Chương 679: Hấp lôi
TeamFbTCPS
01/08/2021
Dứt lời, Mạc Phàm thuấn di đến địa phương cao nhất, một mình ngồi yên vị trên xe lăn, xe lăn tọa ở Phụng Sơn thiên đỉnh, giống như là một cái quật cường tàn tật người bằng vào nỗ lực đi mưu cầu sự sống vậy, thiết
tha vượt lên chính mình.
Bàn chân hắn phía dưới, chồng chồng hắc hải thổ độn nhìn thấy mà giật mình.
Hắc hải thổ độn chính là trấn quốc pháp thuật của nông thần Tiên Mẫu Âu Cơ cùng đông hải thương long Lạc Long Thánh Quân. Hắc uyên từ vực sâu ồ ạt xâm nhập vào Phụng Sơn đỉnh núi, điên cuồng dâng lên đại thủy triều màu đen vô cùng khủng bố.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trong nháy mắt tất cả chìm vào vực sâu đêm tối, nồng đậm khí tức hắc ám mang cho người ta một loại bóp chặt yết hầu ngạt thở cảm giác, cảm giác sợ hãi, mà tại trong một mảnh đêm lờ mờ hư vô này, thân thể dài dòng Lạc Long Thánh Quân bay lượn bên cạnh thoát phàm yêu tiên Âu Cơ, càng giống như một vị Ám Hải quốc vương, nắm trong tay màn đêm tất cả chủng tộc sinh tử, nhưng một mực lại không cách nào rời xa được thê tử của mình.
Mạc Phàm chưa vội quan tâm hai vị này, hắc ám pháp thuật, hay là còn một đoạn thời gian nữa mới chạm đến thiên đỉnh cao nhất Phụng Sơn.
Huống chi, hắn đại khái là đang nắm giữ mảnh không gian này trật tự chưởng quản, nghiễm nhiên cũng thuyết giảng rằng bản thân chính là một vị chấp pháp giả duy nhất cho toàn bộ thần đảo Thánh Nguyên.
Muốn để gò đất ở Phụng Sơn càng nhô cao hơn so với thủy triều đen, này là dễ như ăn bánh mật một chuyện.
“Rít rít rít rít~~~”
Tiếng rít cao chót vót lần nữa rền vang trên trời cao, âm thanh cực kỳ chấn động, nương tựa theo khuyếch âm kia, có lẽ một chút cứng rắn nham thạch trên đỉnh núi đều sẽ tùy thời bạo vỡ ra, phổ thông sinh linh nếu là ở phụ cận trên cơ bản lục phủ ngũ tạng đều có thể bị nứt vỡ.
Vừa thấy Mạc Phàm nổi bật nhô lên giữa thế giới màu đen phẳng lặng, xuất hiện một đôi xám tro cánh chim xòe ra từa tựa cánh quạt, thoáng chốc che đậy một vùng hắc ám chiến trường này phía vân không.
Rõ ràng chỉ là một đầu không quá lớn trống đồng Lạc Điểu, nhưng nó hướng nơi sơn đỉnh kia bay tới thời điểm, lại mang cho tất cả sự sống bên dưới một loại cảm giác ngạt thở.
"Xì xì xì xì ! ! ! ! ! ! !"
Trường Sơn Lạc Điểu khóa chặt mục tiêu cực kỳ nhỏ bé người tàn tật, cái đuôi của nó cao cao giơ lên, lại tựa như lập tức đâm vào vực sâu cánh cổng trên bầu trời, rồi từ cánh cổng đó thu nạp nguyên thủy lực lượng.
Bắt đầu là một vài tia màu đỏ chi lôi sắc bén bày biện ra trên cơ thể, Trường Sơn Lạc Điểu toàn thân cao thấp những cái kia lôi đồng chân lông dựng đứng lên, ngay sau đó là một mảng lớn tụ điện cô động lít nhít tràn đầy đám mây trên trời, hoàn toàn thuế biến thành mấy chục dặm vân không tích lôi.
