốt như vậy, Mạc Phàm sẽ không ngại biến mình thành một cái hắc ám nguyệt lão quỷ quyệt đến tột cùng, hắn rất sẵn sàng đem Phong Nguyệt Cát ném đến Thiên Hy bên người cho tác hợp.
Đương nhiên, tác hợp kì thật cũng phi thường có hạn, chỉ đến đó thôi, còn lại sau đó hai đứa như thế nào, tùy duyên đưa đẩy.
Nghiệt duyên hay là tình duyên, nhìn xem tạo hóa.
Mạc Phàm nụ cười cũng không hiện được bao lâu.
Thế giới ma pháp lập tức cách trở bài xích cực mạnh hắn, đem hắn không cách nào nhích qua được nửa bước cách trở, hung hăng đẩy về càng xa Siêu Duy Vị Diện.
“Thế giới ma pháp, hẹn gặp lại ba năm sau”.
Nói thật ra, ba năm ở Siêu Duy Vị Diện, rõ ràng chỉ có vài chục ngày ở thế giới ma pháp. Không tính là bao nhiêu lâu. Phong Nguyệt Cát rời đi trước, cũng chỉ nhanh hơn bọn hắn vẻn vẹn mấy chục ngày như vậy.
...........
Lần này trở về, Mạc Phàm không còn gì luyến tiếc tiếp tục tu luyện bước cuối cùng.
Lần tới khi hắn mở mắt dậy, có thể, muốn đặt đoạn kết cho cố sự đời mình rồi...
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.