“Trống Đồng Lôi Đình ! ! !”
“Tùng~Tùng ~Tùng ~Tùng ~Tùng~”
Đám mây rạn nứt.
Bên trong đám mây, nghe được một trường đoạn tùng tùng tiếng trống đồng thiên đình, mọi người không rõ ai là người đánh trống, hoặc là thứ gì trên người Lạc Điểu có thể tạo ra thanh âm tiếng trống; chỉ mơ hồ nhìn thấy xích lôi theo tiếng trống đồng kia phá vỡ không trung dội xuống, từng đạo từng đạo kinh khủng đỏ chót sấm sét vỗ thẳng đến đại địa, tại tất cả chục dặm Phụng Sơn bề mặt đều bị càn rỡ phá toái.
Đầy trời tráng kiện trống lôi lao xuống, hình ảnh khắc họa có phần tương tự với một trận tập kích của vạn triều Thú Tướng từ trong vực sâu xông ra, hung hăng muốn gõ đầu cùng trấn áp hết thảy cổ thần cùng bất kính nhân tộc.
“Đây, đây là lôi đình từ Đại Đế cảnh giới sao?" Cấm chú pháp sư Cừu Quốc Hưng sợ hãi đến tái mét mặt mày, một miệng thổ huyết lem luốc không tự chủ được mở rộng, lộ ra hàm răng vàng sứt mẻ cùng rỉ máu.
Bọn hắn chỉ đứng ngoài xem cũng là nạn nhân hứng chịu toàn trường diệt pháp, đang nỗ lực thi triển đủ loại tầng lớp phòng ngự, khó khăn tránh thoát thiên tai thủy triều màu đen của song Đại Đế thần nông cùng hải thần long vương.
“Đùng đùng đùng ~~~”
Trống đồng lôi đình, lôi oanh như tiếng trống nghĩa quân.
Hắn cùng với những vị cấm chú khác, tuy ở cách rất xa Mạc Phàm bên kia trực tiếp đứng dưới xích lôi cảm thụ, nhưng trong lòng càng sốt sắng không kém, bọn hắn nhận thức được không gian chung quanh đều đang run rẩy dữ dội, lỗ tai rất nhanh muốn bị oanh điếc, toàn bộ váng đầu chuếnh choáng cực kỳ nghiêm trọng.
Trên thiên đỉnh cao nhất trồi lên giữa dòng hắc uyên đen kịt, ở đó có một chiếc xe lăn nho nhỏ trơ mình lặng lẽ, Mạc Phàm ngồi trên xe lăn, khai nhãn không gian thẩm trắc, nhìn thoáng qua Lạc Long Thánh Quân cùng Tiên Mẫu Âu Cơ tình huống, bảo đảm bọn hắn vẫn còn tiếp tục ngâm xướng hắc hải thổ độn mà không phải động thái gì ngoài mong đợi về sau, lại liếc mắt nhìn xích lôi đầy trời rơi xuống địa phương chỗ mình.
Hắn ngồi đó, trong tay có một cái đồ án nho nhỏ màu trắng. Dưới mặt đất càng xuất hiện hàng ngàn cái khung tròn họa tiết sáng loáng xếp chồng chéo lên nhau, đo đạc tỉ lệ đều đạt chuẩn mức độ mỹ thuật trừu tượng ưa nhìn.
“Lâu rồi mới lại có kẻ sử dụng thiểm điện trước mặt ta”. Mạc Phàm như cũ nhìn chăm chú chỗ cao bầu trời, trên miệng nở ra một nụ cười hoài niệm.
Nụ cười hoài niệm này lại bất đồng hoàn toàn với cặp đồng tử của hắn, nơi mà mắt phải phất phơ hỗn độn tinh túy hào quang, mắt trái thì rò rỉ tử lôi, lóe tóe li ti điện bi.
Mạc Phàm chậm rãi giương tay về bầu trời, đột nhiên có một chùm ánh sáng trắng đục theo bàn tay hắn bày biện đi ra, như ngọn đèn trong bóng tối phát tỏa bốn phương tám hướng, nó thô bạo chụp lấy, đem hứng trọn vẹn đầy trời Trống Đồng Lôi Đình vào bên trong.
Hứng trọn không đủ hình dung, phải là thôn phệ, là nuốt chửng vạn tộc thú tương thiểm lôi.
Bầu trời noãn hà kinh thế sấm sét đều chằn chịt nối đuôi nhau bị hấp vào duy nhất một cái bình chướng.
Quả thật là một màn đặc sắc Phục Pháp Phụng Sơn chưa từng chứng kiến qua. Năm vị cấm chú đang chạy nạn cũng chưa từng chứng kiến qua. Mà màn hình lớn trực tiếp truyền hình phía ngoài, Thiên Quốc hết thảy người xem, ai nấy đều miệng nhỏ thật lâu không có khép lại, phải tiết chế thiếu lịch sự bằng cách dùng tay che đi.
“Hấp hấp hấp hấp hấp ~~~~~~~~~~~~~~~”
Nghịt trời màu đỏ, mấy chục dặm xích thiểm điện cuồng bị hấp về một cái phễu, giống như cái phễu này đã được đo ni đóng giày vừa vặn chứa đựng toàn bộ lôi tuyền từ vực sâu rót xuống vậy, trong khoảnh khắc đều không có thoát đến chỗ nào khác hơn được bàn tay Mạc Phàm.
Trong truyền thuyết Hấp Lôi tái hiện.
Mạc Phàm nắm giữ lôi huyệt tiên thiên tụ lôi, hấp xã thuộc tính, càng có ác ma thần huyết, có dung hợp Hắc Ma Lôi Hoàng mệnh chủng cường đại đứng đầu thiên loại ma chủng. Hắn lợi dụng điểm này, trong khoảnh khắc không do dự phát động hỗn độn sao chép, phóng xuất sáu cái phân thân chi thuật Phàm Lôi, ý đồ thu điện.
Phân thân bay lên phễu trời hấp lôi, chân thân ngồi xe lăn ở dưới đóng vai trò hạch tâm trận pháp, mở ra phức tạp đồ án mấy ngàn cái hỗn độn pháp môn cùng lôi hình pháp môn, tùy tiện đánh cờ.
Bàn chân hắn phía dưới, chồng chồng hắc hải thổ độn nhìn thấy mà giật mình.
Hắc hải thổ độn chính là trấn quốc pháp thuật của nông thần Tiên Mẫu Âu Cơ cùng đông hải thương long Lạc Long Thánh Quân. Hắc uyên từ vực sâu ồ ạt xâm nhập vào Phụng Sơn đỉnh núi, điên cuồng dâng lên đại thủy triều màu đen vô cùng khủng bố.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trong nháy mắt tất cả chìm vào vực sâu đêm tối, nồng đậm khí tức hắc ám mang cho người ta một loại bóp chặt yết hầu ngạt thở cảm giác, cảm giác sợ hãi, mà tại trong một mảnh đêm lờ mờ hư vô này, thân thể dài dòng Lạc Long Thánh Quân bay lượn bên cạnh thoát phàm yêu tiên Âu Cơ, càng giống như một vị Ám Hải quốc vương, nắm trong tay màn đêm tất cả chủng tộc sinh tử, nhưng một mực lại không cách nào rời xa được thê tử của mình.
Mạc Phàm chưa vội quan tâm hai vị này, hắc ám pháp thuật, hay là còn một đoạn thời gian nữa mới chạm đến thiên đỉnh cao nhất Phụng Sơn.
Huống chi, hắn đại khái là đang nắm giữ mảnh không gian này trật tự chưởng quản, nghiễm nhiên cũng thuyết giảng rằng bản thân chính là một vị chấp pháp giả duy nhất cho toàn bộ thần đảo Thánh Nguyên.
Muốn để gò đất ở Phụng Sơn càng nhô cao hơn so với thủy triều đen, này là dễ như ăn bánh mật một chuyện.
“Rít rít rít rít~~~”
Tiếng rít cao chót vót lần nữa rền vang trên trời cao, âm thanh cực kỳ chấn động, nương tựa theo khuyếch âm kia, có lẽ một chút cứng rắn nham thạch trên đỉnh núi đều sẽ tùy thời bạo vỡ ra, phổ thông sinh linh nếu là ở phụ cận trên cơ bản lục phủ ngũ tạng đều có thể bị nứt vỡ.
Vừa thấy Mạc Phàm nổi bật nhô lên giữa thế giới màu đen phẳng lặng, xuất hiện một đôi xám tro cánh chim xòe ra từa tựa cánh quạt, thoáng chốc che đậy một vùng hắc ám chiến trường này phía vân không.
Rõ ràng chỉ là một đầu không quá lớn trống đồng Lạc Điểu, nhưng nó hướng nơi sơn đỉnh kia bay tới thời điểm, lại mang cho tất cả sự sống bên dưới một loại cảm giác ngạt thở.
"Xì xì xì xì ! ! ! ! ! ! !"
Trường Sơn Lạc Điểu khóa chặt mục tiêu cực kỳ nhỏ bé người tàn tật, cái đuôi của nó cao cao giơ lên, lại tựa như lập tức đâm vào vực sâu cánh cổng trên bầu trời, rồi từ cánh cổng đó thu nạp nguyên thủy lực lượng.
Bắt đầu là một vài tia màu đỏ chi lôi sắc bén bày biện ra trên cơ thể, Trường Sơn Lạc Điểu toàn thân cao thấp những cái kia lôi đồng chân lông dựng đứng lên, ngay sau đó là một mảng lớn tụ điện cô động lít nhít tràn đầy đám mây trên trời, hoàn toàn thuế biến thành mấy chục dặm vân không tích lôi.
“Trống Đồng Lôi Đình ! ! !”
“Tùng~Tùng ~Tùng ~Tùng ~Tùng~”
Đám mây rạn nứt.
Bên trong đám mây, nghe được một trường đoạn tùng tùng tiếng trống đồng thiên đình, mọi người không rõ ai là người đánh trống, hoặc là thứ gì trên người Lạc Điểu có thể tạo ra thanh âm tiếng trống; chỉ mơ hồ nhìn thấy xích lôi theo tiếng trống đồng kia phá vỡ không trung dội xuống, từng đạo từng đạo kinh khủng đỏ chót sấm sét vỗ thẳng đến đại địa, tại tất cả chục dặm Phụng Sơn bề mặt đều bị càn rỡ phá toái.
Đầy trời tráng kiện trống lôi lao xuống, hình ảnh khắc họa có phần tương tự với một trận tập kích của vạn triều Thú Tướng từ trong vực sâu xông ra, hung hăng muốn gõ đầu cùng trấn áp hết thảy cổ thần cùng bất kính nhân tộc.
“Đây, đây là lôi đình từ Đại Đế cảnh giới sao?" Cấm chú pháp sư Cừu Quốc Hưng sợ hãi đến tái mét mặt mày, một miệng thổ huyết lem luốc không tự chủ được mở rộng, lộ ra hàm răng vàng sứt mẻ cùng rỉ máu.
Bọn hắn chỉ đứng ngoài xem cũng là nạn nhân hứng chịu toàn trường diệt pháp, đang nỗ lực thi triển đủ loại tầng lớp phòng ngự, khó khăn tránh thoát thiên tai thủy triều màu đen của song Đại Đế thần nông cùng hải thần long vương.
“Đùng đùng đùng ~~~”
Trống đồng lôi đình, lôi oanh như tiếng trống nghĩa quân.
Hắn cùng với những vị cấm chú khác, tuy ở cách rất xa Mạc Phàm bên kia trực tiếp đứng dưới xích lôi cảm thụ, nhưng trong lòng càng sốt sắng không kém, bọn hắn nhận thức được không gian chung quanh đều đang run rẩy dữ dội, lỗ tai rất nhanh muốn bị oanh điếc, toàn bộ váng đầu chuếnh choáng cực kỳ nghiêm trọng.
Trên thiên đỉnh cao nhất trồi lên giữa dòng hắc uyên đen kịt, ở đó có một chiếc xe lăn nho nhỏ trơ mình lặng lẽ, Mạc Phàm ngồi trên xe lăn, khai nhãn không gian thẩm trắc, nhìn thoáng qua Lạc Long Thánh Quân cùng Tiên Mẫu Âu Cơ tình huống, bảo đảm bọn hắn vẫn còn tiếp tục ngâm xướng hắc hải thổ độn mà không phải động thái gì ngoài mong đợi về sau, lại liếc mắt nhìn xích lôi đầy trời rơi xuống địa phương chỗ mình.
Hắn ngồi đó, trong tay có một cái đồ án nho nhỏ màu trắng. Dưới mặt đất càng xuất hiện hàng ngàn cái khung tròn họa tiết sáng loáng xếp chồng chéo lên nhau, đo đạc tỉ lệ đều đạt chuẩn mức độ mỹ thuật trừu tượng ưa nhìn.
“Lâu rồi mới lại có kẻ sử dụng thiểm điện trước mặt ta”. Mạc Phàm như cũ nhìn chăm chú chỗ cao bầu trời, trên miệng nở ra một nụ cười hoài niệm.
Nụ cười hoài niệm này lại bất đồng hoàn toàn với cặp đồng tử của hắn, nơi mà mắt phải phất phơ hỗn độn tinh túy hào quang, mắt trái thì rò rỉ tử lôi, lóe tóe li ti điện bi.
Mạc Phàm chậm rãi giương tay về bầu trời, đột nhiên có một chùm ánh sáng trắng đục theo bàn tay hắn bày biện đi ra, như ngọn đèn trong bóng tối phát tỏa bốn phương tám hướng, nó thô bạo chụp lấy, đem hứng trọn vẹn đầy trời Trống Đồng Lôi Đình vào bên trong.
Hứng trọn không đủ hình dung, phải là thôn phệ, là nuốt chửng vạn tộc thú tương thiểm lôi.
Bầu trời noãn hà kinh thế sấm sét đều chằn chịt nối đuôi nhau bị hấp vào duy nhất một cái bình chướng.
Quả thật là một màn đặc sắc Phục Pháp Phụng Sơn chưa từng chứng kiến qua. Năm vị cấm chú đang chạy nạn cũng chưa từng chứng kiến qua. Mà màn hình lớn trực tiếp truyền hình phía ngoài, Thiên Quốc hết thảy người xem, ai nấy đều miệng nhỏ thật lâu không có khép lại, phải tiết chế thiếu lịch sự bằng cách dùng tay che đi.
“Hấp hấp hấp hấp hấp ~~~~~~~~~~~~~~~”
Nghịt trời màu đỏ, mấy chục dặm xích thiểm điện cuồng bị hấp về một cái phễu, giống như cái phễu này đã được đo ni đóng giày vừa vặn chứa đựng toàn bộ lôi tuyền từ vực sâu rót xuống vậy, trong khoảnh khắc đều không có thoát đến chỗ nào khác hơn được bàn tay Mạc Phàm.
Trong truyền thuyết Hấp Lôi tái hiện.
Mạc Phàm nắm giữ lôi huyệt tiên thiên tụ lôi, hấp xã thuộc tính, càng có ác ma thần huyết, có dung hợp Hắc Ma Lôi Hoàng mệnh chủng cường đại đứng đầu thiên loại ma chủng. Hắn lợi dụng điểm này, trong khoảnh khắc không do dự phát động hỗn độn sao chép, phóng xuất sáu cái phân thân chi thuật Phàm Lôi, ý đồ thu điện.
Phân thân bay lên phễu trời hấp lôi, chân thân ngồi xe lăn ở dưới đóng vai trò hạch tâm trận pháp, mở ra phức tạp đồ án mấy ngàn cái hỗn độn pháp môn cùng lôi hình pháp môn, tùy tiện đánh cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.